Lúc này ông ta rất bất bình nhìn Triệu Lập, nhưng Triệu Lập vẫn không buông tha, vẫn muốn đám vệ sĩ giết mấy nhân viên này.
Lúc này, ông ta hoàn toàn không nghĩ nhiều như vậy, chỉ nghĩ đến bộ dạng ngứa mắt của Diệp Vô Phong đứng trước mặt ông ta tối hôm qua, còn có những lời uy hiếp kia nữa.
Ông ta sợ mình sẽ toi mạng, chính vì thế mới cực đoan như vậy.
Nhưng bây giờ nhìn thấy những vệ sĩ này không dám bắn, ông ta lập tức rất bất mãn, chỉ vào mấy tên vệ sĩ nói: "Các người làm sao vậy, tôi bảo nổ súng, các người làm gì vậy hả?"
Các vệ sĩ đều nhìn nhau, nhưng ngay sau đó họ đã cất súng lục đi, một vệ sĩ đứng ra nói: "Thật sự xin lỗi gia chủ, chúng tôi không thể làm gì những người bình thường này, nhất là bọn họ đã thành như thế này rồi, số lượng lại nhiều như vậy, nếu chúng tôi ra tay thì chẳng khác nào loại cầm thú súc sinh cả.”
Sau khi vệ sĩ nói xong, Triệu Lập cười ha hả, lấy súng lục của mình ra, đối mặt với vệ sĩ đang nhìn Triệu Lập với ánh mắt khó hiểu.
Triệu Lập nói: "Nếu như vậy thì tôi giữ các người có ích lợi gì? Đều có thể chết hết đi."
Bùm!
Nói xong, Triệu Lập thật sự nổ súng, viên đạn bắn thẳng qua ngực của vệ sĩ, hai mắt của vệ sĩ mở to, che ngực ngã xuống đất.
Lúc này những vệ sĩ khác đều sững sờ, chưa bao giờ nghĩ mọi chuyện lại thành ra như thế này, lúc đầu còn tưởng rằng Triệu Lập sẽ không bắn, dù sao thì không phải ai cũng có thể làm được loại chuyện này.
Tàn sát nhiều người như vậy, ngay cả nhà họ Triệu cũng không bao giờ có thể làm được.
Nhưng bây giờ Triệu Lập đã không chút do dự giết chết vệ sĩ của chính mình, chỉ vì bọn họ không nổ súng giết những người bình thường này.
Tong lúc nhất thời, tất cả vệ sĩ đều cúi đầu im lặng.
Triệu Lập chĩa súng về phía một vệ sĩ khác, ông ta cười nói: "Bây giờ, mày bắn chết những người này đi, nếu không tao sẽ giết chết mày."
Tên vệ sĩ này không ngờ rằng sẽ đến lượt mình, cũng không ngờ rằng Triệu Lập không định kết thúc loại chuyện này, còn định để bọn họ giết những người bình thường đó nữa.
Loại chuyện này rõ ràng là chuyện điên rồ, không hiểu sao Triệu Lập lại muốn bọn họ làm như thế.
Tất nhiên là họ không hiểu gì cả.
Quản gia Tần ôm Triệu Lập lại: "Ông điên rồi à?"
Triệu Lập chĩa súng về phía Quản gia Tần: "Câm miệng, nếu ông dám nói một lời, tôi sẽ giết ông!"
Lúc này toàn bộ hiện trường có chút hỗn loạn, đám vệ sĩ này lúc này rất khó chịu, nhưng bọn họ cũng biết mệnh lệnh của gia chủ Nhà họ Triệu nhất định phải tuân theo.
Toàn thân bọn họ vẫn còn đang run rẩy, vẫn không thể xuống tay được.
Lúc này, lão Mộ xuất hiện trước mặt Triệu Lập: "Được rồi, chuyện này tới đây thôi, kẻ đột nhập không nhất định phải nằm trong số những nhân viên này."
Sự xuất hiện của lão Mộ khiến Triệu Lập rốt cuộc cũng không cam lòng mà dừng lại hành động của mình, nhưng vẫn nói: "Nhưng cũng phải đề phòng, ngăn chặn mọi hậu họa chứ."
Lão Mộ thờ ơ nói: "Nếu thật sự giết hết bọn họ, chuyện gì sẽ xảy ra? Chuyện tiếp theo ông có thể xử lý sao?"
Triệu Lập im lặng.
Lão Mộ nói tiếp: "Không thể làm thế, cho dù nhà họ Triệu là gia tộc lớn như thế nào, ông tuyệt đối không được làm loại chuyện này, nếu không bên quân đội sẽ tới, cho dù là gia tộc lớn cũng không thể che đậy, cũng sẽ bị tiêu diệt thôi, tôi nghĩ ông biết điểm này mà."
Triệu Lập chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, nhưng ông ta vẫn không phục lắm, ông ta cũng biết tình hình hiện tại nhưng rất không cam lòng, suýt chút nữa đã giết hết nhân viên này, sau đó cũng giết luôn kẻ đột nhập rồi.
Lão Mộ thở dài nói: "Chuyện này kết thúc ở đây đi, nếu có vấn đề gì cứ để tôi lo liệu gánh vác là được."
Triệu Lập cười ha hả nói: "Nếu lão Mộ đã nói như vậy thì tôi cũng không còn gì để nói, nếu tôi không thức thời thì thật sự không phải người mà.”
Những vệ sĩ khác thở phào nhẹ nhõm, lúc này nhân viên trên mặt đất cũng thở phào nhẹ nhõm, thậm chí có người còn khóc, bởi vì họ biết rằng cuối cùng họ đã sống sót.
Lão Mộ cười nói: "Thực sự xin lỗi, chuyện này đã làm phiền mọi người, nhưng mọi người hãy tin rằng nhà họ Triệu của chúng tôi nhất định không phải là một gia tộc giết người vô tội bừa bãi. Các người có thể yên tâm tiếp tục làm việc ở đây."
Tuy nói như vậy, nhưng lão Mộ cũng biết không ít nhân viên sẽ không muốn ở lại đây, nhà họ Triệu sắp phải tuyển thêm một đợt nhân viên mới nữa rồi.
Sau khi các nhân viên được đội ngũ y tế của nhà họ Triệu chữa trị xong, họ đều trở về ký túc xá, nhưng hầu hết đều thu dọn đồ đạc rời đi, người ở lại cũng không nhiều lắm.
Lão Mộ thấy Diệp Vô Phong đã ở lại, tò mò hỏi: "Cậu không định rời đi sao? Dù sao thì cậu là người đầu tiên bị kéo ra ngoài mà?"
Diệp Vô Phong bày ra vẻ mặt không hài lòng nói: "Đương nhiên là tôi muốn ở lại, như tôi đã nói lúc đó, nếu như còn sống sót, tôi sẽ giết tên Tần quản gia kia!"
Nghe xong, lão Mộ cười ha hả: "Vậy tôi thật tò mò, cậu định giết ông ta như thế nào?"
Diệp Vô Phong tức giận nói: "Đương nhiên là leo lên vị trí cao hơn. Khi trèo cao hơn ông ta, tôi sẽ giẫm chết ông ta!"
Lão Mộ nghe xong chỉ cười nói: "Tốt lắm chàng trai trẻ, những lời cậu nói không sai, nhưng cậu cũng biết loại chuyện này còn cần rất nhiều cố gắng đấy."
Diệp Vô Phong gật đầu: "Đương nhiên, tôi sẽ không lười biếng đâu."
Sau sự việc này, Diệp Vô Phong đã quay trở lại vị trí của mình.
Bên trong phòng làm việc, Triệu Lỗi Phong híp mắt nhìn Triệu Lập: "Chú thật sự không có chút thay đổi nào, làm việc vẫn cứ điên cuồng như thế."
Triệu Lập tức giận nói: "Anh thì biết cái gì? Tôi chắc chắn kẻ đột nhập ở trong đám người đó!"
Triệu Lỗi Phong nhìn về phía lão Mộ cười nói: "Lão Mộ, ông nghĩ như thế nào?"
Lão Mộ lắc đầu: "Tôi cũng không biết, nhưng tôi nhìn thấy tất cả đều là người thường, cũng không có người luyện võ."
Triệu Lỗi Phong thờ ơ hỏi: "Vậy chẳng lẽ người đó cải trang thành người thường?"
Lão Mộ gật đầu: "Chuyện này cũng có thể, dù sao võ giả muốn cải trang thành người thường thì cũng rất dễ dàng, nhưng nhìn chi tiết vẫn có thể nhìn ra được, dù sao thì người luyện võ đi hay làm gì thì sẽ sử dụng mấy động tác của người luyện võ theo thói quen.”
Triệu Lỗi Phong hỏi: "Vậy là ông không thấy ai đi bộ hay làm việc theo kiểu luyện võ à?"
Lão Mộ lắc đầu: "Đúng vậy, tôi chưa tìm được người nào có kỹ năng như vậy."
Triệu Lỗi Phong mỉm cười: "Nếu đã vậy thì chúng ta không có lý do gì để nói rằng kẻ xâm nhập đang ẩn náu trong những nhân viên đó."
Triệu Lập rất không vui nói: "Anh có biết, anh chỉ đang tự lừa dối bản thân mà thôi không. Nếu bây giờ để bọn họ đi, trong tương lai có thể sẽ có kẻ đột nhập xuất hiện và giết chết tất cả chúng ta đấy."
Lúc này, ông ta hoàn toàn không nghĩ nhiều như vậy, chỉ nghĩ đến bộ dạng ngứa mắt của Diệp Vô Phong đứng trước mặt ông ta tối hôm qua, còn có những lời uy hiếp kia nữa.
Ông ta sợ mình sẽ toi mạng, chính vì thế mới cực đoan như vậy.
Nhưng bây giờ nhìn thấy những vệ sĩ này không dám bắn, ông ta lập tức rất bất mãn, chỉ vào mấy tên vệ sĩ nói: "Các người làm sao vậy, tôi bảo nổ súng, các người làm gì vậy hả?"
Các vệ sĩ đều nhìn nhau, nhưng ngay sau đó họ đã cất súng lục đi, một vệ sĩ đứng ra nói: "Thật sự xin lỗi gia chủ, chúng tôi không thể làm gì những người bình thường này, nhất là bọn họ đã thành như thế này rồi, số lượng lại nhiều như vậy, nếu chúng tôi ra tay thì chẳng khác nào loại cầm thú súc sinh cả.”
Sau khi vệ sĩ nói xong, Triệu Lập cười ha hả, lấy súng lục của mình ra, đối mặt với vệ sĩ đang nhìn Triệu Lập với ánh mắt khó hiểu.
Triệu Lập nói: "Nếu như vậy thì tôi giữ các người có ích lợi gì? Đều có thể chết hết đi."
Bùm!
Nói xong, Triệu Lập thật sự nổ súng, viên đạn bắn thẳng qua ngực của vệ sĩ, hai mắt của vệ sĩ mở to, che ngực ngã xuống đất.
Lúc này những vệ sĩ khác đều sững sờ, chưa bao giờ nghĩ mọi chuyện lại thành ra như thế này, lúc đầu còn tưởng rằng Triệu Lập sẽ không bắn, dù sao thì không phải ai cũng có thể làm được loại chuyện này.
Tàn sát nhiều người như vậy, ngay cả nhà họ Triệu cũng không bao giờ có thể làm được.
Nhưng bây giờ Triệu Lập đã không chút do dự giết chết vệ sĩ của chính mình, chỉ vì bọn họ không nổ súng giết những người bình thường này.
Tong lúc nhất thời, tất cả vệ sĩ đều cúi đầu im lặng.
Triệu Lập chĩa súng về phía một vệ sĩ khác, ông ta cười nói: "Bây giờ, mày bắn chết những người này đi, nếu không tao sẽ giết chết mày."
Tên vệ sĩ này không ngờ rằng sẽ đến lượt mình, cũng không ngờ rằng Triệu Lập không định kết thúc loại chuyện này, còn định để bọn họ giết những người bình thường đó nữa.
Loại chuyện này rõ ràng là chuyện điên rồ, không hiểu sao Triệu Lập lại muốn bọn họ làm như thế.
Tất nhiên là họ không hiểu gì cả.
Quản gia Tần ôm Triệu Lập lại: "Ông điên rồi à?"
Triệu Lập chĩa súng về phía Quản gia Tần: "Câm miệng, nếu ông dám nói một lời, tôi sẽ giết ông!"
Lúc này toàn bộ hiện trường có chút hỗn loạn, đám vệ sĩ này lúc này rất khó chịu, nhưng bọn họ cũng biết mệnh lệnh của gia chủ Nhà họ Triệu nhất định phải tuân theo.
Toàn thân bọn họ vẫn còn đang run rẩy, vẫn không thể xuống tay được.
Lúc này, lão Mộ xuất hiện trước mặt Triệu Lập: "Được rồi, chuyện này tới đây thôi, kẻ đột nhập không nhất định phải nằm trong số những nhân viên này."
Sự xuất hiện của lão Mộ khiến Triệu Lập rốt cuộc cũng không cam lòng mà dừng lại hành động của mình, nhưng vẫn nói: "Nhưng cũng phải đề phòng, ngăn chặn mọi hậu họa chứ."
Lão Mộ thờ ơ nói: "Nếu thật sự giết hết bọn họ, chuyện gì sẽ xảy ra? Chuyện tiếp theo ông có thể xử lý sao?"
Triệu Lập im lặng.
Lão Mộ nói tiếp: "Không thể làm thế, cho dù nhà họ Triệu là gia tộc lớn như thế nào, ông tuyệt đối không được làm loại chuyện này, nếu không bên quân đội sẽ tới, cho dù là gia tộc lớn cũng không thể che đậy, cũng sẽ bị tiêu diệt thôi, tôi nghĩ ông biết điểm này mà."
Triệu Lập chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, nhưng ông ta vẫn không phục lắm, ông ta cũng biết tình hình hiện tại nhưng rất không cam lòng, suýt chút nữa đã giết hết nhân viên này, sau đó cũng giết luôn kẻ đột nhập rồi.
Lão Mộ thở dài nói: "Chuyện này kết thúc ở đây đi, nếu có vấn đề gì cứ để tôi lo liệu gánh vác là được."
Triệu Lập cười ha hả nói: "Nếu lão Mộ đã nói như vậy thì tôi cũng không còn gì để nói, nếu tôi không thức thời thì thật sự không phải người mà.”
Những vệ sĩ khác thở phào nhẹ nhõm, lúc này nhân viên trên mặt đất cũng thở phào nhẹ nhõm, thậm chí có người còn khóc, bởi vì họ biết rằng cuối cùng họ đã sống sót.
Lão Mộ cười nói: "Thực sự xin lỗi, chuyện này đã làm phiền mọi người, nhưng mọi người hãy tin rằng nhà họ Triệu của chúng tôi nhất định không phải là một gia tộc giết người vô tội bừa bãi. Các người có thể yên tâm tiếp tục làm việc ở đây."
Tuy nói như vậy, nhưng lão Mộ cũng biết không ít nhân viên sẽ không muốn ở lại đây, nhà họ Triệu sắp phải tuyển thêm một đợt nhân viên mới nữa rồi.
Sau khi các nhân viên được đội ngũ y tế của nhà họ Triệu chữa trị xong, họ đều trở về ký túc xá, nhưng hầu hết đều thu dọn đồ đạc rời đi, người ở lại cũng không nhiều lắm.
Lão Mộ thấy Diệp Vô Phong đã ở lại, tò mò hỏi: "Cậu không định rời đi sao? Dù sao thì cậu là người đầu tiên bị kéo ra ngoài mà?"
Diệp Vô Phong bày ra vẻ mặt không hài lòng nói: "Đương nhiên là tôi muốn ở lại, như tôi đã nói lúc đó, nếu như còn sống sót, tôi sẽ giết tên Tần quản gia kia!"
Nghe xong, lão Mộ cười ha hả: "Vậy tôi thật tò mò, cậu định giết ông ta như thế nào?"
Diệp Vô Phong tức giận nói: "Đương nhiên là leo lên vị trí cao hơn. Khi trèo cao hơn ông ta, tôi sẽ giẫm chết ông ta!"
Lão Mộ nghe xong chỉ cười nói: "Tốt lắm chàng trai trẻ, những lời cậu nói không sai, nhưng cậu cũng biết loại chuyện này còn cần rất nhiều cố gắng đấy."
Diệp Vô Phong gật đầu: "Đương nhiên, tôi sẽ không lười biếng đâu."
Sau sự việc này, Diệp Vô Phong đã quay trở lại vị trí của mình.
Bên trong phòng làm việc, Triệu Lỗi Phong híp mắt nhìn Triệu Lập: "Chú thật sự không có chút thay đổi nào, làm việc vẫn cứ điên cuồng như thế."
Triệu Lập tức giận nói: "Anh thì biết cái gì? Tôi chắc chắn kẻ đột nhập ở trong đám người đó!"
Triệu Lỗi Phong nhìn về phía lão Mộ cười nói: "Lão Mộ, ông nghĩ như thế nào?"
Lão Mộ lắc đầu: "Tôi cũng không biết, nhưng tôi nhìn thấy tất cả đều là người thường, cũng không có người luyện võ."
Triệu Lỗi Phong thờ ơ hỏi: "Vậy chẳng lẽ người đó cải trang thành người thường?"
Lão Mộ gật đầu: "Chuyện này cũng có thể, dù sao võ giả muốn cải trang thành người thường thì cũng rất dễ dàng, nhưng nhìn chi tiết vẫn có thể nhìn ra được, dù sao thì người luyện võ đi hay làm gì thì sẽ sử dụng mấy động tác của người luyện võ theo thói quen.”
Triệu Lỗi Phong hỏi: "Vậy là ông không thấy ai đi bộ hay làm việc theo kiểu luyện võ à?"
Lão Mộ lắc đầu: "Đúng vậy, tôi chưa tìm được người nào có kỹ năng như vậy."
Triệu Lỗi Phong mỉm cười: "Nếu đã vậy thì chúng ta không có lý do gì để nói rằng kẻ xâm nhập đang ẩn náu trong những nhân viên đó."
Triệu Lập rất không vui nói: "Anh có biết, anh chỉ đang tự lừa dối bản thân mà thôi không. Nếu bây giờ để bọn họ đi, trong tương lai có thể sẽ có kẻ đột nhập xuất hiện và giết chết tất cả chúng ta đấy."
/770
|