CHƯƠNG 1059
Nhị phòng bên kia cũng giống nhau, mặc dù trong nội bộ mọi người có các loại tranh đoạt lợi ích, nhưng là ở trên chuyện này, vô cùng nhất trí.
Giao Triệu Thanh Hà cho nhà họ Tống để hòa hoãn lửa giận, đưa Vương Bác Thần vào nhà tù.
“Xem ra Trần Quốc Vinh tôi thật sự già rồi, ngay cả hội nghị gia tộc cũng không có ai thông báo cho tôi. “
Trần Ngọc và Trần Quốc Vinh đã đến.
Mọi người sửng sốt, Trần Vinh không dám nhìn ánh mắt của Trần Quốc Vinh, cười gượng nói: “Ba, chúng con lo lắng thân thể ba không khỏe, cho nên không quấy rầy ba. Huống hồ tất cả mọi người đều biết, ba rất xem trọng Triệu Thanh Hà, vì không để cho ba khó xử, cũng không có thông báo cho ba.”
Trần Quốc Vinh không để ý tới ông ta, mà nhìn về phía ba nguyên lão lớn kia.
Thản nhiên hỏi: “Hội nguyên lão đưa ra quyết định này, tương lai nếu xảy ra chuyện gì, ba người xác định có thể chịu trách nhiệm?”
Trần Quốc Cường cười lạnh nói: “Anh hai, anh đã già rồi, rất nhiều thứ đều xem không hiểu. Lửa giận của nhà họ Tống, chỉ có thể giao Triệu Thanh Hà ra mới có thể bình ổn. Hơn nữa, cái này cần phải chịu trách nhiệm gì?”
“Câm miệng, đồ ngu!”
Trần Quốc Vinh nổi giận, nhìn về phía Trần Quốc Vĩ và Trần Thắng, hai lão hồ ly thật sự kia, nói: “Các người, có thể gánh nổi trách nhiệm này sao? Nếu là mấy người xác định, tương lai bởi vì chuyện này dẫn tới một ít phiền toái, mấy người có thể chịu trách nhiệm, vậy hôm nay mấy người ra tất cả quyết định này, tôi sẽ không can thiệp.”
“Ha ha.”
Trần Thắng xấu hổ cười cười, nói: “Em chỉ là đại biểu chi thứ, chi thứ chúng em vẫn không có quyền lực gì, gia tộc làm quyết định gì em liền ủng hộ quyết định đó mà. Nếu gia tộc không muốn giao ra, muốn cùng nhà họ Tống cứng rắn đến cùng, em cũng ủng hộ.”
Lão hồ ly này, tương đương với cái gì cũng không nói, chỉ muốn nắm chặt lợi ích, cũng không muốn gánh vác trách nhiệm.
“Còn Quốc Vĩ thì sao?”
Trần Quốc Vinh làm gia chủ nhà họ Trần mấy chục năm, trên cơ bản nhà họ Trần là một tay ông ta phát triển lên, tuy rằng hiện tại lui xuống, nhưng uy nghiêm tích góp từng tí một mấy chục năm, vẫn khiến cho Trần Quốc Vĩ có chút mất tự nhiên.
“Anh, anh nói lời này, chúng ta chỉ là bàn luận thôi mà, sao có thể có trách nhiệm gì? Chẳng lẽ Triệu Thanh Hà và Vương Bác Thần còn có thể lật trời hay sao?”
Trần Quốc Vĩ khinh thường nói: “Anh cả, anh còn không biết sao? Chúng ta đã nói chuyện qua với nhà họ Tống, nhà họ Tống đã giải trừ phong sát đối với tập đoàn Trần thị, nếu chúng ta không giao ra Triệu Thanh Hà, nhà họ Trần chúng ta sẽ không có kết cục tốt. Không phải chúng ta muốn giao Triệu Thanh Hà ra, mà là tình thế so với người mạnh hơn, không thể không giao ra.”
Vẫn trốn tránh trách nhiệm, không muốn chịu trách nhiệm.
Trần Quốc Vinh nhìn ba người bọn họ, lạnh lùng nói: “Nói cho tôi biết, ba người các cậu, có phải phải chịu trách nhiệm này hay không!”
“Ba, ba…”
Trần Vinh còn chưa nói ra hết, Trần Quốc Vinh đã tát một bạt tai vào mặt ông ta, nổi giận nói: “Câm miệng, đồ ngu xuẩn!”
Trần Vinh đỏ mặt, ông ta hơn bốn mươi tuổi, còn bị ba già tát trước mặt nhiều người như vậy, điều này làm cho ông ta vừa thẹn vừa giận.
Nhị phòng bên kia cũng giống nhau, mặc dù trong nội bộ mọi người có các loại tranh đoạt lợi ích, nhưng là ở trên chuyện này, vô cùng nhất trí.
Giao Triệu Thanh Hà cho nhà họ Tống để hòa hoãn lửa giận, đưa Vương Bác Thần vào nhà tù.
“Xem ra Trần Quốc Vinh tôi thật sự già rồi, ngay cả hội nghị gia tộc cũng không có ai thông báo cho tôi. “
Trần Ngọc và Trần Quốc Vinh đã đến.
Mọi người sửng sốt, Trần Vinh không dám nhìn ánh mắt của Trần Quốc Vinh, cười gượng nói: “Ba, chúng con lo lắng thân thể ba không khỏe, cho nên không quấy rầy ba. Huống hồ tất cả mọi người đều biết, ba rất xem trọng Triệu Thanh Hà, vì không để cho ba khó xử, cũng không có thông báo cho ba.”
Trần Quốc Vinh không để ý tới ông ta, mà nhìn về phía ba nguyên lão lớn kia.
Thản nhiên hỏi: “Hội nguyên lão đưa ra quyết định này, tương lai nếu xảy ra chuyện gì, ba người xác định có thể chịu trách nhiệm?”
Trần Quốc Cường cười lạnh nói: “Anh hai, anh đã già rồi, rất nhiều thứ đều xem không hiểu. Lửa giận của nhà họ Tống, chỉ có thể giao Triệu Thanh Hà ra mới có thể bình ổn. Hơn nữa, cái này cần phải chịu trách nhiệm gì?”
“Câm miệng, đồ ngu!”
Trần Quốc Vinh nổi giận, nhìn về phía Trần Quốc Vĩ và Trần Thắng, hai lão hồ ly thật sự kia, nói: “Các người, có thể gánh nổi trách nhiệm này sao? Nếu là mấy người xác định, tương lai bởi vì chuyện này dẫn tới một ít phiền toái, mấy người có thể chịu trách nhiệm, vậy hôm nay mấy người ra tất cả quyết định này, tôi sẽ không can thiệp.”
“Ha ha.”
Trần Thắng xấu hổ cười cười, nói: “Em chỉ là đại biểu chi thứ, chi thứ chúng em vẫn không có quyền lực gì, gia tộc làm quyết định gì em liền ủng hộ quyết định đó mà. Nếu gia tộc không muốn giao ra, muốn cùng nhà họ Tống cứng rắn đến cùng, em cũng ủng hộ.”
Lão hồ ly này, tương đương với cái gì cũng không nói, chỉ muốn nắm chặt lợi ích, cũng không muốn gánh vác trách nhiệm.
“Còn Quốc Vĩ thì sao?”
Trần Quốc Vinh làm gia chủ nhà họ Trần mấy chục năm, trên cơ bản nhà họ Trần là một tay ông ta phát triển lên, tuy rằng hiện tại lui xuống, nhưng uy nghiêm tích góp từng tí một mấy chục năm, vẫn khiến cho Trần Quốc Vĩ có chút mất tự nhiên.
“Anh, anh nói lời này, chúng ta chỉ là bàn luận thôi mà, sao có thể có trách nhiệm gì? Chẳng lẽ Triệu Thanh Hà và Vương Bác Thần còn có thể lật trời hay sao?”
Trần Quốc Vĩ khinh thường nói: “Anh cả, anh còn không biết sao? Chúng ta đã nói chuyện qua với nhà họ Tống, nhà họ Tống đã giải trừ phong sát đối với tập đoàn Trần thị, nếu chúng ta không giao ra Triệu Thanh Hà, nhà họ Trần chúng ta sẽ không có kết cục tốt. Không phải chúng ta muốn giao Triệu Thanh Hà ra, mà là tình thế so với người mạnh hơn, không thể không giao ra.”
Vẫn trốn tránh trách nhiệm, không muốn chịu trách nhiệm.
Trần Quốc Vinh nhìn ba người bọn họ, lạnh lùng nói: “Nói cho tôi biết, ba người các cậu, có phải phải chịu trách nhiệm này hay không!”
“Ba, ba…”
Trần Vinh còn chưa nói ra hết, Trần Quốc Vinh đã tát một bạt tai vào mặt ông ta, nổi giận nói: “Câm miệng, đồ ngu xuẩn!”
Trần Vinh đỏ mặt, ông ta hơn bốn mươi tuổi, còn bị ba già tát trước mặt nhiều người như vậy, điều này làm cho ông ta vừa thẹn vừa giận.
/813
|