Diệp Vô Phong cầm lấy bản hợp đồng trong tay, sau đó nhíu mày nhìn bản hợp đồng, cười nói: "Chất lượng vật liệu xây dựng có vấn đề, nhìn chỗ này đi, chất lượng ở đây không đồng nhất với chất lượng mà chúng ta yêu cầu, em cho người điều tra một chút, nhất định sẽ có thể tra được là ai đã giở trò.”
Lâm Thư Âm nhìn vào điều lệ của hợp đồng mà Diệp Vô Phong chỉ vào, đột nhiên cố tỉnh ngộ.
Diệp Vô Phong cười nói: "Xem ra lần này mấy người em mang tới có người muốn phản bội chúng ta."
Tất nhiên, Lâm Thư Âm biết rằng việc thay đổi hợp đồng chắc chắn là điều mà chỉ những người trong Công ty Hoa Cường mới có thể làm được, và nhóm soạn thảo hợp đồng mới có đủ tư cách để làm điều đó.
Chỉ là Lâm Thư Âm không hiểu những người cô đưa tới đều là do cô tự mình tuyển chọn, đều là do cô tin tưởng, tại sao lại xảy ra chuyện như vậy?
Diệp Vô Phong xoa đầu Lâm Thư Âm: “Không phải em sẽ biết mọi chuyện sau khi điều tra rõ ràng sao? Hiện tại nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng, lần này cũng có thể khiến chúng ta cảnh giác cao hơn, không phải người chúng ta đưa tới đây đều sẽ trung thành, và có thể một ngày nào đó họ sẽ phản bội chúng ta."
Lâm Thư Âm chỉ có thể bất lực đồng ý với những gì Diệp Vô Phong đã nói.
Sau khi Diệp Vô Phong xử lý xong mọi chuyện, anh đi ra ngoài, ngay sau đó Hoa Vũ đã mang theo ba mươi bốn mươi vệ sĩ tới.
“Nhanh vậy sao?” Diệp Vô Phong kinh ngạc nhìn Hoa Vũ.
Hoa Vũ cũng có chút khó hiểu, anh ta nói: "Tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, tôi vừa mới nói với ông chủ của công ty Chính Hòa rằng tôi muốn ba mươi vệ sĩ, bọn họ liền cho tôi, nói là chỉ cần đủ tiền là được, không hỏi tôi muốn làm gì cả."
Diệp Vô Phong mỉm cười: "Tôi nghĩ tôi biết hai người Trịnh Phi đang nghĩ gì, không ngờ gần đây hai người bọn họ lại không vui đến thế, nhưng đúng vậy, hiện tại toàn bộ quan chức Liêu Tây đang điều tra bọn họ, hơn nữa nhà họ Nguyên cũng không định giúp bọn họ nữa."
Hoa Vũ cười nói: "Vậy chúng ta không phải đang làm ngư ông đắc lợi sao?"
Diệp Vô Phong gật đầu: "Đúng thế, hơn nữa bọn Trịnh Phi ưcó lẽ còn phải thảm hơn. Người của chính công ty bọn họ lại ra tay với đoàn đội của nhà họ Nguyên, tương đương với việc đứng ở phía đối diện với nhà họ Nguyên. Tôi thật sự muốn biết, kết quả cuối cùng của bọn họ sẽ là gì."
Hoa Vũ gật đầu, cùng những vệ sĩ này nhanh chóng tiến vào công trường theo chỉ dẫn của Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong tiếp tục đi ra ngoài, vừa ra tới cửa liền thấy có người vội vàng chạy tới, trán lấm tấm mồ hôi.
Diệp Vô Phong có chút tò mò nhìn người xa lạ này, chỉ thấy người đàn ông trung niên này mặc vest đen, vội vàng nói: "Anh là Diệp Vô Phong đúng không?"
Diệp Vô Phong gật đầu: "Có chuyện gì sao?"
Người đàn ông trung niên vội nói: "Tôi là Chu Sài, quản gia của Chu Tử Đồng, hôm nay cậu Chu bị người nhà họ Nguyên bắt đi, trước khi đi, cậu ấy bảo tôi đến đây nói với anh một tiếng."
Diệp Vô Phong cau mày: "Xảy ra khi nào?"
"Mới một giờ trước."
“Vậy tôi biết rồi, ông trước trở về đi, ổn định nhà họ Chu, tôi sẽ đưa Chu Tử Đồng trở về.” Diệp Vô Phong lãnh đạm nói.
Nói xong, anh trực tiếp đi thẳng đến nhà họ Nguyên.
Lúc này Chu Sài đang hơi khó hiểu nhìn Diệp Vô Phong, một mình đi đến nhà họ Nguyên, chẳng phải là muốn đâm đầu vào chỗ chết sao?
Nhưng ông ta chỉ là quản gia, nên cũng biết nhiều việc nằm ngoài tầm kiểm soát của ông ta, ông ta cứ làm tốt việc của mình là được rồi. Ông ta vội vàng xoay người chạy về phía nhà họ Chu.
Diệp Vô Phong một mình đến nhà họ Nguyên, lúc này anh mới nở nụ cười, hoàn toàn không sợ nhà họ Nguyên sẽ tấn công mình, anh đi đến trước mặt bảo vệ nhà họ Nguyên, cười nói: "Phiền anh vào trong báo giúp tôi một tiếng, nói là Diệp Vô Phong của công ty Hoa Cường muốn gặp gia chủ Nguyên Chẩn."
Sắc mặt của người bảo vệ thay đổi sau khi nghe Diệp Vô Phong tự giới thiệu, anh ta cũng biết nhà họ Nguyên hiện đang đấu đá với công ty Hoa Cường.
Đương nhiên, một người bảo vệ không dám lộn xộn, vì vậy anh ta vội vàng bước vào phòng bảo vệ của mình để gọi điện thoại, và anh ta đã nhanh chóng nhận được câu trả lời.
Anh ta đi ra, nhìn về phía Diệp Vô Phong: "Chờ một lát, quản gia sẽ đi ra đón anh."
Diệp Vô Phong cũng không vội, dù sao đối phương cũng biết anh tới, cho nên Chu Tử Đồng ít nhất cũng an toàn, dù sao Chu Tử Đồng có thể coi như là một con tin.
Sau hơn mười phút, Diệp Vô Phong cuối cùng cũng nhìn thấy vị quản gia có bộ râu ngắn, khoảng bốn mươi tuổi, mặc một bộ lễ phục màu đen, trên đầu có đội mũ, trên tay còn cầm cây gậy, dáng vẻ này giống như một quản gia ở một nước phương Tây.
Có thể trở thành quản gia của nhà họ Nguyên, đương nhiên cũng có chút tài năng.
Diệp Vô Phong cũng không ngạc nhiên trước điều này, quản gia mỉm cười nói: "Là chủ tịch Diệp sao? Mời đi theo tôi, ông chủ đã đợi cậu ở đại sảnh."
Diệp Vô Phong hờ hững nhún vai: "Chủ nhân của ông còn ở đại sảnh chờ tôi sao? Tôi thấy không phải ông ta chờ, mà là sát thủ nhỉ?"
Quản gia cười gượng nói: "Chuyện đó thì tôi không biết, nhưng trước đó tôi đã nhìn thấy chủ nhân ở đại sảnh, nếu không tin thì lát nữa cậu sẽ biết."
Diệp Vô Phong nhún vai: "Nghe nói Nguyên Chẩn đưa Chu Tử Đồng đến đây đúng không?"
Quản gia lắc đầu: "Chuyện này thì tôi cũng không biết, tôi chỉ là quản gia thôi, tôi chỉ có nhiệm vụ lo cơm nước và sinh hoạt hàng ngày của ông chủ, còn lại thì tôi không biết gì cả, nếu cậu muốn biết gì thì cứ hỏi chủ nhân của tôi."
Đương nhiên Diệp Vô Phong sẽ không tin những gì quản gia nói, nhưng vì quản gia không muốn nói nên anh cũng không thể ép buộc.
Nhưng ít nhất chắc chắn rằng Chu Tử Đồng vẫn còn sống.
Điều khiến Diệp Vô Phong ngạc nhiên là tốc độ của đám người này có phải hơi nhanh không, anh vừa mới rời khỏi nhà Chu Tử Đồng không lâu sau thì bọn họ đã đưa Chu Tử Đồng đi, hoàn toàn có người đoán được Chu Tử Đồng và mình có quan hệ hợp tác, cho nên mới dám làm chuyện như vậy.
Nếu Chu Tử Đồng bị bắt đi mà không có lý do, các gia đình và doanh nhân khác ở Liêu Tây sẽ rất ngạc nhiên và hoảng sợ.
Sau khi đi theo quản gia đến đại sảnh, nhìn thấy Nguyên Chẩn đang ngồi trên ghế chính vị, còn Tống Thanh Vân đang đứng bên cạnh Nguyên Chẩn, còn cao thủ ở cảnh giới tông sư bị anh phế bỏ đã không còn thấy nữa.
Xem ra đã bị đuổi về nhà, dù sao hai tay của người kia cũng đã bị đánh gãy, sức lực giảm đi rất nhiều, cho dù có tiếp tục giữ lại bên cạnh cũng không có ích lợi gì.
Tốt nhất là trả về nhà thôi.
Diệp Vô Phong ngồi trên ghế để người ta phục vụ trà, sau đó nhìn Nguyên Chẩn cười nói: “Đúng là ngại quá, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Lâm Thư Âm nhìn vào điều lệ của hợp đồng mà Diệp Vô Phong chỉ vào, đột nhiên cố tỉnh ngộ.
Diệp Vô Phong cười nói: "Xem ra lần này mấy người em mang tới có người muốn phản bội chúng ta."
Tất nhiên, Lâm Thư Âm biết rằng việc thay đổi hợp đồng chắc chắn là điều mà chỉ những người trong Công ty Hoa Cường mới có thể làm được, và nhóm soạn thảo hợp đồng mới có đủ tư cách để làm điều đó.
Chỉ là Lâm Thư Âm không hiểu những người cô đưa tới đều là do cô tự mình tuyển chọn, đều là do cô tin tưởng, tại sao lại xảy ra chuyện như vậy?
Diệp Vô Phong xoa đầu Lâm Thư Âm: “Không phải em sẽ biết mọi chuyện sau khi điều tra rõ ràng sao? Hiện tại nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng, lần này cũng có thể khiến chúng ta cảnh giác cao hơn, không phải người chúng ta đưa tới đây đều sẽ trung thành, và có thể một ngày nào đó họ sẽ phản bội chúng ta."
Lâm Thư Âm chỉ có thể bất lực đồng ý với những gì Diệp Vô Phong đã nói.
Sau khi Diệp Vô Phong xử lý xong mọi chuyện, anh đi ra ngoài, ngay sau đó Hoa Vũ đã mang theo ba mươi bốn mươi vệ sĩ tới.
“Nhanh vậy sao?” Diệp Vô Phong kinh ngạc nhìn Hoa Vũ.
Hoa Vũ cũng có chút khó hiểu, anh ta nói: "Tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, tôi vừa mới nói với ông chủ của công ty Chính Hòa rằng tôi muốn ba mươi vệ sĩ, bọn họ liền cho tôi, nói là chỉ cần đủ tiền là được, không hỏi tôi muốn làm gì cả."
Diệp Vô Phong mỉm cười: "Tôi nghĩ tôi biết hai người Trịnh Phi đang nghĩ gì, không ngờ gần đây hai người bọn họ lại không vui đến thế, nhưng đúng vậy, hiện tại toàn bộ quan chức Liêu Tây đang điều tra bọn họ, hơn nữa nhà họ Nguyên cũng không định giúp bọn họ nữa."
Hoa Vũ cười nói: "Vậy chúng ta không phải đang làm ngư ông đắc lợi sao?"
Diệp Vô Phong gật đầu: "Đúng thế, hơn nữa bọn Trịnh Phi ưcó lẽ còn phải thảm hơn. Người của chính công ty bọn họ lại ra tay với đoàn đội của nhà họ Nguyên, tương đương với việc đứng ở phía đối diện với nhà họ Nguyên. Tôi thật sự muốn biết, kết quả cuối cùng của bọn họ sẽ là gì."
Hoa Vũ gật đầu, cùng những vệ sĩ này nhanh chóng tiến vào công trường theo chỉ dẫn của Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong tiếp tục đi ra ngoài, vừa ra tới cửa liền thấy có người vội vàng chạy tới, trán lấm tấm mồ hôi.
Diệp Vô Phong có chút tò mò nhìn người xa lạ này, chỉ thấy người đàn ông trung niên này mặc vest đen, vội vàng nói: "Anh là Diệp Vô Phong đúng không?"
Diệp Vô Phong gật đầu: "Có chuyện gì sao?"
Người đàn ông trung niên vội nói: "Tôi là Chu Sài, quản gia của Chu Tử Đồng, hôm nay cậu Chu bị người nhà họ Nguyên bắt đi, trước khi đi, cậu ấy bảo tôi đến đây nói với anh một tiếng."
Diệp Vô Phong cau mày: "Xảy ra khi nào?"
"Mới một giờ trước."
“Vậy tôi biết rồi, ông trước trở về đi, ổn định nhà họ Chu, tôi sẽ đưa Chu Tử Đồng trở về.” Diệp Vô Phong lãnh đạm nói.
Nói xong, anh trực tiếp đi thẳng đến nhà họ Nguyên.
Lúc này Chu Sài đang hơi khó hiểu nhìn Diệp Vô Phong, một mình đi đến nhà họ Nguyên, chẳng phải là muốn đâm đầu vào chỗ chết sao?
Nhưng ông ta chỉ là quản gia, nên cũng biết nhiều việc nằm ngoài tầm kiểm soát của ông ta, ông ta cứ làm tốt việc của mình là được rồi. Ông ta vội vàng xoay người chạy về phía nhà họ Chu.
Diệp Vô Phong một mình đến nhà họ Nguyên, lúc này anh mới nở nụ cười, hoàn toàn không sợ nhà họ Nguyên sẽ tấn công mình, anh đi đến trước mặt bảo vệ nhà họ Nguyên, cười nói: "Phiền anh vào trong báo giúp tôi một tiếng, nói là Diệp Vô Phong của công ty Hoa Cường muốn gặp gia chủ Nguyên Chẩn."
Sắc mặt của người bảo vệ thay đổi sau khi nghe Diệp Vô Phong tự giới thiệu, anh ta cũng biết nhà họ Nguyên hiện đang đấu đá với công ty Hoa Cường.
Đương nhiên, một người bảo vệ không dám lộn xộn, vì vậy anh ta vội vàng bước vào phòng bảo vệ của mình để gọi điện thoại, và anh ta đã nhanh chóng nhận được câu trả lời.
Anh ta đi ra, nhìn về phía Diệp Vô Phong: "Chờ một lát, quản gia sẽ đi ra đón anh."
Diệp Vô Phong cũng không vội, dù sao đối phương cũng biết anh tới, cho nên Chu Tử Đồng ít nhất cũng an toàn, dù sao Chu Tử Đồng có thể coi như là một con tin.
Sau hơn mười phút, Diệp Vô Phong cuối cùng cũng nhìn thấy vị quản gia có bộ râu ngắn, khoảng bốn mươi tuổi, mặc một bộ lễ phục màu đen, trên đầu có đội mũ, trên tay còn cầm cây gậy, dáng vẻ này giống như một quản gia ở một nước phương Tây.
Có thể trở thành quản gia của nhà họ Nguyên, đương nhiên cũng có chút tài năng.
Diệp Vô Phong cũng không ngạc nhiên trước điều này, quản gia mỉm cười nói: "Là chủ tịch Diệp sao? Mời đi theo tôi, ông chủ đã đợi cậu ở đại sảnh."
Diệp Vô Phong hờ hững nhún vai: "Chủ nhân của ông còn ở đại sảnh chờ tôi sao? Tôi thấy không phải ông ta chờ, mà là sát thủ nhỉ?"
Quản gia cười gượng nói: "Chuyện đó thì tôi không biết, nhưng trước đó tôi đã nhìn thấy chủ nhân ở đại sảnh, nếu không tin thì lát nữa cậu sẽ biết."
Diệp Vô Phong nhún vai: "Nghe nói Nguyên Chẩn đưa Chu Tử Đồng đến đây đúng không?"
Quản gia lắc đầu: "Chuyện này thì tôi cũng không biết, tôi chỉ là quản gia thôi, tôi chỉ có nhiệm vụ lo cơm nước và sinh hoạt hàng ngày của ông chủ, còn lại thì tôi không biết gì cả, nếu cậu muốn biết gì thì cứ hỏi chủ nhân của tôi."
Đương nhiên Diệp Vô Phong sẽ không tin những gì quản gia nói, nhưng vì quản gia không muốn nói nên anh cũng không thể ép buộc.
Nhưng ít nhất chắc chắn rằng Chu Tử Đồng vẫn còn sống.
Điều khiến Diệp Vô Phong ngạc nhiên là tốc độ của đám người này có phải hơi nhanh không, anh vừa mới rời khỏi nhà Chu Tử Đồng không lâu sau thì bọn họ đã đưa Chu Tử Đồng đi, hoàn toàn có người đoán được Chu Tử Đồng và mình có quan hệ hợp tác, cho nên mới dám làm chuyện như vậy.
Nếu Chu Tử Đồng bị bắt đi mà không có lý do, các gia đình và doanh nhân khác ở Liêu Tây sẽ rất ngạc nhiên và hoảng sợ.
Sau khi đi theo quản gia đến đại sảnh, nhìn thấy Nguyên Chẩn đang ngồi trên ghế chính vị, còn Tống Thanh Vân đang đứng bên cạnh Nguyên Chẩn, còn cao thủ ở cảnh giới tông sư bị anh phế bỏ đã không còn thấy nữa.
Xem ra đã bị đuổi về nhà, dù sao hai tay của người kia cũng đã bị đánh gãy, sức lực giảm đi rất nhiều, cho dù có tiếp tục giữ lại bên cạnh cũng không có ích lợi gì.
Tốt nhất là trả về nhà thôi.
Diệp Vô Phong ngồi trên ghế để người ta phục vụ trà, sau đó nhìn Nguyên Chẩn cười nói: “Đúng là ngại quá, chúng ta lại gặp nhau rồi."
/770
|