Oành, Lăng Hàn đánh qua một quyền!
Rõ ràng không nhìn thấy hắn dùng võ kỹ lợi hại gì, nhưng vừa vặn bắt được kẽ hở. Ở dưới con mắt mọi người, cú đấm của Lăng Hàn vô cùng dễ dàng đánh vào ngực của người kia, trực tiếp đánh bay hắn ra ngoài.
Cú đấm này đánh cho chặt chẽ vững vàng, người kia rên lên một tiếng, bị đánh hôn mê bất tỉnh.
Toàn trường kinh hô!
Phải biết người kia tốt xấu gì cũng là Dũng Tuyền tầng bảy, Lăng Hàn chỉ tầng một mà thôi. Chính là Dũng Tuyền hậu kỳ đối phó tiền kỳ, sao ngay cả một quyền của Lăng Hàn cũng không ngăn nổi?
Đại hoàng tử, Tam hoàng tử biến sắc. Lăng Hàn lại mạnh đến mức độ như thế, ngay cả Dũng Tuyền tầng bảy cũng một chiêu tức bại. Cái này không yếu hơn Phong Viêm bao nhiêu a.
Trước đây không lâu, tu vi của Lăng Hàn căn bản không vào tầm mắt của bọn họ. Chỉ là bọn họ vừa ý quan hệ phía sau Lăng Hàn mới hạ mình kết giao, mà năng lực của Lăng Hàn lại không được bọn họ để ở trong mắt. Nhưng hiện tại... Thực sự là không thể tin được.
Thất hoàng tử lộ ra nụ cười. Lăng Hàn càng mạnh, hắn càng cao hứng. Bởi vì hắn ở thời điểm Lăng Hàn "nguy nan" cứu viện, phần ân tình này là hàng thật đúng giá.
Lưu gia có mấy người lộ ra sắc mặt vui mừng, nhưng cũng có vài người lộ ra vẻ giận dữ. Hiển nhiên bởi vì lập trường không giống mà sản sinh tâm thái không giống.
Lăng Hàn tiếp tục tiến lên, phảng phất vừa nãy chỉ là đánh bay một tiểu nhân vật, hoàn toàn không đáng nhắc tới.
- Lăng Hàn, dám chạy đến Lưu gia hành hung, lá gan của ngươi không nhỏ nha!
Lại một trung niên nhảy ra, thế hệ trẻ tuổi đã khó có người có thể ngăn cản Lăng Hàn. Người này gần bốn mươi tuổi, tu vi Dũng Tuyền tầng chín, bị nhốt ở tầng thứ này rất nhiều năm, đã mài giũa thực lực cực kỳ vững chắc.
Lăng Hàn cười nhạt nói:
- Bình thường thôi, ta chỉ là tới xem bằng hữu một chút.
- Đã như vậy, còn xin tự trọng.
Người này nói. Hắn gọi Lưu Chính, rất có hi vọng đột phá Linh Hải Cảnh, bởi vậy có tư cách tiếp xúc được cơ mật hạch tâm của Lưu gia. Hắn biết gia tộc có hai thanh âm, một bên giúp Lăng Hàn, một bên khác thì giúp Phong Viêm.
Hắn tự nhiên là giúp Phong Viêm. Bởi vì lần này chỗ tốt Phong Viêm đồng ý quả thật làm cho Lưu gia động tâm. Có điều gia tộc còn có rất nhiều người giúp Lăng Hàn, do đó hắn cũng không muốn trở mặt với Lăng Hàn.
Lăng Hàn nói:
- Nếu Vũ Đồng cam tâm tình nguyện xuất giá, ta tự nhiên sẽ đưa lên một phần hậu lễ. Nhưng nếu người nào đó ép buộc nàng, vậy ta sẽ không đáp ứng!
- Ngươi quản không khỏi quá rộng đi!
Lưu Chính hừ nói.
- Nể tình ngươi cũng vì bằng hữu, mau chóng lui ra, thứ ngươi vô tội.
- Để Vũ Đồng nói chuyện, ta muốn chính tai nghe nàng nói thế nào.
Lăng Hàn tiếp tục hướng về phía trước.
- Làm càn!
Lưu Chính nổi giận. Hắn không chỉ là con cháu của Lưu gia, hơn nữa còn sắp đi vào hạch tâm gia tộc, lời nói ra ai dám không nghe? Nhưng hảo ngôn hảo ngữ thương lượng với Lăng Hàn, đối phương lại còn quấy nhiễu.
Bốn phía, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm. Lúc này tự nhiên sẽ không có ai chạy ra ngăn cản.
Lăng Hàn nhanh chân tiến lên, lướt qua Lưu Chính. Căn bản không để hắn ở trong mắt.
- Lớn mật!
Trên mặt Lưu Chính không nhịn được. Đột nhiên hắn xoay người, đưa tay chụp vào vai Lăng Hàn.
Đùng, Lăng Hàn cũng không quay đầu lại, chỉ đưa tay tóm lấy Lưu Chính, lại vung một cái…. Xoạt, Lưu Chính liền bị hắn ném ra ngoài. Đúng dịp nha, vừa vặn rơi xuống bên chân của Phong Viêm.
Thật lợi hại, ngay cả Lưu Chính cũng không phải đối thủ! Sức chiến đấu của tên này đạt đến bao nhiêu tinh? Nhưng hắn rõ ràng chỉ là Dũng Tuyền tầng một, vì sao lại trâu bò như thế?
Trong đám người, Nghiêm Thiên Chiếu mỉm cười, nơi sâu xa trong mắt lại có một luồng ánh sáng màu xanh lục lưu động, hình thành một lục giác tinh quỷ dị. Hắn chăm chú nhìn Lăng Hàn, nụ cười dần dần mở rộng.
Phong Viêm cúi đầu nhìn Lưu Chính một chút, lại ngẩng đầu lên. Trên mặt vô cùng bình tĩnh, không nhìn ra có chút dị dạng.
- Lăng Hàn, ngươi quá mức!
Một ông lão khoảng chừng năm mươi tuổi đi ra, trên mặt mang theo biểu tình không vui.
Lưu Từ… Linh Hải Cảnh!
Đừng nhìn trong tên của hắn có một chữ Từ, nhưng làm người lại không từ bi chút nào, xưa nay được xưng tâm ngoan thủ lạt.
Hiện tại Lăng Hàn đã vô địch trong Dũng Tuyền Cảnh, lên nhiều Dũng Tuyền Cảnh hơn nữa cũng chỉ tự rước lấy nhục. Bởi vậy Linh Hải Cảnh của Lưu gia chỉ có thể mặt dầy đứng ra. Tuy lấy lớn ép nhỏ có chút mất mặt, nhưng dù sao cũng còn hơn không trấn áp được Lăng Hàn, để hắn đại náo ở trước mặt mọi người đi?
- Quảng lão ca, cặn bã này giao cho ngươi!
Lăng Hàn cười nói.
Quảng Nguyên rất khó chịu đứng lên nói:
- Đây chính là Linh Hải Cảnh, không phải cặn bã! Phi, lão tử thực xui xẻo, lại bị ngươi đầu độc!
Nói thì nói như thế, nhưng hắn đã nhảy ra, xuất hiện ở trước mặt Lưu Từ.
- Quảng Nguyên?
Lưu Từ đương nhiên nhận ra Quảng Nguyên. Linh Hải Cảnh ở Vũ Quốc là cao thủ chân chính. Địa phương lớn như Đại Nguyên thành cũng chỉ có một Linh Hải Cảnh, trình độ hiếm hoi có thể thấy được chút ít.
Huống chi Quảng Nguyên còn là một trong mười cao thủ tán tu, ngay cả Hào Môn như Lưu gia cũng không xem thường.
Quảng Nguyên cười hì hì nói:
- Lưu lão huynh, ngươi không ra tay, ta cũng không ra tay, được không?
Sắc mặt của Lưu Từ đột biến. Lời này nghe rất nể tình, nhưng phải biết đây là Lưu gia! Ngày hôm nay là Lưu gia gả nữ, các ngươi tới quấy rối, còn không cho hắn ra tay, đây là cái đạo lí gì?
- Quảng Nguyên huynh, có thể cho cái mặt mũi, không muốn nhúng tay hay không?
Lưu gia lại có một tên cường giả đi ra, cười khanh khách nhìn Quảng Nguyên.
- Lưu Sấm!
Sắc mặt của Quảng Nguyên căng thẳng. Người này là con hổ biết cười chân chính! Một bên cùng ngươi xưng huynh gọi đệ, đàm tiếu thật vui, nhưng ngay lập tức sẽ trở mặt ra tay. Mà tu vi Linh Hải tầng sáu của đối phương thậm chí còn cao hơn hắn một đoạn!
- Khà khà, lão phu cũng tới tham gia náo nhiệt!
Một ông lão vóc người cao gầy đứng dậy. Trên đầu lão trọc lóc, con mắt rất nhỏ, nhưng lại toả ra hàn quang kinh người.
- Vô Thảo Lữ Trung Thiên!
Lúc này đến phiên sắc mặt Lưu Sấm căng thẳng.
Lữ Trung Thiên đồng dạng là tán tu, hơn nữa bối phận cao hơn Quảng Nguyên một đời. Cái biệt hiệu Vô Thảo chính là để hình dung cái đầu hói của hắn. Cũng là bởi vì hắn ra tay tàn nhẫn, không để lại người sống.
Người này từ năm năm trước liền tiêu thanh biệt tích, đại đa số người cho rằng hắn đã chết. Nhưng Lưu gia lại biết, Lữ Trung Thiên là bị Hoàng thất chiêu an! Hiện tại người này xuất hiện ở đây, hơn nữa rõ ràng đứng bên Lăng Hàn, lẽ nào là Hoàng thất cho thấy thái độ gì sao?
Ngay cả Đại hoàng tử và Tam hoàng tử cũng giật mình. Bọn họ tự nhiên biết thân phận của Lữ Trung Thiên.
Đây là một trong mấy vị cung phụng của Hoàng thất. Bọn họ từng người chiêu mộ được hai cái, mà Lữ Trung Thiên... Là người của Thất hoàng tử!
Thất đệ và Lăng Hàn đi cùng nhau?
Nhưng bất luận nhìn thế nào, Lăng Hàn đều không thể chiếm được thượng phong a!
Sao thất đệ sẽ phạm sai lầm như vậy? Biết rõ thua còn muốn giúp đỡ Lăng Hàn? Phải biết, sau lưng Phong Viêm là Đông Nguyệt Tông, thế lực kia Vũ Quốc có thể đối kháng sao?
Kỳ quái, thất đệ tuyệt không phải kẻ ngu si như vậy.
---------------
Rõ ràng không nhìn thấy hắn dùng võ kỹ lợi hại gì, nhưng vừa vặn bắt được kẽ hở. Ở dưới con mắt mọi người, cú đấm của Lăng Hàn vô cùng dễ dàng đánh vào ngực của người kia, trực tiếp đánh bay hắn ra ngoài.
Cú đấm này đánh cho chặt chẽ vững vàng, người kia rên lên một tiếng, bị đánh hôn mê bất tỉnh.
Toàn trường kinh hô!
Phải biết người kia tốt xấu gì cũng là Dũng Tuyền tầng bảy, Lăng Hàn chỉ tầng một mà thôi. Chính là Dũng Tuyền hậu kỳ đối phó tiền kỳ, sao ngay cả một quyền của Lăng Hàn cũng không ngăn nổi?
Đại hoàng tử, Tam hoàng tử biến sắc. Lăng Hàn lại mạnh đến mức độ như thế, ngay cả Dũng Tuyền tầng bảy cũng một chiêu tức bại. Cái này không yếu hơn Phong Viêm bao nhiêu a.
Trước đây không lâu, tu vi của Lăng Hàn căn bản không vào tầm mắt của bọn họ. Chỉ là bọn họ vừa ý quan hệ phía sau Lăng Hàn mới hạ mình kết giao, mà năng lực của Lăng Hàn lại không được bọn họ để ở trong mắt. Nhưng hiện tại... Thực sự là không thể tin được.
Thất hoàng tử lộ ra nụ cười. Lăng Hàn càng mạnh, hắn càng cao hứng. Bởi vì hắn ở thời điểm Lăng Hàn "nguy nan" cứu viện, phần ân tình này là hàng thật đúng giá.
Lưu gia có mấy người lộ ra sắc mặt vui mừng, nhưng cũng có vài người lộ ra vẻ giận dữ. Hiển nhiên bởi vì lập trường không giống mà sản sinh tâm thái không giống.
Lăng Hàn tiếp tục tiến lên, phảng phất vừa nãy chỉ là đánh bay một tiểu nhân vật, hoàn toàn không đáng nhắc tới.
- Lăng Hàn, dám chạy đến Lưu gia hành hung, lá gan của ngươi không nhỏ nha!
Lại một trung niên nhảy ra, thế hệ trẻ tuổi đã khó có người có thể ngăn cản Lăng Hàn. Người này gần bốn mươi tuổi, tu vi Dũng Tuyền tầng chín, bị nhốt ở tầng thứ này rất nhiều năm, đã mài giũa thực lực cực kỳ vững chắc.
Lăng Hàn cười nhạt nói:
- Bình thường thôi, ta chỉ là tới xem bằng hữu một chút.
- Đã như vậy, còn xin tự trọng.
Người này nói. Hắn gọi Lưu Chính, rất có hi vọng đột phá Linh Hải Cảnh, bởi vậy có tư cách tiếp xúc được cơ mật hạch tâm của Lưu gia. Hắn biết gia tộc có hai thanh âm, một bên giúp Lăng Hàn, một bên khác thì giúp Phong Viêm.
Hắn tự nhiên là giúp Phong Viêm. Bởi vì lần này chỗ tốt Phong Viêm đồng ý quả thật làm cho Lưu gia động tâm. Có điều gia tộc còn có rất nhiều người giúp Lăng Hàn, do đó hắn cũng không muốn trở mặt với Lăng Hàn.
Lăng Hàn nói:
- Nếu Vũ Đồng cam tâm tình nguyện xuất giá, ta tự nhiên sẽ đưa lên một phần hậu lễ. Nhưng nếu người nào đó ép buộc nàng, vậy ta sẽ không đáp ứng!
- Ngươi quản không khỏi quá rộng đi!
Lưu Chính hừ nói.
- Nể tình ngươi cũng vì bằng hữu, mau chóng lui ra, thứ ngươi vô tội.
- Để Vũ Đồng nói chuyện, ta muốn chính tai nghe nàng nói thế nào.
Lăng Hàn tiếp tục hướng về phía trước.
- Làm càn!
Lưu Chính nổi giận. Hắn không chỉ là con cháu của Lưu gia, hơn nữa còn sắp đi vào hạch tâm gia tộc, lời nói ra ai dám không nghe? Nhưng hảo ngôn hảo ngữ thương lượng với Lăng Hàn, đối phương lại còn quấy nhiễu.
Bốn phía, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm. Lúc này tự nhiên sẽ không có ai chạy ra ngăn cản.
Lăng Hàn nhanh chân tiến lên, lướt qua Lưu Chính. Căn bản không để hắn ở trong mắt.
- Lớn mật!
Trên mặt Lưu Chính không nhịn được. Đột nhiên hắn xoay người, đưa tay chụp vào vai Lăng Hàn.
Đùng, Lăng Hàn cũng không quay đầu lại, chỉ đưa tay tóm lấy Lưu Chính, lại vung một cái…. Xoạt, Lưu Chính liền bị hắn ném ra ngoài. Đúng dịp nha, vừa vặn rơi xuống bên chân của Phong Viêm.
Thật lợi hại, ngay cả Lưu Chính cũng không phải đối thủ! Sức chiến đấu của tên này đạt đến bao nhiêu tinh? Nhưng hắn rõ ràng chỉ là Dũng Tuyền tầng một, vì sao lại trâu bò như thế?
Trong đám người, Nghiêm Thiên Chiếu mỉm cười, nơi sâu xa trong mắt lại có một luồng ánh sáng màu xanh lục lưu động, hình thành một lục giác tinh quỷ dị. Hắn chăm chú nhìn Lăng Hàn, nụ cười dần dần mở rộng.
Phong Viêm cúi đầu nhìn Lưu Chính một chút, lại ngẩng đầu lên. Trên mặt vô cùng bình tĩnh, không nhìn ra có chút dị dạng.
- Lăng Hàn, ngươi quá mức!
Một ông lão khoảng chừng năm mươi tuổi đi ra, trên mặt mang theo biểu tình không vui.
Lưu Từ… Linh Hải Cảnh!
Đừng nhìn trong tên của hắn có một chữ Từ, nhưng làm người lại không từ bi chút nào, xưa nay được xưng tâm ngoan thủ lạt.
Hiện tại Lăng Hàn đã vô địch trong Dũng Tuyền Cảnh, lên nhiều Dũng Tuyền Cảnh hơn nữa cũng chỉ tự rước lấy nhục. Bởi vậy Linh Hải Cảnh của Lưu gia chỉ có thể mặt dầy đứng ra. Tuy lấy lớn ép nhỏ có chút mất mặt, nhưng dù sao cũng còn hơn không trấn áp được Lăng Hàn, để hắn đại náo ở trước mặt mọi người đi?
- Quảng lão ca, cặn bã này giao cho ngươi!
Lăng Hàn cười nói.
Quảng Nguyên rất khó chịu đứng lên nói:
- Đây chính là Linh Hải Cảnh, không phải cặn bã! Phi, lão tử thực xui xẻo, lại bị ngươi đầu độc!
Nói thì nói như thế, nhưng hắn đã nhảy ra, xuất hiện ở trước mặt Lưu Từ.
- Quảng Nguyên?
Lưu Từ đương nhiên nhận ra Quảng Nguyên. Linh Hải Cảnh ở Vũ Quốc là cao thủ chân chính. Địa phương lớn như Đại Nguyên thành cũng chỉ có một Linh Hải Cảnh, trình độ hiếm hoi có thể thấy được chút ít.
Huống chi Quảng Nguyên còn là một trong mười cao thủ tán tu, ngay cả Hào Môn như Lưu gia cũng không xem thường.
Quảng Nguyên cười hì hì nói:
- Lưu lão huynh, ngươi không ra tay, ta cũng không ra tay, được không?
Sắc mặt của Lưu Từ đột biến. Lời này nghe rất nể tình, nhưng phải biết đây là Lưu gia! Ngày hôm nay là Lưu gia gả nữ, các ngươi tới quấy rối, còn không cho hắn ra tay, đây là cái đạo lí gì?
- Quảng Nguyên huynh, có thể cho cái mặt mũi, không muốn nhúng tay hay không?
Lưu gia lại có một tên cường giả đi ra, cười khanh khách nhìn Quảng Nguyên.
- Lưu Sấm!
Sắc mặt của Quảng Nguyên căng thẳng. Người này là con hổ biết cười chân chính! Một bên cùng ngươi xưng huynh gọi đệ, đàm tiếu thật vui, nhưng ngay lập tức sẽ trở mặt ra tay. Mà tu vi Linh Hải tầng sáu của đối phương thậm chí còn cao hơn hắn một đoạn!
- Khà khà, lão phu cũng tới tham gia náo nhiệt!
Một ông lão vóc người cao gầy đứng dậy. Trên đầu lão trọc lóc, con mắt rất nhỏ, nhưng lại toả ra hàn quang kinh người.
- Vô Thảo Lữ Trung Thiên!
Lúc này đến phiên sắc mặt Lưu Sấm căng thẳng.
Lữ Trung Thiên đồng dạng là tán tu, hơn nữa bối phận cao hơn Quảng Nguyên một đời. Cái biệt hiệu Vô Thảo chính là để hình dung cái đầu hói của hắn. Cũng là bởi vì hắn ra tay tàn nhẫn, không để lại người sống.
Người này từ năm năm trước liền tiêu thanh biệt tích, đại đa số người cho rằng hắn đã chết. Nhưng Lưu gia lại biết, Lữ Trung Thiên là bị Hoàng thất chiêu an! Hiện tại người này xuất hiện ở đây, hơn nữa rõ ràng đứng bên Lăng Hàn, lẽ nào là Hoàng thất cho thấy thái độ gì sao?
Ngay cả Đại hoàng tử và Tam hoàng tử cũng giật mình. Bọn họ tự nhiên biết thân phận của Lữ Trung Thiên.
Đây là một trong mấy vị cung phụng của Hoàng thất. Bọn họ từng người chiêu mộ được hai cái, mà Lữ Trung Thiên... Là người của Thất hoàng tử!
Thất đệ và Lăng Hàn đi cùng nhau?
Nhưng bất luận nhìn thế nào, Lăng Hàn đều không thể chiếm được thượng phong a!
Sao thất đệ sẽ phạm sai lầm như vậy? Biết rõ thua còn muốn giúp đỡ Lăng Hàn? Phải biết, sau lưng Phong Viêm là Đông Nguyệt Tông, thế lực kia Vũ Quốc có thể đối kháng sao?
Kỳ quái, thất đệ tuyệt không phải kẻ ngu si như vậy.
---------------
/5357
|