- Các ngươi đang ăn mừng cái gì thế? Nói ra cho ta cùng vui nào.
Lăng Hàn cười nói.
Năm người nam tử áo xanh im lặng không lên tiếng, dùng ánh mắt khó tin nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn.
Làm sao có thể chứ?
Thừa nhận một kích của pháp khí, hắn lại không có việc gì.
Bọn họ run rẩy, đây là quái vật, không ngờ giết hắn không chết.
Lăng Hàn mỉm cười, lực công kích của tượng đá rất mạnh, cho dù là Thiên Đỉnh cũng không có khả năng thừa nhận nổi, nhưng nó còn kém xa mới đạt tới cấp bậc Sinh Đan cảnh, trình độ cứng rắn của nó chỉ tương đương bốn tới năm đỉnh mà thôi.
Nhưng Lăng Hàn vừa đột phá đã là ba đỉnh, mặc dù tu mỗi đỉnh không trọn vẹn, hắn lại là thiên tài ngũ tinh, chiến lực của hắn đạt tới trình độ năm đỉnh, cho nên, hắn không dám xem thường uy lực của pháp khí, nhưng hắn có thể dùng toàn lực phá giải công kích.
- Tại sao ngươi không chết?
Nữ tử áo xanh cắn răng nói ra.
- Bởi vì ta mạnh!
Lăng Hàn nói, hắn lập tức xuất hiện trước mặt nữ tử áo xanh, ngón tay búng một cái, phốc, một đạo chỉ phong bắn ra ngoài, trên trán nữ tử kia chảy máu tươi, thức hải bị đánh vỡ, nàng chết ngay lập tức.
- Giết!
Nam tử áo xanh giao pháp khí cho nam tử trang phục đen, đối phương cũng kích hoạt pháp khí tấn công Lăng Hàn.
Lăng Hàn dùng một quyền đánh vỡ cột sáng
Hắn giết tới gần, dùng một quyền tấn công nam tử trang phục đen.
Nam tử trang phục đen vội vàng vận dụng tam giác thuẫn ngan cản trước mặt mình.
Ầm, nắm đấm nện vào, tấm chắn không ngăn được, hắn bị đánh bay về phía sau, răng rắc, xương cốt gãy vụn, âm thanh đứt gãy vang lên không dứt bên tai, hắn và tam giác thẫn rơi xuống đất, máu tươi chảy đầm đìa.
Ba người Nam Cung Thiến sợ hãi sắc mặt tái nhợt, cầm bảo khí phòng ngự thì thế nào, người ta chỉ cần dùng quyền là phá hư, còn dùng tư thế bá đạo đánh ra một kích tiêu diệt nam tử trang phục đen.
Đó là lực lượng đáng sợ thế nào?
Ba người kia không còn dũng khí liều mạng, thực lực chênh lệch quá lớn, có đánh cũng không thắng.
Lăng Hàn cau mày, nói:
- Xuất thủ, ta không thích giết người không phản kháng.
Ba người nghe xong, ánh mắt bọn họ sáng lên, dường như phát hiện hi vọng sống sót, mỗi người đứng thẳng lưng, biểu hiện hùng hồn chịu chết.
Lăng Hàn nháy mắt, phốc, trên trán nam tử áo xanh bắn ra một tia máu tươi, sau đó hắn ngã xuống đất, trên mặt vẫn còn lộ ra vẻ mặt không hiểu.
Ngươi không phải nói không giết người không phản kháng sao?
- Không thích, không có nghĩa là không giết.
Lăng Hàn thản nhiên nói một câu.
Khốn nạn, ngươi đùa giỡn chúng ta!
Quá hãm hại, quá nham hiểm.
Nam Cung Thiến và và nam tử áo đỏ cầm vũ khí lên, nhắm ngay Lăng Hàn, thân thể bọn họ không ngừng run rẩy.
Nội tâm bọn họ bị tuyệt vọng bao phủ, tại sao lại có tên biến thái như thế, hắn chỉ mới bước vào Chú Đỉnh, lại có thể giết Thiên Đỉnh trong nháy mắt, còn giết dễ như trở bàn tay.
- Còn có di ngôn gì hay không?
Lăng Hàn hỏi.
- Ta bảo đảm sẽ không nói chuyện hôm nay ra ngoài, về sau cũng không tới Nguyệt Hoa tinh, cầu ngươi tha ta một mạng.
Nam tử áo đỏ nói ra, cúi đầu cầu xin tha thứ.
Lăng Hàn không quan tâm, nếu đổi vị trí, Đường Nghiêm hoặc là Kim Dạ Tuyết cầu xin đối phương tha thứ, đối phương sẽ tha cho hai người bọn họ hay sao?
Sẽ không.
Hắn đánh ra một quyền, kình quyền hóa thành trọng chùy, hàng loạt ký hiệu nổ tung và tấn công nam tử áo đỏ.
Nam tử áo đỏ hét lớn, hắn vung đại đao trong tay chém tới
Phốc, trọng chùy đánh bay đại đao của nam tử áo đỏ, dư lực không tiêu, lại nghiền áp về phía trước.
Lực quyền ép tới, nam tử áo đỏ chết ngay lập tức.
Lăng Hàn lại nhìn sang Nam Cung Thiến, ánh mắt lạnh lẽo.
Nam Cung Thiến vội vàng vứt bỏ binh khí trong tay, quỳ xuống mặt đất, nói:
- Ta nguyện ý quy thuận ngươi.
- Ngươi để làm gì?
Lăng Hàn nhàn nhạt hỏi.
- Ta là Trận sư, thông hiểu trận pháp.
Lăng Hàn lắc đầu:
- Không khéo chính là, ta cũng là Trận sư, không cần.
- Ha ha, ngươi không nên quá kiêu ngạo!
Đột nhiên Nam Cung Thiến lui về phía sau, vào lúc nàng rút lui, hai tay lay động, trên mặt đất xuất hiện từng đạo hoa văn sáng ngời:
- Ngươi không có phát hiện vừa rồi ta vẫn bày trận hay sao?
Lăng Hàn cười nói:
- Với năng lực Trận Đạo của ngươi, ngươi đã sớm có thể bày trận này, nhưng ngươi lại không kích hoạt nó từ sớm. Để ta đoán một chút, kỳ thật trận pháp này không nhắm vào ta, mà là muốn giết đám đồng môn của ngươi, ngươi muốn độc chiếm bảo vật đúng không?
Nam Cung Thiến sợ hãi, tâm tư của nàng bị Lăng Hàn đoán trúng.
Phát hiện nơi này có chí bảo xuất thế, nàng lập tức bố trí trận pháp chung quanh nơi này, chờ bảo vật xuất thế thì nàng sẽ giết đám người còn lại, tầm bảo trong di tích cổ, giết người đoạt bảo là việc rất bình thường.
Tuyệt đối không ngờ rằng, Lăng Hàn chỉ nhìn một cái là đoán được tâm tư của nàng.
- Đoán được thì thế nào, trận pháp đã thành hình, ngươi chờ chết đi!
Nam Cung Thiến cười lạnh.
Lăng Hàn cười nói:
- Tốt, ta muốn xem trận pháp của ngươi có gì lợi hại?
Hắn triệu hồi Hỗn Độn Cực Lôi tháp lơ lửng trên đỉnh đầu, hỗn độn khí bao phủ, hắn như vạn pháp bất xâm.
Lăng Hàn cất bước tiến lên, ngay sau đó hỏa diễm bộc phát và bao phủ hắn vào trong.
- Địa tâm hỏa?
Lăng Hàn lắc đầu,
- Không tính là địa tâm hỏa, nhiều lắm chỉ là ngọn lửa bên ngoài địa tâm hỏa, uy lực quá yếu.
Hỏa diễm gặp hỗn độn khí và bị nghiền ép, hỏa diễm bị dập tắt ngay sau đó.
Hắn nhìn sang phía trước, một băng tiễn ngưng tụ trong không gian và bắn về phía hắn, xèo, ngay sau đó có mấy chục băng tiễn hình thành.
Đinh đinh đinh đinh, những băng tiễn kia bắn vào hỗn độn khí nhưng không thể xuyên thủng.
Từ khi Lăng Hàn bước vào Chú Đỉnh, tính mạng của hắn càng liên kết với Đế binh, Đế binh bước vào nhị tinh, hơn nữa còn là pháp khí cực phẩm trong nhị tinh.
Không có biện pháp, ai bảo nó do Mẫu Kim tạo thành?
Sắc mặt Nam Cung Thiến càng ngày càng trắng bệch, nàng trăm phương ngàn kế bày trận pháp, nàng nguyện ý chôn giết đồng bạn nhưng không nghĩ tới lại không là gì trước mặt Lăng Hàn, còn không thể phá tan phòng ngự pháp khí của đối phương.
- Không cần khổ sở, pháp khí này dùng Mẫu Kim đúc thành, là Đế binh tương lai, nó vô địch cùng giai là đương nhiên.
Lăng Hàn từ tốn nói.
Cái gì, Đế binh!
Trái tim Nam Cung Thiến đập mạnh, nàng to gan lắm cũng chỉ dám đoán đó là Thánh khí, không nghĩ tới còn cao hơn một cấp.
Mẫu Kim chế tạo thành pháp khí.
Khó trách trâu bò như vậy!
Nàng cắn răng xoay người bỏ chạy, nàng vừa chạy được hai bước đã dừng lại, bởi vì có một bóng người ngăn cản trước mặt.
Chính là Lăng Hàn.
Sau khi bước vào Chú Đỉnh, tốc độ của Lăng Hàn đã tiến thêm một tầng, hắn có lực đánh một trận với cao thủ Sinh Đan cảnh.
Gương mặt xinh đẹp của Nam Cung Thiến trắng bệch, Lăng Hàn đã nói bí mật Đế binh ra, hắn làm sao thả nàng rời đi chứ? Lại nói, nàng không biết bí mật Đế binh, Lăng Hàn cũng không có khả năng cho nàng nói ra bí mật “Thánh khí”.
Nàng thở dài, nàng vỗ một chưởng vào đầu mình, nàng lựa chọn tự vẫn.
Lăng Hàn cười nói.
Năm người nam tử áo xanh im lặng không lên tiếng, dùng ánh mắt khó tin nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn.
Làm sao có thể chứ?
Thừa nhận một kích của pháp khí, hắn lại không có việc gì.
Bọn họ run rẩy, đây là quái vật, không ngờ giết hắn không chết.
Lăng Hàn mỉm cười, lực công kích của tượng đá rất mạnh, cho dù là Thiên Đỉnh cũng không có khả năng thừa nhận nổi, nhưng nó còn kém xa mới đạt tới cấp bậc Sinh Đan cảnh, trình độ cứng rắn của nó chỉ tương đương bốn tới năm đỉnh mà thôi.
Nhưng Lăng Hàn vừa đột phá đã là ba đỉnh, mặc dù tu mỗi đỉnh không trọn vẹn, hắn lại là thiên tài ngũ tinh, chiến lực của hắn đạt tới trình độ năm đỉnh, cho nên, hắn không dám xem thường uy lực của pháp khí, nhưng hắn có thể dùng toàn lực phá giải công kích.
- Tại sao ngươi không chết?
Nữ tử áo xanh cắn răng nói ra.
- Bởi vì ta mạnh!
Lăng Hàn nói, hắn lập tức xuất hiện trước mặt nữ tử áo xanh, ngón tay búng một cái, phốc, một đạo chỉ phong bắn ra ngoài, trên trán nữ tử kia chảy máu tươi, thức hải bị đánh vỡ, nàng chết ngay lập tức.
- Giết!
Nam tử áo xanh giao pháp khí cho nam tử trang phục đen, đối phương cũng kích hoạt pháp khí tấn công Lăng Hàn.
Lăng Hàn dùng một quyền đánh vỡ cột sáng
Hắn giết tới gần, dùng một quyền tấn công nam tử trang phục đen.
Nam tử trang phục đen vội vàng vận dụng tam giác thuẫn ngan cản trước mặt mình.
Ầm, nắm đấm nện vào, tấm chắn không ngăn được, hắn bị đánh bay về phía sau, răng rắc, xương cốt gãy vụn, âm thanh đứt gãy vang lên không dứt bên tai, hắn và tam giác thẫn rơi xuống đất, máu tươi chảy đầm đìa.
Ba người Nam Cung Thiến sợ hãi sắc mặt tái nhợt, cầm bảo khí phòng ngự thì thế nào, người ta chỉ cần dùng quyền là phá hư, còn dùng tư thế bá đạo đánh ra một kích tiêu diệt nam tử trang phục đen.
Đó là lực lượng đáng sợ thế nào?
Ba người kia không còn dũng khí liều mạng, thực lực chênh lệch quá lớn, có đánh cũng không thắng.
Lăng Hàn cau mày, nói:
- Xuất thủ, ta không thích giết người không phản kháng.
Ba người nghe xong, ánh mắt bọn họ sáng lên, dường như phát hiện hi vọng sống sót, mỗi người đứng thẳng lưng, biểu hiện hùng hồn chịu chết.
Lăng Hàn nháy mắt, phốc, trên trán nam tử áo xanh bắn ra một tia máu tươi, sau đó hắn ngã xuống đất, trên mặt vẫn còn lộ ra vẻ mặt không hiểu.
Ngươi không phải nói không giết người không phản kháng sao?
- Không thích, không có nghĩa là không giết.
Lăng Hàn thản nhiên nói một câu.
Khốn nạn, ngươi đùa giỡn chúng ta!
Quá hãm hại, quá nham hiểm.
Nam Cung Thiến và và nam tử áo đỏ cầm vũ khí lên, nhắm ngay Lăng Hàn, thân thể bọn họ không ngừng run rẩy.
Nội tâm bọn họ bị tuyệt vọng bao phủ, tại sao lại có tên biến thái như thế, hắn chỉ mới bước vào Chú Đỉnh, lại có thể giết Thiên Đỉnh trong nháy mắt, còn giết dễ như trở bàn tay.
- Còn có di ngôn gì hay không?
Lăng Hàn hỏi.
- Ta bảo đảm sẽ không nói chuyện hôm nay ra ngoài, về sau cũng không tới Nguyệt Hoa tinh, cầu ngươi tha ta một mạng.
Nam tử áo đỏ nói ra, cúi đầu cầu xin tha thứ.
Lăng Hàn không quan tâm, nếu đổi vị trí, Đường Nghiêm hoặc là Kim Dạ Tuyết cầu xin đối phương tha thứ, đối phương sẽ tha cho hai người bọn họ hay sao?
Sẽ không.
Hắn đánh ra một quyền, kình quyền hóa thành trọng chùy, hàng loạt ký hiệu nổ tung và tấn công nam tử áo đỏ.
Nam tử áo đỏ hét lớn, hắn vung đại đao trong tay chém tới
Phốc, trọng chùy đánh bay đại đao của nam tử áo đỏ, dư lực không tiêu, lại nghiền áp về phía trước.
Lực quyền ép tới, nam tử áo đỏ chết ngay lập tức.
Lăng Hàn lại nhìn sang Nam Cung Thiến, ánh mắt lạnh lẽo.
Nam Cung Thiến vội vàng vứt bỏ binh khí trong tay, quỳ xuống mặt đất, nói:
- Ta nguyện ý quy thuận ngươi.
- Ngươi để làm gì?
Lăng Hàn nhàn nhạt hỏi.
- Ta là Trận sư, thông hiểu trận pháp.
Lăng Hàn lắc đầu:
- Không khéo chính là, ta cũng là Trận sư, không cần.
- Ha ha, ngươi không nên quá kiêu ngạo!
Đột nhiên Nam Cung Thiến lui về phía sau, vào lúc nàng rút lui, hai tay lay động, trên mặt đất xuất hiện từng đạo hoa văn sáng ngời:
- Ngươi không có phát hiện vừa rồi ta vẫn bày trận hay sao?
Lăng Hàn cười nói:
- Với năng lực Trận Đạo của ngươi, ngươi đã sớm có thể bày trận này, nhưng ngươi lại không kích hoạt nó từ sớm. Để ta đoán một chút, kỳ thật trận pháp này không nhắm vào ta, mà là muốn giết đám đồng môn của ngươi, ngươi muốn độc chiếm bảo vật đúng không?
Nam Cung Thiến sợ hãi, tâm tư của nàng bị Lăng Hàn đoán trúng.
Phát hiện nơi này có chí bảo xuất thế, nàng lập tức bố trí trận pháp chung quanh nơi này, chờ bảo vật xuất thế thì nàng sẽ giết đám người còn lại, tầm bảo trong di tích cổ, giết người đoạt bảo là việc rất bình thường.
Tuyệt đối không ngờ rằng, Lăng Hàn chỉ nhìn một cái là đoán được tâm tư của nàng.
- Đoán được thì thế nào, trận pháp đã thành hình, ngươi chờ chết đi!
Nam Cung Thiến cười lạnh.
Lăng Hàn cười nói:
- Tốt, ta muốn xem trận pháp của ngươi có gì lợi hại?
Hắn triệu hồi Hỗn Độn Cực Lôi tháp lơ lửng trên đỉnh đầu, hỗn độn khí bao phủ, hắn như vạn pháp bất xâm.
Lăng Hàn cất bước tiến lên, ngay sau đó hỏa diễm bộc phát và bao phủ hắn vào trong.
- Địa tâm hỏa?
Lăng Hàn lắc đầu,
- Không tính là địa tâm hỏa, nhiều lắm chỉ là ngọn lửa bên ngoài địa tâm hỏa, uy lực quá yếu.
Hỏa diễm gặp hỗn độn khí và bị nghiền ép, hỏa diễm bị dập tắt ngay sau đó.
Hắn nhìn sang phía trước, một băng tiễn ngưng tụ trong không gian và bắn về phía hắn, xèo, ngay sau đó có mấy chục băng tiễn hình thành.
Đinh đinh đinh đinh, những băng tiễn kia bắn vào hỗn độn khí nhưng không thể xuyên thủng.
Từ khi Lăng Hàn bước vào Chú Đỉnh, tính mạng của hắn càng liên kết với Đế binh, Đế binh bước vào nhị tinh, hơn nữa còn là pháp khí cực phẩm trong nhị tinh.
Không có biện pháp, ai bảo nó do Mẫu Kim tạo thành?
Sắc mặt Nam Cung Thiến càng ngày càng trắng bệch, nàng trăm phương ngàn kế bày trận pháp, nàng nguyện ý chôn giết đồng bạn nhưng không nghĩ tới lại không là gì trước mặt Lăng Hàn, còn không thể phá tan phòng ngự pháp khí của đối phương.
- Không cần khổ sở, pháp khí này dùng Mẫu Kim đúc thành, là Đế binh tương lai, nó vô địch cùng giai là đương nhiên.
Lăng Hàn từ tốn nói.
Cái gì, Đế binh!
Trái tim Nam Cung Thiến đập mạnh, nàng to gan lắm cũng chỉ dám đoán đó là Thánh khí, không nghĩ tới còn cao hơn một cấp.
Mẫu Kim chế tạo thành pháp khí.
Khó trách trâu bò như vậy!
Nàng cắn răng xoay người bỏ chạy, nàng vừa chạy được hai bước đã dừng lại, bởi vì có một bóng người ngăn cản trước mặt.
Chính là Lăng Hàn.
Sau khi bước vào Chú Đỉnh, tốc độ của Lăng Hàn đã tiến thêm một tầng, hắn có lực đánh một trận với cao thủ Sinh Đan cảnh.
Gương mặt xinh đẹp của Nam Cung Thiến trắng bệch, Lăng Hàn đã nói bí mật Đế binh ra, hắn làm sao thả nàng rời đi chứ? Lại nói, nàng không biết bí mật Đế binh, Lăng Hàn cũng không có khả năng cho nàng nói ra bí mật “Thánh khí”.
Nàng thở dài, nàng vỗ một chưởng vào đầu mình, nàng lựa chọn tự vẫn.
/5357
|