- Ngươi…
Bàng Lễ giận dữ, hắn muốn xuất thủ nhưng lại nhịn xuống.
- Tiểu tử, ngươi nhất định muốn biến việc đơn giản thành phức tạp sao?
Lăng Hàn giả vờ làm thái điểu mới bước ra đời.
- Thế nào, ta không bán, chẳng lẽ các ngươi còn muốn trắng trợn cướp đoạt hay sao?
Bàng Lễ cười ha ha:
- Không, Bàng gia chúng ta làm sao lại làm chuyện trắng trợn cướp đoạt chứ?
Chí ít trong Thanh Linh thành sẽ không, mặc dù là địa bàn của bọn họ nhưng ra bên ngoài, bọn họ cần phải cho ra công đạo, bằng không còn ai dám đến Thanh Linh thành làm ăn?
- Vậy các ngươi muốn làm gì?
Lăng Hàn hỏi.
Bàng Lễ cười ha ha:
- Đến lúc đó ngươi sẽ biết! Ai bảo ngươi nhất định ngu xuẩn như thế, về sau ngươi sẽ hối hận, nếu hôm nay đáp ứng yêu cầu của ta thì tốt rồi.
- Ta không tin!
Lăng Hàn quả quyết nói, dáng vẻ thanh niên ngây thơ rất sống động.
Bàng Lễ hừ một tiếng, nghênh ngang rời đi.
Một ngày sau, đấu giá bắt đầu.
Lăng Hàn tự nhiên cũng tham gia, nếu có vật gì tốt, hắn cũng tham gia mua.
Dưới Tiên đồ, tiền tệ thông dụng là ngọc tử, đến cấp bậc Tiên đồ, tiền tệ thông dụng thì là đạo thạch.
Lăng Hàn chỉ có thể lực bất tòng tâm, mặc dù hắn từng có ba viên nhưng đều dùng vào khôi lỗi chiến tranh.
Nhưng nơi này không có bán thứ gì tốt, hắn chỉ xem náo nhiệt.
Cuối cùng, quả nhiên Thủy Tinh Nguyên là vật phẩm áp trục.
- Giá quy định, một trăm ngọc tử.
Đấu giá sư nói.
Một trăm ngọc tử?
Lăng Hàn cười lạnh, lúc trước hắn đã bàn với phòng đấu giá, đối phương nói đấu giá sẽ dùng đạo thạch.
Mặc dù cho Tầm Bí cảnh dùng nhưng ý nghĩa quá mức bất phàm, cho nên phải dùng đạo thạch mua bán.
Hiện tại chẳng những đổi dùng ngọc tử, hơn nữa chỉ dùng một trăm ngọc tử.
Ha ha, không cần phải nói khẳng định là Bàng gia giở trò quỷ.
Nếu như Lăng Hàn thật sự muốn đấu giá viên Thủy Tinh Nguyên này, hắn hiện tại sẽ tranh cãi nhưng bây giờ hắn chỉ cười lạnh, Bàng gia a Bàng gia, hiện tại các ngươi chiếm tiện nghi, về sau sẽ biết mình ăn bao nhiêu thua thiệt.
Bàng gia bắt đầu luyện chế Ngũ Hành Tạo Hóa đan, vậy khẳng định đã đạt được bốn loại tinh nguyên khác, kết quả năm phần vật phẩm luyện chế biến thành phế phẩm, thậm chí sẽ làm cho tên thiên tài Bàng gia ăn vào gặp các loại phiền toái khó lường.
Hắn rất chờ mong.
- Một trăm ngọc tử.
Có người giơ bảng.
- Một trăm ngọc tử, có người tăng giá cao hơn hay không?
Đấu giá sư lớn tiếng kêu lên.
- Có người nào tăng giá hay không?
- Một trăm ngọc tử một lần, một trăm ngọc tử hai lần, một trăm ngọc tử ba lần, thành giao!
Đấu giá sư giải quyết dứt khoát.
Vật phẩm áp trục được bán với “giá cao” một trăm ngọc tử?
Không phải chuyện cười lớn sao?
Cho dù Lăng Hàn biết Bàng gia vô sỉ nhưng tướng ăn như vậy quá khó coi.
Khó trách Bàng gia một đời không bằng một đời, lòng dạ như thế có thể làm đại sự gì?
Lăng Hàn “giận dữ” rời đi, khi hắn đi ra ngoài phòng đấu giá, Bàng Lễ đang chờ hắn.
- Người trẻ tuổi, hiện tại hối hận chưa?
Bàng Lễ cười ha ha, hắn vô cùng đắc ý.
Lăng Hàn cắn răng:
- Các ngươi khinh người quá đáng, không sợ gây nên công phẫn sao?
- Lời này là ngươi nói, chúng ta một không có cướp, hai không có trộm, tại sao gây nên công phẫn?
Bàng Lễ cười nói:
- Ngươi không phục sao?
Lăng Hàn hừ một tiếng, quay đầu liền đi.
- Chậm đã.
Bàng Lễ nói, xoát, hắn ném ra một cái túi:
- Đây là một trăm ngọc tử của ngươi, đừng quên cầm, sau đó cút ra khỏi Thanh Linh thành, vĩnh viễn đừng tới đây!
Đương nhiên Lăng Hàn sẽ không nhặt, hiện tại hắn diễn cảnh thiếu niên quật cường không có kinh nghiệm sống.
- Ha ha ha ha!
Sau lưng, Bàng Lễ cười rất phách lối.
Khi đã đi thật xa, Lăng Hàn lại lộ ra nụ cười, mìn đã chôn xuống, cũng không biết lúc nào sẽ phát nổ.
Đến lúc đó, không biết Bàng Lễ, Bàng gia sẽ có biểu lộ như thế nào.
Ha ha.
Lăng Hàn đi tới rừng rậm Thiết Mộc.
Trong ngũ hành, đây là nơi có thể dựng dục ra Mộc Tinh Nguyên.
Ba ngày sau, Lăng Hàn đi tới nơi.
Lăng Hàn suy nghĩ một chút, có nên nhờ bảy tiểu oa nhi hỗ trợ hay không, bởi vì các nàng có khả năng làm lộ thân phận của mình.
Nhưng nghĩ lại, đám tiểu oa nhi xuất hiện ở nơi này, chẳng lẽ không kỳ quái hay sao?
Lại nói, cho dù cho người Bàng, Lôi biết cũng không có gì, cùng lắm thì lại phái người tới, hắn cần sợ hãi sao?
Sau khi ăn thua thiệt một lần, hắn không có khả năng lại dính bẫy lần thứ hai, lại nói, tình huống rừng rậm Thiết Mộc cũng không giống lúc trước.
Lăng Hàn ngụy trang thành Tàn Dạ, hắn và bảy tiểu oa nhi chia ra hành động, hiện tại hắn chuyên tâm đánh quái, có thể không gây phiền toái, không gây sự với ai.
Rừng rậm Thiết Mộc rất lớn, lớn gấp mười lần Hàn Thủy hồ nhưng cân nhắc Hàn Thủy hồ là không gian lập thể, hơn nữa chiều sâu hơn vạn trượng, so với nơi này, Hàn Thủy hồ cũng không nhỏ hơn chút nào.
Lăng Hàn và đám tiểu oa nhi chia ra hành động, ước định cách năm ngày gặp nhau một lần.
Tiểu la lỵ bị Lăng Hàn thu vào trong hồ lô, nha đầu này dễ dàng làm bại lộ thân phận Lăng Hàn nhất.
Đối với chuyện này, đương nhiên Đường Vân Nhi sẽ kháng nghị nhưng không chịu nổi Lăng Hàn bạo lực, bị nhét vào trong hồ lô.
Lăng Hàn bước đi thật nhanh, hắn muốn nhanh chóng tìm Mộc Tinh Hoa, lại dung hợp thành Mộc Tinh Nguyên.
Mộc Tinh Hoa, đương nhiên đến từ mộc nguyên tố sinh linh, phần lớn là thụ nhân biết giết người, bình thường sẽ biến thành cây bình thường, cũng không khác gì các cây cối khác.
Nhưng nếu như động thủ hay nhận lấy công kích, nó sẽ nhổ rễ ra khỏi đất và tấn công người đó.
Trừ việc này ra, trong rừng rậm còn có yêu thú chưa có linh trí, đây cũng là một đại uy hiếp, mặc khác chính là những người cùng thu thập Mộc Tinh Hoa, trên thực tế, những kẻ này mới là nguy hiểm nhất.
Lăng Hàn phát động nhãn thuật, hắn có thể dò xét đâu là thụ nhân, đâu là cây bình thường, hắn có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Sau khi đi một hồi, rốt cục hắn phát hiện mục tiêu thứ nhất.
Đó là một cây đại thụ cao chừng ba mươi trượng, thân cây lớn năm sáu người trưởng thành ôm mới hết, Lăng Hàn nhìn thấy sinh mệnh tinh khí bàng bạc, lại không hợp với cây cối chung quanh.
Lăng Hàn sẽ không lập tức phát động công kích, hắn tìm nơi ngồi xuống.
Mặc dù hắn nhìn như thả lỏng, hắn lại sớm mở thần ý quan sát.
Hắn “nhìn” thấy đại thụ duỗi một nhánh cây ra, nhánh cây đang tới gần hắn, bỗng nhiên gia tốc, nhanh như thiểm điện, muốn cuốn lấy hắn.
Lăng Hàn lập tức tránh né, tránh thoát đại thụ công kích.
Oanh, lúc này đại thụ cũng không còn ngụy trang, nó nhổ đất đứng lên, thân thể cao vài chục trượng.
Lăng Hàn chủ động xuất thủ, hắn phát động tần suất công kích tấn công đại thụ, đấm ra một quyền ẩn chứa bảy mươi trọng lực chồng lên nhau.
Thụ nhân vội vàng thu cành ngăn cản, ầm, chỉ một kích, nhánh cây tan rã, còn lan tràn tới chủ thân của nó, ba, ba, ba, chủ thân của nó không ngừng phát ra tiếng nổ, vỡ thành nhiều đoạn.
Lực phá hoại của Lăng Hàn hiện tại quá kinh khủng, một quyền đánh thụ nhân thành mấy chục đoạn.
- Đây mới là uy lực Yêu Hầu quyền chân chính sao?
Lăng Hàn cảm thán nói.
Bàng Lễ giận dữ, hắn muốn xuất thủ nhưng lại nhịn xuống.
- Tiểu tử, ngươi nhất định muốn biến việc đơn giản thành phức tạp sao?
Lăng Hàn giả vờ làm thái điểu mới bước ra đời.
- Thế nào, ta không bán, chẳng lẽ các ngươi còn muốn trắng trợn cướp đoạt hay sao?
Bàng Lễ cười ha ha:
- Không, Bàng gia chúng ta làm sao lại làm chuyện trắng trợn cướp đoạt chứ?
Chí ít trong Thanh Linh thành sẽ không, mặc dù là địa bàn của bọn họ nhưng ra bên ngoài, bọn họ cần phải cho ra công đạo, bằng không còn ai dám đến Thanh Linh thành làm ăn?
- Vậy các ngươi muốn làm gì?
Lăng Hàn hỏi.
Bàng Lễ cười ha ha:
- Đến lúc đó ngươi sẽ biết! Ai bảo ngươi nhất định ngu xuẩn như thế, về sau ngươi sẽ hối hận, nếu hôm nay đáp ứng yêu cầu của ta thì tốt rồi.
- Ta không tin!
Lăng Hàn quả quyết nói, dáng vẻ thanh niên ngây thơ rất sống động.
Bàng Lễ hừ một tiếng, nghênh ngang rời đi.
Một ngày sau, đấu giá bắt đầu.
Lăng Hàn tự nhiên cũng tham gia, nếu có vật gì tốt, hắn cũng tham gia mua.
Dưới Tiên đồ, tiền tệ thông dụng là ngọc tử, đến cấp bậc Tiên đồ, tiền tệ thông dụng thì là đạo thạch.
Lăng Hàn chỉ có thể lực bất tòng tâm, mặc dù hắn từng có ba viên nhưng đều dùng vào khôi lỗi chiến tranh.
Nhưng nơi này không có bán thứ gì tốt, hắn chỉ xem náo nhiệt.
Cuối cùng, quả nhiên Thủy Tinh Nguyên là vật phẩm áp trục.
- Giá quy định, một trăm ngọc tử.
Đấu giá sư nói.
Một trăm ngọc tử?
Lăng Hàn cười lạnh, lúc trước hắn đã bàn với phòng đấu giá, đối phương nói đấu giá sẽ dùng đạo thạch.
Mặc dù cho Tầm Bí cảnh dùng nhưng ý nghĩa quá mức bất phàm, cho nên phải dùng đạo thạch mua bán.
Hiện tại chẳng những đổi dùng ngọc tử, hơn nữa chỉ dùng một trăm ngọc tử.
Ha ha, không cần phải nói khẳng định là Bàng gia giở trò quỷ.
Nếu như Lăng Hàn thật sự muốn đấu giá viên Thủy Tinh Nguyên này, hắn hiện tại sẽ tranh cãi nhưng bây giờ hắn chỉ cười lạnh, Bàng gia a Bàng gia, hiện tại các ngươi chiếm tiện nghi, về sau sẽ biết mình ăn bao nhiêu thua thiệt.
Bàng gia bắt đầu luyện chế Ngũ Hành Tạo Hóa đan, vậy khẳng định đã đạt được bốn loại tinh nguyên khác, kết quả năm phần vật phẩm luyện chế biến thành phế phẩm, thậm chí sẽ làm cho tên thiên tài Bàng gia ăn vào gặp các loại phiền toái khó lường.
Hắn rất chờ mong.
- Một trăm ngọc tử.
Có người giơ bảng.
- Một trăm ngọc tử, có người tăng giá cao hơn hay không?
Đấu giá sư lớn tiếng kêu lên.
- Có người nào tăng giá hay không?
- Một trăm ngọc tử một lần, một trăm ngọc tử hai lần, một trăm ngọc tử ba lần, thành giao!
Đấu giá sư giải quyết dứt khoát.
Vật phẩm áp trục được bán với “giá cao” một trăm ngọc tử?
Không phải chuyện cười lớn sao?
Cho dù Lăng Hàn biết Bàng gia vô sỉ nhưng tướng ăn như vậy quá khó coi.
Khó trách Bàng gia một đời không bằng một đời, lòng dạ như thế có thể làm đại sự gì?
Lăng Hàn “giận dữ” rời đi, khi hắn đi ra ngoài phòng đấu giá, Bàng Lễ đang chờ hắn.
- Người trẻ tuổi, hiện tại hối hận chưa?
Bàng Lễ cười ha ha, hắn vô cùng đắc ý.
Lăng Hàn cắn răng:
- Các ngươi khinh người quá đáng, không sợ gây nên công phẫn sao?
- Lời này là ngươi nói, chúng ta một không có cướp, hai không có trộm, tại sao gây nên công phẫn?
Bàng Lễ cười nói:
- Ngươi không phục sao?
Lăng Hàn hừ một tiếng, quay đầu liền đi.
- Chậm đã.
Bàng Lễ nói, xoát, hắn ném ra một cái túi:
- Đây là một trăm ngọc tử của ngươi, đừng quên cầm, sau đó cút ra khỏi Thanh Linh thành, vĩnh viễn đừng tới đây!
Đương nhiên Lăng Hàn sẽ không nhặt, hiện tại hắn diễn cảnh thiếu niên quật cường không có kinh nghiệm sống.
- Ha ha ha ha!
Sau lưng, Bàng Lễ cười rất phách lối.
Khi đã đi thật xa, Lăng Hàn lại lộ ra nụ cười, mìn đã chôn xuống, cũng không biết lúc nào sẽ phát nổ.
Đến lúc đó, không biết Bàng Lễ, Bàng gia sẽ có biểu lộ như thế nào.
Ha ha.
Lăng Hàn đi tới rừng rậm Thiết Mộc.
Trong ngũ hành, đây là nơi có thể dựng dục ra Mộc Tinh Nguyên.
Ba ngày sau, Lăng Hàn đi tới nơi.
Lăng Hàn suy nghĩ một chút, có nên nhờ bảy tiểu oa nhi hỗ trợ hay không, bởi vì các nàng có khả năng làm lộ thân phận của mình.
Nhưng nghĩ lại, đám tiểu oa nhi xuất hiện ở nơi này, chẳng lẽ không kỳ quái hay sao?
Lại nói, cho dù cho người Bàng, Lôi biết cũng không có gì, cùng lắm thì lại phái người tới, hắn cần sợ hãi sao?
Sau khi ăn thua thiệt một lần, hắn không có khả năng lại dính bẫy lần thứ hai, lại nói, tình huống rừng rậm Thiết Mộc cũng không giống lúc trước.
Lăng Hàn ngụy trang thành Tàn Dạ, hắn và bảy tiểu oa nhi chia ra hành động, hiện tại hắn chuyên tâm đánh quái, có thể không gây phiền toái, không gây sự với ai.
Rừng rậm Thiết Mộc rất lớn, lớn gấp mười lần Hàn Thủy hồ nhưng cân nhắc Hàn Thủy hồ là không gian lập thể, hơn nữa chiều sâu hơn vạn trượng, so với nơi này, Hàn Thủy hồ cũng không nhỏ hơn chút nào.
Lăng Hàn và đám tiểu oa nhi chia ra hành động, ước định cách năm ngày gặp nhau một lần.
Tiểu la lỵ bị Lăng Hàn thu vào trong hồ lô, nha đầu này dễ dàng làm bại lộ thân phận Lăng Hàn nhất.
Đối với chuyện này, đương nhiên Đường Vân Nhi sẽ kháng nghị nhưng không chịu nổi Lăng Hàn bạo lực, bị nhét vào trong hồ lô.
Lăng Hàn bước đi thật nhanh, hắn muốn nhanh chóng tìm Mộc Tinh Hoa, lại dung hợp thành Mộc Tinh Nguyên.
Mộc Tinh Hoa, đương nhiên đến từ mộc nguyên tố sinh linh, phần lớn là thụ nhân biết giết người, bình thường sẽ biến thành cây bình thường, cũng không khác gì các cây cối khác.
Nhưng nếu như động thủ hay nhận lấy công kích, nó sẽ nhổ rễ ra khỏi đất và tấn công người đó.
Trừ việc này ra, trong rừng rậm còn có yêu thú chưa có linh trí, đây cũng là một đại uy hiếp, mặc khác chính là những người cùng thu thập Mộc Tinh Hoa, trên thực tế, những kẻ này mới là nguy hiểm nhất.
Lăng Hàn phát động nhãn thuật, hắn có thể dò xét đâu là thụ nhân, đâu là cây bình thường, hắn có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Sau khi đi một hồi, rốt cục hắn phát hiện mục tiêu thứ nhất.
Đó là một cây đại thụ cao chừng ba mươi trượng, thân cây lớn năm sáu người trưởng thành ôm mới hết, Lăng Hàn nhìn thấy sinh mệnh tinh khí bàng bạc, lại không hợp với cây cối chung quanh.
Lăng Hàn sẽ không lập tức phát động công kích, hắn tìm nơi ngồi xuống.
Mặc dù hắn nhìn như thả lỏng, hắn lại sớm mở thần ý quan sát.
Hắn “nhìn” thấy đại thụ duỗi một nhánh cây ra, nhánh cây đang tới gần hắn, bỗng nhiên gia tốc, nhanh như thiểm điện, muốn cuốn lấy hắn.
Lăng Hàn lập tức tránh né, tránh thoát đại thụ công kích.
Oanh, lúc này đại thụ cũng không còn ngụy trang, nó nhổ đất đứng lên, thân thể cao vài chục trượng.
Lăng Hàn chủ động xuất thủ, hắn phát động tần suất công kích tấn công đại thụ, đấm ra một quyền ẩn chứa bảy mươi trọng lực chồng lên nhau.
Thụ nhân vội vàng thu cành ngăn cản, ầm, chỉ một kích, nhánh cây tan rã, còn lan tràn tới chủ thân của nó, ba, ba, ba, chủ thân của nó không ngừng phát ra tiếng nổ, vỡ thành nhiều đoạn.
Lực phá hoại của Lăng Hàn hiện tại quá kinh khủng, một quyền đánh thụ nhân thành mấy chục đoạn.
- Đây mới là uy lực Yêu Hầu quyền chân chính sao?
Lăng Hàn cảm thán nói.
/5357
|