Tất cả mọi người cảm thấy thú vị.
Cho dù là sắc trư hay Đại Hắc Cẩu, hiển nhiên đều đã mở trí tuệ, thế nhưng bởi vì các nguyên nhân, bọn nó đều không thể mở miệng, chỉ là heo kêu chó sủa.
- Được rồi, không ăn heo sữa quay, cũng không ăn thịt chó, tùy tiện làm chút gì ăn là được rồi.
Lăng Hàn cười nói.
Bọn họ ngồi xuống, sau đó Lăng Hàn liền an bài.
Hắn muốn rời khỏi Thiên Hải tinh, chuyến đi này sẽ kéo dài nửa năm trở lên, sở dĩ nhất định phải an bài công việc thỏa đáng, bởi vì lúc trước có Bích Tiêu công chúa thay hắn thay chủ trì công việc.
Nghĩ tới đây, Lăng Hàn cảm thấy công chúa Yêu tộc rất hữu dụng.
- Ngươi lại muốn đi?
Hiên Viên Định Quốc kinh ngạc, vị phủ chủ trước mặt quá không xứng chức, thành lập Ngoại Vụ phủ mới bao lâu, chín phần thời gian hắn đều không có mặt ở trong phủ.
Lăng Hàn gật đầu:
- Về sau, chuyện trong Ngoại Vụ phủ sẽ giao cho ngươi.
- Ta? Ta làm được sao?
Hiên Viên Định Quốc không có tự tin.
- Không sao, hiện tại các thế lực lớn đã ổn định, kỳ thật Ngoại Vụ phủ chúng ta không có việc gì làm. Hơn nữa, trước khi rời đi, ta sẽ làm một việc, bảo đảm về sau không người nào dám chọc Ngoại Vụ phủ.
Lăng Hàn cười nói.
- Ngươi muốn làm gì?
Đột nhiên Hiên Viên Định Quốc cảm thấy không bình tĩnh nổi.
Lăng Hàn cười:
- Giết gà dọa khỉ, chờ sau khi ta đánh đám người Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử một trận.
- Ngươi đừng làm loạn!
Hiên Viên Định Quốc lập tức luống cuống, ngươi muốn chọc đại họa sao?
- Thôi đi, chỉ là con trai của Hóa Linh cảnh, đánh thì thế nào.
Đường Vân Nhi liếm láp kẹo sữa, dáng vẻ không quan tâm.
Bên cạnh, nước bọt Hổ Nữu chảy ào ào, nhìn chằm chằm vào kẹo sữa trong tay nàng không chớp mắt, cũng không có chút rụt rè.
Hiên Viên Định Quốc hít khí lạnh, tại sao đám người này một người khủng bố hơn một người?
Hóa Linh Chân Quân không tính là gì, như vậy thế nào mới tính là gì?
- Yên tâm, yên tâm, không có việc gì.
Lăng Hàn nói.
Hiên Viên Định Quốc làm sao yên tâm được, hắn lại không khuyên nổi Lăng Hàn, chỉ có thể không thể làm gì.
Lăng Hàn mời đám người Ân Tú Tinh, Liên Tuyết Dung đi sang ăn một bữa, xem như yến tiệc gặp mặt.
Nhìn thấy Nữ Hoàng và Hổ Nữu, cho dù là Ân Tú Tinh cùng Liên Tuyết Dung tự phụ xinh đẹp, bọn họ vẫn có cảm giác tự ti mặc cảm, việc này quan hệ đến hai nữ mang mạng che mặt, nếu thật lộ dung mạo ra ngoài, không biết sẽ tạo thành oanh động như thế nào.
Bởi vì thực lực Lăng Hàn bây giờ vô cùng nhỏ yếu, chỉ có thể bảo hai nàng ít xuất hiện.
Sau khi ăn xong, Lăng Hàn lại rời khỏi Ngoại Vụ phủ, trực tiếp đi phủ đệ Nhị hoàng tử.
Nữ Hoàng, Hổ Nữu, Đại Hắc Cẩu, tiểu la lỵ, đám tiểu oa nhi đều là theo, mỗi người đều thích tham gia náo nhiệt, làm sao có thể bỏ lỡ.
Bởi vậy, đội ngũ này vô cùng quỷ dị, có mỹ nữ, có tiểu mỹ nữ, có tiểu oa nhi, có chó, có heo, trên đường làm người ta trố mắt nhìn.
Thiên kiêu đế đô muốn làm gì?
Chỉ chốc lát, Lăng Hàn đã đi tới trước phủ của Nhị hoàng tử.
Đường đường hoàng tử phải ở hào trạch, chiếm diện tích thật lớn, vàng son lộng lẫy, trước cổng có tám đại hán trông coi, dáng vẻ hung thần ác sát.
- Người kia, dừng bước!
Một đại hán rút bội đao ra một đoạn, hắn quát Lăng Hàn một tiếng.
Lăng Hàn nháy mắt, xèo, một tia sáng đánh bay tên đại hán về phía sau, ầm, cánh cửa bị phá tan.
- Lớn mật!
Bảy tên đại hán còn lại không rút đao ra, chỉ vây quanh đám người Lăng Hàn.
- Dám giương oai trước phủ Nhị hoàng tử, ngươi chán sống đúng không?
- Ngươi là người phương nào, xưng tên ra!
Bảy người nhao nhao kêu lên, có người thả tín hiệu kêu gọi giúp đỡ, người ta bằng vào ánh mắt có thể đánh bay một người, thực lực như vậy quá mạnh mẽ, cho dù bọn họ liên thủ cũng không địch nổi.
Còn không biết mình là ai?
Lăng Hàn bật cười, mấy người này quá cô lậu quả văn.
- Gâu gâu gâu!
Đại Hắc Cẩu kêu gào, nó vừa cười vừa ôm bụng.
Ý của nó là, Tiểu Hàn tử ngươi không phải khoe khoang sống rất tốt sao, ngươi xem, ngay cả mấy tên trông cửa còn không biết ngươi là ai, thật quá mất mặt.
Lăng Hàn cũng không xuất thủ, hắn sử dụng ý niệm, bảy đại hán cảm thấy bị bàn tay vô hình bóp chặt, bọn họ không ngừng khoa tay múa chân trên không trung, vẻ mặt vô cùng sợ hãi.
Gặp quỷ rồi sao?
Đương nhiên không phải, niệm lực của Lăng Hàn hiện tại cường đại hơn xưa không biết bao nhiêu lần, tảng đá hai ba mươi vạn cân cũng có thể tuỳ tiện nhấc lên, huống chi chỉ nắm bảy người.
Hắn nhanh chân tiến vào trong phủ, niệm lực ném bảy tên đại hán ra ngoài, bảy người hôn mê bất tỉnh.
Lần này hắn đến đánh Nhị hoàng tử, những người khác nha, hắn không đặt vào mắt.
- Địch tấn công!
- Địch tấn công!
Trong tiếng kêu gào hỗn loạn, từng đội quân sĩ xuất hiện vây quanh đám người Lăng Hàn.
- Hừ, Lăng Hàn, ngươi thật to gan, dám xông vào phủ đệ của cô vương! Ngươi thật sự cho rằng phụ hoàng ân sủng ngươi, ngươi liền có thể muốn làm gì thì làm?
Nhị hoàng tử cũng xuất hiện, mặt mũi hắn tái mét.
Hắn đường đường hoàng tử, lại bị người ta đánh vào tận phủ, đây là chuyện mất mặt cỡ nào?
Lăng Hàn cười nhạt một tiếng, gật đầu nói:
- Không sai.
Không sai?
Nhị hoàng tử lập tức ngây người, tiểu tử này ngu ngốc hay sao, hắn được ân sủng thế nào thì cũng là thần tử, tại sao lại dám cưỡi lên đầu của chủ nhân?
- Đại nghịch bất đạo! Đại nghịch bất đạo!
Hắn lành lạnh nói, sát cơ lộ ra.
Đây chính là Lăng Hàn tự mình đưa tới cửa, hắn có chém đi, Trần Phong Viêm cũng không thể nói gì hơn.
Lăng Hàn cười nói:
- Mấy tên hoàng tử các ngươi, ỷ vào phía sau có người, ba phen mấy bận nhằm vào ta, cho là ta không tức giận sao?
- Ngươi có tức giận thì thế nào?
Nhị hoàng tử xuất thủ, hắn giết Lăng Hàn:
- Ngươi là bộc, chúng ta là chủ! Ngươi là phàm nhân, chúng ta lại là tiên nhân! Ở trong mắt chúng ta, ngươi chỉ là một con giun dế.
Hắn lao về phía trước, đưa tay chụp đầu Lăng Hàn.
Ba!
Lăng Hàn xuất thủ, hắn tát một cái thật vang dội.
Nhị hoàng tử lao đi nhanh, hắn bị tát bay ngược về phía sau càng nhanh, ầm, vách tường sau lưng không thể đỡ lấy hắn, bức tường bị đục thủng và tiếp tục bay về phía sau.
Ầm ầm ầm, hắn một hơi phá vỡ chín bức tường, lúc này mới ngừng lại, nằm trên mặt đất.
Nhị hoàng tử miễn cưỡng bò dậy, gương mặt chấn kinh:
- Ngươi, ngươi đã đột phá Tiên đồ!
Chỉ có một khả năng như thế, nếu không Tầm Bí cảnh trâu bò hơn nữa, trước mặt cường giả Trúc Cơ cũng chỉ là cặn bã.
Lăng Hàn lười biếng đứng tại chỗ, hắn dùng niệm lực hóa hình bắt lấy Nhị hoàng tử, cũng kéo về phía hắn.
Nếu so sánh lực lượng tuyệt đối, niệm lực tuyệt đối không có khả năng chống lại bí lực, cho dù niệm lực của Lăng Hàn cường đại hơn Trúc Cơ, hắn cũng chỉ có thể điều động vật nặng năm mươi vạn cân, còn không bằng bí lực Thông Mạch cảnh của hắn.
Niệm lực cường đại ở chỗ vô hình, không có tốc độ hạn chế, nếu gặp phải man lực cũng bị phá như thường.
Nhưng Nhị hoàng tử hiện tại bị trọng thương, hắn không có khả năng phản kháng, niệm lực đủ để đối phó, hơn nữa rất phong cách đúng không?
Cho dù là sắc trư hay Đại Hắc Cẩu, hiển nhiên đều đã mở trí tuệ, thế nhưng bởi vì các nguyên nhân, bọn nó đều không thể mở miệng, chỉ là heo kêu chó sủa.
- Được rồi, không ăn heo sữa quay, cũng không ăn thịt chó, tùy tiện làm chút gì ăn là được rồi.
Lăng Hàn cười nói.
Bọn họ ngồi xuống, sau đó Lăng Hàn liền an bài.
Hắn muốn rời khỏi Thiên Hải tinh, chuyến đi này sẽ kéo dài nửa năm trở lên, sở dĩ nhất định phải an bài công việc thỏa đáng, bởi vì lúc trước có Bích Tiêu công chúa thay hắn thay chủ trì công việc.
Nghĩ tới đây, Lăng Hàn cảm thấy công chúa Yêu tộc rất hữu dụng.
- Ngươi lại muốn đi?
Hiên Viên Định Quốc kinh ngạc, vị phủ chủ trước mặt quá không xứng chức, thành lập Ngoại Vụ phủ mới bao lâu, chín phần thời gian hắn đều không có mặt ở trong phủ.
Lăng Hàn gật đầu:
- Về sau, chuyện trong Ngoại Vụ phủ sẽ giao cho ngươi.
- Ta? Ta làm được sao?
Hiên Viên Định Quốc không có tự tin.
- Không sao, hiện tại các thế lực lớn đã ổn định, kỳ thật Ngoại Vụ phủ chúng ta không có việc gì làm. Hơn nữa, trước khi rời đi, ta sẽ làm một việc, bảo đảm về sau không người nào dám chọc Ngoại Vụ phủ.
Lăng Hàn cười nói.
- Ngươi muốn làm gì?
Đột nhiên Hiên Viên Định Quốc cảm thấy không bình tĩnh nổi.
Lăng Hàn cười:
- Giết gà dọa khỉ, chờ sau khi ta đánh đám người Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử một trận.
- Ngươi đừng làm loạn!
Hiên Viên Định Quốc lập tức luống cuống, ngươi muốn chọc đại họa sao?
- Thôi đi, chỉ là con trai của Hóa Linh cảnh, đánh thì thế nào.
Đường Vân Nhi liếm láp kẹo sữa, dáng vẻ không quan tâm.
Bên cạnh, nước bọt Hổ Nữu chảy ào ào, nhìn chằm chằm vào kẹo sữa trong tay nàng không chớp mắt, cũng không có chút rụt rè.
Hiên Viên Định Quốc hít khí lạnh, tại sao đám người này một người khủng bố hơn một người?
Hóa Linh Chân Quân không tính là gì, như vậy thế nào mới tính là gì?
- Yên tâm, yên tâm, không có việc gì.
Lăng Hàn nói.
Hiên Viên Định Quốc làm sao yên tâm được, hắn lại không khuyên nổi Lăng Hàn, chỉ có thể không thể làm gì.
Lăng Hàn mời đám người Ân Tú Tinh, Liên Tuyết Dung đi sang ăn một bữa, xem như yến tiệc gặp mặt.
Nhìn thấy Nữ Hoàng và Hổ Nữu, cho dù là Ân Tú Tinh cùng Liên Tuyết Dung tự phụ xinh đẹp, bọn họ vẫn có cảm giác tự ti mặc cảm, việc này quan hệ đến hai nữ mang mạng che mặt, nếu thật lộ dung mạo ra ngoài, không biết sẽ tạo thành oanh động như thế nào.
Bởi vì thực lực Lăng Hàn bây giờ vô cùng nhỏ yếu, chỉ có thể bảo hai nàng ít xuất hiện.
Sau khi ăn xong, Lăng Hàn lại rời khỏi Ngoại Vụ phủ, trực tiếp đi phủ đệ Nhị hoàng tử.
Nữ Hoàng, Hổ Nữu, Đại Hắc Cẩu, tiểu la lỵ, đám tiểu oa nhi đều là theo, mỗi người đều thích tham gia náo nhiệt, làm sao có thể bỏ lỡ.
Bởi vậy, đội ngũ này vô cùng quỷ dị, có mỹ nữ, có tiểu mỹ nữ, có tiểu oa nhi, có chó, có heo, trên đường làm người ta trố mắt nhìn.
Thiên kiêu đế đô muốn làm gì?
Chỉ chốc lát, Lăng Hàn đã đi tới trước phủ của Nhị hoàng tử.
Đường đường hoàng tử phải ở hào trạch, chiếm diện tích thật lớn, vàng son lộng lẫy, trước cổng có tám đại hán trông coi, dáng vẻ hung thần ác sát.
- Người kia, dừng bước!
Một đại hán rút bội đao ra một đoạn, hắn quát Lăng Hàn một tiếng.
Lăng Hàn nháy mắt, xèo, một tia sáng đánh bay tên đại hán về phía sau, ầm, cánh cửa bị phá tan.
- Lớn mật!
Bảy tên đại hán còn lại không rút đao ra, chỉ vây quanh đám người Lăng Hàn.
- Dám giương oai trước phủ Nhị hoàng tử, ngươi chán sống đúng không?
- Ngươi là người phương nào, xưng tên ra!
Bảy người nhao nhao kêu lên, có người thả tín hiệu kêu gọi giúp đỡ, người ta bằng vào ánh mắt có thể đánh bay một người, thực lực như vậy quá mạnh mẽ, cho dù bọn họ liên thủ cũng không địch nổi.
Còn không biết mình là ai?
Lăng Hàn bật cười, mấy người này quá cô lậu quả văn.
- Gâu gâu gâu!
Đại Hắc Cẩu kêu gào, nó vừa cười vừa ôm bụng.
Ý của nó là, Tiểu Hàn tử ngươi không phải khoe khoang sống rất tốt sao, ngươi xem, ngay cả mấy tên trông cửa còn không biết ngươi là ai, thật quá mất mặt.
Lăng Hàn cũng không xuất thủ, hắn sử dụng ý niệm, bảy đại hán cảm thấy bị bàn tay vô hình bóp chặt, bọn họ không ngừng khoa tay múa chân trên không trung, vẻ mặt vô cùng sợ hãi.
Gặp quỷ rồi sao?
Đương nhiên không phải, niệm lực của Lăng Hàn hiện tại cường đại hơn xưa không biết bao nhiêu lần, tảng đá hai ba mươi vạn cân cũng có thể tuỳ tiện nhấc lên, huống chi chỉ nắm bảy người.
Hắn nhanh chân tiến vào trong phủ, niệm lực ném bảy tên đại hán ra ngoài, bảy người hôn mê bất tỉnh.
Lần này hắn đến đánh Nhị hoàng tử, những người khác nha, hắn không đặt vào mắt.
- Địch tấn công!
- Địch tấn công!
Trong tiếng kêu gào hỗn loạn, từng đội quân sĩ xuất hiện vây quanh đám người Lăng Hàn.
- Hừ, Lăng Hàn, ngươi thật to gan, dám xông vào phủ đệ của cô vương! Ngươi thật sự cho rằng phụ hoàng ân sủng ngươi, ngươi liền có thể muốn làm gì thì làm?
Nhị hoàng tử cũng xuất hiện, mặt mũi hắn tái mét.
Hắn đường đường hoàng tử, lại bị người ta đánh vào tận phủ, đây là chuyện mất mặt cỡ nào?
Lăng Hàn cười nhạt một tiếng, gật đầu nói:
- Không sai.
Không sai?
Nhị hoàng tử lập tức ngây người, tiểu tử này ngu ngốc hay sao, hắn được ân sủng thế nào thì cũng là thần tử, tại sao lại dám cưỡi lên đầu của chủ nhân?
- Đại nghịch bất đạo! Đại nghịch bất đạo!
Hắn lành lạnh nói, sát cơ lộ ra.
Đây chính là Lăng Hàn tự mình đưa tới cửa, hắn có chém đi, Trần Phong Viêm cũng không thể nói gì hơn.
Lăng Hàn cười nói:
- Mấy tên hoàng tử các ngươi, ỷ vào phía sau có người, ba phen mấy bận nhằm vào ta, cho là ta không tức giận sao?
- Ngươi có tức giận thì thế nào?
Nhị hoàng tử xuất thủ, hắn giết Lăng Hàn:
- Ngươi là bộc, chúng ta là chủ! Ngươi là phàm nhân, chúng ta lại là tiên nhân! Ở trong mắt chúng ta, ngươi chỉ là một con giun dế.
Hắn lao về phía trước, đưa tay chụp đầu Lăng Hàn.
Ba!
Lăng Hàn xuất thủ, hắn tát một cái thật vang dội.
Nhị hoàng tử lao đi nhanh, hắn bị tát bay ngược về phía sau càng nhanh, ầm, vách tường sau lưng không thể đỡ lấy hắn, bức tường bị đục thủng và tiếp tục bay về phía sau.
Ầm ầm ầm, hắn một hơi phá vỡ chín bức tường, lúc này mới ngừng lại, nằm trên mặt đất.
Nhị hoàng tử miễn cưỡng bò dậy, gương mặt chấn kinh:
- Ngươi, ngươi đã đột phá Tiên đồ!
Chỉ có một khả năng như thế, nếu không Tầm Bí cảnh trâu bò hơn nữa, trước mặt cường giả Trúc Cơ cũng chỉ là cặn bã.
Lăng Hàn lười biếng đứng tại chỗ, hắn dùng niệm lực hóa hình bắt lấy Nhị hoàng tử, cũng kéo về phía hắn.
Nếu so sánh lực lượng tuyệt đối, niệm lực tuyệt đối không có khả năng chống lại bí lực, cho dù niệm lực của Lăng Hàn cường đại hơn Trúc Cơ, hắn cũng chỉ có thể điều động vật nặng năm mươi vạn cân, còn không bằng bí lực Thông Mạch cảnh của hắn.
Niệm lực cường đại ở chỗ vô hình, không có tốc độ hạn chế, nếu gặp phải man lực cũng bị phá như thường.
Nhưng Nhị hoàng tử hiện tại bị trọng thương, hắn không có khả năng phản kháng, niệm lực đủ để đối phó, hơn nữa rất phong cách đúng không?
/5357
|