Dì Mã thế mà không nói tiếng nào, thật ra không phải gan bà ấy lớn, mà là sợ đến choáng váng đầu óc cả rồi!
Bà ấy chưa từng thấy ai dám đập phá cửa tiệm như Diệp Vô Phong!
Bình phong, rầm!
Bàn, rầm!
Tủ đựng bát đũa đã khử trùng, rầm!
Tủ kính lạnh đựng bia và thức uống, rầm!
“Má!” Đến lúc này bà chủ mới kịp phản ứng, bà ta gào lên, không kể đầu đuôi đã xông về phía Diệp Vô Phong: “Thằng chó! Dừng tay! Mày dừng tay lại ngay! Tin tao báo cảnh sát không?”
“Rầm!” Diệp Vô Phong tiếp tục đập: “Thằng nào báo cảnh sát thằng đó là chó! Bà báo đi!”
Ông ba Giang không dám đến gần Diệp Vô Phong, ông ta thấy, lúc Diệp Vô Phong đập đồ không hề có cảm xúc quá khích, ngược lại vô cùng bình tĩnh, trông anh chẳng hề tức giận chút nào, người như vậy mới đáng sợ thật sự.
Bà chủ lao đến đánh, Diệp Vô Phong liền đá bà ta ra xa: “Báo cảnh sát đi! Chịu không nổi rồi à?” Loảng xoảng! Rầm!
Thật ra Diệp Vô Phong cũng rất ghét loại người làm chủ kiểu này, tiền của người làm như dì Mã mà cũng muốn ăn xén ăn bớt, xem việc đó là lẽ hiển nhiên, giống như bà ta sinh ra vốn là để bắt nạt đám người nhỏ nhoi đó vậy.
Nếu không, với trình độ và cấp bậc xã hội của mình, có cho Diệp Vô Phong cũng chẳng thèm đập cái quán này.
“Trời ơi ngó xuống mà coi! Giang hồ nè! Đừng đập nữa! Hu hu, đừng đập nữa mà! Ông ba Giang, ông là đồ bất lực, ra bảo nó đừng đập nữa coi! Ông mau ra đánh nó cho tôi!” Bà chủ tiệm ngồi bẹp xuống đất, sợ hãi nhìn Diệp Vô Phong đập đồ hết sức bài bản, nhưng bà ta lại đổ hết mọi tội lỗi lên đầu ông ba Giang.
Cứ như cảnh đập tiệm này do ông ba Giang gây ra ấy.
“Tôi mù rồi mới đồng ý gả cho một thằng bất lực như ông, người ta đến đập quán tôi, vậy mà ông không dám ho he gì hết! Ông ba Giang, không phải trong bếp có dao à? Chém nó đi chứ!”
Trời má! Người đàn bà này dám xúi dại chồng mình, hai người là vợ chồng thật à?
“Đừng đập nữa!” Lúc này, Bạch Tinh Đồng không thể nhìn tiếp nữa, vội vàng bảo dừng.
“Đừng đập.” Giọng nói yếu ớt khàn khàn, là dì Mã.
Giản Phúc Linh vẫn còn kinh ngạc nhìn Diệp Vô Phong, cô ấy đang nghĩ: Làm lớn chuyện thế này thì Diệp Vô Phong định xử lý thế nào đây? Cho dù đền tiền cũng phải đền tận mấy chục triệu lận!
“Được, tôi cũng mệt rồi, nghỉ chút vậy.” Diệp Vô Phong thả ghế xuống, đặt mông ngồi xuống ghế, đảo mắt nhìn cửa tiệm: “Tôi muốn nhìn thử xem, người ông ba Giang gọi đến tài cán ra sao.”
Lúc Thắng Tử vừa đến trước cửa tiệm đã nghe thấy tiếng rầm rầm loảng xoảng bên trong, gã hét lớn: “Thằng chó nào dám giở thói ngang ngược trên địa bàn của tao? Còn không mau dừng tay?”
Anh ta hùng hổ xông vào: “Dừng tay! Có anh Thắng Tử là tao ở đây! Bây giờ mày quỳ xuống dập đầu thì tao sẽ tha cho cái mạng nhỏ mày!”
“Anh Thắng Tử!” Cuối cùng ông ba Giang cũng tìm được người kể khổ: “Anh Thắng Tử, tụi nó không thèm nói lí đã đập xông vào đập tiệm em đó! Anh nhìn đi, nhiều đồ bị đập như vậy, sao em mở tiệm được nữa.”
Bà chủ tiệm nói: “Đúng vậy! Đám người ngoài này không thèm phân phải trái! Ỷ mình mạnh rồi bắt nạt cửa tiệm nhỏ của tụi em! Anh Thắng Tử, anh phải làm chủ cho tụi em.”
Nhưng anh Thắng Tử lại không nhìn họ, mà nhìn về phía Diệp Vô Phong đang ngồi trong tiệm ăn.
Đèn chùm bị đập bể, mấy cái đèn tường cũng bị đập nát bươm, có thể thấy được khung cảnh hỗn động bên trong tiệm, nhưng dưới tia sáng leo lắt thì muốn thấy rõ mặt người hơi khó.
“Mới nãy bà chủ bảo, thằng nào báo cảnh sát, thằng đó là chó.” Lúc Diệp Vô Phong thấy Thắng Tử, chỉ lạnh nhạt lên tiếng.
“Ơ? Anh Diệp! Là anh à?” Cuối cùng Thắng Tử cũng nhìn rõ, hóa ra là anh Diệp từng dễ dàng đánh bại anh Cương Tử!
Anh ta bước mấy bước dài đến trước mặt Diệp Vô Phong, chắp tay quỳ xuống: “Anh Diệp, không biết anh đến đây, để Thắng Tử tôi nhận lỗi với anh.”
Diệp Vô Phong phẩy tay: “Thắng Tử, anh không có lỗi thì nhận cái gì. Hôm nay tôi chỉ muốn xem thử, cuối cùng chủ của cái quán cóc này có trả lương cho dì Mã hay không thôi.”
“Trả lương? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Thắng Tử nhìn chằm chằm ông ba Giang một cách hung dữ. Chương mới nhất tại || TRU Мtrцyen. OгG ||
Nhất thời, ông ba Giang há hốc mồm, kẻ đến đập tiệm lại được anh Thắng Tử kính trọng đến thế, rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy!
Nhưng dù đối phương là ai, bọn họ cũng không thể chọc được.
Hai vợ chồng nhìn nhau, không dám lên tiếng.
Lúc Thắng Tử chuẩn bị nổi giận, Bạch Tinh Đồng nói: “Dì Mã, dì nói rõ đi, dì làm ở đây được bao nhiêu ngày? Mỗi tháng họ trả cho dì bao nhiêu? Dì đừng sợ, bọn con sẽ đòi lại công bằng cho dì!”
Đương nhiên Mã Tú Anh biết Diệp Vô Phong và Bạch Tinh Đồng thật sự có ý tốt, nhưng bây giờ, bà ấy lại không nỡ khiến chủ quán cóc khổ thêm nữa, bèn nói: “Như bà chủ đã nói, nửa tháng, trả cho tôi hai triệu mốt là đươc rồi.”
“Đưa tiền mau!” Thắng Tử liếc hai vợ chồng ông ba Giang, gầm lên đầy giận dữ!
“Dạ dạ.” Bà chủ lập tức bật dậy, móc từ trong túi ra một xấp tiền, lấy hai triệu một, cẩn thận đưa cho dì Mã.
Thắng Tử nhìn Diệp Vô Phong: “Anh Diệp, anh còn cần họ làm gì nữa không?”
Diệp Vô Phong lắc đầu: “Lúc đầu tôi cũng không định đập tiệm họ. Nhưng bà chủ quá xem thường người khác, đến cả tôi cũng không nhịn được, thật sự không cố ý đâu.”
Thắng Tử trừng mắt nhìn vợ chồng ông ba Giang: “Anh Diệp, việc này anh đừng nhúng tay vào! Nói, ông ba Giang, ông có định báo cảnh sát không?”
“Không báo, không báo.” Trong lòng ông ba Giang thầm nghĩ: Nhìn dáng vẻ của hai người, anh Thắng Tử có lẽ rất thân với anh Diệp kia nhỉ?”
Thắng Tử nói: “Ông không báo cảnh sát, vậy để tôi nói ông biết nên xử lý việc này thế nào. Hai người xúc phạm anh Diệp, anh ấy đập tiệm hai người xem như huề, không ai nợ ai! Rõ chưa?”
“Hả?” Đầu óc ông ba Giang trong chốc lát không thông nổi.
Vẻ mặt bà chủ đau khổ nói: “Dạ, anh Thắng Tử, bọn em rõ rồi.”
Đến giờ phút này, cho dù bà chủ rất hổ báo nhưng cũng chẳng có mặt mũi bảo muốn báo cảnh sát nữa.
“Anh Diệp, chúng ta đi chỗ khác, tôi mời anh ăn cơm.” Thắng Tử tươi cười bảo.
Diệp Vô Phong lắc đầu: “Thắng Tử, cảm ơn anh vì chuyện hôm nay. Nhưng tôi còn có chuyện phải làm, không phiền anh nữa.”
Thắng Tử nói: “Nếu anh Diệp đã bận thì tôi không làm phiền nữa. Nhưng Thắng Tử tôi lúc nào cũng hoan nghênh anh đến làm phiền đó! Ha ha.”
Nói xong, Thắng Tử xoay người đi khỏi.
Nhóm Diệp Vô Phong ban đầu chỉ có ba người, giờ trở thành bốn người.
“Dì Mã, giờ dì đang ở đâu, để cháu đưa dì về nhé.” Bạch Tinh Đồng đảm nhận nhiệm vụ lái xe.
Mã Tú Anh nói: “Mấy đưa không cần đưa dì về đâu, dì tự đi được rồi, dì còn muốn ghé mua thuốc cho mẹ nữa.”
Bạch Tinh Đồng nói: “Nhưng cháu muốn đưa dì về! Dì Mã, lúc còn bé, dì đối xử với cháu rất tốt, bây giờ cháu đưa dì về không phải việc nên làm sao? Mau lên xe đi mà.”
“Nhưng người dì bẩn lắm.” Mã Tú Anh dè dặt nói.
“Không sao hết, dì lên đi!” Bạch Tinh Đồng bước đến, tự mình đỡ bà lên xe.
Trên đường ghé mua thuốc tốn hết hơn sáu trăm ngàn, sau đó dựa theo lời chỉ đường của Mã Tú Anh, đưa bà về nhà.
“Dì Mã, nhà dì ở xa như vậy ư?” Bạch Tinh Đồng hơi khó hiểu: Vậy sao không tìm công việc nào gần đây chứ?
Bà ấy chưa từng thấy ai dám đập phá cửa tiệm như Diệp Vô Phong!
Bình phong, rầm!
Bàn, rầm!
Tủ đựng bát đũa đã khử trùng, rầm!
Tủ kính lạnh đựng bia và thức uống, rầm!
“Má!” Đến lúc này bà chủ mới kịp phản ứng, bà ta gào lên, không kể đầu đuôi đã xông về phía Diệp Vô Phong: “Thằng chó! Dừng tay! Mày dừng tay lại ngay! Tin tao báo cảnh sát không?”
“Rầm!” Diệp Vô Phong tiếp tục đập: “Thằng nào báo cảnh sát thằng đó là chó! Bà báo đi!”
Ông ba Giang không dám đến gần Diệp Vô Phong, ông ta thấy, lúc Diệp Vô Phong đập đồ không hề có cảm xúc quá khích, ngược lại vô cùng bình tĩnh, trông anh chẳng hề tức giận chút nào, người như vậy mới đáng sợ thật sự.
Bà chủ lao đến đánh, Diệp Vô Phong liền đá bà ta ra xa: “Báo cảnh sát đi! Chịu không nổi rồi à?” Loảng xoảng! Rầm!
Thật ra Diệp Vô Phong cũng rất ghét loại người làm chủ kiểu này, tiền của người làm như dì Mã mà cũng muốn ăn xén ăn bớt, xem việc đó là lẽ hiển nhiên, giống như bà ta sinh ra vốn là để bắt nạt đám người nhỏ nhoi đó vậy.
Nếu không, với trình độ và cấp bậc xã hội của mình, có cho Diệp Vô Phong cũng chẳng thèm đập cái quán này.
“Trời ơi ngó xuống mà coi! Giang hồ nè! Đừng đập nữa! Hu hu, đừng đập nữa mà! Ông ba Giang, ông là đồ bất lực, ra bảo nó đừng đập nữa coi! Ông mau ra đánh nó cho tôi!” Bà chủ tiệm ngồi bẹp xuống đất, sợ hãi nhìn Diệp Vô Phong đập đồ hết sức bài bản, nhưng bà ta lại đổ hết mọi tội lỗi lên đầu ông ba Giang.
Cứ như cảnh đập tiệm này do ông ba Giang gây ra ấy.
“Tôi mù rồi mới đồng ý gả cho một thằng bất lực như ông, người ta đến đập quán tôi, vậy mà ông không dám ho he gì hết! Ông ba Giang, không phải trong bếp có dao à? Chém nó đi chứ!”
Trời má! Người đàn bà này dám xúi dại chồng mình, hai người là vợ chồng thật à?
“Đừng đập nữa!” Lúc này, Bạch Tinh Đồng không thể nhìn tiếp nữa, vội vàng bảo dừng.
“Đừng đập.” Giọng nói yếu ớt khàn khàn, là dì Mã.
Giản Phúc Linh vẫn còn kinh ngạc nhìn Diệp Vô Phong, cô ấy đang nghĩ: Làm lớn chuyện thế này thì Diệp Vô Phong định xử lý thế nào đây? Cho dù đền tiền cũng phải đền tận mấy chục triệu lận!
“Được, tôi cũng mệt rồi, nghỉ chút vậy.” Diệp Vô Phong thả ghế xuống, đặt mông ngồi xuống ghế, đảo mắt nhìn cửa tiệm: “Tôi muốn nhìn thử xem, người ông ba Giang gọi đến tài cán ra sao.”
Lúc Thắng Tử vừa đến trước cửa tiệm đã nghe thấy tiếng rầm rầm loảng xoảng bên trong, gã hét lớn: “Thằng chó nào dám giở thói ngang ngược trên địa bàn của tao? Còn không mau dừng tay?”
Anh ta hùng hổ xông vào: “Dừng tay! Có anh Thắng Tử là tao ở đây! Bây giờ mày quỳ xuống dập đầu thì tao sẽ tha cho cái mạng nhỏ mày!”
“Anh Thắng Tử!” Cuối cùng ông ba Giang cũng tìm được người kể khổ: “Anh Thắng Tử, tụi nó không thèm nói lí đã đập xông vào đập tiệm em đó! Anh nhìn đi, nhiều đồ bị đập như vậy, sao em mở tiệm được nữa.”
Bà chủ tiệm nói: “Đúng vậy! Đám người ngoài này không thèm phân phải trái! Ỷ mình mạnh rồi bắt nạt cửa tiệm nhỏ của tụi em! Anh Thắng Tử, anh phải làm chủ cho tụi em.”
Nhưng anh Thắng Tử lại không nhìn họ, mà nhìn về phía Diệp Vô Phong đang ngồi trong tiệm ăn.
Đèn chùm bị đập bể, mấy cái đèn tường cũng bị đập nát bươm, có thể thấy được khung cảnh hỗn động bên trong tiệm, nhưng dưới tia sáng leo lắt thì muốn thấy rõ mặt người hơi khó.
“Mới nãy bà chủ bảo, thằng nào báo cảnh sát, thằng đó là chó.” Lúc Diệp Vô Phong thấy Thắng Tử, chỉ lạnh nhạt lên tiếng.
“Ơ? Anh Diệp! Là anh à?” Cuối cùng Thắng Tử cũng nhìn rõ, hóa ra là anh Diệp từng dễ dàng đánh bại anh Cương Tử!
Anh ta bước mấy bước dài đến trước mặt Diệp Vô Phong, chắp tay quỳ xuống: “Anh Diệp, không biết anh đến đây, để Thắng Tử tôi nhận lỗi với anh.”
Diệp Vô Phong phẩy tay: “Thắng Tử, anh không có lỗi thì nhận cái gì. Hôm nay tôi chỉ muốn xem thử, cuối cùng chủ của cái quán cóc này có trả lương cho dì Mã hay không thôi.”
“Trả lương? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Thắng Tử nhìn chằm chằm ông ba Giang một cách hung dữ. Chương mới nhất tại || TRU Мtrцyen. OгG ||
Nhất thời, ông ba Giang há hốc mồm, kẻ đến đập tiệm lại được anh Thắng Tử kính trọng đến thế, rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy!
Nhưng dù đối phương là ai, bọn họ cũng không thể chọc được.
Hai vợ chồng nhìn nhau, không dám lên tiếng.
Lúc Thắng Tử chuẩn bị nổi giận, Bạch Tinh Đồng nói: “Dì Mã, dì nói rõ đi, dì làm ở đây được bao nhiêu ngày? Mỗi tháng họ trả cho dì bao nhiêu? Dì đừng sợ, bọn con sẽ đòi lại công bằng cho dì!”
Đương nhiên Mã Tú Anh biết Diệp Vô Phong và Bạch Tinh Đồng thật sự có ý tốt, nhưng bây giờ, bà ấy lại không nỡ khiến chủ quán cóc khổ thêm nữa, bèn nói: “Như bà chủ đã nói, nửa tháng, trả cho tôi hai triệu mốt là đươc rồi.”
“Đưa tiền mau!” Thắng Tử liếc hai vợ chồng ông ba Giang, gầm lên đầy giận dữ!
“Dạ dạ.” Bà chủ lập tức bật dậy, móc từ trong túi ra một xấp tiền, lấy hai triệu một, cẩn thận đưa cho dì Mã.
Thắng Tử nhìn Diệp Vô Phong: “Anh Diệp, anh còn cần họ làm gì nữa không?”
Diệp Vô Phong lắc đầu: “Lúc đầu tôi cũng không định đập tiệm họ. Nhưng bà chủ quá xem thường người khác, đến cả tôi cũng không nhịn được, thật sự không cố ý đâu.”
Thắng Tử trừng mắt nhìn vợ chồng ông ba Giang: “Anh Diệp, việc này anh đừng nhúng tay vào! Nói, ông ba Giang, ông có định báo cảnh sát không?”
“Không báo, không báo.” Trong lòng ông ba Giang thầm nghĩ: Nhìn dáng vẻ của hai người, anh Thắng Tử có lẽ rất thân với anh Diệp kia nhỉ?”
Thắng Tử nói: “Ông không báo cảnh sát, vậy để tôi nói ông biết nên xử lý việc này thế nào. Hai người xúc phạm anh Diệp, anh ấy đập tiệm hai người xem như huề, không ai nợ ai! Rõ chưa?”
“Hả?” Đầu óc ông ba Giang trong chốc lát không thông nổi.
Vẻ mặt bà chủ đau khổ nói: “Dạ, anh Thắng Tử, bọn em rõ rồi.”
Đến giờ phút này, cho dù bà chủ rất hổ báo nhưng cũng chẳng có mặt mũi bảo muốn báo cảnh sát nữa.
“Anh Diệp, chúng ta đi chỗ khác, tôi mời anh ăn cơm.” Thắng Tử tươi cười bảo.
Diệp Vô Phong lắc đầu: “Thắng Tử, cảm ơn anh vì chuyện hôm nay. Nhưng tôi còn có chuyện phải làm, không phiền anh nữa.”
Thắng Tử nói: “Nếu anh Diệp đã bận thì tôi không làm phiền nữa. Nhưng Thắng Tử tôi lúc nào cũng hoan nghênh anh đến làm phiền đó! Ha ha.”
Nói xong, Thắng Tử xoay người đi khỏi.
Nhóm Diệp Vô Phong ban đầu chỉ có ba người, giờ trở thành bốn người.
“Dì Mã, giờ dì đang ở đâu, để cháu đưa dì về nhé.” Bạch Tinh Đồng đảm nhận nhiệm vụ lái xe.
Mã Tú Anh nói: “Mấy đưa không cần đưa dì về đâu, dì tự đi được rồi, dì còn muốn ghé mua thuốc cho mẹ nữa.”
Bạch Tinh Đồng nói: “Nhưng cháu muốn đưa dì về! Dì Mã, lúc còn bé, dì đối xử với cháu rất tốt, bây giờ cháu đưa dì về không phải việc nên làm sao? Mau lên xe đi mà.”
“Nhưng người dì bẩn lắm.” Mã Tú Anh dè dặt nói.
“Không sao hết, dì lên đi!” Bạch Tinh Đồng bước đến, tự mình đỡ bà lên xe.
Trên đường ghé mua thuốc tốn hết hơn sáu trăm ngàn, sau đó dựa theo lời chỉ đường của Mã Tú Anh, đưa bà về nhà.
“Dì Mã, nhà dì ở xa như vậy ư?” Bạch Tinh Đồng hơi khó hiểu: Vậy sao không tìm công việc nào gần đây chứ?
/770
|