“Hay là tôi gửi vị trí, nhờ cảnh sát Bạch đến đón tôi nhé?” Diệp Vô Phong nhịn không được nói, trong đầu xuất hiện gương mặt xinh đẹp của Bạch Tinh Đồng, trong lòng Diệp Vô Phong tràn đầy áy náy.
“Hả?” Bạch Tinh Đồng ngơ ngẩn: “À được, anh lập tức gửi vị trí qua đi, tôi đi tìm anh! Chúng ra gặp mặt rồi nói!”
Diệp Vô Phong thật sự đến thành phố Phụng Thiên rồi? Đến tìm cô ư? Tâm hồn thiếu nữ của Bạch Tinh Đồng kích động, cái gì cũng không quan tâm nữa, lên xe, hướng về địa chỉ mà Diệp Vô Phong gửi, theo hướng dẫn mà đi.
Kít… theo tiếng thắng xe chói tai, một chiếc xe mang biển số cơ giới, rẽ gấp dừng ở bên đường cạnh Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong mỉm cười đứng lên, cửa xe vừa mở, Bạch Tinh Đồng mặc đồng phục cảnh sát, vội vàng lúng túng xuống xe, đột nhiên phóng tới chỗ Diệp Vô Phong, lại nhìn thấy xung quanh vẫn còn rất nhiều người dân, ngay tại nơi cách Diệp Vô Phong khoảng một cánh tay, dừng chân, vẻ mặt kích động nói: “Anh… Sao anh lại đến Phụng Thiên? Đến để tìm tôi ư?”
Diệp Vô Phong vốn định phủ nhận, nhưng lại bắt gặp ánh mắt tha thiết của cô ta, ma xui quỷ khiến thế nào lại gật đầu.
Bạch Tinh Đồng dưới sự kích động, đôi mắt đẹp chớp liên hồi, rồi đột nhiên chỉ trích: “Nếu anh đến tìm tôi, sao không chủ động gọi điện thoại cho tôi?”
Diệp Vô Phong nhếch nhếch miệng, chuyện này thật không có cách nào giải thích, chỉ có thể nói: “Thật ra là tôi còn đang bận chuyện khác.”
“Ồ.” Bạch Tinh Đồng im lặng một lát, bỗng nhiên nói: “Lên xe!”
“Đi đâu?” Diệp Vô Phong nhìn trái nhìn phải, trong lòng đột nhiên cảm thấy, giống như Lâm Thư Âm đang ở một bên nhìn vậy.
Bạch Tinh Đồng trợn mắt: “Anh không cảm thấy, ở trên đường rất lạnh hả?”
“À, cũng phải.” Thật ra Diệp Vô Phong đã lạnh phát run rồi, mở cửa xe, ngồi trên ghế phụ.
Bạch Tinh Đồng không quan tâm gì nữa, nhào tới ôm Diệp Vô Phong, hôn má anh một cái, lại hừ nói: “Mặt lạnh quá!”
Trên mặt Diệp Vô Phong vẫn còn nước bọt của Bạch Tinh Đồng, nhăn mày nói: “Bạch Tinh Đồng, cô đừng có tham lam như vậy được không?”
“Hứ! Tôi không thèm hôn anh đâu.” Bạch Tinh Đồng trừng anh, trong lòng lại bối rối, vù một tiếng, khởi động xe, chạy như bay.
Kít! Bạch Tinh Đồng dừng xe ở một góc quảng trường, im lặng một hồi.
“Sao thế?” Diệp Vô Phong cảm thấy bầu không khí không ổn: “Không lẽ lại gặp phải mấy vụ kỳ án?”
“Phải, mà cũng không hẳn.” Lúc Bạch Tinh Đồng ngẩng đầu lên, vậy mà đã nước mắt đầy mặt!
“Hả? Cô… cô đừng khóc.” Diệp Vô Phong mà nhìn thấy phái nữ khóc, sẽ rối, dù sao, anh và Bạch Tinh Đồng cũng từng thân mật, cô vừa khóc, trong lòng Diệp Vô Phong liền rối loạn:”Nói đi, cuối cùng là gặp phải chuyện khó gì? Tôi sẽ giúp cô giải quyết!”
Đây là do bản năng bảo vệ của đàn ông, không thể bỏ mặc phụ nữ yếu đuối trước mặt mình.
Bạch Tinh Đồng nắm chặt tay Diệp Vô Phong, giống như tìm chút cảm giác an toàn, sau đó mới chậm rãi nói: “Bố tôi Bạch Chấn Vũ, ở Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật tỉnh chỉ là một cán bộ bình thường, nhưng chức trách của ông, chính là điều tra ngầm cán bộ đảng viên vi phạm kỷ luật.”
“À?” Diệp Vô Phong gật đầu: “Đúng vậy.”
“Nhưng mà, ngày hôm qua, bố của tôi lại bị người khác tố cáo, tố là nhận hối lộ ba tỷ rưỡi. Bị Cục Giám sát giải đi rồi.”
“Ba tỷ hơn, không nhiều mà.” Diệp Vô Phong không cảm thấy đây là chuyện gì lớn.
“Anh! Con người của bố tôi, tôi rất rõ, ông là người một phân tiền cũng không tham ô! Càng không thể nào nhận hối lộ! Nhưng…” Nói đến đây, Bạch Tinh Đồng hận đến nghiến răng: “Tôi cũng không rõ lắm, Cục Giám sát tìm ra ở dưới giường của ba tôi, tìm được đến hơn mười bảy tỷ tiền mặt! Hơn nữa đều là tiền cũ, tôi có xem ảnh chụp vật chứng rồi.”
“Haha, làm cán bộ, trước mặt một dáng, sau lưng một dáng rất nhiều…” Diệp Vô Phong thuận miệng nói.
“Anh nói bậy! Bố tôi tuyệt đối không phải người như vậy! Mười bảy tỷ tiền mặt kia, chắc chắn không phải ba tôi giấu!” Bạch Tinh Đồng gào.
“Được được được, dù cho sự thật như thế nào, cô gào với tôi cũng không có tác dụng gì, đúng không?” Diệp Vô Phong vội vàng an ủi: “Chỉ cần số tiền đó thật sự không phải do ba cô tham ô hối lộ mà có được, rồi sẽ tra được manh mối thôi. Bây giờ cô có manh mối gì không?”
Bạch Tinh Đồng buồn rầu nói: “Tôi bây giờ là người nhà của phạm nhân, cho dù tôi có muốn tự mình tra án này, nhưng dựa theo pháp luật, tôi cũng chỉ có thể đứng nhìn.”
“Nếu như đây là vu oan, vậy chắc chắn có liên quan đến Âu Dương Lôi! Hoặc là người dưới trướng của anh ta làm.” Diệp Vô Phong trực tiếp đưa ra kết luận.
“Đúng vậy! Tôi cũng nghi ngờ Âu Dương Lôi, nhưng mà, muốn tìm manh mối thật sự quá khó. Chỗ ở của Âu Dương Lôi canh phòng nghiêm ngặt, cho dù tôi có vào được, cũng không cách nào tìm được manh mối có ích.” Bạch Tinh Đồng lau nước mắt, muốn bản thân mình kiên cường lên.
“Bố của cô gần đây nhất tiếp xúc với người như thế nào? Có cách nào tra được không?”
Bạch Tinh Đồng như cũ thở dài: “Bố tôi công tác ở Uỷ ban Kỷ luật, bình thường làm việc gì, không có kể tôi nghe! Hơn nữa, công việc của tôi cũng bạn rộn, cha con chúng tôi, gần như ba ngày không gặp mặt một lần, tôi cũng không biết ông sẽ tiếp xúc với loại người gì!”
Đến lúc này, trong lòng Bạch Tinh Đồng tự trách không thôi: Mình có phải là đã quan tâm đến ba ít quá? Con gái bất hiếu!
Diệp Vô Phong trầm ngâm đôi chút nói: “Vậy thì cô hãy chú ý, bản án bố cô từng xử lí, đã khiến cho những ai té ngựa.”
Bạch Tinh Đồng gật đầu: “Thật sự có một nhân vật trọng yếu té ngựa, chính là tên Điêu Đắc Ý phó cục trưởng Cục Công an của thành phố Phụng Thiên, ông ta và Âu Dương Lôi âm thầm cấu kết, tham dự các hoạt động thông đồng cấu kết, bị ba tôi nắm được thóp, kiên quyết giao ông ta cho Tỉnh thẩm tra. Trước mắt, Điêu Đắc Ý đã té ngựa, liên quan đến sự việc nhận hối lộ, đang do cơ quan công an điều tra, còn chưa định án.”
“Haha, vậy thì đúng rồi!” Diệp Vô Phong tán thưởng: “Bắt đầu ra tay từ Điêu Đắc Ý này đi.”
“Được! Anh nói xem phải làm sao?” Khi có Diệp Vô Phong ở đây, Bạch Tinh Đồng rất tự nhiên ỷ lại vào anh.
Diệp Vô Phong nói:”Trước mắt thì Điêu Đắc Ý vẫn còn bị giam, muốn gặp ông ta không dễ, nhưng mà, chúng ta có thể tìm luật sư của ông ta.”
“A! Là anh ta! Trương Kiến Đức!” Bạch Tinh Đồng hưng phấn nói.
Trương Kiến Đức cũng xem như là một luật sư có tiếng ở thành phố Phụng Thiên, anh ta mở văn phòng văn phòng luật sư Kiến Đức mà anh ta mở, làm ăn tương đối tốt, này không, có một người phụ nữ vẻ mặt lạnh lùng, đang cùng anh ta thảo luận sự việc của vụ ly hôn.
Ngoài cửa có hai người trẻ tuổi đến, nhìn có vẻ giống một cặp tình nhân, vào cửa liền hỏi: “Luật sư Trương Trương Kiến Đức có ở đây không?”
Trương Kiến Đức vội vàng đứng lên: “Tôi đây! Hai vị có việc gì không?”
Diệp Vô Phong nói: “Chúng tôi cần tư vấn, về phí tư vấn tuỳ anh định.”
“À! Xin hỏi hai vị cần tư vấn về phương diện nào của vấn đề? Căn cứ vào mức độ phức tạp của vấn đề, chúng tôi sẽ có tiêu chuẩn thu phí khác nhau.” Trương Kiến Đức nghe đến mấy chữ ‘tuỳ anh định’, tinh thần cả người chấn động!
“Này…” Diệp Vô Phong tuỳ tiện rút ra hai tờ tiền gần một triệu, đặt trước mặt Trương Kiến Đức: “Chúng tôi cần một không gian riêng tư.”
“Không vấn đề gì! Trên lầu tôi có một phòng chuyên cho tư vấn!” Trương Kiến Đức thu hai tờ tiền vào.
“Hả? Còn vấn đề của tôi thì sao? Phải có thứ tự trước sau chứ?” Người phụ nữ vẻ mặt ảm đạm kia không làm nữa.
“Hả?” Bạch Tinh Đồng ngơ ngẩn: “À được, anh lập tức gửi vị trí qua đi, tôi đi tìm anh! Chúng ra gặp mặt rồi nói!”
Diệp Vô Phong thật sự đến thành phố Phụng Thiên rồi? Đến tìm cô ư? Tâm hồn thiếu nữ của Bạch Tinh Đồng kích động, cái gì cũng không quan tâm nữa, lên xe, hướng về địa chỉ mà Diệp Vô Phong gửi, theo hướng dẫn mà đi.
Kít… theo tiếng thắng xe chói tai, một chiếc xe mang biển số cơ giới, rẽ gấp dừng ở bên đường cạnh Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong mỉm cười đứng lên, cửa xe vừa mở, Bạch Tinh Đồng mặc đồng phục cảnh sát, vội vàng lúng túng xuống xe, đột nhiên phóng tới chỗ Diệp Vô Phong, lại nhìn thấy xung quanh vẫn còn rất nhiều người dân, ngay tại nơi cách Diệp Vô Phong khoảng một cánh tay, dừng chân, vẻ mặt kích động nói: “Anh… Sao anh lại đến Phụng Thiên? Đến để tìm tôi ư?”
Diệp Vô Phong vốn định phủ nhận, nhưng lại bắt gặp ánh mắt tha thiết của cô ta, ma xui quỷ khiến thế nào lại gật đầu.
Bạch Tinh Đồng dưới sự kích động, đôi mắt đẹp chớp liên hồi, rồi đột nhiên chỉ trích: “Nếu anh đến tìm tôi, sao không chủ động gọi điện thoại cho tôi?”
Diệp Vô Phong nhếch nhếch miệng, chuyện này thật không có cách nào giải thích, chỉ có thể nói: “Thật ra là tôi còn đang bận chuyện khác.”
“Ồ.” Bạch Tinh Đồng im lặng một lát, bỗng nhiên nói: “Lên xe!”
“Đi đâu?” Diệp Vô Phong nhìn trái nhìn phải, trong lòng đột nhiên cảm thấy, giống như Lâm Thư Âm đang ở một bên nhìn vậy.
Bạch Tinh Đồng trợn mắt: “Anh không cảm thấy, ở trên đường rất lạnh hả?”
“À, cũng phải.” Thật ra Diệp Vô Phong đã lạnh phát run rồi, mở cửa xe, ngồi trên ghế phụ.
Bạch Tinh Đồng không quan tâm gì nữa, nhào tới ôm Diệp Vô Phong, hôn má anh một cái, lại hừ nói: “Mặt lạnh quá!”
Trên mặt Diệp Vô Phong vẫn còn nước bọt của Bạch Tinh Đồng, nhăn mày nói: “Bạch Tinh Đồng, cô đừng có tham lam như vậy được không?”
“Hứ! Tôi không thèm hôn anh đâu.” Bạch Tinh Đồng trừng anh, trong lòng lại bối rối, vù một tiếng, khởi động xe, chạy như bay.
Kít! Bạch Tinh Đồng dừng xe ở một góc quảng trường, im lặng một hồi.
“Sao thế?” Diệp Vô Phong cảm thấy bầu không khí không ổn: “Không lẽ lại gặp phải mấy vụ kỳ án?”
“Phải, mà cũng không hẳn.” Lúc Bạch Tinh Đồng ngẩng đầu lên, vậy mà đã nước mắt đầy mặt!
“Hả? Cô… cô đừng khóc.” Diệp Vô Phong mà nhìn thấy phái nữ khóc, sẽ rối, dù sao, anh và Bạch Tinh Đồng cũng từng thân mật, cô vừa khóc, trong lòng Diệp Vô Phong liền rối loạn:”Nói đi, cuối cùng là gặp phải chuyện khó gì? Tôi sẽ giúp cô giải quyết!”
Đây là do bản năng bảo vệ của đàn ông, không thể bỏ mặc phụ nữ yếu đuối trước mặt mình.
Bạch Tinh Đồng nắm chặt tay Diệp Vô Phong, giống như tìm chút cảm giác an toàn, sau đó mới chậm rãi nói: “Bố tôi Bạch Chấn Vũ, ở Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật tỉnh chỉ là một cán bộ bình thường, nhưng chức trách của ông, chính là điều tra ngầm cán bộ đảng viên vi phạm kỷ luật.”
“À?” Diệp Vô Phong gật đầu: “Đúng vậy.”
“Nhưng mà, ngày hôm qua, bố của tôi lại bị người khác tố cáo, tố là nhận hối lộ ba tỷ rưỡi. Bị Cục Giám sát giải đi rồi.”
“Ba tỷ hơn, không nhiều mà.” Diệp Vô Phong không cảm thấy đây là chuyện gì lớn.
“Anh! Con người của bố tôi, tôi rất rõ, ông là người một phân tiền cũng không tham ô! Càng không thể nào nhận hối lộ! Nhưng…” Nói đến đây, Bạch Tinh Đồng hận đến nghiến răng: “Tôi cũng không rõ lắm, Cục Giám sát tìm ra ở dưới giường của ba tôi, tìm được đến hơn mười bảy tỷ tiền mặt! Hơn nữa đều là tiền cũ, tôi có xem ảnh chụp vật chứng rồi.”
“Haha, làm cán bộ, trước mặt một dáng, sau lưng một dáng rất nhiều…” Diệp Vô Phong thuận miệng nói.
“Anh nói bậy! Bố tôi tuyệt đối không phải người như vậy! Mười bảy tỷ tiền mặt kia, chắc chắn không phải ba tôi giấu!” Bạch Tinh Đồng gào.
“Được được được, dù cho sự thật như thế nào, cô gào với tôi cũng không có tác dụng gì, đúng không?” Diệp Vô Phong vội vàng an ủi: “Chỉ cần số tiền đó thật sự không phải do ba cô tham ô hối lộ mà có được, rồi sẽ tra được manh mối thôi. Bây giờ cô có manh mối gì không?”
Bạch Tinh Đồng buồn rầu nói: “Tôi bây giờ là người nhà của phạm nhân, cho dù tôi có muốn tự mình tra án này, nhưng dựa theo pháp luật, tôi cũng chỉ có thể đứng nhìn.”
“Nếu như đây là vu oan, vậy chắc chắn có liên quan đến Âu Dương Lôi! Hoặc là người dưới trướng của anh ta làm.” Diệp Vô Phong trực tiếp đưa ra kết luận.
“Đúng vậy! Tôi cũng nghi ngờ Âu Dương Lôi, nhưng mà, muốn tìm manh mối thật sự quá khó. Chỗ ở của Âu Dương Lôi canh phòng nghiêm ngặt, cho dù tôi có vào được, cũng không cách nào tìm được manh mối có ích.” Bạch Tinh Đồng lau nước mắt, muốn bản thân mình kiên cường lên.
“Bố của cô gần đây nhất tiếp xúc với người như thế nào? Có cách nào tra được không?”
Bạch Tinh Đồng như cũ thở dài: “Bố tôi công tác ở Uỷ ban Kỷ luật, bình thường làm việc gì, không có kể tôi nghe! Hơn nữa, công việc của tôi cũng bạn rộn, cha con chúng tôi, gần như ba ngày không gặp mặt một lần, tôi cũng không biết ông sẽ tiếp xúc với loại người gì!”
Đến lúc này, trong lòng Bạch Tinh Đồng tự trách không thôi: Mình có phải là đã quan tâm đến ba ít quá? Con gái bất hiếu!
Diệp Vô Phong trầm ngâm đôi chút nói: “Vậy thì cô hãy chú ý, bản án bố cô từng xử lí, đã khiến cho những ai té ngựa.”
Bạch Tinh Đồng gật đầu: “Thật sự có một nhân vật trọng yếu té ngựa, chính là tên Điêu Đắc Ý phó cục trưởng Cục Công an của thành phố Phụng Thiên, ông ta và Âu Dương Lôi âm thầm cấu kết, tham dự các hoạt động thông đồng cấu kết, bị ba tôi nắm được thóp, kiên quyết giao ông ta cho Tỉnh thẩm tra. Trước mắt, Điêu Đắc Ý đã té ngựa, liên quan đến sự việc nhận hối lộ, đang do cơ quan công an điều tra, còn chưa định án.”
“Haha, vậy thì đúng rồi!” Diệp Vô Phong tán thưởng: “Bắt đầu ra tay từ Điêu Đắc Ý này đi.”
“Được! Anh nói xem phải làm sao?” Khi có Diệp Vô Phong ở đây, Bạch Tinh Đồng rất tự nhiên ỷ lại vào anh.
Diệp Vô Phong nói:”Trước mắt thì Điêu Đắc Ý vẫn còn bị giam, muốn gặp ông ta không dễ, nhưng mà, chúng ta có thể tìm luật sư của ông ta.”
“A! Là anh ta! Trương Kiến Đức!” Bạch Tinh Đồng hưng phấn nói.
Trương Kiến Đức cũng xem như là một luật sư có tiếng ở thành phố Phụng Thiên, anh ta mở văn phòng văn phòng luật sư Kiến Đức mà anh ta mở, làm ăn tương đối tốt, này không, có một người phụ nữ vẻ mặt lạnh lùng, đang cùng anh ta thảo luận sự việc của vụ ly hôn.
Ngoài cửa có hai người trẻ tuổi đến, nhìn có vẻ giống một cặp tình nhân, vào cửa liền hỏi: “Luật sư Trương Trương Kiến Đức có ở đây không?”
Trương Kiến Đức vội vàng đứng lên: “Tôi đây! Hai vị có việc gì không?”
Diệp Vô Phong nói: “Chúng tôi cần tư vấn, về phí tư vấn tuỳ anh định.”
“À! Xin hỏi hai vị cần tư vấn về phương diện nào của vấn đề? Căn cứ vào mức độ phức tạp của vấn đề, chúng tôi sẽ có tiêu chuẩn thu phí khác nhau.” Trương Kiến Đức nghe đến mấy chữ ‘tuỳ anh định’, tinh thần cả người chấn động!
“Này…” Diệp Vô Phong tuỳ tiện rút ra hai tờ tiền gần một triệu, đặt trước mặt Trương Kiến Đức: “Chúng tôi cần một không gian riêng tư.”
“Không vấn đề gì! Trên lầu tôi có một phòng chuyên cho tư vấn!” Trương Kiến Đức thu hai tờ tiền vào.
“Hả? Còn vấn đề của tôi thì sao? Phải có thứ tự trước sau chứ?” Người phụ nữ vẻ mặt ảm đạm kia không làm nữa.
/770
|