Nếu để các trận sư nghe thấy Lăng Hàn phàn nàn, khẳng định bọn họ sẽ tức giận gần chết.
Quá khinh người mà.
Bọn họ lĩnh hội một trận văn, cái nào không phải dùng năm năm thậm chí mười năm, ngươi chỉ mất mười phút đồng hồ đã nắm giữ một loại, còn phàn nàn cái gì?
Vì cái gì trận sư khó thành, đây chính là một nguyên nhân, ngươi lĩnh hội một trận văn đã mất thời gian dài như thế, một trận pháp cần mấy chục đến cả trăm trận văn, như vậy phải mất bao nhiêu năm?
Hơn nữa, trận văn còn có tính diễn hóa, biến hóa ngàn vạn, muốn nắm giữ càng khó khăn.
Lăng Hàn luôn luôn có thói quen nhanh, tự nhiên cảm thấy mình bước vào Tiên đồ hơn nửa năm, lúc này mới nắm giữ một trận văn, quả thực là quá chậm.
Lại có một đạo thần quang xuất hiện.
Lăng Hàn nghĩ thầm trong lòng, một đạo thần quang đã có thể giúp hắn lĩnh ngộ trong mười phút, hai đạo có phải hai mươi phút, ba đạo là ba mươi phút?
Ân, tiếp theo phải giành lấy tất cả thần quang.
Nhưng làm thế sẽ biến thành công địch của mọi người hay không?
Không sao, chém toàn bộ là được.
Lăng Hàn nghĩ thầm, sát khí bộc phát, hắn có cảm giác điên cuồng.
Chờ chút, tại sao mình thích giết chóc như thế?
Lăng Hàn vội vàng mặc niệm Lục Tự Minh Vương chú, hắn cảm giác thân thể chấn động, sát khí cũng biến mất.
Hắn lập tức cảnh giác.
- Dường như ta bị ảnh hưởng trong vô hình, đặc biệt thích giết chóc.
- Là tác dụng phụ của thần quang hay sao?
- Hay chính là cái cây này?
- Cây có thể tạo ra tiên quả như thế, tuyệt đối không phải thứ tốt lành gì.
- Trái cây này rơi xuống đất, thần mang bắn ra bốn phía, có thể tăng ngộ tính, hiển nhiên không có khả năng làm thuốc, cho nên trong tri thức đan đạo của ta không có loại tiên quả như thế.
- Rốt cuộc Kim Nguyên Thánh Địa đang giở trò quỷ gì?
- Bọn họ dẫn chúng ta tới gốc tiên thụ này, lại cho chúng ta tự giết lẫn nhau?
Lăng Hàn đã sớm hoài nghi cách làm của Kim Nguyên thánh, hiện tại hắn nghĩ lại mà run, nhưng hắn không sợ, bởi vì Hỗn Độn Cực Lôi tháp còn chứa đựng Thiên Đạo Hỏa chân chính, mặc dù nơi này là Thánh Địa nhưng Kim Nguyên Thánh Địa hiện tại không có Thánh Nhân.
Cùng lắm thì hỏa thiêu Thánh Địa!
Lăng Hàn gật đầu, hắn cần phải giữ bí mật thân phận của mình. Tránh sau đó bị người ta đuổi giết tới Thiên Hải tinh.
Ngưu Kiếm Hoa nên phát huy nhiệt lượng thừa đi, thay hắn cõng cái nồi này.
Đi nửa giờ, ba, một quả trái cây rớt xuống.
- Ta!
- Cút ngay!
- Ai cản ta thì phải chết!
Tất cả mọi người ra tay đánh nhau, cực kỳ điên khùng, động một tí là thấy máu.
Lăng Hàn phát động Chỉ Xích Thiên Nhai, lại phối hợp sát khí xung kích, thuận lợi giành lấy đạo thần quang đầu tiên.
Sau khi thần quang thứ hai bắn ra, hắn lại đoạt mất lần nữa.
- Hỗn đản!
- Ngươi thật quá mức!
- Chết!
Người ở hướng kia bị chọc giận, mọi người cùng công kích Lăng Hàn.
Lăng Hàn đánh ra sát khí xung kích, ông, tất cả mọi người cảm thấy thức hải đau đớn, công kích cũng chậm lại.
Lăng Hàn thi triển Chỉ Xích Thiên Nhai, tốc độ cực nhanh, xèo, hắn lập tức bắt lấy đạo thần quang thứ hai.
- Ghê tởm!
Lần này, những người còn lại đều là nổi giận, cho dù là người ở các địa phương khác cũng xuất thủ, bọn họ không muốn Lăng Hàn nhúng tràm vào vị trí của mình.
Lăng Hàn cười ha ha, hắn xuất hiện trước thần quang thứ ba, màn sáng tinh thần mở ra, cũng gia tăng phòng ngự cường đại cho hắn.
- Hừ!
Hồng Thiên Bộ xuất thủ, hắn chỉ tay điểm ra, ngay sau đó có tia sáng màu đen tấn công Lăng Hàn.
Đạo công kích này cực nhanh, phốc, đánh vào màn sáng tinh thần, cũng đánh thủng màn sáng, cũng may mắn chỉ lực cũng dùng hết và biến thành một đám hào quang.
Không hổ là Hồng Thiên Bộ.
Gia hỏa này là Trúc Thiên Cơ, bản thân lại là siêu cấp thiên tài, hắn dung hợp với con mắt Thái Cổ hung thú, chiến lực hiện tại sâu không lường được.
Lăng Hàn không để ý đến hắn, hiện tại trọng điểm là tranh đoạt thần quang.
Hắn gia tốc, sát khí xung kích tấn công chung quanh, hắn cũng thừa cơ cướp đoạt.
Đắc thủ đạo thần quang thứ ba!
Nhưng mọi người đều bạo động, bọn họ liên thủ công kích Lăng Hàn, cho dù Lăng Hàn có điên cuồng hơn nữa cũng không dám tranh phong, vội vàng quay đầu bỏ chạy thật xa.
Ba đạo thần mang... Đủ nửa giờ.
Hắn phát động Chỉ Xích Thiên Nhai, cũng không có ai đuổi theo hắn
Lăng Hàn vứt bỏ mọi người, hắn ngừng lại và vận chuyển lực lượng thần thần quang, bắt đầu cảm ngộ trận pháp.
Quả nhiên, ba đạo thần mang giúp hắn cảm ngộ ba mươi phút.
Lại nắm giữ ba trận văn, rất tốt.
Lăng Hàn lặng lẽ quay trở về.
Chỉ một phút đồng hồ sau, thần mang lại xuất hiện.
Chính là thời điểm này!
Lăng Hàn vọt ra, hắn phát động Chỉ Xích Thiên Nhai, tốc độ tăng lên nhanh như sấm sét.
- Lại tới!
- Tên đạo tặc kia!
- Ngưu Kiếm Hoa, ta xxx tổ tông mười tám đời của ngươi!
Tất cả mọi người hận nghiến răng nghiến lợi, hận không thể bầm thây Lăng Hàn thành vạn đoạn.
Lăng Hàn cười ha ha, sát khí xung kích đánh ra, cái này lần nào cũng đúng, không có người có thể may mắn thoát khỏi, dù chỉ là một nháy mắt mà thôi, đối với Lăng Hàn tới nói đã đầy đủ.
Hắn so tất cả mọi người là nhanh hơn tuyến một, thần quang nhập thể.
- Móa!
- Tên đáng chết!
Tất cả mọi người tức giận ngập trời nhưng có biện pháp gì chứ?
Lăng Hàn luôn có biện pháp phá giải công kích của bọn họ, tốc độ lại tăng lên rất lớn, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Lăng Hàn giành lấy thần mang.
Cảm giác này thật không tệ.
Lăng Hàn cười ha ha, hắn như long vào biển rộng, tốc độ cực nhanh, hắn vòng qua tiên thụ và chờ đợi thần quang thứ hai xuất hiện.
- Nằm mơ!
Tất cả mọi người giận dữ, bọn họ vận dụng bảo khí tấn công Lăng Hàn.
Hiện tại có quá nhiều người, bảo khí vừa xuất hiện đã dẫn phát đại loạn.
Nơi này có một loại khí tức ảnh hưởng đến mọi người, cũng làm mọi người trở nên khát máu, hiện tại đã mở giết chóc, mọi người sẽ chém giết không ngừng
Hỗn chiến bộc phát, mỗi người đều đỏ mắt, tùy ý chọn một người làm đối thủ, cũng không cần biết đó là ai.
Cho dù như vậy, nơi này vẫn có người giữ vững bình tĩnh.
Lăng Hàn có Lục Tự Minh Vương chú, những người khác cũng có thủ đoạn của mình, trên người Hồng Thiên Bộ, An Cửu Dạ, Trình Đạo Hà đều có thần quang lưu chuyển chống lại thứ ảnh hưởng thần trí bọn họ.
Bọn họ vẫn đuổi theo thần quang, lại vừa phòng ngự những người khác tấn công điên cuồng.
Nhưng luận tốc độ, bọn họ không sánh bằng Lăng Hàn, trong năm đạo thần quang, Lăng Hàn độc chiếm ba đạo, như vậy là đủ rồi, nhiều hơn sẽ lãng phí.
Lăng Hàn không còn ham chiến, hắn lập tức quay đầu rời đi.
...
Kim Nguyên Thánh Địa, ba người trẻ tuổi khí lượng vô thượng đang nhìn vào ngọc bích trên vách tường, trên ngọc bích là cảnh tượng đám người Lăng Hàn, Hồng Thiên Bộ đang tranh đoạt dưới tiên thụ.
- Lão Thất, ngươi cho rằng những người này, ai có thực lực mạnh nhất?
Một nam tử áo trắng nói, hắn có dung mạo như ngọc thạch điêu khắc mà thành, mi tâm có một nốt ruồi son nhỏ.
Người bị hắn gọi là lão Thất có gương mặt anh tuấn, hắn mặc trường sam màu vàng, trên vai mang theo trường kiếm, lại có phần khí chất tiêu sái.
Nếu có đệ tử Kim Nguyên Thánh Địa ở nơi này, bọn họ sẽ nhận ra hắn chính là Thập Nhị Tinh Sứ tiếng tăm lừng lẫy trong Thánh Địa.
Nam tử áo trắng tên là Hậu Vĩnh Chính, đứng hàng thứ năm, thanh niên áo vàng là Thì An, đứng hàng thứ bảy, người thứ ba là Ôn Phi Văn, đứng hàng thứ chín.
Quá khinh người mà.
Bọn họ lĩnh hội một trận văn, cái nào không phải dùng năm năm thậm chí mười năm, ngươi chỉ mất mười phút đồng hồ đã nắm giữ một loại, còn phàn nàn cái gì?
Vì cái gì trận sư khó thành, đây chính là một nguyên nhân, ngươi lĩnh hội một trận văn đã mất thời gian dài như thế, một trận pháp cần mấy chục đến cả trăm trận văn, như vậy phải mất bao nhiêu năm?
Hơn nữa, trận văn còn có tính diễn hóa, biến hóa ngàn vạn, muốn nắm giữ càng khó khăn.
Lăng Hàn luôn luôn có thói quen nhanh, tự nhiên cảm thấy mình bước vào Tiên đồ hơn nửa năm, lúc này mới nắm giữ một trận văn, quả thực là quá chậm.
Lại có một đạo thần quang xuất hiện.
Lăng Hàn nghĩ thầm trong lòng, một đạo thần quang đã có thể giúp hắn lĩnh ngộ trong mười phút, hai đạo có phải hai mươi phút, ba đạo là ba mươi phút?
Ân, tiếp theo phải giành lấy tất cả thần quang.
Nhưng làm thế sẽ biến thành công địch của mọi người hay không?
Không sao, chém toàn bộ là được.
Lăng Hàn nghĩ thầm, sát khí bộc phát, hắn có cảm giác điên cuồng.
Chờ chút, tại sao mình thích giết chóc như thế?
Lăng Hàn vội vàng mặc niệm Lục Tự Minh Vương chú, hắn cảm giác thân thể chấn động, sát khí cũng biến mất.
Hắn lập tức cảnh giác.
- Dường như ta bị ảnh hưởng trong vô hình, đặc biệt thích giết chóc.
- Là tác dụng phụ của thần quang hay sao?
- Hay chính là cái cây này?
- Cây có thể tạo ra tiên quả như thế, tuyệt đối không phải thứ tốt lành gì.
- Trái cây này rơi xuống đất, thần mang bắn ra bốn phía, có thể tăng ngộ tính, hiển nhiên không có khả năng làm thuốc, cho nên trong tri thức đan đạo của ta không có loại tiên quả như thế.
- Rốt cuộc Kim Nguyên Thánh Địa đang giở trò quỷ gì?
- Bọn họ dẫn chúng ta tới gốc tiên thụ này, lại cho chúng ta tự giết lẫn nhau?
Lăng Hàn đã sớm hoài nghi cách làm của Kim Nguyên thánh, hiện tại hắn nghĩ lại mà run, nhưng hắn không sợ, bởi vì Hỗn Độn Cực Lôi tháp còn chứa đựng Thiên Đạo Hỏa chân chính, mặc dù nơi này là Thánh Địa nhưng Kim Nguyên Thánh Địa hiện tại không có Thánh Nhân.
Cùng lắm thì hỏa thiêu Thánh Địa!
Lăng Hàn gật đầu, hắn cần phải giữ bí mật thân phận của mình. Tránh sau đó bị người ta đuổi giết tới Thiên Hải tinh.
Ngưu Kiếm Hoa nên phát huy nhiệt lượng thừa đi, thay hắn cõng cái nồi này.
Đi nửa giờ, ba, một quả trái cây rớt xuống.
- Ta!
- Cút ngay!
- Ai cản ta thì phải chết!
Tất cả mọi người ra tay đánh nhau, cực kỳ điên khùng, động một tí là thấy máu.
Lăng Hàn phát động Chỉ Xích Thiên Nhai, lại phối hợp sát khí xung kích, thuận lợi giành lấy đạo thần quang đầu tiên.
Sau khi thần quang thứ hai bắn ra, hắn lại đoạt mất lần nữa.
- Hỗn đản!
- Ngươi thật quá mức!
- Chết!
Người ở hướng kia bị chọc giận, mọi người cùng công kích Lăng Hàn.
Lăng Hàn đánh ra sát khí xung kích, ông, tất cả mọi người cảm thấy thức hải đau đớn, công kích cũng chậm lại.
Lăng Hàn thi triển Chỉ Xích Thiên Nhai, tốc độ cực nhanh, xèo, hắn lập tức bắt lấy đạo thần quang thứ hai.
- Ghê tởm!
Lần này, những người còn lại đều là nổi giận, cho dù là người ở các địa phương khác cũng xuất thủ, bọn họ không muốn Lăng Hàn nhúng tràm vào vị trí của mình.
Lăng Hàn cười ha ha, hắn xuất hiện trước thần quang thứ ba, màn sáng tinh thần mở ra, cũng gia tăng phòng ngự cường đại cho hắn.
- Hừ!
Hồng Thiên Bộ xuất thủ, hắn chỉ tay điểm ra, ngay sau đó có tia sáng màu đen tấn công Lăng Hàn.
Đạo công kích này cực nhanh, phốc, đánh vào màn sáng tinh thần, cũng đánh thủng màn sáng, cũng may mắn chỉ lực cũng dùng hết và biến thành một đám hào quang.
Không hổ là Hồng Thiên Bộ.
Gia hỏa này là Trúc Thiên Cơ, bản thân lại là siêu cấp thiên tài, hắn dung hợp với con mắt Thái Cổ hung thú, chiến lực hiện tại sâu không lường được.
Lăng Hàn không để ý đến hắn, hiện tại trọng điểm là tranh đoạt thần quang.
Hắn gia tốc, sát khí xung kích tấn công chung quanh, hắn cũng thừa cơ cướp đoạt.
Đắc thủ đạo thần quang thứ ba!
Nhưng mọi người đều bạo động, bọn họ liên thủ công kích Lăng Hàn, cho dù Lăng Hàn có điên cuồng hơn nữa cũng không dám tranh phong, vội vàng quay đầu bỏ chạy thật xa.
Ba đạo thần mang... Đủ nửa giờ.
Hắn phát động Chỉ Xích Thiên Nhai, cũng không có ai đuổi theo hắn
Lăng Hàn vứt bỏ mọi người, hắn ngừng lại và vận chuyển lực lượng thần thần quang, bắt đầu cảm ngộ trận pháp.
Quả nhiên, ba đạo thần mang giúp hắn cảm ngộ ba mươi phút.
Lại nắm giữ ba trận văn, rất tốt.
Lăng Hàn lặng lẽ quay trở về.
Chỉ một phút đồng hồ sau, thần mang lại xuất hiện.
Chính là thời điểm này!
Lăng Hàn vọt ra, hắn phát động Chỉ Xích Thiên Nhai, tốc độ tăng lên nhanh như sấm sét.
- Lại tới!
- Tên đạo tặc kia!
- Ngưu Kiếm Hoa, ta xxx tổ tông mười tám đời của ngươi!
Tất cả mọi người hận nghiến răng nghiến lợi, hận không thể bầm thây Lăng Hàn thành vạn đoạn.
Lăng Hàn cười ha ha, sát khí xung kích đánh ra, cái này lần nào cũng đúng, không có người có thể may mắn thoát khỏi, dù chỉ là một nháy mắt mà thôi, đối với Lăng Hàn tới nói đã đầy đủ.
Hắn so tất cả mọi người là nhanh hơn tuyến một, thần quang nhập thể.
- Móa!
- Tên đáng chết!
Tất cả mọi người tức giận ngập trời nhưng có biện pháp gì chứ?
Lăng Hàn luôn có biện pháp phá giải công kích của bọn họ, tốc độ lại tăng lên rất lớn, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Lăng Hàn giành lấy thần mang.
Cảm giác này thật không tệ.
Lăng Hàn cười ha ha, hắn như long vào biển rộng, tốc độ cực nhanh, hắn vòng qua tiên thụ và chờ đợi thần quang thứ hai xuất hiện.
- Nằm mơ!
Tất cả mọi người giận dữ, bọn họ vận dụng bảo khí tấn công Lăng Hàn.
Hiện tại có quá nhiều người, bảo khí vừa xuất hiện đã dẫn phát đại loạn.
Nơi này có một loại khí tức ảnh hưởng đến mọi người, cũng làm mọi người trở nên khát máu, hiện tại đã mở giết chóc, mọi người sẽ chém giết không ngừng
Hỗn chiến bộc phát, mỗi người đều đỏ mắt, tùy ý chọn một người làm đối thủ, cũng không cần biết đó là ai.
Cho dù như vậy, nơi này vẫn có người giữ vững bình tĩnh.
Lăng Hàn có Lục Tự Minh Vương chú, những người khác cũng có thủ đoạn của mình, trên người Hồng Thiên Bộ, An Cửu Dạ, Trình Đạo Hà đều có thần quang lưu chuyển chống lại thứ ảnh hưởng thần trí bọn họ.
Bọn họ vẫn đuổi theo thần quang, lại vừa phòng ngự những người khác tấn công điên cuồng.
Nhưng luận tốc độ, bọn họ không sánh bằng Lăng Hàn, trong năm đạo thần quang, Lăng Hàn độc chiếm ba đạo, như vậy là đủ rồi, nhiều hơn sẽ lãng phí.
Lăng Hàn không còn ham chiến, hắn lập tức quay đầu rời đi.
...
Kim Nguyên Thánh Địa, ba người trẻ tuổi khí lượng vô thượng đang nhìn vào ngọc bích trên vách tường, trên ngọc bích là cảnh tượng đám người Lăng Hàn, Hồng Thiên Bộ đang tranh đoạt dưới tiên thụ.
- Lão Thất, ngươi cho rằng những người này, ai có thực lực mạnh nhất?
Một nam tử áo trắng nói, hắn có dung mạo như ngọc thạch điêu khắc mà thành, mi tâm có một nốt ruồi son nhỏ.
Người bị hắn gọi là lão Thất có gương mặt anh tuấn, hắn mặc trường sam màu vàng, trên vai mang theo trường kiếm, lại có phần khí chất tiêu sái.
Nếu có đệ tử Kim Nguyên Thánh Địa ở nơi này, bọn họ sẽ nhận ra hắn chính là Thập Nhị Tinh Sứ tiếng tăm lừng lẫy trong Thánh Địa.
Nam tử áo trắng tên là Hậu Vĩnh Chính, đứng hàng thứ năm, thanh niên áo vàng là Thì An, đứng hàng thứ bảy, người thứ ba là Ôn Phi Văn, đứng hàng thứ chín.
/5357
|