CHƯƠNG 1015
Ngay cả nguyên lão cũng dám đánh.
“Xin tiền thì tôi thấy nhiều rồi, xin đánh thì vẫn là lần đầu tiên tôi thấy.”
Vương Bác Thần thản nhiên nói.
“Các người làm ầm ĩ đủ chưa?”
Đột nhiên, một tiếng gầm giận dữ hận rèn sắt không thành thép truyền vào.
Trần Ngọc đẩy xe lăn của Trần Quốc Vinh xuất hiện.
Trần Quốc Vinh trên xe lăn, vẻ mặt u ám, đáy mắt lóe lên vẻ đau khổ.
Hận rèn sắt không thành thép!
Trần Quốc Vinh đầy vẻ thất vọng nhìn những người trong gia tộc này, đặc biệt là người con trai cả – Trần Vinh.
Thực là khiến ông ta thất vọng cực độ rồi.
Những người bậc dưới của nhà họ Trần nhìn thấy Trần Quốc Vinh đến, lập tức im miệng không nói gì.
Trần Quốc Vĩ và Trần Quốc Cường đưa mắt nhìn nhau, sau đó nói: “Xóa bỏ vị trí gia chủ của Trần Ngọc và quyền quản lý tập đoàn Trần Thị của Triệu Thanh Hà là nghị quyết của Hội nguyên lão sau khi cả gia tộc đồng ý, Triệu Thanh Hà đắc tội với nhà họ Tống, gây ra sự đả kích khôn lường cho nhà họ Trần, chúng ta phải ngăn chặn tổn thất kịp thời.”
Trần Quốc Cường nói: “Anh cả, anh cũng thấy rồi đấy, Triệu Thanh Hà mới đảm nhiệm vị trí chủ tịch được mấy ngày mà tập đoàn Trần Thị đã bị niêm phong, nếu còn tiếp tục đảm nhiệm, tập đoàn Trần Thị còn có khả năng tồn tại sao? Nhà họ Tống sẽ bỏ qua cho chúng ta sao? Huống hồ, tập đoàn Trần Thị mang họ Trần chứ không phải họ Triệu, dù gì Triệu Thanh Hà cũng là người ngoài, không thích hợp đảm nhiệm chức chủ tịch của tập đoàn Trần Thị.”
“Hơn nữa, vị trí gia chủ nhà họ Trần, chỉ có thể do người nhà họ Trần đảm nhiệm. Mặc dù Trần Ngọc là người nhà họ Trần nhưng dù sao cũng đã xuất giá, cô ta không thích hợp đảm nhiệm chức gia chủ của nhà họ Trần, mọi người đều không phục.”
“Tôi biết rồi.”
Điều mà đám người Trần Vinh không ngờ tới là giọng điệu của Trần Quốc Vinh lại vô cùng bình tĩnh, không quở mắng bọn họ.
Điều này khiến Trần Quốc Cường và Trần Quốc Vĩ thầm vui mừng trong lòng, xem ra Trần Quốc Vinh cũng biết không thể làm trái ý mọi người nên đành phải đồng ý rồi.
Trên khuôn mặt của Trần Vinh không nhịn được mà hiện lên ý cười, đây chính là cơ hội của ông ta.
Xem ra ông lão đồng ý rồi, dù sao tập đoàn Trần Thị cũng vì Triệu Thanh Hà mà bị niêm phong, ông ta không tin ông lão sẽ không quan tâm.
“Các người đều đồng ý hết rồi sao?”
Ánh mắt của Trần Quốc Vinh liếc nhìn qua khuôn mặt của mọi người của nhà họ Trần, không phẫn nộ, không tức giận, chỉ là giọng điệu bình tĩnh lạ thường, lộ ra vẻ thất vọng vô hạn.
Những người nhà họ Trần còn lại đều không dám nhìn vào mắt của Trần Quốc Vinh, không phải là nhìn ra chỗ khác thì là cúi đầu xuống.
Nhìn thấy bộ dạng này của bọn họ, Trần Quốc Vinh thở dài trong lòng, ông ta vốn muốn mượn Triệu Thanh Hà để Vương Bác Thần giúp đỡ nhà họ Trần một tay, như vậy nhà họ Trần sẽ có tiền đồ vô lượng.
Cho dù Vương Bác Thần không giúp, với năng lực hiện tại của Triệu Thanh Hà, cũng có thể đưa nhà họ Trần lên một tầm cao hơn.
Nhưng những kẻ ngốc này lại vì chuyện tập đoàn Trần Thị bị niêm phong mà tranh quyền đoạt lợi…
Ngay cả nguyên lão cũng dám đánh.
“Xin tiền thì tôi thấy nhiều rồi, xin đánh thì vẫn là lần đầu tiên tôi thấy.”
Vương Bác Thần thản nhiên nói.
“Các người làm ầm ĩ đủ chưa?”
Đột nhiên, một tiếng gầm giận dữ hận rèn sắt không thành thép truyền vào.
Trần Ngọc đẩy xe lăn của Trần Quốc Vinh xuất hiện.
Trần Quốc Vinh trên xe lăn, vẻ mặt u ám, đáy mắt lóe lên vẻ đau khổ.
Hận rèn sắt không thành thép!
Trần Quốc Vinh đầy vẻ thất vọng nhìn những người trong gia tộc này, đặc biệt là người con trai cả – Trần Vinh.
Thực là khiến ông ta thất vọng cực độ rồi.
Những người bậc dưới của nhà họ Trần nhìn thấy Trần Quốc Vinh đến, lập tức im miệng không nói gì.
Trần Quốc Vĩ và Trần Quốc Cường đưa mắt nhìn nhau, sau đó nói: “Xóa bỏ vị trí gia chủ của Trần Ngọc và quyền quản lý tập đoàn Trần Thị của Triệu Thanh Hà là nghị quyết của Hội nguyên lão sau khi cả gia tộc đồng ý, Triệu Thanh Hà đắc tội với nhà họ Tống, gây ra sự đả kích khôn lường cho nhà họ Trần, chúng ta phải ngăn chặn tổn thất kịp thời.”
Trần Quốc Cường nói: “Anh cả, anh cũng thấy rồi đấy, Triệu Thanh Hà mới đảm nhiệm vị trí chủ tịch được mấy ngày mà tập đoàn Trần Thị đã bị niêm phong, nếu còn tiếp tục đảm nhiệm, tập đoàn Trần Thị còn có khả năng tồn tại sao? Nhà họ Tống sẽ bỏ qua cho chúng ta sao? Huống hồ, tập đoàn Trần Thị mang họ Trần chứ không phải họ Triệu, dù gì Triệu Thanh Hà cũng là người ngoài, không thích hợp đảm nhiệm chức chủ tịch của tập đoàn Trần Thị.”
“Hơn nữa, vị trí gia chủ nhà họ Trần, chỉ có thể do người nhà họ Trần đảm nhiệm. Mặc dù Trần Ngọc là người nhà họ Trần nhưng dù sao cũng đã xuất giá, cô ta không thích hợp đảm nhiệm chức gia chủ của nhà họ Trần, mọi người đều không phục.”
“Tôi biết rồi.”
Điều mà đám người Trần Vinh không ngờ tới là giọng điệu của Trần Quốc Vinh lại vô cùng bình tĩnh, không quở mắng bọn họ.
Điều này khiến Trần Quốc Cường và Trần Quốc Vĩ thầm vui mừng trong lòng, xem ra Trần Quốc Vinh cũng biết không thể làm trái ý mọi người nên đành phải đồng ý rồi.
Trên khuôn mặt của Trần Vinh không nhịn được mà hiện lên ý cười, đây chính là cơ hội của ông ta.
Xem ra ông lão đồng ý rồi, dù sao tập đoàn Trần Thị cũng vì Triệu Thanh Hà mà bị niêm phong, ông ta không tin ông lão sẽ không quan tâm.
“Các người đều đồng ý hết rồi sao?”
Ánh mắt của Trần Quốc Vinh liếc nhìn qua khuôn mặt của mọi người của nhà họ Trần, không phẫn nộ, không tức giận, chỉ là giọng điệu bình tĩnh lạ thường, lộ ra vẻ thất vọng vô hạn.
Những người nhà họ Trần còn lại đều không dám nhìn vào mắt của Trần Quốc Vinh, không phải là nhìn ra chỗ khác thì là cúi đầu xuống.
Nhìn thấy bộ dạng này của bọn họ, Trần Quốc Vinh thở dài trong lòng, ông ta vốn muốn mượn Triệu Thanh Hà để Vương Bác Thần giúp đỡ nhà họ Trần một tay, như vậy nhà họ Trần sẽ có tiền đồ vô lượng.
Cho dù Vương Bác Thần không giúp, với năng lực hiện tại của Triệu Thanh Hà, cũng có thể đưa nhà họ Trần lên một tầm cao hơn.
Nhưng những kẻ ngốc này lại vì chuyện tập đoàn Trần Thị bị niêm phong mà tranh quyền đoạt lợi…
/813
|