Nếu thật sự muốn tránh được vụ tai nạn xe hơi sắp xảy ra này, trừ khi chiếc xe anh đang lái có thể mọc cánh bay qua đầu chiếc xe tải đối diện, nhưng đó chính là một điều không thể thực hiện được!
"Chuyện không xong rồi? Cứ thế này chúng ta sẽ bị tông chết mất!" Tả Tiểu Thanh hoảng hốt.
Nhưng vào giờ phút này, Diệp Vô Phong lại vô cùng bình tĩnh, ánh mắt sắc bén của anh đảo nhanh, cố gắng tìm ra một chút hi vọng sống sót trong cảnh hiểm nghèo này.
Đột nhiên, anh đạp mạnh chân ga, chiếc BMW X5 cứ như thế lao nhanh về phía chiếc xe tải trước mặt.
"Diệp Vô Phong, cậu muốn làm gì vậy hả?" Tả Tiểu Thanh hoảng loạn kêu ầm lên.
Trong chiếc xe tải phía đối diện, gã lái xe đeo khẩu trang kín mít, ánh mắt hắn nheo lại phát ra tia lạnh, giống như một con đại bàng đang chuẩn bị bước vào cuộc săn mồi. Nhìn con mồi của mình đang giãy giụa phía trước, gã ta cũng nhanh chóng tăng tốc xông tới về phía Diệp Vô Phong.
Sắc mặt Diệp Vô Phong vẫn lạnh như băng, anh không có thời giờ để ý tới tiếng kêu kinh hãi của Tả Tiểu Thanh, hai tay trong vô thức nắm chặt lấy vô lăng. Ngay khi hai chiếc xe sắp đụng trực tiếp vào nhau, Diệp Vô Phong cuối cùng đã tìm ra được mộ con đường sống của mình đó là một sườn dốc nhỏ gần vách núi. Sau khi cho bánh xe chạy lên dốc, bởi vì quán tính, chiếc xe này lập tức dựng đứng lên...
Trong tiếng thét chói tai đầy hoảng sợ của Tả Tiểu Thanh, chiếc BMW dưới tay lái cừ khôi không chê vào đâu được của Diệp Vô Phong, bánh xe dọc theo vách núi nhanh chóng lao qua nóc xe của chiếc xe tải đối diện.
Quá sức nguy hiểm, nó khiến người khác không thể tưởng tượng ra được, không ai biết không ai có thể nghĩ đến Diệp Vô Phong lại dùng một phương thức như vậy mà tránh được tai nạn giao thông.
Ầm ầm! Hai chiếc xe tải trên đà lao tới không kịp phanh lại liền đâm vào nhau. Sau đó, cùng nhau lăn xuống vách đá!
Diệp Vô Phong thở phào nhẹ nhõm, anh không dám dừng lại thêm một phút, cho xe tăng tốc nhanh hơn bình thường màu chóng rời khỏi khu vực nguy hiểm này.
Khi về được đến nhà, do mới vừa rồi trải qua nguy hiểm, mọi chuyện diễn ra còn như ở trước mắt, Tả Tiểu Thanh vẫn đắm chìm trong sự sợ hãi. Lúc bước xuống xe, chân bà ta như muốn nhũn ra, nếu không phải Diệp Vô Phong nhanh tay đỡ kịp chắc ăn sẽ không thể bước được vào trong nhà.
Diệp Vô Phong quay lại nhỏ giọng dặn dò Tả Tiểu Thanh: "Mẹ à! Chuyện hôm nay tuy khiến chúng ta kinh hãi không nhỏ, nhưng nói chung cũng là gặp nạn không chết. Chuyện này con nghĩ mẹ cứ để con tự mình xử lý. Sau này con sẽ nhờ bạn bè của con điều tra một chút, xem ai là kẻ đứng sau ra tay độc ác với chúng ta hôm nay. Vậy nên, tốt hơn hết là mẹ đừng để cho Thư m và bố phải lo lắng sợ hãi, mẹ cũng không nên nói cho bọn họ biết làm gì.”
Tả Tiểu Thanh gật gật đầu nói: "Vậy cậu mau chóng điều tra đi. Tôi mới nhận được một lá thư đe dọa ngày hôm qua, bọn chúng nói muốn xử lý tôi thật sạch sẽ, lá thư đó khiến tôi hơi lo lắng. Tôi đang nghĩ những kẻ lái xe đâm vào chúng ta ngày hôm nay có lẽ là cùng một nhóm.”
Diệp Vô Phong trong lòng biết rõ, người muốn trừ khử anh nhất định chỉ có một người, Mạc Đông Lôi của nhà họ Mạc.
Mà giờ phút này, Mạc Đông Lôi lẳng lặng ngồi trên ghế giám đốc trong văn phòng làm việc của anh ta, trong lòng cân nhắc đối sách phải làm sao để đối phó Diệp Vô Phong.
Mới vừa rồi nhận được báo cáo về việc phái đi ra hai sát thủ, ở giữa đường cố ý gây ra tai nạn nhằm đụng chết Diệp Vô Phong. Kết quả không biết làm sao lại không tông chết Diệp Vô Phong, để cho anh ta may mắn tránh thoát được một kiếp, ngược lại còn làm cho hai tên sát thủ tự mình đụng phải nhau, cả hai chiếc xe đều rơi xuống vách đá, cả người và xe đều chung số phận.
Cảnh sát nhất định sẽ vào cuộc điều tra vụ án này, cũng may Mạc Đông Lôi sớm đã có sắp xếp từ trước. Hai người được chọn này đều là những tên tội phạm nguy hiểm, sau khi tái phạm lại sợ tội bỏ trốn đã nhiều năm. Hai chiếc xe tải cũng là xe bị đánh cắp. Người chết, xe cũng bị hủy, hoàn toàn không có để lại manh mối nào.
Tuy nhiên, bước tiếp theo là làm thế nào để đối phó với Diệp Vô Phong?
Mạc Đông Lôi ở trong văn phòng suy nghĩ đối sách, xây dựng kế hoạch từng cái từng cái thật chi tiết, sau đó cũng dẹp bỏ từng cái từng cái một.
Mãi đến bốn giờ sáng, Mạc Đông Lôi rốt cục đưa ra quyết định, anh ta cầm lấy chiếc điện thoại trên bàn và bấm số: "Trần Lão Tứ, cậu lập tức đến văn phòng của tôi một chuyến, tôi có việc gấp cần trao đổi với cậu.”
Trần Lão Tứ là giám đốc văn phòng phá dỡ của công ty phát triển tập đoàn Mạc thị, anh ta có quan hệ khá thân thiết với Mạc Đông Lôi. Người kia đang ở nhà ngủ cùng vợ, nghe được điện thoại của ông chủ, anh ta biết ngay có việc gấp liền lập tức lái xe chạy đến công ty.
Mạc Đông Lôi đang đợi anh ta, sắc mặt hắn âm trầm, chỉ vào một cái túi da trên bàn: "Lão Tứ, cậu làm giúp tôi một việc. Sáng mai cậu đi truyền chỉ thị giúp tôi, sau khi cậu làm xong việc thì tạm thời hãy đến Nam Dương để lẩn trốn một thời gian. Trong đây có 300 triệu, đủ để cho cậu sống mấy năm.”
Ánh mắt Trần Lão Tứ sáng lên: "Tổng giám đốc Mạc, anh muốn em truyền chỉ thị gì?”
Mạc Đông Lôi nghiến răng nghiến lợi nói: "Tập hợp tất cả các máy xúc của công ty, trưa mai tháo dỡ khách sạn lớn Hoàng Triều của Lâm Thư m!”
"Tổng giám đốc Mạc, em hiểu rồi! Em sẽ sắp xếp ngay.”
Sau khi Trần Lão Tứ rời đi, Mạc Đông Lôi bắt đầu triệu tập đội ngũ, chuyện này, anh ta vẫn đang giấu giếm chú ba mình, bởi vậy không dám từ bên cạnh điều động cao thủ hộ vệ bên người chú ba đi. Nhưng mà, Mạc Tam Gia đối với Mạc Đông Lôi vô cùng coi trọng, rất nhiều chuyện của công ty đều giao cho anh ta quản lý. Vì thế, Mạc Đông Lôi đã sớm tụ tập rất nhiều cao thủ cho riêng mình.
Thành phố Tam Giang quản lý sáu huyện, mỗi huyện đều có một nhân vật trí dũng kiệt xuất, nhân vật này được gọi là đại kiêu cấp huyện. Mà Mạc Tam gia lại là đại kiêu cấp thành phố.
Ví dụ, đại kiêu cấp huyện ở huyện Đông Hoa chính là Mạc Nhị Gia. Mạc Đông Lôi gọi điện thoại thông báo cho các vị đại kiêu ở một thành phố lục huyện, mỗi người ra một trăm quân ngũ, nhất định phải đạt điều kiện có thể đánh đấm được. Hôm nay đến văn phòng phá dỡ tập đoàn Mạc thị báo cáo, sau khi hoàn thành công việc, mỗi người nhận được 30 triệu tiền thưởng.
Trước kia, tập đoàn Mạc thị đều mạnh mẽ chiếm dụng đất đai, tự ý phá dỡ nhà ở của người dân những loại chuyện như thế này vốn làm không ít, cũng thường xuyên từ phía dưới điều động người xe, chỉ là chưa điều động với quy mô lớn như vậy.
Mỗi huyện xuất ra một trăm người, cộng thêm hơn trăm người bên cạnh Mạc Đông Lôi, cộng lại có hơn tám trăm người.
Dưới tòa nhà văn phòng công ty phá hủy của Tập đoàn Mạc thị, chất đầy xe tư nhân đông đến mức không có chỗ để đậu. Trần Lão Tứ cùng bảy vị phụ trách dẫn đầu gặp nhau, hạ lệnh phá hủy khách sạn lớn Hoàng Triều.
Cho dù đám người này có bị người khác cưỡng chế phá dỡ hay không, chỉ cần có người đưa tiền ra thuê, bọn chúng đều sẽ làm việc. Ngay cả khi trong quá trình có xảy ra chuyện gì, pháp luật thể đổ lỗi cho đám đông kia được.
Hơn tám trăm người xe từ tập đoàn Mạc thị, tất cả đều mặc quần áo màu đen mang tính biểu tượng, được sáu chiếc máy xúc lớn vây quanh cùng nhau hành động.
Mạc Đông Lôi cũng xen lẫn trong đội ngũ, chẳng qua, hành động lần này hắn không tự mình chỉ huy. Mục đích là để thoát khỏi trách nhiệm liên quan sau khi mọi chuyện đổ bể.
Mạc Đông Lôi đem quyền chỉ huy hành động giao cho ba anh em họ của Trần Lão Tứ.
Ba người này đều là nhân vật nổi danh lâu đời trên giang hồ đại đạo, biệt danh Trần gia tam hổ, ai nấy đều tâm ngoan thủ lạt, là những kẻ tàn nhẫn lì lợm đánh nhau không cần mạng.
"Diệp Vô Phong, nếu mày muốn làm một tên phế vật thì cứ việc chạy trốn cho nhanh, cút đi xa một chút, để cho bọn tao tháo dỡ khách sạn Hoàng Triều. Còn nếu mày muốn xuất đầu lộ diện làm một anh hùng, tốt thôi tao cho mày toại nguyện, bọn tao sẽ giết mày!”
"Diệp Vô Phong mày có thể đánh nhau với bọn tao, nhưng mày nên nhớ một con hổ dữ không thể quật lại một bày sói, anh hùng chưa chắc đã địch nổi nhiều người, mày có thể đánh nữa thì tới đi, chẳng lẽ lại có thể đánh bại tám trăm người của tao sao?"
Hôm nay, Mạc Đông Lôi đã ra ngoài, dùng lý do phá hủy khách sạn lớn Hoàng Triều, cố ý chọc giận Diệp Vô Phong. Sau đó kêu gọi đám người này cùng nhau đánh chết anh ngay trên đường phố!
Khi sắp đến khách sạn Hoàng Triều, Mạc Đông Lôi lại gọi điện thoại cho phó thị trưởng thành phố là Mã Kiến Đào: "Bác Mã, hôm nay bên con có xảy ra chút chuyện. Xin bác chiếu cố một chút, nói cho cục công an bên can thiệp trễ một chút...”
Mã Kiến Đào vốn là bạn tốt của Mạc Tam gia, ông ta đã quá quen với tác phong làm việc kiểu này của Mạc Đông Lôi rồi, cho nên đối với yêu cầu như thế của Mạc Đông Lôi cũng không có đưa ra bất kỳ ý kiến thắc mắc gì. Ông ta càng không ngờ tới chính là, Mạc Đông Lôi hôm nay muốn làm một trận lớn đánh long trời lỡ đất. Mã Kiến Đào lúc này chỉ xem như Mạc Đông Lôi lại phái người thu thập một nhân vật kinh doanh nào đó không có tầm nhìn, dám đối đầu với anh ta. Chờ anh ta dọn dẹp xong, lại để cảnh sát xuất hiện lần nữa mà thôi.
Vì vậy, Mã Kiến Đào thông báo cho anh trai của mình, hiện đang làm cục phó của cục công an nhờ vả đôi câu.
Hết thảy an bài đâu vào đấy, nhìn thời gian đã hơn mười một giờ trưa, Mạc Đông Lôi mang theo tám trăm người, mấy trăm xe máy xúc đến, dường như đều chặn hết con đường xung quanh khách sạn lớn Hoàng Triều.
Nhìn thấy giao thông đã bị tắc nghẽn! Mạc Đông Lôi lặng lẽ phân phó Tam Hổ: "Tất cả chú ý, tiến hành theo kế hoạch đã định!”
"Chuyện không xong rồi? Cứ thế này chúng ta sẽ bị tông chết mất!" Tả Tiểu Thanh hoảng hốt.
Nhưng vào giờ phút này, Diệp Vô Phong lại vô cùng bình tĩnh, ánh mắt sắc bén của anh đảo nhanh, cố gắng tìm ra một chút hi vọng sống sót trong cảnh hiểm nghèo này.
Đột nhiên, anh đạp mạnh chân ga, chiếc BMW X5 cứ như thế lao nhanh về phía chiếc xe tải trước mặt.
"Diệp Vô Phong, cậu muốn làm gì vậy hả?" Tả Tiểu Thanh hoảng loạn kêu ầm lên.
Trong chiếc xe tải phía đối diện, gã lái xe đeo khẩu trang kín mít, ánh mắt hắn nheo lại phát ra tia lạnh, giống như một con đại bàng đang chuẩn bị bước vào cuộc săn mồi. Nhìn con mồi của mình đang giãy giụa phía trước, gã ta cũng nhanh chóng tăng tốc xông tới về phía Diệp Vô Phong.
Sắc mặt Diệp Vô Phong vẫn lạnh như băng, anh không có thời giờ để ý tới tiếng kêu kinh hãi của Tả Tiểu Thanh, hai tay trong vô thức nắm chặt lấy vô lăng. Ngay khi hai chiếc xe sắp đụng trực tiếp vào nhau, Diệp Vô Phong cuối cùng đã tìm ra được mộ con đường sống của mình đó là một sườn dốc nhỏ gần vách núi. Sau khi cho bánh xe chạy lên dốc, bởi vì quán tính, chiếc xe này lập tức dựng đứng lên...
Trong tiếng thét chói tai đầy hoảng sợ của Tả Tiểu Thanh, chiếc BMW dưới tay lái cừ khôi không chê vào đâu được của Diệp Vô Phong, bánh xe dọc theo vách núi nhanh chóng lao qua nóc xe của chiếc xe tải đối diện.
Quá sức nguy hiểm, nó khiến người khác không thể tưởng tượng ra được, không ai biết không ai có thể nghĩ đến Diệp Vô Phong lại dùng một phương thức như vậy mà tránh được tai nạn giao thông.
Ầm ầm! Hai chiếc xe tải trên đà lao tới không kịp phanh lại liền đâm vào nhau. Sau đó, cùng nhau lăn xuống vách đá!
Diệp Vô Phong thở phào nhẹ nhõm, anh không dám dừng lại thêm một phút, cho xe tăng tốc nhanh hơn bình thường màu chóng rời khỏi khu vực nguy hiểm này.
Khi về được đến nhà, do mới vừa rồi trải qua nguy hiểm, mọi chuyện diễn ra còn như ở trước mắt, Tả Tiểu Thanh vẫn đắm chìm trong sự sợ hãi. Lúc bước xuống xe, chân bà ta như muốn nhũn ra, nếu không phải Diệp Vô Phong nhanh tay đỡ kịp chắc ăn sẽ không thể bước được vào trong nhà.
Diệp Vô Phong quay lại nhỏ giọng dặn dò Tả Tiểu Thanh: "Mẹ à! Chuyện hôm nay tuy khiến chúng ta kinh hãi không nhỏ, nhưng nói chung cũng là gặp nạn không chết. Chuyện này con nghĩ mẹ cứ để con tự mình xử lý. Sau này con sẽ nhờ bạn bè của con điều tra một chút, xem ai là kẻ đứng sau ra tay độc ác với chúng ta hôm nay. Vậy nên, tốt hơn hết là mẹ đừng để cho Thư m và bố phải lo lắng sợ hãi, mẹ cũng không nên nói cho bọn họ biết làm gì.”
Tả Tiểu Thanh gật gật đầu nói: "Vậy cậu mau chóng điều tra đi. Tôi mới nhận được một lá thư đe dọa ngày hôm qua, bọn chúng nói muốn xử lý tôi thật sạch sẽ, lá thư đó khiến tôi hơi lo lắng. Tôi đang nghĩ những kẻ lái xe đâm vào chúng ta ngày hôm nay có lẽ là cùng một nhóm.”
Diệp Vô Phong trong lòng biết rõ, người muốn trừ khử anh nhất định chỉ có một người, Mạc Đông Lôi của nhà họ Mạc.
Mà giờ phút này, Mạc Đông Lôi lẳng lặng ngồi trên ghế giám đốc trong văn phòng làm việc của anh ta, trong lòng cân nhắc đối sách phải làm sao để đối phó Diệp Vô Phong.
Mới vừa rồi nhận được báo cáo về việc phái đi ra hai sát thủ, ở giữa đường cố ý gây ra tai nạn nhằm đụng chết Diệp Vô Phong. Kết quả không biết làm sao lại không tông chết Diệp Vô Phong, để cho anh ta may mắn tránh thoát được một kiếp, ngược lại còn làm cho hai tên sát thủ tự mình đụng phải nhau, cả hai chiếc xe đều rơi xuống vách đá, cả người và xe đều chung số phận.
Cảnh sát nhất định sẽ vào cuộc điều tra vụ án này, cũng may Mạc Đông Lôi sớm đã có sắp xếp từ trước. Hai người được chọn này đều là những tên tội phạm nguy hiểm, sau khi tái phạm lại sợ tội bỏ trốn đã nhiều năm. Hai chiếc xe tải cũng là xe bị đánh cắp. Người chết, xe cũng bị hủy, hoàn toàn không có để lại manh mối nào.
Tuy nhiên, bước tiếp theo là làm thế nào để đối phó với Diệp Vô Phong?
Mạc Đông Lôi ở trong văn phòng suy nghĩ đối sách, xây dựng kế hoạch từng cái từng cái thật chi tiết, sau đó cũng dẹp bỏ từng cái từng cái một.
Mãi đến bốn giờ sáng, Mạc Đông Lôi rốt cục đưa ra quyết định, anh ta cầm lấy chiếc điện thoại trên bàn và bấm số: "Trần Lão Tứ, cậu lập tức đến văn phòng của tôi một chuyến, tôi có việc gấp cần trao đổi với cậu.”
Trần Lão Tứ là giám đốc văn phòng phá dỡ của công ty phát triển tập đoàn Mạc thị, anh ta có quan hệ khá thân thiết với Mạc Đông Lôi. Người kia đang ở nhà ngủ cùng vợ, nghe được điện thoại của ông chủ, anh ta biết ngay có việc gấp liền lập tức lái xe chạy đến công ty.
Mạc Đông Lôi đang đợi anh ta, sắc mặt hắn âm trầm, chỉ vào một cái túi da trên bàn: "Lão Tứ, cậu làm giúp tôi một việc. Sáng mai cậu đi truyền chỉ thị giúp tôi, sau khi cậu làm xong việc thì tạm thời hãy đến Nam Dương để lẩn trốn một thời gian. Trong đây có 300 triệu, đủ để cho cậu sống mấy năm.”
Ánh mắt Trần Lão Tứ sáng lên: "Tổng giám đốc Mạc, anh muốn em truyền chỉ thị gì?”
Mạc Đông Lôi nghiến răng nghiến lợi nói: "Tập hợp tất cả các máy xúc của công ty, trưa mai tháo dỡ khách sạn lớn Hoàng Triều của Lâm Thư m!”
"Tổng giám đốc Mạc, em hiểu rồi! Em sẽ sắp xếp ngay.”
Sau khi Trần Lão Tứ rời đi, Mạc Đông Lôi bắt đầu triệu tập đội ngũ, chuyện này, anh ta vẫn đang giấu giếm chú ba mình, bởi vậy không dám từ bên cạnh điều động cao thủ hộ vệ bên người chú ba đi. Nhưng mà, Mạc Tam Gia đối với Mạc Đông Lôi vô cùng coi trọng, rất nhiều chuyện của công ty đều giao cho anh ta quản lý. Vì thế, Mạc Đông Lôi đã sớm tụ tập rất nhiều cao thủ cho riêng mình.
Thành phố Tam Giang quản lý sáu huyện, mỗi huyện đều có một nhân vật trí dũng kiệt xuất, nhân vật này được gọi là đại kiêu cấp huyện. Mà Mạc Tam gia lại là đại kiêu cấp thành phố.
Ví dụ, đại kiêu cấp huyện ở huyện Đông Hoa chính là Mạc Nhị Gia. Mạc Đông Lôi gọi điện thoại thông báo cho các vị đại kiêu ở một thành phố lục huyện, mỗi người ra một trăm quân ngũ, nhất định phải đạt điều kiện có thể đánh đấm được. Hôm nay đến văn phòng phá dỡ tập đoàn Mạc thị báo cáo, sau khi hoàn thành công việc, mỗi người nhận được 30 triệu tiền thưởng.
Trước kia, tập đoàn Mạc thị đều mạnh mẽ chiếm dụng đất đai, tự ý phá dỡ nhà ở của người dân những loại chuyện như thế này vốn làm không ít, cũng thường xuyên từ phía dưới điều động người xe, chỉ là chưa điều động với quy mô lớn như vậy.
Mỗi huyện xuất ra một trăm người, cộng thêm hơn trăm người bên cạnh Mạc Đông Lôi, cộng lại có hơn tám trăm người.
Dưới tòa nhà văn phòng công ty phá hủy của Tập đoàn Mạc thị, chất đầy xe tư nhân đông đến mức không có chỗ để đậu. Trần Lão Tứ cùng bảy vị phụ trách dẫn đầu gặp nhau, hạ lệnh phá hủy khách sạn lớn Hoàng Triều.
Cho dù đám người này có bị người khác cưỡng chế phá dỡ hay không, chỉ cần có người đưa tiền ra thuê, bọn chúng đều sẽ làm việc. Ngay cả khi trong quá trình có xảy ra chuyện gì, pháp luật thể đổ lỗi cho đám đông kia được.
Hơn tám trăm người xe từ tập đoàn Mạc thị, tất cả đều mặc quần áo màu đen mang tính biểu tượng, được sáu chiếc máy xúc lớn vây quanh cùng nhau hành động.
Mạc Đông Lôi cũng xen lẫn trong đội ngũ, chẳng qua, hành động lần này hắn không tự mình chỉ huy. Mục đích là để thoát khỏi trách nhiệm liên quan sau khi mọi chuyện đổ bể.
Mạc Đông Lôi đem quyền chỉ huy hành động giao cho ba anh em họ của Trần Lão Tứ.
Ba người này đều là nhân vật nổi danh lâu đời trên giang hồ đại đạo, biệt danh Trần gia tam hổ, ai nấy đều tâm ngoan thủ lạt, là những kẻ tàn nhẫn lì lợm đánh nhau không cần mạng.
"Diệp Vô Phong, nếu mày muốn làm một tên phế vật thì cứ việc chạy trốn cho nhanh, cút đi xa một chút, để cho bọn tao tháo dỡ khách sạn Hoàng Triều. Còn nếu mày muốn xuất đầu lộ diện làm một anh hùng, tốt thôi tao cho mày toại nguyện, bọn tao sẽ giết mày!”
"Diệp Vô Phong mày có thể đánh nhau với bọn tao, nhưng mày nên nhớ một con hổ dữ không thể quật lại một bày sói, anh hùng chưa chắc đã địch nổi nhiều người, mày có thể đánh nữa thì tới đi, chẳng lẽ lại có thể đánh bại tám trăm người của tao sao?"
Hôm nay, Mạc Đông Lôi đã ra ngoài, dùng lý do phá hủy khách sạn lớn Hoàng Triều, cố ý chọc giận Diệp Vô Phong. Sau đó kêu gọi đám người này cùng nhau đánh chết anh ngay trên đường phố!
Khi sắp đến khách sạn Hoàng Triều, Mạc Đông Lôi lại gọi điện thoại cho phó thị trưởng thành phố là Mã Kiến Đào: "Bác Mã, hôm nay bên con có xảy ra chút chuyện. Xin bác chiếu cố một chút, nói cho cục công an bên can thiệp trễ một chút...”
Mã Kiến Đào vốn là bạn tốt của Mạc Tam gia, ông ta đã quá quen với tác phong làm việc kiểu này của Mạc Đông Lôi rồi, cho nên đối với yêu cầu như thế của Mạc Đông Lôi cũng không có đưa ra bất kỳ ý kiến thắc mắc gì. Ông ta càng không ngờ tới chính là, Mạc Đông Lôi hôm nay muốn làm một trận lớn đánh long trời lỡ đất. Mã Kiến Đào lúc này chỉ xem như Mạc Đông Lôi lại phái người thu thập một nhân vật kinh doanh nào đó không có tầm nhìn, dám đối đầu với anh ta. Chờ anh ta dọn dẹp xong, lại để cảnh sát xuất hiện lần nữa mà thôi.
Vì vậy, Mã Kiến Đào thông báo cho anh trai của mình, hiện đang làm cục phó của cục công an nhờ vả đôi câu.
Hết thảy an bài đâu vào đấy, nhìn thời gian đã hơn mười một giờ trưa, Mạc Đông Lôi mang theo tám trăm người, mấy trăm xe máy xúc đến, dường như đều chặn hết con đường xung quanh khách sạn lớn Hoàng Triều.
Nhìn thấy giao thông đã bị tắc nghẽn! Mạc Đông Lôi lặng lẽ phân phó Tam Hổ: "Tất cả chú ý, tiến hành theo kế hoạch đã định!”
/770
|