Lâm Húc gật đầu: "Nhưng cũng đừng nghĩ tới, lúc hắn gửi tiền hình như là sẽ ngụy trang, tuyệt đối không tìm được."
Diệp Vô Phong cười cười: "Nếu như anh không nhìn thấy hắn, làm sao biết hắn đã ngụy trang khi gửi tiền?"
Lâm Húc sửng sốt một chút, Diệp Vô Phong nắm lấy Lâm Húc: "Tôi nghĩ anh không biết hậu quả của việc che giấu tôi, đúng không?"
Lâm Húc nắm lấy cổ tay Diệp Vô Phong cố gắng thoát ra, nhưng Diệp Vô Phong lại ném anh ta xuống đất, khiến Lâm Húc đau đớn nhăn mặt.
Lúc này Vương Triệu đi tới sau lưng Diệp Vô Phong, cầm một bình rượu trong tay lên, định đập vào đầu Diệp Vô Phong, nhưng Diệp Vô Phong đã đạp Vương Triệu ngã xuống đất mà không cần quay đầu lại.
Vương Triệu hoàn toàn sững sờ, nhất là nhìn thấy động tác uyển chuyển của Diệp Vô Phong, không hiểu tại sao đối thủ của mình lại mạnh như vậy.
Tuy nhiên, anh ta coi như cũng hiểu tại sao đám người Dương Tử Kiện lại chết dưới tay Diệp Vô Phong, với loại chiêu thức này, đám người Dương Tử Kiện chắc chắn không phải là đối thủ.
Diệp Vô Phong dửng dưng nhìn Vương Triệu và Lâm Húc: "Tôi đã giết Dương Tử Kiện ngay cả hắn đang cầm khẩu súng săn trong tay, các người muốn động vào tôi, có phải là cầm gậy chọc trời rồi không?"
Đương nhiên, hai người Vương Triệu không ngờ mình lại thua ở nơi này, bọn họ chậm rãi đứng lên, không dám tiếp tục ra tay với Diệp Vô Phong nữa.
Diệp Vô Phong thờ ơ nói: "Bất luận như thế nào, anh đã nhìn thấy người đó rồi, vậy nói đi, hắn là ai?"
Lâm Húc nói trong bất lực: "Tôi cũng không biết hắn là ai, nhưng có một đêm tôi nhìn thấy một người đàn ông mặc quần áo dày, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, che kín người, bước vào ngân hàng, sau đó không bao lâu thì tôi nhận được tiền chuyển khoản ngân hàng."
Diệp Vô Phong gật đầu: "Xem ra anh thật sự không biết hắn là ai?"
Lâm Húc nhanh chóng lắc đầu: "Tôi thật sự không biết."
Diệp Vô Phong cười nói: "Nếu đã như thế thì tôi tin tưởng anh, nhưng dự án này vẫn phải tiếp tục, tôi vẫn muốn là một người tham gia."
Vương Triệu có chút khó hiểu nhìn Diệp Vô Phong, hiện tại Diệp Vô Phong hoàn toàn không cần làm như vậy, dù sao nếu bọn họ tiếp tục cũng không tìm được manh mối nào khác.
Diệp Vô Phong vỗ vỗ lòng bàn tay, sau đó mỉm cười nhìn hai người: "Tôi biết hai người bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc với người đó, nhưng tôi muốn nói với các người là đừng tiết lộ tin tức của tôi, tôi đã nhớ kỹ hai người rồi, nếu thân phận của tôi bị bại lộ, hoặc kẻ đứng sau biết tôi đang tìm hắn, như vậy thì chính là do hai người đã báo tin.”
Vương Triệu và Lâm Húc đều nhanh chóng gật đầu.
Diệp Vô Phong cười nói: "Các người có thể không biết nếu thân phận của tôi bị bại lộ thì hậu quả sẽ nghiêm trọng như thế nào, có thể nói trừ phi các người trốn ra nước ngoài, nếu không thì đều sẽ bị tôi tóm được."
Hai người Vương Triệu đều nhanh chóng lắc đầu, tỏ ý mình sẽ không nói ra sự tình.
Diệp Vô Phong nói xong liền rời đi, Vương Triệu và Lâm Húc thở phào nhẹ nhõm, bọn họ biết dự án lần này nhất định xong đời rồi.
Nhưng họ vẫn đang rối rắm có nên gửi email cho người đó hay không. Dù sao thì mọi việc ở đây đều nằm ngoài tầm kiểm soát của họ. Họ đã làm việc dưới sự chỉ huy của người đó suốt thời gian qua và tất cả ý kiến mà người đó đã đưa ra cho họ đều rất hữu ích.
Có thể nói người đó chính là cố vấn của họ, nhưng hiện tại tính mạng của họ bị đe dọa, ai biết được Diệp Vô Phong có biết về những email mà họ gửi không?
Họ không dám mạo hiểm nên cũng không dám nói nhiều.
Căn phòng nhất thời chìm vào im lặng, họ không biết mình phải làm gì bây giờ.
Lâm Húc cuối cùng hạ quyết tâm: "Chúng ta còn chưa biết lai lịch của đối phương, nếu gửi email vào lúc này, nếu đối phương biết được, chúng ta nhất định sẽ mất mạng."
Vẻ mặt của Vương Triệu lập tức thay đổi sau khi nghe lời này, nhưng anh ta biết người bạn đồng hành của mình nói cũng có lý, nên nghiến răng nghiến lợi nói: "Quên đi, chuyện tới đâu hay tới đó, cứ tiếp tục dự án trước đi, dù sao hắn vẫn luôn ở đây, chúng ta cần phải sống cùng nhau trong một tuần."
Lâm Húc gật đầu đồng ý: "Trước tiên cứ mặc kệ, dù sao chỉ cần hắn còn đang sống ở nơi hoang dã này, chúng ta có thể tìm cơ hội giết hắn."
Sau khi Diệp Vô Phong trở về phòng, Lưu Diễm Diễm hùng hổ tìm tới cửa, cô ta dẫn theo chàng trai đang theo đuổi mình.
Sau khi Diệp Vô Phong mời cô ta vào, Lưu Diễm Diễm khó chịu nhìn Diệp Vô Phong: "Đừng tưởng rằng tôi không biết anh muốn làm gì, Trương Hân nhà tôi rất đơn thuần, nhưng anh cũng không nên ăn thịt cô ấy, anh lừa dối cô ấy thì kết quả sẽ chẳng có gì tốt đẹp đâu.”
Diệp Vô Phong nhìn Lưu Diễm Diễm còn chưa ngồi xuống đã tố cáo anh, anh nhún vai, tự mình ngồi xuống ghế, sau đó mới nhìn về phía Lưu Diễm Diễm.
Lưu Diễm Diễm ban đầu rất oai phong, nhưng dưới cái nhìn của Diệp Vô Phong, khí thế của cô ta đột nhiên yếu đi.
Diệp Vô Phong cười ha hả nói: "Xem ra cô đã biết rồi, nhưng tôi không có ý tứ lừa gạt Trương Hân, hơn nữa hai chúng tôi thật ra chỉ là đang đóng kịch thôi."
Lưu Diễm Diễm sửng sốt một chút, có chút khó hiểu, trong đầu cô ta đã nghĩ ra vô số lời ngụy biện mà Diệp Vô Phong sẽ nói, nhưng cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng Diệp Vô Phong sẽ nói đây chỉ là diễn kịch.
Nhất thời cô ta không biết trả lời như thế nào.
Nhưng ngay sau đó, cô ta chỉ vào Diệp Vô Phong và nói: "Được rồi, anh lại nhanh chóng thừa nhận giữa anh và Hân Hân chỉ đang diễn kịch sao? Hân Hân nhà tôi cũng không có tiền tài để anh thèm muốn, rốt cuộc là anh muốn gì? Nếu anh muốn chơi đùa thì phiền anh tìm một người khác thích hợp hơn được không?"
Diệp Vô Phong biết cô ta hiểu lầm, nhưng anh cũng không tức giận, ngược lại còn cười nói: "Chuyện này cô cứ hỏi Trương Hân đi. Trương Hân sẽ giải thích cho cô rõ ràng. Hơn nữa, tôi không lừa gạt cô ấy."
Lưu Diễm Diễm nhất thời không biết hỏi như thế nào, nhưng cô ta cũng biết mình nên làm gì bây giờ, nhanh chóng xoay người bước ra ngoài.
Chàng trai theo đuổi cô ta đương nhiên cũng theo sát phía sau.
Phòng của Diệp Vô Phong ngay lập tức trở nên trống rỗng, trở lại sự yên tĩnh vốn có.
Sáng sớm hôm sau, hai người Vương Triệu đã tập trung mọi người lại, sau đó nhìn những người tham gia vẫn còn đang buồn ngủ, lớn tiếng nói: "Cuộc phiêu lưu lần này của chúng ta không phải trò trẻ con, quả thực rất nguy hiểm, tôi nghĩ mọi người đều biết điều đó, đúng không?"
Mọi người đều gật đầu.
Vương Triệu nói: "Nếu đã biết rồi thì chúng ta xuất phát thôi, cuộc phiêu lưu bắt đầu từ ngày hôm nay!"
Khi Vương Triệu nói, ánh mắt của anh ta không ngừng lướt về phía Diệp Vô Phong, giống như muốn biết Diệp Vô Phong đang nghĩ gì.
Nếu đã biết bên phía bọn họ không có bất kỳ thông tin nào để khai thác, tại sao không rời khỏi nơi này, mà tiếp tục theo họ vào khu rừng ngập nước chứ?
Diệp Vô Phong cười cười: "Nếu như anh không nhìn thấy hắn, làm sao biết hắn đã ngụy trang khi gửi tiền?"
Lâm Húc sửng sốt một chút, Diệp Vô Phong nắm lấy Lâm Húc: "Tôi nghĩ anh không biết hậu quả của việc che giấu tôi, đúng không?"
Lâm Húc nắm lấy cổ tay Diệp Vô Phong cố gắng thoát ra, nhưng Diệp Vô Phong lại ném anh ta xuống đất, khiến Lâm Húc đau đớn nhăn mặt.
Lúc này Vương Triệu đi tới sau lưng Diệp Vô Phong, cầm một bình rượu trong tay lên, định đập vào đầu Diệp Vô Phong, nhưng Diệp Vô Phong đã đạp Vương Triệu ngã xuống đất mà không cần quay đầu lại.
Vương Triệu hoàn toàn sững sờ, nhất là nhìn thấy động tác uyển chuyển của Diệp Vô Phong, không hiểu tại sao đối thủ của mình lại mạnh như vậy.
Tuy nhiên, anh ta coi như cũng hiểu tại sao đám người Dương Tử Kiện lại chết dưới tay Diệp Vô Phong, với loại chiêu thức này, đám người Dương Tử Kiện chắc chắn không phải là đối thủ.
Diệp Vô Phong dửng dưng nhìn Vương Triệu và Lâm Húc: "Tôi đã giết Dương Tử Kiện ngay cả hắn đang cầm khẩu súng săn trong tay, các người muốn động vào tôi, có phải là cầm gậy chọc trời rồi không?"
Đương nhiên, hai người Vương Triệu không ngờ mình lại thua ở nơi này, bọn họ chậm rãi đứng lên, không dám tiếp tục ra tay với Diệp Vô Phong nữa.
Diệp Vô Phong thờ ơ nói: "Bất luận như thế nào, anh đã nhìn thấy người đó rồi, vậy nói đi, hắn là ai?"
Lâm Húc nói trong bất lực: "Tôi cũng không biết hắn là ai, nhưng có một đêm tôi nhìn thấy một người đàn ông mặc quần áo dày, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, che kín người, bước vào ngân hàng, sau đó không bao lâu thì tôi nhận được tiền chuyển khoản ngân hàng."
Diệp Vô Phong gật đầu: "Xem ra anh thật sự không biết hắn là ai?"
Lâm Húc nhanh chóng lắc đầu: "Tôi thật sự không biết."
Diệp Vô Phong cười nói: "Nếu đã như thế thì tôi tin tưởng anh, nhưng dự án này vẫn phải tiếp tục, tôi vẫn muốn là một người tham gia."
Vương Triệu có chút khó hiểu nhìn Diệp Vô Phong, hiện tại Diệp Vô Phong hoàn toàn không cần làm như vậy, dù sao nếu bọn họ tiếp tục cũng không tìm được manh mối nào khác.
Diệp Vô Phong vỗ vỗ lòng bàn tay, sau đó mỉm cười nhìn hai người: "Tôi biết hai người bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc với người đó, nhưng tôi muốn nói với các người là đừng tiết lộ tin tức của tôi, tôi đã nhớ kỹ hai người rồi, nếu thân phận của tôi bị bại lộ, hoặc kẻ đứng sau biết tôi đang tìm hắn, như vậy thì chính là do hai người đã báo tin.”
Vương Triệu và Lâm Húc đều nhanh chóng gật đầu.
Diệp Vô Phong cười nói: "Các người có thể không biết nếu thân phận của tôi bị bại lộ thì hậu quả sẽ nghiêm trọng như thế nào, có thể nói trừ phi các người trốn ra nước ngoài, nếu không thì đều sẽ bị tôi tóm được."
Hai người Vương Triệu đều nhanh chóng lắc đầu, tỏ ý mình sẽ không nói ra sự tình.
Diệp Vô Phong nói xong liền rời đi, Vương Triệu và Lâm Húc thở phào nhẹ nhõm, bọn họ biết dự án lần này nhất định xong đời rồi.
Nhưng họ vẫn đang rối rắm có nên gửi email cho người đó hay không. Dù sao thì mọi việc ở đây đều nằm ngoài tầm kiểm soát của họ. Họ đã làm việc dưới sự chỉ huy của người đó suốt thời gian qua và tất cả ý kiến mà người đó đã đưa ra cho họ đều rất hữu ích.
Có thể nói người đó chính là cố vấn của họ, nhưng hiện tại tính mạng của họ bị đe dọa, ai biết được Diệp Vô Phong có biết về những email mà họ gửi không?
Họ không dám mạo hiểm nên cũng không dám nói nhiều.
Căn phòng nhất thời chìm vào im lặng, họ không biết mình phải làm gì bây giờ.
Lâm Húc cuối cùng hạ quyết tâm: "Chúng ta còn chưa biết lai lịch của đối phương, nếu gửi email vào lúc này, nếu đối phương biết được, chúng ta nhất định sẽ mất mạng."
Vẻ mặt của Vương Triệu lập tức thay đổi sau khi nghe lời này, nhưng anh ta biết người bạn đồng hành của mình nói cũng có lý, nên nghiến răng nghiến lợi nói: "Quên đi, chuyện tới đâu hay tới đó, cứ tiếp tục dự án trước đi, dù sao hắn vẫn luôn ở đây, chúng ta cần phải sống cùng nhau trong một tuần."
Lâm Húc gật đầu đồng ý: "Trước tiên cứ mặc kệ, dù sao chỉ cần hắn còn đang sống ở nơi hoang dã này, chúng ta có thể tìm cơ hội giết hắn."
Sau khi Diệp Vô Phong trở về phòng, Lưu Diễm Diễm hùng hổ tìm tới cửa, cô ta dẫn theo chàng trai đang theo đuổi mình.
Sau khi Diệp Vô Phong mời cô ta vào, Lưu Diễm Diễm khó chịu nhìn Diệp Vô Phong: "Đừng tưởng rằng tôi không biết anh muốn làm gì, Trương Hân nhà tôi rất đơn thuần, nhưng anh cũng không nên ăn thịt cô ấy, anh lừa dối cô ấy thì kết quả sẽ chẳng có gì tốt đẹp đâu.”
Diệp Vô Phong nhìn Lưu Diễm Diễm còn chưa ngồi xuống đã tố cáo anh, anh nhún vai, tự mình ngồi xuống ghế, sau đó mới nhìn về phía Lưu Diễm Diễm.
Lưu Diễm Diễm ban đầu rất oai phong, nhưng dưới cái nhìn của Diệp Vô Phong, khí thế của cô ta đột nhiên yếu đi.
Diệp Vô Phong cười ha hả nói: "Xem ra cô đã biết rồi, nhưng tôi không có ý tứ lừa gạt Trương Hân, hơn nữa hai chúng tôi thật ra chỉ là đang đóng kịch thôi."
Lưu Diễm Diễm sửng sốt một chút, có chút khó hiểu, trong đầu cô ta đã nghĩ ra vô số lời ngụy biện mà Diệp Vô Phong sẽ nói, nhưng cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng Diệp Vô Phong sẽ nói đây chỉ là diễn kịch.
Nhất thời cô ta không biết trả lời như thế nào.
Nhưng ngay sau đó, cô ta chỉ vào Diệp Vô Phong và nói: "Được rồi, anh lại nhanh chóng thừa nhận giữa anh và Hân Hân chỉ đang diễn kịch sao? Hân Hân nhà tôi cũng không có tiền tài để anh thèm muốn, rốt cuộc là anh muốn gì? Nếu anh muốn chơi đùa thì phiền anh tìm một người khác thích hợp hơn được không?"
Diệp Vô Phong biết cô ta hiểu lầm, nhưng anh cũng không tức giận, ngược lại còn cười nói: "Chuyện này cô cứ hỏi Trương Hân đi. Trương Hân sẽ giải thích cho cô rõ ràng. Hơn nữa, tôi không lừa gạt cô ấy."
Lưu Diễm Diễm nhất thời không biết hỏi như thế nào, nhưng cô ta cũng biết mình nên làm gì bây giờ, nhanh chóng xoay người bước ra ngoài.
Chàng trai theo đuổi cô ta đương nhiên cũng theo sát phía sau.
Phòng của Diệp Vô Phong ngay lập tức trở nên trống rỗng, trở lại sự yên tĩnh vốn có.
Sáng sớm hôm sau, hai người Vương Triệu đã tập trung mọi người lại, sau đó nhìn những người tham gia vẫn còn đang buồn ngủ, lớn tiếng nói: "Cuộc phiêu lưu lần này của chúng ta không phải trò trẻ con, quả thực rất nguy hiểm, tôi nghĩ mọi người đều biết điều đó, đúng không?"
Mọi người đều gật đầu.
Vương Triệu nói: "Nếu đã biết rồi thì chúng ta xuất phát thôi, cuộc phiêu lưu bắt đầu từ ngày hôm nay!"
Khi Vương Triệu nói, ánh mắt của anh ta không ngừng lướt về phía Diệp Vô Phong, giống như muốn biết Diệp Vô Phong đang nghĩ gì.
Nếu đã biết bên phía bọn họ không có bất kỳ thông tin nào để khai thác, tại sao không rời khỏi nơi này, mà tiếp tục theo họ vào khu rừng ngập nước chứ?
/770
|