Diệp Vô Phong lại cười nhạo: "Mày đúng là buồn cười mà. Mày giết người rồi đổ lên đầu tao, cái này gọi là vừa ăn cướp vừa la làng đấy, mày biết không?"
Lý Mặc nhất thời không biết trả lời Diệp Vô Phong như thế nào.
Khi hắn im lặng, Diệp Vô Phong tự rót cho mình một ly rượu, nhấp một ngụm, cười nói: "Không nên gấp gáp, dù sao tao cũng có thời gian, chỉ cần tao không đồng ý mở đường thì mày có thể làm gì chứ? Nếu mày giết con tin, ngay sau đó tao sẽ giết mày thôi, nhìn bộ dạng của mày rất giống tham sống sợ chết, mày tự ngẫm nghĩ lại xem làm thế nào mới có thể sống sót đi.”
Lý Mặc tức giận nói: "Hiện tại mày không muốn để tao sống. Nếu đã như vậy, đương nhiên tao không cần quan tâm nhiều nữa. Cho dù có chết, tao cũng sẽ kéo vài người làm đệm lưng!"
Diệp Vô Phong lắc đầu: "Mày sai rồi, mày chỉ có thể kéo theo một người làm đệm lưng thôi, tao nói thật, tao đã cố gắng giảm thiểu tất cả tổn thất đến mức thấp nhất, cố gắng làm chuyện của chính mình, cho nên cho dù người phụ nữ này chết vì nhiệm vụ này, chỉ có thể nói rằng đây là một sự hy sinh cần thiết, nếu tao thả cho mày chạy thì màu sẽ gây nguy hiểm cho nhiều người hơn."
Lý Mặc im lặng, nhất thời không biết phải nói với Diệp Vô Phong như thế nào, Diệp Vô Phong rất lý trí, lý trí đến mức sẵn sàng từ bỏ mạng sống của một người để đổi lấy cơ hội bắt hắn.
Sau khi Diệp Vô Phong uống cạn ly rượu, anh thở dài nói: "Được rồi, sắp đến giờ rồi, xem ra mày vẫn không muốn động thủ, nếu đã như vậy thì tao sẽ động thủ trước."
Diệp Vô Phong lấy ra một con dao găm, ném thẳng vào người phụ nữ.
Con dao găm trực tiếp đâm vào ngực người phụ nữ, người phụ nữ đó trợn tròn mắt nhìn Diệp Vô Phong, Lý Mặc hoảng sợ lùi lại phía sau, hắn không ngờ Diệp Vô Phong sẽ ra tay với con tin.
Đây chắc chắn không phải là điều mà các tổ chức chính phủ mà hắn biết có thể làm được.
Lý Mặc buông người phụ nữ ra, nhìn máu không ngừng chảy trên mặt đất, hít sâu một hơi, nhìn Diệp Vô Phong: "Mày đúng là ác ma mà!!"
Diệp Vô Phong cười nói: "Cám ơn mày đã khen. Hiện tại trên tay mày không còn con tin nào cả, phải làm sao bây giờ?"
Lúc này Lý Mặc mới phản ứng lại, hắn vội vàng xoay người muốn chạy trốn vào bên trong, trong quán bar này có mấy lối ra, cửa chính không phải lối ra duy nhất.
Tuy nhiên, khi hắn quay người, lại phát hiện bóng dáng của Diệp Vô Phong xuất hiện trên con đường mình sắp đi, hắn hoảng sợ quay người lại.
Nhưng sau khi quay đầu lại, thứ hắn nhìn thấy vẫn là Diệp Vô Phong, một nhân vật khiến hắn rất sợ hãi.
Khi hắn định bỏ chạy về hướng khác một lần nữa, Diệp Vô Phong dùng một chân đá Lý Mặc bay tới quầy bar, hai tay hắn chống lên quầy bar, nhưng toàn thân như muốn rã rời ra rồi.
Lúc này hắn mới phát hiện ra thân thể của mình truyền đến cơn đau kịch liệt.
Hắn ý thức rất rõ ràng mình đã trải qua điều gì, chính là nội kình, có nội kình đang không ngừng phá hủy các cơ quan trong cơ thể của hắn.
Hắn phun ra một ngụm máu, nhanh chóng ép nội kình ra, nhưng lúc này Diệp Vô Phong xuất hiện ở trước mặt hắn, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Vô Phong, Diệp Vô Phong cười nói: "Làm sao vậy, chút bản lĩnh như vậy thôi à, không phải mày đang hối hận vì trước đó không chăm chỉ nâng cao thực lực đấy chứ?"
Lý Mặc nghiến răng, hoàn toàn không thể trả lời Diệp Vô Phong, bởi vì tất cả khí lực của hắn đang dùng để ép nội kình ra, cho nên ngay cả khí lực để nói chuyện cũng không có.
Diệp Vô Phong trực tiếp tát vào mặt Lý Mặc khiến hắn ngất xỉu, lúc này Diệp Vô Phong mới quay đầu nhìn người phụ nữ ngã trên mặt đất.
Khi anh ôm lấy người phụ nữ, vừa khéo thấy vài cảnh sát xông vào, họ đang cầm súng và nhìn Diệp Vô Phong với vẻ cảnh giác, nhất là khi họ nhìn thấy người phụ nữ đang bị một con dao găm vào người đang nằm trên tay Diệp Vô Phong.
"Đừng nhúc nhích, giơ tay lên!"
Diệp Vô Phong nghe xong, nhanh chóng nói: "Cục Hồng Thuẫn đang làm việc, cục trưởng của các người ở đâu, tôi muốn gặp cục trưởng của các người!"
Một số sĩ quan cảnh sát chưa bao giờ nghe nói về Cục Hồng Thuẫn, nhưng cục trưởng từ bên ngoài vội vã bước vào đã thay đổi sắc mặt.
Ông ta nhanh chóng đi tới chỗ Diệp Vô Phong: "Thì ra là đồng chí của Cục Hồng Thuẫn, anh có mệnh lệnh gì không?"
Diệp Vô Phong bĩu môi nhìn Lý Mặc: "Nhốt hắn lại cho tôi, lát nữa tôi có chuyện muốn hỏi hắn, tôi tên là Diệp Vô Phong, ông có thể đến Cục Hồng Thuẫn kiểm tra, hiện tại người phụ nữ này còn có thể cứu được, tôi muốn đưa cô ta đến bệnh viện."
Đương nhiên, cục trưởng không dám từ chối, nhanh chóng kêu vài tên cảnh sát đưa Diệp Vô Phong đến bệnh viện, để đến bệnh viện nhanh hơn vì lúc này bên ngoài đang tắc đường.
Sau khi người phụ nữ được đưa đến bệnh viện, một số cảnh sát đang bảo vệ hành lang, có vẻ như đó là lệnh của cục trưởng, tất nhiên, Diệp Vô Phong biết tại sao cục trưởng lại làm điều này.
Các thành viên của Cục Hồng Thuẫn luôn rất bí ẩn, trừ khi gặp nhau, nếu không thì tuyệt đối không thể cùng nhau xuất hiện, thậm chí là quen biết.
Danh tính của các thành viên của Cục Hồng Thuẫn sẽ được giấu kín và các thành viên không có cách nào để nói danh tính của họ cho người thân và bạn bè, những người đó sẽ chỉ nghĩ rằng họ đang làm việc trong nhà nước thôi.
Diệp Vô Phong lúc này đang ngồi trên ghế đẩu, chờ cục trưởng tới tìm anh, anh biết rõ đối phương nhất định sẽ tìm anh sau khi biết thân phận của anh.
Quả nhiên, chỉ mười phút sau, cục trưởng Lữ Hiền đã tìm đến, trên mặt mang theo nụ cười: "Đồng chí Diệp Vô Phong, chúng tôi đã xác nhận thân phận của anh, không biết lần này anh đến đây làm nhiệm vụ gì thế?"
Lữ Hiền cũng muốn biết tại sao Cục Hồng Thuẫn lại đến nơi này, đặc biệt là vì ông ta hoàn toàn không biết chuyện đó.
Điều này tất nhiên là rất đáng lo ngại cho ông ta.
“Đừng lo lắng, chuyện này không liên quan gì đến phía các người, điểm này ông có thể yên tâm.” Diệp Vô Phong biết Lữ Hiền đang lo lắng điều gì, vì vậy anh liền gạt bỏ mối lo lắng của Lữ Hiền.
Anh cười nói: "Thực ra đây là vụ án của riêng tôi và là nhiệm vụ của riêng tôi. Tôi phát hiện một vụ buôn người, sau đó tôi lần theo dấu vết đến tận nơi này và phát hiện bọn họ thực sự là một nhóm, hiện tại thủ lĩnh của nhóm này đã bị tôi bắt được."
Biểu hiện của Lữ Hiền lập tức thay đổi. Buôn người là chuyện không lớn không nhỏ, nhưng nếu bên trên đã coi trọng thì chứng tỏ vụ án này rất lớn.
Nhưng bây giờ Diệp Vô Phong nói có một tên buôn người đang ẩn náu trong thành phố của họ, cả đồn cảnh sát đều không nhận ra loại chuyện này, đúng là hết sức kinh khủng.
Diệp Vô Phong nói: "Thực ra cũng không thể trách các người, vì địa điểm mà họ gây án là ngẫu nhiên, ở bất kỳ thành phố nào và người cầm đầu mỗi lần đều khác nhau, nên các người không phát hiện ra cũng là điều bình thường."
Lữ Hiền cảm thấy nhẹ nhõm sau khi nghe điều này, ông ta biết nếu vấn đề này liên quan đến ông ta, tương lai của ông ta sẽ bị hủy diệt.
Lý Mặc nhất thời không biết trả lời Diệp Vô Phong như thế nào.
Khi hắn im lặng, Diệp Vô Phong tự rót cho mình một ly rượu, nhấp một ngụm, cười nói: "Không nên gấp gáp, dù sao tao cũng có thời gian, chỉ cần tao không đồng ý mở đường thì mày có thể làm gì chứ? Nếu mày giết con tin, ngay sau đó tao sẽ giết mày thôi, nhìn bộ dạng của mày rất giống tham sống sợ chết, mày tự ngẫm nghĩ lại xem làm thế nào mới có thể sống sót đi.”
Lý Mặc tức giận nói: "Hiện tại mày không muốn để tao sống. Nếu đã như vậy, đương nhiên tao không cần quan tâm nhiều nữa. Cho dù có chết, tao cũng sẽ kéo vài người làm đệm lưng!"
Diệp Vô Phong lắc đầu: "Mày sai rồi, mày chỉ có thể kéo theo một người làm đệm lưng thôi, tao nói thật, tao đã cố gắng giảm thiểu tất cả tổn thất đến mức thấp nhất, cố gắng làm chuyện của chính mình, cho nên cho dù người phụ nữ này chết vì nhiệm vụ này, chỉ có thể nói rằng đây là một sự hy sinh cần thiết, nếu tao thả cho mày chạy thì màu sẽ gây nguy hiểm cho nhiều người hơn."
Lý Mặc im lặng, nhất thời không biết phải nói với Diệp Vô Phong như thế nào, Diệp Vô Phong rất lý trí, lý trí đến mức sẵn sàng từ bỏ mạng sống của một người để đổi lấy cơ hội bắt hắn.
Sau khi Diệp Vô Phong uống cạn ly rượu, anh thở dài nói: "Được rồi, sắp đến giờ rồi, xem ra mày vẫn không muốn động thủ, nếu đã như vậy thì tao sẽ động thủ trước."
Diệp Vô Phong lấy ra một con dao găm, ném thẳng vào người phụ nữ.
Con dao găm trực tiếp đâm vào ngực người phụ nữ, người phụ nữ đó trợn tròn mắt nhìn Diệp Vô Phong, Lý Mặc hoảng sợ lùi lại phía sau, hắn không ngờ Diệp Vô Phong sẽ ra tay với con tin.
Đây chắc chắn không phải là điều mà các tổ chức chính phủ mà hắn biết có thể làm được.
Lý Mặc buông người phụ nữ ra, nhìn máu không ngừng chảy trên mặt đất, hít sâu một hơi, nhìn Diệp Vô Phong: "Mày đúng là ác ma mà!!"
Diệp Vô Phong cười nói: "Cám ơn mày đã khen. Hiện tại trên tay mày không còn con tin nào cả, phải làm sao bây giờ?"
Lúc này Lý Mặc mới phản ứng lại, hắn vội vàng xoay người muốn chạy trốn vào bên trong, trong quán bar này có mấy lối ra, cửa chính không phải lối ra duy nhất.
Tuy nhiên, khi hắn quay người, lại phát hiện bóng dáng của Diệp Vô Phong xuất hiện trên con đường mình sắp đi, hắn hoảng sợ quay người lại.
Nhưng sau khi quay đầu lại, thứ hắn nhìn thấy vẫn là Diệp Vô Phong, một nhân vật khiến hắn rất sợ hãi.
Khi hắn định bỏ chạy về hướng khác một lần nữa, Diệp Vô Phong dùng một chân đá Lý Mặc bay tới quầy bar, hai tay hắn chống lên quầy bar, nhưng toàn thân như muốn rã rời ra rồi.
Lúc này hắn mới phát hiện ra thân thể của mình truyền đến cơn đau kịch liệt.
Hắn ý thức rất rõ ràng mình đã trải qua điều gì, chính là nội kình, có nội kình đang không ngừng phá hủy các cơ quan trong cơ thể của hắn.
Hắn phun ra một ngụm máu, nhanh chóng ép nội kình ra, nhưng lúc này Diệp Vô Phong xuất hiện ở trước mặt hắn, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Vô Phong, Diệp Vô Phong cười nói: "Làm sao vậy, chút bản lĩnh như vậy thôi à, không phải mày đang hối hận vì trước đó không chăm chỉ nâng cao thực lực đấy chứ?"
Lý Mặc nghiến răng, hoàn toàn không thể trả lời Diệp Vô Phong, bởi vì tất cả khí lực của hắn đang dùng để ép nội kình ra, cho nên ngay cả khí lực để nói chuyện cũng không có.
Diệp Vô Phong trực tiếp tát vào mặt Lý Mặc khiến hắn ngất xỉu, lúc này Diệp Vô Phong mới quay đầu nhìn người phụ nữ ngã trên mặt đất.
Khi anh ôm lấy người phụ nữ, vừa khéo thấy vài cảnh sát xông vào, họ đang cầm súng và nhìn Diệp Vô Phong với vẻ cảnh giác, nhất là khi họ nhìn thấy người phụ nữ đang bị một con dao găm vào người đang nằm trên tay Diệp Vô Phong.
"Đừng nhúc nhích, giơ tay lên!"
Diệp Vô Phong nghe xong, nhanh chóng nói: "Cục Hồng Thuẫn đang làm việc, cục trưởng của các người ở đâu, tôi muốn gặp cục trưởng của các người!"
Một số sĩ quan cảnh sát chưa bao giờ nghe nói về Cục Hồng Thuẫn, nhưng cục trưởng từ bên ngoài vội vã bước vào đã thay đổi sắc mặt.
Ông ta nhanh chóng đi tới chỗ Diệp Vô Phong: "Thì ra là đồng chí của Cục Hồng Thuẫn, anh có mệnh lệnh gì không?"
Diệp Vô Phong bĩu môi nhìn Lý Mặc: "Nhốt hắn lại cho tôi, lát nữa tôi có chuyện muốn hỏi hắn, tôi tên là Diệp Vô Phong, ông có thể đến Cục Hồng Thuẫn kiểm tra, hiện tại người phụ nữ này còn có thể cứu được, tôi muốn đưa cô ta đến bệnh viện."
Đương nhiên, cục trưởng không dám từ chối, nhanh chóng kêu vài tên cảnh sát đưa Diệp Vô Phong đến bệnh viện, để đến bệnh viện nhanh hơn vì lúc này bên ngoài đang tắc đường.
Sau khi người phụ nữ được đưa đến bệnh viện, một số cảnh sát đang bảo vệ hành lang, có vẻ như đó là lệnh của cục trưởng, tất nhiên, Diệp Vô Phong biết tại sao cục trưởng lại làm điều này.
Các thành viên của Cục Hồng Thuẫn luôn rất bí ẩn, trừ khi gặp nhau, nếu không thì tuyệt đối không thể cùng nhau xuất hiện, thậm chí là quen biết.
Danh tính của các thành viên của Cục Hồng Thuẫn sẽ được giấu kín và các thành viên không có cách nào để nói danh tính của họ cho người thân và bạn bè, những người đó sẽ chỉ nghĩ rằng họ đang làm việc trong nhà nước thôi.
Diệp Vô Phong lúc này đang ngồi trên ghế đẩu, chờ cục trưởng tới tìm anh, anh biết rõ đối phương nhất định sẽ tìm anh sau khi biết thân phận của anh.
Quả nhiên, chỉ mười phút sau, cục trưởng Lữ Hiền đã tìm đến, trên mặt mang theo nụ cười: "Đồng chí Diệp Vô Phong, chúng tôi đã xác nhận thân phận của anh, không biết lần này anh đến đây làm nhiệm vụ gì thế?"
Lữ Hiền cũng muốn biết tại sao Cục Hồng Thuẫn lại đến nơi này, đặc biệt là vì ông ta hoàn toàn không biết chuyện đó.
Điều này tất nhiên là rất đáng lo ngại cho ông ta.
“Đừng lo lắng, chuyện này không liên quan gì đến phía các người, điểm này ông có thể yên tâm.” Diệp Vô Phong biết Lữ Hiền đang lo lắng điều gì, vì vậy anh liền gạt bỏ mối lo lắng của Lữ Hiền.
Anh cười nói: "Thực ra đây là vụ án của riêng tôi và là nhiệm vụ của riêng tôi. Tôi phát hiện một vụ buôn người, sau đó tôi lần theo dấu vết đến tận nơi này và phát hiện bọn họ thực sự là một nhóm, hiện tại thủ lĩnh của nhóm này đã bị tôi bắt được."
Biểu hiện của Lữ Hiền lập tức thay đổi. Buôn người là chuyện không lớn không nhỏ, nhưng nếu bên trên đã coi trọng thì chứng tỏ vụ án này rất lớn.
Nhưng bây giờ Diệp Vô Phong nói có một tên buôn người đang ẩn náu trong thành phố của họ, cả đồn cảnh sát đều không nhận ra loại chuyện này, đúng là hết sức kinh khủng.
Diệp Vô Phong nói: "Thực ra cũng không thể trách các người, vì địa điểm mà họ gây án là ngẫu nhiên, ở bất kỳ thành phố nào và người cầm đầu mỗi lần đều khác nhau, nên các người không phát hiện ra cũng là điều bình thường."
Lữ Hiền cảm thấy nhẹ nhõm sau khi nghe điều này, ông ta biết nếu vấn đề này liên quan đến ông ta, tương lai của ông ta sẽ bị hủy diệt.
/770
|