Diệp Vô Phong chỉ vào một tiểu khu cao cấp ở phía xa: "Anh thấy tiểu khu này không tệ, có thể cân nhắc một chút!"
Khi nhân viên nhìn thấy nơi mà Diệp Vô Phong đang chỉ vào, khuôn mặt thoáng giật mình, cười bất lực: "Thực sự xin lỗi ngài, giá cả của tiểu khu bên đó sẽ tương đối đắt, và tính thực tế sẽ không tốt lắm."
Diệp Vô Phong không quan tâm: "Nhưng các cơ sở an ninh trong tiểu khu đó chắc là tốt hơn, phải không?"
Nhân viên chỉ có thể bất lực nói: “Sẽ tốt hơn rất nhiều, nhưng giá sẽ đắt hơn rất nhiều.”
Diệp Vô Phong muốn bảo nhân viên trực tiếp dẫn đi xem nhà, nhưng một người phụ nữ bên cạnh lại lộ ra vẻ mặt khinh thường: "Nghèo thì cứ sống kiểu nghèo đi, còn giả bộ giàu có làm gì, giá loại nhà này là 7 vạn 8 trên một mét vuông, hơn nữa diện tích nhà ở đây toàn trên 200 mét vuông thôi."
Người phụ nữ này mặc đồ màu vàng, dáng người mập mạp nhưng không ngăn được tính cách thổ hào, nhìn sơ qua đã biết là một phú bà.
Lâm Thư Âm nhíu mày, người nhân viên nở một nụ cười nịnh nọt nhìn người phụ nữ: "Hóa ra là bà Chu, sao bà đến lại không nói một tiếng, tôi sẽ đích thân tiếp đón bà."
Bà Chu cười nói: "Cần gì phải rườm rà chứ, lần này tôi chỉ muốn dẫn con trai đi mua nhà thôi, thái độ phục vụ của các người ở đây khá tốt, nên tôi mới đến lần nữa."
Khi bà Chu nói chuyện, bà ta chỉ vào tiểu khu cao cấp kia, nhìn Diệp Vô Phong và Lâm Thư Âm với vẻ mặt đắc ý.
Tất nhiên Diệp Vô Phong không quan tâm, nhưng Lâm Thư Âm tuyệt đối không cho phép bất kỳ kẻ nào bôi nhọ chồng mình, vì vậy cô đã đứng ra phản bác lại bà Chu.
Nhưng vào lúc này, Diệp Vô Phong lại kéo Lâm Thư Âm, ôm eo cô, cười nói: "Xem ra tiểu khu kia không tốt lắm, có một con chó đi vào, nhất định sẽ rất ồn ào."
Sắc mặt Bà Chu thay đổi, tức giận nhìn Diệp Vô Phong: "Cậu nói ai là chó hả?"
“Tôi nói đại, trúng ai thì trúng.” Diệp Vô Phong không tức giận chút nào, nhưng dáng vẻ bình tĩnh này khiến bà Chu càng thêm tức giận.
Bà ta chỉ vào Diệp Vô Phong: "Cậu có biết tôi là ai không? Sao cậu dám mắng tôi như thế hả?"
Diệp Vô Phong mỉm cười: "Tôi không biết bà là ai, nhưng tôi biết là nhất định là người phụ nữ đanh đá."
"Đồ khốn nạn!"
"Ồ, ngại quá, tôi không nên nói như vậy. Nói thế thì mất mặt người phụ nữ đanh đá quá, sao bà có thể được gọi là phụ nữ đanh đá cơ chứ?" Diệp Vô Phong rất bình tĩnh nói.
Bà Chu tức giận đến phát điên, chỉ vào Diệp Vô Phong nhưng lại không nói được gì, bởi vì Diệp Vô Phong chỉ bình tĩnh nhìn bà ta, khiến bà ta lại không biết mắng cái gì.
Vì vậy bà ta lập tức chỉ tay về phía Lâm Thư Âm: "Trông xinh đẹp như thế mà phải đi làm vợ bé nhỉ?"
Bốp!!!
Vừa nói xong, Diệp Vô Phong đã tát bà ta một cái: "Cẩn thận tôi tát chết bà đấy."
Vẻ mặt bà Chu kinh hãi, bà ta không hiểu sao Diệp Vô Phong này lại không nói rõ ràng đã đánh người, không có chút dấu diệu gì cả, bà ta ngã xuống đất cũng chưa kịp phản ứng.
Sắc mặt người nhân viên bên cạnh thay đổi rất lớn, bước nhanh tới đỡ bà Chu dậy, sau đó kinh hãi nhìn Diệp Vô Phong: "Bà Chu là vợ của chủ tịch xí nghiệp Chu Tinh, anh dám đối xử với bà ấy như vậy, anh không muốn sống nữa à?"
Bà Chu tức giận nói: "Tên khốn kiếp này dám đánh tao! Tao sẽ liều mạng với mày." Bà ta cầm điện thoại gọi cho vệ sĩ của mình.
Diệp Vô Phong lúc này mới thờ ơ nói: "Những lời bà nói vừa rồi đủ để tôi giết chết bà. Lúc đầu tôi còn tưởng rằng ở Liêu Tây làm sao có người như bà chứ, nhưng hiện tại mới biết hóa ra là người của xí nghiệp Chu Tinh, vợ của Chu Tinh hả?"
Diệp Vô Phong lúc này chỉ cảm thấy đúng là oan gia ngõ hẹp, nếu không phải do nhân viên kia nói ra, anh vẫn không biết mình thật sự đang đánh vợ của Chu Tinh.
Nghĩ thế này, anh suýt chút nữa đã muốn đánh chết cả nhà Chu Tinh.
Diệp Vô Phong thờ ơ không sợ bà Chu gọi vệ sĩ tới, lúc trước cấp dưới của Chu Tinh có hơn 100 người tới gây rối, anh đều giải quyết hết.
Vậy thì vài tên vệ sĩ thì có là gì đâu chứ?
Điều quan trọng hơn là phải mua nhà trước, nếu không thì sẽ phải ở trong khách sạn tối nay.
Anh đến chỗ nhà mẫu, nhìn nhân viên và nói: "Ngoài tiểu khu này thì còn tiểu khu cao cấp nào khác không? Tôi muốn mua một cái."
Lâm Thư Âm đã quen với tâm trạng bình tĩnh như sáng sớm của Diệp Vô Phong, cho dù trời có sập xuống, phỏng chừng Diệp Vô Phong cũng sẽ rất bình tĩnh làm việc riêng của mình.
Hoàn toàn không quan tâm gì cả.
Nhân viên sửng sốt một chút, hoàn toàn không hiểu suy nghĩ của Diệp Vô Phong, hiện tại bà Chu đã gọi người qua, trong tình huống này không phải nên rời khỏi đây trước hay sao?
Nhưng tại sao Diệp Vô Phong lại muốn tiếp tục mua nhà chứ?
Bây giờ là lúc để mua nhà ư?
Nếu bị vệ sĩ bắt được thì coi như xong đời, tuyệt đối không thể chạy thoát!
Chỉ là nhân viên đã phát huy hết bản năng bán hàng của mình và trực tiếp giới thiệu Diệp Vô Phong với một tiểu khu cao cấp hơn, sau khi giới thiệu xong, người này mới vỗ trán, không biết tại sao mình lại làm theo.
Những gì đang xảy ra bây giờ là không tốt, cho dù có bán nhà thì cũng không phải vào lúc này, phải không?
Diệp Vô Phong rất hài lòng gật đầu: "Vậy căn này đi, lát nữa đưa tôi và vợ tôi đi xem một chút."
Nhân viên nhanh chóng nhỏ giọng nhắc nhở: "Anh đừng quên anh đã đắc tội bà Chu, bây giờ anh cảm thấy tôi có thể dẫn bọn anh đi xem nhà sao?”
Diệp Vô Phong rất bình tĩnh nói: "Chuyện này cô đừng lo lắng, cho dù bà ta có gọi vệ sĩ gì qua, tôi cũng sẽ giải quyết trong vòng mười giây, cho nên cô đi thu xếp đi, nếu hài lòng thì tôi sẽ mua luôn trong hôm nay.”
Nhân viên hoàn toàn bị sốc khi nghe điều này.
Tốc độ này có quá nhanh không? Không cần trao đổi với người nhà gì sao, đây là nhà trong khu cao cấp, một căn cũng hơn một ngàn vạn đấy.
Lúc này, bà Chu đang đợi ở một bên nhìn thấy vệ sĩ của mình đi tới, bà ta tức giận chỉ vào Diệp Vô Phong: "Đánh chết bọn họ cho tao!! Tao nhất định phải cho bọn họ biết sự lợi hại của tao, còn dám đánh tao à!"
Bà Chu lúc này cũng không có tâm trạng gì, để bốn tên vệ sĩ xông lên, còn bà ta thì khoanh tay đứng một bên lạnh lùng quan sát.
Diệp Vô Phong vừa bình tĩnh nhún vai, nhìn thấy bốn tên vệ sĩ xông lên, liền nói: "Tại sao các người lại không chịu dạy dỗ vệ sĩ của mình chứ? Tôi đã đánh nhiều vệ sĩ của xí nghiệp Chu Tinh như vậy rồi, kết quả các người vẫn không nhận ra tôi."
Đối mặt với bốn tên vệ sĩ chỉ mạnh hơn người thường một chút này, anh bước một chân lên, sau đó trực tiếp đấm ra, trước tiên hất văng một tên vệ sĩ lên không trung, sau đó quét hai chân anh ra.
Bởi vì tốc độ của Diệp Vô Phong rất nhanh, những vệ sĩ này chỉ thấy một bóng đen bay qua, bọn họ liền bay ra phía sau, kèm theo là sự đau đớn kịch liệt.
Khi nhân viên nhìn thấy nơi mà Diệp Vô Phong đang chỉ vào, khuôn mặt thoáng giật mình, cười bất lực: "Thực sự xin lỗi ngài, giá cả của tiểu khu bên đó sẽ tương đối đắt, và tính thực tế sẽ không tốt lắm."
Diệp Vô Phong không quan tâm: "Nhưng các cơ sở an ninh trong tiểu khu đó chắc là tốt hơn, phải không?"
Nhân viên chỉ có thể bất lực nói: “Sẽ tốt hơn rất nhiều, nhưng giá sẽ đắt hơn rất nhiều.”
Diệp Vô Phong muốn bảo nhân viên trực tiếp dẫn đi xem nhà, nhưng một người phụ nữ bên cạnh lại lộ ra vẻ mặt khinh thường: "Nghèo thì cứ sống kiểu nghèo đi, còn giả bộ giàu có làm gì, giá loại nhà này là 7 vạn 8 trên một mét vuông, hơn nữa diện tích nhà ở đây toàn trên 200 mét vuông thôi."
Người phụ nữ này mặc đồ màu vàng, dáng người mập mạp nhưng không ngăn được tính cách thổ hào, nhìn sơ qua đã biết là một phú bà.
Lâm Thư Âm nhíu mày, người nhân viên nở một nụ cười nịnh nọt nhìn người phụ nữ: "Hóa ra là bà Chu, sao bà đến lại không nói một tiếng, tôi sẽ đích thân tiếp đón bà."
Bà Chu cười nói: "Cần gì phải rườm rà chứ, lần này tôi chỉ muốn dẫn con trai đi mua nhà thôi, thái độ phục vụ của các người ở đây khá tốt, nên tôi mới đến lần nữa."
Khi bà Chu nói chuyện, bà ta chỉ vào tiểu khu cao cấp kia, nhìn Diệp Vô Phong và Lâm Thư Âm với vẻ mặt đắc ý.
Tất nhiên Diệp Vô Phong không quan tâm, nhưng Lâm Thư Âm tuyệt đối không cho phép bất kỳ kẻ nào bôi nhọ chồng mình, vì vậy cô đã đứng ra phản bác lại bà Chu.
Nhưng vào lúc này, Diệp Vô Phong lại kéo Lâm Thư Âm, ôm eo cô, cười nói: "Xem ra tiểu khu kia không tốt lắm, có một con chó đi vào, nhất định sẽ rất ồn ào."
Sắc mặt Bà Chu thay đổi, tức giận nhìn Diệp Vô Phong: "Cậu nói ai là chó hả?"
“Tôi nói đại, trúng ai thì trúng.” Diệp Vô Phong không tức giận chút nào, nhưng dáng vẻ bình tĩnh này khiến bà Chu càng thêm tức giận.
Bà ta chỉ vào Diệp Vô Phong: "Cậu có biết tôi là ai không? Sao cậu dám mắng tôi như thế hả?"
Diệp Vô Phong mỉm cười: "Tôi không biết bà là ai, nhưng tôi biết là nhất định là người phụ nữ đanh đá."
"Đồ khốn nạn!"
"Ồ, ngại quá, tôi không nên nói như vậy. Nói thế thì mất mặt người phụ nữ đanh đá quá, sao bà có thể được gọi là phụ nữ đanh đá cơ chứ?" Diệp Vô Phong rất bình tĩnh nói.
Bà Chu tức giận đến phát điên, chỉ vào Diệp Vô Phong nhưng lại không nói được gì, bởi vì Diệp Vô Phong chỉ bình tĩnh nhìn bà ta, khiến bà ta lại không biết mắng cái gì.
Vì vậy bà ta lập tức chỉ tay về phía Lâm Thư Âm: "Trông xinh đẹp như thế mà phải đi làm vợ bé nhỉ?"
Bốp!!!
Vừa nói xong, Diệp Vô Phong đã tát bà ta một cái: "Cẩn thận tôi tát chết bà đấy."
Vẻ mặt bà Chu kinh hãi, bà ta không hiểu sao Diệp Vô Phong này lại không nói rõ ràng đã đánh người, không có chút dấu diệu gì cả, bà ta ngã xuống đất cũng chưa kịp phản ứng.
Sắc mặt người nhân viên bên cạnh thay đổi rất lớn, bước nhanh tới đỡ bà Chu dậy, sau đó kinh hãi nhìn Diệp Vô Phong: "Bà Chu là vợ của chủ tịch xí nghiệp Chu Tinh, anh dám đối xử với bà ấy như vậy, anh không muốn sống nữa à?"
Bà Chu tức giận nói: "Tên khốn kiếp này dám đánh tao! Tao sẽ liều mạng với mày." Bà ta cầm điện thoại gọi cho vệ sĩ của mình.
Diệp Vô Phong lúc này mới thờ ơ nói: "Những lời bà nói vừa rồi đủ để tôi giết chết bà. Lúc đầu tôi còn tưởng rằng ở Liêu Tây làm sao có người như bà chứ, nhưng hiện tại mới biết hóa ra là người của xí nghiệp Chu Tinh, vợ của Chu Tinh hả?"
Diệp Vô Phong lúc này chỉ cảm thấy đúng là oan gia ngõ hẹp, nếu không phải do nhân viên kia nói ra, anh vẫn không biết mình thật sự đang đánh vợ của Chu Tinh.
Nghĩ thế này, anh suýt chút nữa đã muốn đánh chết cả nhà Chu Tinh.
Diệp Vô Phong thờ ơ không sợ bà Chu gọi vệ sĩ tới, lúc trước cấp dưới của Chu Tinh có hơn 100 người tới gây rối, anh đều giải quyết hết.
Vậy thì vài tên vệ sĩ thì có là gì đâu chứ?
Điều quan trọng hơn là phải mua nhà trước, nếu không thì sẽ phải ở trong khách sạn tối nay.
Anh đến chỗ nhà mẫu, nhìn nhân viên và nói: "Ngoài tiểu khu này thì còn tiểu khu cao cấp nào khác không? Tôi muốn mua một cái."
Lâm Thư Âm đã quen với tâm trạng bình tĩnh như sáng sớm của Diệp Vô Phong, cho dù trời có sập xuống, phỏng chừng Diệp Vô Phong cũng sẽ rất bình tĩnh làm việc riêng của mình.
Hoàn toàn không quan tâm gì cả.
Nhân viên sửng sốt một chút, hoàn toàn không hiểu suy nghĩ của Diệp Vô Phong, hiện tại bà Chu đã gọi người qua, trong tình huống này không phải nên rời khỏi đây trước hay sao?
Nhưng tại sao Diệp Vô Phong lại muốn tiếp tục mua nhà chứ?
Bây giờ là lúc để mua nhà ư?
Nếu bị vệ sĩ bắt được thì coi như xong đời, tuyệt đối không thể chạy thoát!
Chỉ là nhân viên đã phát huy hết bản năng bán hàng của mình và trực tiếp giới thiệu Diệp Vô Phong với một tiểu khu cao cấp hơn, sau khi giới thiệu xong, người này mới vỗ trán, không biết tại sao mình lại làm theo.
Những gì đang xảy ra bây giờ là không tốt, cho dù có bán nhà thì cũng không phải vào lúc này, phải không?
Diệp Vô Phong rất hài lòng gật đầu: "Vậy căn này đi, lát nữa đưa tôi và vợ tôi đi xem một chút."
Nhân viên nhanh chóng nhỏ giọng nhắc nhở: "Anh đừng quên anh đã đắc tội bà Chu, bây giờ anh cảm thấy tôi có thể dẫn bọn anh đi xem nhà sao?”
Diệp Vô Phong rất bình tĩnh nói: "Chuyện này cô đừng lo lắng, cho dù bà ta có gọi vệ sĩ gì qua, tôi cũng sẽ giải quyết trong vòng mười giây, cho nên cô đi thu xếp đi, nếu hài lòng thì tôi sẽ mua luôn trong hôm nay.”
Nhân viên hoàn toàn bị sốc khi nghe điều này.
Tốc độ này có quá nhanh không? Không cần trao đổi với người nhà gì sao, đây là nhà trong khu cao cấp, một căn cũng hơn một ngàn vạn đấy.
Lúc này, bà Chu đang đợi ở một bên nhìn thấy vệ sĩ của mình đi tới, bà ta tức giận chỉ vào Diệp Vô Phong: "Đánh chết bọn họ cho tao!! Tao nhất định phải cho bọn họ biết sự lợi hại của tao, còn dám đánh tao à!"
Bà Chu lúc này cũng không có tâm trạng gì, để bốn tên vệ sĩ xông lên, còn bà ta thì khoanh tay đứng một bên lạnh lùng quan sát.
Diệp Vô Phong vừa bình tĩnh nhún vai, nhìn thấy bốn tên vệ sĩ xông lên, liền nói: "Tại sao các người lại không chịu dạy dỗ vệ sĩ của mình chứ? Tôi đã đánh nhiều vệ sĩ của xí nghiệp Chu Tinh như vậy rồi, kết quả các người vẫn không nhận ra tôi."
Đối mặt với bốn tên vệ sĩ chỉ mạnh hơn người thường một chút này, anh bước một chân lên, sau đó trực tiếp đấm ra, trước tiên hất văng một tên vệ sĩ lên không trung, sau đó quét hai chân anh ra.
Bởi vì tốc độ của Diệp Vô Phong rất nhanh, những vệ sĩ này chỉ thấy một bóng đen bay qua, bọn họ liền bay ra phía sau, kèm theo là sự đau đớn kịch liệt.
/770
|