La Bích Như nhìn bài kiểm tra vừa đưa tới trước mặt mình, hai bàn tay nắm chặt đến nỗi vang lên tiếng “khanh khách” nho nhỏ. Trời mới biết cô ta hiện đang muốn chém chết Trần Ngọc Nhiên đến mức nào, đúng là không sợ kẻ địch như thần, chỉ sợ đồng đội như heo, mà không may Trần Ngọc Nhiên không chỉ là heo mà so với heo còn ngu hơn!!! La Bích Như cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh nhất có thể, mở mắt ra lần nữa, cô ta đã trở về bộ dạng thiên tiên trang nhã ban đầu. Cầm bài kiểm tra lên, cô ta giả bộ vô cùng chăm chú xem xét một lúc, sau đó mới dùng chất giọng thanh thoát mềm mại của mình mà nói:“Không ngờ An đồng học lại là cao nhân thâm tàng bất lộ, đề khó như vậy mà câu nào cũng cho đáp số đúng hết, thật khiến người ta khâm phục. Sau này xin chỉ giáo mình nhiều hơn nhé.”Trần Ngọc Nhiên nghe La Bích Như nói vậy liền ngây ra như phỗng, vội vàng hỏi lại:“Bích Như, thật sự đúng hết cả sao?!!”Lúc này, Châu Hạo Đình vốn im lặng xem trò hay cũng lên tiếng hùa theo:“Đúng đó, La đồng học, đúng ở chỗ nào thế, bạn làm ơn giải thích cho cả lớp cùng hiểu với ~”Câu nói của Châu Hạo Đình lập tức kích thích tính tò mò của những người xung quanh. Trong lớp dần dần xuất hiện rất nhiều yêu cầu tương tự, ai cũng muốn biết An Tịnh Tuyết đã làm bài như thế nào mà đạt được con điểm 200 tròn trĩnh. Trong khi đó, La Bích Như lại như con kiến bò trên chảo nóng, bối rối không biết nên đối phó với tình hình éo le này như thế nào. Châu Hạo Đình chết tiệt, lúc nào không mở miệng lại mở miệng vào lúc này, thật muốn đánh chết hắn mà. “Sao vậy, La đồng học, hay là bạn coi thường đầu óc chúng tôi hạn hẹp nên không thèm giải thích?” Châu Hạo Đình giống như muốn thấy La Bích Như tức chết, thoải mái buông thêm một câu nữa. Ngay lập tức, khuôn mặt của mọi người trong lớp đều đồng loạt biến đổi. Phải biết bọn họ tuy không giàu có bề thế bằng La Bích Như nhưng sinh ra cũng là thiên kim thiếu gia, lòng tự kiêu sợ đã chạm đến chín tầng trời, sao có thể chịu được xỉ nhục trắng trợn thế này. La Bích Như cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn mình đã thay đổi rõ rệt liền cực kì lo lắng. Đang khi cô ta định giả ngất để né tránh, đột nhiên Thịnh Diệp Kiêu đi đến trước mặt cô ta rồi cầm bài kiểm tra kia lên.“Được rồi, các em đừng làm có trò Bích Như nữa. Trò ấy cũng là học sinh như các em, dù có biết cũng không thể giải thích rõ ràng được, để tôi giúp vẫn tốt hơn. Nào, câu đầu tiên…”Thịnh Diệp Kiêu viết đề bài lên bảng, bắt đầu cương vụ trợ giảng của mình. Nhờ hắn ta ra mặt mà La Bích Như mới tránh được một kiếp, vì thế La Bích Như rất cảm kích hắn ta, khẽ gật đầu cảm tạ nhiều lần. An Tịnh Tuyết nhìn cảnh này thầm mỉm cười khát máu. Xem ra La Bích Như sẽ là con mồi tiếp theo của tên biến thái kiêm sát nhân cuồng Thịnh Diệp Kiêu này rồi. Đúng vậy, nhiệm vụ biến đổi của An Tịnh Tuyết là thay vì giết chết Thịnh Diệp Kiêu, phải tìm cho ra bằng chứng phạm tội của hắn. Người ủy thác nhiệm vụ này nói rằng bạn gái mình đã bị hắn ta giết chết rồi giấu xác, hơn nữa cũng có hơn mười nữ sinh khác gặp tình trạng tương tự. Anh ta đã nhiều lần tìm đến cảnh sát để tố cáo Thịnh Diệp Kiêu nhưng đều không thành công. Thứ nhất là do không có bằng chứng xác thực, thứ hai là Thịnh Diệp có vỏ bọc quá hoàn hảo, ai cũng không tin một người dịu dàng tốt bụng như vậy lại có thể giết người. Vì thế, anh ta mất dần niềm tin với cái gọi là pháp luật, dồn hết tiền của thuê sát thủ muốn trả thù Thịnh Diệp Kiêu. Ban đầu ý định của anh ta là muốn Thịnh Diệp Kiêu phải chịu nỗi đau tột cùng khi chứng kiến người thân mình lần lượt mất đi, do đó mới có vụ ám sát Thịnh Diệp Hân. Nhưng sau khi chứng kiến Thịnh Diệp Kiêu nhận được tin em gái mình bị giết lại không đau lòng dù chỉ một chút, thậm chí còn nở nụ cười rất bình thản, anh ta mới biết hành động của mình ngu ngốc và thừa thải đến mức nào. Cũng chính từ giây phút đó, ý định giết Thịnh Diệp Kiêu trong đầu anh ta đã thay đổi, dẫn đến nhiệm vụ của An Tịnh Tuyết cũng thay đổi theo. Vì thế, An Tịnh Tuyết bây giờ không chỉ là một sát thủ, mà còn là một thám tử bất đắc dĩ. Tuy nhiên, nhiệm vụ này cũng cho cô cảm giác rất thú vị và thách thức. Con mồi lần này của cô là một tên sát nhân biến thái đó, có thể không hưng phấn được sao. Chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đủ làm toàn bộ mạch máu trong người An Tịnh Tuyết sôi sục rồi. Aaa, thật thú vị biết bao!--- ------ ------Lúc này, tại tầng cao nhất của quán bar Grey.“Đã điều ta ra chưa?”Bạc Á Thần ngồi trên ghế slon phủ lông cáo, trong ánh sáng mờ ảo càng trở nên tuấn mỹ mị hoặc không nói thành lời. Đều nói đàn ông ba mươi là một cành hoa, xem ra không sai chút nào.Tùy Bách cung kính hơi cúi người trước Bạc Á Thần, đặt lên bàn một tập hồ sơ rất dày.“Chu Mỹ Hoa, sinh năm 18xx, quên ở tỉnh M, thành phố E, lớn lên trong một gia đình vô cùng nghèo khó. Năm ba tuổi bị ba mình bán cho bọn buôn người, sau đó dùng chút thủ đoạn được tên đứng đầu đường dây mua bán đó nhận làm con gái nuôi, dần dần kế thừa luôn nghề nghiệp ghê tởm này của lão ta. Mụ đàn bà này vô cùng thông minh, thủ đoạn phạm tội rất cao tay và kín kẽ, luôn dùng các cô nhi viện để làm bình phong che mắt. Cả nước có hơn hai mươi cô nhi viện trá hình của bà ta, ở thành phố T là Thiên Mẫu, thành phố N là Nhữ Xương, thành phố K là Vạn Tâm,…ngay tại thành phố H này cũng có một “chi nhánh” là cô nhi viện Nhân Ái nằm ở ngoại ô. Tuy nhiên cô nhi viện này đã bị một trận hỏa hoạn thiêu rụi vào mười năm trước, không còn một ai sống sót…”Bạc Á Thần vừa nghe đến cột mốc mười năm ánh mắt liền lóe lên một tia lạnh lẽo. Tại sao cô vợ nhỏ của anh lại hận Chu Mỹ Hoa đến vậy, còn gọi bà ta là Kiều Vận, mười năm trước cô đã gặp phải chuyện gì? Khoan đã, không lẽ nào…cô ấy đã từng bị nhốt trong cô nhi viện Nhân Ái kia sao?Nghĩ đến đây, cả người Bạc Á Thần lập tức toát ra đầy sát khí, dọa Tùy Bách thụt lùi ba bước.“Huy động toàn bộ thế lực bang phái, nhất định trong vòng một tháng phải bắt được mụ đàn bà đó cho tôi!”
/75
|