- Ngươi xem hiểu?
Đường Nghiêm chưa từ bỏ ý định, hắn hỏi Lăng Hàn.
Lăng Hàn gật gật đầu:
- Không sai biệt lắm.
Đường Nghiêm bị đả kích lớn, vì cái gì Lăng Hàn xem hiểu nhưng hắn không xem hiểu.
Năng lực ngộ đạo và thiên phú của hai người chênh lệch lớn như thế sao? Mấu chốt là, đây chính là một đống chữ như gà bới, có quan hệ gì với ngộ đạo sao?
Kim Dạ Tuyết cũng lộ ra vẻ hoài nghi, cho rằng Lăng Hàn là đang khoác lác.
Lăng Hàn cũng không biện giải, chỉ xem Đại La Thiên Bảo thuật trong tay, môn bảo thuật này có thể so sánh với Yêu Hầu quyền, nhưng miễn cưỡng cũng có thể ganh đua với Chiến Thần tam thức, có thể phong phú kỹ pháp của Lăng Hàn.
Hắn nhanh chóng xem xong sách, nội dung trong sách ghi lại hoàn toàn, trong đầu tự động diễn hóa.
Ba người lại trao đổi một lúc, Lăng Hàn cầm tới Hồn Thiên kinh.
Hắn lật lên, đây là pháp do cường giả Tứ Cực cảnh sáng tạo, nhưng cũng giới hạn trong Tứ Cực cảnh, trừ phi Kim gia có người bước vào Thánh Nhân, từ đó viết tiếp công pháp này mới có thể có được Thánh Nhân pháp.
Nói đến cấp bậc Trúc Cơ, Hồn Thiên kinh khẳng định không bằng Cổ Dương Thiên Kinh, nhưng Lăng Hàn chỉ đạt được bộ phận Trúc Cơ Thiên, hiện tại hắn cách Chú Đỉnh cũng không xa, nhưng trong thời gian ngắn hiển nhiên không thể rời khỏi Thiên Hải tinh, cho nên hắn tạm thời không có khả năng đạt được Chú Đỉnh Thiên của Cổ Dương Thiên Kinh.
Hồn Thiên kinh quá phù hợp với hắn, có thể tạm thời luyện trước, lại nói, đồng thời tham khảo hai bộ công pháp cao giai, có thể lấy thừa bù thiếu.
Sau khi ghi lại Hồn Thiên kinh, Lăng Hàn đặt quyển sách trong hộp, Đường Nghiêm cũng thế, Kim Dạ Tuyết cũng thu hộp.
Chia cắt hoàn tất.
Kim Dạ Tuyết lộ ra vẻ nhẹ nhàng, sau khi tìm được công pháp của tổ tiên, Kim gia liền có hi vọng quật khởi rồi.
Đường Nghiêm cũng thỏa mãn, hắn có thể lập tức đổi tu Hồn Thiên kinh, thực lực sẽ tăng lên trong thời gian ngắn.
Lăng Hàn cũng rất hài lòng, thế mà ngoài ý muốn đạt được một bộ phận linh đồ năng lượng hủy diệt, một khi tu thành, chiến lực của hắn khẳng định sẽ tăng lên một mảng lớn.
- Nơi này có một dược viên và đan thất, chỉ không biết qua nhiều năm như thế có bao nhiêu thứ còn lưu lại.
Kim Dạ Tuyết nói, mang theo mấy phần cảm khái.
Kim gia đã từng huy hoàng nhất thời, thống trị mấy chục tinh thể, bây giờ lại như chó rơi xuống nước, căn bản không dám nói ra thân phận của mình.
Nghĩ đến thân phận Kim Dạ Tuyết, Đường Nghiêm cũng phải than thở, hiển nhiên, Kim Dạ Tuyết và Mạnh gia có thù không đội trời chung, hắn muốn truy cầu Kim Dạ Tuyết thì phải đứng ở mặt đối lập với Mạnh gia, việc này làm hắn khó xử.
Nếu trở về nói với người nhà, hắn sẽ bị đánh gãy chân, sau đó vĩnh viễn đừng nghĩ gặp lại Kim Dạ Tuyết, chỉ xem như hai người chưa từng gặp nhau.
Ba người vơ vét công pháp, bảo thuật trên giá sách không còn, mặc dù giá trị kém Hồn Thiên kinh cùng Đại La Thiên Bảo thuật, nhưng cũng không có đạo lý lưu lại lãng phí ở nơi này.
Sau đó, bọn họ xuống lầu, đi ra khỏi cửa.
Lúc này chỉ thấy bên ngoài có năm người cùng nhau đến, chính là đám người Nam Cung Thiên có xung đột với đám người Lăng Hàn.
Đây thật sự là kẻ thù gặp mặt, đặc biệt đỏ mắt.
Ánh mắt nữ tử áo xanh đỏ rực, rút kiếm ra và giết về phía bọn họ.
Nơi này chung quy không có trận pháp cấm chế gì?
Không may, không có trận pháp nhưng lại có một con Tỳ Hưu đá.
Đã qua nửa giờ, vết máu Kim Dạ Tuyết lưu lại đã khô cạn, đầu Tỳ Hưu đá đã khôi phục bình thường.
Nó lập tức giết ra, nó cắn lấy nữ tử áo xanh, liên tục hất đầu, nhấm nuốt một hồi sau đó lại phun nữ tử áo xanh ra ngoài.
- Sư muội!
Bốn người khác vội vàng tiến lên, chỉ thấy miệng vết thương nữ tử áo xanh băng bó kỹ lại chảy máu.
Tỳ Hưu đá thật sự không giết người, chỉ tạo ra vết thương rất nhẹ nhưng nữ tử áo xanh ban đầu đã bị trọng thương không chịu nổi, lại bị giày vò như thế, vết thương cũng bị phá vỡ.
Đường Nghiêm cười to:
- Đến đây, năm người cùng tiến lên, chúng ta tiếp.
- Hừ!
Nam tử áo xanh nhìn pho tượng lần nữa, ba người Lăng Hàn biến sắc.
Pháp khí kia có lực sát thương kinh người, bọn họ gánh không được.
Bọn họ vội vàng lui vào trong tiểu lâu, nhưng nam tử áo xanh căn bản không quản, xèo, một tia sáng bay ra ngoài và đánh vào tiểu lâu, bành, tiểu lâu bị đánh nát một góc.
Làm đám người Lăng Hàn buồn bực là, Tỳ Hưu lại không nhúc nhích chút nào.
Xèo, xèo, xèo, cách mỗi một hồi liền có một tia sáng bay tới, công kích không bao lâu, tiểu lâu sụp đổ.
- Làm sao bây giờ?
Đường Nghiêm nhíu mày.
- Đợi chút nữa chia nhau chạy.
Lăng Hàn nói, chiến đấu không có hi vọng, đối phương có năm Chú Đỉnh, thứ hai còn có đại sát khí đáng sợ, ngay cả Đường Nghiêm cũng chỉ có thể đỡ được một lần.
- Ta và Kim cô nương là Chú Đỉnh, chạy đi không có vấn đề, nhưng ngươi thì sao?
Đường Nghiêm lắc đầu, không đồng ý cái phương án này.
- Nói đến chạy trốn, ta có thể so tài với Chú Đỉnh một chút.
Lăng Hàn tràn đầy lòng tin.
Đường Nghiêm nhìn hắn, hắn khó mà tin được.
Oanh, toàn bộ lầu nhỏ sụp đổ, đá vụn rơi xuống, cát bụi bay lên.
Kim Dạ Tuyết nhịn không được thúc giục, nói:
- Hai người các ngươi không nên nhìn nhau thâm tình như thế, rốt cuộc quyết định gì, nhanh!
- Đi!
Lăng Hàn không cho Đường Nghiêm cơ hội do dự, hắn xông ra ngoài đầu tiên, phát động Chỉ Xích Thiên Nhai, tốc độ của hắn nhanh đến mức kinh người.
- Móa!
Đường Nghiêm trố mắt nhìn, tốc độ của Lăng Hàn cũng không chậm hơn mình bao nhiêu.
- Ngươi đi sau.
Kim Dạ Tuyết cũng xông ra ngoài.
- Ha ha, Đường gia gia cũng tới!
Đường Nghiêm phát động thân pháp, nhưng cố ý chậm tuyến một.
Hắn có bí bảo có thể hộ thân, cho nên hắn phải hứng một đợt công kích sáng tạo cơ hội cho đám người Lăng Hàn cùng Kim Dạ Tuyết đào tẩu.
Ba người bọn họ vừa chạy như thế, đám người Nam Cung Thiến cũng ngoài ý muốn, nhưng hắn chỉ hơi ngẩn ra, nam tử áo xanh dùng thần thức nói:
- Ngô sư muội, ngươi đuổi theo Trúc Cơ, Nam Cung sư muội và ta đuổi theo nam tử Chú Đỉnh, Tiền, Triệu hai vị sư đệ đuổi theo nữ nhân kia.
- Tốt!
Khác bốn người nhao nhao gật đầu, tất cả đuổi theo mục tiêu của mình.
Hắn phân phối rất có đạo lý, Lăng Hàn yếu nhất, cho nên dù nữ tử áo xanh bị cụt tay cũng có thể chế phục, Đường Nghiêm hẳn là mạnh nhất, trên người có bí bảo phòng ngự, cho nên cần xuất động đại sát khí phá đi.
Hưu hưu hưu, mọi người đều phát động thân pháp, tốc độ cực nhanh.
Lăng Hàn cũng không có tung bay, toàn bộ Kim gia đều có trận pháp bảo vệ, không thể bay lượn qua nơi quá cao, bằng không sẽ bị trận pháp công kích, hắn chạy trên mặt đất, lợi dụng từng gian phòng tránh thoát truy binh phía sau.
Nhưng nữ tử áo xanh hai lần ăn thiệt thòi, lại thiếu một cánh tay, có thể nói nàng hận bọn họ không đội trời chung, nàng theo đuổi không bỏ, nhất định phải bắt lấy Lăng Hàn.
Chỉ Xích Thiên Nhai của Lăng Hàn nhanh nhưng giới hạn trong cảnh giới, sau khi chạy mười mấy phút, dần dần bị đối phương đuổi theo.
- Chết!
Nữ tử áo xanh chém một kiếm, xoát, một đạo kiếm quang đánh tới còn mang theo năng lượng màu xanh, kiếm quang lạnh không gì sánh được, nhanh chóng truy đuổi Lăng Hàn.
Lăng Hàn hừ một tiếng, cũng không quay đầu lại, hắn đấm ra một quyền, bành, lực quyền đánh vào kiếm quang, lập tức bị chém ra, nhưng kiếm khí cũng bị ngăn cản nên chậm một chút, cuối cùng không có đuổi kịp hắn.
Đường Nghiêm chưa từ bỏ ý định, hắn hỏi Lăng Hàn.
Lăng Hàn gật gật đầu:
- Không sai biệt lắm.
Đường Nghiêm bị đả kích lớn, vì cái gì Lăng Hàn xem hiểu nhưng hắn không xem hiểu.
Năng lực ngộ đạo và thiên phú của hai người chênh lệch lớn như thế sao? Mấu chốt là, đây chính là một đống chữ như gà bới, có quan hệ gì với ngộ đạo sao?
Kim Dạ Tuyết cũng lộ ra vẻ hoài nghi, cho rằng Lăng Hàn là đang khoác lác.
Lăng Hàn cũng không biện giải, chỉ xem Đại La Thiên Bảo thuật trong tay, môn bảo thuật này có thể so sánh với Yêu Hầu quyền, nhưng miễn cưỡng cũng có thể ganh đua với Chiến Thần tam thức, có thể phong phú kỹ pháp của Lăng Hàn.
Hắn nhanh chóng xem xong sách, nội dung trong sách ghi lại hoàn toàn, trong đầu tự động diễn hóa.
Ba người lại trao đổi một lúc, Lăng Hàn cầm tới Hồn Thiên kinh.
Hắn lật lên, đây là pháp do cường giả Tứ Cực cảnh sáng tạo, nhưng cũng giới hạn trong Tứ Cực cảnh, trừ phi Kim gia có người bước vào Thánh Nhân, từ đó viết tiếp công pháp này mới có thể có được Thánh Nhân pháp.
Nói đến cấp bậc Trúc Cơ, Hồn Thiên kinh khẳng định không bằng Cổ Dương Thiên Kinh, nhưng Lăng Hàn chỉ đạt được bộ phận Trúc Cơ Thiên, hiện tại hắn cách Chú Đỉnh cũng không xa, nhưng trong thời gian ngắn hiển nhiên không thể rời khỏi Thiên Hải tinh, cho nên hắn tạm thời không có khả năng đạt được Chú Đỉnh Thiên của Cổ Dương Thiên Kinh.
Hồn Thiên kinh quá phù hợp với hắn, có thể tạm thời luyện trước, lại nói, đồng thời tham khảo hai bộ công pháp cao giai, có thể lấy thừa bù thiếu.
Sau khi ghi lại Hồn Thiên kinh, Lăng Hàn đặt quyển sách trong hộp, Đường Nghiêm cũng thế, Kim Dạ Tuyết cũng thu hộp.
Chia cắt hoàn tất.
Kim Dạ Tuyết lộ ra vẻ nhẹ nhàng, sau khi tìm được công pháp của tổ tiên, Kim gia liền có hi vọng quật khởi rồi.
Đường Nghiêm cũng thỏa mãn, hắn có thể lập tức đổi tu Hồn Thiên kinh, thực lực sẽ tăng lên trong thời gian ngắn.
Lăng Hàn cũng rất hài lòng, thế mà ngoài ý muốn đạt được một bộ phận linh đồ năng lượng hủy diệt, một khi tu thành, chiến lực của hắn khẳng định sẽ tăng lên một mảng lớn.
- Nơi này có một dược viên và đan thất, chỉ không biết qua nhiều năm như thế có bao nhiêu thứ còn lưu lại.
Kim Dạ Tuyết nói, mang theo mấy phần cảm khái.
Kim gia đã từng huy hoàng nhất thời, thống trị mấy chục tinh thể, bây giờ lại như chó rơi xuống nước, căn bản không dám nói ra thân phận của mình.
Nghĩ đến thân phận Kim Dạ Tuyết, Đường Nghiêm cũng phải than thở, hiển nhiên, Kim Dạ Tuyết và Mạnh gia có thù không đội trời chung, hắn muốn truy cầu Kim Dạ Tuyết thì phải đứng ở mặt đối lập với Mạnh gia, việc này làm hắn khó xử.
Nếu trở về nói với người nhà, hắn sẽ bị đánh gãy chân, sau đó vĩnh viễn đừng nghĩ gặp lại Kim Dạ Tuyết, chỉ xem như hai người chưa từng gặp nhau.
Ba người vơ vét công pháp, bảo thuật trên giá sách không còn, mặc dù giá trị kém Hồn Thiên kinh cùng Đại La Thiên Bảo thuật, nhưng cũng không có đạo lý lưu lại lãng phí ở nơi này.
Sau đó, bọn họ xuống lầu, đi ra khỏi cửa.
Lúc này chỉ thấy bên ngoài có năm người cùng nhau đến, chính là đám người Nam Cung Thiên có xung đột với đám người Lăng Hàn.
Đây thật sự là kẻ thù gặp mặt, đặc biệt đỏ mắt.
Ánh mắt nữ tử áo xanh đỏ rực, rút kiếm ra và giết về phía bọn họ.
Nơi này chung quy không có trận pháp cấm chế gì?
Không may, không có trận pháp nhưng lại có một con Tỳ Hưu đá.
Đã qua nửa giờ, vết máu Kim Dạ Tuyết lưu lại đã khô cạn, đầu Tỳ Hưu đá đã khôi phục bình thường.
Nó lập tức giết ra, nó cắn lấy nữ tử áo xanh, liên tục hất đầu, nhấm nuốt một hồi sau đó lại phun nữ tử áo xanh ra ngoài.
- Sư muội!
Bốn người khác vội vàng tiến lên, chỉ thấy miệng vết thương nữ tử áo xanh băng bó kỹ lại chảy máu.
Tỳ Hưu đá thật sự không giết người, chỉ tạo ra vết thương rất nhẹ nhưng nữ tử áo xanh ban đầu đã bị trọng thương không chịu nổi, lại bị giày vò như thế, vết thương cũng bị phá vỡ.
Đường Nghiêm cười to:
- Đến đây, năm người cùng tiến lên, chúng ta tiếp.
- Hừ!
Nam tử áo xanh nhìn pho tượng lần nữa, ba người Lăng Hàn biến sắc.
Pháp khí kia có lực sát thương kinh người, bọn họ gánh không được.
Bọn họ vội vàng lui vào trong tiểu lâu, nhưng nam tử áo xanh căn bản không quản, xèo, một tia sáng bay ra ngoài và đánh vào tiểu lâu, bành, tiểu lâu bị đánh nát một góc.
Làm đám người Lăng Hàn buồn bực là, Tỳ Hưu lại không nhúc nhích chút nào.
Xèo, xèo, xèo, cách mỗi một hồi liền có một tia sáng bay tới, công kích không bao lâu, tiểu lâu sụp đổ.
- Làm sao bây giờ?
Đường Nghiêm nhíu mày.
- Đợi chút nữa chia nhau chạy.
Lăng Hàn nói, chiến đấu không có hi vọng, đối phương có năm Chú Đỉnh, thứ hai còn có đại sát khí đáng sợ, ngay cả Đường Nghiêm cũng chỉ có thể đỡ được một lần.
- Ta và Kim cô nương là Chú Đỉnh, chạy đi không có vấn đề, nhưng ngươi thì sao?
Đường Nghiêm lắc đầu, không đồng ý cái phương án này.
- Nói đến chạy trốn, ta có thể so tài với Chú Đỉnh một chút.
Lăng Hàn tràn đầy lòng tin.
Đường Nghiêm nhìn hắn, hắn khó mà tin được.
Oanh, toàn bộ lầu nhỏ sụp đổ, đá vụn rơi xuống, cát bụi bay lên.
Kim Dạ Tuyết nhịn không được thúc giục, nói:
- Hai người các ngươi không nên nhìn nhau thâm tình như thế, rốt cuộc quyết định gì, nhanh!
- Đi!
Lăng Hàn không cho Đường Nghiêm cơ hội do dự, hắn xông ra ngoài đầu tiên, phát động Chỉ Xích Thiên Nhai, tốc độ của hắn nhanh đến mức kinh người.
- Móa!
Đường Nghiêm trố mắt nhìn, tốc độ của Lăng Hàn cũng không chậm hơn mình bao nhiêu.
- Ngươi đi sau.
Kim Dạ Tuyết cũng xông ra ngoài.
- Ha ha, Đường gia gia cũng tới!
Đường Nghiêm phát động thân pháp, nhưng cố ý chậm tuyến một.
Hắn có bí bảo có thể hộ thân, cho nên hắn phải hứng một đợt công kích sáng tạo cơ hội cho đám người Lăng Hàn cùng Kim Dạ Tuyết đào tẩu.
Ba người bọn họ vừa chạy như thế, đám người Nam Cung Thiến cũng ngoài ý muốn, nhưng hắn chỉ hơi ngẩn ra, nam tử áo xanh dùng thần thức nói:
- Ngô sư muội, ngươi đuổi theo Trúc Cơ, Nam Cung sư muội và ta đuổi theo nam tử Chú Đỉnh, Tiền, Triệu hai vị sư đệ đuổi theo nữ nhân kia.
- Tốt!
Khác bốn người nhao nhao gật đầu, tất cả đuổi theo mục tiêu của mình.
Hắn phân phối rất có đạo lý, Lăng Hàn yếu nhất, cho nên dù nữ tử áo xanh bị cụt tay cũng có thể chế phục, Đường Nghiêm hẳn là mạnh nhất, trên người có bí bảo phòng ngự, cho nên cần xuất động đại sát khí phá đi.
Hưu hưu hưu, mọi người đều phát động thân pháp, tốc độ cực nhanh.
Lăng Hàn cũng không có tung bay, toàn bộ Kim gia đều có trận pháp bảo vệ, không thể bay lượn qua nơi quá cao, bằng không sẽ bị trận pháp công kích, hắn chạy trên mặt đất, lợi dụng từng gian phòng tránh thoát truy binh phía sau.
Nhưng nữ tử áo xanh hai lần ăn thiệt thòi, lại thiếu một cánh tay, có thể nói nàng hận bọn họ không đội trời chung, nàng theo đuổi không bỏ, nhất định phải bắt lấy Lăng Hàn.
Chỉ Xích Thiên Nhai của Lăng Hàn nhanh nhưng giới hạn trong cảnh giới, sau khi chạy mười mấy phút, dần dần bị đối phương đuổi theo.
- Chết!
Nữ tử áo xanh chém một kiếm, xoát, một đạo kiếm quang đánh tới còn mang theo năng lượng màu xanh, kiếm quang lạnh không gì sánh được, nhanh chóng truy đuổi Lăng Hàn.
Lăng Hàn hừ một tiếng, cũng không quay đầu lại, hắn đấm ra một quyền, bành, lực quyền đánh vào kiếm quang, lập tức bị chém ra, nhưng kiếm khí cũng bị ngăn cản nên chậm một chút, cuối cùng không có đuổi kịp hắn.
/5357
|