CHƯƠNG 1070
Người nhà họ Tống đều chạy tới, nhìn thấy tình cảnh này lập tức bị dọa sợ.
Tên sát tinh kia lại đến rồi!
Trước đây, Nhạc Ẩn Long đã trực tiếp cắt đầu của Tống Nguyên Lễ trước mặt tất cả bọn họ, tạo ra ám ảnh tâm lý nghiêm trọng cho bọn họ.
Mấy ngày nay, nhà họ Tống luôn âm thầm truy tìm tung tích của Nhạc Ẩn Long nhưng vẫn không tìm thấy, thế là mới bắt đầu thúc ép phía bên nhà họ Trần, ép Nhạc Ẩn Long phải lộ diện.
“Các cậu to gan thật đấy, còn dám đến nhà họ Tống chúng tôi giở thói ngang ngược.”
Có người tức giận nói.
Mặc dù nhà họ Tống bọn họ bề ngoài là một trong tam hùng của Ma Đô, nhưng ai cũng biết rằng nhà họ Tống mới thực sự là đệ nhất gia tộc ở Ma Đô theo đúng nghĩa.
Bây giờ năm lần bảy lượt bị người khác đánh đến tận cửa, quả thực là đè mặt nhà họ Tống bọn họ vào đống phân mà xoa rồi.
“Chỉ vì Nguyên Lễ có chút tâm tư với vợ cậu mà cậu muốn lăng nhục nhà họ Tống bọn tôi như vậy sao? Vợ cậu cũng không tổn hại gì mang tính thực chất, cậu giết chết Nguyên Lễ thì không nói, lại còn đến gây hấn với nhà họ Tống!”
Lại có người đứng ra tức giận chỉ trích.
Nhạc Ẩn Long tà khí nồng đậm, nói: “Các người cũng chẳng qua chết mất mấy người mà thôi, cũng không xương tàn tro tán, tức giận như vậy làm gì?”
“Mọi người lui xuống hết đi.”
Tống Tử Lâm cùng ông Ninh và ông Trương đi ra, nghiêm giọng quát mắng:
“Vương Bác Thần, thực sự không còn chỗ để thương lượng nữa sao? Con trai tôi chẳng qua chỉ là muốn ngủ với vợ cậu mà thôi, thế nhưng con trai tôi lại chết dưới tay cậu, muốn báo thù cũng là tôi tìm cậu báo thù, hiện tại cậu đánh đến nhà họ Tống bọn tôi, rốt cuộc là có ý gì? Thực sự cho rằng nhà họ Tống tôi dễ bắt nạt sao? Có ông Ninh và ông Trương ở đây, hôm nay không cho phép cậu láo xược! ”
Vương Bác Thần không thèm nhìn hai người kia, nhìn chằm chằm vào Tống Tử Lâm và nói: “Không có ý gì cả, chính là muốn tiêu diệt nhà họ Tống ông mà thôi.”
“Tiểu súc sinh, cậu tìm cái chết!”
Tống Tử Lâm tức đến nghiến răng nghiến lợi, xoay người nói với ông Ninh và ông Trương: “Ông Ninh, ông Trương, làm phiền hai vị rồi.”
ông Trương gật gật đầu, nhìn về phía Nhạc Ẩn Long bên cạnh Vương Bác Thần, nói: “Vương Bác Thần, người cậu cậy vào là cậu ta? Vậy thì đêm nay cậu phải chết ở đây rồi.”
Nhạc Ẩn Long ném túi vải trong tay xuống dưới chân ông Ninh và ông Trương, cười khà khà, nói: “Ông lão, đây là quà tặng cho các ông. Ở đây còn làm ra vẻ cái gì, vừa muốn làm gái điếm vừa muốn lập đền thờ trinh tiết, đều là người sắp xuống đất rồi, còn muốn làm con chó cho người khác, lớn tuổi như vậy rồi còn sống như một con chó. Xin lỗi, có chút sỉ nhục chó rồi, những chú chó dễ thương biết bao.”
Ông Ninh không nói gì, chỉ là trong đôi mắt lóe qua một tia lạnh lẽo.
“Cậu tìm…”
Lời nói của ông Trương còn chưa được nói xong, trong túi vải lăn ra một cái đầu người, chính là ông Chu.
“Chu Chu Chu… ông Chu!!!”
Người nhà họ Tống đều chạy tới, nhìn thấy tình cảnh này lập tức bị dọa sợ.
Tên sát tinh kia lại đến rồi!
Trước đây, Nhạc Ẩn Long đã trực tiếp cắt đầu của Tống Nguyên Lễ trước mặt tất cả bọn họ, tạo ra ám ảnh tâm lý nghiêm trọng cho bọn họ.
Mấy ngày nay, nhà họ Tống luôn âm thầm truy tìm tung tích của Nhạc Ẩn Long nhưng vẫn không tìm thấy, thế là mới bắt đầu thúc ép phía bên nhà họ Trần, ép Nhạc Ẩn Long phải lộ diện.
“Các cậu to gan thật đấy, còn dám đến nhà họ Tống chúng tôi giở thói ngang ngược.”
Có người tức giận nói.
Mặc dù nhà họ Tống bọn họ bề ngoài là một trong tam hùng của Ma Đô, nhưng ai cũng biết rằng nhà họ Tống mới thực sự là đệ nhất gia tộc ở Ma Đô theo đúng nghĩa.
Bây giờ năm lần bảy lượt bị người khác đánh đến tận cửa, quả thực là đè mặt nhà họ Tống bọn họ vào đống phân mà xoa rồi.
“Chỉ vì Nguyên Lễ có chút tâm tư với vợ cậu mà cậu muốn lăng nhục nhà họ Tống bọn tôi như vậy sao? Vợ cậu cũng không tổn hại gì mang tính thực chất, cậu giết chết Nguyên Lễ thì không nói, lại còn đến gây hấn với nhà họ Tống!”
Lại có người đứng ra tức giận chỉ trích.
Nhạc Ẩn Long tà khí nồng đậm, nói: “Các người cũng chẳng qua chết mất mấy người mà thôi, cũng không xương tàn tro tán, tức giận như vậy làm gì?”
“Mọi người lui xuống hết đi.”
Tống Tử Lâm cùng ông Ninh và ông Trương đi ra, nghiêm giọng quát mắng:
“Vương Bác Thần, thực sự không còn chỗ để thương lượng nữa sao? Con trai tôi chẳng qua chỉ là muốn ngủ với vợ cậu mà thôi, thế nhưng con trai tôi lại chết dưới tay cậu, muốn báo thù cũng là tôi tìm cậu báo thù, hiện tại cậu đánh đến nhà họ Tống bọn tôi, rốt cuộc là có ý gì? Thực sự cho rằng nhà họ Tống tôi dễ bắt nạt sao? Có ông Ninh và ông Trương ở đây, hôm nay không cho phép cậu láo xược! ”
Vương Bác Thần không thèm nhìn hai người kia, nhìn chằm chằm vào Tống Tử Lâm và nói: “Không có ý gì cả, chính là muốn tiêu diệt nhà họ Tống ông mà thôi.”
“Tiểu súc sinh, cậu tìm cái chết!”
Tống Tử Lâm tức đến nghiến răng nghiến lợi, xoay người nói với ông Ninh và ông Trương: “Ông Ninh, ông Trương, làm phiền hai vị rồi.”
ông Trương gật gật đầu, nhìn về phía Nhạc Ẩn Long bên cạnh Vương Bác Thần, nói: “Vương Bác Thần, người cậu cậy vào là cậu ta? Vậy thì đêm nay cậu phải chết ở đây rồi.”
Nhạc Ẩn Long ném túi vải trong tay xuống dưới chân ông Ninh và ông Trương, cười khà khà, nói: “Ông lão, đây là quà tặng cho các ông. Ở đây còn làm ra vẻ cái gì, vừa muốn làm gái điếm vừa muốn lập đền thờ trinh tiết, đều là người sắp xuống đất rồi, còn muốn làm con chó cho người khác, lớn tuổi như vậy rồi còn sống như một con chó. Xin lỗi, có chút sỉ nhục chó rồi, những chú chó dễ thương biết bao.”
Ông Ninh không nói gì, chỉ là trong đôi mắt lóe qua một tia lạnh lẽo.
“Cậu tìm…”
Lời nói của ông Trương còn chưa được nói xong, trong túi vải lăn ra một cái đầu người, chính là ông Chu.
“Chu Chu Chu… ông Chu!!!”
/813
|