Cô gái mặc áo trắng này phảng phất như tiên. Một bước một tư thái, một bước một phong tình, đoan trang, tĩnh thục. Nhưng thân thể của nàng thực sự quá nóng bỏng, bắp đùi thon dài, đủ để đạt đến phần eo của nữ nhân bình thường.
Hai chân của nữ tính càng dài, vậy vóc người tự nhiên sẽ càng hấp dẫn. Mà ở trên người nàng, này quả thật là hoàn mỹ, mới có chuyện chỉ một bước cũng làm người ta suy nghĩ vô tận.
Thon nhỏ và dài, nhưng mông lại nhô lên cao vút, hiển lộ ra đường cong kinh người, tỏa ra phong tình khiêu gợi. Bộ ngực không quá lớn, miễn cưỡng có thể nắm chặt. Cổ trắng như ngọc, cao quý như thiên nga. Tóc đen như thác nước, bị một sợi tơ trắng như tuyết cột lại.
Khắp toàn thân nàng từ trên xuống dưới không có một trang sức, nhưng khiến người ta cảm thấy đây mới hoàn mỹ nhất. Bởi vì bất kỳ trang sức nào mặc ở trên người nàng, sẽ chỉ làm nàng trở nên tục khí.
Lăng Hàn kinh ngạc. Quả nhiên, cô gái này không cần hiển lộ dung mạo, cũng khiến người ta cảm giác đẹp như thiên tiên, cảm giác diễm tuyệt cổ kim. Hắn chỉ ở trên người một cô gái khác có cảm giác này, chính là Thiên Phượng Thần Nữ.
Có điều, hắn gặp qua dung mạo của Thiên Phượng Thần Nữ, xác thực xứng hai chữ hoàn mỹ. Chỉ từ tướng mạo mà nói, Thiên Phượng Thần Nữ đúng là nhân gian số một, thậm chí đẹp đến không nên xuất hiện ở phàm tục.
Thế nhưng, aii! Lăng Hàn thở dài. Tại sao nữ nhân này lại thô bạo như vậy chứ? Thỉnh thoảng chạy tới chỗ hắn loạn cầm đồ vật, lý luận với nàng một phen thì bị uy hiếp. Bốn đồ đệ càng bị nàng luân phiên đánh đến không muốn sống.
Nói đến kính nể, Lăng Hàn có thể vỗ ngực nói, bốn đệ tử khẳng định càng nghe lời Thiên Phượng Thần Nữ.
- Khà khà khà, trong miệng nói không thèm để ý, nhưng con mắt lại không thành thật. Biết Chư tiên tử phong hoa tuyệt đại chưa?
Thanh âm của Cung Nhạc Thiên vang lên ở bên tai Lăng Hàn, cũng làm hắn từ trong hồi ức tỉnh lại.
Lăng Hàn chỉ nở nụ cười, không có biện giải.
Trong đầu hắn còn thầm nghĩ nếu như thực lực vượt qua Thiên Phượng Thần Nữ, vậy cưới lão bà như vậy ngược lại cũng không tồi, nhìn liền đẹp mắt.
Nhưng thực lực là bảo đảm, bằng không sẽ bị đối phương trấn áp đến không muốn sống. Nói không chắc buổi tối… khà khà khà… Cũng phải nằm ở dưới a.
Chư Toàn Nhi vừa đến, lập tức trở thành trung tâm toàn trường. Nàng phảng phất trời sinh thần nữ, bất luận người nào ở trước mặt nàng cũng ảm đạm phai màu. Mà phong thái của nàng quá mức hấp dẫn, khiến người ta ganh tỵ cũng không nổi.
Mặc kệ là nam hay nữ, đều dùng ánh mắt cuồng nhiệt nhìn nàng. Phảng phất chỉ cần nàng ra lệnh một tiếng, bọn họ đều đồng ý nhảy vào nước sôi lửa bỏng.
Lăng Hàn âm thầm kinh ngạc. Đây cũng quá điên cuồng đi, hắn tuyệt đối không làm được chuyện như vậy a!
- Lần này có thể nhìn thấy chư vị thiên kiêu trẻ tuổi, Toàn Nhi thập phần vui vẻ. Ta kính mọi người một chén.
Chư Toàn Nhi bưng chén rượu lên, nhất thời người người đều lộ ra vẻ thụ sủng nhược kinh, vội vã bưng chén rượu lên.
Theo Chư Toàn Nhi vén góc lụa lộ ra cái cằm trắng như tuyết, môi đỏ thẫm, tất cả mọi người như hít thuốc lắc. Có mấy người mũi phun ra huyết. Còn có người thì kích động đến hôn mê.
Mọi người dồn dập uống cạn sạch. Chỉ cảm thấy có thể được Chư Toàn Nhi kính rượu, đời này coi như chết cũng đáng.
Trong lòng Lăng Hàn cũng hơi có chút dập dờn. Tuy Chư Toàn Nhi không lộ dung nhan, nhưng chỉ cái cằm, miệng nhỏ, thì vẻ tuyệt mỹ này cũng làm người ta say đắm.
Chỉ một góc như thế mà thôi, nhưng Lăng Hàn có thể xác định, Chư Toàn Nhi mỹ lệ vượt xa chúng nữ Lưu Vũ Đồng. Thậm chí có tư cách ganh đua cao thấp với Thiên Phượng Thần Nữ.
Thế nhưng, muốn Lăng Hàn động tâm, đây là chuyện không thể nào.
Hết cách rồi, ai bảo kiếp trước hắn ba ngày hai lần liền có thể nhìn thấy Thiên Phượng Thần Nữ. Hơn nữa nàng còn làm sự tình để hắn cực kỳ phiền muộn, để hắn muốn yêu thích cũng yêu thích không nổi. Có tâm dự phòng như vậy, lỡ Chư Toàn Nhi là Thiên Phượng Thần Nữ thứ hai thì sao?
Chư Toàn Nhi uống xong ly rượu, thả lụa trắng xuống, nhất thời để mọi người không muốn. Chỉ cảm thấy trong lòng thất lạc, như mất đi đồ vật yêu mến nhất.
Nàng mở miệng, lại nói:
- Toàn Nhi muốn hỏi mọi người mua một loại dược liệu. Nếu như không có, vậy có tin tức của dược liệu cũng được, Toàn Nhi sẽ thâm tạ.
- Chư tiên tử cứ nói.
- Đúng, có thể hiệu lực cho Chư tiên tử, đó là vinh hạnh của chúng ta!
- Bất kể nhảy vào nước sôi lửa bỏng, vạn tử không chối từ!
Mọi người dồn dập kêu lên, không ít nữ tử cũng cuồng nhiệt.
Chư Toàn Nhi không chút biểu tình nói:
- Toàn Nhi muốn vật liệu, là một loại dược thảo cấp bảy, tên Xích Hồng Hàn Băng Thảo.
- Xích Hồng Hàn Băng Thảo? Đó là vật gì?
- Xưa nay chưa từng nghe nói!
Không ít người lập tức lắc đầu, nhưng Lăng Hàn thì ngẩn ra. Bởi vì Xích Hồng Hàn Băng Thảo chính là một trong hai vị thuốc chính hắn cần.
Không nghĩ tới lại phát sinh xung đột với Chư Toàn Nhi. Nếu như hai người cạnh tranh, có thể suy ra, tuyệt đối sẽ có vô số người hận hắn.
Mặc kệ nó, mỹ nữ tuyệt sắc thì lại làm sao, ngay cả một sợi tóc của cha ta cũng không bằng.
- Chư tiên tử, ta biết Xích Hồng Hàn Băng Thảo ở đâu!
Một thanh niên rất hưng phấn đứng lên, không cần thúc hỏi, đã ầm ầm đi ra.
- Ba tháng trước, ta mới từ trong Ám Ma Sâm Lâm đi ra, thì nghe có người nói về Xích Hồng Hàn Băng Thảo. Nó hẳn là ở nơi sâu xa của Ám Ma Sâm Lâm.
Hí!
Tất cả mọi người hít vào một ngụm khí lạnh. Ám Ma Sâm Lâm là một trong mấy hung địa khá nổi danh của Bắc Vực. Nơi sâu xa có yêu thú Sinh Hoa Cảnh, bình thường là không người nào dám thâm nhập.
- Chư tiên tử, Ám Ma Sâm Lâm quá nguy hiểm, không bằng qua hai năm nữa lại đi!
- Phí lời, Chư tiên tử cần Xích Hồng Hàn Băng Thảo là vì cứu người, chờ nổi hai năm sao?
- Vậy ngươi muốn Chư tiên tử tiến vào Ám Ma Sâm Lâm mạo hiểm sao? Vậy thì tính mạng cũng không còn!
- Không sai, lại thêm hai năm. Nói không chắc Chư tiên tử có thể thẳng tiến Sinh Hoa Cảnh, đến thời điểm đó liền không sợ.
Nhưng Lăng Hàn thì tim đập thình thịch. Trong Ám Ma Sâm Lâm có Xích Hồng Hàn Băng Thảo?
Hắn vâng lệnh đi hái bảy cây Hỏa Dương Thảo, nguyên bản không thèm để ý, nhưng hiện tại xem ra, từ nơi sâu xa tựa hồ có một bàn tay vô hình đang thúc đẩy hắn.
Xem ra, Ám Ma Sâm Lâm là nhất định phải đi.
Chư Toàn Nhi đầu tiên là có chút bận tâm. Người kia ở trước mặt mọi người nói ra tăm tích của Xích Hồng Hàn Băng Thảo, có thể sẽ gây ra phiền phức. Nhưng suy nghĩ thêm, lại có mấy người dám to gan tiến vào Ám Ma Sâm Lâm?
Nàng cảm ơn người kia, hứa hẹn sau này nếu đối phương gặp phải phiền toái, thì có thể đi Bán Nguyệt Tông tìm nàng.
Bởi vì vội vã tìm Xích Hồng Hàn Băng Thảo, rất nhanh nàng liền cáo từ rời đi.
Nàng vừa đi, không khí trong sân nhất thời xuống dốc không phanh, tất cả mọi người không còn tâm tư. Huống hồ rất nhiều người đã đổi được bảo vật mình cần, liền cáo từ rời đi.
Lăng Hàn cũng hết sức hài lòng. Lần này chẳng những nhận được Kim Ti Thiên Diễm Quả, hơn nữa còn được tin tức của Xích Hồng Hàn Băng Thảo.
Trở lại, luyện hóa Kim Ti Thiên Diễm Quả thôi.
---------------
Hai chân của nữ tính càng dài, vậy vóc người tự nhiên sẽ càng hấp dẫn. Mà ở trên người nàng, này quả thật là hoàn mỹ, mới có chuyện chỉ một bước cũng làm người ta suy nghĩ vô tận.
Thon nhỏ và dài, nhưng mông lại nhô lên cao vút, hiển lộ ra đường cong kinh người, tỏa ra phong tình khiêu gợi. Bộ ngực không quá lớn, miễn cưỡng có thể nắm chặt. Cổ trắng như ngọc, cao quý như thiên nga. Tóc đen như thác nước, bị một sợi tơ trắng như tuyết cột lại.
Khắp toàn thân nàng từ trên xuống dưới không có một trang sức, nhưng khiến người ta cảm thấy đây mới hoàn mỹ nhất. Bởi vì bất kỳ trang sức nào mặc ở trên người nàng, sẽ chỉ làm nàng trở nên tục khí.
Lăng Hàn kinh ngạc. Quả nhiên, cô gái này không cần hiển lộ dung mạo, cũng khiến người ta cảm giác đẹp như thiên tiên, cảm giác diễm tuyệt cổ kim. Hắn chỉ ở trên người một cô gái khác có cảm giác này, chính là Thiên Phượng Thần Nữ.
Có điều, hắn gặp qua dung mạo của Thiên Phượng Thần Nữ, xác thực xứng hai chữ hoàn mỹ. Chỉ từ tướng mạo mà nói, Thiên Phượng Thần Nữ đúng là nhân gian số một, thậm chí đẹp đến không nên xuất hiện ở phàm tục.
Thế nhưng, aii! Lăng Hàn thở dài. Tại sao nữ nhân này lại thô bạo như vậy chứ? Thỉnh thoảng chạy tới chỗ hắn loạn cầm đồ vật, lý luận với nàng một phen thì bị uy hiếp. Bốn đồ đệ càng bị nàng luân phiên đánh đến không muốn sống.
Nói đến kính nể, Lăng Hàn có thể vỗ ngực nói, bốn đệ tử khẳng định càng nghe lời Thiên Phượng Thần Nữ.
- Khà khà khà, trong miệng nói không thèm để ý, nhưng con mắt lại không thành thật. Biết Chư tiên tử phong hoa tuyệt đại chưa?
Thanh âm của Cung Nhạc Thiên vang lên ở bên tai Lăng Hàn, cũng làm hắn từ trong hồi ức tỉnh lại.
Lăng Hàn chỉ nở nụ cười, không có biện giải.
Trong đầu hắn còn thầm nghĩ nếu như thực lực vượt qua Thiên Phượng Thần Nữ, vậy cưới lão bà như vậy ngược lại cũng không tồi, nhìn liền đẹp mắt.
Nhưng thực lực là bảo đảm, bằng không sẽ bị đối phương trấn áp đến không muốn sống. Nói không chắc buổi tối… khà khà khà… Cũng phải nằm ở dưới a.
Chư Toàn Nhi vừa đến, lập tức trở thành trung tâm toàn trường. Nàng phảng phất trời sinh thần nữ, bất luận người nào ở trước mặt nàng cũng ảm đạm phai màu. Mà phong thái của nàng quá mức hấp dẫn, khiến người ta ganh tỵ cũng không nổi.
Mặc kệ là nam hay nữ, đều dùng ánh mắt cuồng nhiệt nhìn nàng. Phảng phất chỉ cần nàng ra lệnh một tiếng, bọn họ đều đồng ý nhảy vào nước sôi lửa bỏng.
Lăng Hàn âm thầm kinh ngạc. Đây cũng quá điên cuồng đi, hắn tuyệt đối không làm được chuyện như vậy a!
- Lần này có thể nhìn thấy chư vị thiên kiêu trẻ tuổi, Toàn Nhi thập phần vui vẻ. Ta kính mọi người một chén.
Chư Toàn Nhi bưng chén rượu lên, nhất thời người người đều lộ ra vẻ thụ sủng nhược kinh, vội vã bưng chén rượu lên.
Theo Chư Toàn Nhi vén góc lụa lộ ra cái cằm trắng như tuyết, môi đỏ thẫm, tất cả mọi người như hít thuốc lắc. Có mấy người mũi phun ra huyết. Còn có người thì kích động đến hôn mê.
Mọi người dồn dập uống cạn sạch. Chỉ cảm thấy có thể được Chư Toàn Nhi kính rượu, đời này coi như chết cũng đáng.
Trong lòng Lăng Hàn cũng hơi có chút dập dờn. Tuy Chư Toàn Nhi không lộ dung nhan, nhưng chỉ cái cằm, miệng nhỏ, thì vẻ tuyệt mỹ này cũng làm người ta say đắm.
Chỉ một góc như thế mà thôi, nhưng Lăng Hàn có thể xác định, Chư Toàn Nhi mỹ lệ vượt xa chúng nữ Lưu Vũ Đồng. Thậm chí có tư cách ganh đua cao thấp với Thiên Phượng Thần Nữ.
Thế nhưng, muốn Lăng Hàn động tâm, đây là chuyện không thể nào.
Hết cách rồi, ai bảo kiếp trước hắn ba ngày hai lần liền có thể nhìn thấy Thiên Phượng Thần Nữ. Hơn nữa nàng còn làm sự tình để hắn cực kỳ phiền muộn, để hắn muốn yêu thích cũng yêu thích không nổi. Có tâm dự phòng như vậy, lỡ Chư Toàn Nhi là Thiên Phượng Thần Nữ thứ hai thì sao?
Chư Toàn Nhi uống xong ly rượu, thả lụa trắng xuống, nhất thời để mọi người không muốn. Chỉ cảm thấy trong lòng thất lạc, như mất đi đồ vật yêu mến nhất.
Nàng mở miệng, lại nói:
- Toàn Nhi muốn hỏi mọi người mua một loại dược liệu. Nếu như không có, vậy có tin tức của dược liệu cũng được, Toàn Nhi sẽ thâm tạ.
- Chư tiên tử cứ nói.
- Đúng, có thể hiệu lực cho Chư tiên tử, đó là vinh hạnh của chúng ta!
- Bất kể nhảy vào nước sôi lửa bỏng, vạn tử không chối từ!
Mọi người dồn dập kêu lên, không ít nữ tử cũng cuồng nhiệt.
Chư Toàn Nhi không chút biểu tình nói:
- Toàn Nhi muốn vật liệu, là một loại dược thảo cấp bảy, tên Xích Hồng Hàn Băng Thảo.
- Xích Hồng Hàn Băng Thảo? Đó là vật gì?
- Xưa nay chưa từng nghe nói!
Không ít người lập tức lắc đầu, nhưng Lăng Hàn thì ngẩn ra. Bởi vì Xích Hồng Hàn Băng Thảo chính là một trong hai vị thuốc chính hắn cần.
Không nghĩ tới lại phát sinh xung đột với Chư Toàn Nhi. Nếu như hai người cạnh tranh, có thể suy ra, tuyệt đối sẽ có vô số người hận hắn.
Mặc kệ nó, mỹ nữ tuyệt sắc thì lại làm sao, ngay cả một sợi tóc của cha ta cũng không bằng.
- Chư tiên tử, ta biết Xích Hồng Hàn Băng Thảo ở đâu!
Một thanh niên rất hưng phấn đứng lên, không cần thúc hỏi, đã ầm ầm đi ra.
- Ba tháng trước, ta mới từ trong Ám Ma Sâm Lâm đi ra, thì nghe có người nói về Xích Hồng Hàn Băng Thảo. Nó hẳn là ở nơi sâu xa của Ám Ma Sâm Lâm.
Hí!
Tất cả mọi người hít vào một ngụm khí lạnh. Ám Ma Sâm Lâm là một trong mấy hung địa khá nổi danh của Bắc Vực. Nơi sâu xa có yêu thú Sinh Hoa Cảnh, bình thường là không người nào dám thâm nhập.
- Chư tiên tử, Ám Ma Sâm Lâm quá nguy hiểm, không bằng qua hai năm nữa lại đi!
- Phí lời, Chư tiên tử cần Xích Hồng Hàn Băng Thảo là vì cứu người, chờ nổi hai năm sao?
- Vậy ngươi muốn Chư tiên tử tiến vào Ám Ma Sâm Lâm mạo hiểm sao? Vậy thì tính mạng cũng không còn!
- Không sai, lại thêm hai năm. Nói không chắc Chư tiên tử có thể thẳng tiến Sinh Hoa Cảnh, đến thời điểm đó liền không sợ.
Nhưng Lăng Hàn thì tim đập thình thịch. Trong Ám Ma Sâm Lâm có Xích Hồng Hàn Băng Thảo?
Hắn vâng lệnh đi hái bảy cây Hỏa Dương Thảo, nguyên bản không thèm để ý, nhưng hiện tại xem ra, từ nơi sâu xa tựa hồ có một bàn tay vô hình đang thúc đẩy hắn.
Xem ra, Ám Ma Sâm Lâm là nhất định phải đi.
Chư Toàn Nhi đầu tiên là có chút bận tâm. Người kia ở trước mặt mọi người nói ra tăm tích của Xích Hồng Hàn Băng Thảo, có thể sẽ gây ra phiền phức. Nhưng suy nghĩ thêm, lại có mấy người dám to gan tiến vào Ám Ma Sâm Lâm?
Nàng cảm ơn người kia, hứa hẹn sau này nếu đối phương gặp phải phiền toái, thì có thể đi Bán Nguyệt Tông tìm nàng.
Bởi vì vội vã tìm Xích Hồng Hàn Băng Thảo, rất nhanh nàng liền cáo từ rời đi.
Nàng vừa đi, không khí trong sân nhất thời xuống dốc không phanh, tất cả mọi người không còn tâm tư. Huống hồ rất nhiều người đã đổi được bảo vật mình cần, liền cáo từ rời đi.
Lăng Hàn cũng hết sức hài lòng. Lần này chẳng những nhận được Kim Ti Thiên Diễm Quả, hơn nữa còn được tin tức của Xích Hồng Hàn Băng Thảo.
Trở lại, luyện hóa Kim Ti Thiên Diễm Quả thôi.
---------------
/5357
|