- Lá gan của ta luôn rất lớn.
Lăng Hàn mở miệng, dùng ngữ khí bình tĩnh nói.
- Ngươi không sợ ta giết ngươi?
Phong Viêm nói, không coi ai ra gì, ngay cả Tam hoàng tử cũng không có để ở trong mắt.
Tam hoàng tử đã run rẩy, hắn sắp không nhịn được.
- Ngươi dám không?
Lăng Hàn lộ ra một nụ cười.
Phong Viêm chăm chú suy nghĩ một chút, nói:
- Tạm thời không dám!
Tạm thời không dám... Ý kia chính là sau này dám?
Tê, chẳng lẽ tên này không biết sau lưng Lăng Hàn đứng hai vị bá chủ đan đạo sao, ngay cả Vũ Hoàng hiện nay cũng phải cho mấy phần mặt mũi!
- Không dám liền cút, ở đây làm cái gì, khoe khuôn mặt tiểu bạch kiểm của ngươi sao?
Lăng Hàn trách mắng.
- Ha ha ha ha!
Tam hoàng tử cảm thấy thoải mái, nhất thời cất tiếng cười to.
Phong Viêm không chút tức giận, nói:
- Ngươi đánh đệ đệ vô dụng của ta mấy lần, ngày hôm nay ta là tới thay đệ đệ ra khí, chỉ đánh ngươi một trận liền được. Ngày sau, ta sẽ để danh dự của ngươi quét rác, bị người người phỉ nhổ, cuối cùng lại giết ngươi!
Ngữ khí của hắn cực kỳ bình tĩnh, phảng phất tương lai thật có thể nắm giữ quyền lực vô thượng gì vậy, có thể tùy ý giết người ở Hoàng Đô.
- Phong Viêm, ngươi đủ chưa?
Tam hoàng tử đứng dậy, nhanh chân đi đến trước người Phong Viêm, trong mắt có lửa giận nhảy lên.
- Dám ở Hoàng Đô mở miệng ngậm miệng nói muốn giết người, ngươi thực là gan to bằng trời, đợi ta bắt ngươi, đưa vào ngục giam tỉnh lại a.
- Há, Tam hoàng tử muốn đích thân chỉ giáo một chút sao?
Phong Viêm cười nhạt nói.
- Ta cũng ngưỡng mộ Thiên Tử quyền pháp của Tam hoàng tử rất lâu, ngày hôm nay ngược lại muốn lĩnh giáo một chút.
Tên này khẳng định là điên rồi! Tất cả mọi người thầm nói, nhưng không thể không phục dũng khí của Phong Viêm. Toàn bộ Hoàng Đô có mấy người dám chính diện đối kháng Tam hoàng tử? Dù là thiên kiêu quý nữ của Bát Đại Gia Tộc, cũng không có tư cách và dũng khí như vậy.
- Ngươi sẽ lập tức được toại nguyện!
Tam hoàng tử rung song quyền lên, cả người có từng đạo khí lưu di chuyển.
Đây là tư thế của một quốc gia!
Con cháu Thiên gia, dù là chi thứ như Thích Vĩnh Dạ, cũng có thể thuyên chuyển khí thế. Tư thế của một quốc gia, một thành tư thế, khác nhau ở chỗ mạnh yếu, nhưng ở trên bản chất là như thế.
Lấy tư thế của một quốc gia gia trì bản thân, áp bức đối thủ, đủ để sức chiến đấu tăng lên hai ba tinh!
Tam hoàng tử vốn là Dũng Tuyền tầng bảy, vận chuyển quốc thế, sức chiến đấu của hắn chí ít đạt đến mười tinh. Cái này còn không tính võ kỹ, quyền khí bổ trợ, chí ít xông lên mười một tinh là tuyệt đối không có vấn đề.
Đối mặt Tam hoàng tử toàn lực ứng phó, Phong Viêm cũng không dám khinh thường, cuối cùng thu hồi vẻ xem thường, trở nên thận trọng lên.
Hai người đều làm ra động tác xuất kích, bầu không khí trở nên vô cùng căng thẳng.
- Ha ha, hai vị động thủ trong Tích Hoa Các của ta, tựa hồ có chút không ổn đâu?
Thanh âm yểu điệu vang lên, chỉ thấy một bóng người uyển chuyển bay vụt tới, là một mỹ phụ vóc người nóng bỏng, tướng mạo quyến rũ mê người, thân thể thành thục quả thực nhìn sẽ để cho người đỏ mắt.
Quá lồi lõm, quá ngạo nhân, sẽ làm người phạm tội a!
- Nghiêm phu nhân!
Tam hoàng tử chắp tay cười cười. Vị này là chủ nhân của Tích Hoa Các, mà có thể ở Hoàng Đô mở ra kim quật như vậy, chủ nhân có thể bình thường sao?
Ngay cả Phong Viêm cũng thu hồi chiến ý, chắp tay nói:
- Bái kiến Nghiêm phu nhân.
Nghiêm phu nhân cười duyên như hoa, nói:
- Thiếp thân nhận không nổi đại lễ của hai vị thiên kiêu như vậy. Nhưng mà, Tích Hoa Các có quy củ của Tích Hoa Các, nơi này cấm chỉ động võ, hai vị muốn đánh, vậy thì đi ra ngoài đánh a.
- Ha ha, nếu phu nhân nói như vậy, tại hạ sao dám đường đột!
Phong Viêm chắp tay, sau đó nhìn về phía Lăng Hàn nói.
- Lần này trước buông tha ngươi, nhưng... Không có lần sau!
Hắn xoay người rời đi, không cho Tam hoàng tử chút mặt mũi nào.
Lăng Hàn và Tam hoàng tử đều rõ ràng, này là bởi vì Phong Lạc, nên Phong Viêm hận cả hai người.
Then chốt là, đến cùng tên này nắm giữ lá bài tẩy gì, ngay cả Tam hoàng tử cũng dám đối kháng.
Bị Phong Viêm nháo như thế, mọi người tự nhiên đều vô tâm uống rượu mua vui, Tam hoàng tử kết thúc tiệc rượu, mọi người ai về nhà nấy.
- Lăng công tử, có thể nán lại nói chuyện một chút hay không?
Lăng Hàn vừa mới đi ra, liền nghe thanh âm của Nghiêm phu nhân vang lên, yểu điệu đến như mật ngọt.
Lăng Hàn khẽ mỉm cười nói:
- Đương nhiên có thể.
Hắn để Lí Hạo và Chu Tuyết Nghi về trước, mình thì đi về phía Nghiêm phu nhân.
- Lăng công tử xin mời.
Nghiêm phu nhân mời Lăng Hàn đến một tiểu viện u nhã, phồn hoa như gấm, hoàn cảnh ưu mỹ.
- Không biết phu nhân có gì chỉ giáo?
Lăng Hàn ngồi xuống, có một thiếu nữ cực kỳ mỹ lệ đưa trà thơm lên. Thiếu nữ này so với những người kia thì cao hơn nhiều, một cái nhíu mày một nụ cười đều như mang theo ma lực, khiến người ta tim đập thình thịch.
Lá gan của nàng cũng rất lớn, đứng ở phía sau Nghiêm phu nhân, dùng ánh mắt tò mò đánh giá Lăng Hàn. Bởi vì toàn bộ Hoàng đô, người có thể tiến vào biệt viện này, có thể đếm được trên đầu ngón tay, mà bất luận ai, đều là nhân vật giậm chân một cái liền có thể khiến Hoàng Đô rung ba lần.
Một thiếu niên nhìn qua còn nhỏ hơn nàng một hai tuổi, lại dựa vào cái gì tới nơi này? Hơn nữa, vẻ mặt của hắn cực kỳ thong dong, không căng thẳng hay kinh hỉ chút nào, làm cho nàng càng không thể nào hiểu được.
- Lăng công tử có thể được hai vị bá chủ đan đạo coi trọng, để thiếp thân hết sức tò mò.
Nghiêm phu nhân yên nhiên cười nói.
- Hay là, sau này nếu công tử có địa phương cần thiếp thân, cứ việc nói, ta muốn cùng Lăng công tử kết một thiện duyên.
Nàng rất trực tiếp.
- Đây là một chút tâm ý của thiếp thân, kính xin Lăng công tử nhận lấy.
Nghiêm phu nhân ra hiệu cho cô gái kia, đối phương lấy ra một hộp gỗ nhỏ, đặt ở trên bàn.
Lăng Hàn cũng không kiêng kị, mở hộp ra, chỉ thấy trong hộp lót tầng một cẩm nhung màu đỏ, trên đó đặt một bộ che tay, nhìn qua có chút niên đại, toả ra khí tức cổ điển.
Hắn đưa tay xoa xoa một hồi, con mắt khép hờ, một lát sau mới nói:
- Phu nhân thực quá bạo tay, món lễ vật này... Ta nhận lấy thì ngại!
- Ồ?
Nghiêm phu nhân lộ ra vẻ tò mò.
- Lăng công tử biết tác dụng của bộ che tay này?
- Nếu như ta không đoán sai, cái này có thể tăng lên sức chiến đấu cho người sử dụng, hiệu quả có thể đạt đến một tinh!
Lăng Hàn nói.
Tăng lên một tinh sức chiến đấu, đây là chuyện rất đáng sợ. Đại bộ phận người chỉ có thể phát huy ra sức chiến đấu tương xứng cảnh giới, một khi sức chiến đấu vượt qua cảnh giới, liền ý nghĩa nắm giữ năng lực vượt cấp chiến đấu, bởi vậy Lăng Hàn mới nói Nghiêm phu nhân bạo tay.
Lần đầu tiên gặp mặt đưa ra lễ vật quý giá như thế, coi như Nghiêm phu nhân trời sinh phóng khoáng, thì cũng quá kinh người.
- Lăng công tử thực sự là hiểu biết uyên bác. Không sai, nó tên là Tử Tinh hộ thủ, sau khi kích hoạt, có thể tăng lên một tinh sức chiến đấu, nhưng cụ thể là mức độ nào, thì phải xem trình độ phù hợp của người sử dụng.
Nghiêm phu nhân nói.
Lăng Hàn đóng nắp hộp lại, nói:
- Phu nhân, người muốn tại hạ làm chuyện gì sao?
- Thật là có!
Nghiêm phu nhân khẽ mỉm cười.
---------------
Lăng Hàn mở miệng, dùng ngữ khí bình tĩnh nói.
- Ngươi không sợ ta giết ngươi?
Phong Viêm nói, không coi ai ra gì, ngay cả Tam hoàng tử cũng không có để ở trong mắt.
Tam hoàng tử đã run rẩy, hắn sắp không nhịn được.
- Ngươi dám không?
Lăng Hàn lộ ra một nụ cười.
Phong Viêm chăm chú suy nghĩ một chút, nói:
- Tạm thời không dám!
Tạm thời không dám... Ý kia chính là sau này dám?
Tê, chẳng lẽ tên này không biết sau lưng Lăng Hàn đứng hai vị bá chủ đan đạo sao, ngay cả Vũ Hoàng hiện nay cũng phải cho mấy phần mặt mũi!
- Không dám liền cút, ở đây làm cái gì, khoe khuôn mặt tiểu bạch kiểm của ngươi sao?
Lăng Hàn trách mắng.
- Ha ha ha ha!
Tam hoàng tử cảm thấy thoải mái, nhất thời cất tiếng cười to.
Phong Viêm không chút tức giận, nói:
- Ngươi đánh đệ đệ vô dụng của ta mấy lần, ngày hôm nay ta là tới thay đệ đệ ra khí, chỉ đánh ngươi một trận liền được. Ngày sau, ta sẽ để danh dự của ngươi quét rác, bị người người phỉ nhổ, cuối cùng lại giết ngươi!
Ngữ khí của hắn cực kỳ bình tĩnh, phảng phất tương lai thật có thể nắm giữ quyền lực vô thượng gì vậy, có thể tùy ý giết người ở Hoàng Đô.
- Phong Viêm, ngươi đủ chưa?
Tam hoàng tử đứng dậy, nhanh chân đi đến trước người Phong Viêm, trong mắt có lửa giận nhảy lên.
- Dám ở Hoàng Đô mở miệng ngậm miệng nói muốn giết người, ngươi thực là gan to bằng trời, đợi ta bắt ngươi, đưa vào ngục giam tỉnh lại a.
- Há, Tam hoàng tử muốn đích thân chỉ giáo một chút sao?
Phong Viêm cười nhạt nói.
- Ta cũng ngưỡng mộ Thiên Tử quyền pháp của Tam hoàng tử rất lâu, ngày hôm nay ngược lại muốn lĩnh giáo một chút.
Tên này khẳng định là điên rồi! Tất cả mọi người thầm nói, nhưng không thể không phục dũng khí của Phong Viêm. Toàn bộ Hoàng Đô có mấy người dám chính diện đối kháng Tam hoàng tử? Dù là thiên kiêu quý nữ của Bát Đại Gia Tộc, cũng không có tư cách và dũng khí như vậy.
- Ngươi sẽ lập tức được toại nguyện!
Tam hoàng tử rung song quyền lên, cả người có từng đạo khí lưu di chuyển.
Đây là tư thế của một quốc gia!
Con cháu Thiên gia, dù là chi thứ như Thích Vĩnh Dạ, cũng có thể thuyên chuyển khí thế. Tư thế của một quốc gia, một thành tư thế, khác nhau ở chỗ mạnh yếu, nhưng ở trên bản chất là như thế.
Lấy tư thế của một quốc gia gia trì bản thân, áp bức đối thủ, đủ để sức chiến đấu tăng lên hai ba tinh!
Tam hoàng tử vốn là Dũng Tuyền tầng bảy, vận chuyển quốc thế, sức chiến đấu của hắn chí ít đạt đến mười tinh. Cái này còn không tính võ kỹ, quyền khí bổ trợ, chí ít xông lên mười một tinh là tuyệt đối không có vấn đề.
Đối mặt Tam hoàng tử toàn lực ứng phó, Phong Viêm cũng không dám khinh thường, cuối cùng thu hồi vẻ xem thường, trở nên thận trọng lên.
Hai người đều làm ra động tác xuất kích, bầu không khí trở nên vô cùng căng thẳng.
- Ha ha, hai vị động thủ trong Tích Hoa Các của ta, tựa hồ có chút không ổn đâu?
Thanh âm yểu điệu vang lên, chỉ thấy một bóng người uyển chuyển bay vụt tới, là một mỹ phụ vóc người nóng bỏng, tướng mạo quyến rũ mê người, thân thể thành thục quả thực nhìn sẽ để cho người đỏ mắt.
Quá lồi lõm, quá ngạo nhân, sẽ làm người phạm tội a!
- Nghiêm phu nhân!
Tam hoàng tử chắp tay cười cười. Vị này là chủ nhân của Tích Hoa Các, mà có thể ở Hoàng Đô mở ra kim quật như vậy, chủ nhân có thể bình thường sao?
Ngay cả Phong Viêm cũng thu hồi chiến ý, chắp tay nói:
- Bái kiến Nghiêm phu nhân.
Nghiêm phu nhân cười duyên như hoa, nói:
- Thiếp thân nhận không nổi đại lễ của hai vị thiên kiêu như vậy. Nhưng mà, Tích Hoa Các có quy củ của Tích Hoa Các, nơi này cấm chỉ động võ, hai vị muốn đánh, vậy thì đi ra ngoài đánh a.
- Ha ha, nếu phu nhân nói như vậy, tại hạ sao dám đường đột!
Phong Viêm chắp tay, sau đó nhìn về phía Lăng Hàn nói.
- Lần này trước buông tha ngươi, nhưng... Không có lần sau!
Hắn xoay người rời đi, không cho Tam hoàng tử chút mặt mũi nào.
Lăng Hàn và Tam hoàng tử đều rõ ràng, này là bởi vì Phong Lạc, nên Phong Viêm hận cả hai người.
Then chốt là, đến cùng tên này nắm giữ lá bài tẩy gì, ngay cả Tam hoàng tử cũng dám đối kháng.
Bị Phong Viêm nháo như thế, mọi người tự nhiên đều vô tâm uống rượu mua vui, Tam hoàng tử kết thúc tiệc rượu, mọi người ai về nhà nấy.
- Lăng công tử, có thể nán lại nói chuyện một chút hay không?
Lăng Hàn vừa mới đi ra, liền nghe thanh âm của Nghiêm phu nhân vang lên, yểu điệu đến như mật ngọt.
Lăng Hàn khẽ mỉm cười nói:
- Đương nhiên có thể.
Hắn để Lí Hạo và Chu Tuyết Nghi về trước, mình thì đi về phía Nghiêm phu nhân.
- Lăng công tử xin mời.
Nghiêm phu nhân mời Lăng Hàn đến một tiểu viện u nhã, phồn hoa như gấm, hoàn cảnh ưu mỹ.
- Không biết phu nhân có gì chỉ giáo?
Lăng Hàn ngồi xuống, có một thiếu nữ cực kỳ mỹ lệ đưa trà thơm lên. Thiếu nữ này so với những người kia thì cao hơn nhiều, một cái nhíu mày một nụ cười đều như mang theo ma lực, khiến người ta tim đập thình thịch.
Lá gan của nàng cũng rất lớn, đứng ở phía sau Nghiêm phu nhân, dùng ánh mắt tò mò đánh giá Lăng Hàn. Bởi vì toàn bộ Hoàng đô, người có thể tiến vào biệt viện này, có thể đếm được trên đầu ngón tay, mà bất luận ai, đều là nhân vật giậm chân một cái liền có thể khiến Hoàng Đô rung ba lần.
Một thiếu niên nhìn qua còn nhỏ hơn nàng một hai tuổi, lại dựa vào cái gì tới nơi này? Hơn nữa, vẻ mặt của hắn cực kỳ thong dong, không căng thẳng hay kinh hỉ chút nào, làm cho nàng càng không thể nào hiểu được.
- Lăng công tử có thể được hai vị bá chủ đan đạo coi trọng, để thiếp thân hết sức tò mò.
Nghiêm phu nhân yên nhiên cười nói.
- Hay là, sau này nếu công tử có địa phương cần thiếp thân, cứ việc nói, ta muốn cùng Lăng công tử kết một thiện duyên.
Nàng rất trực tiếp.
- Đây là một chút tâm ý của thiếp thân, kính xin Lăng công tử nhận lấy.
Nghiêm phu nhân ra hiệu cho cô gái kia, đối phương lấy ra một hộp gỗ nhỏ, đặt ở trên bàn.
Lăng Hàn cũng không kiêng kị, mở hộp ra, chỉ thấy trong hộp lót tầng một cẩm nhung màu đỏ, trên đó đặt một bộ che tay, nhìn qua có chút niên đại, toả ra khí tức cổ điển.
Hắn đưa tay xoa xoa một hồi, con mắt khép hờ, một lát sau mới nói:
- Phu nhân thực quá bạo tay, món lễ vật này... Ta nhận lấy thì ngại!
- Ồ?
Nghiêm phu nhân lộ ra vẻ tò mò.
- Lăng công tử biết tác dụng của bộ che tay này?
- Nếu như ta không đoán sai, cái này có thể tăng lên sức chiến đấu cho người sử dụng, hiệu quả có thể đạt đến một tinh!
Lăng Hàn nói.
Tăng lên một tinh sức chiến đấu, đây là chuyện rất đáng sợ. Đại bộ phận người chỉ có thể phát huy ra sức chiến đấu tương xứng cảnh giới, một khi sức chiến đấu vượt qua cảnh giới, liền ý nghĩa nắm giữ năng lực vượt cấp chiến đấu, bởi vậy Lăng Hàn mới nói Nghiêm phu nhân bạo tay.
Lần đầu tiên gặp mặt đưa ra lễ vật quý giá như thế, coi như Nghiêm phu nhân trời sinh phóng khoáng, thì cũng quá kinh người.
- Lăng công tử thực sự là hiểu biết uyên bác. Không sai, nó tên là Tử Tinh hộ thủ, sau khi kích hoạt, có thể tăng lên một tinh sức chiến đấu, nhưng cụ thể là mức độ nào, thì phải xem trình độ phù hợp của người sử dụng.
Nghiêm phu nhân nói.
Lăng Hàn đóng nắp hộp lại, nói:
- Phu nhân, người muốn tại hạ làm chuyện gì sao?
- Thật là có!
Nghiêm phu nhân khẽ mỉm cười.
---------------
/5357
|