Mấy chục quái nhân áo đỏ tay đều cầm khí giới ở bốn mặt xông lại bao vây Âu Dương Siêu mà tấn công.
Âu Dương Siêu không hiểu lai lịch của bọn quái nhân áo đỏ này ra sao, bụng bảo dạ rằng :
- “Núi Côn Sơn này tuy lớn thật nhưng dù sao cũng chỉ là một hòn đảo ở hồ Động Đình thôi, đã có Công Đức đường của Nhất Thống giáo lập trại nơi đây, thì làm gì còn sơn trại khác có thể đóng trại được ở trên này nữa, cổ nhân đã có câu: Một núi không dung được hai hổ”.
Thoạt tiên, người đó loạn xạ khôn tả, chàng cũng không biết ai là tướng quân, nhưng chỉ một lát sau chàng phát giác ai là tướng rồi chàng liền nghĩ thầm :
- “Bất giặc thì bắt lấy chúa”.
Vì thế chàng liền cầm cờ báu phất mạnh một cái, đẩy các người kia lui về phía sau, rồi chàng bước lên năm bước, mũi cờ nhắm quái nhân cầm hổ đầu câu khẽ đâm một thế mồm thì quát lớn :
- Bọn kia thị nhiều thắng ít như thế này không phải là anh hùng, nhưng đối với ta cái trò này của các ngươi không ăn thua gì đâu, vả lại xưa nay ta rất thích đấu với nhiều người, các ngươi càng nhiều người bao nhiêu ta càng khoái chí bấy nhiêu, cũng như Hàn Tín điểm binh đa ích thiện vậy.
Quái nhân cầm hổ đầu câu lại tưởng lầm đầu cờ của chàng điểm tới, vội nhảy sang bên bảy thước vừa cả cười vừa tránh né :
- Hừ, ngươi đừng có ngông cuồng như thế!
Nói xong, y múa song câu tấn công tới tấp.
Âu Dương Siêu khua động lá cờ ngăn cản thế công của y, rồi cười nhạt nói tiếp :
- Hãy khoan!
- Muốn gì?
- Tại hạ không muốn đánh một trận vô ý thức như thế này.
- Thế nào gọi là ý thức?
- Các ngươi hãy cho tại hạ biết tên tuổi trước rồi tại hạ sẽ nghĩ ra cách đấu rất có ý nghĩa liền.
- Tuổi của ta ư? Hì... ba mươi.
Quái nhân nói tới đó bỗng ngắt lời rồi mắt chớp nháy mấy cái mới nói tiếp :
- Nhưng ngươi vẫn chưa xứng hỏi tên của chúng ta.
Tuy trong lòng rất tức giận, nhưng Âu Dương Siêu muốn biết rõ lai lịch của chúng nên cố nén lửa giận, giơ cờ lên ngang ngược và hỏi tiếp :
- Thế nào mới là xứng hỏi tên của các người?
Quái nhân quát hỏi :
- Hãy thắng chúng ta ba mươi....
Y nói tới đó liền ngắt lời, múa xông lên tấn công như vũ bão.
Những quái khách áo đỏ ha cũng hò hét vang trời động đất xông lên tới tấp.
Lúc ấy mặt trăng đã mọc lên đến đỉnh đầu, Âu Dương Siêu thấy không chịu cho mình biết tên tuổi, chàng đếm nhẩm thấy chúng có chừng ba mươi lăm, ba mươi sáu người, liền một mặt múa cờ, một mặt hậm hực nói tiếp :
- Thôi được để ta thắng các người rồi bắt các người nói cũng không muộn, nhưng chỉ sợ đến lúc đó các ngươi muốn nói cũng không được vì đã hậm hực mà chết rồi.
Nói xong, chàng liền múa tít cây cờ phản công lại, chỉ trong nháy mắt ba mươi mấy quái nhân áo đỏ ha đã kinh hãi kêu la tránh né tên tiếp.
Âu Dương Siêu đã ra tay liền giở những thế tuyệt nghệ, chỉ trong chốc lát đã chiếm được thế thắng.
Ba mươi mấy quái nhân áo đỏ tuy không phải là tay tầm thường nhưng không một tên nào được gần chàng cả. Âu Dương Siêu đã đẩy được ba mươi mấy người lui ra phía sau, nhưng tay chàng vẫn không ngừng, vẫn tấn công như vũ bão, tiếp và quát lớn.
- Ta có xứng hỏi tên tuổi của các ngươi không?
Sau những từng kêu “ối chà” và những tiếng “loong coong” một hồi, ba mươi mấy quái nhân áo đỏ đã có nửa số bị thương và bị đánh rớt khí giới. Vòng vây của chúng cũng bị đánh tan rã và cũng bị đẩy lui ra ngoài xa hơn trượng.
Âu Dương Siêu thấy mình đã thắng thế, khi nào chàng chịu cho chúng được nghỉ ngơi, lại tên tiếp giở ra những thế kỳ ảo ra tấn công như bão táp.
Thế công này của chàng lợi hại hơn thế trước, bọn quái nhân chịu đựng sao nổi!
- Chuồn đi thôi.
- Tiểu tử này lợi hại lắm...
Thế là bọn quái nhân rủ nhau chạy tán loạn.
Khi nào Âu Dương Siêu chịu tha, vội múa cờ đuổi theo.
Lạ thật, bọn quái nhân ấy xuất hiện đã ly kỳ mà lúc bỏ đi cũng đột ngột vô cùng, dù đuổi nhanh đến đâu, khi Âu Dương Siêu theo tới trong từng, thì không còn thấy hình bóng của chúng đâu nữa hết, chàng chạy ngược, chạy xuôi, chạy ngang chạy dọc mà cũng không thấy tông tích bọn quái nhân ấy đâu cả.
Chàng ngẩn người ra lẩm bẩm tự nói :
- Lạ thật chẳng lẽ đêm nay ta gặp ma quái chăng?
Chàng lại đi quanh rừng một lần nữa, nhưng cũng không thấy dấu tích nào khả nghi cả.
Đột nhiên nơi ngoài rừng, gần hồ bỗng có tiếng “veo veo” vọng tới, rõ ràng có người đang đấu với nhau, vì đó là tiếng khí giới khua động nên mới phát ra tiếng kêu như vậy, tai của Âu Dương Siêu rất thính, sao lại không nghe ra, chàng kêu “ủa” một tiếng rồi nhảy ra ngoài rừng thẳng tiến về phía có tiếng động. Vì sợ kinh động đến người ra tay ấy, nên khi mới ra ngoài đường, chàng liền nằm phục ở sau một cây cổ thụ im hơi lặng tiếng để đợi chờ và hai mắt nhìn chằm chặp về phía có tiếng động lạ.
Thì ra chỗ cách chàng hơn ba mươi trương có một cái bóng màu trắng vừa gầy, vừa nhỏ đang ở trong sống lá bụi gai nhảy nhót, song chưởng cứ tấn công tên tiếp, nhưng ngoài y ra không còn có người thứ hai nào cả.
Thoạt tiên Âu Dương Siêu rất ngạc nhiên bụng bảo dạ rằng :
- “Chẳng lẽ người này điên hay sao? Sao đêm khuya khoắt ở lại đây một mình làm gì thế?”
Nghĩ đoạn chàng lại tiến thêm vài đoạn nữa và nghĩ tiếp :
- “Có lẽ người này đang luyện võ công hay sao?”
Nghĩ như vậy chàng lại dừng chân luôn.
Thì ra trong võ lâm có một tập quán là bất cứ người của môn phải nào, trong khi họ luyện tập võ công hay dạy võ học của mình bị người khác làm xao động, có thể bị khinh động nhẹ làm mất hết võ công, nặng là tẩu hỏa dẫn đến điên loạn hoặc tử vong..
Chàng im lặng nhìn xem sự thể rồi sẽ tính, chàng chú ý nhìn kỹ người ấy, và chàng đánh thót giật mình vì người này sao giống người chàng đang tìm kiếm.
Nhưng sao nàng lại có những cử chỉ lạ lùng như thế. Làm như con người nàng như ngây như dại, giống như người mất trí nhớ. Chỉ biết đánh điên loạn không chủ đích. Con người nàng rất khôn ngoan và sâu sắc mà nay bỗng biến thành con người không có tình cảm như vậy? Chẳng lẽ là...
Chàng bỗng nghĩ đến Lăng Giao Cơ ở Mê Tiên cốc, chàng lại nghĩ tiếp :
- “Chẳng lẽ Giang Mẫn cũng bị người ta ám hại như Lăng Giao Cơ chăng?”
Nghĩ đoạn, chàng liền lớn tiếng hỏi :
- Mẫn muội có nhận ra được tôi không?
Hình như Giang Mẫn không hiểu chàng nói gì cứ trợn trừng đôi mắt lên nhìn chàng hoài.
Âu Dương Siêu thấy nàng đứng yên nhìn mình như vậy nói tiếp :
- Mẫn muội tôi là Âu Dương Siêu đây mà.
- Ngươi là...
Giang Mẫn như đứa trẻ mới học nói, mãi mới nói được chữ ngươi.
Âu Dương Siêu thấy vậy mừng rỡ vô cùng vội nói tiếp :
- Phải, tôi là Âu Dương Siêu đây.
Nói xong chàng lại tiến lên hai bước, lúc này hai người cách nhau chừng năm trượng, chàng sợ thần kinh của Giang Mẫn hỗn loạn, nên lại lớn tiếng nói tiếp :
- Mẫn muội còn nhớ không, chúng ta ở Hoàng Sơn...
Ngờ đâu Giang Mẫn chỉ rú lên một tiếng lại tiến lên như một con mãnh thú chìa mười ngón tay ra định chộp lấy Âu Dương Siêu.
Hai người đứng gần nhau, Âu Dương Siêu không ngờ nàng ta lại ra tay tấn công như vậy, suýt tí nữa thì bị chộp trúng. Tuy người chàng không bị nàng ta chộp phải, nhưng áo đã bị nàng ta nắm trúng xé mất một mảnh.
Giang Mẫn xé được một mảnh áo của chàng đưa lên mắt nhìn tỏ vẻ đắc chỉ rồi ngẩng mát lên trời cười nhưng điên như khùng và tiến tới gần chàng.
Lúc này Âu Dương Siêu tiến thoái lưỡng nan với công lực của chàng thì năm ba thế võ là chàng có thể bắt sống được Giang Mẫn liền. Nhưng lúc này nàng ta đang mất hết lý trí, nhỡ nàng nổi khùng thí mạng đấu với mình mà mình lỡ tay đánh chết nàng ta thì sao?
Trong khi chàng đang suy nghĩ thì Giang Mẫn lại xông đến tấn công tiếp, không cho phép chàng suy nghĩ nữa. Chàng liền giơ tay lên bảo :
- Mẫn muội, bắt buộc ngu huynh phải thất lễ với hiền muội chứ không còn cách gì nữa.
Nói xong, chàng chờ Giang Mẫn tiến tới gần liền giơ tay phải lên chộp vào yếu huyệt ở trên vai nàng.
Giang Mẫn tinh thần thất thường nhưng võ công không suy kém chút nào, nàng cúi đầu một cái đã tránh được thế chộp của chàng ta ngay. Nàng còn thuận tay phản công lại là khác.
Âu Dương Siêu đã ra tay, chàng định tâm phải bắt cho được Giang Mẫn để xem nếp tẻ ra sao mới yên dạ. Vì thế chàng thấy thế đầu đánh hụt ra tay đánh thế thứ hai ngay, chàng giơ tay trái lên tấn công hờ một thế để ngăn cản lối đi của Giang Mẫn, rồi tay phải đổi thành móc đột nhiên điểm ngay vào yếu huyệt ngang lưng của nàng mồm thì quát bảo :
- Mẫn muội không nhận được ngu huynh sao?
Thế công này của chàng nếu người ngoài xem thì trông rất đểu giả và đấu với một thiếu nữ lạ mặt chưa biết chừng người ta còn bảo Âu Dương Siêu là hạ lưu nữa cũng chưa biết chừng. Nhưng đối với Giang Mẫn lại khác, mục đích của chàng là muốn làm cho nàng phục mà không để cho nàng bị thương mảy may vào, vì thế chàng mới phải giở thế võ này ra.
Giang Mẫn thấy chàng ta giở thế võ ấy liền nghiến răng kêu cồm cộp hình như có vẻ bực tức rồi giở song chưởng lên tấn công một thế thực mạnh. Nàng giở thế võ này tựa như đấu thí mạng với chàng vậy.
Nếu Âu Dương Siêu dù có ôm được nàng và có điểm vào yếu huyệt mê của nàng đi nữa, nhưng ngực chàng thế nào cũng bị hai tay của Giang Mẫn đánh trúng, ngũ tạng lục phủ của chàng sẽ bị tét ngay.
Đối địch với kẻ khác, Âu Dương Siêu còn không nỡ ra tay giết hại người huống hồ là Giang Mẫn bắt buộc chàng phải nhảy lui về phía sau hơn trượng thở dài một tiếng và nói :
- Hà... Mẫn muội sao hiền muội lại có thái độ lạnh lùng như thế này?
Giang Mẫn không cảm động một chút nào, hai mắt trợn xoe vẫn đuổi theo tấn công tiếp.
Âu Dương Siêu thấy vậy còn đau lòng hơn là bị người ta đánh bại, chàng liền nghiến răng nói :
- Thôi được bắt buộc anh phải thất lễ với em.
Nói xong, chàng dồn công lực vào hai cánh tay đưa ra chộp cổ luôn cánh tay trái của nàng.
Nàng lại dùng tay phải phản công, nhưng cũng vừa bị tay phải chàng chộp luôn.
Giang Mẫn hai tay bị kiềm chế liền giơ chân lên đá, Âu Dương Siêu liền đẩy mạnh một cái đang định quật nàng xuống đất thì bỗng có tiếng nói :
- Đường chủ hà tất phải đối phó với con điên như vậy.
Tiếng nói rất gần rõ ràng có người rình rập ở gần đó, chàng vừa ngẩn người ra một cái thì Giang Mẫn đã thừa thế giật tay chàng và chạy vào trong rừng.
Lúc ấy trong rừng đã có một ông già râu bạc thủng thẳng bước ra, người đó chính là Công Đức đường chủ của Nhất Thống giáo và cũng là chủ nhân của Quân Sơn này.
Ngũ Trảo Kim Long Nhạc Lân vừa xuất hiện lớn tiếng nói :
- Âu Dương đường chủ tao nhã thực, đêm khuya một mình du ngoạn Quân Sơn, có lẽ muộn thưởng thức cảnh đêm trăng của hồ Động Đình thì phải?
Âu Dương Siêu mặt đỏ bừng, vì theo luật giang hồ thì mình là khách đêm khuya không nên đi lung tung ở trong đất đai của người như thế. Nhưng lòng chàng nóng lòng sốt ruột về Giang Mẫn đã chạy vào trong rừng, nên nhất thời chàng ấp úng mãi mới trả lời được :
- Việc này... tại đêm khuya khó ngủ nhất thời...
Chàng vừa nới vừa đưa mắt nhin về phía Giang Mẫn vừa đào tẩu.
Âu Dương Siêu không hiểu lai lịch của bọn quái nhân áo đỏ này ra sao, bụng bảo dạ rằng :
- “Núi Côn Sơn này tuy lớn thật nhưng dù sao cũng chỉ là một hòn đảo ở hồ Động Đình thôi, đã có Công Đức đường của Nhất Thống giáo lập trại nơi đây, thì làm gì còn sơn trại khác có thể đóng trại được ở trên này nữa, cổ nhân đã có câu: Một núi không dung được hai hổ”.
Thoạt tiên, người đó loạn xạ khôn tả, chàng cũng không biết ai là tướng quân, nhưng chỉ một lát sau chàng phát giác ai là tướng rồi chàng liền nghĩ thầm :
- “Bất giặc thì bắt lấy chúa”.
Vì thế chàng liền cầm cờ báu phất mạnh một cái, đẩy các người kia lui về phía sau, rồi chàng bước lên năm bước, mũi cờ nhắm quái nhân cầm hổ đầu câu khẽ đâm một thế mồm thì quát lớn :
- Bọn kia thị nhiều thắng ít như thế này không phải là anh hùng, nhưng đối với ta cái trò này của các ngươi không ăn thua gì đâu, vả lại xưa nay ta rất thích đấu với nhiều người, các ngươi càng nhiều người bao nhiêu ta càng khoái chí bấy nhiêu, cũng như Hàn Tín điểm binh đa ích thiện vậy.
Quái nhân cầm hổ đầu câu lại tưởng lầm đầu cờ của chàng điểm tới, vội nhảy sang bên bảy thước vừa cả cười vừa tránh né :
- Hừ, ngươi đừng có ngông cuồng như thế!
Nói xong, y múa song câu tấn công tới tấp.
Âu Dương Siêu khua động lá cờ ngăn cản thế công của y, rồi cười nhạt nói tiếp :
- Hãy khoan!
- Muốn gì?
- Tại hạ không muốn đánh một trận vô ý thức như thế này.
- Thế nào gọi là ý thức?
- Các ngươi hãy cho tại hạ biết tên tuổi trước rồi tại hạ sẽ nghĩ ra cách đấu rất có ý nghĩa liền.
- Tuổi của ta ư? Hì... ba mươi.
Quái nhân nói tới đó bỗng ngắt lời rồi mắt chớp nháy mấy cái mới nói tiếp :
- Nhưng ngươi vẫn chưa xứng hỏi tên của chúng ta.
Tuy trong lòng rất tức giận, nhưng Âu Dương Siêu muốn biết rõ lai lịch của chúng nên cố nén lửa giận, giơ cờ lên ngang ngược và hỏi tiếp :
- Thế nào mới là xứng hỏi tên của các người?
Quái nhân quát hỏi :
- Hãy thắng chúng ta ba mươi....
Y nói tới đó liền ngắt lời, múa xông lên tấn công như vũ bão.
Những quái khách áo đỏ ha cũng hò hét vang trời động đất xông lên tới tấp.
Lúc ấy mặt trăng đã mọc lên đến đỉnh đầu, Âu Dương Siêu thấy không chịu cho mình biết tên tuổi, chàng đếm nhẩm thấy chúng có chừng ba mươi lăm, ba mươi sáu người, liền một mặt múa cờ, một mặt hậm hực nói tiếp :
- Thôi được để ta thắng các người rồi bắt các người nói cũng không muộn, nhưng chỉ sợ đến lúc đó các ngươi muốn nói cũng không được vì đã hậm hực mà chết rồi.
Nói xong, chàng liền múa tít cây cờ phản công lại, chỉ trong nháy mắt ba mươi mấy quái nhân áo đỏ ha đã kinh hãi kêu la tránh né tên tiếp.
Âu Dương Siêu đã ra tay liền giở những thế tuyệt nghệ, chỉ trong chốc lát đã chiếm được thế thắng.
Ba mươi mấy quái nhân áo đỏ tuy không phải là tay tầm thường nhưng không một tên nào được gần chàng cả. Âu Dương Siêu đã đẩy được ba mươi mấy người lui ra phía sau, nhưng tay chàng vẫn không ngừng, vẫn tấn công như vũ bão, tiếp và quát lớn.
- Ta có xứng hỏi tên tuổi của các ngươi không?
Sau những từng kêu “ối chà” và những tiếng “loong coong” một hồi, ba mươi mấy quái nhân áo đỏ đã có nửa số bị thương và bị đánh rớt khí giới. Vòng vây của chúng cũng bị đánh tan rã và cũng bị đẩy lui ra ngoài xa hơn trượng.
Âu Dương Siêu thấy mình đã thắng thế, khi nào chàng chịu cho chúng được nghỉ ngơi, lại tên tiếp giở ra những thế kỳ ảo ra tấn công như bão táp.
Thế công này của chàng lợi hại hơn thế trước, bọn quái nhân chịu đựng sao nổi!
- Chuồn đi thôi.
- Tiểu tử này lợi hại lắm...
Thế là bọn quái nhân rủ nhau chạy tán loạn.
Khi nào Âu Dương Siêu chịu tha, vội múa cờ đuổi theo.
Lạ thật, bọn quái nhân ấy xuất hiện đã ly kỳ mà lúc bỏ đi cũng đột ngột vô cùng, dù đuổi nhanh đến đâu, khi Âu Dương Siêu theo tới trong từng, thì không còn thấy hình bóng của chúng đâu nữa hết, chàng chạy ngược, chạy xuôi, chạy ngang chạy dọc mà cũng không thấy tông tích bọn quái nhân ấy đâu cả.
Chàng ngẩn người ra lẩm bẩm tự nói :
- Lạ thật chẳng lẽ đêm nay ta gặp ma quái chăng?
Chàng lại đi quanh rừng một lần nữa, nhưng cũng không thấy dấu tích nào khả nghi cả.
Đột nhiên nơi ngoài rừng, gần hồ bỗng có tiếng “veo veo” vọng tới, rõ ràng có người đang đấu với nhau, vì đó là tiếng khí giới khua động nên mới phát ra tiếng kêu như vậy, tai của Âu Dương Siêu rất thính, sao lại không nghe ra, chàng kêu “ủa” một tiếng rồi nhảy ra ngoài rừng thẳng tiến về phía có tiếng động. Vì sợ kinh động đến người ra tay ấy, nên khi mới ra ngoài đường, chàng liền nằm phục ở sau một cây cổ thụ im hơi lặng tiếng để đợi chờ và hai mắt nhìn chằm chặp về phía có tiếng động lạ.
Thì ra chỗ cách chàng hơn ba mươi trương có một cái bóng màu trắng vừa gầy, vừa nhỏ đang ở trong sống lá bụi gai nhảy nhót, song chưởng cứ tấn công tên tiếp, nhưng ngoài y ra không còn có người thứ hai nào cả.
Thoạt tiên Âu Dương Siêu rất ngạc nhiên bụng bảo dạ rằng :
- “Chẳng lẽ người này điên hay sao? Sao đêm khuya khoắt ở lại đây một mình làm gì thế?”
Nghĩ đoạn chàng lại tiến thêm vài đoạn nữa và nghĩ tiếp :
- “Có lẽ người này đang luyện võ công hay sao?”
Nghĩ như vậy chàng lại dừng chân luôn.
Thì ra trong võ lâm có một tập quán là bất cứ người của môn phải nào, trong khi họ luyện tập võ công hay dạy võ học của mình bị người khác làm xao động, có thể bị khinh động nhẹ làm mất hết võ công, nặng là tẩu hỏa dẫn đến điên loạn hoặc tử vong..
Chàng im lặng nhìn xem sự thể rồi sẽ tính, chàng chú ý nhìn kỹ người ấy, và chàng đánh thót giật mình vì người này sao giống người chàng đang tìm kiếm.
Nhưng sao nàng lại có những cử chỉ lạ lùng như thế. Làm như con người nàng như ngây như dại, giống như người mất trí nhớ. Chỉ biết đánh điên loạn không chủ đích. Con người nàng rất khôn ngoan và sâu sắc mà nay bỗng biến thành con người không có tình cảm như vậy? Chẳng lẽ là...
Chàng bỗng nghĩ đến Lăng Giao Cơ ở Mê Tiên cốc, chàng lại nghĩ tiếp :
- “Chẳng lẽ Giang Mẫn cũng bị người ta ám hại như Lăng Giao Cơ chăng?”
Nghĩ đoạn, chàng liền lớn tiếng hỏi :
- Mẫn muội có nhận ra được tôi không?
Hình như Giang Mẫn không hiểu chàng nói gì cứ trợn trừng đôi mắt lên nhìn chàng hoài.
Âu Dương Siêu thấy nàng đứng yên nhìn mình như vậy nói tiếp :
- Mẫn muội tôi là Âu Dương Siêu đây mà.
- Ngươi là...
Giang Mẫn như đứa trẻ mới học nói, mãi mới nói được chữ ngươi.
Âu Dương Siêu thấy vậy mừng rỡ vô cùng vội nói tiếp :
- Phải, tôi là Âu Dương Siêu đây.
Nói xong chàng lại tiến lên hai bước, lúc này hai người cách nhau chừng năm trượng, chàng sợ thần kinh của Giang Mẫn hỗn loạn, nên lại lớn tiếng nói tiếp :
- Mẫn muội còn nhớ không, chúng ta ở Hoàng Sơn...
Ngờ đâu Giang Mẫn chỉ rú lên một tiếng lại tiến lên như một con mãnh thú chìa mười ngón tay ra định chộp lấy Âu Dương Siêu.
Hai người đứng gần nhau, Âu Dương Siêu không ngờ nàng ta lại ra tay tấn công như vậy, suýt tí nữa thì bị chộp trúng. Tuy người chàng không bị nàng ta chộp phải, nhưng áo đã bị nàng ta nắm trúng xé mất một mảnh.
Giang Mẫn xé được một mảnh áo của chàng đưa lên mắt nhìn tỏ vẻ đắc chỉ rồi ngẩng mát lên trời cười nhưng điên như khùng và tiến tới gần chàng.
Lúc này Âu Dương Siêu tiến thoái lưỡng nan với công lực của chàng thì năm ba thế võ là chàng có thể bắt sống được Giang Mẫn liền. Nhưng lúc này nàng ta đang mất hết lý trí, nhỡ nàng nổi khùng thí mạng đấu với mình mà mình lỡ tay đánh chết nàng ta thì sao?
Trong khi chàng đang suy nghĩ thì Giang Mẫn lại xông đến tấn công tiếp, không cho phép chàng suy nghĩ nữa. Chàng liền giơ tay lên bảo :
- Mẫn muội, bắt buộc ngu huynh phải thất lễ với hiền muội chứ không còn cách gì nữa.
Nói xong, chàng chờ Giang Mẫn tiến tới gần liền giơ tay phải lên chộp vào yếu huyệt ở trên vai nàng.
Giang Mẫn tinh thần thất thường nhưng võ công không suy kém chút nào, nàng cúi đầu một cái đã tránh được thế chộp của chàng ta ngay. Nàng còn thuận tay phản công lại là khác.
Âu Dương Siêu đã ra tay, chàng định tâm phải bắt cho được Giang Mẫn để xem nếp tẻ ra sao mới yên dạ. Vì thế chàng thấy thế đầu đánh hụt ra tay đánh thế thứ hai ngay, chàng giơ tay trái lên tấn công hờ một thế để ngăn cản lối đi của Giang Mẫn, rồi tay phải đổi thành móc đột nhiên điểm ngay vào yếu huyệt ngang lưng của nàng mồm thì quát bảo :
- Mẫn muội không nhận được ngu huynh sao?
Thế công này của chàng nếu người ngoài xem thì trông rất đểu giả và đấu với một thiếu nữ lạ mặt chưa biết chừng người ta còn bảo Âu Dương Siêu là hạ lưu nữa cũng chưa biết chừng. Nhưng đối với Giang Mẫn lại khác, mục đích của chàng là muốn làm cho nàng phục mà không để cho nàng bị thương mảy may vào, vì thế chàng mới phải giở thế võ này ra.
Giang Mẫn thấy chàng ta giở thế võ ấy liền nghiến răng kêu cồm cộp hình như có vẻ bực tức rồi giở song chưởng lên tấn công một thế thực mạnh. Nàng giở thế võ này tựa như đấu thí mạng với chàng vậy.
Nếu Âu Dương Siêu dù có ôm được nàng và có điểm vào yếu huyệt mê của nàng đi nữa, nhưng ngực chàng thế nào cũng bị hai tay của Giang Mẫn đánh trúng, ngũ tạng lục phủ của chàng sẽ bị tét ngay.
Đối địch với kẻ khác, Âu Dương Siêu còn không nỡ ra tay giết hại người huống hồ là Giang Mẫn bắt buộc chàng phải nhảy lui về phía sau hơn trượng thở dài một tiếng và nói :
- Hà... Mẫn muội sao hiền muội lại có thái độ lạnh lùng như thế này?
Giang Mẫn không cảm động một chút nào, hai mắt trợn xoe vẫn đuổi theo tấn công tiếp.
Âu Dương Siêu thấy vậy còn đau lòng hơn là bị người ta đánh bại, chàng liền nghiến răng nói :
- Thôi được bắt buộc anh phải thất lễ với em.
Nói xong, chàng dồn công lực vào hai cánh tay đưa ra chộp cổ luôn cánh tay trái của nàng.
Nàng lại dùng tay phải phản công, nhưng cũng vừa bị tay phải chàng chộp luôn.
Giang Mẫn hai tay bị kiềm chế liền giơ chân lên đá, Âu Dương Siêu liền đẩy mạnh một cái đang định quật nàng xuống đất thì bỗng có tiếng nói :
- Đường chủ hà tất phải đối phó với con điên như vậy.
Tiếng nói rất gần rõ ràng có người rình rập ở gần đó, chàng vừa ngẩn người ra một cái thì Giang Mẫn đã thừa thế giật tay chàng và chạy vào trong rừng.
Lúc ấy trong rừng đã có một ông già râu bạc thủng thẳng bước ra, người đó chính là Công Đức đường chủ của Nhất Thống giáo và cũng là chủ nhân của Quân Sơn này.
Ngũ Trảo Kim Long Nhạc Lân vừa xuất hiện lớn tiếng nói :
- Âu Dương đường chủ tao nhã thực, đêm khuya một mình du ngoạn Quân Sơn, có lẽ muộn thưởng thức cảnh đêm trăng của hồ Động Đình thì phải?
Âu Dương Siêu mặt đỏ bừng, vì theo luật giang hồ thì mình là khách đêm khuya không nên đi lung tung ở trong đất đai của người như thế. Nhưng lòng chàng nóng lòng sốt ruột về Giang Mẫn đã chạy vào trong rừng, nên nhất thời chàng ấp úng mãi mới trả lời được :
- Việc này... tại đêm khuya khó ngủ nhất thời...
Chàng vừa nới vừa đưa mắt nhin về phía Giang Mẫn vừa đào tẩu.
/85
|