- Ngươi cũng coi như thiên tài võ đạo sao?
Lưu Vũ Đồng lãnh đạm nói.
- Ta năm nay mười bảy tuổi, giống như ngươi, ta là Tụ Nguyên tầng chín, ngươi thì sao?
Phốc!
Nghe nói như thế, tất cả mọi người đều phun ra ngoài.
Tụ Nguyên tầng chín, khái niệm này nghĩa là gì?
Người mạnh nhất của Thương Vân Trấn cũng chỉ là như thế!
Trầm Tử Yên đúng là một thiên tài, mười bảy tuổi Luyện Thể tầng chín, ở trong lịch sử Thương Vân Trấn cũng không thường thấy, một trăm năm nhiều nhất ra hai, ba kỳ tài như vậy, hào quang rực rỡ, có thể trở thành danh nhân trong lịch sử của Thương Vân Trấn.
Nhưng so sánh với Lưu Vũ Đồng, lại xách giày cũng không xứng!
Mười bảy tuổi Tụ Nguyên tầng chín... Cho dù phóng tới cả Vũ Quốc, một trăm năm có thể ra mấy cái?
Lưu Vũ Đồng không áp chế bản thân, thả ra khí thế của Tụ Nguyên tầng chín, để mỗi người đều cảm ứng được nàng mạnh mẽ.
Trầm Tử Yên đứng mũi chịu sào, nhất thời bị cỗ khí thế kia áp chế, ngay cả tư cách nhìn thẳng đối diện cũng không có. Điều này làm cho nàng kiêu ngạo không thể nào tiếp thu được, nỗ lực ngẩng đầu lên nhìn về phía đối phương, trong ánh mắt vừa có hoảng sợ, cũng có ủ rũ, càng có không rõ.
Tại sao nơi này sẽ xuất hiện một bạn cùng lứa tuổi đẹp đến làm cho nàng cảm thấy không bằng, thiên phú cao đến làm cho nàng tự ti? Tại sao đối phương sẽ không hiểu thấu đánh mình một trận?
- Bằng ngươi cũng dám xem thường hắn!
Lưu Vũ Đồng mở miệng, nhìn Lăng Hàn, sau đó sẽ quay đầu nhìn về phía Trầm Tử Yên.
- Ngươi căn bản không xứng!
Cái gì, nàng là thay Lăng Hàn ra mặt?
Bất kể là Trầm Tử Yên hay những người khác, đều là 10 ngàn cái không thể tin tưởng.
Cô gái này, phong hoa tuyệt đại, mỹ lệ vô song, hơn nữa thiên phú võ đạo cao đến kinh người, lại nhận thức Lăng phế vật, nhận thức cũng đã khó mà tin nổi, lại còn thay Lăng Hàn ra mặt, điều này làm cho ai có thể tiếp thu?
Đặc biệt là những nam sinh kia, mỗi một người đều đố kị muốn chết!
Trầm Tử Yên cắn chặt răng, trong ánh mắt muốn phun ra lửa, hiện tại nàng đem hết thảy phẫn nộ chuyển đến trên người Lăng Hàn.
Bởi vì Lưu Vũ Đồng quá mạnh mẽ, mạnh đến làm cho nàng căn bản sinh không nổi ý nghĩ trả thù.
Nhưng Lăng Hàn không giống, Luyện Thể tầng bốn ở trong mắt nàng không đáng nhắc tới.
Hơn nữa tất cả những thứ này đều là bởi vì Lăng Hàn, là hắn cố ý trêu đùa mình, để nàng nói trào phúng, kết quả bị Lưu Vũ Đồng bạt tai ở trước mặt mọi người, mất mặt xấu hổ.
Nhưng trên thực tế, nếu nàng không nhục Lăng Hàn, Lăng Hàn đã sớm phủi mông rời đi, há sẽ có chuyện kế tiếp?
Có điều người tự coi mình là trung tâm như nàng, sao có khả năng tự xét lại, tự nhiên đổ tất cả lỗi lầm đến trên đầu người khác.
Nàng chỉ vào Lăng Hàn, giọng the thé nói:
- Ta tại sao không xứng? Cái tên này không phải phế vật là cái gì?
Phế vật?
Ngươi gặp qua phế vật nào có thể trong một đêm liền phá hai cảnh giới nhỏ? Phế vật nào có thể để cho Đan Sư Huyền Cấp cầu làm đệ tử chưa?
Những chuyện này Lưu Vũ Đồng đương nhiên sẽ không nói cho đối phương, chỉ nói:
- Ngươi, loại nữ nhân ánh mắt nông cạn này, đương nhiên sẽ không thấy vàng trong cát, ám giấu quang huy. Ngươi đã bỏ qua cơ hội, liền để ngươi nhìn hắn đại phóng dị sắc thì lại làm sao?
Nói đến đây, trong lòng nàng vẫn còn có chút không thoải mái, bởi vì Lăng Hàn lại động tâm với nữ nhân như vậy!
Nàng đương nhiên sẽ không thừa nhận mình đố kị.
- Ha ha ha ha!
Trầm Tử Yên cười to, chỉ vào Lăng Hàn nói.
- Hắn là vàng, minh châu? Đùa gì thế! Hắn chỉ là một tên phế vật, phế vật từ đầu đến chân!
- Không quá ba tháng, tất cả các ngươi đều chỉ có thể ngước nhìn hắn!
Lưu Vũ Đồng mười phần khẳng định nói, nàng không biết trước đây vì sao Lăng Hàn điệu thấp như vậy, nhưng hiện tại hắn hiển nhiên muốn tỏa ra hào quang của mình, cái này tất nhiên sẽ chói mắt đến tình trạng để Thái Dương cũng thất sắc.
Nghe nói như thế, tất cả mọi người đều cười nhạo, tuy Lăng Hàn xác thực đánh bại Trình Hào, nhưng thực lực chân thật của hắn chỉ là Luyện Thể tầng bốn, nhiều nhất tầng năm, tu vi như thế không thể xem là phế vật, nhưng cách thiên tài còn rất xa xôi, huống chi muốn làm cho tất cả mọi người ngước nhìn.
- Hả?
Lưu Vũ Đồng trừng mắt, khí thế của Tụ Nguyên tầng chín rung động, hết thảy tiếng cười nhất thời im bặt.
- Lăng Hàn, ngươi thật to gan!
Đúng lúc này, chỉ nghe một tiếng giận dữ vang lên, hai người bước nhanh đi vào Luyện Võ Trường.
Một cái là Trình Hào, một cái khác tuổi lớn hơn một chút, dáng dấp cùng hắn có mấy phần giống nhau.
Đó là thân ca ca của Trình Hào… Trình Hưởng, năm nay mười chín tuổi, Luyện Thể tầng chín.
Đồng dạng là Luyện Thể tầng chín, một cái mười bảy tuổi, một cái mười chín tuổi, thiên phú là không thể so sánh. Đương nhiên, mười chín tuổi Luyện Thể tầng chín ở Thương Vân Trấn, đã có thể xưng thiên tài, chỉ là không giống Trầm Tử Yên kinh diễm trác tuyệt như vậy mà thôi.
Oành oành oành oành, tiếng bước chân của Trình Hưởng rất nặng, cho thấy lúc này rất tức giận. Hắn đứng ở trước người Lăng Hàn ba mét, chỉ tay nói:
- Ngươi dùng thủ đoạn bỉ ổi gì?
Lăng Hàn lộ ra một nụ cười gằn, nói:
- Ta có thể đánh thắng là bởi vì ta dùng thủ đoạn bỉ ổi?
- Phí lời, bằng không phế vật như ngươi, dựa vào cái gì thắng đệ đệ của ta?
Trình Hưởng cao giọng nói, không giống Lăng Hàn có tên phế vật, nếu như chuyện ngày hôm nay không xử lý thích đáng, danh dự của Trình gia nhất định sẽ bị ảnh hưởng cực lớn.
Vì lẽ đó, mặc kệ có phải là Lăng Hàn động thủ đoạn gì không, hắn cũng phải kiên trì nói như vậy.
Nghe được hai chữ phế vật, biểu cảm trên mặt mọi người đều trở nên quái lạ.
Bởi vì trước đó Trầm Tử Yên cũng đã nói lời tương tự, kết quả bị Lưu Vũ Đồng bạt tai một trận, hiện tại vị cao thủ Tụ Nguyên tầng chín kia còn ở chỗ này, ngươi công nhiên ô nhục Lăng Hàn, có thể yên bình qua không?
Ý đồ của Trình Hưởng, lấy từng trải của Lăng Hàn, tự nhiên nhìn rõ ràng. Hắn cũng không vạch trần, chầm chậm nói:
- Há, vậy phải làm sao mới có thể chứng minh ta không có sử dụng những thủ đoạn bỉ ổi kia?
- Hừ, ngươi dùng thủ đoạn bắt nạt đệ đệ ta, ta là ca ca, làm sao cũng không thể như không nhìn thấy! Nếu như ngươi có gan, liền tới đánh với ta một trận!
Trình Hưởng hiển nhiên đã sớm nghĩ kỹ.
Mọi người không khỏi thầm nói một tiếng vô liêm sỉ!
Ngươi là Luyện Thể tầng chín, Lăng Hàn là Luyện Thể tầng bốn, tầng năm, này có thể đặt cùng một chỗ so sao? Có điều, chỉ cần đánh Lăng Hàn một trận, liền có thể yếu hóa ảnh hưởng của Trình Hào, lại xả giận cho Trình Hào, chiêu này rất thông minh, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện.
Lăng Hàn lắc đầu bật cười, nói:
- Ngươi là Luyện Thể tầng chín, ta chỉ là Luyện Thể tầng bốn, cái này tựa hồ rất không công bằng nha?
- Ta không ngại để ngươi mời người trợ giúp thay ngươi lên tràng!
Trình Hưởng cười ha ha, hắn tự nhiên biết Lăng Hàn có tên phế vật, ở học viện căn bản không người nào nguyện ý làm bằng hữu với hắn, làm sao có khả năng tìm được giúp đỡ?
Còn nữa, coi như hắn thật mời tới người giúp đỡ thì lại làm sao, hắn là Luyện Thể tầng chín, ở trong học viện thuộc về tồn tại mạnh nhất, còn sợ ai?
Vẻ mặt của mọi người lần thứ hai trở nên quái lạ, bởi vì Lăng Hàn thật là có một trợ giúp, hơn nữa còn là Tụ Nguyên tầng chín, một chiêu liền có thể thuấn sát Luyện Thể tầng chín!
Ngươi như vậy không phải muốn chết sao?
Lưu Vũ Đồng lãnh đạm nói.
- Ta năm nay mười bảy tuổi, giống như ngươi, ta là Tụ Nguyên tầng chín, ngươi thì sao?
Phốc!
Nghe nói như thế, tất cả mọi người đều phun ra ngoài.
Tụ Nguyên tầng chín, khái niệm này nghĩa là gì?
Người mạnh nhất của Thương Vân Trấn cũng chỉ là như thế!
Trầm Tử Yên đúng là một thiên tài, mười bảy tuổi Luyện Thể tầng chín, ở trong lịch sử Thương Vân Trấn cũng không thường thấy, một trăm năm nhiều nhất ra hai, ba kỳ tài như vậy, hào quang rực rỡ, có thể trở thành danh nhân trong lịch sử của Thương Vân Trấn.
Nhưng so sánh với Lưu Vũ Đồng, lại xách giày cũng không xứng!
Mười bảy tuổi Tụ Nguyên tầng chín... Cho dù phóng tới cả Vũ Quốc, một trăm năm có thể ra mấy cái?
Lưu Vũ Đồng không áp chế bản thân, thả ra khí thế của Tụ Nguyên tầng chín, để mỗi người đều cảm ứng được nàng mạnh mẽ.
Trầm Tử Yên đứng mũi chịu sào, nhất thời bị cỗ khí thế kia áp chế, ngay cả tư cách nhìn thẳng đối diện cũng không có. Điều này làm cho nàng kiêu ngạo không thể nào tiếp thu được, nỗ lực ngẩng đầu lên nhìn về phía đối phương, trong ánh mắt vừa có hoảng sợ, cũng có ủ rũ, càng có không rõ.
Tại sao nơi này sẽ xuất hiện một bạn cùng lứa tuổi đẹp đến làm cho nàng cảm thấy không bằng, thiên phú cao đến làm cho nàng tự ti? Tại sao đối phương sẽ không hiểu thấu đánh mình một trận?
- Bằng ngươi cũng dám xem thường hắn!
Lưu Vũ Đồng mở miệng, nhìn Lăng Hàn, sau đó sẽ quay đầu nhìn về phía Trầm Tử Yên.
- Ngươi căn bản không xứng!
Cái gì, nàng là thay Lăng Hàn ra mặt?
Bất kể là Trầm Tử Yên hay những người khác, đều là 10 ngàn cái không thể tin tưởng.
Cô gái này, phong hoa tuyệt đại, mỹ lệ vô song, hơn nữa thiên phú võ đạo cao đến kinh người, lại nhận thức Lăng phế vật, nhận thức cũng đã khó mà tin nổi, lại còn thay Lăng Hàn ra mặt, điều này làm cho ai có thể tiếp thu?
Đặc biệt là những nam sinh kia, mỗi một người đều đố kị muốn chết!
Trầm Tử Yên cắn chặt răng, trong ánh mắt muốn phun ra lửa, hiện tại nàng đem hết thảy phẫn nộ chuyển đến trên người Lăng Hàn.
Bởi vì Lưu Vũ Đồng quá mạnh mẽ, mạnh đến làm cho nàng căn bản sinh không nổi ý nghĩ trả thù.
Nhưng Lăng Hàn không giống, Luyện Thể tầng bốn ở trong mắt nàng không đáng nhắc tới.
Hơn nữa tất cả những thứ này đều là bởi vì Lăng Hàn, là hắn cố ý trêu đùa mình, để nàng nói trào phúng, kết quả bị Lưu Vũ Đồng bạt tai ở trước mặt mọi người, mất mặt xấu hổ.
Nhưng trên thực tế, nếu nàng không nhục Lăng Hàn, Lăng Hàn đã sớm phủi mông rời đi, há sẽ có chuyện kế tiếp?
Có điều người tự coi mình là trung tâm như nàng, sao có khả năng tự xét lại, tự nhiên đổ tất cả lỗi lầm đến trên đầu người khác.
Nàng chỉ vào Lăng Hàn, giọng the thé nói:
- Ta tại sao không xứng? Cái tên này không phải phế vật là cái gì?
Phế vật?
Ngươi gặp qua phế vật nào có thể trong một đêm liền phá hai cảnh giới nhỏ? Phế vật nào có thể để cho Đan Sư Huyền Cấp cầu làm đệ tử chưa?
Những chuyện này Lưu Vũ Đồng đương nhiên sẽ không nói cho đối phương, chỉ nói:
- Ngươi, loại nữ nhân ánh mắt nông cạn này, đương nhiên sẽ không thấy vàng trong cát, ám giấu quang huy. Ngươi đã bỏ qua cơ hội, liền để ngươi nhìn hắn đại phóng dị sắc thì lại làm sao?
Nói đến đây, trong lòng nàng vẫn còn có chút không thoải mái, bởi vì Lăng Hàn lại động tâm với nữ nhân như vậy!
Nàng đương nhiên sẽ không thừa nhận mình đố kị.
- Ha ha ha ha!
Trầm Tử Yên cười to, chỉ vào Lăng Hàn nói.
- Hắn là vàng, minh châu? Đùa gì thế! Hắn chỉ là một tên phế vật, phế vật từ đầu đến chân!
- Không quá ba tháng, tất cả các ngươi đều chỉ có thể ngước nhìn hắn!
Lưu Vũ Đồng mười phần khẳng định nói, nàng không biết trước đây vì sao Lăng Hàn điệu thấp như vậy, nhưng hiện tại hắn hiển nhiên muốn tỏa ra hào quang của mình, cái này tất nhiên sẽ chói mắt đến tình trạng để Thái Dương cũng thất sắc.
Nghe nói như thế, tất cả mọi người đều cười nhạo, tuy Lăng Hàn xác thực đánh bại Trình Hào, nhưng thực lực chân thật của hắn chỉ là Luyện Thể tầng bốn, nhiều nhất tầng năm, tu vi như thế không thể xem là phế vật, nhưng cách thiên tài còn rất xa xôi, huống chi muốn làm cho tất cả mọi người ngước nhìn.
- Hả?
Lưu Vũ Đồng trừng mắt, khí thế của Tụ Nguyên tầng chín rung động, hết thảy tiếng cười nhất thời im bặt.
- Lăng Hàn, ngươi thật to gan!
Đúng lúc này, chỉ nghe một tiếng giận dữ vang lên, hai người bước nhanh đi vào Luyện Võ Trường.
Một cái là Trình Hào, một cái khác tuổi lớn hơn một chút, dáng dấp cùng hắn có mấy phần giống nhau.
Đó là thân ca ca của Trình Hào… Trình Hưởng, năm nay mười chín tuổi, Luyện Thể tầng chín.
Đồng dạng là Luyện Thể tầng chín, một cái mười bảy tuổi, một cái mười chín tuổi, thiên phú là không thể so sánh. Đương nhiên, mười chín tuổi Luyện Thể tầng chín ở Thương Vân Trấn, đã có thể xưng thiên tài, chỉ là không giống Trầm Tử Yên kinh diễm trác tuyệt như vậy mà thôi.
Oành oành oành oành, tiếng bước chân của Trình Hưởng rất nặng, cho thấy lúc này rất tức giận. Hắn đứng ở trước người Lăng Hàn ba mét, chỉ tay nói:
- Ngươi dùng thủ đoạn bỉ ổi gì?
Lăng Hàn lộ ra một nụ cười gằn, nói:
- Ta có thể đánh thắng là bởi vì ta dùng thủ đoạn bỉ ổi?
- Phí lời, bằng không phế vật như ngươi, dựa vào cái gì thắng đệ đệ của ta?
Trình Hưởng cao giọng nói, không giống Lăng Hàn có tên phế vật, nếu như chuyện ngày hôm nay không xử lý thích đáng, danh dự của Trình gia nhất định sẽ bị ảnh hưởng cực lớn.
Vì lẽ đó, mặc kệ có phải là Lăng Hàn động thủ đoạn gì không, hắn cũng phải kiên trì nói như vậy.
Nghe được hai chữ phế vật, biểu cảm trên mặt mọi người đều trở nên quái lạ.
Bởi vì trước đó Trầm Tử Yên cũng đã nói lời tương tự, kết quả bị Lưu Vũ Đồng bạt tai một trận, hiện tại vị cao thủ Tụ Nguyên tầng chín kia còn ở chỗ này, ngươi công nhiên ô nhục Lăng Hàn, có thể yên bình qua không?
Ý đồ của Trình Hưởng, lấy từng trải của Lăng Hàn, tự nhiên nhìn rõ ràng. Hắn cũng không vạch trần, chầm chậm nói:
- Há, vậy phải làm sao mới có thể chứng minh ta không có sử dụng những thủ đoạn bỉ ổi kia?
- Hừ, ngươi dùng thủ đoạn bắt nạt đệ đệ ta, ta là ca ca, làm sao cũng không thể như không nhìn thấy! Nếu như ngươi có gan, liền tới đánh với ta một trận!
Trình Hưởng hiển nhiên đã sớm nghĩ kỹ.
Mọi người không khỏi thầm nói một tiếng vô liêm sỉ!
Ngươi là Luyện Thể tầng chín, Lăng Hàn là Luyện Thể tầng bốn, tầng năm, này có thể đặt cùng một chỗ so sao? Có điều, chỉ cần đánh Lăng Hàn một trận, liền có thể yếu hóa ảnh hưởng của Trình Hào, lại xả giận cho Trình Hào, chiêu này rất thông minh, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện.
Lăng Hàn lắc đầu bật cười, nói:
- Ngươi là Luyện Thể tầng chín, ta chỉ là Luyện Thể tầng bốn, cái này tựa hồ rất không công bằng nha?
- Ta không ngại để ngươi mời người trợ giúp thay ngươi lên tràng!
Trình Hưởng cười ha ha, hắn tự nhiên biết Lăng Hàn có tên phế vật, ở học viện căn bản không người nào nguyện ý làm bằng hữu với hắn, làm sao có khả năng tìm được giúp đỡ?
Còn nữa, coi như hắn thật mời tới người giúp đỡ thì lại làm sao, hắn là Luyện Thể tầng chín, ở trong học viện thuộc về tồn tại mạnh nhất, còn sợ ai?
Vẻ mặt của mọi người lần thứ hai trở nên quái lạ, bởi vì Lăng Hàn thật là có một trợ giúp, hơn nữa còn là Tụ Nguyên tầng chín, một chiêu liền có thể thuấn sát Luyện Thể tầng chín!
Ngươi như vậy không phải muốn chết sao?
/5357
|