Tạm thời không có khả năng tăng thêm, Lăng Hàn rời khỏi phòng, hắn nhìn thấy Ngưu Kiếm Hoa và một nam tử trẻ tuổi khác đang vây quanh một mỹ nữ.
Nữ tử kia thân mặc váy màu xanh nước biển, dáng vẻ thướt tha mềm mại, tướng mạo động lòng người, làn da trắng như tuyết và bóng loáng như mỡ dê, dung mạo rất xuất chúng, khó trách có thể hấp dẫn hai người Ngưu Kiếm Hoa vây quanh như vậy.
Lăng Hàn nhìn sang liền thu hồi ánh mắt, sau khi Ngưu Kiếm Hoa phát hiện hắn đi ra ngoài, hắn như hiến vật quý nói với nữ tử:
- Tiêu cô nương, đây chính là bói toán đại sư mà ta nói, linh nghiệm đến ghê gớm!
Vết sưng trên đầu hắn ngày hôm qua đã biến mất, vận rủi quấn quanh người hắn cũng không cánh mà bay, ròng rã một buổi sáng, hắn cũng không xui xẻo uống nước tê răng, đột nhiên đánh rắm, hắn đã tin tưởng vận rủi đã rời đi.
Bởi vậy, hắn tự nhiên cũng tin tưởng thân phận bói toán đại sư của Lăng Hàn không nghi ngờ.
Thần kỳ.
- Dừng lại!
Tên nam tử trẻ tuổi khác tên là Tôn Tầm, hắn lắc đầu nói:
- Một tiểu tử miệng còn hôi sữa làm sao có thể là bói toán đại sư? Chí ít cũng phải là cường giả Sinh Đan thậm chí là Chân Ngã cảnh mới có tư cách đi thôi diễn thiên cơ, huống chi còn cải biến vận mệnh.
Hắn không tin Lăng Hàn là bói toán đại sư.
Ngưu Kiếm Hoa đâu chịu mất mặt trước mỹ nữ, hắn vội vàng nói:
- Ngươi không hiểu cũng không cần nói mò, đây tuyệt đối là một vị bói toán đại sư!
- Ha ha, nghe ngươi nói như thế, chỉ sợ hắn còn không biết tên của người ta?
Tôn Tầm cười ha ha.
Ngưu Kiếm Hoa lập tức nghẹn lời, ngay từ đầu hắn căn bản khinh thường biết tên Lăng Hàn, sau đó mở miệng là một tiếng đại sư, cũng quên hỏi tên Lăng Hàn.
Tiêu Huyên ngược lại sinh ra mấy phần hứng thú, nàng hỏi Lăng Hàn:
- Xin hỏi vị đại sư này xưng hô như thế nào?
Lăng Hàn ra vẻ cao thâm, nhìn sang Tiêu Huyên một chút, mới nói:
- Ta tên Tàn Dạ.
Cái tên này còn dường như còn lộ ra khí tức thần bí khó dò.
Tiêu Huyên oa một tiếng, nói:
- Thật giả, làm sao lại lấy cái tên này? Ngươi không có họ sao? Ngươi không phải họ Tàn chứ?
Nàng hiếu kỳ như trẻ con.
Trên mặt Lăng Hàn đầy vết đen, vấn đề này ngươi phải hỏi Tàn Dạ chứ, liên quan gì tới hắn?
- Tàn Dạ đại sư, không bằng ngươi cũng tính cho ta một quẻ đi?
Tiêu Huyên nũng nịu nói.
Lăng Hàn xoay người rời đi:
- Muốn bản đại sư xuất thủ, chỉ bằng một câu nói của ngươi sao?
Nói xong hắn liền biến mất trước cổng, làm ra vẻ phong phạm cao nhân.
Ngưu Kiếm Hoa vốn định ngăn cản nhưng tâm tư lại nằm trên thân Tiêu Huyên, hắn cũng lười quan tâm tới, dù sao vận rủi biến mất, đã chứng minh Lăng Hàn thật sự là đại sư, hắn cũng không dám tùy ý đắc tội.
Nghe nói những đại sư này trừ biết thanh trừ vận rủi, còn có thể mang vận rủi tới cho người khác, hắn cũng không muốn vừa mới khôi phục bình thường lại bắt đầu sinh hoạt không may.
- Thú vị.
Tiêu Huyên nhìn cổng, trong miệng thì thào, sau đó duỗi lưng mệt mỏi, đường cong duyên dáng ẩn hiện, hai người Ngưu Kiếm Hoa nhìn không rời mắt, nói:
- Trở về ngủ trưa một hồi, làn da tốt thì tâm tình mới tốt.
Lăng Hàn đi lại trong Thái Cổ tông, hắn đã cải biến khuôn mặt, tự nhiên không sợ bị người khác nhận ra thân phận chân thật.
Nhưng trong những người dự thi như bọn họ lại bị hạn chế khu vực hoạt động, một khi đi ra ngoài sẽ có đệ tử Thái Cổ tông quát bảo ngưng lại.
Mặc dù Lăng Hàn dùng một tay cũng có thể chụp chết loại đối thủ như vậy nhưng hắn dám gây chuyện hay sao?
Hắn lôi kéo làm quen với những đệ tử chung quanh, có người miệng rất nghiêm, có người lại có mao bệnh khoác lác, nghe hắn hỏi vài câu liền phun toàn bộ tin tức mình biết ra ngoài.
Thái Cổ tông rất cường đại.
Trong lồng giam. Thái Cổ Chân Quân có một đống tùy tùng, không thiếu cường giả Chân Ngã, Sinh Đan cảnh, hiện tại thoát khốn, những người này đều đảm nhiệm chức vị quan trọng trong Thái Cổ tông.
Dưới tông chủ bố trí bốn trưởng lão, đều do cường giả Chân Ngã cảnh đảm nhiệm, dưới trưởng lão là chín tên hộ pháp, do Sinh Đan cảnh đảm nhiệm, xuống dưới là Chú Đỉnh cảnh, Trúc Cơ cảnh cũng chỉ tương đương đệ tử cao cấp, cũng không có thực quyền gì.
Đương nhiên, bên trong Thái Cổ tông nhiều nhất chính là đệ tử phổ thông dưới Tiên đồ.
Thái Cổ Chân Quân có ba tên đệ tử thân truyền, đại đệ tử tên là Đặng Khởi, đã bước vào Chú Đỉnh cảnh, nhị đệ tử tên là Hàn Cương, mới vừa thành tựu Trúc Cơ, tam đệ tử tên là Liễu Quân, cảnh giới thấp nhất, là Tầm Bí cảnh.
Nguyên bản còn có đệ tử thứ tư là Tân Như Nguyệt nhưng đã bị Lăng Hàn xử lý.
Giải thi đấu luận võ lần này, Liễu Quân cũng tham gia, nghe nói chiến lực đáng sợ, vô cùng có thể là thiên tài nhị tinh.
Lăng Hàn nhướng mày, thiên tài nhị tinh Tầm Bí cảnh, thật sự khó giải quyết.
Nếu như đối với thiên tài nhất tinh trên Tầm Bí cảnh, Lăng Hàn vẫn có nắm chắc tất thắng nhưng thiên tài nhị tinh... Nếu như gọi Tầm Bí cảnh là Phàm cảnh, chiến lực của thiên tài nhị tinh sẽ tiến vào cấp độ khác.
Lăng Hàn hiện tại nhất định phải che giấu tung tích, không thể vận dụng rất nhiều thủ đoạn, hắn khó đấu với đối thủ như vậy.
- Nhưng ta được chân huyết Tổ Vương rèn luyện, lại nhìn thấy rất nhiều hình ảnh Bàn Thạch Tổ Vương chiến đấu khi còn trẻ, tầm mắt tăng lên rất nhiều, lại phối hợp nhãn thuật, chưa hẳn không thể nhìn rõ nhược điểm của đối thủ, từ đó đạt được thắng lợi.
Lăng Hàn cũng không có tự tin mù quáng, Liễu Quân cao hơn hắn một đại cảnh giới, hơn nữa còn là thiên tài chân chính, hắn tuyệt đối không có khả năng chủ quan.
Hắn trở lại trong sân, phát hiện Ngưu Kiếm Hoa đang tranh luận gì đó với Tôn Tầm, đỏ mặt tía tai, ai, Tiêu Huyên không xem trọng người nào, hai người các ngươi tranh cái gì mà tranh?
Lăng Hàn trở về phòng, ngày mai bắt đầu giải thi đấu luận võ, hắn còn có thể tu luyện một lần, có thể tăng lên một chút cũng tốt.
Nếu như còn có Băng Nguyên thạch, Lăng Hàn tin tưởng tu luyện một lần đủ để cho hắn mở ra một khiếu huyệt nhưng bây giờ, ít nhất phải mất năm sáu ngày.
Ban đêm, Thái Cổ tông cũng bảo đệ tử tới thông tri, giới thiệu cách tiến hành tranh tài vào ngày mai.
Bởi vì nhân số đến đây dự thi quá nhiều, nếu cử hành chia đội chém giết một đấu một, có khả năng sẽ mất thời gian một tháng, thậm chí còn lâu hơn, bởi vậy, ngày mai sẽ tiến hành đấu loại quy mô lớn, trực tiếp chọn ra ba mươi hai hạt giống mạnh nhất.
Một khi tiến vào top ba mươi hai, liền có thể lựa chọn có bái nhập Thái Cổ tông hay không, nếu có thể tiến vào top mười sáu, liền có thể lựa chọn bái nhập làm môn hạ một vị hộ pháp nào đó, còn nếu tiến vào trước tám, trưởng lão sẽ xuất động thu đệ tử.
Trước bốn liền có cơ hội bái nhập môn hạ Thái Cổ Chân Quân, trở thành đệ tử chân truyền.
Vòng đấu loại rất đơn giản, bỏ tất cả mọi người vào trong một ngọn núi và phát động hỗn chiến, thời gian là một ngày, lúc nào chỉ còn lại ba mươi hai người, đấu vòng loại sẽ kết thúc, còn nếu sau một ngày còn có vượt qua ba mươi hai người, vậy thì xem ai đi ra trước, ba mươi hai người đi ra đầu tiên sẽ tiến vào vòng tiếp theo.
- Yên tâm, ngươi đã giúp ta khu trừ vận rủi, bản thiếu gia sẽ mang theo ngươi tiến vào ba mươi hai vị trí đầu, ngươi chỉ cần đi theo bản thiếu gia là được rồi.
Ngưu Kiếm Hoa vỗ vỗ vai Lăng Hàn, ngạo nghễ nói.
Kỳ thật lời này là nói cho Tiêu Huyên nghe, dụng ý đương nhiên là nói, ngươi xem, ta mạnh bao nhiêu.
Tôn Tầm lạnh lùng nói:
- Ha ha, ta thấy ngươi tự thân khó bảo toàn, còn muốn bảo hộ ai!
Hắn giội nước lạnh vào mặt Ngưu Kiếm Hoa.
Nữ tử kia thân mặc váy màu xanh nước biển, dáng vẻ thướt tha mềm mại, tướng mạo động lòng người, làn da trắng như tuyết và bóng loáng như mỡ dê, dung mạo rất xuất chúng, khó trách có thể hấp dẫn hai người Ngưu Kiếm Hoa vây quanh như vậy.
Lăng Hàn nhìn sang liền thu hồi ánh mắt, sau khi Ngưu Kiếm Hoa phát hiện hắn đi ra ngoài, hắn như hiến vật quý nói với nữ tử:
- Tiêu cô nương, đây chính là bói toán đại sư mà ta nói, linh nghiệm đến ghê gớm!
Vết sưng trên đầu hắn ngày hôm qua đã biến mất, vận rủi quấn quanh người hắn cũng không cánh mà bay, ròng rã một buổi sáng, hắn cũng không xui xẻo uống nước tê răng, đột nhiên đánh rắm, hắn đã tin tưởng vận rủi đã rời đi.
Bởi vậy, hắn tự nhiên cũng tin tưởng thân phận bói toán đại sư của Lăng Hàn không nghi ngờ.
Thần kỳ.
- Dừng lại!
Tên nam tử trẻ tuổi khác tên là Tôn Tầm, hắn lắc đầu nói:
- Một tiểu tử miệng còn hôi sữa làm sao có thể là bói toán đại sư? Chí ít cũng phải là cường giả Sinh Đan thậm chí là Chân Ngã cảnh mới có tư cách đi thôi diễn thiên cơ, huống chi còn cải biến vận mệnh.
Hắn không tin Lăng Hàn là bói toán đại sư.
Ngưu Kiếm Hoa đâu chịu mất mặt trước mỹ nữ, hắn vội vàng nói:
- Ngươi không hiểu cũng không cần nói mò, đây tuyệt đối là một vị bói toán đại sư!
- Ha ha, nghe ngươi nói như thế, chỉ sợ hắn còn không biết tên của người ta?
Tôn Tầm cười ha ha.
Ngưu Kiếm Hoa lập tức nghẹn lời, ngay từ đầu hắn căn bản khinh thường biết tên Lăng Hàn, sau đó mở miệng là một tiếng đại sư, cũng quên hỏi tên Lăng Hàn.
Tiêu Huyên ngược lại sinh ra mấy phần hứng thú, nàng hỏi Lăng Hàn:
- Xin hỏi vị đại sư này xưng hô như thế nào?
Lăng Hàn ra vẻ cao thâm, nhìn sang Tiêu Huyên một chút, mới nói:
- Ta tên Tàn Dạ.
Cái tên này còn dường như còn lộ ra khí tức thần bí khó dò.
Tiêu Huyên oa một tiếng, nói:
- Thật giả, làm sao lại lấy cái tên này? Ngươi không có họ sao? Ngươi không phải họ Tàn chứ?
Nàng hiếu kỳ như trẻ con.
Trên mặt Lăng Hàn đầy vết đen, vấn đề này ngươi phải hỏi Tàn Dạ chứ, liên quan gì tới hắn?
- Tàn Dạ đại sư, không bằng ngươi cũng tính cho ta một quẻ đi?
Tiêu Huyên nũng nịu nói.
Lăng Hàn xoay người rời đi:
- Muốn bản đại sư xuất thủ, chỉ bằng một câu nói của ngươi sao?
Nói xong hắn liền biến mất trước cổng, làm ra vẻ phong phạm cao nhân.
Ngưu Kiếm Hoa vốn định ngăn cản nhưng tâm tư lại nằm trên thân Tiêu Huyên, hắn cũng lười quan tâm tới, dù sao vận rủi biến mất, đã chứng minh Lăng Hàn thật sự là đại sư, hắn cũng không dám tùy ý đắc tội.
Nghe nói những đại sư này trừ biết thanh trừ vận rủi, còn có thể mang vận rủi tới cho người khác, hắn cũng không muốn vừa mới khôi phục bình thường lại bắt đầu sinh hoạt không may.
- Thú vị.
Tiêu Huyên nhìn cổng, trong miệng thì thào, sau đó duỗi lưng mệt mỏi, đường cong duyên dáng ẩn hiện, hai người Ngưu Kiếm Hoa nhìn không rời mắt, nói:
- Trở về ngủ trưa một hồi, làn da tốt thì tâm tình mới tốt.
Lăng Hàn đi lại trong Thái Cổ tông, hắn đã cải biến khuôn mặt, tự nhiên không sợ bị người khác nhận ra thân phận chân thật.
Nhưng trong những người dự thi như bọn họ lại bị hạn chế khu vực hoạt động, một khi đi ra ngoài sẽ có đệ tử Thái Cổ tông quát bảo ngưng lại.
Mặc dù Lăng Hàn dùng một tay cũng có thể chụp chết loại đối thủ như vậy nhưng hắn dám gây chuyện hay sao?
Hắn lôi kéo làm quen với những đệ tử chung quanh, có người miệng rất nghiêm, có người lại có mao bệnh khoác lác, nghe hắn hỏi vài câu liền phun toàn bộ tin tức mình biết ra ngoài.
Thái Cổ tông rất cường đại.
Trong lồng giam. Thái Cổ Chân Quân có một đống tùy tùng, không thiếu cường giả Chân Ngã, Sinh Đan cảnh, hiện tại thoát khốn, những người này đều đảm nhiệm chức vị quan trọng trong Thái Cổ tông.
Dưới tông chủ bố trí bốn trưởng lão, đều do cường giả Chân Ngã cảnh đảm nhiệm, dưới trưởng lão là chín tên hộ pháp, do Sinh Đan cảnh đảm nhiệm, xuống dưới là Chú Đỉnh cảnh, Trúc Cơ cảnh cũng chỉ tương đương đệ tử cao cấp, cũng không có thực quyền gì.
Đương nhiên, bên trong Thái Cổ tông nhiều nhất chính là đệ tử phổ thông dưới Tiên đồ.
Thái Cổ Chân Quân có ba tên đệ tử thân truyền, đại đệ tử tên là Đặng Khởi, đã bước vào Chú Đỉnh cảnh, nhị đệ tử tên là Hàn Cương, mới vừa thành tựu Trúc Cơ, tam đệ tử tên là Liễu Quân, cảnh giới thấp nhất, là Tầm Bí cảnh.
Nguyên bản còn có đệ tử thứ tư là Tân Như Nguyệt nhưng đã bị Lăng Hàn xử lý.
Giải thi đấu luận võ lần này, Liễu Quân cũng tham gia, nghe nói chiến lực đáng sợ, vô cùng có thể là thiên tài nhị tinh.
Lăng Hàn nhướng mày, thiên tài nhị tinh Tầm Bí cảnh, thật sự khó giải quyết.
Nếu như đối với thiên tài nhất tinh trên Tầm Bí cảnh, Lăng Hàn vẫn có nắm chắc tất thắng nhưng thiên tài nhị tinh... Nếu như gọi Tầm Bí cảnh là Phàm cảnh, chiến lực của thiên tài nhị tinh sẽ tiến vào cấp độ khác.
Lăng Hàn hiện tại nhất định phải che giấu tung tích, không thể vận dụng rất nhiều thủ đoạn, hắn khó đấu với đối thủ như vậy.
- Nhưng ta được chân huyết Tổ Vương rèn luyện, lại nhìn thấy rất nhiều hình ảnh Bàn Thạch Tổ Vương chiến đấu khi còn trẻ, tầm mắt tăng lên rất nhiều, lại phối hợp nhãn thuật, chưa hẳn không thể nhìn rõ nhược điểm của đối thủ, từ đó đạt được thắng lợi.
Lăng Hàn cũng không có tự tin mù quáng, Liễu Quân cao hơn hắn một đại cảnh giới, hơn nữa còn là thiên tài chân chính, hắn tuyệt đối không có khả năng chủ quan.
Hắn trở lại trong sân, phát hiện Ngưu Kiếm Hoa đang tranh luận gì đó với Tôn Tầm, đỏ mặt tía tai, ai, Tiêu Huyên không xem trọng người nào, hai người các ngươi tranh cái gì mà tranh?
Lăng Hàn trở về phòng, ngày mai bắt đầu giải thi đấu luận võ, hắn còn có thể tu luyện một lần, có thể tăng lên một chút cũng tốt.
Nếu như còn có Băng Nguyên thạch, Lăng Hàn tin tưởng tu luyện một lần đủ để cho hắn mở ra một khiếu huyệt nhưng bây giờ, ít nhất phải mất năm sáu ngày.
Ban đêm, Thái Cổ tông cũng bảo đệ tử tới thông tri, giới thiệu cách tiến hành tranh tài vào ngày mai.
Bởi vì nhân số đến đây dự thi quá nhiều, nếu cử hành chia đội chém giết một đấu một, có khả năng sẽ mất thời gian một tháng, thậm chí còn lâu hơn, bởi vậy, ngày mai sẽ tiến hành đấu loại quy mô lớn, trực tiếp chọn ra ba mươi hai hạt giống mạnh nhất.
Một khi tiến vào top ba mươi hai, liền có thể lựa chọn có bái nhập Thái Cổ tông hay không, nếu có thể tiến vào top mười sáu, liền có thể lựa chọn bái nhập làm môn hạ một vị hộ pháp nào đó, còn nếu tiến vào trước tám, trưởng lão sẽ xuất động thu đệ tử.
Trước bốn liền có cơ hội bái nhập môn hạ Thái Cổ Chân Quân, trở thành đệ tử chân truyền.
Vòng đấu loại rất đơn giản, bỏ tất cả mọi người vào trong một ngọn núi và phát động hỗn chiến, thời gian là một ngày, lúc nào chỉ còn lại ba mươi hai người, đấu vòng loại sẽ kết thúc, còn nếu sau một ngày còn có vượt qua ba mươi hai người, vậy thì xem ai đi ra trước, ba mươi hai người đi ra đầu tiên sẽ tiến vào vòng tiếp theo.
- Yên tâm, ngươi đã giúp ta khu trừ vận rủi, bản thiếu gia sẽ mang theo ngươi tiến vào ba mươi hai vị trí đầu, ngươi chỉ cần đi theo bản thiếu gia là được rồi.
Ngưu Kiếm Hoa vỗ vỗ vai Lăng Hàn, ngạo nghễ nói.
Kỳ thật lời này là nói cho Tiêu Huyên nghe, dụng ý đương nhiên là nói, ngươi xem, ta mạnh bao nhiêu.
Tôn Tầm lạnh lùng nói:
- Ha ha, ta thấy ngươi tự thân khó bảo toàn, còn muốn bảo hộ ai!
Hắn giội nước lạnh vào mặt Ngưu Kiếm Hoa.
/5357
|