- Các ngươi thật hung ác!
Hồng Thiên Bộ nói.
Đường đường Thánh Địa lại hèn hạ như thế!
- Các ngươi chỉ còn hai lựa chọn, thứ nhất, chết ngay bây giờ, thứ hai, tiếp tục sống trên mười năm, bản tọa có thể bảo đảm với các ngươi, các ngươi có thể sống mười năm rất đặc sắc.
Đoan Mộc Tuyết nói.
- Đặc sắc em gái ngươi!
Lăng Hàn nói:
- Ngươi nên lưu cơ hội này cho mình đi.
- Hắc hắc, nếu bản tọa có thiên tư đủ kinh diễm, ngược lại cũng nguyện ý làm lô đỉnh cống hiến vì Thánh Địa.
Thụy Mộc tuyết từ tốn nói:
- Đây là một nhiệm vụ vĩ đại, mặc dù chỉ có mười năm sinh mệnh, nhưng tương lai, tính mạng của các ngươi sẽ đối ứng kéo dài trên thân Tinh sứ giả, chấn động toàn bộ tinh không.
Đúng là nói chuyện không đau, lại không cần ngươi hi sinh.
Lăng Hàn cười ha ha:
- Chỉ là thế lực Thánh Nhân lại như sói già vẫy đuôi? Không nên quên, các ngươi không còn Thánh Nhân, nhiều lắm chỉ có vài tên Tôn Giả tọa trấn, còn nói cái gì chấn động toàn bộ tinh không, nói chuyện không biết ngượng.
- Lớn mật!
Giang Chính Bình quát lớn.
Đoan Mộc Tuyết lại khoát tay áo, nói:
- Người trẻ tuổi, mỗi người đều có vận mệnh cố định, mà vận mệnh của các ngươi chính là trở thành đỉnh lô của Thập Nhị Tinh Sứ, thiêu đốt chính mình.
- Hừ!
Hồng Thiên Bộ cười lạnh, hắn đạt được một vị Hóa Linh Chân Quân thân truyền, hơn nữa vận khí của hắn nghịch thiên, còn dung hợp một con mắt Thái Cổ hung thú, đạt được vô số bí bảo.
Hiện tại một Sinh Đan cảnh có thể vây được hắn?
Lăng Hàn lại lắc đầu:
- Lão gia hỏa, ngươi có biết ngươi đang gieo họa hủy diệt cho Thánh Địa hay không!
- Ha ha, ha ha ha!
Đoan Mộc Tuyết cười to.
Giang Chính Bình, Mã Vũ Phân cũng nhếch miệng cười lạnh, một tiểu bối Trúc Cơ nho nhỏ lại còn nói muốn hủy diệt Thánh Địa, không phải chuyện cười lớn nhất trên đời hay sao?
Đừng nói Thánh Địa còn có Thánh khí, Tứ Cực cảnh Tôn Giả tọa trấn, cho dù tùy ý xuất động mấy Chú Đỉnh cảnh cũng có thể dễ dàng oanh sát Lăng Hàn thành cặn bã.
Uy hiếp Thánh Địa?
Ha ha, thật không biết hắn lấy đâu ra dũng khí như thế.
- A, ngươi có thủ đoạn gì, cứ xuất ra cho ta xem.
Đoan Mộc Tuyết nói, hắn cũng nhàm chán nên mới trêu chọc tiểu nhân vật như thế.
Hơn nữa nhàn rỗi cũng nhàn rỗi mà.
Lăng Hàn cười một tiếng:
- Ngươi thật muốn nhìn?
- Không nên che giấu, xuất ra đi.
Đoan Mộc Tuyết thản nhiên nói.
- Sẽ không hối hận?
Lăng Hàn lại hỏi.
- Chỉ là miệng lưỡi trơn tru, lười nhác lãng phí thời gian với ngươi.
Đoan Mộc Tuyết cười lạnh, hắn vươn tay bắt lấy Lăng Hàn.
Cường giả Sinh Đan cảnh xuất thủ, oanh, khí thế như núi, có thể nghiền ép tất cả.
Lăng Hàn vận dụng Hỗn Độn Cực Lôi tháp, lần này bảo khí không cần che giấu, Hỗn độn khí bao phủ, lôi đình lóe sáng, bảo tháp tỏa ra khí thế trấn áp cửu thiên thập địa
Đoan Mộc Tuyết hít khí lạnh, hắn nhìn chằm chằm vào Hỗn Độn Cực Lôi tháp, hai mắt đang phát sáng.
- Đây là... Thánh khí?
Trái tim hắn đập thình thịch, trừ vật liệu Thánh cấp, còn có bảo vật gì có thể tỏa ra khí thế như vậy?
Không thể trách hắn không có nhãn lực, chỉ là Sinh Đan cảnh, cho dù sinh ra trong Thánh Địa nhưng hắn không có khả năng nhìn thấy Thánh khí, bởi vì cho dù là Thánh khí cũng không thể vạn cổ không hỏng, cho nên, vì muốn bảo lưu Thánh khí tồn tại lâu dài, bình thường đều sử dụng lực lượng thiên địa tiến hành áp chế, phong ấn, ngăn chặn Thánh khí biến chất.
Nếu như hắn đạt được vật liệu Thánh cấp, hắn sẽ mạnh thế nào?
Cho dù qua tay hắn nộp lên cho cao tầng Thánh Địa, hắn khẳng định sẽ lập đại công, đạt được tài nguyên tu luyện không thể tưởng tượng nổi.
Đừng nói Chân Ngã cảnh, cho dù là cấp Giáo Chủ cũng không phải hi vọng xa vời.
- Ha ha ha, không nghĩ tới trên người ngươi còn cất giấu bảo vật như thế!
Đoan Mộc Tuyết cười to, hắn đưa tay muốn bắt Lăng Hàn.
Lăng Hàn lắc đầu:
- Tự gây nghiệt, không thể sống!
Tâm niệm hắn vừa động, tầng thứ chín Hỗn Độn Cực Lôi tháp mở ra, oanh, Thiên Đạo Hỏa đáng sợ hóa thành biển lửa mênh mông.
Đây chính là Thiên Đạo Hỏa, cho dù rời khỏi hẻm núi hỏa diễm làm giảm uy lực xuống một cấp, nhưng nó có thể đốt chết Tôn Giả, hỏa diễm này cường đại thế nào?
Oanh, sóng lửa ập tới, chỉ trong nháy mắt hỏa diễm đã bao phủ Đoan Mộc Tuyết, Mã Vũ Phân cùng Giang Chính Bình.
- A…
- Không!
Ba người kêu la thảm thiết, bọn họ sợ hãi nhưng không được ích lợi gì, hỏa diễm quét qua, bọn họ hóa thành tro tàn.
Bọn họ đều không cam tâm, nhất là Đoan Mộc Tuyết, hắn chính là cao thủ Sinh Đan cảnh, chiến lực chân thực có thể miểu sát Lăng Hàn mấy con phố, nhưng trước mặt Thiên Đạo Hỏa, chiến lực nhỏ yếu của hắn không khác gì cặn bã.
Mã Vũ Phân và Giang Chính Bình không cần phải nói, mặc dù bọn họ là Tinh sứ giả thế hệ này nhưng cũng chỉ có tu vi Trúc Cơ cảnh, đối diện với Thiên Đạo Hỏa, bọn họ tính là cái gì?
Ngược lại là Hồng Thiên Bộ, người này đúng là bất phàm.
Lăng Hàn nhìn thấy rõ ràng, thời điểm Thiên Đạo Hỏa bộc phát, trên đỉnh đầu hắn xuất hiện một con mắt, con mắt tỏa ra hào quang và hóa đá Thiên Đạo Hỏa một lúc, mặc dù chỉ trong nháy mắt nhưng cũng tranh thủ cho hắn cơ hội chạy trốn.
Hắn xé một tấm bùa, sau đó lập tức biến mất trong không gian.
Đây là phù binh Vạn Dặm Phù.
Lăng Hàn kinh ngạc, xem ra hắn vẫn xem thường Hồng Thiên Bộ, vốn cho rằng đối phương dung hợp con mắt Thái Cổ hung thú cấp Giáo Chủ, nhưng hiện tại xem ra, con mắt kia vô cùng khả năng đạt đến cấp Tôn Giả.
Kỳ quái, Thiên Hải tinh không phải tinh thể cấp thấp, nhiều lắm chỉ là trung đẳng, tại sao lại có cự phách như Tôn Giả?
Oanh, thời điểm hắn đang suy nghĩ, Thiên Đạo Hỏa càng lan càng rộng, dường như muốn biến toàn bộ Thánh Địa thành biển lửa.
Thiên Đạo Hỏa quá kinh khủng, cũng có thể giết cả Tôn Giả, đoạn đường này nó đốt không sót lại cái gì.
Cũng may mắn chính là, nó lan càng xa, tốc độ của Thiên Đạo Hỏa càng chậm, nếu không, thật sự không có người nào may mắn thoát khỏi.
Dù là như thế, toàn bộ Thánh Địa cũng nháo nhác, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai.
Người có thể đi, tiên thụ không thể đi.
Hỏa diễm không ngừng thiêu đốt, dược viên không may mắn thoát khỏi, bị đốt thành tro tàn.
Thừa cơ hội này, hắn lập tức bỏ chạy.
Lăng Hàn nói thầm trong lòng, hắn vội vàng phát động Chỉ Xích Thiên Nhai chạy trốn.
- Ai dám làm càn trong Thánh Địa!
Một giọng nói đáng sợ vang lên, sau đó một bóng người to lớn xuất hiện trên bầu trời, bóng người ít nhất cũng cao ngàn trượng, dường như lại do hào quang tạo thành, cũng không có cảm giác thực thể.
Đó là một vị Tôn Giả của Kim Nguyên Thánh Địa, hắn đang ở đỉnh núi, cho nên khi Thiên Đạo Hỏa lan tràn thì hắn phát hiện muộn, cũng đã mất đi cơ hội xuất thủ ngăn cản.
Hắn vô một chưởng ngăn cản hỏa diễm, đáng tiếc, một chưởng của hắn như dẫn lửa thiêu thân, chẳng những hỏa diễm không dập tắt, ngược lại càng đốt cả cánh tay của hắn.
Oanh, toàn bộ thân thể hắn bốc cháy.
Thiên Đạo Hỏa có thể diệt Tôn Giả.
- Trời ạ, ngay cả Nguyên Hùng tôn giả cũng không địch lại, chẳng lẽ Thánh Địa mời Thánh binh đột kích sao?
Thấy thế, người sống sót trong Thánh Địa hô to.
Ông, chính vào lúc này, một tia sáng màu vàng bay ra khỏi đỉnh núi, sau đó một cây thước màu vàng xuất hiện trên hư không, nó tỏa ra khí tức khủng bố không gì sánh bằng.
Thánh binh, Kim Nguyên Lượng Thiên Xích!
Hồng Thiên Bộ nói.
Đường đường Thánh Địa lại hèn hạ như thế!
- Các ngươi chỉ còn hai lựa chọn, thứ nhất, chết ngay bây giờ, thứ hai, tiếp tục sống trên mười năm, bản tọa có thể bảo đảm với các ngươi, các ngươi có thể sống mười năm rất đặc sắc.
Đoan Mộc Tuyết nói.
- Đặc sắc em gái ngươi!
Lăng Hàn nói:
- Ngươi nên lưu cơ hội này cho mình đi.
- Hắc hắc, nếu bản tọa có thiên tư đủ kinh diễm, ngược lại cũng nguyện ý làm lô đỉnh cống hiến vì Thánh Địa.
Thụy Mộc tuyết từ tốn nói:
- Đây là một nhiệm vụ vĩ đại, mặc dù chỉ có mười năm sinh mệnh, nhưng tương lai, tính mạng của các ngươi sẽ đối ứng kéo dài trên thân Tinh sứ giả, chấn động toàn bộ tinh không.
Đúng là nói chuyện không đau, lại không cần ngươi hi sinh.
Lăng Hàn cười ha ha:
- Chỉ là thế lực Thánh Nhân lại như sói già vẫy đuôi? Không nên quên, các ngươi không còn Thánh Nhân, nhiều lắm chỉ có vài tên Tôn Giả tọa trấn, còn nói cái gì chấn động toàn bộ tinh không, nói chuyện không biết ngượng.
- Lớn mật!
Giang Chính Bình quát lớn.
Đoan Mộc Tuyết lại khoát tay áo, nói:
- Người trẻ tuổi, mỗi người đều có vận mệnh cố định, mà vận mệnh của các ngươi chính là trở thành đỉnh lô của Thập Nhị Tinh Sứ, thiêu đốt chính mình.
- Hừ!
Hồng Thiên Bộ cười lạnh, hắn đạt được một vị Hóa Linh Chân Quân thân truyền, hơn nữa vận khí của hắn nghịch thiên, còn dung hợp một con mắt Thái Cổ hung thú, đạt được vô số bí bảo.
Hiện tại một Sinh Đan cảnh có thể vây được hắn?
Lăng Hàn lại lắc đầu:
- Lão gia hỏa, ngươi có biết ngươi đang gieo họa hủy diệt cho Thánh Địa hay không!
- Ha ha, ha ha ha!
Đoan Mộc Tuyết cười to.
Giang Chính Bình, Mã Vũ Phân cũng nhếch miệng cười lạnh, một tiểu bối Trúc Cơ nho nhỏ lại còn nói muốn hủy diệt Thánh Địa, không phải chuyện cười lớn nhất trên đời hay sao?
Đừng nói Thánh Địa còn có Thánh khí, Tứ Cực cảnh Tôn Giả tọa trấn, cho dù tùy ý xuất động mấy Chú Đỉnh cảnh cũng có thể dễ dàng oanh sát Lăng Hàn thành cặn bã.
Uy hiếp Thánh Địa?
Ha ha, thật không biết hắn lấy đâu ra dũng khí như thế.
- A, ngươi có thủ đoạn gì, cứ xuất ra cho ta xem.
Đoan Mộc Tuyết nói, hắn cũng nhàm chán nên mới trêu chọc tiểu nhân vật như thế.
Hơn nữa nhàn rỗi cũng nhàn rỗi mà.
Lăng Hàn cười một tiếng:
- Ngươi thật muốn nhìn?
- Không nên che giấu, xuất ra đi.
Đoan Mộc Tuyết thản nhiên nói.
- Sẽ không hối hận?
Lăng Hàn lại hỏi.
- Chỉ là miệng lưỡi trơn tru, lười nhác lãng phí thời gian với ngươi.
Đoan Mộc Tuyết cười lạnh, hắn vươn tay bắt lấy Lăng Hàn.
Cường giả Sinh Đan cảnh xuất thủ, oanh, khí thế như núi, có thể nghiền ép tất cả.
Lăng Hàn vận dụng Hỗn Độn Cực Lôi tháp, lần này bảo khí không cần che giấu, Hỗn độn khí bao phủ, lôi đình lóe sáng, bảo tháp tỏa ra khí thế trấn áp cửu thiên thập địa
Đoan Mộc Tuyết hít khí lạnh, hắn nhìn chằm chằm vào Hỗn Độn Cực Lôi tháp, hai mắt đang phát sáng.
- Đây là... Thánh khí?
Trái tim hắn đập thình thịch, trừ vật liệu Thánh cấp, còn có bảo vật gì có thể tỏa ra khí thế như vậy?
Không thể trách hắn không có nhãn lực, chỉ là Sinh Đan cảnh, cho dù sinh ra trong Thánh Địa nhưng hắn không có khả năng nhìn thấy Thánh khí, bởi vì cho dù là Thánh khí cũng không thể vạn cổ không hỏng, cho nên, vì muốn bảo lưu Thánh khí tồn tại lâu dài, bình thường đều sử dụng lực lượng thiên địa tiến hành áp chế, phong ấn, ngăn chặn Thánh khí biến chất.
Nếu như hắn đạt được vật liệu Thánh cấp, hắn sẽ mạnh thế nào?
Cho dù qua tay hắn nộp lên cho cao tầng Thánh Địa, hắn khẳng định sẽ lập đại công, đạt được tài nguyên tu luyện không thể tưởng tượng nổi.
Đừng nói Chân Ngã cảnh, cho dù là cấp Giáo Chủ cũng không phải hi vọng xa vời.
- Ha ha ha, không nghĩ tới trên người ngươi còn cất giấu bảo vật như thế!
Đoan Mộc Tuyết cười to, hắn đưa tay muốn bắt Lăng Hàn.
Lăng Hàn lắc đầu:
- Tự gây nghiệt, không thể sống!
Tâm niệm hắn vừa động, tầng thứ chín Hỗn Độn Cực Lôi tháp mở ra, oanh, Thiên Đạo Hỏa đáng sợ hóa thành biển lửa mênh mông.
Đây chính là Thiên Đạo Hỏa, cho dù rời khỏi hẻm núi hỏa diễm làm giảm uy lực xuống một cấp, nhưng nó có thể đốt chết Tôn Giả, hỏa diễm này cường đại thế nào?
Oanh, sóng lửa ập tới, chỉ trong nháy mắt hỏa diễm đã bao phủ Đoan Mộc Tuyết, Mã Vũ Phân cùng Giang Chính Bình.
- A…
- Không!
Ba người kêu la thảm thiết, bọn họ sợ hãi nhưng không được ích lợi gì, hỏa diễm quét qua, bọn họ hóa thành tro tàn.
Bọn họ đều không cam tâm, nhất là Đoan Mộc Tuyết, hắn chính là cao thủ Sinh Đan cảnh, chiến lực chân thực có thể miểu sát Lăng Hàn mấy con phố, nhưng trước mặt Thiên Đạo Hỏa, chiến lực nhỏ yếu của hắn không khác gì cặn bã.
Mã Vũ Phân và Giang Chính Bình không cần phải nói, mặc dù bọn họ là Tinh sứ giả thế hệ này nhưng cũng chỉ có tu vi Trúc Cơ cảnh, đối diện với Thiên Đạo Hỏa, bọn họ tính là cái gì?
Ngược lại là Hồng Thiên Bộ, người này đúng là bất phàm.
Lăng Hàn nhìn thấy rõ ràng, thời điểm Thiên Đạo Hỏa bộc phát, trên đỉnh đầu hắn xuất hiện một con mắt, con mắt tỏa ra hào quang và hóa đá Thiên Đạo Hỏa một lúc, mặc dù chỉ trong nháy mắt nhưng cũng tranh thủ cho hắn cơ hội chạy trốn.
Hắn xé một tấm bùa, sau đó lập tức biến mất trong không gian.
Đây là phù binh Vạn Dặm Phù.
Lăng Hàn kinh ngạc, xem ra hắn vẫn xem thường Hồng Thiên Bộ, vốn cho rằng đối phương dung hợp con mắt Thái Cổ hung thú cấp Giáo Chủ, nhưng hiện tại xem ra, con mắt kia vô cùng khả năng đạt đến cấp Tôn Giả.
Kỳ quái, Thiên Hải tinh không phải tinh thể cấp thấp, nhiều lắm chỉ là trung đẳng, tại sao lại có cự phách như Tôn Giả?
Oanh, thời điểm hắn đang suy nghĩ, Thiên Đạo Hỏa càng lan càng rộng, dường như muốn biến toàn bộ Thánh Địa thành biển lửa.
Thiên Đạo Hỏa quá kinh khủng, cũng có thể giết cả Tôn Giả, đoạn đường này nó đốt không sót lại cái gì.
Cũng may mắn chính là, nó lan càng xa, tốc độ của Thiên Đạo Hỏa càng chậm, nếu không, thật sự không có người nào may mắn thoát khỏi.
Dù là như thế, toàn bộ Thánh Địa cũng nháo nhác, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai.
Người có thể đi, tiên thụ không thể đi.
Hỏa diễm không ngừng thiêu đốt, dược viên không may mắn thoát khỏi, bị đốt thành tro tàn.
Thừa cơ hội này, hắn lập tức bỏ chạy.
Lăng Hàn nói thầm trong lòng, hắn vội vàng phát động Chỉ Xích Thiên Nhai chạy trốn.
- Ai dám làm càn trong Thánh Địa!
Một giọng nói đáng sợ vang lên, sau đó một bóng người to lớn xuất hiện trên bầu trời, bóng người ít nhất cũng cao ngàn trượng, dường như lại do hào quang tạo thành, cũng không có cảm giác thực thể.
Đó là một vị Tôn Giả của Kim Nguyên Thánh Địa, hắn đang ở đỉnh núi, cho nên khi Thiên Đạo Hỏa lan tràn thì hắn phát hiện muộn, cũng đã mất đi cơ hội xuất thủ ngăn cản.
Hắn vô một chưởng ngăn cản hỏa diễm, đáng tiếc, một chưởng của hắn như dẫn lửa thiêu thân, chẳng những hỏa diễm không dập tắt, ngược lại càng đốt cả cánh tay của hắn.
Oanh, toàn bộ thân thể hắn bốc cháy.
Thiên Đạo Hỏa có thể diệt Tôn Giả.
- Trời ạ, ngay cả Nguyên Hùng tôn giả cũng không địch lại, chẳng lẽ Thánh Địa mời Thánh binh đột kích sao?
Thấy thế, người sống sót trong Thánh Địa hô to.
Ông, chính vào lúc này, một tia sáng màu vàng bay ra khỏi đỉnh núi, sau đó một cây thước màu vàng xuất hiện trên hư không, nó tỏa ra khí tức khủng bố không gì sánh bằng.
Thánh binh, Kim Nguyên Lượng Thiên Xích!
/5357
|