Một hộ đại trạch trong thành, hơn nửa đêm tất cả mọi người đều ở trong lòng đất. Mà nơi này cực kỳ tanh tưởi, thậm chí còn có một dòng sông nằm đầy thi thể, chuyện này làm sao cũng lộ ra quái lạ.
Những thi thể này là từ đâu tới?
Lăng Hàn đột nhiên thông suốt nói:
- Trở về!
Hắn quay người, đi tới trước một cánh cửa, đẩy ra, bên trong vẫn là một bộ quan tài.
Nhạc Khai Vũ và Quảng Nguyên dồn dập đi tới, một người hỏi:
- Ngươi phát hiện cái gì?
- Sáng sớm hôm nay, chúng ta rõ ràng nhìn thấy rất nhiều người từ trong phòng này đi ra, nói rõ toàn bộ bọn họ ở đây. Nhưng mà hiện tại chúng ta không có phát hiện bất cứ người nào, đây là tại sao?
Lăng Hàn hỏi ngược lại.
Sắc mặt của Quảng Nguyên lập tức kinh biến, nói:
- Không phải ngươi hoài nghi, những người kia giấu ở trong quan tài chứ? Sao có thể có chuyện đó, tanh tưởi như vậy, chỉ ngửi cũng muốn hôi chết!
- Với chúng ta mà nói, đây là tanh tưởi, nhưng đối với một ít người, đây chính là Thánh Địa tu luyện.
Lăng Hàn từ tốn nói.
- Sao có thể có chuyện đó!
Nhạc Khai Vũ kinh ngạc thốt lên.
Lăng Hàn không nói, tay bắt quan tài, dùng sức đẩy một cái.
Chi, quan tài mở rộng, hiện ra một người. Đối phương ăn mặc quần áo ngăn nắp, khuôn mặt trông rất sống động, hoàn toàn không giống tử thi.
- Đây là người Đoạn phủ, ban ngày ta đã thấy hắn!
Quảng Nguyên nói, ngữ điệu có chút run rẩy. Hắn là Linh Hải Cảnh, gặp người một lần cơ bản sẽ không quên, huống chi vẫn "mới mẻ" như vậy, chỉ là sáng nay mà thôi.
Nhưng ban ngày vẫn là người sống, buổi tối lại nằm trong quan tài, cả người toả ra mùi tanh tưởi, để người ta làm sao tiếp thu?
- Làm sao có khả năng!
Nhạc Khai Vũ cũng thấp giọng nói.
Nhưng người trong quan tài thật giống như trở thành thi thể, hoàn toàn không có ý tứ thức tỉnh.
Lăng Hàn lắc đầu nói:
- Chỉ cần dính líu quan hệ tới một tông môn, vậy thì có khả năng.
- Tông môn gì?
Nhạc Khai Vũ cả kinh hỏi.
- Thiên Thi Tông!
Lăng Hàn nghiêm nghị nói.
Sắc mặt của Nhạc Khai Vũ đại biến, muốn phản bác, nhưng lại vô lực mở miệng.
Trước đó, xác thực từ Lạc Nguyệt hạp truyền ra tin tức, nói Thiên Thi Tông tro tàn lại cháy. Nhưng Đông Nguyệt Tông không tin Thiên Thi Tông đã sớm biến mất mấy vạn năm có thể tái hiện.
Nhưng nhìn thấy tình cảnh trước mắt, Nhạc Khai Vũ không tin cũng phải tin.
Ngoại trừ Thiên Thi Tông, còn có thế lực nào sẽ làm bạn với tử thi? Hoàn cảnh như vậy, người bình thường làm sao có khả năng ở?
- Cái tông môn này thật tro tàn lại cháy sao?
Mặt hắn trắng xám nói.
Trong lịch sử, tông môn tuyệt diệt có thể nói là đếm không xuể, nhưng người nào cũng không có xú danh như Thiên Thi Tông. Hơn nữa còn là để tiếng xấu muôn đời, bị người nghĩ tới cũng nghiến răng nghiến lợi.
Có thể thấy được, năm đó Thiên Thi Tông làm ra sự tình thiên thương hại lý cỡ nào. Cũng đúng, người ai không chết, nhưng chết rồi còn bị đào ra làm Thi Binh, ai có thể nhẫn?
- Ngươi nói xem?
Lăng Hàn nhìn người trong quan tài. Trước đó hắn chỉ liếc qua một chút, nhưng hiện tại nhìn kỹ, liền có thể phát hiện trên thân người kia có từng đạo thi khí lưu chuyển.
Mới đầu, hắn làm sao có khả năng nghĩ tới đây sẽ là phân bộ của Thiên Thi Tông?
- Lập tức trở về, truyền tin tức này cho tông môn!
Nhạc Khai Vũ liền vội vàng nói.
Thiên Thi Tông hiện thế, cái này không chỉ phải truyền về tông môn, thậm chí còn phải chiêu cáo thiên hạ, động viên khắp thiên hạ đối kháng thế lực này.
Bằng không, để Thiên Thi Tông lớn mạnh, phỏng chừng phần mộ của cường giả khắp thiên hạ sẽ bị đào sạch.
Lăng Hàn lộ ra vẻ lắng nghe, lắc đầu nói:
- E là chúng ta đi không được!
- Cạc cạc cạc, nói không sai!
Một thanh âm đột nhiên từ sau lưng của bọn họ vang lên.
Nhạc Khai Vũ và Quảng Nguyên đồng thời xoay người. Chỉ thấy một nam tử hơn bốn mươi đứng ở cửa, vóc người trung đẳng, tướng mạo anh tuấn, tuy không còn thanh xuân nữa, nhưng có thể thuấn sát một đám bác gái lớn.
- Đoạn Chính Chí!
Quảng Nguyên trừng mắt.
Đoạn Chính Chí khẽ mỉm cười, vuốt cằm nói:
- Quảng Nguyên, ta còn cân nhắc lúc nào mời ngươi qua, luyện ngươi thành Thi Binh, không nghĩ tới ngươi lại tự mình đưa tới cửa.
Cấp độ của Quảng Nguyên quá thấp, không biết gì về Thiên Thi Tông. Nhưng từ Thi Binh này vừa nghe liền khiến người ta sợ hãi, làm sao cũng không phải thứ tốt. Hắn run lên nói:
- Đến cùng Thanh Duyệt chết như thế nào?
Hiện tại hắn không tin Nông Thanh Duyệt ốm chết, không khỏi tức điên.
- Thanh Duyệt?
Đoạn Chính Chí cười nhạt.
- Há, nàng phản đối ta gia nhập Thánh Tông. Ta không thể làm gì khác hơn là luyện nàng thành Thi Binh, để nàng vĩnh viễn làm bạn với ta.
- Ngươi không phải người!
Quảng Nguyên nổi giận nói, trong ánh mắt muốn phun ra lửa.
Đoạn Chính Chí cười ha ha nói:
- Ta đương nhiên không phải người. Vừa nhập Thần tông, hình thái sinh mệnh của chúng ta đã vượt qua cấp độ người! Ở trong mắt chúng ta, các ngươi chỉ là đồ ăn, là vật liệu luyện chế Thi Binh!
- Quên đi, ta cũng lười lãng phí miệng lưỡi với các ngươi. Đều ngoan ngoãn biến thành Thi Binh cho ta đi!
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
- Đừng chạy!
Quảng Nguyên phẫn nộ, cũng không kịp nhớ đối phương chính là Thần Thai Cảnh, thực lực vượt xa hắn, muốn đuổi theo. Chỉ là hắn vừa mới tới cửa, liền thấy một cái tay vỗ lại, gầy gò như khô cốt, đen thui, tỏa ra mùi hôi thối mãnh liệt.
Quảng Nguyên vội dừng thân hình, đấm ra một quyền. Ý chí võ đạo bao bọc ở trên nắm tay, bắn ra hai đạo quyền khí.
Oành!
Hắn và đối phương liều mạng một kích, thân thể bị đánh bay trở lại. Nhưng đối phương cũng không có chiếm được tiện nghi, tương tự lùi vài bước, đụng vào vách tường phía sau mới ngừng lại.
- Đây là cái quỷ quái gì vậy!
Nhạc Khai Vũ kinh ngạc thốt lên.
Ngăn trở Quảng Nguyên chính là một bộ thi thể bán hủ. Như có sơi dây vô hình dẫn dắt, nó có thể chuyển động linh hoạt, lại lập tức giết trở về, lao vào trong phòng.
Gian nhà này vốn nhỏ đến đáng thương, đi vào một "người" nữa, hầu như không còn không gian xê dịch, chen chúc không thể tả.
Quảng Nguyên điên cuồng ra tay. Hắn đã vô cùng phẫn nộ, hắn muốn giết Đoạn Chính Chí!
- Đây là Thi Binh, thông qua thủ đoạn đặc thù luyện hóa một bộ thi thể thành con rối.
Lăng Hàn nói.
- Nếu không phải cần lấy di cốt nhân loại làm tài liệu, sáng tạo như vậy thật có thể xưng một tiếng thiên tài.
- Ngươi còn khâm phục?
Nhạc Khai Vũ nghiến răng.
- Nói theo một ý nghĩa nào đó là đúng, có điều…
Ánh mắt của Lăng Hàn phát lạnh.
- Nhất định phải diệt Thiên Thi Tông này.
- Lời này ta tán thành. Nhưng hiện tại tựa hồ chúng ta ngay cả thoát thân cũng khó khăn nha!
Nhạc Khai Vũ nói.
- Yên tâm, ta nói chúng ta có thể bình an rời đi!
Lăng Hàn cười nhạt, vươn tay trái ra, bóp về người trong quan tài. Từng đạo hoa văn hiện lên. Đây là sức mạnh quy tắc có được sau khi luyện hóa ma khí, lúc trước Phong Viêm bị hắn đụng một cái liền mất luôn chân trái.
Phốc, một chưởng của hắn ấn xuống, ngực của người trong quan tài hiện ra một lỗ thủng to. Người kia mở hai mắt, dùng con ngươi trắng bệch nhìn chằm chằm Lăng Hàn. Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, hắn liền ngẹo đầu, triệt để chết đi.
---------------
Những thi thể này là từ đâu tới?
Lăng Hàn đột nhiên thông suốt nói:
- Trở về!
Hắn quay người, đi tới trước một cánh cửa, đẩy ra, bên trong vẫn là một bộ quan tài.
Nhạc Khai Vũ và Quảng Nguyên dồn dập đi tới, một người hỏi:
- Ngươi phát hiện cái gì?
- Sáng sớm hôm nay, chúng ta rõ ràng nhìn thấy rất nhiều người từ trong phòng này đi ra, nói rõ toàn bộ bọn họ ở đây. Nhưng mà hiện tại chúng ta không có phát hiện bất cứ người nào, đây là tại sao?
Lăng Hàn hỏi ngược lại.
Sắc mặt của Quảng Nguyên lập tức kinh biến, nói:
- Không phải ngươi hoài nghi, những người kia giấu ở trong quan tài chứ? Sao có thể có chuyện đó, tanh tưởi như vậy, chỉ ngửi cũng muốn hôi chết!
- Với chúng ta mà nói, đây là tanh tưởi, nhưng đối với một ít người, đây chính là Thánh Địa tu luyện.
Lăng Hàn từ tốn nói.
- Sao có thể có chuyện đó!
Nhạc Khai Vũ kinh ngạc thốt lên.
Lăng Hàn không nói, tay bắt quan tài, dùng sức đẩy một cái.
Chi, quan tài mở rộng, hiện ra một người. Đối phương ăn mặc quần áo ngăn nắp, khuôn mặt trông rất sống động, hoàn toàn không giống tử thi.
- Đây là người Đoạn phủ, ban ngày ta đã thấy hắn!
Quảng Nguyên nói, ngữ điệu có chút run rẩy. Hắn là Linh Hải Cảnh, gặp người một lần cơ bản sẽ không quên, huống chi vẫn "mới mẻ" như vậy, chỉ là sáng nay mà thôi.
Nhưng ban ngày vẫn là người sống, buổi tối lại nằm trong quan tài, cả người toả ra mùi tanh tưởi, để người ta làm sao tiếp thu?
- Làm sao có khả năng!
Nhạc Khai Vũ cũng thấp giọng nói.
Nhưng người trong quan tài thật giống như trở thành thi thể, hoàn toàn không có ý tứ thức tỉnh.
Lăng Hàn lắc đầu nói:
- Chỉ cần dính líu quan hệ tới một tông môn, vậy thì có khả năng.
- Tông môn gì?
Nhạc Khai Vũ cả kinh hỏi.
- Thiên Thi Tông!
Lăng Hàn nghiêm nghị nói.
Sắc mặt của Nhạc Khai Vũ đại biến, muốn phản bác, nhưng lại vô lực mở miệng.
Trước đó, xác thực từ Lạc Nguyệt hạp truyền ra tin tức, nói Thiên Thi Tông tro tàn lại cháy. Nhưng Đông Nguyệt Tông không tin Thiên Thi Tông đã sớm biến mất mấy vạn năm có thể tái hiện.
Nhưng nhìn thấy tình cảnh trước mắt, Nhạc Khai Vũ không tin cũng phải tin.
Ngoại trừ Thiên Thi Tông, còn có thế lực nào sẽ làm bạn với tử thi? Hoàn cảnh như vậy, người bình thường làm sao có khả năng ở?
- Cái tông môn này thật tro tàn lại cháy sao?
Mặt hắn trắng xám nói.
Trong lịch sử, tông môn tuyệt diệt có thể nói là đếm không xuể, nhưng người nào cũng không có xú danh như Thiên Thi Tông. Hơn nữa còn là để tiếng xấu muôn đời, bị người nghĩ tới cũng nghiến răng nghiến lợi.
Có thể thấy được, năm đó Thiên Thi Tông làm ra sự tình thiên thương hại lý cỡ nào. Cũng đúng, người ai không chết, nhưng chết rồi còn bị đào ra làm Thi Binh, ai có thể nhẫn?
- Ngươi nói xem?
Lăng Hàn nhìn người trong quan tài. Trước đó hắn chỉ liếc qua một chút, nhưng hiện tại nhìn kỹ, liền có thể phát hiện trên thân người kia có từng đạo thi khí lưu chuyển.
Mới đầu, hắn làm sao có khả năng nghĩ tới đây sẽ là phân bộ của Thiên Thi Tông?
- Lập tức trở về, truyền tin tức này cho tông môn!
Nhạc Khai Vũ liền vội vàng nói.
Thiên Thi Tông hiện thế, cái này không chỉ phải truyền về tông môn, thậm chí còn phải chiêu cáo thiên hạ, động viên khắp thiên hạ đối kháng thế lực này.
Bằng không, để Thiên Thi Tông lớn mạnh, phỏng chừng phần mộ của cường giả khắp thiên hạ sẽ bị đào sạch.
Lăng Hàn lộ ra vẻ lắng nghe, lắc đầu nói:
- E là chúng ta đi không được!
- Cạc cạc cạc, nói không sai!
Một thanh âm đột nhiên từ sau lưng của bọn họ vang lên.
Nhạc Khai Vũ và Quảng Nguyên đồng thời xoay người. Chỉ thấy một nam tử hơn bốn mươi đứng ở cửa, vóc người trung đẳng, tướng mạo anh tuấn, tuy không còn thanh xuân nữa, nhưng có thể thuấn sát một đám bác gái lớn.
- Đoạn Chính Chí!
Quảng Nguyên trừng mắt.
Đoạn Chính Chí khẽ mỉm cười, vuốt cằm nói:
- Quảng Nguyên, ta còn cân nhắc lúc nào mời ngươi qua, luyện ngươi thành Thi Binh, không nghĩ tới ngươi lại tự mình đưa tới cửa.
Cấp độ của Quảng Nguyên quá thấp, không biết gì về Thiên Thi Tông. Nhưng từ Thi Binh này vừa nghe liền khiến người ta sợ hãi, làm sao cũng không phải thứ tốt. Hắn run lên nói:
- Đến cùng Thanh Duyệt chết như thế nào?
Hiện tại hắn không tin Nông Thanh Duyệt ốm chết, không khỏi tức điên.
- Thanh Duyệt?
Đoạn Chính Chí cười nhạt.
- Há, nàng phản đối ta gia nhập Thánh Tông. Ta không thể làm gì khác hơn là luyện nàng thành Thi Binh, để nàng vĩnh viễn làm bạn với ta.
- Ngươi không phải người!
Quảng Nguyên nổi giận nói, trong ánh mắt muốn phun ra lửa.
Đoạn Chính Chí cười ha ha nói:
- Ta đương nhiên không phải người. Vừa nhập Thần tông, hình thái sinh mệnh của chúng ta đã vượt qua cấp độ người! Ở trong mắt chúng ta, các ngươi chỉ là đồ ăn, là vật liệu luyện chế Thi Binh!
- Quên đi, ta cũng lười lãng phí miệng lưỡi với các ngươi. Đều ngoan ngoãn biến thành Thi Binh cho ta đi!
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
- Đừng chạy!
Quảng Nguyên phẫn nộ, cũng không kịp nhớ đối phương chính là Thần Thai Cảnh, thực lực vượt xa hắn, muốn đuổi theo. Chỉ là hắn vừa mới tới cửa, liền thấy một cái tay vỗ lại, gầy gò như khô cốt, đen thui, tỏa ra mùi hôi thối mãnh liệt.
Quảng Nguyên vội dừng thân hình, đấm ra một quyền. Ý chí võ đạo bao bọc ở trên nắm tay, bắn ra hai đạo quyền khí.
Oành!
Hắn và đối phương liều mạng một kích, thân thể bị đánh bay trở lại. Nhưng đối phương cũng không có chiếm được tiện nghi, tương tự lùi vài bước, đụng vào vách tường phía sau mới ngừng lại.
- Đây là cái quỷ quái gì vậy!
Nhạc Khai Vũ kinh ngạc thốt lên.
Ngăn trở Quảng Nguyên chính là một bộ thi thể bán hủ. Như có sơi dây vô hình dẫn dắt, nó có thể chuyển động linh hoạt, lại lập tức giết trở về, lao vào trong phòng.
Gian nhà này vốn nhỏ đến đáng thương, đi vào một "người" nữa, hầu như không còn không gian xê dịch, chen chúc không thể tả.
Quảng Nguyên điên cuồng ra tay. Hắn đã vô cùng phẫn nộ, hắn muốn giết Đoạn Chính Chí!
- Đây là Thi Binh, thông qua thủ đoạn đặc thù luyện hóa một bộ thi thể thành con rối.
Lăng Hàn nói.
- Nếu không phải cần lấy di cốt nhân loại làm tài liệu, sáng tạo như vậy thật có thể xưng một tiếng thiên tài.
- Ngươi còn khâm phục?
Nhạc Khai Vũ nghiến răng.
- Nói theo một ý nghĩa nào đó là đúng, có điều…
Ánh mắt của Lăng Hàn phát lạnh.
- Nhất định phải diệt Thiên Thi Tông này.
- Lời này ta tán thành. Nhưng hiện tại tựa hồ chúng ta ngay cả thoát thân cũng khó khăn nha!
Nhạc Khai Vũ nói.
- Yên tâm, ta nói chúng ta có thể bình an rời đi!
Lăng Hàn cười nhạt, vươn tay trái ra, bóp về người trong quan tài. Từng đạo hoa văn hiện lên. Đây là sức mạnh quy tắc có được sau khi luyện hóa ma khí, lúc trước Phong Viêm bị hắn đụng một cái liền mất luôn chân trái.
Phốc, một chưởng của hắn ấn xuống, ngực của người trong quan tài hiện ra một lỗ thủng to. Người kia mở hai mắt, dùng con ngươi trắng bệch nhìn chằm chằm Lăng Hàn. Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, hắn liền ngẹo đầu, triệt để chết đi.
---------------
/5357
|