Bích Tiêu công chúa sững sờ, sau đó mới kịp phản ứng.
Trong đôi mắt nàng mang theo khó hiểu:
- Phải đi rồi? Vì cái gì?
Lúc này còn hỏi vì cái gì? Không phải ngươi vẫn muốn đi sao?
Chờ đợi quá lâu, nàng đã cho rằng Lăng Hàn muốn chiến đấu tiếp, thẳng đến khi bí cảnh kết thúc mới thôi.
Lăng Hàn cười ha ha, xem ra Công chúa Yêu tộc đã buồn chán rồi.
- Đi đi, nơi này vô vị, ở thêm làm gì.
Nếu nơi này vô vị, ngươi sẽ ở lại nơi này hơn hai mươi ngày?
Bích Tiêu công chúa bất lực nhổ nước bọt.
- Hì hì, phụ thân chơi thật vui.
Lục Oa cười hì hì.
Bích Tiêu công chúa liếc nhìn sang, tiểu hài tử đã học xấu từ Lăng Hàn.
Ba người lên đường, cũng đi tới hẻm núi.
Hẻm núi rất dài, rất rộng, hai vách núi trái phải cách nhau trăm dặm, lại cao vạn trượng xuyên thẳng tầng mây, cực kỳ hùng vĩ.
- Phụ thân, ngươi xem hẻm núi này có phải bị người ta dùng kiếm chém ra không?
Lục Oa hỏi.
Lăng Hàn sững sờ, đúng thế, thông đạo ở hẻm núi này quá thẳng, hơn nữa nhìn vách núi hai bên, mặc dù bị thời gian xâm thực, hắn vẫn có thể nhận ra, vách núi năm đó cực kỳ bóng loáng.
Mặc dù thiên địa tạo hóa thần kỳ nhưng muốn tạo ra hẻm núi bóng loáng như thế, việc này quá mức không thể tưởng tượng nổi.
Muốn nói là người tạo thành, việc này càng hợp lý hơn.
Là Cổ Dương Thánh Nhân năm đó sao?
Chém qua một kiếm, một ngọn núi lớn nguy nga bị chém đứt thành hai.
Lăng Hàn cũng phải thán phục, lực lượng Thánh Nhân thật sự kỳ vĩ, chỉ chém một kiếm đã có uy lực như vậy.
Khó trách trong truyền thuyết, Thánh Nhân có thể tuỳ tiện đánh nát ngôi sao trên trời, xem ra không phải tùy tiện nói cho có.
Ba người đi một lúc, trước mặt bọn họ xuất hiện một đám người.
A, tại sao lại có đám người ở nơi này?
Trước đó Lăng Hàn vẫn đứng ở miệng hẻm núi, lúc nhìn qua đám người đứng trước hẻm núi, đó là đám người đến nơi này trễ nhất, nhưng bây giờ lại đứng ở nơi đây.
Có bảo vật gì sao?
Lăng Hàn cảm thấy phấn khởi, sau khi hắn tiến vào Yểm Nguyệt bí cảnh nhưng chưa từng đạt được một kiện bảo vật, việc này làm hắn cảm thấy khó chịu.
Là bí cảnh do Thánh Nhân xây dựng, nhưng hắn cũng quá keo kiệt.
Hắn cảm thấy thất vọng não nề.
Những người bị vây ở đây cũng không phải nhắm vào bảo vật, mà là phía trước có một loạn thạch trận, rất khó, rất khó thông qua.
Không phải không thể thông qua, rất nhiều người cũng đã thông qua nhưng cần tốn hao thời gian rất dài, còn phải dò đường, việc này dính đến thôi diễn rất phức tạp, tốn thời gian thật dài, bởi vậy kẻ đến sau bị kẹt ở đây.
Trận pháp sao?
Lăng Hàn hứng thú, bình thường có hai cách phá mê trận, thứ nhất, thôi diễn ra biến hóa của nó, chỉ cần làm được thì có thể đi ra ngoài, thứ hai, trực tiếp áp chế trận pháp.
Biện pháp thứ nhất thích hợp võ giả thực lực thấp, biện pháp thứ hai thích hợp với Trận sư và võ giả thực lực mạnh.
Trận sư phá trận, việc này không cần nhiều lời, khi thực lực mạnh đến trình độ nhất định, một quyền có thể đánh vỡ tinh cầu, trận pháp có thể đè ép hay sao?
Phải biết, trận pháp chính là điều Thiên địa xu thế, mượn lực lượng thiên địa lượng, cái kia nếu là liền lực lượng thiên địa lượng đều có thể trấn áp, trận pháp còn có thể tạo được cái tác dụng gì?
Nhưng đây là trận pháp do Thánh Nhân bày ra, dù không phải cấp bậc Thánh Nhân nhưng cũng không phải Trúc Cơ cảnh có thể phá vỡ.
Cho nên, tất cả mọi người chỉ có thể dùng biện pháp đầu tiên, thôi diễn biến hóa, sau đó thông qua.
Việc này cần thời gian rất dài và nắm giữ biến hóa.
- Lăng huynh, ngươi là Trận sư, chúng ta theo ngươi được chứ?
Có người lập tức xông tới.
- Lăng huynh, dẫn ta đi cùng.
Có người da mặt dày xông tới.
- Cũng dẫn ta đi cùng.
- Còn ta nữa.
Mặc dù người nơi đây là thiên tài, cho dù không nhờ vả người khác, chỉ cần tốn hao một ít thời gian là có thể thôi diễn ra trận pháp biến hóa, nhưng có thể tiết kiệm chút thời gian, vì cái gì không tiết kiệm chứ?
Lăng Hàn cười cười, nói:
- Tốt, mỗi người cho ta một trăm Đạo Thạch, ta sẽ dẫn hắn đi cùng.
Mọi người đổ mồ hôi lạnh, ngươi thật tham tài, lúc này còn muốn kiếm tiền?
- Lăng huynh, ân tình của ta không chỉ có một trăm Đạo Thạch!
Có người lên tiếng, cảm thấy Lăng Hàn không lên dò đường, rất nhiều người trong bọn họ đều xuất thân đại giáo hào môn, có thể giúp bọn họ, kỳ thật cũng có lợi cho Lăng Hàn.
Lăng Hàn nhìn hắn và cười nói:
- A, là ta sơ sót.
Người kia rất cao ngạo, cảm giác rất có mặt mũi.
- Ân tình của ngươi không chỉ một trăm Đạo Thạch, vậy ta thu ngươi một ngàn.
Lăng Hàn còn nói thêm.
Sắc mặt người kia biến thành màu đen.
Đây là đánh mặt trần trụi.
Ân tình của ta đáng tiền, ngươi liền thu ta nhiều tiền hơn, đây là đạo lý gì?
Phốc, không ít người bật cười, bối cảnh của bọn họ đều bất phàm, cũng không cần cố kỵ người kia.
Người kia thẹn quá hoá giận, chỉ vào Lăng Hàn nói:
- Lăng Hàn, không nên ném mặt mũi của mình xuống đất.
Bốp, Lăng Hàn đánh ra một kích, người kia ngã cắm đầu xuống đất như trồng cây chuối.
- Ta ghét nhất có người uy hiếp ta, cũng chán ghét có người cò kè mặc cả với ta!
Sau khi Lăng Hàn đánh ra một chưởng này, cho dù những người cười to nhất từ trước cũng câm miệng, nội tâm sinh ra hàn ý mãnh liệt.
Gia hỏa bị đánh bay tên là Tả Tử Thạch, xuất sinh bất phàm, bản thân đối phương lại là thiên tài nhất tinh Trúc Cực Cơ.
Nhưng cao thủ như thế lại bị một chưởng của Lăng Hàn đánh nằm trên mặt đất.
Tê, thực lực Lăng Hàn mạnh bao nhiêu?
Tất cả nên nhiệt tình, cũng rất khách khí, Lăng Hàn có thân phận Trận sư, nhưng cho dù là Đan sư hay Trận sư, bọn họ khó có khả năng thắng được tôn trọng chân chính từ võ giả, nhiều lắm chỉ khách khí và nhiệt tình.
Nhưng bây giờ Lăng Hàn biểu hiện thực lực cường đại, như vậy hoàn toàn khác biệt.
Võ giả xem trọng nhất chính là thực lực, thực lực Lăng Hàn đủ cường đại, cường đại đến mức nội tâm bọn họ lạnh giá.
Lăng Hàn nhìn mọi người chung quanh, nói:
- Một trăm Đạo Thạch, cảm ơn hân hạnh chiếu cố.
- Ha ha, Lăng huynh chịu dẫn đường vì chúng ta, sao chúng ta có thể không biểu đạt một chút thành ý chứ?
Lúc này có người đổi giọng, cũng dâng lên một trăm khối Đạo Thạch.
Lăng Hàn không khách khí thu Đạo Thạch vào túi mình.
Mặc dù những người này đều có liên tiếp khí, tuyệt đại đa số tài phú đều biến thành hình thức tinh tế tệ, nhưng trên người cũng mang theo một ít Đạo Thạch, tránh trường hợp đi tới nơi không có kết nối tinh tế hoặc thời điểm cần sử dụng Đạo Thạch thực tế.
Hơn nữa, Đạo Thạch có hai nơi phát ra, một là thiên địa tự nhiên ngưng tụ thành, hai là cường giả dùng lý giải võ đạo bản thân ngưng tụ lực lượng thiên địa tạo thành, nhưng cho dù là loại nào cũng có thể trợ giúp võ giả tu hành.
Cho nên, bình thường tất cả mọi người sẽ mang theo một ít Đạo Thạch trên người, tùy thời có thể cầm lấy cảm ngộ lực lượng thiên địa, lý giải võ đạo của cường giả.
Lăng Hàn không ra giá quá cao, bởi vì hắn cũng biết, trên thân những người này không có khả năng mang theo quá nhiều Đạo Thạch.
Một người một trăm, số người càng nhiều thì số lượng tài phú không nhỏ.
Ai, phải nhanh chóng tìm được liên tiếp khí của mình, từ đó mở ra số tài khoản của bản thân, nếu không muốn kiếm tiền cũng trở thành việc khó khăn.
Trong đôi mắt nàng mang theo khó hiểu:
- Phải đi rồi? Vì cái gì?
Lúc này còn hỏi vì cái gì? Không phải ngươi vẫn muốn đi sao?
Chờ đợi quá lâu, nàng đã cho rằng Lăng Hàn muốn chiến đấu tiếp, thẳng đến khi bí cảnh kết thúc mới thôi.
Lăng Hàn cười ha ha, xem ra Công chúa Yêu tộc đã buồn chán rồi.
- Đi đi, nơi này vô vị, ở thêm làm gì.
Nếu nơi này vô vị, ngươi sẽ ở lại nơi này hơn hai mươi ngày?
Bích Tiêu công chúa bất lực nhổ nước bọt.
- Hì hì, phụ thân chơi thật vui.
Lục Oa cười hì hì.
Bích Tiêu công chúa liếc nhìn sang, tiểu hài tử đã học xấu từ Lăng Hàn.
Ba người lên đường, cũng đi tới hẻm núi.
Hẻm núi rất dài, rất rộng, hai vách núi trái phải cách nhau trăm dặm, lại cao vạn trượng xuyên thẳng tầng mây, cực kỳ hùng vĩ.
- Phụ thân, ngươi xem hẻm núi này có phải bị người ta dùng kiếm chém ra không?
Lục Oa hỏi.
Lăng Hàn sững sờ, đúng thế, thông đạo ở hẻm núi này quá thẳng, hơn nữa nhìn vách núi hai bên, mặc dù bị thời gian xâm thực, hắn vẫn có thể nhận ra, vách núi năm đó cực kỳ bóng loáng.
Mặc dù thiên địa tạo hóa thần kỳ nhưng muốn tạo ra hẻm núi bóng loáng như thế, việc này quá mức không thể tưởng tượng nổi.
Muốn nói là người tạo thành, việc này càng hợp lý hơn.
Là Cổ Dương Thánh Nhân năm đó sao?
Chém qua một kiếm, một ngọn núi lớn nguy nga bị chém đứt thành hai.
Lăng Hàn cũng phải thán phục, lực lượng Thánh Nhân thật sự kỳ vĩ, chỉ chém một kiếm đã có uy lực như vậy.
Khó trách trong truyền thuyết, Thánh Nhân có thể tuỳ tiện đánh nát ngôi sao trên trời, xem ra không phải tùy tiện nói cho có.
Ba người đi một lúc, trước mặt bọn họ xuất hiện một đám người.
A, tại sao lại có đám người ở nơi này?
Trước đó Lăng Hàn vẫn đứng ở miệng hẻm núi, lúc nhìn qua đám người đứng trước hẻm núi, đó là đám người đến nơi này trễ nhất, nhưng bây giờ lại đứng ở nơi đây.
Có bảo vật gì sao?
Lăng Hàn cảm thấy phấn khởi, sau khi hắn tiến vào Yểm Nguyệt bí cảnh nhưng chưa từng đạt được một kiện bảo vật, việc này làm hắn cảm thấy khó chịu.
Là bí cảnh do Thánh Nhân xây dựng, nhưng hắn cũng quá keo kiệt.
Hắn cảm thấy thất vọng não nề.
Những người bị vây ở đây cũng không phải nhắm vào bảo vật, mà là phía trước có một loạn thạch trận, rất khó, rất khó thông qua.
Không phải không thể thông qua, rất nhiều người cũng đã thông qua nhưng cần tốn hao thời gian rất dài, còn phải dò đường, việc này dính đến thôi diễn rất phức tạp, tốn thời gian thật dài, bởi vậy kẻ đến sau bị kẹt ở đây.
Trận pháp sao?
Lăng Hàn hứng thú, bình thường có hai cách phá mê trận, thứ nhất, thôi diễn ra biến hóa của nó, chỉ cần làm được thì có thể đi ra ngoài, thứ hai, trực tiếp áp chế trận pháp.
Biện pháp thứ nhất thích hợp võ giả thực lực thấp, biện pháp thứ hai thích hợp với Trận sư và võ giả thực lực mạnh.
Trận sư phá trận, việc này không cần nhiều lời, khi thực lực mạnh đến trình độ nhất định, một quyền có thể đánh vỡ tinh cầu, trận pháp có thể đè ép hay sao?
Phải biết, trận pháp chính là điều Thiên địa xu thế, mượn lực lượng thiên địa lượng, cái kia nếu là liền lực lượng thiên địa lượng đều có thể trấn áp, trận pháp còn có thể tạo được cái tác dụng gì?
Nhưng đây là trận pháp do Thánh Nhân bày ra, dù không phải cấp bậc Thánh Nhân nhưng cũng không phải Trúc Cơ cảnh có thể phá vỡ.
Cho nên, tất cả mọi người chỉ có thể dùng biện pháp đầu tiên, thôi diễn biến hóa, sau đó thông qua.
Việc này cần thời gian rất dài và nắm giữ biến hóa.
- Lăng huynh, ngươi là Trận sư, chúng ta theo ngươi được chứ?
Có người lập tức xông tới.
- Lăng huynh, dẫn ta đi cùng.
Có người da mặt dày xông tới.
- Cũng dẫn ta đi cùng.
- Còn ta nữa.
Mặc dù người nơi đây là thiên tài, cho dù không nhờ vả người khác, chỉ cần tốn hao một ít thời gian là có thể thôi diễn ra trận pháp biến hóa, nhưng có thể tiết kiệm chút thời gian, vì cái gì không tiết kiệm chứ?
Lăng Hàn cười cười, nói:
- Tốt, mỗi người cho ta một trăm Đạo Thạch, ta sẽ dẫn hắn đi cùng.
Mọi người đổ mồ hôi lạnh, ngươi thật tham tài, lúc này còn muốn kiếm tiền?
- Lăng huynh, ân tình của ta không chỉ có một trăm Đạo Thạch!
Có người lên tiếng, cảm thấy Lăng Hàn không lên dò đường, rất nhiều người trong bọn họ đều xuất thân đại giáo hào môn, có thể giúp bọn họ, kỳ thật cũng có lợi cho Lăng Hàn.
Lăng Hàn nhìn hắn và cười nói:
- A, là ta sơ sót.
Người kia rất cao ngạo, cảm giác rất có mặt mũi.
- Ân tình của ngươi không chỉ một trăm Đạo Thạch, vậy ta thu ngươi một ngàn.
Lăng Hàn còn nói thêm.
Sắc mặt người kia biến thành màu đen.
Đây là đánh mặt trần trụi.
Ân tình của ta đáng tiền, ngươi liền thu ta nhiều tiền hơn, đây là đạo lý gì?
Phốc, không ít người bật cười, bối cảnh của bọn họ đều bất phàm, cũng không cần cố kỵ người kia.
Người kia thẹn quá hoá giận, chỉ vào Lăng Hàn nói:
- Lăng Hàn, không nên ném mặt mũi của mình xuống đất.
Bốp, Lăng Hàn đánh ra một kích, người kia ngã cắm đầu xuống đất như trồng cây chuối.
- Ta ghét nhất có người uy hiếp ta, cũng chán ghét có người cò kè mặc cả với ta!
Sau khi Lăng Hàn đánh ra một chưởng này, cho dù những người cười to nhất từ trước cũng câm miệng, nội tâm sinh ra hàn ý mãnh liệt.
Gia hỏa bị đánh bay tên là Tả Tử Thạch, xuất sinh bất phàm, bản thân đối phương lại là thiên tài nhất tinh Trúc Cực Cơ.
Nhưng cao thủ như thế lại bị một chưởng của Lăng Hàn đánh nằm trên mặt đất.
Tê, thực lực Lăng Hàn mạnh bao nhiêu?
Tất cả nên nhiệt tình, cũng rất khách khí, Lăng Hàn có thân phận Trận sư, nhưng cho dù là Đan sư hay Trận sư, bọn họ khó có khả năng thắng được tôn trọng chân chính từ võ giả, nhiều lắm chỉ khách khí và nhiệt tình.
Nhưng bây giờ Lăng Hàn biểu hiện thực lực cường đại, như vậy hoàn toàn khác biệt.
Võ giả xem trọng nhất chính là thực lực, thực lực Lăng Hàn đủ cường đại, cường đại đến mức nội tâm bọn họ lạnh giá.
Lăng Hàn nhìn mọi người chung quanh, nói:
- Một trăm Đạo Thạch, cảm ơn hân hạnh chiếu cố.
- Ha ha, Lăng huynh chịu dẫn đường vì chúng ta, sao chúng ta có thể không biểu đạt một chút thành ý chứ?
Lúc này có người đổi giọng, cũng dâng lên một trăm khối Đạo Thạch.
Lăng Hàn không khách khí thu Đạo Thạch vào túi mình.
Mặc dù những người này đều có liên tiếp khí, tuyệt đại đa số tài phú đều biến thành hình thức tinh tế tệ, nhưng trên người cũng mang theo một ít Đạo Thạch, tránh trường hợp đi tới nơi không có kết nối tinh tế hoặc thời điểm cần sử dụng Đạo Thạch thực tế.
Hơn nữa, Đạo Thạch có hai nơi phát ra, một là thiên địa tự nhiên ngưng tụ thành, hai là cường giả dùng lý giải võ đạo bản thân ngưng tụ lực lượng thiên địa tạo thành, nhưng cho dù là loại nào cũng có thể trợ giúp võ giả tu hành.
Cho nên, bình thường tất cả mọi người sẽ mang theo một ít Đạo Thạch trên người, tùy thời có thể cầm lấy cảm ngộ lực lượng thiên địa, lý giải võ đạo của cường giả.
Lăng Hàn không ra giá quá cao, bởi vì hắn cũng biết, trên thân những người này không có khả năng mang theo quá nhiều Đạo Thạch.
Một người một trăm, số người càng nhiều thì số lượng tài phú không nhỏ.
Ai, phải nhanh chóng tìm được liên tiếp khí của mình, từ đó mở ra số tài khoản của bản thân, nếu không muốn kiếm tiền cũng trở thành việc khó khăn.
/5357
|