Vân Hi trợn mắt há hốc mồm nhìn trên bàn làm việc, lại là một bó hoa hồng đỏ rực, tràn đầy sức sống, chín trăm chín mươi chín đóa, từ lúc người giao hoa cầm nó đưa đến tầng tám mươi tám, toàn công ty đều đã muốn nhốn nháo, Vân Hi vừa rồi lúc đi lên cũng đã nghe chút đồn đãi, không nghĩ tới Thượng Trạch Nhất vẫn còn muốn đùa giỡn.
Ngay khi nàng chuẩn bị lại đem bó hoa xuống, di động trên bàn vang lên, nàng nhìn dãy số lạ mà trong lòng lo lắng.
“Tiểu Hi Hi, em không thích màu lam, cũng không thích hồng nhung, anh đây ngày mai đưa em cái khác được không?” Thượng Trạch Nhất như rất thật thà, tiếng nói mang theo vài phần lười nhác, Vân Hi đều có thể tưởng tượng ra, hắn nói những lời này với dáng vẻ của một con mèo con vô tội, nhưng thật sự đang ẩn giấu móng vuốt.
“Thượng Trạch Nhất, anh rốt cuộc muốn làm gì?” Vân Hi có chút căm tức, trừng mắt nhìn bó hoa đẹp rực rỡ kia, vốn nghĩ rằng hôm qua nhận được hoa của hắn là do ngẫu hứng nhất thời, nàng không nghĩ tới hắn thật là có dụng ý!
“Không nghĩ làm gì cả, tặng đến khi em chịu nhận mới thôi!” Thượng trạch Nhất tâm tình rất tốt còn huýt sáo ra miệng, cách chiếc di động, nghe vào tai Vân Hi nàng lại cảm thấy phiền lòng. Hắn đúng là loại đốt tiền, hoa đẹp như vậy, phải mất bao nhiêu tiền vào đó rồi a!
Hơn nữa, hắn có thiên lý nhãn sao, còn biết nàng đem hoa của hắn ném đi!
“Tôi lặp lại lần nữa, tôi là phụ nữ đã có chồng, loại trò chơi nhàm chán này anh nên tìm người khác chơi đi!” Vân Hi chịu không nổi thái độ tự cao tự đại của hắn, nàng tức giận cúp máy, sau đó cũng không ngẩng đầu lên, trực tiếp đem bó hoa vứt vào sọt rác.
Xoay người đi lấy nước là lúc nàng phát hiện Mẫn Thiên Hữu đang đứng ở phía sau, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt nàng, Vân Hi có chút chấn kinh lui vài bước, tay đặt lên bình trà nóng phía sau lưng làm ngón tay nàng nóng rát, bị đau nàng kêu lên một tiếng.
“Thế nào không cẩn thận như vậy!” Mẫn Thiên Hữu bình tĩnh, hé ra khuôn mặt tuấn tú đi đến trước mặt nàng, cầm lấy ngón tay có dấu phỏng hồng nhạt, trực tiếp đưa vào miệng.
Vân Hi nhìn hành động của hắn có chút giật mình, nàng trừng lớn hai mắt, ngón tay có chút cảm giác nóng bỏng trong miệng hắn, tâm nàng như đang gợn sóng từng vòng.
“Anh…không cần như vậy!” Toàn thân đều có chút mềm nhũng, Vân Hi rút tay về, chỗ xưng đỏ tựa hồ đã không còn đau nữa, nhưng hiện tại mặt nàng lại hồng hồng một mảnh, cũng không dám nhìn vào mắt hắn.
Vốn muốn cách xa hắn một chút, nhưng mới vừa tiếp xúc với sự dịu dàng của hắn, nàng vẫn là kìm lòng không đậu hãm sâu vào nó.
“Nước bọt có thể sát khuẩn!” Mẫn Thiên Hữu nhìn vẻ mặt đáng yêu của nàng, miệng bất giác mĩm cười, Vân Hi buồn bực ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy ý cười tự mãn trong mắt hắn, “A?”
“Cô đang có ý nghĩ xấu!” Mẫn Thiên Hữu sủng nịch xoa xoa đầu nàng, sau đó đi khỏi phòng café, Vân Hi vuốt lại chỗ tóc bị hắn làm rối, trong lòng thoáng qua một cảm giác ấm áp, hành động thân mật như vậy, ngoài Lăng Đồng Cẩn hắn là người thứ nhất, làm cho nàng cũng có cảm giác được yêu thương.
Mẫn Thiên Hữu……
Nàng càng ngày càng phân không rõ, loại tình cảm phức tạp đang tồn tại đối với hắn là như thế nào!
Ngay khi nàng chuẩn bị lại đem bó hoa xuống, di động trên bàn vang lên, nàng nhìn dãy số lạ mà trong lòng lo lắng.
“Tiểu Hi Hi, em không thích màu lam, cũng không thích hồng nhung, anh đây ngày mai đưa em cái khác được không?” Thượng Trạch Nhất như rất thật thà, tiếng nói mang theo vài phần lười nhác, Vân Hi đều có thể tưởng tượng ra, hắn nói những lời này với dáng vẻ của một con mèo con vô tội, nhưng thật sự đang ẩn giấu móng vuốt.
“Thượng Trạch Nhất, anh rốt cuộc muốn làm gì?” Vân Hi có chút căm tức, trừng mắt nhìn bó hoa đẹp rực rỡ kia, vốn nghĩ rằng hôm qua nhận được hoa của hắn là do ngẫu hứng nhất thời, nàng không nghĩ tới hắn thật là có dụng ý!
“Không nghĩ làm gì cả, tặng đến khi em chịu nhận mới thôi!” Thượng trạch Nhất tâm tình rất tốt còn huýt sáo ra miệng, cách chiếc di động, nghe vào tai Vân Hi nàng lại cảm thấy phiền lòng. Hắn đúng là loại đốt tiền, hoa đẹp như vậy, phải mất bao nhiêu tiền vào đó rồi a!
Hơn nữa, hắn có thiên lý nhãn sao, còn biết nàng đem hoa của hắn ném đi!
“Tôi lặp lại lần nữa, tôi là phụ nữ đã có chồng, loại trò chơi nhàm chán này anh nên tìm người khác chơi đi!” Vân Hi chịu không nổi thái độ tự cao tự đại của hắn, nàng tức giận cúp máy, sau đó cũng không ngẩng đầu lên, trực tiếp đem bó hoa vứt vào sọt rác.
Xoay người đi lấy nước là lúc nàng phát hiện Mẫn Thiên Hữu đang đứng ở phía sau, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt nàng, Vân Hi có chút chấn kinh lui vài bước, tay đặt lên bình trà nóng phía sau lưng làm ngón tay nàng nóng rát, bị đau nàng kêu lên một tiếng.
“Thế nào không cẩn thận như vậy!” Mẫn Thiên Hữu bình tĩnh, hé ra khuôn mặt tuấn tú đi đến trước mặt nàng, cầm lấy ngón tay có dấu phỏng hồng nhạt, trực tiếp đưa vào miệng.
Vân Hi nhìn hành động của hắn có chút giật mình, nàng trừng lớn hai mắt, ngón tay có chút cảm giác nóng bỏng trong miệng hắn, tâm nàng như đang gợn sóng từng vòng.
“Anh…không cần như vậy!” Toàn thân đều có chút mềm nhũng, Vân Hi rút tay về, chỗ xưng đỏ tựa hồ đã không còn đau nữa, nhưng hiện tại mặt nàng lại hồng hồng một mảnh, cũng không dám nhìn vào mắt hắn.
Vốn muốn cách xa hắn một chút, nhưng mới vừa tiếp xúc với sự dịu dàng của hắn, nàng vẫn là kìm lòng không đậu hãm sâu vào nó.
“Nước bọt có thể sát khuẩn!” Mẫn Thiên Hữu nhìn vẻ mặt đáng yêu của nàng, miệng bất giác mĩm cười, Vân Hi buồn bực ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy ý cười tự mãn trong mắt hắn, “A?”
“Cô đang có ý nghĩ xấu!” Mẫn Thiên Hữu sủng nịch xoa xoa đầu nàng, sau đó đi khỏi phòng café, Vân Hi vuốt lại chỗ tóc bị hắn làm rối, trong lòng thoáng qua một cảm giác ấm áp, hành động thân mật như vậy, ngoài Lăng Đồng Cẩn hắn là người thứ nhất, làm cho nàng cũng có cảm giác được yêu thương.
Mẫn Thiên Hữu……
Nàng càng ngày càng phân không rõ, loại tình cảm phức tạp đang tồn tại đối với hắn là như thế nào!
/111
|