Ảnh Nguyệt Hoàng Triều dám quy mô xâm lấn, tất nhiên sẽ nghĩ tới Thanh Long Hoàng Triều còn có một lão Tôn Giả, cho nên, cây thương kia dùng nhắm vào lão Tôn Giả?
Lăng Hàn suy nghĩ một lúc, đột nhiên có cảm giác này, đây chính là cái bẫy nhằm vào lão Tôn Giả Mạnh gia.
Trong tình huống bình thường, Ảnh Nguyệt Hoàng Triều không có khả năng kích động lão Tôn Giả xuất hiện, mà trực tiếp đánh tới Nguyệt Hoa tinh, nơi đó mới là sân nhà của Mạnh gia.
Nhưng bây giờ, Ảnh Nguyệt Hoàng Triều có thể thong dong bố trí trên Phú Kim tinh, ngược lại lão Tôn Giả Mạnh gia, hắn đang tác chiến sân khách.
Lăng Hàn không biết cây thương kia là pháp khí cấp bậc gì, hắn đoán nó có thể diệt sát cường giả cấp Tôn Giả.
Còn có trận pháp này, mặc dù chưa bố trí xong, nhưng từ thiên địa đại thế vặn vẹo, nó tuyệt đối không đơn giản.
Có phải hay không, chỉ cần chứng minh là đủ.
Lăng Hàn đi dạo qua một vòng, hắn nhanh chóng tìm thấy truyền tống trận.
Quả là thế.
Hắn âm thầm gật đầu, nếu lão Tôn Giả Mạnh gia giết tới, khẳng định sẽ trực tiếp tới bằng truyền tống môn, với thực lực của hắn đương nhiên không sợ đại năng cấp Giáo Chủ vây công, nếu hắn vừa xuất hiện, Ảnh Nguyệt Hoàng Triều sẽ vận dụng đại trận, sử dụng pháp khí vô thượng đánh một kích trí mạng?
Cường giả đời thứ nhất sẽ hôi phi yên diệt như vậy.
Nhưng việc này liên quan gì tới hắn?
Lăng Hàn không có nghĩ lúc hắn truyền tin tức trở về, lão Tôn Giả Mạnh gia đã chiếm hoàng vị của Kim gia, hắn còn trấn áp Hầu ca hơn hai nghìn năm, muốn Lăng Hàn cứu lão thất phu kia?
Nói giỡn.
Chết đi, đáng đời, không chết xem như vận khí tốt, chờ Hầu ca bước vào Tôn Giả trở về, lão thất phu kia cũng chết.
Lăng Hàn lặng lẽ rời khỏi doanh trại, đây là đại bản doanh của Ảnh Nguyệt Hoàng Triều xâm lấn, tụ tập quá nhiều cường giả, hắn ở lại nơi này sẽ gặp nguy hiểm
Hắn đã liên hệ với Đường Nghiêm, cũng biết đối phương núp ở chỗ nào, hắn đi đường rất cẩn thận, sau khi rời xa doanh địa, Lăng Hàn mới ngự khí bay lên, toàn lực lên đường.
Xèo!
Sau khi bay vài chục phút, một đạo hàn quang từ mặt đất đánh tới, muốn chém giết Lăng Hàn.
Thân thể Lăng Hàn hơi chấn động, hàn quang xẹt qua người, hưu hưu hưu, lại có từng tia hàn quang bay lên bao phủ Lăng Hàn.
Lăng Hàn sử dụng màn sáng tinh thần bảo hộ bản thân.
Ngay sau đó, có bảy tên võ giả điều khiển pháp khí bay từ mặt đất lên cao, trong tay cầm binh khí.
- Dư nghiệt, còn không thúc thủ chịu trói!
Một người quát.
Đây là binh sĩ của Ảnh Nguyệt Hoàng Triều, nhưng tuyệt đối không phải cấp bậc phổ thông, mà là cao thủ Trúc Cơ, Chú Đỉnh cảnh, nếu thế lực nào có thể xuất ra Trúc Cơ tạo thành đại quân, đây là thế lực mạnh đến mức không hợp thói thường.
Đừng nhìn toàn bộ tinh không có hàng tỉ Trúc Cơ, nhưng bình quân mỗi tinh thể chỉ có vài vạn người mà thôi.
Lăng Hàn nhìn lướt qua, nói:
- Tránh ra, ta không muốn giết người.
- Ha ha ha ha!
Bảy người đối diện cười ha hả.
Không buồn cười sao, chỉ là cá lọt lưới lại dám khẩu xuất cuồng ngôn, đúng là ngu không ai bằng.
- Lại là công tử ca hào môn mới ra đời.
- Giết giết, ta ghét nhất thứ nhị thế tổ này.
Có người dẫn đầu giết tới, một kiếm xẹt qua, xoát, kiếm khí dài khoảng mấy dặm, kiếm khí còn quấn quanh năng lượng màu xanh, ký hiệu dày đặc, dường như một kiếm này có thể chém đứt núi cao.
Lăng Hàn cau mày, hắn không muốn thương tổn người khác, nhưng đối phương xuất thủ đã dùng sát chiêu, hắn phi thường khó chịu.
- Hừ!
Hắn xuất quyền vô cùng đơn giản, đơn giản đến cực hạn.
Đại đạo đơn giản nhất, một quyền này đánh nát kiếm khí, dư lực vẫn còn nghiền áp người khác, ầm, đánh ra một quyền, lúc này người kia rơi từ trên không xuống.
- Cái gì!
Sáu người còn lại kinh hãi: “nhị thế tổ” cường đại như thế, một quyền mạnh như vậy?
- Tiểu tử này lợi hại.
- Đừng khinh thường đối thủ.
- Giết!
Trên thân bọn họ tỏa ra hào quang, bọn họ mặc hộ giáp, sau khi kích hoạt sẽ tỏa ra ánh sáng uy phong lẫm liệt.
Hiển nhiên, sáu người này cũng có phân “giàu nghèo”, có hai người không mặc hộ giáp, hiển nhiên rất nghèo.
Sau khi khởi động hộ giáp, bọn họ gia tăng rất nhiều dũng khí, lại phát động công kích vào Lăng Hàn lần nữa.
Sáu người liên thủ, đều là Chú Đỉnh cảnh, uy lực vô cùng đáng sợ.
Tâm niệm Lăng Hàn hơi động, sát khí xung kích ập tới, sáu người dừng lại và rơi xuống đất.
Có năm người té xuống đất, chỉ có một người có thần thức cứng cỏi, vào lúc sắp chạm đất đã khôi phục lại, hắn ngự khí bay lên lần nữa, lúc này mới miễn cưỡng đứng vững.
Cho dù là Chú Đỉnh thì như thế nào, sáu người kia ngã gãy xương, cũng may bọn họ là Chú Đỉnh cảnh, không thì khả năng trực tiếp ngã máu thịt mơ hồ.
Những người còn sót lại bay ra xa, trên mặt còn mang theo thần thái sợ hãi.
Quá dọa người, gia hỏa kia khủng bố như thế?
Lăng Hàn không có truy kích, xoay người, hắn ngự khí bay lên cao, xèo, hắn nhanh chóng biến mất phía chân trời.
Trên đường đi, hắn bị ngắm bắn nhiều lần, nhưng người mạnh nhất cũng chỉ là Chú Đỉnh, cho nên không thể ngăn cản hắn.
Sau gần nửa ngày, rốt cục Lăng Hàn đi tới một rừng rậm rậm rạp.
Đây là rừng rậm Cự Lộc, Đường Nghiêm đang trốn bên trong.
Đại Hắc Cẩu truyền tọa độ mới nhất của Đường Nghiêm, Lăng Hàn vội vàng bước về hướng đó.
Lại qua hơn nửa giờ, hắn đi tới một sơn cốc nhỏ, sơn cốc rất bí mật, bị loạn thạch cản trở, nếu không tìm kiếm cẩn thận sẽ khó phát hiện ra.
Lăng Hàn đạt được Đường Nghiêm nhắc nhở, hắn lập tức tìm được cửa vào, cũng cất bước đi đi vào bên trong.
Xoát!
Hắn vừa tiến vào sơn cốc, đã nhìn thấy một đạo hàn quang chém tới, hào quang bay đi rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã tới ngay trước mặt.
- Dừng tay!
Còn có người quát lớn, nhưng đã chậm.
Lăng Hàn nhấc quyền tấn công, keng, hào quang bị hắn đánh nát.
Chỉ là Trúc Cơ mà thôi, hắn nhấc tay là có thể trấn áp.
- Ha ha, lại là ngươi!
Trong tiếng cười, một người trẻ tuổi mặc cẩm bảo đi tới, hắn như chúng tinh ủng nguyệt, sau lưng còn có năm người đi theo, phái đoàn mười phần.
A, Mạnh Dương Thành.
Lăng Hàn kinh ngạc, thế giới này quá nhỏ, không ngờ hắn lại đụng phải Mạnh Dương Thành.
- A, điện hạ nhận ra Lăng Hàn?
Đường Nghiêm cũng đi ra, hắn chính là người vừa nói “dừng tay”.
- Đương nhiên nhận ra.
Mạnh Dương Thành nhìn chằm chằm Lăng Hàn, trong ánh mắt tỏa ra hàn ý lạnh thấu xương.
Trước đó hắn đi tìm di chỉ Phật tộc, kết quả hắn bị Lăng Hàn giết chạy trối chết, chẳng những không thể đạt được truyền thừa Phật tộc, còn tống táng mấy tên thủ hạ.
- Lão Thái, bắt lấy hắn!
Hắn quay đầu nói với một tên thủ hạ sau lưng.
- Vâng, điện hạ.
Một nam tử trung niên đứng dậy.
Hắn vốn thu liễm khí thế, cũng làm ra dáng vẻ thủ hạ trung thành, nhưng bây giờ khí thế bộc phát và tỏa ra áp lực kinh người.
Đây chính là cường giả Chú Đỉnh.
Trong suy nghĩ của Mạnh Dương Thành, Lăng Hàn vẫn chỉ là Trúc Cơ mà thôi, cho dù ngươi là Trúc Cơ mạnh nhất thì làm sao địch nổi Chú Đỉnh?
Lăng Hàn suy nghĩ một lúc, đột nhiên có cảm giác này, đây chính là cái bẫy nhằm vào lão Tôn Giả Mạnh gia.
Trong tình huống bình thường, Ảnh Nguyệt Hoàng Triều không có khả năng kích động lão Tôn Giả xuất hiện, mà trực tiếp đánh tới Nguyệt Hoa tinh, nơi đó mới là sân nhà của Mạnh gia.
Nhưng bây giờ, Ảnh Nguyệt Hoàng Triều có thể thong dong bố trí trên Phú Kim tinh, ngược lại lão Tôn Giả Mạnh gia, hắn đang tác chiến sân khách.
Lăng Hàn không biết cây thương kia là pháp khí cấp bậc gì, hắn đoán nó có thể diệt sát cường giả cấp Tôn Giả.
Còn có trận pháp này, mặc dù chưa bố trí xong, nhưng từ thiên địa đại thế vặn vẹo, nó tuyệt đối không đơn giản.
Có phải hay không, chỉ cần chứng minh là đủ.
Lăng Hàn đi dạo qua một vòng, hắn nhanh chóng tìm thấy truyền tống trận.
Quả là thế.
Hắn âm thầm gật đầu, nếu lão Tôn Giả Mạnh gia giết tới, khẳng định sẽ trực tiếp tới bằng truyền tống môn, với thực lực của hắn đương nhiên không sợ đại năng cấp Giáo Chủ vây công, nếu hắn vừa xuất hiện, Ảnh Nguyệt Hoàng Triều sẽ vận dụng đại trận, sử dụng pháp khí vô thượng đánh một kích trí mạng?
Cường giả đời thứ nhất sẽ hôi phi yên diệt như vậy.
Nhưng việc này liên quan gì tới hắn?
Lăng Hàn không có nghĩ lúc hắn truyền tin tức trở về, lão Tôn Giả Mạnh gia đã chiếm hoàng vị của Kim gia, hắn còn trấn áp Hầu ca hơn hai nghìn năm, muốn Lăng Hàn cứu lão thất phu kia?
Nói giỡn.
Chết đi, đáng đời, không chết xem như vận khí tốt, chờ Hầu ca bước vào Tôn Giả trở về, lão thất phu kia cũng chết.
Lăng Hàn lặng lẽ rời khỏi doanh trại, đây là đại bản doanh của Ảnh Nguyệt Hoàng Triều xâm lấn, tụ tập quá nhiều cường giả, hắn ở lại nơi này sẽ gặp nguy hiểm
Hắn đã liên hệ với Đường Nghiêm, cũng biết đối phương núp ở chỗ nào, hắn đi đường rất cẩn thận, sau khi rời xa doanh địa, Lăng Hàn mới ngự khí bay lên, toàn lực lên đường.
Xèo!
Sau khi bay vài chục phút, một đạo hàn quang từ mặt đất đánh tới, muốn chém giết Lăng Hàn.
Thân thể Lăng Hàn hơi chấn động, hàn quang xẹt qua người, hưu hưu hưu, lại có từng tia hàn quang bay lên bao phủ Lăng Hàn.
Lăng Hàn sử dụng màn sáng tinh thần bảo hộ bản thân.
Ngay sau đó, có bảy tên võ giả điều khiển pháp khí bay từ mặt đất lên cao, trong tay cầm binh khí.
- Dư nghiệt, còn không thúc thủ chịu trói!
Một người quát.
Đây là binh sĩ của Ảnh Nguyệt Hoàng Triều, nhưng tuyệt đối không phải cấp bậc phổ thông, mà là cao thủ Trúc Cơ, Chú Đỉnh cảnh, nếu thế lực nào có thể xuất ra Trúc Cơ tạo thành đại quân, đây là thế lực mạnh đến mức không hợp thói thường.
Đừng nhìn toàn bộ tinh không có hàng tỉ Trúc Cơ, nhưng bình quân mỗi tinh thể chỉ có vài vạn người mà thôi.
Lăng Hàn nhìn lướt qua, nói:
- Tránh ra, ta không muốn giết người.
- Ha ha ha ha!
Bảy người đối diện cười ha hả.
Không buồn cười sao, chỉ là cá lọt lưới lại dám khẩu xuất cuồng ngôn, đúng là ngu không ai bằng.
- Lại là công tử ca hào môn mới ra đời.
- Giết giết, ta ghét nhất thứ nhị thế tổ này.
Có người dẫn đầu giết tới, một kiếm xẹt qua, xoát, kiếm khí dài khoảng mấy dặm, kiếm khí còn quấn quanh năng lượng màu xanh, ký hiệu dày đặc, dường như một kiếm này có thể chém đứt núi cao.
Lăng Hàn cau mày, hắn không muốn thương tổn người khác, nhưng đối phương xuất thủ đã dùng sát chiêu, hắn phi thường khó chịu.
- Hừ!
Hắn xuất quyền vô cùng đơn giản, đơn giản đến cực hạn.
Đại đạo đơn giản nhất, một quyền này đánh nát kiếm khí, dư lực vẫn còn nghiền áp người khác, ầm, đánh ra một quyền, lúc này người kia rơi từ trên không xuống.
- Cái gì!
Sáu người còn lại kinh hãi: “nhị thế tổ” cường đại như thế, một quyền mạnh như vậy?
- Tiểu tử này lợi hại.
- Đừng khinh thường đối thủ.
- Giết!
Trên thân bọn họ tỏa ra hào quang, bọn họ mặc hộ giáp, sau khi kích hoạt sẽ tỏa ra ánh sáng uy phong lẫm liệt.
Hiển nhiên, sáu người này cũng có phân “giàu nghèo”, có hai người không mặc hộ giáp, hiển nhiên rất nghèo.
Sau khi khởi động hộ giáp, bọn họ gia tăng rất nhiều dũng khí, lại phát động công kích vào Lăng Hàn lần nữa.
Sáu người liên thủ, đều là Chú Đỉnh cảnh, uy lực vô cùng đáng sợ.
Tâm niệm Lăng Hàn hơi động, sát khí xung kích ập tới, sáu người dừng lại và rơi xuống đất.
Có năm người té xuống đất, chỉ có một người có thần thức cứng cỏi, vào lúc sắp chạm đất đã khôi phục lại, hắn ngự khí bay lên lần nữa, lúc này mới miễn cưỡng đứng vững.
Cho dù là Chú Đỉnh thì như thế nào, sáu người kia ngã gãy xương, cũng may bọn họ là Chú Đỉnh cảnh, không thì khả năng trực tiếp ngã máu thịt mơ hồ.
Những người còn sót lại bay ra xa, trên mặt còn mang theo thần thái sợ hãi.
Quá dọa người, gia hỏa kia khủng bố như thế?
Lăng Hàn không có truy kích, xoay người, hắn ngự khí bay lên cao, xèo, hắn nhanh chóng biến mất phía chân trời.
Trên đường đi, hắn bị ngắm bắn nhiều lần, nhưng người mạnh nhất cũng chỉ là Chú Đỉnh, cho nên không thể ngăn cản hắn.
Sau gần nửa ngày, rốt cục Lăng Hàn đi tới một rừng rậm rậm rạp.
Đây là rừng rậm Cự Lộc, Đường Nghiêm đang trốn bên trong.
Đại Hắc Cẩu truyền tọa độ mới nhất của Đường Nghiêm, Lăng Hàn vội vàng bước về hướng đó.
Lại qua hơn nửa giờ, hắn đi tới một sơn cốc nhỏ, sơn cốc rất bí mật, bị loạn thạch cản trở, nếu không tìm kiếm cẩn thận sẽ khó phát hiện ra.
Lăng Hàn đạt được Đường Nghiêm nhắc nhở, hắn lập tức tìm được cửa vào, cũng cất bước đi đi vào bên trong.
Xoát!
Hắn vừa tiến vào sơn cốc, đã nhìn thấy một đạo hàn quang chém tới, hào quang bay đi rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã tới ngay trước mặt.
- Dừng tay!
Còn có người quát lớn, nhưng đã chậm.
Lăng Hàn nhấc quyền tấn công, keng, hào quang bị hắn đánh nát.
Chỉ là Trúc Cơ mà thôi, hắn nhấc tay là có thể trấn áp.
- Ha ha, lại là ngươi!
Trong tiếng cười, một người trẻ tuổi mặc cẩm bảo đi tới, hắn như chúng tinh ủng nguyệt, sau lưng còn có năm người đi theo, phái đoàn mười phần.
A, Mạnh Dương Thành.
Lăng Hàn kinh ngạc, thế giới này quá nhỏ, không ngờ hắn lại đụng phải Mạnh Dương Thành.
- A, điện hạ nhận ra Lăng Hàn?
Đường Nghiêm cũng đi ra, hắn chính là người vừa nói “dừng tay”.
- Đương nhiên nhận ra.
Mạnh Dương Thành nhìn chằm chằm Lăng Hàn, trong ánh mắt tỏa ra hàn ý lạnh thấu xương.
Trước đó hắn đi tìm di chỉ Phật tộc, kết quả hắn bị Lăng Hàn giết chạy trối chết, chẳng những không thể đạt được truyền thừa Phật tộc, còn tống táng mấy tên thủ hạ.
- Lão Thái, bắt lấy hắn!
Hắn quay đầu nói với một tên thủ hạ sau lưng.
- Vâng, điện hạ.
Một nam tử trung niên đứng dậy.
Hắn vốn thu liễm khí thế, cũng làm ra dáng vẻ thủ hạ trung thành, nhưng bây giờ khí thế bộc phát và tỏa ra áp lực kinh người.
Đây chính là cường giả Chú Đỉnh.
Trong suy nghĩ của Mạnh Dương Thành, Lăng Hàn vẫn chỉ là Trúc Cơ mà thôi, cho dù ngươi là Trúc Cơ mạnh nhất thì làm sao địch nổi Chú Đỉnh?
/5357
|