Lâm Thư Âm cầm đơn từ chức của Bạch Tinh Đồng, một mảng ngỡ ngàng đứng tại nơi đó.
Bản thân mình khổ sở bày cách, không ngờ rằng lại có kết quả như thế? Đột nhiên, cô cảm thấy đát trời quay cuồng một trận, đầu đau nhức dữ dội, trước mắt tối sầm, ngất xỉu trên đất.
Diệp Vô Phong hoảng sợ, vội vàng đỡ Lâm Thư Âm, lớn tiếng lay gọi: "Thư Âm, Thư Âm?"
"Thi Mộng, mau gọi xe cứu thương!"
Mười phút sau, Lâm Thư Âm được mang lên xe cứu thương. Bạch Tinh Đồng còn chưa rời khỏi chỗ đó cũng cảm thấy bất ngờ: "Diệp Vô Phong, Thư Âm xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại đột nhiên ngất xỉu? Có phải là khoảng thời gian trước bị thương, não vẫn còn chưa khỏi hẳn?"
Diệp Vô Phong lo lắng nói: "Tôi cũng không rõ nữa. Chờ tới bệnh viện hỏi bác sĩ mới nói tiếp đi."
Lâm Thư Âm được đưa vào phòng bệnh cấp cứu, Diệp Vô Phong và Bạch Tinh Đồng lo lắng chờ ở ngoài hành lang. Lâm Thi Mộng tranh thủ gọi cho Tả Tiểu Thanh, người kia nghe xong lập tức chạy tới cùng với Lâm Vĩnh Quân.
Viện trưởng Lương đi ra từ phòng bệnh, Diệp Vô Phong vội vàng đi tới hỏi: "Viện trưởng Lương, Thư Âm sao rồi?"
Viện trưởng Lương trách móc: "Diệp Vô Phong, bệnh tình của vợ cậu nghiêm trọng tới mức độ này, sao cậu lại có thể để cô ấy mang bệnh đi làm chứ? Phải nên sớm nằm viện để điều trị."
Diệp Vô Phong kinh ngạc hỏi: "Thư Âm bị bệnh gì?"
Viện trưởng Lương kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ cậu không biết?"
Diệp Vô Phong ngơ ngác lắc đầu nói: "Không biết."
Viện trưởng Lương thở dài nói: "Xem ra cô ấy không có nói cho anh biết. Thật ra, Lâm Âm Thư bị u não ác tính, mà lại là gia đoạn cuối. Lần trước lúc cô ấy tới đây nằm viện, chúng tôi đã kiểm tra được rồi. Tôi nói với cô ấy nếu như cảm thấy tình huống không phù hợp thì nên nhập viện để đón nhận trị liệu sớm một chút."
Diệp Vô Phong nghe xong, giống như sét đánh ngang tai: "Tại sao lại như vậy? Cô ấy sao lại bị u não, sao lại không nói cho tôi biết?"
Viện trưởng Lương nói: "Theo lẽ thường, với tư cách là chồng của bệnh nhân như anh thì lúc kiểm tra ra được kết quả phải nên nói với anh đầu tiên. Thế nhưng lại đúng lúc anh có chuyện phải đi, tôi cũng đã nói cho cô ấy biết bệnh tình rồi, lẽ nào sau đó cô ấy về nhà không có nói cho anh biết?"
Diệp Vô Phong thở dài nói: "Đến bây giờ tôi mới biết."
Viện trưởng Lương cũng thở dài nói: "Tổng giám đốc Lâm là một cô gái tốt, không ngờ lại bị bệnh này!"
Diệp Vô Phong hỏi: "Tình hình cô ấy bây giờ thế nào rồi?"
Viện trưởng Lương lắc đầu một cai, nói: "Tình trạng rất nguy, lúc thì tỉnh táo, lúc thì hôn mê."
"Tôi vào xem thử." Diệp Vô Phong tiến vào phòng bệnh, nhìn thấy vẻ mặt Lâm Thư Âm trắng bệch, hiện tại vừa đúng lúc tỉnh lại, đôi mắt ngơ ngác ngó nhìn lên trên trần nhà.
Diệp Vô Phong lại đau lòng giống như bị một trận dao đâm xối xả, anh chưa từng mảy may một giây phút nào nghĩ tới Lâm Thư Âm lại che giấu bệnh tình của mình với anh. Khối u ác tính, còn rất dài nằm ở não, đây quả thực là bệnh hiểm nghèo. Cô đang ở trong trạng thái tuyệt vọng, che giấu bệnh tình với anh, lẽ nào chuyện cô muốn ly dị với anh cũng là vì đã mắc phải căn bệnh hiểm nghèo này?
Diệp Vô Phong lập tức có một cảm giác sắp khóc.
Anh đi qua nắm chặt tay của cô: "Thư Âm, anh tới rồi."
Lâm Thư Âm nghe thấy âm thanh quen thuộc, quay đầu nhìn lại đã thấy Diệp Vô Phong có mặt ở trước giường bệnh. Đôi mắt của cô trào lên một mảng ướt át, nghẹn ngào nói: "Vô Phong....Anh tới rồi?"
Diệp Vô Phong nói: "Thư Âm, em bị bệnh sao lại cứ mãi không chịu nói với anh?"
Lâm Thư Âm cười khổ một tiếng: "Nếu em nói cho anh biết, anh nhất định sẽ hao tâm tốn lực vì em, loại bệnh này không chữa được."
Diệp Vô Phong nói: "Vì thế, em một hai làm ầm ĩ muốn ly dị với anh! Mục đích chính là để anh có thể quên em đi?" Diệp Vô Phong cắn cắn môi, nước mắt không có rơi xuống.
Lâm Thư Âm vui vẻ nở nụ cười, không nói gì cả, chỉ nhắm hai mắt lại.
Diệp Vô Phong nói: "Thư Âm, em thật sự rất ngốc! Vì sao lại không nói cho anh biết, chúng ta cùng nhau nghĩ cách. Một mình em phải gánh chịu giày vò đau khổ, sao em có thể chịu đựng được chứ?"
"Thư Âm, em sẽ không sao đâu. Tay nghê của bệnh viện cấp thành phố này quá thấp, nói không chừng là đã xem nhầm bệnh rồi. Chúng ta nhanh chóng chuyển viện, hoặc là đi tỉnh thành hoặc là tới thủ đô."
Lâm Thư Âm lại nói: "Vô Phong, không cần đâu. Bệnh của em là được bệnh viện tỉnh chuẩn đoán chắc chắn chính xác rồi. Cám ơn anh đã đối xử tốt với em, sau này cho dù em có chết rồi cũng sẽ không quên những gì tốt đẹp anh đã dành cho em. Tiểu Đồng là cô gái tốt, em thật lòng hy vọng sau khi chết rồi, anh có thể ở bên cạnh cô ấy."
Bạch Tinh Đồng đứng ở một bên, nước mắt rơi lã chã: "Thư Âm, cô sẽ khỏe lại! Diệp Vô Phong là của cô, tôi tuyệt đối sẽ không tranh với cô!"
Diệp Vô Phong nói: "Thư Âm, anh nhất định sẽ nghĩ cách cứu em."
Tả Tiểu Thanh và Lâm Vĩnh Quân cũng bước tới động viên Lâm Thư Âm, mọi người cùng nhau nghĩ cách, lăn qua lăn lại đã qua một buổi tối.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Vô Phong lại để cho viện trưởng Lương làm kiểm tra cho Lâm Thư Âm, sau đó mang phim chụp X-quang cho chuyên gia ở thủ đô kiểm tra. Bên kia làm kiểm tra xong cũng cho ra một kết quả tương đồng như thế, não của Lâm Thư Âm kì thực là có vấn đề, nhưng không thể xác định được có phải là khối u ác tính hay không. Từ tình trạng sức khỏe của cô mà nói không có gầy đi, không có kén ăn, không có thường nôn mửa nghiêm trọng, càng không có xảy ra chứng động kinh. Trạng thái của cô chỉ là lâu lâu hay đau đầu, ngất xỉu.
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Diệp Vô Phong, Bạch Tinh Đồng lặng lẽ gọi anh qua một bên, nói: "Diệp Vô Phong, tôi có một người thân, là bác sĩ Miêu, chuyên trị những chứng bệnh hiểm nghèo. Nếu như anh tin tưởng tôi, có thể đưa Thư Âm tới bốc thuốc thử xem."
Diệp Vô Phong kéo tay Bạch Tinh Đồng lại, vội hỏi: "Tiểu Đồng, thật sự có bác sĩ giỏi cứu đời sao, anh ấy giờ đang ở đâu?"
Bạch Tinh Đồng nói: "Là bạn cũ của ông ngoại tôi! Đợi tới lúc sức khỏe của Thư Âm tốt hơn một chút, chúng ta có thể đi tìm vị bác sĩ Miêu kia."
Sau khi trải qua điều trị, cơn đau đầu trước đó của Lâm Thư Âm qua tới sáng hôm sau liền hết, sức khỏe nhìn chung cũng không có gì đáng lo ngại. Nhưng loại bệnh này đừng thấy hiện tại không có gì mà xem nhẹ, lúc bệnh tới sẽ giống như núi sập, mấy ngày ngắn ngủi của giai đoạn cuối còn có thể sẽ mất luôn mạng.
Diệp Vô Phong bàn bạc với Tả Tiểu Thanh một chút, nói: "Mẹ, bệnh này của Thư Âm ở bệnh viện này vốn dĩ là không chữa khỏi được. Con muốn đưa cô ấy đến gặp bác sĩ Miêu, nghe nói người họ Miêu này am hiểu trị liệu những căn bệnh hiểm nghèo, con muốn đi thử xem."
tả Tiểu Thanh bây giờ đã không có chủ kiến: "Vô Phong à, nếu như con cảm thấy cách đó có thể vậy nhanh chóng đi đi. Chỉ mong Bồ Tát phù hộ, con gái của mẹ có thể vượt qua nạn kiếp lần này."
Diệp Vô Phong nói ý muốn của mình với Lâm Thư Âm, người kia cười khổ, nói: "Vô Phong, anh vẫn nên đừng nhọc lòng vì em nữa. Loại bệnh này làm gì có thể trị khỏi được? Đừng mù quáng cật lực vì em."
Diệp Vô Phong nói: "Thư Âm, chỉ cần còn một tia hy vọng, anh tuyệt đối cũng không buông bỏ."
Bạch Tinh Đồng cũng nói: "Tôi nghe ông ngoại tôi nói, người bạn đó của ông ấy quả thật có năng lực vượt xa người bình thường, người được ông ta chữa khỏi ung thư không chỉ có một đâu."
Lâm Thư Âm cản không được, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp: "Bạch Tinh Đồng, không phải cô còn phải quay lại quê nhà ở thành phố Liêu Đông công tác sao? Làm sao có thể làm phiền cô chạy chữa giúp tôi chứ?"
Bạch Tinh Đồng nói: "Tôi vừa đúng lúc từ chức công việc ở bên này, vẫn chưa có đi làm ở thành phố Liêu Đông, mấy ngày nay vừa hay có thời gian rảnh rỗi. Tôi dắt hai người gặp ông ngoại của tôi trước, sau đó để ông sai người gọi bác sĩ Miêu tới. Thư Âm, nhất định cô không được từ bỏ, cô sẽ chiến thắng được bệnh tật."
Bản thân mình khổ sở bày cách, không ngờ rằng lại có kết quả như thế? Đột nhiên, cô cảm thấy đát trời quay cuồng một trận, đầu đau nhức dữ dội, trước mắt tối sầm, ngất xỉu trên đất.
Diệp Vô Phong hoảng sợ, vội vàng đỡ Lâm Thư Âm, lớn tiếng lay gọi: "Thư Âm, Thư Âm?"
"Thi Mộng, mau gọi xe cứu thương!"
Mười phút sau, Lâm Thư Âm được mang lên xe cứu thương. Bạch Tinh Đồng còn chưa rời khỏi chỗ đó cũng cảm thấy bất ngờ: "Diệp Vô Phong, Thư Âm xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại đột nhiên ngất xỉu? Có phải là khoảng thời gian trước bị thương, não vẫn còn chưa khỏi hẳn?"
Diệp Vô Phong lo lắng nói: "Tôi cũng không rõ nữa. Chờ tới bệnh viện hỏi bác sĩ mới nói tiếp đi."
Lâm Thư Âm được đưa vào phòng bệnh cấp cứu, Diệp Vô Phong và Bạch Tinh Đồng lo lắng chờ ở ngoài hành lang. Lâm Thi Mộng tranh thủ gọi cho Tả Tiểu Thanh, người kia nghe xong lập tức chạy tới cùng với Lâm Vĩnh Quân.
Viện trưởng Lương đi ra từ phòng bệnh, Diệp Vô Phong vội vàng đi tới hỏi: "Viện trưởng Lương, Thư Âm sao rồi?"
Viện trưởng Lương trách móc: "Diệp Vô Phong, bệnh tình của vợ cậu nghiêm trọng tới mức độ này, sao cậu lại có thể để cô ấy mang bệnh đi làm chứ? Phải nên sớm nằm viện để điều trị."
Diệp Vô Phong kinh ngạc hỏi: "Thư Âm bị bệnh gì?"
Viện trưởng Lương kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ cậu không biết?"
Diệp Vô Phong ngơ ngác lắc đầu nói: "Không biết."
Viện trưởng Lương thở dài nói: "Xem ra cô ấy không có nói cho anh biết. Thật ra, Lâm Âm Thư bị u não ác tính, mà lại là gia đoạn cuối. Lần trước lúc cô ấy tới đây nằm viện, chúng tôi đã kiểm tra được rồi. Tôi nói với cô ấy nếu như cảm thấy tình huống không phù hợp thì nên nhập viện để đón nhận trị liệu sớm một chút."
Diệp Vô Phong nghe xong, giống như sét đánh ngang tai: "Tại sao lại như vậy? Cô ấy sao lại bị u não, sao lại không nói cho tôi biết?"
Viện trưởng Lương nói: "Theo lẽ thường, với tư cách là chồng của bệnh nhân như anh thì lúc kiểm tra ra được kết quả phải nên nói với anh đầu tiên. Thế nhưng lại đúng lúc anh có chuyện phải đi, tôi cũng đã nói cho cô ấy biết bệnh tình rồi, lẽ nào sau đó cô ấy về nhà không có nói cho anh biết?"
Diệp Vô Phong thở dài nói: "Đến bây giờ tôi mới biết."
Viện trưởng Lương cũng thở dài nói: "Tổng giám đốc Lâm là một cô gái tốt, không ngờ lại bị bệnh này!"
Diệp Vô Phong hỏi: "Tình hình cô ấy bây giờ thế nào rồi?"
Viện trưởng Lương lắc đầu một cai, nói: "Tình trạng rất nguy, lúc thì tỉnh táo, lúc thì hôn mê."
"Tôi vào xem thử." Diệp Vô Phong tiến vào phòng bệnh, nhìn thấy vẻ mặt Lâm Thư Âm trắng bệch, hiện tại vừa đúng lúc tỉnh lại, đôi mắt ngơ ngác ngó nhìn lên trên trần nhà.
Diệp Vô Phong lại đau lòng giống như bị một trận dao đâm xối xả, anh chưa từng mảy may một giây phút nào nghĩ tới Lâm Thư Âm lại che giấu bệnh tình của mình với anh. Khối u ác tính, còn rất dài nằm ở não, đây quả thực là bệnh hiểm nghèo. Cô đang ở trong trạng thái tuyệt vọng, che giấu bệnh tình với anh, lẽ nào chuyện cô muốn ly dị với anh cũng là vì đã mắc phải căn bệnh hiểm nghèo này?
Diệp Vô Phong lập tức có một cảm giác sắp khóc.
Anh đi qua nắm chặt tay của cô: "Thư Âm, anh tới rồi."
Lâm Thư Âm nghe thấy âm thanh quen thuộc, quay đầu nhìn lại đã thấy Diệp Vô Phong có mặt ở trước giường bệnh. Đôi mắt của cô trào lên một mảng ướt át, nghẹn ngào nói: "Vô Phong....Anh tới rồi?"
Diệp Vô Phong nói: "Thư Âm, em bị bệnh sao lại cứ mãi không chịu nói với anh?"
Lâm Thư Âm cười khổ một tiếng: "Nếu em nói cho anh biết, anh nhất định sẽ hao tâm tốn lực vì em, loại bệnh này không chữa được."
Diệp Vô Phong nói: "Vì thế, em một hai làm ầm ĩ muốn ly dị với anh! Mục đích chính là để anh có thể quên em đi?" Diệp Vô Phong cắn cắn môi, nước mắt không có rơi xuống.
Lâm Thư Âm vui vẻ nở nụ cười, không nói gì cả, chỉ nhắm hai mắt lại.
Diệp Vô Phong nói: "Thư Âm, em thật sự rất ngốc! Vì sao lại không nói cho anh biết, chúng ta cùng nhau nghĩ cách. Một mình em phải gánh chịu giày vò đau khổ, sao em có thể chịu đựng được chứ?"
"Thư Âm, em sẽ không sao đâu. Tay nghê của bệnh viện cấp thành phố này quá thấp, nói không chừng là đã xem nhầm bệnh rồi. Chúng ta nhanh chóng chuyển viện, hoặc là đi tỉnh thành hoặc là tới thủ đô."
Lâm Thư Âm lại nói: "Vô Phong, không cần đâu. Bệnh của em là được bệnh viện tỉnh chuẩn đoán chắc chắn chính xác rồi. Cám ơn anh đã đối xử tốt với em, sau này cho dù em có chết rồi cũng sẽ không quên những gì tốt đẹp anh đã dành cho em. Tiểu Đồng là cô gái tốt, em thật lòng hy vọng sau khi chết rồi, anh có thể ở bên cạnh cô ấy."
Bạch Tinh Đồng đứng ở một bên, nước mắt rơi lã chã: "Thư Âm, cô sẽ khỏe lại! Diệp Vô Phong là của cô, tôi tuyệt đối sẽ không tranh với cô!"
Diệp Vô Phong nói: "Thư Âm, anh nhất định sẽ nghĩ cách cứu em."
Tả Tiểu Thanh và Lâm Vĩnh Quân cũng bước tới động viên Lâm Thư Âm, mọi người cùng nhau nghĩ cách, lăn qua lăn lại đã qua một buổi tối.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Vô Phong lại để cho viện trưởng Lương làm kiểm tra cho Lâm Thư Âm, sau đó mang phim chụp X-quang cho chuyên gia ở thủ đô kiểm tra. Bên kia làm kiểm tra xong cũng cho ra một kết quả tương đồng như thế, não của Lâm Thư Âm kì thực là có vấn đề, nhưng không thể xác định được có phải là khối u ác tính hay không. Từ tình trạng sức khỏe của cô mà nói không có gầy đi, không có kén ăn, không có thường nôn mửa nghiêm trọng, càng không có xảy ra chứng động kinh. Trạng thái của cô chỉ là lâu lâu hay đau đầu, ngất xỉu.
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Diệp Vô Phong, Bạch Tinh Đồng lặng lẽ gọi anh qua một bên, nói: "Diệp Vô Phong, tôi có một người thân, là bác sĩ Miêu, chuyên trị những chứng bệnh hiểm nghèo. Nếu như anh tin tưởng tôi, có thể đưa Thư Âm tới bốc thuốc thử xem."
Diệp Vô Phong kéo tay Bạch Tinh Đồng lại, vội hỏi: "Tiểu Đồng, thật sự có bác sĩ giỏi cứu đời sao, anh ấy giờ đang ở đâu?"
Bạch Tinh Đồng nói: "Là bạn cũ của ông ngoại tôi! Đợi tới lúc sức khỏe của Thư Âm tốt hơn một chút, chúng ta có thể đi tìm vị bác sĩ Miêu kia."
Sau khi trải qua điều trị, cơn đau đầu trước đó của Lâm Thư Âm qua tới sáng hôm sau liền hết, sức khỏe nhìn chung cũng không có gì đáng lo ngại. Nhưng loại bệnh này đừng thấy hiện tại không có gì mà xem nhẹ, lúc bệnh tới sẽ giống như núi sập, mấy ngày ngắn ngủi của giai đoạn cuối còn có thể sẽ mất luôn mạng.
Diệp Vô Phong bàn bạc với Tả Tiểu Thanh một chút, nói: "Mẹ, bệnh này của Thư Âm ở bệnh viện này vốn dĩ là không chữa khỏi được. Con muốn đưa cô ấy đến gặp bác sĩ Miêu, nghe nói người họ Miêu này am hiểu trị liệu những căn bệnh hiểm nghèo, con muốn đi thử xem."
tả Tiểu Thanh bây giờ đã không có chủ kiến: "Vô Phong à, nếu như con cảm thấy cách đó có thể vậy nhanh chóng đi đi. Chỉ mong Bồ Tát phù hộ, con gái của mẹ có thể vượt qua nạn kiếp lần này."
Diệp Vô Phong nói ý muốn của mình với Lâm Thư Âm, người kia cười khổ, nói: "Vô Phong, anh vẫn nên đừng nhọc lòng vì em nữa. Loại bệnh này làm gì có thể trị khỏi được? Đừng mù quáng cật lực vì em."
Diệp Vô Phong nói: "Thư Âm, chỉ cần còn một tia hy vọng, anh tuyệt đối cũng không buông bỏ."
Bạch Tinh Đồng cũng nói: "Tôi nghe ông ngoại tôi nói, người bạn đó của ông ấy quả thật có năng lực vượt xa người bình thường, người được ông ta chữa khỏi ung thư không chỉ có một đâu."
Lâm Thư Âm cản không được, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp: "Bạch Tinh Đồng, không phải cô còn phải quay lại quê nhà ở thành phố Liêu Đông công tác sao? Làm sao có thể làm phiền cô chạy chữa giúp tôi chứ?"
Bạch Tinh Đồng nói: "Tôi vừa đúng lúc từ chức công việc ở bên này, vẫn chưa có đi làm ở thành phố Liêu Đông, mấy ngày nay vừa hay có thời gian rảnh rỗi. Tôi dắt hai người gặp ông ngoại của tôi trước, sau đó để ông sai người gọi bác sĩ Miêu tới. Thư Âm, nhất định cô không được từ bỏ, cô sẽ chiến thắng được bệnh tật."
/770
|