Nhạc Chấn Sơn vung chưởng đón lấy, có bảy đạo khí sinh thành, hóa thành bảy bàn tay lớn màu đỏ, đón lấy tám đạo kiếm khí.
Phốc phốc phốc phốc, kiếm khí và đại thủ ấn dồn dập dập tắt, nhưng Ngạo Phong tu ra đạo kiếm khí thứ tám, hiển nhiên chiếm ưu thế, đạo kiếm khí đó cuốn qua, khiến cho Nhạc Chấn Sơn chỉ có thể né tránh, tách ra đạo kiếm khí này.
Đây chính là ưu thế khi lĩnh ngộ "Đạo" càng sâu, tương tự đánh ra một đòn, sức mạnh tương tự, nhưng uy lực sẽ càng mạnh hơn!
Này vẫn là bảy đạo cùng tám đạo khí trong lúc đó khác biệt, nếu như một đạo đối kháng tám đạo, thậm chí không đạo đối kháng tám đạo, thì chênh lệch lớn đến như trời và đất, cái này cũng là tại sao tu ra bảy đạo khí có thể coi như vương giả.
Cũng còn tốt, bảy đạo và tám đạo chênh lệch còn không phải quá rõ ràng, tu vi của Nhạc Chấn Sơn lại tương đương Ngạo Phong, bởi vậy hắn đối kháng Ngạo Phong xác thực sẽ chịu thiệt, nhưng đủ để đọ sức rất lâu.
Đây chính là Đông Nguyệt Tông, một khi bọn họ ác chiến, tất nhiên sẽ có đại nhân vật đi ra ngăn cản.
- Nhạc Chấn Sơn, ngươi muốn đối địch với ta?
Ngạo Phong đột nhiên hét ầm lên.
- Hiện tại ta rất phẫn nộ! Ta mất một đứa con gái, ta muốn giết tên khốn kiếp này!
Nhạc Chấn Sơn lắc đầu nói:
- Rất lâu không có giao thủ với ngươi, ngược lại muốn xem xem thực lực của ngươi bây giờ ra sao, có lui bước hay không?
Ngạo Phong thu hồi vẻ giận dữ, hít một hơi thật sâu nói:
- Xưa nay ngươi không phải là đối thủ của ta, trước đây như vậy, hiện tại như vậy, tương lai cũng như thế!
Hai mắt của hắn mở lớn, lướt qua hai vệt ánh sáng lạnh lẽo, như lợi kiếm cắt không khí, hình thành tầng tầng gợn sóng.
Nhạc Chấn Sơn không dám khinh thường, thực lực của Ngạo Phong trên hắn, tuy chênh lệch không quá lớn, nhưng đối phương toàn lực ứng phó, nếu hắn bất cẩn, vật rất có khả năng trong mấy chiêu liền bị oanh bại.
- Vậy phóng ngựa đến đây đi!
Hắn không chút để ý nói.
Cao thủ so chiêu, liều tất nhiên là thực lực, nhưng cũng không thể coi thường công lực ngoài miệng, đây là một loại khí thế, không thể yếu.
- Hừ!
Đúng lúc này, một uy thế trấn áp xuống, chỉ thấy một lão giả đạp không mà tới, ánh mắt đảo qua, tràn ngập uy nghiêm, nhất thời để Ngạo Phong và Nhạc Chấn Sơn ngừng chiến.
Đây là một cường giả Sinh Hoa Cảnh, khí thế siêu thoát phàm tục cuốn qua, để trong lòng của mỗi người đều cảm giác như đối mặt Thần linh.
Lăng Hàn liếc mắt nhìn, tên Sinh Hoa Cảnh này chính là Hà Chính Sơ lúc trước đi Vũ Quốc, cùng Vũ Hoàng đánh một trận, kết quả bị đuổi đi. Mà đồng dạng là nửa bước Sinh Hoa, nhưng Vũ Hoàng còn hung hăng hơn Ngạo Phong nhiều.
Hết cách rồi, một chỉ là chấp sự của tông môn, dù cho trong tay khống chế quyền lực to lớn hơn nữa, thống trị rất nhiều con dân, nhưng chung quy không cách nào so với đế vương của một quốc gia. Huống chi Vũ Hoàng còn là thiên tài mấy ngàn năm khó gặp, ở trên người hắn, quốc thế bị hắn phát huy đến cực hạn.
Hắn không khỏi nghĩ, hiện tại Vũ Hoàng thế nào rồi, lấy hùng tài đại lược của đối phương, cũng nhanh đột phá Sinh Hoa Cảnh đi? Vừa vào Sinh Hoa, liền có thể thu được hai trăm năm tuổi thọ, hiện tại Vũ Hoàng mới sáu mươi, đối lập ba trăm năm tuổi thọ mà nói, hắn vẻn vẹn như người thường hai mươi tuổi, chính là lúc phong hoa cường thịnh.
E là không bao lâu nữa liền có thể nghe nói một vị cường giả "trẻ tuổi" từ từ bay lên, rong ruổi ở Bắc Vực, thậm chí tiến vào ba vực một châu khác, thoả thích bày ra phong thái của mình.
- Việc này, Tông chủ đại nhân đã có quyết đoán!
Hà Chính Sơ không chút tình cảm nói.
- Ngạo Tử Đài âm mưu hãm hại đệ tử bản tông trước, bị Hàn Lâm giết, có tội thì phải chịu! Nhưng Hàn Lâm tư hạ sát thủ, tương tự làm trái tông quy, bị phạt tiến vào Ám Ma Sâm Lâm, trong vòng một năm phải hái đủ bảy cây Hỏa Dương Thảo mới có thể trở về.
Chỉ như vậy thì xong?
Tất cả mọi người kinh ngạc, kia là con gái của Ngạo gia a, hơn nữa không phải con riêng không quan trọng gì, mà là công chúa thiên tài trác tuyệt! Nhưng lại chỉ phạt vào Ám Ma Sâm Lâm hái thảo dược, trừng phạt này cũng quá nhẹ đi?
Nhưng cũng có người cười gằn, Hỏa Dương Thảo a, chỉ ở nơi sâu xa của Ám Ma Sâm Lâm mới có thể hái được, mà ở chỗ đó lại có yêu thú Sinh Hoa Cảnh qua lại, ngay cả cường giả Thần Thai Cảnh cũng không dám dễ dàng đặt chân.
Hơn nữa, Hỏa Dương Thảo rất ít ỏi, hái được một cây cũng phải tốn rất nhiều thời giờ, muốn hái bảy cây, cần thời gian càng dài đến quá mức, số may có khả năng một hai tháng, vận may kém... ngươi chuẩn bị ở nơi đó nghỉ ngơi một năm nửa năm đi.
Thời gian lâu như vậy, xác suất gặp phải yêu thú Sinh Hoa Cảnh lớn bao nhiêu?
Vì lẽ đó, cái này không phải chắc chắn sẽ chết, nhưng vô cùng nguy hiểm.
Hiển nhiên, đời sau của Ngạo gia làm sao có khả năng chết vô ích, nhưng chuyện này dù sao cũng là Ngạo Tử Đài có lỗi trước, lại dính đến Nhạc Khai Vũ, bởi vậy Nhạc gia lão tổ khẳng định đã nhúng tay, mới có quyết định xử phạt cuối cùng này.
- Hàn sư đệ, ta đi với ngươi!
Nhạc Khai Vũ rất nghĩa khí nói. Tính cách của hắn xác thực chính là như vậy, lại thêm trước đó cùng chung hoạn nạn, không chút do dự liền lựa chọn đi theo Lăng Hàn.
Lăng Hàn nhìn Nhạc Khai Vũ gật gật đầu, nhưng trong lòng thì thầm nghĩ, hắn có nên đi Ám Ma Sâm Lâm không. Dù sao, hiện tại hắn chỉ là lấy thân phận "Hàn Lâm" giả, căn bản không cần vì duy trì thân phận này mà đi mạo hiểm.
Trước tiên không quan tâm những chuyện đó, chờ xem đi, dù sao hiện tại hắn cũng không có việc gì làm.
Ngạo Phong hừ một tiếng, nhìn chằm chằm Lăng Hàn rất lâu, lúc này mới xoay người rời đi. Hết cách rồi, quyết định cuối cùng này hiển nhiên là Ngạo gia lão tổ đồng ý, hắn lại ngạo khí cũng không dám mạo phạm lão tổ tông.
Ám Ma Sâm Lâm sao?
Hừ, nhiều nhất hai ba tháng, hắn nhất định có thể thẳng tiến Sinh Hoa Cảnh, đến thời điểm đó hắn có thể giết vào nơi sâu xa của Ám Ma Sâm Lâm, tìm giết Lăng Hàn!
Hai ba tháng mà thôi, hắn không tin Lăng Hàn có thể tìm được bảy cây Hỏa Dương Thảo nhanh như vậy.
Mọi người dồn dập tản đi, thi thể của Ngạo Tử Đài tự nhiên có người mang theo, mà vị thần nữ của Đông Nguyệt Tông này hương tiêu ngọc vẫn, không biết để bao nhiêu người thương thấu tâm.
- Hàn Lâm, trong vòng ba ngày, nhất định phải rời Đông Nguyệt Tông lên đường, nếu dám bỏ trốn, bản tông chắc chắn sẽ tìm khắp thiên hạ, bắt ngươi trở về.
Hà Chính Sơ nói, hồn nhiên không biết người phía dưới chính là hung thủ mà lúc trước hắn đi Vũ Quốc muốn dẫn về.
Nói xong, hắn xoay người rời đi, lấy thân phận Sinh Hoa Cảnh của hắn tự nhiên xem thường tốn hơi với loại tiểu nhân vật như Lăng Hàn.
- Hàn sư đệ, lần này phiền phức rồi!
Nhạc Khai Vũ nói, nhíu mày lên, hắn đương nhiên biết độ khó khi thu hoạch bảy cây Hỏa Dương Thảo.
Lăng Hàn cũng nhíu mày, giữa lúc Nhạc Khai Vũ cho rằng hắn cũng đang phiền não, thì lại nghe Lăng Hàn nói:
- Không biết ngày mai còn có thể lấy được Lôi Đình Chiến Giáp hay không?
Nhạc Khai Vũ suýt chút nữa ngã chổng vó, đã đến lúc này, ngươi còn nhớ Lôi Đình Chiến Giáp? Hắn tức giận nói:
- So với tiến vào Ám Ma Sâm Lâm hái thuốc, Lôi Đình Chiến Giáp không đáng kể chút nào!
Lăng Hàn nở nụ cười nói:
- Có Lôi Đình Chiến Giáp, không phải càng thêm an toàn sao?
Nói như vậy tựa hồ cũng có lý, Nhạc Khai Vũ gãi gãi đầu, nhưng luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó.
---------------
Phốc phốc phốc phốc, kiếm khí và đại thủ ấn dồn dập dập tắt, nhưng Ngạo Phong tu ra đạo kiếm khí thứ tám, hiển nhiên chiếm ưu thế, đạo kiếm khí đó cuốn qua, khiến cho Nhạc Chấn Sơn chỉ có thể né tránh, tách ra đạo kiếm khí này.
Đây chính là ưu thế khi lĩnh ngộ "Đạo" càng sâu, tương tự đánh ra một đòn, sức mạnh tương tự, nhưng uy lực sẽ càng mạnh hơn!
Này vẫn là bảy đạo cùng tám đạo khí trong lúc đó khác biệt, nếu như một đạo đối kháng tám đạo, thậm chí không đạo đối kháng tám đạo, thì chênh lệch lớn đến như trời và đất, cái này cũng là tại sao tu ra bảy đạo khí có thể coi như vương giả.
Cũng còn tốt, bảy đạo và tám đạo chênh lệch còn không phải quá rõ ràng, tu vi của Nhạc Chấn Sơn lại tương đương Ngạo Phong, bởi vậy hắn đối kháng Ngạo Phong xác thực sẽ chịu thiệt, nhưng đủ để đọ sức rất lâu.
Đây chính là Đông Nguyệt Tông, một khi bọn họ ác chiến, tất nhiên sẽ có đại nhân vật đi ra ngăn cản.
- Nhạc Chấn Sơn, ngươi muốn đối địch với ta?
Ngạo Phong đột nhiên hét ầm lên.
- Hiện tại ta rất phẫn nộ! Ta mất một đứa con gái, ta muốn giết tên khốn kiếp này!
Nhạc Chấn Sơn lắc đầu nói:
- Rất lâu không có giao thủ với ngươi, ngược lại muốn xem xem thực lực của ngươi bây giờ ra sao, có lui bước hay không?
Ngạo Phong thu hồi vẻ giận dữ, hít một hơi thật sâu nói:
- Xưa nay ngươi không phải là đối thủ của ta, trước đây như vậy, hiện tại như vậy, tương lai cũng như thế!
Hai mắt của hắn mở lớn, lướt qua hai vệt ánh sáng lạnh lẽo, như lợi kiếm cắt không khí, hình thành tầng tầng gợn sóng.
Nhạc Chấn Sơn không dám khinh thường, thực lực của Ngạo Phong trên hắn, tuy chênh lệch không quá lớn, nhưng đối phương toàn lực ứng phó, nếu hắn bất cẩn, vật rất có khả năng trong mấy chiêu liền bị oanh bại.
- Vậy phóng ngựa đến đây đi!
Hắn không chút để ý nói.
Cao thủ so chiêu, liều tất nhiên là thực lực, nhưng cũng không thể coi thường công lực ngoài miệng, đây là một loại khí thế, không thể yếu.
- Hừ!
Đúng lúc này, một uy thế trấn áp xuống, chỉ thấy một lão giả đạp không mà tới, ánh mắt đảo qua, tràn ngập uy nghiêm, nhất thời để Ngạo Phong và Nhạc Chấn Sơn ngừng chiến.
Đây là một cường giả Sinh Hoa Cảnh, khí thế siêu thoát phàm tục cuốn qua, để trong lòng của mỗi người đều cảm giác như đối mặt Thần linh.
Lăng Hàn liếc mắt nhìn, tên Sinh Hoa Cảnh này chính là Hà Chính Sơ lúc trước đi Vũ Quốc, cùng Vũ Hoàng đánh một trận, kết quả bị đuổi đi. Mà đồng dạng là nửa bước Sinh Hoa, nhưng Vũ Hoàng còn hung hăng hơn Ngạo Phong nhiều.
Hết cách rồi, một chỉ là chấp sự của tông môn, dù cho trong tay khống chế quyền lực to lớn hơn nữa, thống trị rất nhiều con dân, nhưng chung quy không cách nào so với đế vương của một quốc gia. Huống chi Vũ Hoàng còn là thiên tài mấy ngàn năm khó gặp, ở trên người hắn, quốc thế bị hắn phát huy đến cực hạn.
Hắn không khỏi nghĩ, hiện tại Vũ Hoàng thế nào rồi, lấy hùng tài đại lược của đối phương, cũng nhanh đột phá Sinh Hoa Cảnh đi? Vừa vào Sinh Hoa, liền có thể thu được hai trăm năm tuổi thọ, hiện tại Vũ Hoàng mới sáu mươi, đối lập ba trăm năm tuổi thọ mà nói, hắn vẻn vẹn như người thường hai mươi tuổi, chính là lúc phong hoa cường thịnh.
E là không bao lâu nữa liền có thể nghe nói một vị cường giả "trẻ tuổi" từ từ bay lên, rong ruổi ở Bắc Vực, thậm chí tiến vào ba vực một châu khác, thoả thích bày ra phong thái của mình.
- Việc này, Tông chủ đại nhân đã có quyết đoán!
Hà Chính Sơ không chút tình cảm nói.
- Ngạo Tử Đài âm mưu hãm hại đệ tử bản tông trước, bị Hàn Lâm giết, có tội thì phải chịu! Nhưng Hàn Lâm tư hạ sát thủ, tương tự làm trái tông quy, bị phạt tiến vào Ám Ma Sâm Lâm, trong vòng một năm phải hái đủ bảy cây Hỏa Dương Thảo mới có thể trở về.
Chỉ như vậy thì xong?
Tất cả mọi người kinh ngạc, kia là con gái của Ngạo gia a, hơn nữa không phải con riêng không quan trọng gì, mà là công chúa thiên tài trác tuyệt! Nhưng lại chỉ phạt vào Ám Ma Sâm Lâm hái thảo dược, trừng phạt này cũng quá nhẹ đi?
Nhưng cũng có người cười gằn, Hỏa Dương Thảo a, chỉ ở nơi sâu xa của Ám Ma Sâm Lâm mới có thể hái được, mà ở chỗ đó lại có yêu thú Sinh Hoa Cảnh qua lại, ngay cả cường giả Thần Thai Cảnh cũng không dám dễ dàng đặt chân.
Hơn nữa, Hỏa Dương Thảo rất ít ỏi, hái được một cây cũng phải tốn rất nhiều thời giờ, muốn hái bảy cây, cần thời gian càng dài đến quá mức, số may có khả năng một hai tháng, vận may kém... ngươi chuẩn bị ở nơi đó nghỉ ngơi một năm nửa năm đi.
Thời gian lâu như vậy, xác suất gặp phải yêu thú Sinh Hoa Cảnh lớn bao nhiêu?
Vì lẽ đó, cái này không phải chắc chắn sẽ chết, nhưng vô cùng nguy hiểm.
Hiển nhiên, đời sau của Ngạo gia làm sao có khả năng chết vô ích, nhưng chuyện này dù sao cũng là Ngạo Tử Đài có lỗi trước, lại dính đến Nhạc Khai Vũ, bởi vậy Nhạc gia lão tổ khẳng định đã nhúng tay, mới có quyết định xử phạt cuối cùng này.
- Hàn sư đệ, ta đi với ngươi!
Nhạc Khai Vũ rất nghĩa khí nói. Tính cách của hắn xác thực chính là như vậy, lại thêm trước đó cùng chung hoạn nạn, không chút do dự liền lựa chọn đi theo Lăng Hàn.
Lăng Hàn nhìn Nhạc Khai Vũ gật gật đầu, nhưng trong lòng thì thầm nghĩ, hắn có nên đi Ám Ma Sâm Lâm không. Dù sao, hiện tại hắn chỉ là lấy thân phận "Hàn Lâm" giả, căn bản không cần vì duy trì thân phận này mà đi mạo hiểm.
Trước tiên không quan tâm những chuyện đó, chờ xem đi, dù sao hiện tại hắn cũng không có việc gì làm.
Ngạo Phong hừ một tiếng, nhìn chằm chằm Lăng Hàn rất lâu, lúc này mới xoay người rời đi. Hết cách rồi, quyết định cuối cùng này hiển nhiên là Ngạo gia lão tổ đồng ý, hắn lại ngạo khí cũng không dám mạo phạm lão tổ tông.
Ám Ma Sâm Lâm sao?
Hừ, nhiều nhất hai ba tháng, hắn nhất định có thể thẳng tiến Sinh Hoa Cảnh, đến thời điểm đó hắn có thể giết vào nơi sâu xa của Ám Ma Sâm Lâm, tìm giết Lăng Hàn!
Hai ba tháng mà thôi, hắn không tin Lăng Hàn có thể tìm được bảy cây Hỏa Dương Thảo nhanh như vậy.
Mọi người dồn dập tản đi, thi thể của Ngạo Tử Đài tự nhiên có người mang theo, mà vị thần nữ của Đông Nguyệt Tông này hương tiêu ngọc vẫn, không biết để bao nhiêu người thương thấu tâm.
- Hàn Lâm, trong vòng ba ngày, nhất định phải rời Đông Nguyệt Tông lên đường, nếu dám bỏ trốn, bản tông chắc chắn sẽ tìm khắp thiên hạ, bắt ngươi trở về.
Hà Chính Sơ nói, hồn nhiên không biết người phía dưới chính là hung thủ mà lúc trước hắn đi Vũ Quốc muốn dẫn về.
Nói xong, hắn xoay người rời đi, lấy thân phận Sinh Hoa Cảnh của hắn tự nhiên xem thường tốn hơi với loại tiểu nhân vật như Lăng Hàn.
- Hàn sư đệ, lần này phiền phức rồi!
Nhạc Khai Vũ nói, nhíu mày lên, hắn đương nhiên biết độ khó khi thu hoạch bảy cây Hỏa Dương Thảo.
Lăng Hàn cũng nhíu mày, giữa lúc Nhạc Khai Vũ cho rằng hắn cũng đang phiền não, thì lại nghe Lăng Hàn nói:
- Không biết ngày mai còn có thể lấy được Lôi Đình Chiến Giáp hay không?
Nhạc Khai Vũ suýt chút nữa ngã chổng vó, đã đến lúc này, ngươi còn nhớ Lôi Đình Chiến Giáp? Hắn tức giận nói:
- So với tiến vào Ám Ma Sâm Lâm hái thuốc, Lôi Đình Chiến Giáp không đáng kể chút nào!
Lăng Hàn nở nụ cười nói:
- Có Lôi Đình Chiến Giáp, không phải càng thêm an toàn sao?
Nói như vậy tựa hồ cũng có lý, Nhạc Khai Vũ gãi gãi đầu, nhưng luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó.
---------------
/5357
|