Đại Bưu nhìn Lâm Tân Đông không hiểu, Lâm Tân Đông đã bước lên trước chắp tay: “Người anh em, tôi nghĩ chúng ta có hiểu lầm rồi nhỉ? Giữa chúng ta với nhau hẳn không có thù hằn gì phải không?”
Diệp Vô Phong lộ ra nụ cười lạnh lùng: “Anh nhận ra thân phận của tôi?”
Sắc mặt của Lưu Tân Đông càng trở nên khó coi, có thể nhìn ra trên mặt anh ta có thêm cả một chút sợ hãi.
Anh ta cười xấu hổ: “Bây giờ cả Liễu Đông làm gì có ai không biết đến đại danh của anh Diệp.”
“Nếu như biết thì tốt, tôi cho anh hai cơ hội, anh tự tới đồn cảnh sát đầu thú, nói ra hết tất cả những chuyện mà anh đã làm, hoặc anh có thể thử đối đầu với Hoa Cường nhưng tôi cũng vẫn mong là anh biết tự cân nhắc năng lực của mình.”
Lưu Tân Đông cũng không dám trả lời, cũng không dám có động tác gì nhưng Đại Bưu lại thể hiện rõ là không biết sợ. Anh ta khó chịu chỉ vào người Diệp Vô Phong: “Con m* nó mày bớt nói nhảm đi, mày tưởng rằng là ghê gớm sao?”
Vừa nói xong, Diệp Vô Phong dùng tốc độ cực nhanh đi tới trước mặt Đại Bưu, thời gian chỉ trong nháy mắt, thậm chí Đại Bưu còn cảm thấy trước mắt mình hoa đi, Diệp Vô Phông đã xuất hiện trước mặt anh ta.”
Anh ta sợ hãi muốn tấn công nhưng đáng tiếc là tốc độ của Diệp Phong còn nhanh hơn, chỉ một cú đạp nhưng đã khiến Đại Bưu dính ngay vào tường.
Diệp Vô Phong ra tay trong lúc tức giận không hoàn toàn không phải ở mức loại người như Đại Bưu có thể ngăn cản được. Cả người Đại Bưu đập mạnh vào vách tường, thậm chí còn làm bức tường nứt ra.
Vôi cát trên tường rơi xuống rất nhiều, còn Đại Bưu thì chỉ vào Diệp Vô Phong không nói được gì, anh ta trừng mắt, trong mắt toàn là tơ máu.
Cuối cùng anh ta cũng há được miệng ra, anh ta kêu lên một tiếng thảm thiết rồi phụt một ngụm máu mồm ra, ngay sau đó là mắt mũi mồm tai, thất khiếu cùng chảy máu.
Cơ thể Đại Bưu dần mềm nhũn ra, rồi từ từ trượt khỏi vách tường.
Âm thanh này đương nhiên khiến Lưu Tân Đông và Trần Chiêu Đệ giật mình sợ hãi, hai người bọn họ nhìn thấy Diệp Vô Phong vô cùng nhẹ nhàng, nhưng lại có thể đánh Đại Bưu thành ra như vậy. Trong lòng hai người họ đương nhiên cảm thấy sợ hãi.
Sau khi Diệp Vô Phong làm xong chuyện này, anh ôm lấy Bạch Tinh Đồng và Chung Tín lên rời khỏi căn phòng này.
Trong phòng, Lưu Tân Đông vô cùng sợ hãi, còn Trần Chiêu Đệ che chặt mặt mình.
Hai người bọn họ thật sự sợ đến mất mật, vừa rồi Diệp Vô Phong chỉ đứng cạnh hai người bọn họ nhưng cả hai đã đều cảm nhận được sự uy hiếp chết chóc đó.
Lưu Tân Đông đi tới trước mặt Đại Bưu, đưa tay ra trước mũi anh ta để xem thử rồi nhanh chóng thu tay lại. Khuôn mặt Lưu Tân Đông sợ hãi: “Đại Bưu chết rồi.”
Trần Chiêu Đệ đảo mắt rồi hôn mê bất tỉnh.
Cô ta chưa từng nhìn thấy những chuyện như thế này.
Phía dưới tiểu khu, cục trưởng Lạc dẫn người tới, lúc nhìn thấy ba người Diệp Tam Phong, sắc mặt của ông đột nhiên thay đổi rồi vội vàng cho người đưa hai người Bạch Tinh Đồng vào bệnh viện.
Diệp Vô Phong nhìn phó cục trưởng Diêm Trường Lâm đang vội vàng chạy tới: “Tại sao ông biết hai người bọn họ muốn đi tìm Lâm Tân Đông mà không ngăn cản?”
Diêm Trường Lâm cười khổ lắc đầu: “Cậu cảm thấy tôi có thể ngăn cản được không? Cô ấy chống lại lời của tôi để đi làm chuyện của mình, Bạch Tinh Đồng ấy à, quá muốn giúp cậu rồi.”
Diệp Vô Phong hơi tự trách mình: “Đáng lẽ ra tôi nên sớm đoán được Bạch Tinh Đồng nhất định không khoanh tay làm ngơ trước chuyện này, nhưng tôi không ngờ là cô ấy lại một mình đi tìm Diệp Tân Đông.”
Trong bệnh viện, lúc này bác sĩ đang điều trị cho Bạch Tinh Đồng và Chung Tín, cũng may là Bạch Tinh Đồng không bị nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là gãy một cái xương sườn.
Ngược lại vết thương của Chung Tín lại nặng hơn rất nhiều, không nói gì đến cánh tay bị gãy, anh ta bị gãy mất mấy cái xương sườn và rơi vào hôn mê.
“Tôi biết chuyện này cậu sẽ không bỏ qua, tôi cũng sẽ cố gắng để giúp đỡ. Nếu cậu cần giúp đỡ gì cứ thoải mái nói với tôi.” Diêm Trường Lâm nói vô cùng chân thành.
Diệp Vô Phong khoát tay: “Chuyện này tôi không cần ông giúp, hiện giờ Lưu Tân Đông không dám chống lại công ty Hoa Cường đâu. Anh ta nhất định sẽ đến đồn cảnh sát để đầu thú, đến lúc đó các ông muốn định đoạt thế nào thì đó là quyền của các ông.”
Diêm Trường Lâm mím môi gật đầu, mặc dù biết rõ chỉ cần Diệp Vô Phong ra tay, mọi chuyện sẽ được đơn giản hóa nhưng như vậy có phải đơn giản quá rồi không?
Thậm chí cảnh sát còn không cần điều tra lấy chứng cứ, cứ đợi Lưu Tân Đông đến đồn cảnh sát tự thú là xong.
Đương nhiên chuyện này là một chuyện vui với ông ta.
“Sau khoảng thời gian này tôi sẽ để cho Bạch Tinh Đồng được nghỉ phép. Vậy nên cậu không cần phải lo lắng cho sự an toàn của cô ấy.” Diêm Trường Lâm suy nghĩ một lát rồi nói chuyện mình có thể làm được ra.
Diệp Vô Phong chỉ im lặng ngồi bên cạnh Bạch Tinh Đồng đã chữa trị xong và đang nằm trên giường bệnh, nắm chặt lấy tay cô.
Tay của cô gái này không hề mềm mại bởi phải cầm súng và huấn luyện quanh năm, trên tay cũng có nhiều vết chai.
Nhưng nhìn cũng không có vẻ quá thô ráp, hơn nữa ngón tay của Bạch Tinh Đồng thon dài, hình dáng cũng rất đẹp.
Có thể nói là bàn tay như ngọc.
Diệp Vô Phong ngồi trên ghế, Diêm Trường Lâm cũng không tiếp tục làm phiền anh nữa. Ông ta dẫn theo cấp dưới rồi đi ra khỏi phòng bệnh, đi thăm Chung Tín.
“Sao lại ngốc như vậy chứ? Lưu Tân Đông chỉ là một tên tép riu tôi muốn giải quyết anh ta cũng chỉ cần động một ngón tay. Nhưng cô bị thương rồi, tôi cảm thấy rất đau lòng. Cô làm như vậy là làm một chuyện rất ngốc.”
Diệp Vô Phong thở dài một hơi, nhưng hiện giờ Bạch Tinh Đồng đang trong cơn hôn mê nên cũng không thể trả lời được anh.
Lưu Tân Đông sắp xếp xong chuyện của Trần Chiêu Đệ và bọn trẻ thì mới tới đồn cảnh sát để tự thú. Anh ta mỉm cười nhìn viên cảnh sát tiếp đón: “Chào anh, tôi tới để tự thú.”
Cảnh sát nhìn Lưu Tân Đông hơi nghi ngờ, anh ta nói tiếp: “Thực ra vụ ám sát trên cầu thăng bằng là do tôi chỉ đạo.”
Khuôn mặt viên cảnh sát trẻ tuổi này biến sắc, lập tức giữ Lưu Tân Đông lại.
Vụ ám sát trên cầu thăng bằng là một chuyện vô cùng nghiêm trọng, cũng vì vụ việc này mà bộ đội vũ trang cũng được cử ra, hơn nữa cũng có rất nhiều người chết trong vụ ám sát cầu thăng bằng.
Mà kẻ chủ mưu trong vụ cầu thăng bằng vẫn chưa từng xuất hiện, bọn họ đến sứt đầu mẻ trán vì chuyện này, không ngờ kẻ đó chính là người trước mặt này.
Sau khi bắt Lưu Tân Đông lại, Diêm Trường Lâm ngay lập tức tới phòng thẩm vấn, Diêm Trường Lâm nghiêm túc đánh giá con người này. Ông ta biết Lưu Tân Đông, vì lúc đầu mới đến Liêu Đông, ông ta đã nhớ hết tất cả những người cần phải chú ý.
Lưu Tân Đông cũng ở trong số đó.
Mặc dù Lưu Tân Đông tiếp xúc với những ngành không công khai, nhưng cũng làm không ít những việc vượt qua ranh giới, chỉ có điều là cảnh sát Liêu Đông không nắm được chứng cứ gì có ích.
Lúc trước sự tồn tại của Âu Dương Lôi gần như là chiếc ô bảo vệ cho tất cả những ngành không công khai, cảnh sát muốn tìm được chứng cứ là một chuyện vô cùng khó khăn.
“Anh định ôm hết tất cả mọi chuyện?” Diêm Trường Lâm nghiêm túc nhìn Lưu Tân Đông.
Lưu Tân Đông cười vui vẻ: “Cái gì mà ôm hết tất cả chứ, tất cả những chuyện này đều là do tôi làm, ông nói câu đó có vẻ hơi lạ rồi.”.
Diêm Trường Lâm cười ha ha: “Anh thật sự cho rằng có thể lừa được tôi sao? Tôi đã ghi nhớ hết sự phân bố của tất cả các thế lực ở Liêu Đông rồi, anh hợp tác với ai tôi đều biết hết.”
Lưu Tân Đông cau mày: “Ông nói vậy là có ý gì, tôi đã tự thú rồi mà ông vẫn không tin lời của tôi. Tôi biết ông muốn lật đổ tất cả mọi người nhưng ông không moi được gì của từ miệng của tôi đâu, ông đừng nghĩ đến chuyện đó nữa thì hơn.”
Diệp Vô Phong lộ ra nụ cười lạnh lùng: “Anh nhận ra thân phận của tôi?”
Sắc mặt của Lưu Tân Đông càng trở nên khó coi, có thể nhìn ra trên mặt anh ta có thêm cả một chút sợ hãi.
Anh ta cười xấu hổ: “Bây giờ cả Liễu Đông làm gì có ai không biết đến đại danh của anh Diệp.”
“Nếu như biết thì tốt, tôi cho anh hai cơ hội, anh tự tới đồn cảnh sát đầu thú, nói ra hết tất cả những chuyện mà anh đã làm, hoặc anh có thể thử đối đầu với Hoa Cường nhưng tôi cũng vẫn mong là anh biết tự cân nhắc năng lực của mình.”
Lưu Tân Đông cũng không dám trả lời, cũng không dám có động tác gì nhưng Đại Bưu lại thể hiện rõ là không biết sợ. Anh ta khó chịu chỉ vào người Diệp Vô Phong: “Con m* nó mày bớt nói nhảm đi, mày tưởng rằng là ghê gớm sao?”
Vừa nói xong, Diệp Vô Phong dùng tốc độ cực nhanh đi tới trước mặt Đại Bưu, thời gian chỉ trong nháy mắt, thậm chí Đại Bưu còn cảm thấy trước mắt mình hoa đi, Diệp Vô Phông đã xuất hiện trước mặt anh ta.”
Anh ta sợ hãi muốn tấn công nhưng đáng tiếc là tốc độ của Diệp Phong còn nhanh hơn, chỉ một cú đạp nhưng đã khiến Đại Bưu dính ngay vào tường.
Diệp Vô Phong ra tay trong lúc tức giận không hoàn toàn không phải ở mức loại người như Đại Bưu có thể ngăn cản được. Cả người Đại Bưu đập mạnh vào vách tường, thậm chí còn làm bức tường nứt ra.
Vôi cát trên tường rơi xuống rất nhiều, còn Đại Bưu thì chỉ vào Diệp Vô Phong không nói được gì, anh ta trừng mắt, trong mắt toàn là tơ máu.
Cuối cùng anh ta cũng há được miệng ra, anh ta kêu lên một tiếng thảm thiết rồi phụt một ngụm máu mồm ra, ngay sau đó là mắt mũi mồm tai, thất khiếu cùng chảy máu.
Cơ thể Đại Bưu dần mềm nhũn ra, rồi từ từ trượt khỏi vách tường.
Âm thanh này đương nhiên khiến Lưu Tân Đông và Trần Chiêu Đệ giật mình sợ hãi, hai người bọn họ nhìn thấy Diệp Vô Phong vô cùng nhẹ nhàng, nhưng lại có thể đánh Đại Bưu thành ra như vậy. Trong lòng hai người họ đương nhiên cảm thấy sợ hãi.
Sau khi Diệp Vô Phong làm xong chuyện này, anh ôm lấy Bạch Tinh Đồng và Chung Tín lên rời khỏi căn phòng này.
Trong phòng, Lưu Tân Đông vô cùng sợ hãi, còn Trần Chiêu Đệ che chặt mặt mình.
Hai người bọn họ thật sự sợ đến mất mật, vừa rồi Diệp Vô Phong chỉ đứng cạnh hai người bọn họ nhưng cả hai đã đều cảm nhận được sự uy hiếp chết chóc đó.
Lưu Tân Đông đi tới trước mặt Đại Bưu, đưa tay ra trước mũi anh ta để xem thử rồi nhanh chóng thu tay lại. Khuôn mặt Lưu Tân Đông sợ hãi: “Đại Bưu chết rồi.”
Trần Chiêu Đệ đảo mắt rồi hôn mê bất tỉnh.
Cô ta chưa từng nhìn thấy những chuyện như thế này.
Phía dưới tiểu khu, cục trưởng Lạc dẫn người tới, lúc nhìn thấy ba người Diệp Tam Phong, sắc mặt của ông đột nhiên thay đổi rồi vội vàng cho người đưa hai người Bạch Tinh Đồng vào bệnh viện.
Diệp Vô Phong nhìn phó cục trưởng Diêm Trường Lâm đang vội vàng chạy tới: “Tại sao ông biết hai người bọn họ muốn đi tìm Lâm Tân Đông mà không ngăn cản?”
Diêm Trường Lâm cười khổ lắc đầu: “Cậu cảm thấy tôi có thể ngăn cản được không? Cô ấy chống lại lời của tôi để đi làm chuyện của mình, Bạch Tinh Đồng ấy à, quá muốn giúp cậu rồi.”
Diệp Vô Phong hơi tự trách mình: “Đáng lẽ ra tôi nên sớm đoán được Bạch Tinh Đồng nhất định không khoanh tay làm ngơ trước chuyện này, nhưng tôi không ngờ là cô ấy lại một mình đi tìm Diệp Tân Đông.”
Trong bệnh viện, lúc này bác sĩ đang điều trị cho Bạch Tinh Đồng và Chung Tín, cũng may là Bạch Tinh Đồng không bị nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là gãy một cái xương sườn.
Ngược lại vết thương của Chung Tín lại nặng hơn rất nhiều, không nói gì đến cánh tay bị gãy, anh ta bị gãy mất mấy cái xương sườn và rơi vào hôn mê.
“Tôi biết chuyện này cậu sẽ không bỏ qua, tôi cũng sẽ cố gắng để giúp đỡ. Nếu cậu cần giúp đỡ gì cứ thoải mái nói với tôi.” Diêm Trường Lâm nói vô cùng chân thành.
Diệp Vô Phong khoát tay: “Chuyện này tôi không cần ông giúp, hiện giờ Lưu Tân Đông không dám chống lại công ty Hoa Cường đâu. Anh ta nhất định sẽ đến đồn cảnh sát để đầu thú, đến lúc đó các ông muốn định đoạt thế nào thì đó là quyền của các ông.”
Diêm Trường Lâm mím môi gật đầu, mặc dù biết rõ chỉ cần Diệp Vô Phong ra tay, mọi chuyện sẽ được đơn giản hóa nhưng như vậy có phải đơn giản quá rồi không?
Thậm chí cảnh sát còn không cần điều tra lấy chứng cứ, cứ đợi Lưu Tân Đông đến đồn cảnh sát tự thú là xong.
Đương nhiên chuyện này là một chuyện vui với ông ta.
“Sau khoảng thời gian này tôi sẽ để cho Bạch Tinh Đồng được nghỉ phép. Vậy nên cậu không cần phải lo lắng cho sự an toàn của cô ấy.” Diêm Trường Lâm suy nghĩ một lát rồi nói chuyện mình có thể làm được ra.
Diệp Vô Phong chỉ im lặng ngồi bên cạnh Bạch Tinh Đồng đã chữa trị xong và đang nằm trên giường bệnh, nắm chặt lấy tay cô.
Tay của cô gái này không hề mềm mại bởi phải cầm súng và huấn luyện quanh năm, trên tay cũng có nhiều vết chai.
Nhưng nhìn cũng không có vẻ quá thô ráp, hơn nữa ngón tay của Bạch Tinh Đồng thon dài, hình dáng cũng rất đẹp.
Có thể nói là bàn tay như ngọc.
Diệp Vô Phong ngồi trên ghế, Diêm Trường Lâm cũng không tiếp tục làm phiền anh nữa. Ông ta dẫn theo cấp dưới rồi đi ra khỏi phòng bệnh, đi thăm Chung Tín.
“Sao lại ngốc như vậy chứ? Lưu Tân Đông chỉ là một tên tép riu tôi muốn giải quyết anh ta cũng chỉ cần động một ngón tay. Nhưng cô bị thương rồi, tôi cảm thấy rất đau lòng. Cô làm như vậy là làm một chuyện rất ngốc.”
Diệp Vô Phong thở dài một hơi, nhưng hiện giờ Bạch Tinh Đồng đang trong cơn hôn mê nên cũng không thể trả lời được anh.
Lưu Tân Đông sắp xếp xong chuyện của Trần Chiêu Đệ và bọn trẻ thì mới tới đồn cảnh sát để tự thú. Anh ta mỉm cười nhìn viên cảnh sát tiếp đón: “Chào anh, tôi tới để tự thú.”
Cảnh sát nhìn Lưu Tân Đông hơi nghi ngờ, anh ta nói tiếp: “Thực ra vụ ám sát trên cầu thăng bằng là do tôi chỉ đạo.”
Khuôn mặt viên cảnh sát trẻ tuổi này biến sắc, lập tức giữ Lưu Tân Đông lại.
Vụ ám sát trên cầu thăng bằng là một chuyện vô cùng nghiêm trọng, cũng vì vụ việc này mà bộ đội vũ trang cũng được cử ra, hơn nữa cũng có rất nhiều người chết trong vụ ám sát cầu thăng bằng.
Mà kẻ chủ mưu trong vụ cầu thăng bằng vẫn chưa từng xuất hiện, bọn họ đến sứt đầu mẻ trán vì chuyện này, không ngờ kẻ đó chính là người trước mặt này.
Sau khi bắt Lưu Tân Đông lại, Diêm Trường Lâm ngay lập tức tới phòng thẩm vấn, Diêm Trường Lâm nghiêm túc đánh giá con người này. Ông ta biết Lưu Tân Đông, vì lúc đầu mới đến Liêu Đông, ông ta đã nhớ hết tất cả những người cần phải chú ý.
Lưu Tân Đông cũng ở trong số đó.
Mặc dù Lưu Tân Đông tiếp xúc với những ngành không công khai, nhưng cũng làm không ít những việc vượt qua ranh giới, chỉ có điều là cảnh sát Liêu Đông không nắm được chứng cứ gì có ích.
Lúc trước sự tồn tại của Âu Dương Lôi gần như là chiếc ô bảo vệ cho tất cả những ngành không công khai, cảnh sát muốn tìm được chứng cứ là một chuyện vô cùng khó khăn.
“Anh định ôm hết tất cả mọi chuyện?” Diêm Trường Lâm nghiêm túc nhìn Lưu Tân Đông.
Lưu Tân Đông cười vui vẻ: “Cái gì mà ôm hết tất cả chứ, tất cả những chuyện này đều là do tôi làm, ông nói câu đó có vẻ hơi lạ rồi.”.
Diêm Trường Lâm cười ha ha: “Anh thật sự cho rằng có thể lừa được tôi sao? Tôi đã ghi nhớ hết sự phân bố của tất cả các thế lực ở Liêu Đông rồi, anh hợp tác với ai tôi đều biết hết.”
Lưu Tân Đông cau mày: “Ông nói vậy là có ý gì, tôi đã tự thú rồi mà ông vẫn không tin lời của tôi. Tôi biết ông muốn lật đổ tất cả mọi người nhưng ông không moi được gì của từ miệng của tôi đâu, ông đừng nghĩ đến chuyện đó nữa thì hơn.”
/770
|