“Mặc dù sức mạnh của anh ấy thực sự là không tồi, nhưng anh ta là một người không thông minh, tôi vẫn hi vọng sau ba ngày anh ấy sẽ đến công ty chúng ta. Lúc đó tôi sẽ cho anh ta thấy được sức mạnh của công ty chúng ta.“ Trịnh Phi cười chế nhạo.
“Hi vọng anh ta có dũng khí đến gặp tôi.” Lý Thích tươi cười.
“Không hẳn là như thế, anh ta không hề thông minh chút nào” Trịnh Phi cười ha ha. Lúc này Diệp Vô Phong đang nhìn cô gái đang dựa vào vách kính ngủ gật. Anh ấy lắc đầu rồi bế cô ấy lên bắt một chiếc xe và lái thẳng đến cục cảnh sát.
Hai người cảnh sát đang trực khi nhìn thấy xe của anh ấy dừng trước cổng nhìn nhau bằng ánh mắt đầy nghi ngờ nhanh chóng chạy tới trước cửa xe.
Diệp Vô Phong xuống xe, bế cô gái đang hôn mê ra ngoài. Lúc này anh mới nói với hai người cảnh sát: “ Thật ngại quá, trước khi cô gái này bị ngất cô ấy đã nhờ tôi đưa cô ấy tới đây.”
Sau khi nhìn thấy dáng vẻ của cô gái, sắc mặt của hai người cảnh sát bỗng nhiên thay đổi.
Người cảnh sát đứng bên trái dáng người tương đối cao nắm lấy cánh tay của cô gái. Anh ấy hét lên: “A Mịch.”
Người cảnh sát kia thì nhanh chóng chạy vào trong, giao lại công việc cho mấy người cảnh sát khác. Họ đã đón lấy A Mịch và đưa cô ấy vào bên trong đồn.
Lúc đó Diệp Vô Phong muốn dời đi, nhưng một người cảnh sát đã ngăn anh: “Anh à, cảm ơn anh, nhưng chúng tôi vẫn muốn hỏi anh một số vấn đề mong anh hợp tác.”
Diệp Vô Phong suy nghĩ rồi cũng gật đầu đồng ý. Đã làm ơn thì phải làm ơn cho trót.
Sau khi kể lại đầu đuôi câu chuyện, người cảnh sát đã gấp cuốn sổ ghi chú lại rồi đập bàn vô cùng tức giận: “Thằng khốn Lý Thích dám làm chuyện đó với A Mịch, đợi đến khi tôi bắt được hắn tôi sẽ bắt hắn phải chịu hình phạt xứng đáng.”
Diệp Vô Phong mỉm cười nói: “Vậy việc của tôi đã xong rồi tôi có thể về chưa.”
Lâm Chí gật đầu: “Cảm ơn sự giúp đỡ của anh, cảm ơn anh đã đưa A Mịch tới đây, nếu như không có anh thì không thể tưởng tượng được kết cục của A Mịch sẽ ra sao.”
Sau khi bắt tay Diệp Vô Phong, người cảnh sát mới đưa anh ấy ra bên ngoài.
Lúc đi qua đại sảnh, anh ấy nhìn thấy rất nhiều người đang nghĩ cách làm cho A Mịch tỉnh lại. Nhưng bây giờ đang không có cách nào, A Mịch đang rơi vào trạng thái hôn mê.
“Có chuyện gì vậy? Vì sao A Mịch lại không tỉnh lại?” Nữ cảnh sát vô cùng lo lắng.
“Không biết sao, có khả năng cô ấy ăn phải thứ gì đó, hay là chúng ta đưa cô ấy tới bệnh viện vậy.” Tiêu Trí đưa ra ý kiến.
“Tôi cảm thấy như vậy cũng tốt, dẫu sao bây giờ cũng không biết cô ấy đã ăn phải thứ gì.” Ngộ nhỡ nó có hại cho cơ thể thì sao?” Nữ cảnh sát Trần Hồng đồng ý với ý kiến của Tiêu Trí.
Lúc Diệp Vô Phong đi qua anh ấy nói với Lâm Chí: “ Thực ra không cần đưa cô ấy đến bệnh viện đâu, chỉ cần mua rượu sau đó xoa vào vị trí cổ họng và lòng bàn tay, lòng bàn chân của cô ấy. Chỉ 30 phút cô ấy sẽ tỉnh lại thôi.”
Gương mặt Lâm Chí đầy vẻ tò mò: “Anh nói cũng đúng.”
“Ừm, chắc không có vấn đề gì đâu.”
Tiêu Trí và những người khác đều vô cùng tò mò nhìn Diệp Vô Phong, không hiểu sao Diệp Vô Phong lại nghĩ ra cách giải cứu này.
Trần Hồng đứng nhanh chóng đứng lên. Nếu là rượu thì bên trong kho còn mấy bình nữa, bây giờ tôi sẽ đi lấy.
Tiêu Trí đã ngăn Diệp Vô Phong lại: “Người ta nói gì mình cũng tin sao? Mặc đù anh này là người đưa A Mịch về, nhưng ai mà biết được liệu anh ấy nói có đúng hay không. Chỉ gặp A Mịch ở thang máy sau đó đưa cô ấy về như vậy có đáng tin không?”
Trần Hồng nhíu mày: “Anh nói cái gì vậy, nếu không có anh ấy thì đã không biết chuyện gì đã xảy ra với A Mịch rồi? Tại sao anh lại nghĩ anh ấy như vậy?”
Tiêu Trí cười nói: “Biết người biết mặt không biết lòng, anh ấy nói thì hay lắm, nhưng cô phải biết rằng công ty Chính Hòa là công ty vệ sĩ. Bên cạnh Lý Thích và Trịnh Phi còn có hai mươi, ba mươi vệ sĩ, anh ấy làm sao có thể mang A Mịch đi từ tay Lý Thích và Trinh Phi được?”
Sau khi nghe Tiêu Trí nói, Trần Hồng quay sang nhìn Diệp Vô Phong bằng ánh mắt nghi ngờ. Bây giờ tôi nghĩ tốt nhất là nhốt anh ta lại, và đợi cho đến khi A Mịch tỉnh lại chúng ta hãy nói tiếp chuyện này."
“Anh nói đùa cái gì vậy, Diệp Vô Phong không vi phạm điều gì, thậm chí anh ấy còn cứu A Mịch, anh nói như vậy anh thấy có hợp lí không? Lâm Chí là người đầu tiên phản đối.
Anh ấy không hiểu sao Tiêu Trí lại nhằm vào Diệp Vô Phong, anh ấy rõ ràng có lòng tốt đưa A Mịch trở về cũng coi như là cứu cô ấy rồi.
Đáng nhẽ ra phải cảm ơn người ta, nhưng bây giờ đã không cảm ơn thì thôi lại còn vu oan cho người ta, còn đòi nhốt Diệp Vô Phong lại.
Sao họ có thể làm điều này.
Diệp Vô Phong cũng không ngờ rằng chuyện này cuối cùng lại thành ra như vậy, điều này không hợp với logic.
Anh ấy rõ ràng là muốn giúp đỡ người khác nhưng lại bị cho là có âm mưu khác.
Tiêu Trí thấy đồng nghiệp của anh đều phản đối ý kiến của mình, anh ấy cũng chỉ lạnh lùng nói một câu: “Đợi đến lúc A Mịch tỉnh lại cô ấy nói người này muốn hãm hại cô ấy, lúc ấy các bạn mới cảm thấy áy náy.”
Cuối cùng Trần Hồng vẫn nghe theo lời Diệp Vô Phong, cô ấy lấy rượu xoa lên người của A Mịch.
A Mịch nhanh chóng đã tỉnh lại
Lúc đầu cô bật dậy, gương mặt đầy cảnh giác. Nhưng sau khi nhìn thấy đồng nghiệp của mình cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô thật nhanh bước xuống ghê và nói: “Thực sự xin lỗi, đã để mọi người phải lo lắng, Trịnh Phi và Lý Thích quả là xảo quyệt, đến tôi cũng bị bọn họ lừa.”
“Người không sao là tốt rồi. Tôi nghĩ chúng ta nên nhờ cục trưởng phái những người nằm vùng khác đi. Tình hình của cô thật nguy hiểm, không có sự phối hợp nào.”
“Đúng vậy, cô một mình nằm vùng ở chỗ TRịnh Phi thật sự quá nguy hiểm, lúc nào cũng có thể bị phát hiện, đặc biệt tính cảnh giác của bọn họ rất cao.”
A Mịch vẫn kiên quyết lắc đầu: “Tôi nhất định có thể làm được điều này, mong anh hãy yên tâm, tôi nhất định không để anh thất vọng.
Nghĩ một lúc dường như cô nhớ ra mình đã được ai đó đưa về. Cô nhìn bốn xung quanh
“Cô đang tìm ai vậy?” Trần Hồng hỏi.
A Mịch lắc đầu cười khổ: “Lúc tôi đi đến thang máy đã được một người cứu, người đó đã đưa tôi về đúng không.”
Trần Hồng lấy tấm ảnh chụp trộm Diệp Vô Phong ra: “Là người này sao.”
A Mịch cầm lấy điện thoại, gật đầu: ”Đúng là anh ấy rồi, anh ấy giờ đâu rồi.”
“Anh ấy về rồi.”
“Vậy cho tôi địa chỉ của anh ấy, tôi muốn gặp mặt để cảm ơn anh ấy.”
May mắn thay, khi Lâm Chí khi ghi lại lời khai của Diệp Vô Phong, anh ấy đã cho thông tin liên lạc và địa chỉ nơi ở hiện tại mình do đó A Mịch có được thông tin liên lạc và địa chỉ hiện tại của Diệp Vô Phong một cách đơn giản.
Nhìn bản ghi chép, sau khi Diệp Vô Phong quay trở lại khách sạn Snowton trên tay, cô nở nụ cười rạng rỡ: “Để tôi tìm anh ấy, tôi là người mang ơn phải trả ơn.”
Sau khi Diệp Vô Phong quay trở lại khách sạn Snowdon, anh tìm thấy Bạch Nhạn Phi, Bạch Nhạn Phi đang nói chuyện điện thoại với người nhà, mặt đỏ lên như đang xấu hổ.
“Làm sao vậy.” Vẻ mặt Diệp Vô Phong đầy nghi ngờ
“Không có gì, anh tới tìm tôi có việc gì?” Bạch Nhạn Phi có chút tò mò.
Diệp Vô Phong mỉm cười: "Cô muốn mở rộng công ty vệ sĩ tới Liêu Tây không?"
“Hi vọng anh ta có dũng khí đến gặp tôi.” Lý Thích tươi cười.
“Không hẳn là như thế, anh ta không hề thông minh chút nào” Trịnh Phi cười ha ha. Lúc này Diệp Vô Phong đang nhìn cô gái đang dựa vào vách kính ngủ gật. Anh ấy lắc đầu rồi bế cô ấy lên bắt một chiếc xe và lái thẳng đến cục cảnh sát.
Hai người cảnh sát đang trực khi nhìn thấy xe của anh ấy dừng trước cổng nhìn nhau bằng ánh mắt đầy nghi ngờ nhanh chóng chạy tới trước cửa xe.
Diệp Vô Phong xuống xe, bế cô gái đang hôn mê ra ngoài. Lúc này anh mới nói với hai người cảnh sát: “ Thật ngại quá, trước khi cô gái này bị ngất cô ấy đã nhờ tôi đưa cô ấy tới đây.”
Sau khi nhìn thấy dáng vẻ của cô gái, sắc mặt của hai người cảnh sát bỗng nhiên thay đổi.
Người cảnh sát đứng bên trái dáng người tương đối cao nắm lấy cánh tay của cô gái. Anh ấy hét lên: “A Mịch.”
Người cảnh sát kia thì nhanh chóng chạy vào trong, giao lại công việc cho mấy người cảnh sát khác. Họ đã đón lấy A Mịch và đưa cô ấy vào bên trong đồn.
Lúc đó Diệp Vô Phong muốn dời đi, nhưng một người cảnh sát đã ngăn anh: “Anh à, cảm ơn anh, nhưng chúng tôi vẫn muốn hỏi anh một số vấn đề mong anh hợp tác.”
Diệp Vô Phong suy nghĩ rồi cũng gật đầu đồng ý. Đã làm ơn thì phải làm ơn cho trót.
Sau khi kể lại đầu đuôi câu chuyện, người cảnh sát đã gấp cuốn sổ ghi chú lại rồi đập bàn vô cùng tức giận: “Thằng khốn Lý Thích dám làm chuyện đó với A Mịch, đợi đến khi tôi bắt được hắn tôi sẽ bắt hắn phải chịu hình phạt xứng đáng.”
Diệp Vô Phong mỉm cười nói: “Vậy việc của tôi đã xong rồi tôi có thể về chưa.”
Lâm Chí gật đầu: “Cảm ơn sự giúp đỡ của anh, cảm ơn anh đã đưa A Mịch tới đây, nếu như không có anh thì không thể tưởng tượng được kết cục của A Mịch sẽ ra sao.”
Sau khi bắt tay Diệp Vô Phong, người cảnh sát mới đưa anh ấy ra bên ngoài.
Lúc đi qua đại sảnh, anh ấy nhìn thấy rất nhiều người đang nghĩ cách làm cho A Mịch tỉnh lại. Nhưng bây giờ đang không có cách nào, A Mịch đang rơi vào trạng thái hôn mê.
“Có chuyện gì vậy? Vì sao A Mịch lại không tỉnh lại?” Nữ cảnh sát vô cùng lo lắng.
“Không biết sao, có khả năng cô ấy ăn phải thứ gì đó, hay là chúng ta đưa cô ấy tới bệnh viện vậy.” Tiêu Trí đưa ra ý kiến.
“Tôi cảm thấy như vậy cũng tốt, dẫu sao bây giờ cũng không biết cô ấy đã ăn phải thứ gì.” Ngộ nhỡ nó có hại cho cơ thể thì sao?” Nữ cảnh sát Trần Hồng đồng ý với ý kiến của Tiêu Trí.
Lúc Diệp Vô Phong đi qua anh ấy nói với Lâm Chí: “ Thực ra không cần đưa cô ấy đến bệnh viện đâu, chỉ cần mua rượu sau đó xoa vào vị trí cổ họng và lòng bàn tay, lòng bàn chân của cô ấy. Chỉ 30 phút cô ấy sẽ tỉnh lại thôi.”
Gương mặt Lâm Chí đầy vẻ tò mò: “Anh nói cũng đúng.”
“Ừm, chắc không có vấn đề gì đâu.”
Tiêu Trí và những người khác đều vô cùng tò mò nhìn Diệp Vô Phong, không hiểu sao Diệp Vô Phong lại nghĩ ra cách giải cứu này.
Trần Hồng đứng nhanh chóng đứng lên. Nếu là rượu thì bên trong kho còn mấy bình nữa, bây giờ tôi sẽ đi lấy.
Tiêu Trí đã ngăn Diệp Vô Phong lại: “Người ta nói gì mình cũng tin sao? Mặc đù anh này là người đưa A Mịch về, nhưng ai mà biết được liệu anh ấy nói có đúng hay không. Chỉ gặp A Mịch ở thang máy sau đó đưa cô ấy về như vậy có đáng tin không?”
Trần Hồng nhíu mày: “Anh nói cái gì vậy, nếu không có anh ấy thì đã không biết chuyện gì đã xảy ra với A Mịch rồi? Tại sao anh lại nghĩ anh ấy như vậy?”
Tiêu Trí cười nói: “Biết người biết mặt không biết lòng, anh ấy nói thì hay lắm, nhưng cô phải biết rằng công ty Chính Hòa là công ty vệ sĩ. Bên cạnh Lý Thích và Trịnh Phi còn có hai mươi, ba mươi vệ sĩ, anh ấy làm sao có thể mang A Mịch đi từ tay Lý Thích và Trinh Phi được?”
Sau khi nghe Tiêu Trí nói, Trần Hồng quay sang nhìn Diệp Vô Phong bằng ánh mắt nghi ngờ. Bây giờ tôi nghĩ tốt nhất là nhốt anh ta lại, và đợi cho đến khi A Mịch tỉnh lại chúng ta hãy nói tiếp chuyện này."
“Anh nói đùa cái gì vậy, Diệp Vô Phong không vi phạm điều gì, thậm chí anh ấy còn cứu A Mịch, anh nói như vậy anh thấy có hợp lí không? Lâm Chí là người đầu tiên phản đối.
Anh ấy không hiểu sao Tiêu Trí lại nhằm vào Diệp Vô Phong, anh ấy rõ ràng có lòng tốt đưa A Mịch trở về cũng coi như là cứu cô ấy rồi.
Đáng nhẽ ra phải cảm ơn người ta, nhưng bây giờ đã không cảm ơn thì thôi lại còn vu oan cho người ta, còn đòi nhốt Diệp Vô Phong lại.
Sao họ có thể làm điều này.
Diệp Vô Phong cũng không ngờ rằng chuyện này cuối cùng lại thành ra như vậy, điều này không hợp với logic.
Anh ấy rõ ràng là muốn giúp đỡ người khác nhưng lại bị cho là có âm mưu khác.
Tiêu Trí thấy đồng nghiệp của anh đều phản đối ý kiến của mình, anh ấy cũng chỉ lạnh lùng nói một câu: “Đợi đến lúc A Mịch tỉnh lại cô ấy nói người này muốn hãm hại cô ấy, lúc ấy các bạn mới cảm thấy áy náy.”
Cuối cùng Trần Hồng vẫn nghe theo lời Diệp Vô Phong, cô ấy lấy rượu xoa lên người của A Mịch.
A Mịch nhanh chóng đã tỉnh lại
Lúc đầu cô bật dậy, gương mặt đầy cảnh giác. Nhưng sau khi nhìn thấy đồng nghiệp của mình cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô thật nhanh bước xuống ghê và nói: “Thực sự xin lỗi, đã để mọi người phải lo lắng, Trịnh Phi và Lý Thích quả là xảo quyệt, đến tôi cũng bị bọn họ lừa.”
“Người không sao là tốt rồi. Tôi nghĩ chúng ta nên nhờ cục trưởng phái những người nằm vùng khác đi. Tình hình của cô thật nguy hiểm, không có sự phối hợp nào.”
“Đúng vậy, cô một mình nằm vùng ở chỗ TRịnh Phi thật sự quá nguy hiểm, lúc nào cũng có thể bị phát hiện, đặc biệt tính cảnh giác của bọn họ rất cao.”
A Mịch vẫn kiên quyết lắc đầu: “Tôi nhất định có thể làm được điều này, mong anh hãy yên tâm, tôi nhất định không để anh thất vọng.
Nghĩ một lúc dường như cô nhớ ra mình đã được ai đó đưa về. Cô nhìn bốn xung quanh
“Cô đang tìm ai vậy?” Trần Hồng hỏi.
A Mịch lắc đầu cười khổ: “Lúc tôi đi đến thang máy đã được một người cứu, người đó đã đưa tôi về đúng không.”
Trần Hồng lấy tấm ảnh chụp trộm Diệp Vô Phong ra: “Là người này sao.”
A Mịch cầm lấy điện thoại, gật đầu: ”Đúng là anh ấy rồi, anh ấy giờ đâu rồi.”
“Anh ấy về rồi.”
“Vậy cho tôi địa chỉ của anh ấy, tôi muốn gặp mặt để cảm ơn anh ấy.”
May mắn thay, khi Lâm Chí khi ghi lại lời khai của Diệp Vô Phong, anh ấy đã cho thông tin liên lạc và địa chỉ nơi ở hiện tại mình do đó A Mịch có được thông tin liên lạc và địa chỉ hiện tại của Diệp Vô Phong một cách đơn giản.
Nhìn bản ghi chép, sau khi Diệp Vô Phong quay trở lại khách sạn Snowton trên tay, cô nở nụ cười rạng rỡ: “Để tôi tìm anh ấy, tôi là người mang ơn phải trả ơn.”
Sau khi Diệp Vô Phong quay trở lại khách sạn Snowdon, anh tìm thấy Bạch Nhạn Phi, Bạch Nhạn Phi đang nói chuyện điện thoại với người nhà, mặt đỏ lên như đang xấu hổ.
“Làm sao vậy.” Vẻ mặt Diệp Vô Phong đầy nghi ngờ
“Không có gì, anh tới tìm tôi có việc gì?” Bạch Nhạn Phi có chút tò mò.
Diệp Vô Phong mỉm cười: "Cô muốn mở rộng công ty vệ sĩ tới Liêu Tây không?"
/770
|