CHƯƠNG 1068
Lúc này Trần Vinh mới phát hiện ra rằng Vương Bác Thần đã bị bắt, sau khi ông già bị ép rời đi, ông ta không những không có được quyền lực và lợi ích nên có, ngược lại còn bị đánh ép.
Ông ta mới trở thành gia chủ có mấy ngày, mà ngày tháng bắt đầu khó sống rồi.
“Trần Vinh, giao vị trí gia chủ ra, đừng không biết tốt xấu. Nể mặt ông mới gọi ông một tiếng bác, không nể mặt thì ông chẳng là cái thá gì!”
Trần Bằng Trình ngồi trên xe lăn, dẫn theo người đến ép cung một cách cực kỳ hung hăng.
“Ông nội tôi đã liên lạc với nhà họ Tống, Vương Bác Thần bị bắt chính là do ông nội tôi và nhà họ Tống cùng nhau vạch kế. Hiện tại các ông phản đối tôi, chính là phản đối nhà họ Tống, người đứng sau lưng nhà họ Tống là ai, các ông đều biết rõ đúng không? Vị trí gia chủ này, tôi muốn nó.”
“Ai phản đối? Ai tán thành?”
Trần Vinh nghiến răng nghiến lợi nói: “Trần Bằng Trình, cậu thật láo xược! Vậy mà cậu dám nói lời như vậy trước mặt tôi, tôi là bậc trên của cậu, hiện tại còn là gia chủ của nhà họ Trần đấy.”
Bốp!
Một tên vệ sĩ tát Trần Vinh một cái ngã xuống đất, một tay cướp lấy chiếc nhẫn ngọc đại diện cho quyền lực của gia chủ, dùng hai tay đưa cho Trần Bằng Trình.
Trần Bằng Trình đeo chiếc nhẫn ngọc lên ngón tay cái, cười khẩy với vẻ hung hăng ngạo mạn: “Đồ ngu, ông là cái thá gì chứ, ông chỉ là một con rối mà thôi, còn coi mình là gia chủ thật? Nhốt ông ta lại cho tôi!”
Cùng lúc nhà họ Trần xảy ra biến cố một lần nữa, nhà họ Tống đang chờ tin tức bên phía Trần Quốc Cường.
“Trần Quốc Cường vẫn chưa có tin tức sao? Bên phía ông Chu thì sao?”
Tống Tử Lâm có chút buồn bực vô cớ, chỉ có bắt được người nhà của Vương Bác Thần mới có thể ép Vương Bác Thần xuất hiện.
Hai ngày nay, bọn họ vẫn luôn tìm kiếm Vương Bác Thần, nhưng Vương Bác Thần lại như bốc hơi vậy, không có bất kỳ tung tích nào.
Lâm Thành, quản gia nhà họ Tống lắc đầu nói: “Trần Quốc Cường vẫn chưa liên lạc được, có ông Chu ở bên kia trấn thủ, chắc sẽ không có vấn đề gì lớn. Trước đó, Trần Quốc Cường nói là đã bắt được mẹ vợ và con gái của Vương Bác Thần rồi, gia chủ, ông quá nóng vội rồi.”
Tống Tử Lâm xua tay nói: “Anh đi xem xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Chúng ta chỉ có một cơ hội lần này, nhất định không được xảy ra sai sót. Người được phái đến thành phố Hà Châu để bắt Triệu Thanh Hà có tin tức gì chưa?”
Lâm Thành cảm thấy gia chủ quá cẩn thận rồi, dù Vương Bác Thần có thực lực thế nào chăng nữa, chẳng lẽ còn có thể là đối thủ của nhà họ Cổ sao?
Lần này, nhà họ Cổ đã phái đến một vị võ hoàng, hai vị võ vương, dư sức đối phó với một tên Vương Bác Thần.
Ba người này hoàn toàn đủ sức lật tung toàn bộ Ma Đô.
“Phía bên thành phố Hà Châu cũng không có tin tức, có điều Thần chủ ở đó, chúng ta cũng không dám gióng trống khua chiêng.”
“Anh đi đi, xử lý càng sớm càng tốt.”
Lúc này Trần Vinh mới phát hiện ra rằng Vương Bác Thần đã bị bắt, sau khi ông già bị ép rời đi, ông ta không những không có được quyền lực và lợi ích nên có, ngược lại còn bị đánh ép.
Ông ta mới trở thành gia chủ có mấy ngày, mà ngày tháng bắt đầu khó sống rồi.
“Trần Vinh, giao vị trí gia chủ ra, đừng không biết tốt xấu. Nể mặt ông mới gọi ông một tiếng bác, không nể mặt thì ông chẳng là cái thá gì!”
Trần Bằng Trình ngồi trên xe lăn, dẫn theo người đến ép cung một cách cực kỳ hung hăng.
“Ông nội tôi đã liên lạc với nhà họ Tống, Vương Bác Thần bị bắt chính là do ông nội tôi và nhà họ Tống cùng nhau vạch kế. Hiện tại các ông phản đối tôi, chính là phản đối nhà họ Tống, người đứng sau lưng nhà họ Tống là ai, các ông đều biết rõ đúng không? Vị trí gia chủ này, tôi muốn nó.”
“Ai phản đối? Ai tán thành?”
Trần Vinh nghiến răng nghiến lợi nói: “Trần Bằng Trình, cậu thật láo xược! Vậy mà cậu dám nói lời như vậy trước mặt tôi, tôi là bậc trên của cậu, hiện tại còn là gia chủ của nhà họ Trần đấy.”
Bốp!
Một tên vệ sĩ tát Trần Vinh một cái ngã xuống đất, một tay cướp lấy chiếc nhẫn ngọc đại diện cho quyền lực của gia chủ, dùng hai tay đưa cho Trần Bằng Trình.
Trần Bằng Trình đeo chiếc nhẫn ngọc lên ngón tay cái, cười khẩy với vẻ hung hăng ngạo mạn: “Đồ ngu, ông là cái thá gì chứ, ông chỉ là một con rối mà thôi, còn coi mình là gia chủ thật? Nhốt ông ta lại cho tôi!”
Cùng lúc nhà họ Trần xảy ra biến cố một lần nữa, nhà họ Tống đang chờ tin tức bên phía Trần Quốc Cường.
“Trần Quốc Cường vẫn chưa có tin tức sao? Bên phía ông Chu thì sao?”
Tống Tử Lâm có chút buồn bực vô cớ, chỉ có bắt được người nhà của Vương Bác Thần mới có thể ép Vương Bác Thần xuất hiện.
Hai ngày nay, bọn họ vẫn luôn tìm kiếm Vương Bác Thần, nhưng Vương Bác Thần lại như bốc hơi vậy, không có bất kỳ tung tích nào.
Lâm Thành, quản gia nhà họ Tống lắc đầu nói: “Trần Quốc Cường vẫn chưa liên lạc được, có ông Chu ở bên kia trấn thủ, chắc sẽ không có vấn đề gì lớn. Trước đó, Trần Quốc Cường nói là đã bắt được mẹ vợ và con gái của Vương Bác Thần rồi, gia chủ, ông quá nóng vội rồi.”
Tống Tử Lâm xua tay nói: “Anh đi xem xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Chúng ta chỉ có một cơ hội lần này, nhất định không được xảy ra sai sót. Người được phái đến thành phố Hà Châu để bắt Triệu Thanh Hà có tin tức gì chưa?”
Lâm Thành cảm thấy gia chủ quá cẩn thận rồi, dù Vương Bác Thần có thực lực thế nào chăng nữa, chẳng lẽ còn có thể là đối thủ của nhà họ Cổ sao?
Lần này, nhà họ Cổ đã phái đến một vị võ hoàng, hai vị võ vương, dư sức đối phó với một tên Vương Bác Thần.
Ba người này hoàn toàn đủ sức lật tung toàn bộ Ma Đô.
“Phía bên thành phố Hà Châu cũng không có tin tức, có điều Thần chủ ở đó, chúng ta cũng không dám gióng trống khua chiêng.”
“Anh đi đi, xử lý càng sớm càng tốt.”
/813
|