Lăng Hàn nhe răng cười một tiếng, luôn có người cho rằng tu vi hắn thấp dễ khi dễ, nhưng dạng người như vậy có kết thúc rất bi thảm.
Hắn ngưng quyền, nghênh kích đối phương.
Ầm!
Hai lực lượng va chạm với nhau, nam tử áo trắng bị đánh lui ra phía sau.
Cái gì!
Đừng nói hắn không thể tin được, ngay cả tên nam tử áo vàng khác cũng ngạc nhiên không kém.
Đây là tình huống như thế nào, chỉ là kẻ yếu Trúc Nhân Cơ, lại có thể dùng một quyền đánh lui thiên tài nhất tinh Trúc Thiên Cơ?
- Ngươi là ai?
Nam tử áo trắng hỏi:
- Lưu Hợp Thổ Phi tinh? Trịnh Khiếu Thiên Bạo Phong tinh vực? Vân Đạo Tử của Cửu U Địa Hàn?
Hắn nói ra những thiên tài nổi bật trong tinh không, nghe nói đều là thiên tài tam tinh đánh bại người cùng cấp bậc, thiên phú cường đại đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Lăng Hàn lắc đầu:
- Thế nào, bây giờ muốn kết giao tình?
- Ngươi không nên đắc ý quá sớm, ta chưa chắc thua ngươi!
Nam tử áo trắng lạnh lùng, cho dù Lăng Hàn là thiên tài tứ tinh, cũng chỉ đánh thắng Trúc Thiên Cơ, hắn là thiên tài nhất tinh Trúc Thiên Cơ, tuyệt đối không bại bởi Lăng Hàn.
Hắn xuất thủ lần nữa, lại tấn công Lăng Hàn.
Lần này, nhưng sử dụng toàn lực ứng phó, dùng ra một môn tiên pháp, năng lượng tầng thứ cao tuôn ra, phù văn màu bạc tấn công Lăng Hàn.
Lăng Hàn chỉ tiện tay điểm một cái, hắn xuất thủ rất hời hợt.
Độ Tiên Chỉ.
Đây là một môn tiên pháp nhưng phẩm giai cũng không cao, có thể bị Kim Nguyên Thánh Địa xem như ban thưởng, tự nhiên không có khả năng trân quý tới mức nào.
Nhưng trong tay Lăng Hàn, cho dù tiên pháp phẩm giai không cao nhưng uy lực rất phi phàm.
Phốc, chỉ kình bộc phát, công kích của nam tử áo trắng tan rã, chỉ kình của Lăng Hàn vẫn không tiêu tan, vẫn tấn công nam tử áo trắng.
Nam tử áo trắng vội vàng lui lại, sơn động này quá nhỏ, chỉ có thể lui ra phía sau mà không thể tránh né, bởi vậy hắn trốn không thoát, chỉ có thể quát lớn một tiếng, liên tục xuất quyền ngăn cản, sau khi xuất vài chiêu mới có thể đánh tan chỉ kình của Lăng Hàn.
Hắn cùng nam tử mặc áo vàng đều sợ hãi, tại sao lại có Trúc Nhân Cơ cường đại như thế?
Lăng Hàn cười một tiếng, hắn thu hồi Tiên Đạo Cơ Thạch.
- Đừng nói ta ức hiếp ngươi.
Hắn vừa thu Tiên Đạo Cơ Thạch trở lại, nam tử áo trắng không bị áp chế, hắn khôi phục toàn bộ chiến lực.
- Cuồng ngạo!
Nam tử áo trắng hừ một tiếng, nội tâm lại nói Lăng Hàn ngu ngốc, có lợi thế mà không chiếm.
Hắn cho rằng Lăng Hàn là truyền nhân của đại giáo, thậm chí là đạo tử, nhưng hiển nhiên vừa mới hành tẩu thiên hạ, cho nên đầu óc không nhanh nhạy.
Trái tim hắn đập thình thịch, trên thân đạo tử như vậy có bao nhiêu bí bảo?
Đoạt!
Hắn hét lớn một tiếng, xông lên chém giết Lăng Hàn, muốn dùng xu thế lôi đình vạn quân thế đánh chết Lăng Hàn.
Hắn vừa mới lao tới, Lăng Hàn lại lộ ra nụ cười xấu xa.
Tiên Đạo Cơ Thạch lại xuất hiện!
Thực lực tên nam tử áo trắng giảm xuống.
Khốn nạn!
Nam tử áo trắng mắng chửi không ngớt, hắn còn cho rằng Lăng Hàn là thái điểu mới bước ra đời, có một bầu nhiệt huyết, là kẻ ngây thơ, có ưu thế lại không biết lợi dụng. Ai ngờ, kẻ ngu ngốc và ngây thơ lại là chính mình.
Xấu bụng, hắn thật xấu bụng, lại là kẻ hãm hại người.
Ầm, Lăng Hàn xuất quyền đánh thẳng vào mặt đối phương, đối phương kêu thảm thiết, ngay sau đó ngã xuống đất.
Nếu chiến lực của hắn không bị áp chế, hắn cũng không đến mức thảm như vậy, hắn có thể tính toán thực lực của đối phương, tất cả công kích đều là tiêu chuẩn cơ bản, hiện tại tiêu chuẩn cơ bản cải biến, nội tâm hắn rối loạn, hắn làm sao đánh thắng?
Cho nên hắn mới nói Lăng Hàn hãm hại người.
- Ngươi quá âm hiểm!
Tên nam tử áo vàng quát lớn.
Lăng Hàn nhún vai, cười nói:
- Ta nghĩ, có ưu thế không cần sẽ bị các ngươi mắng thành là kẻ ngu, cho nên, ta quyết định không làm kẻ đần.
Nam tử áo trắng bị Lăng Hàn giẫm dưới chân, hắn muốn rơi lệ.
Hóa ra hắn mới là kẻ đần.
- Giao tất cả đồ trên người ra, bằng không ta sẽ ném các ngươi ra ngoài hóng gió.
Lăng Hàn từ tốn nói.
Ngươi? Ngươi ăn cướp?
- Ánh mắt của ngươi là gì?
Lăng Hàn bất mãn nói:
- Nhanh lên, kiên nhẫn của ta có hạn.
Nam tử áo trắng bất đắc dĩ, hắn đánh phải dùng ánh mắt xin giúp đỡ từ đồng bạn.
- Các hạ, ngươi thật quá mức!
Nam tử áo vàng không thể nhịn, hắn cầm một thanh kiếm, thanh kiếm tỏa ra hàn quang kinh người.
Hắn muốn giết Lăng Hàn cứu đồng bạn.
Lăng Hàn cũng không tin tên nam tử áo trắng chạy trốn, bên ngoài có cái lạnh chết người, muốn chết thì ngươi cứ rời đi.
Hắn dùng sức giẫm mạnh, ầm, hắn lập tức lao thẳng về phía tên nam tử áo vàng.
- A!
Tên nam tử áo trắng kêu thảm thiết, trên mặt đầy ai oán, ngươi đánh nhau thì đánh nhau, vì cái gì còn giẫm hắn một cái? Xương cốt toàn thân như đứt đoạn.
Lăng Hàn đánh ra một quyền.
Nam tử áo vàng đề phòng hắn dùng Tiên Đạo Cơ Thạch áp chế, một kiếm này có ba phần công, bảy phần thủ.
Nhưng Lăng Hàn không có suy nghĩ dùng Tiên Đạo Cơ Thạch đè người, hắn phát động màn sáng tinh thần, cứ thế va chạm với kiếm quang, màn sáng ngăn cản tất cả.
Ầm, một kích mà thôi, nam tử áo vàng liền bị đánh bay, hắn va chạm mạnh vào vách động.
Cũng may hang động kiên cố, nếu không, va chạm như thế, núi lớn bình thường đã sụp đổ.
Nam tử áo trắng vốn đang mắng Lăng Hàn âm hiểm, nhưng thấy cảnh này thì hắn không dám nói gì.
Cho dù Lăng Hàn không hãm hại người khác, hắn cũng không phải đối thủ của Lăng Hàn.
Tại sao lại có người khủng bố như thế?
Cho dù là thiên tài tứ tinh, dù mạnh hơn bọn họ, ít nhất cũng trải qua khổ chiến mới có thể đánh thắng bọn họ, làm sao có đạo lỹ nhẹ nhõm như thế?
Thiên tài ngũ tinh sao?
- Lặp lại lần nữa, ăn cướp.
Lăng Hàn cười nói.
Hai người đều chịu phục, thực lực hai bên chênh lệch quá lớn, bọn họ không phải là đối thủ.
Người thức thời mới là tuấn kiệt.
Bọn họ cùng lấy pháp khí không gian giao cho Lăng Hàn.
Lăng Hàn tiếp nhận, hắn dùng thần thức dò xét, lúc này nở nụ cười hài lòng.
- Không sai không sai, vốn liếng rất phong phú.
Hai người đều muốn khóc, chưa bao giờ gặp qua thiên tài như thế, lại còn đánh cướp trong trường hợp này.
Ngươi còn biết xấu hổ hay không rồi?
Nhưng nhìn thấy trên mặt Lăng Hàn mang theo mặt nạ, hiển nhiên gia hỏa này không biết xấu hổ.
Bọn họ cũng không dám lên tiếng, hiện tại Lăng Hàn chỉ cướp tiền, vạn nhất hại mạng thì làm sao bây giờ?
Lăng Hàn tự nhiên không khách khí, chiếm cứ vị trí sâu trong hang động, bảo hai người kia trông coi, chính mình thì là nhắm mắt dưỡng thần.
Nhìn thấy Lăng Hàn như ngủ say, hai người nam tử áo trắng cũng động tâm, có nên thừa cơ xuất thủ xử lý Lăng Hàn, chẳng những có thể thu lại tổn thất, còn có thể báo đại thù.
Vừa nghĩ tới thực lực khủng bố của Lăng Hàn, bọn họ liếc nhìn nhau, đều lắc đầu, bỏ đi suy nghĩ mê người vừa rồi.
Vạn nhất Lăng Hàn đang đào hố cho bọn họ thì sao?
Bọn họ không muốn bị lừa lần thứ hai.
Hắn ngưng quyền, nghênh kích đối phương.
Ầm!
Hai lực lượng va chạm với nhau, nam tử áo trắng bị đánh lui ra phía sau.
Cái gì!
Đừng nói hắn không thể tin được, ngay cả tên nam tử áo vàng khác cũng ngạc nhiên không kém.
Đây là tình huống như thế nào, chỉ là kẻ yếu Trúc Nhân Cơ, lại có thể dùng một quyền đánh lui thiên tài nhất tinh Trúc Thiên Cơ?
- Ngươi là ai?
Nam tử áo trắng hỏi:
- Lưu Hợp Thổ Phi tinh? Trịnh Khiếu Thiên Bạo Phong tinh vực? Vân Đạo Tử của Cửu U Địa Hàn?
Hắn nói ra những thiên tài nổi bật trong tinh không, nghe nói đều là thiên tài tam tinh đánh bại người cùng cấp bậc, thiên phú cường đại đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Lăng Hàn lắc đầu:
- Thế nào, bây giờ muốn kết giao tình?
- Ngươi không nên đắc ý quá sớm, ta chưa chắc thua ngươi!
Nam tử áo trắng lạnh lùng, cho dù Lăng Hàn là thiên tài tứ tinh, cũng chỉ đánh thắng Trúc Thiên Cơ, hắn là thiên tài nhất tinh Trúc Thiên Cơ, tuyệt đối không bại bởi Lăng Hàn.
Hắn xuất thủ lần nữa, lại tấn công Lăng Hàn.
Lần này, nhưng sử dụng toàn lực ứng phó, dùng ra một môn tiên pháp, năng lượng tầng thứ cao tuôn ra, phù văn màu bạc tấn công Lăng Hàn.
Lăng Hàn chỉ tiện tay điểm một cái, hắn xuất thủ rất hời hợt.
Độ Tiên Chỉ.
Đây là một môn tiên pháp nhưng phẩm giai cũng không cao, có thể bị Kim Nguyên Thánh Địa xem như ban thưởng, tự nhiên không có khả năng trân quý tới mức nào.
Nhưng trong tay Lăng Hàn, cho dù tiên pháp phẩm giai không cao nhưng uy lực rất phi phàm.
Phốc, chỉ kình bộc phát, công kích của nam tử áo trắng tan rã, chỉ kình của Lăng Hàn vẫn không tiêu tan, vẫn tấn công nam tử áo trắng.
Nam tử áo trắng vội vàng lui lại, sơn động này quá nhỏ, chỉ có thể lui ra phía sau mà không thể tránh né, bởi vậy hắn trốn không thoát, chỉ có thể quát lớn một tiếng, liên tục xuất quyền ngăn cản, sau khi xuất vài chiêu mới có thể đánh tan chỉ kình của Lăng Hàn.
Hắn cùng nam tử mặc áo vàng đều sợ hãi, tại sao lại có Trúc Nhân Cơ cường đại như thế?
Lăng Hàn cười một tiếng, hắn thu hồi Tiên Đạo Cơ Thạch.
- Đừng nói ta ức hiếp ngươi.
Hắn vừa thu Tiên Đạo Cơ Thạch trở lại, nam tử áo trắng không bị áp chế, hắn khôi phục toàn bộ chiến lực.
- Cuồng ngạo!
Nam tử áo trắng hừ một tiếng, nội tâm lại nói Lăng Hàn ngu ngốc, có lợi thế mà không chiếm.
Hắn cho rằng Lăng Hàn là truyền nhân của đại giáo, thậm chí là đạo tử, nhưng hiển nhiên vừa mới hành tẩu thiên hạ, cho nên đầu óc không nhanh nhạy.
Trái tim hắn đập thình thịch, trên thân đạo tử như vậy có bao nhiêu bí bảo?
Đoạt!
Hắn hét lớn một tiếng, xông lên chém giết Lăng Hàn, muốn dùng xu thế lôi đình vạn quân thế đánh chết Lăng Hàn.
Hắn vừa mới lao tới, Lăng Hàn lại lộ ra nụ cười xấu xa.
Tiên Đạo Cơ Thạch lại xuất hiện!
Thực lực tên nam tử áo trắng giảm xuống.
Khốn nạn!
Nam tử áo trắng mắng chửi không ngớt, hắn còn cho rằng Lăng Hàn là thái điểu mới bước ra đời, có một bầu nhiệt huyết, là kẻ ngây thơ, có ưu thế lại không biết lợi dụng. Ai ngờ, kẻ ngu ngốc và ngây thơ lại là chính mình.
Xấu bụng, hắn thật xấu bụng, lại là kẻ hãm hại người.
Ầm, Lăng Hàn xuất quyền đánh thẳng vào mặt đối phương, đối phương kêu thảm thiết, ngay sau đó ngã xuống đất.
Nếu chiến lực của hắn không bị áp chế, hắn cũng không đến mức thảm như vậy, hắn có thể tính toán thực lực của đối phương, tất cả công kích đều là tiêu chuẩn cơ bản, hiện tại tiêu chuẩn cơ bản cải biến, nội tâm hắn rối loạn, hắn làm sao đánh thắng?
Cho nên hắn mới nói Lăng Hàn hãm hại người.
- Ngươi quá âm hiểm!
Tên nam tử áo vàng quát lớn.
Lăng Hàn nhún vai, cười nói:
- Ta nghĩ, có ưu thế không cần sẽ bị các ngươi mắng thành là kẻ ngu, cho nên, ta quyết định không làm kẻ đần.
Nam tử áo trắng bị Lăng Hàn giẫm dưới chân, hắn muốn rơi lệ.
Hóa ra hắn mới là kẻ đần.
- Giao tất cả đồ trên người ra, bằng không ta sẽ ném các ngươi ra ngoài hóng gió.
Lăng Hàn từ tốn nói.
Ngươi? Ngươi ăn cướp?
- Ánh mắt của ngươi là gì?
Lăng Hàn bất mãn nói:
- Nhanh lên, kiên nhẫn của ta có hạn.
Nam tử áo trắng bất đắc dĩ, hắn đánh phải dùng ánh mắt xin giúp đỡ từ đồng bạn.
- Các hạ, ngươi thật quá mức!
Nam tử áo vàng không thể nhịn, hắn cầm một thanh kiếm, thanh kiếm tỏa ra hàn quang kinh người.
Hắn muốn giết Lăng Hàn cứu đồng bạn.
Lăng Hàn cũng không tin tên nam tử áo trắng chạy trốn, bên ngoài có cái lạnh chết người, muốn chết thì ngươi cứ rời đi.
Hắn dùng sức giẫm mạnh, ầm, hắn lập tức lao thẳng về phía tên nam tử áo vàng.
- A!
Tên nam tử áo trắng kêu thảm thiết, trên mặt đầy ai oán, ngươi đánh nhau thì đánh nhau, vì cái gì còn giẫm hắn một cái? Xương cốt toàn thân như đứt đoạn.
Lăng Hàn đánh ra một quyền.
Nam tử áo vàng đề phòng hắn dùng Tiên Đạo Cơ Thạch áp chế, một kiếm này có ba phần công, bảy phần thủ.
Nhưng Lăng Hàn không có suy nghĩ dùng Tiên Đạo Cơ Thạch đè người, hắn phát động màn sáng tinh thần, cứ thế va chạm với kiếm quang, màn sáng ngăn cản tất cả.
Ầm, một kích mà thôi, nam tử áo vàng liền bị đánh bay, hắn va chạm mạnh vào vách động.
Cũng may hang động kiên cố, nếu không, va chạm như thế, núi lớn bình thường đã sụp đổ.
Nam tử áo trắng vốn đang mắng Lăng Hàn âm hiểm, nhưng thấy cảnh này thì hắn không dám nói gì.
Cho dù Lăng Hàn không hãm hại người khác, hắn cũng không phải đối thủ của Lăng Hàn.
Tại sao lại có người khủng bố như thế?
Cho dù là thiên tài tứ tinh, dù mạnh hơn bọn họ, ít nhất cũng trải qua khổ chiến mới có thể đánh thắng bọn họ, làm sao có đạo lỹ nhẹ nhõm như thế?
Thiên tài ngũ tinh sao?
- Lặp lại lần nữa, ăn cướp.
Lăng Hàn cười nói.
Hai người đều chịu phục, thực lực hai bên chênh lệch quá lớn, bọn họ không phải là đối thủ.
Người thức thời mới là tuấn kiệt.
Bọn họ cùng lấy pháp khí không gian giao cho Lăng Hàn.
Lăng Hàn tiếp nhận, hắn dùng thần thức dò xét, lúc này nở nụ cười hài lòng.
- Không sai không sai, vốn liếng rất phong phú.
Hai người đều muốn khóc, chưa bao giờ gặp qua thiên tài như thế, lại còn đánh cướp trong trường hợp này.
Ngươi còn biết xấu hổ hay không rồi?
Nhưng nhìn thấy trên mặt Lăng Hàn mang theo mặt nạ, hiển nhiên gia hỏa này không biết xấu hổ.
Bọn họ cũng không dám lên tiếng, hiện tại Lăng Hàn chỉ cướp tiền, vạn nhất hại mạng thì làm sao bây giờ?
Lăng Hàn tự nhiên không khách khí, chiếm cứ vị trí sâu trong hang động, bảo hai người kia trông coi, chính mình thì là nhắm mắt dưỡng thần.
Nhìn thấy Lăng Hàn như ngủ say, hai người nam tử áo trắng cũng động tâm, có nên thừa cơ xuất thủ xử lý Lăng Hàn, chẳng những có thể thu lại tổn thất, còn có thể báo đại thù.
Vừa nghĩ tới thực lực khủng bố của Lăng Hàn, bọn họ liếc nhìn nhau, đều lắc đầu, bỏ đi suy nghĩ mê người vừa rồi.
Vạn nhất Lăng Hàn đang đào hố cho bọn họ thì sao?
Bọn họ không muốn bị lừa lần thứ hai.
/5357
|