Xảy ra chuyện gì?
Bích Tiêu công chúa, Ngưu Kiếm Hoa cùng nhìn về phía Lăng Hàn.
- Là ngươi!
Ngưu Kiếm Hoa sững sờ, hắn hận nghiến răng nghiến lợi.
Hắn hận Lăng Hàn thấu xương, hắn có thể nhận ra Lăng Hàn, bởi vì trên người của đối phương mặc chiến giáp của hắn… Lăng Hàn vì kéo thù hận thay Ngưu Kiếm Hoa, hắn mặc bộ chiến giáp này ở ngoài cùng.
Bích Tiêu công chúa sững sờ, sau đó nàng lộ ra thần thái vui mừng.
Nàng có lòng tin vào thiên phú của Lăng Hàn, mọi việc đều có ngoài ý muốn, hiện tại gặp được Lăng Hàn, lo lắng của nàng mới biến mất.
A, vì cái gì mình nhận ra Lăng Hàn?
Đối phương lại đeo mặt nạ!
Bích Tiêu công chúa kinh ngạc, chính mình đã hiểu rõ Lăng Hàn đến mức không cần nhìn mặt, chỉ cần nhìn hình dáng thân thể là nhận ra?
Lăng Hàn nhìn sang Ngưu Kiếm Hoa, trong mắt bộc phát sát khí đáng sợ, đối phương lúc trước dẫn theo mấy lão bộc phục kích hắn bên ngoài Thái Cổ tông, hắn suýt chút bị đối phương chém giết.
Thù này phải báo.
- Là ngươi, hơn nữa... Ngươi là tên đạo tặc kia!
Ngưu Kiếm Hoa phản ứng không chậm, hắn nhìn thấy Lăng Hàn mặc mười bộ chiến giáp lên người thì nhận ra hắn là kẻ đánh cướp mình.
Lăng Hàn mỉm cười:
- Sai, ngươi mới là tên đạo tặc kia.
- Ngươi, ngươi dám vu hãm ta?
Ngưu Kiếm Hoa thật thông minh.
- Thông minh!
Lăng Hàn giơ ngón tay cái lên.
- Ngươi là đồ chết tiệt!
Ngưu Kiếm Hoa giận dữ, người này quá ghê tởm, lại giả mạo mình đi ăn cướp, giội nước bẩn lên người mình, làm bẩn thanh danh của mình.
Hắn gầm lên một tiếng, không có ý dây dưa với Bích Tiêu công chúa, hắn xông tới giết Lăng Hàn.
- Chạy đi đâu!
Bích Tiêu công chúa vội vàng đuổi theo.
Hiện tại Lăng Hàn đã bước vào Trúc Cơ nhưng bọn họ đã tới Thánh Địa sớm hơn, khổ tu một năm, tu vi tiến cảnh rất nhanh, nàng và Ngưu Kiếm Hoa đều đạt tới Trúc Nhân Cơ đỉnh phong.
Lăng Hàn thì sao?
Hắn không có điều kiện tốt như thế, có lẽ vẫn là Trúc Nhân Cơ sơ kỳ.
Nàng lo lắng Lăng Hàn không phải đối thủ, bị Ngưu Kiếm Hoa đả thương.
Ầm! ầm! ầm!
Hai người triền đấu với nhau, Ngưu Kiếm Hoa không thể làm gì được Bích Tiêu công chúa, Bích Tiêu công chúa cũng không thể làm gì được Ngưu Kiếm Hoa.
- Ngươi đi mau!
Bích Tiêu công chúa sử dụng thần thức nói với Lăng Hàn, tại sao gia hỏa này lại không chạy?
Lăng Hàn cười ha ha:
- Không sao, giao bại hoại này cho ta giải quyết.
- Dám nói ta là bại hoại?
Ngưu Kiếm Hoa gầm lên giận dữ, nói:
- Chẳng cần biết ngươi là ai, hôm nay ta phải đánh ngươi máu phun năm bước.
Lăng Hàn cười ha ha, hắn nhìn sang Ngưu Kiếm Hoa, xèo, hắn bắn ra một đạo khí kình, đó là Độ Tiên chỉ.
Đây chỉ là một môn tiên pháp rất phổ thông, nhưng do Lăng Hàn sử dụng, Ngưu Kiếm Hoa ngăn cản, uy lực của Độ Tiên chỉ sẽ có khác biệt.
Ví dụ như Thánh Nhân xuất thủ, cho dù không dùng tiên pháp, một kích của hắn vẫn có thể đánh nổ tinh cầu.
Kình lực bay đi cực nhanh, Ngưu Kiếm Hoa không thể tránh né, phốc, kình lực đánh vào ngực hắn, lực lượng đáng sợ sôi trào, hắn bị đánh bay ngược trở về.
Ầm, Ngưu Kiếm Hoa té xuống đất, trên gương mặt còn mang theo sợ hãi.
Hắn không thể ngăn cản một chỉ của Lăng Hàn?
Làm sao có thể?
Hắn cúi đầu nhìn xuống, nhìn thấy trên chiến giáp của mình xuất hiện một vết lõm, chiến giáp đang khôi phục dần dần.
Hắn hoảng sợ, uy lực một chỉ của Lăng Hàn lại có thể đánh chiến giáp của hắn lõm vào, lực lượng kia đáng sợ thế nào? Nếu không có chiến giáp bảo vệ, chẳng phải hắn sẽ bị một kích miểu sát hay sao?
Đây là quái vật kinh khủng.
Thời điểm hắn đột phá Tiên đồ, Lăng Hàn tuyệt đối vẫn là Phàm cảnh, hơn nữa còn chưa đạt tới Tầm Bí cảnh, tại sao hắn lại có chiến lực đáng sợ như thế?
Hắn bò dậy và cảm thấy ngực mình rất đau, cho dù có chiến giáp ngăn cản phần lớn uy lực một chỉ của Lăng Hàn, nhưng vẫn có một bộ phận uy lực đánh vào người hắn, hắn cảm thấy mình đã gãy vài khối xương.
Thực lực chênh lệch quá lớn.
Ngưu Kiếm Hoa không do dự nữa, hắn xoay người bỏ chạy thật nhanh.
Đau đớn…
Hắn vừa chạy vừa lảo đảo suýt ngã, xương sườn bị gãy đâm vào nội tạng, hắn cảm thấy rất đau.
Nhưng vì mạng sống, hắn phải nhịn xuống và bỏ chạy.
Bích Tiêu công chúa đứng nhìn và sững sờ, nàng biết Lăng Hàn yêu nghiệt, nhưng tuyệt đối không cho rằng Lăng Hàn bước vào Tiên đồ vẫn còn chiến lực kinh khủng như thế. Dù sao, trên Tiên đồ, chênh lệch giữa thiên tài sẽ rút ngắn rất nhiều, cảnh giới mới là vương đạo.
Nhưng Lăng Hàn lại lật đổ nhận thức của nàng.
Chính vì như thế, sau khi Ngưu Kiếm Hoa chạy đi thật xa thì nàng mới kịp phản ứng.
Không thể nhìn người này bỏ chạy, bằng không hắn mời đại năng Hóa Linh cảnh đến, khi đó không phải chuyện đùa.
- Lăng Hàn, mau đuổi theo!
Nàng kêu lên, vừa hô vừa truy kích.
Lăng Hàn cười nói:
- Không vội.
Hắn bước đi từ từ, hoàn toàn không vội.
Bích Tiêu công chúa im lặng, tại sao ngươi không nhanh chấm dứt hậu hoạn?
Ngưu Kiếm Hoa cũng nhìn thấy, hắn cười lạnh, chỉ cần hắn chạy thoát lần này, hắn sẽ nghĩ biện pháp trở về tinh cầu của mình, sau đó mời cao thủ đến tiêu diệt Lăng Hàn.
Giết một gia hỏa Trúc Cơ, Chú Đỉnh là đủ rồi, hoàn toàn không cần kinh động đến lão gia tử.
Ầm!
Hắn còn chưa nghĩ xong, đột nhiên thân thể chấn động, sau đó hắn bay lên và va chạm mạnh vào một gốc đại thụ.
Thời điểm hắn ngã xuống đất, thân thể hắn như tan ra từng mảnh, cũng không còn chút khí lực nào.
Đã xảy ra chuyện gì?
Hắn hoảng sợ phát hiện, Lăng Hàn đang đứng bên cạnh mình!
Trời ơi, đối phương đuổi theo lúc nào? Hắn đã đuổi kịp? Không có khả năng.
Xèo, lúc này Bích Tiêu công chúa mới chạy tới, trên mặt nàng còn mang theo vẻ mặt kinh hãi, bởi vì nàng vừa rồi nhìn thấy rất rõ ràng, Lăng Hàn dùng tốc độ di chuyển cực cao đuổi theo Ngưu Kiếm Hoa, sau đó lại đụng vào người đối phương.
Tốc độ khủng khiếp, lực lượng kinh khủng!
Lăng Hàn tươi cười, hắn nói với Bích Tiêu công chúa:
- Ta đã nói không cần gấp, đúng không?
Đúng, ngươi trâu bò, ngươi nói đương nhiên đều đúng.
Bích Tiêu công chúa không nói gì nữa, trong mắt nàng vẫn còn kinh hãi.
Lăng Hàn cướp sạch Ngưu Kiếm Hoa một phen, gia hỏa này hiện tại rất nghèo, trừ bộ chiến giáp trên người ra, hắn không còn thứ gì khác.
Ngưu Kiếm Hoa bi phẫn gần chết, lần thứ hai, đây đã là lần thứ hai.
Lăng Hàn cười cười và lên tiếng an ủi hắn:
- Yên tâm, không có lần thứ ba.
Nội tâm Ngưu Kiếm Hoa đều là sát khí, hắn nói thầm, đương nhiên không có lần thứ ba, bởi vì hắn sẽ mời cao thủ tới, không tiếc trả giá xử lý Lăng Hàn.
- Bởi vì ngươi sẽ phải chết.
Lăng Hàn nói.
Cái, cái gì?
Ngưu Kiếm Hoa sững sờ, hắn chưa bao giờ nghĩ tử vong cách mình gần như vậy.
Hắn quá trẻ tuổi, ngày thọ nguyên khô cạn còn xa lắm, hắn lại là hậu đại của đại năng Hóa Linh cảnh, ai dám giết hắn?
Nhưng bây giờ, nhìn thấy vẻ mặt đầy sát khí của Lăng Hàn thì hắn biết rõ, Lăng Hàn tuyệt đối không phải hù dọa hắn.
- Không muốn…
Hắn há miệng kêu lên, hắn còn chưa nói hết lời, ba, Lăng Hàn đánh ra một chưởng mang theo năng lượng hủy diệt, Ngưu Kiếm Hoa đã hóa thành hư vô.
Bích Tiêu công chúa, Ngưu Kiếm Hoa cùng nhìn về phía Lăng Hàn.
- Là ngươi!
Ngưu Kiếm Hoa sững sờ, hắn hận nghiến răng nghiến lợi.
Hắn hận Lăng Hàn thấu xương, hắn có thể nhận ra Lăng Hàn, bởi vì trên người của đối phương mặc chiến giáp của hắn… Lăng Hàn vì kéo thù hận thay Ngưu Kiếm Hoa, hắn mặc bộ chiến giáp này ở ngoài cùng.
Bích Tiêu công chúa sững sờ, sau đó nàng lộ ra thần thái vui mừng.
Nàng có lòng tin vào thiên phú của Lăng Hàn, mọi việc đều có ngoài ý muốn, hiện tại gặp được Lăng Hàn, lo lắng của nàng mới biến mất.
A, vì cái gì mình nhận ra Lăng Hàn?
Đối phương lại đeo mặt nạ!
Bích Tiêu công chúa kinh ngạc, chính mình đã hiểu rõ Lăng Hàn đến mức không cần nhìn mặt, chỉ cần nhìn hình dáng thân thể là nhận ra?
Lăng Hàn nhìn sang Ngưu Kiếm Hoa, trong mắt bộc phát sát khí đáng sợ, đối phương lúc trước dẫn theo mấy lão bộc phục kích hắn bên ngoài Thái Cổ tông, hắn suýt chút bị đối phương chém giết.
Thù này phải báo.
- Là ngươi, hơn nữa... Ngươi là tên đạo tặc kia!
Ngưu Kiếm Hoa phản ứng không chậm, hắn nhìn thấy Lăng Hàn mặc mười bộ chiến giáp lên người thì nhận ra hắn là kẻ đánh cướp mình.
Lăng Hàn mỉm cười:
- Sai, ngươi mới là tên đạo tặc kia.
- Ngươi, ngươi dám vu hãm ta?
Ngưu Kiếm Hoa thật thông minh.
- Thông minh!
Lăng Hàn giơ ngón tay cái lên.
- Ngươi là đồ chết tiệt!
Ngưu Kiếm Hoa giận dữ, người này quá ghê tởm, lại giả mạo mình đi ăn cướp, giội nước bẩn lên người mình, làm bẩn thanh danh của mình.
Hắn gầm lên một tiếng, không có ý dây dưa với Bích Tiêu công chúa, hắn xông tới giết Lăng Hàn.
- Chạy đi đâu!
Bích Tiêu công chúa vội vàng đuổi theo.
Hiện tại Lăng Hàn đã bước vào Trúc Cơ nhưng bọn họ đã tới Thánh Địa sớm hơn, khổ tu một năm, tu vi tiến cảnh rất nhanh, nàng và Ngưu Kiếm Hoa đều đạt tới Trúc Nhân Cơ đỉnh phong.
Lăng Hàn thì sao?
Hắn không có điều kiện tốt như thế, có lẽ vẫn là Trúc Nhân Cơ sơ kỳ.
Nàng lo lắng Lăng Hàn không phải đối thủ, bị Ngưu Kiếm Hoa đả thương.
Ầm! ầm! ầm!
Hai người triền đấu với nhau, Ngưu Kiếm Hoa không thể làm gì được Bích Tiêu công chúa, Bích Tiêu công chúa cũng không thể làm gì được Ngưu Kiếm Hoa.
- Ngươi đi mau!
Bích Tiêu công chúa sử dụng thần thức nói với Lăng Hàn, tại sao gia hỏa này lại không chạy?
Lăng Hàn cười ha ha:
- Không sao, giao bại hoại này cho ta giải quyết.
- Dám nói ta là bại hoại?
Ngưu Kiếm Hoa gầm lên giận dữ, nói:
- Chẳng cần biết ngươi là ai, hôm nay ta phải đánh ngươi máu phun năm bước.
Lăng Hàn cười ha ha, hắn nhìn sang Ngưu Kiếm Hoa, xèo, hắn bắn ra một đạo khí kình, đó là Độ Tiên chỉ.
Đây chỉ là một môn tiên pháp rất phổ thông, nhưng do Lăng Hàn sử dụng, Ngưu Kiếm Hoa ngăn cản, uy lực của Độ Tiên chỉ sẽ có khác biệt.
Ví dụ như Thánh Nhân xuất thủ, cho dù không dùng tiên pháp, một kích của hắn vẫn có thể đánh nổ tinh cầu.
Kình lực bay đi cực nhanh, Ngưu Kiếm Hoa không thể tránh né, phốc, kình lực đánh vào ngực hắn, lực lượng đáng sợ sôi trào, hắn bị đánh bay ngược trở về.
Ầm, Ngưu Kiếm Hoa té xuống đất, trên gương mặt còn mang theo sợ hãi.
Hắn không thể ngăn cản một chỉ của Lăng Hàn?
Làm sao có thể?
Hắn cúi đầu nhìn xuống, nhìn thấy trên chiến giáp của mình xuất hiện một vết lõm, chiến giáp đang khôi phục dần dần.
Hắn hoảng sợ, uy lực một chỉ của Lăng Hàn lại có thể đánh chiến giáp của hắn lõm vào, lực lượng kia đáng sợ thế nào? Nếu không có chiến giáp bảo vệ, chẳng phải hắn sẽ bị một kích miểu sát hay sao?
Đây là quái vật kinh khủng.
Thời điểm hắn đột phá Tiên đồ, Lăng Hàn tuyệt đối vẫn là Phàm cảnh, hơn nữa còn chưa đạt tới Tầm Bí cảnh, tại sao hắn lại có chiến lực đáng sợ như thế?
Hắn bò dậy và cảm thấy ngực mình rất đau, cho dù có chiến giáp ngăn cản phần lớn uy lực một chỉ của Lăng Hàn, nhưng vẫn có một bộ phận uy lực đánh vào người hắn, hắn cảm thấy mình đã gãy vài khối xương.
Thực lực chênh lệch quá lớn.
Ngưu Kiếm Hoa không do dự nữa, hắn xoay người bỏ chạy thật nhanh.
Đau đớn…
Hắn vừa chạy vừa lảo đảo suýt ngã, xương sườn bị gãy đâm vào nội tạng, hắn cảm thấy rất đau.
Nhưng vì mạng sống, hắn phải nhịn xuống và bỏ chạy.
Bích Tiêu công chúa đứng nhìn và sững sờ, nàng biết Lăng Hàn yêu nghiệt, nhưng tuyệt đối không cho rằng Lăng Hàn bước vào Tiên đồ vẫn còn chiến lực kinh khủng như thế. Dù sao, trên Tiên đồ, chênh lệch giữa thiên tài sẽ rút ngắn rất nhiều, cảnh giới mới là vương đạo.
Nhưng Lăng Hàn lại lật đổ nhận thức của nàng.
Chính vì như thế, sau khi Ngưu Kiếm Hoa chạy đi thật xa thì nàng mới kịp phản ứng.
Không thể nhìn người này bỏ chạy, bằng không hắn mời đại năng Hóa Linh cảnh đến, khi đó không phải chuyện đùa.
- Lăng Hàn, mau đuổi theo!
Nàng kêu lên, vừa hô vừa truy kích.
Lăng Hàn cười nói:
- Không vội.
Hắn bước đi từ từ, hoàn toàn không vội.
Bích Tiêu công chúa im lặng, tại sao ngươi không nhanh chấm dứt hậu hoạn?
Ngưu Kiếm Hoa cũng nhìn thấy, hắn cười lạnh, chỉ cần hắn chạy thoát lần này, hắn sẽ nghĩ biện pháp trở về tinh cầu của mình, sau đó mời cao thủ đến tiêu diệt Lăng Hàn.
Giết một gia hỏa Trúc Cơ, Chú Đỉnh là đủ rồi, hoàn toàn không cần kinh động đến lão gia tử.
Ầm!
Hắn còn chưa nghĩ xong, đột nhiên thân thể chấn động, sau đó hắn bay lên và va chạm mạnh vào một gốc đại thụ.
Thời điểm hắn ngã xuống đất, thân thể hắn như tan ra từng mảnh, cũng không còn chút khí lực nào.
Đã xảy ra chuyện gì?
Hắn hoảng sợ phát hiện, Lăng Hàn đang đứng bên cạnh mình!
Trời ơi, đối phương đuổi theo lúc nào? Hắn đã đuổi kịp? Không có khả năng.
Xèo, lúc này Bích Tiêu công chúa mới chạy tới, trên mặt nàng còn mang theo vẻ mặt kinh hãi, bởi vì nàng vừa rồi nhìn thấy rất rõ ràng, Lăng Hàn dùng tốc độ di chuyển cực cao đuổi theo Ngưu Kiếm Hoa, sau đó lại đụng vào người đối phương.
Tốc độ khủng khiếp, lực lượng kinh khủng!
Lăng Hàn tươi cười, hắn nói với Bích Tiêu công chúa:
- Ta đã nói không cần gấp, đúng không?
Đúng, ngươi trâu bò, ngươi nói đương nhiên đều đúng.
Bích Tiêu công chúa không nói gì nữa, trong mắt nàng vẫn còn kinh hãi.
Lăng Hàn cướp sạch Ngưu Kiếm Hoa một phen, gia hỏa này hiện tại rất nghèo, trừ bộ chiến giáp trên người ra, hắn không còn thứ gì khác.
Ngưu Kiếm Hoa bi phẫn gần chết, lần thứ hai, đây đã là lần thứ hai.
Lăng Hàn cười cười và lên tiếng an ủi hắn:
- Yên tâm, không có lần thứ ba.
Nội tâm Ngưu Kiếm Hoa đều là sát khí, hắn nói thầm, đương nhiên không có lần thứ ba, bởi vì hắn sẽ mời cao thủ tới, không tiếc trả giá xử lý Lăng Hàn.
- Bởi vì ngươi sẽ phải chết.
Lăng Hàn nói.
Cái, cái gì?
Ngưu Kiếm Hoa sững sờ, hắn chưa bao giờ nghĩ tử vong cách mình gần như vậy.
Hắn quá trẻ tuổi, ngày thọ nguyên khô cạn còn xa lắm, hắn lại là hậu đại của đại năng Hóa Linh cảnh, ai dám giết hắn?
Nhưng bây giờ, nhìn thấy vẻ mặt đầy sát khí của Lăng Hàn thì hắn biết rõ, Lăng Hàn tuyệt đối không phải hù dọa hắn.
- Không muốn…
Hắn há miệng kêu lên, hắn còn chưa nói hết lời, ba, Lăng Hàn đánh ra một chưởng mang theo năng lượng hủy diệt, Ngưu Kiếm Hoa đã hóa thành hư vô.
/5357
|