Sau trận chiến này, Lăng Hàn danh chấn Thánh địa, thậm chí danh tiếng lấn át Cam Bình cùng Lâm Thất.
Xem chiến tích của hắn ở trận diệt Sinh Đan, quyền bạo Bát Đỉnh, ai có thể sánh bằng?
Nhưng Cam Bình và Lâm Thất nhanh chóng nhảy ra, bắt đầu tìm lý do.
Trận diệt Sinh Đan, việc này không cần nói nhiều, dựa vào trận pháp mà thôi. Mà bố trí trận pháp cần nhìn hoàn cảnh thiên địa, loại đại trận kia cần bố trí sớm, không thể làm tùy ý.
A, ngươi gặp nhau trong ngõ hẹp, chẳng lẽ còn có thể cho ngươi mười ngày bố trí trận pháp?
Cho nên, ở cao thủ trong quyết đấu, năng lực này là phế.
Thứ hai, quyền bạo Bát Đỉnh?
Ha ha, Tiết Chiến có thể tính là Bát Đỉnh sao? Chẳng qua là cường giả ngưng tụ thành Bát Đỉnh, chiến lực chân thực có thể sánh bằng Lục Đỉnh, thậm chí là Ngũ Đỉnh.
Cho nên, Lăng Hàn mạnh, nhưng còn kém xa mới có thể quét ngang Chú Đỉnh vô địch.
Đương nhiên là bọn họ cố ý gièm pha Lăng Hàn, lại thêm Bát Đỉnh ít nhất cũng phải có chiến lực Lục Đỉnh đến Thất Đỉnh, Lăng Hàn hời hợt đánh chết Tiết Chiến, thực lực hắn mạnh thế nào?
Người sáng suốt tự nhiên rõ ràng, nhưng cũng có chút người mù quáng, cho rằng bài danh tinh võng mới có quyền uy.
Cam Bình cùng Lâm Thất bài danh bao nhiêu, mà Lăng Hàn bài danh bao nhiêu?
Lăng Hàn lười so đo, hắn cũng chỉ có một câu, có đánh hay không, không đánh đừng nói nhảm.
Cam Bình và Lâm Thất không có ứng chiến, làm ra vẻ khinh thường đánh một trận, trên thực tế, bọn họ cũng không có nắm chắc tất thắng, làm sao dám khai chiến chứ?
Thánh địa cũng trừng phạt, Tiết Hải bị giam cấm đoán năm năm, mặc dù Lăng Hàn là bị động phòng ngự, nhưng vẫn phá hư quy củ, hắn phải diện bích ba tháng.
Nhưng có một việc không tưởng tượng nổi chính là, có người biện hộ cho Lăng Hàn, biến diện bích ba tháng thành diện bích ba ngày.
Người này chính là Liễu Tam Quân.
Phải biết, phạt Lăng Hàn diện bích ba tháng cũng là xem xét mặt mũi Liễu Tam Quân, nhưng không ai nghĩ tới, Liễu Tam Quân lại có thể biện hộ cho Lăng Hàn, pháp lệnh đường cũng thuận nước đẩy thuyền, cho Lăng Hàn một cái trừng phạt tượng trưng.
Kết quả này ngay cả Lăng Hàn cũng không nghĩ tới.
Giết đạo đồng và “đệ tử” Liễu Tam Quân phí tâm huyết bồi dưỡng ra, hắn còn biện hộ cho mình?
Trăm mối vẫn không có lời giải.
Được rồi, không biết cũng không sao, hắn cũng không phải con giun trong bụng Liễu Tam Quân.
Cuộc sống yên tĩnh tiếp tục, nhưng bình tĩnh này lại có người đến đập phá, trên thực tế, mặc dù không có đao quang kiếm ảnh, nhưng Lăng Hàn trôi qua cũng không nhẹ nhõm, bởi vì nữ đệ tử giống như điên cuồng, mỗi ngày đều tới tìm hắn.
Ba đại vưu vật Đàm Mộng cũng không ngoại lệ, từng nụ cười yếu ớt, mở miệng một tiếng Lăng sư huynh, khách khí đến mức Lăng Hàn không tìm ra lý do tránh mặt.
Mà nếu hắn cố ý đùa giỡn... Ngược lại trúng ý của ba nữ, mỗi người làm ra vẻ tình chàng ý thiếp, Lăng Hàn lập tức biến chính nhân quân tử, hắn không dám đùa giỡn các nàng.
Nhưng hắn phiền muộn không thôi, sắc trư lại như cá gặp nước.
Nó lúc đầu sợ nhất chính là bị Lăng Hàn bắt đi, nhưng bây giờ nơi này mỗi ngày có mỹ nữ chiếu cố, nó lập tức không rời đi
Sắc trư nhìn từ ngoài rất được tâm các nữ tử, cho dù là Đàm Mộng, Giang Diệc Phỉ hay là Giải Nghênh Thu, sau khi đến đều ôm sắc trư, tiểu sắc trư rất hưởng thụ, nước miếng chảy ròng.
Đại Hắc Cẩu thấy thế cũng không cam chịu yếu thế, dựa vào cái gì chỉ ôm sắc trư mà không ôm nó?
Nó không phải hơi lớn một chút hay sao?
Một ngày này, Lăng Hàn vừa mới tu luyện xong, hắn thấy một con chó nhỏ chạy tới.
Phốc!
Hắn lập tức phun nước bọt, đây là Đại Hắc Cẩu biến thành, khoan hãy nói, thu nhỏ hình thể biến thành chó con đúng là có mấy phần đáng yêu.
- Lão Hắc, ngươi cũng nghĩ gạt người ôm chấm mút?
Lăng Hàn nhịn cười nói.
- Thế nào, không được sao?
Đại Hắc Cẩu nói, nó không quen nhìn sắc trư.
- Cẩu gia cảnh cáo ngươi, không cho phép chọc thủng bản tọa.
Lăng Hàn lắc đầu:
- Ta có thể bảo đảm, ngươi nhất định sẽ không thành công!
- Phi, tiểu tử ngươi chính mình không muốn thì thôi vậy, không cho phép cản trở Cẩu gia tìm kiếm hạnh phúc!
Đại Hắc Cẩu không có nghe khuyên.
- Được, theo ngươi.
Thời điểm giữa trưa, Giải Nghênh Thu đi tới, Đại Hắc Cẩu thấy thế, nó ngoắt ngoắt cái đuôi chạy ra đón.
Đến, ôm ta đi!
Ba, nó cảm thấy hoa mắt, nó bị một cước đạp bay.
Khốn kiếp, đây là cái quỷ gì?
Một lần thất bại cũng không thể làm Đại Hắc Cẩu từ bỏ, nó lại tiếp tục, thời điểm Đàm Mộng tới, nó nghênh đón lần nữa, cái đuôi lắc nhiều hơn, đồng thời hai mắt mở to, dáng vẻ càng đáng yêu.
Nhưng nghênh đón nó chính là một cước.
Vì sao?
Nó tiếp tục chiến đấu, lúc Giang Diệc Phỉ đến, nó lại nghênh đón một cước tiếp.
Kết quả vẫn không có phát sinh biến hóa.
- Vì cái gì!
Nó cuối cùng phàn nàn với Lăng Hàn, nói:
- Cẩu gia đã không biết xấu hổ biến thành chó con đáng yêu, tại sao không được?
Lăng Hàn nhìn đồ lót sát trên người Đại Hắc Cẩu, thứ này đang tỏa sáng, suy nghĩ có nên nhắc nhở nó hay không?
Cho dù nó biến thành chó con đáng yêu, nhưng khi mặc đồ lót sắt lại biến thành hèn mọn, ai cảm thấy nó đáng yêu chứ?
Được rồi, Đại Hắc Cẩu da mặt dày, đủ tiện, đả kích này không có khả năng làm ý chí của nó sa sút.
Một đoạn khúc nhạc dạo ngắn trôi qua, nghênh đón một đại sự.
Sắp chọn người hậu tuyển Đạo Tử và Thánh Nữ.
Chuyện này không cần chiến đấu, Thánh địa trực tiếp quyết định mười tên nhân tuyển, ngày sau sẽ chọn một người trổ hết tài năng trong bọn họ trở thành Đạo Tử hoặc là Thánh Nữ, tương lai sẽ cạnh tranh với Đạo Tử, Thánh Nữ khắp nơi, nói không chừng sẽ có một người sẽ trở thành Đại Thánh Chủ.
Mười người theo thứ tự là Lăng Hàn, Cam Bình, Lâm Thất, Ngô Khởi Nguyên, Vũ Văn Thiên, Thương Sơn, Hồ Minh, Giải Nghênh Thu, Giang Diệc Phỉ và Đàm Mộng.
Việc này không phải cố định thì không thay đổi, tất cả mọi người đều có thể khiêu chiến mười người này, thắng sẽ thay vào đó, từ đây bọn họ phải tiếp nhận người khác khiêu chiến, thẳng đến cuối cùng sẽ thành Đạo Tử hoặc Thánh Nữ.
Danh sách người ứng tuyển vừa ra, lập tức có khiêu chiến.
Nhưng có thể bị Thánh địa chọn lựa ra, mười người này khẳng định đều là mạnh nhất hiện tại, tự nhiên không có ai xuống ngựa.
Việc này làm Lăng Hàn kinh ngạc, ba nữ Đàm Mộng không phải bài danh tinh võng một hai ngàn sao, tại sao lại đứng trong mười vị trí đầu?
Xem ra, các nàng đã giấu nghề, thực lực chân thật vượt xa bài danh tinh võng.
Nhưng hai ngày sau lại có đại sự xảy ra.
Lâm Thất bại, hắn bại bởi một người khiêu chiến.
Làm sao có thể, với thực lực của Lâm Thất, hắn có thể xếp trước ba, tại sao lại bại?
Đối thủ của hắn tên là Quách Hưởng, mặc dù cũng đột phá cực hạn đạt đến Tứ Đỉnh, nhưng nghĩ như thế nào cũng không thể đánh bại Lâm Thất.
Nhưng một ngày sau đó, mọi người liền biết tại sao.
Bởi vì Lâm Thất đưa ra khiêu chiến Lăng Hàn.
Ha ha, thì ra là thế, Lâm Thất muốn dùng loại phương thức này nhục nhã Lăng Hàn.
Đuổi ngươi ra khỏi vị trí người hậu tuyển Đạo Tử, mặt mũi mất hết.
Đối với khiêu khích như vậy, Lăng Hàn sẽ lựa chọn ứng chiến.
Người tiện, ta đánh.
Xem chiến tích của hắn ở trận diệt Sinh Đan, quyền bạo Bát Đỉnh, ai có thể sánh bằng?
Nhưng Cam Bình và Lâm Thất nhanh chóng nhảy ra, bắt đầu tìm lý do.
Trận diệt Sinh Đan, việc này không cần nói nhiều, dựa vào trận pháp mà thôi. Mà bố trí trận pháp cần nhìn hoàn cảnh thiên địa, loại đại trận kia cần bố trí sớm, không thể làm tùy ý.
A, ngươi gặp nhau trong ngõ hẹp, chẳng lẽ còn có thể cho ngươi mười ngày bố trí trận pháp?
Cho nên, ở cao thủ trong quyết đấu, năng lực này là phế.
Thứ hai, quyền bạo Bát Đỉnh?
Ha ha, Tiết Chiến có thể tính là Bát Đỉnh sao? Chẳng qua là cường giả ngưng tụ thành Bát Đỉnh, chiến lực chân thực có thể sánh bằng Lục Đỉnh, thậm chí là Ngũ Đỉnh.
Cho nên, Lăng Hàn mạnh, nhưng còn kém xa mới có thể quét ngang Chú Đỉnh vô địch.
Đương nhiên là bọn họ cố ý gièm pha Lăng Hàn, lại thêm Bát Đỉnh ít nhất cũng phải có chiến lực Lục Đỉnh đến Thất Đỉnh, Lăng Hàn hời hợt đánh chết Tiết Chiến, thực lực hắn mạnh thế nào?
Người sáng suốt tự nhiên rõ ràng, nhưng cũng có chút người mù quáng, cho rằng bài danh tinh võng mới có quyền uy.
Cam Bình cùng Lâm Thất bài danh bao nhiêu, mà Lăng Hàn bài danh bao nhiêu?
Lăng Hàn lười so đo, hắn cũng chỉ có một câu, có đánh hay không, không đánh đừng nói nhảm.
Cam Bình và Lâm Thất không có ứng chiến, làm ra vẻ khinh thường đánh một trận, trên thực tế, bọn họ cũng không có nắm chắc tất thắng, làm sao dám khai chiến chứ?
Thánh địa cũng trừng phạt, Tiết Hải bị giam cấm đoán năm năm, mặc dù Lăng Hàn là bị động phòng ngự, nhưng vẫn phá hư quy củ, hắn phải diện bích ba tháng.
Nhưng có một việc không tưởng tượng nổi chính là, có người biện hộ cho Lăng Hàn, biến diện bích ba tháng thành diện bích ba ngày.
Người này chính là Liễu Tam Quân.
Phải biết, phạt Lăng Hàn diện bích ba tháng cũng là xem xét mặt mũi Liễu Tam Quân, nhưng không ai nghĩ tới, Liễu Tam Quân lại có thể biện hộ cho Lăng Hàn, pháp lệnh đường cũng thuận nước đẩy thuyền, cho Lăng Hàn một cái trừng phạt tượng trưng.
Kết quả này ngay cả Lăng Hàn cũng không nghĩ tới.
Giết đạo đồng và “đệ tử” Liễu Tam Quân phí tâm huyết bồi dưỡng ra, hắn còn biện hộ cho mình?
Trăm mối vẫn không có lời giải.
Được rồi, không biết cũng không sao, hắn cũng không phải con giun trong bụng Liễu Tam Quân.
Cuộc sống yên tĩnh tiếp tục, nhưng bình tĩnh này lại có người đến đập phá, trên thực tế, mặc dù không có đao quang kiếm ảnh, nhưng Lăng Hàn trôi qua cũng không nhẹ nhõm, bởi vì nữ đệ tử giống như điên cuồng, mỗi ngày đều tới tìm hắn.
Ba đại vưu vật Đàm Mộng cũng không ngoại lệ, từng nụ cười yếu ớt, mở miệng một tiếng Lăng sư huynh, khách khí đến mức Lăng Hàn không tìm ra lý do tránh mặt.
Mà nếu hắn cố ý đùa giỡn... Ngược lại trúng ý của ba nữ, mỗi người làm ra vẻ tình chàng ý thiếp, Lăng Hàn lập tức biến chính nhân quân tử, hắn không dám đùa giỡn các nàng.
Nhưng hắn phiền muộn không thôi, sắc trư lại như cá gặp nước.
Nó lúc đầu sợ nhất chính là bị Lăng Hàn bắt đi, nhưng bây giờ nơi này mỗi ngày có mỹ nữ chiếu cố, nó lập tức không rời đi
Sắc trư nhìn từ ngoài rất được tâm các nữ tử, cho dù là Đàm Mộng, Giang Diệc Phỉ hay là Giải Nghênh Thu, sau khi đến đều ôm sắc trư, tiểu sắc trư rất hưởng thụ, nước miếng chảy ròng.
Đại Hắc Cẩu thấy thế cũng không cam chịu yếu thế, dựa vào cái gì chỉ ôm sắc trư mà không ôm nó?
Nó không phải hơi lớn một chút hay sao?
Một ngày này, Lăng Hàn vừa mới tu luyện xong, hắn thấy một con chó nhỏ chạy tới.
Phốc!
Hắn lập tức phun nước bọt, đây là Đại Hắc Cẩu biến thành, khoan hãy nói, thu nhỏ hình thể biến thành chó con đúng là có mấy phần đáng yêu.
- Lão Hắc, ngươi cũng nghĩ gạt người ôm chấm mút?
Lăng Hàn nhịn cười nói.
- Thế nào, không được sao?
Đại Hắc Cẩu nói, nó không quen nhìn sắc trư.
- Cẩu gia cảnh cáo ngươi, không cho phép chọc thủng bản tọa.
Lăng Hàn lắc đầu:
- Ta có thể bảo đảm, ngươi nhất định sẽ không thành công!
- Phi, tiểu tử ngươi chính mình không muốn thì thôi vậy, không cho phép cản trở Cẩu gia tìm kiếm hạnh phúc!
Đại Hắc Cẩu không có nghe khuyên.
- Được, theo ngươi.
Thời điểm giữa trưa, Giải Nghênh Thu đi tới, Đại Hắc Cẩu thấy thế, nó ngoắt ngoắt cái đuôi chạy ra đón.
Đến, ôm ta đi!
Ba, nó cảm thấy hoa mắt, nó bị một cước đạp bay.
Khốn kiếp, đây là cái quỷ gì?
Một lần thất bại cũng không thể làm Đại Hắc Cẩu từ bỏ, nó lại tiếp tục, thời điểm Đàm Mộng tới, nó nghênh đón lần nữa, cái đuôi lắc nhiều hơn, đồng thời hai mắt mở to, dáng vẻ càng đáng yêu.
Nhưng nghênh đón nó chính là một cước.
Vì sao?
Nó tiếp tục chiến đấu, lúc Giang Diệc Phỉ đến, nó lại nghênh đón một cước tiếp.
Kết quả vẫn không có phát sinh biến hóa.
- Vì cái gì!
Nó cuối cùng phàn nàn với Lăng Hàn, nói:
- Cẩu gia đã không biết xấu hổ biến thành chó con đáng yêu, tại sao không được?
Lăng Hàn nhìn đồ lót sát trên người Đại Hắc Cẩu, thứ này đang tỏa sáng, suy nghĩ có nên nhắc nhở nó hay không?
Cho dù nó biến thành chó con đáng yêu, nhưng khi mặc đồ lót sắt lại biến thành hèn mọn, ai cảm thấy nó đáng yêu chứ?
Được rồi, Đại Hắc Cẩu da mặt dày, đủ tiện, đả kích này không có khả năng làm ý chí của nó sa sút.
Một đoạn khúc nhạc dạo ngắn trôi qua, nghênh đón một đại sự.
Sắp chọn người hậu tuyển Đạo Tử và Thánh Nữ.
Chuyện này không cần chiến đấu, Thánh địa trực tiếp quyết định mười tên nhân tuyển, ngày sau sẽ chọn một người trổ hết tài năng trong bọn họ trở thành Đạo Tử hoặc là Thánh Nữ, tương lai sẽ cạnh tranh với Đạo Tử, Thánh Nữ khắp nơi, nói không chừng sẽ có một người sẽ trở thành Đại Thánh Chủ.
Mười người theo thứ tự là Lăng Hàn, Cam Bình, Lâm Thất, Ngô Khởi Nguyên, Vũ Văn Thiên, Thương Sơn, Hồ Minh, Giải Nghênh Thu, Giang Diệc Phỉ và Đàm Mộng.
Việc này không phải cố định thì không thay đổi, tất cả mọi người đều có thể khiêu chiến mười người này, thắng sẽ thay vào đó, từ đây bọn họ phải tiếp nhận người khác khiêu chiến, thẳng đến cuối cùng sẽ thành Đạo Tử hoặc Thánh Nữ.
Danh sách người ứng tuyển vừa ra, lập tức có khiêu chiến.
Nhưng có thể bị Thánh địa chọn lựa ra, mười người này khẳng định đều là mạnh nhất hiện tại, tự nhiên không có ai xuống ngựa.
Việc này làm Lăng Hàn kinh ngạc, ba nữ Đàm Mộng không phải bài danh tinh võng một hai ngàn sao, tại sao lại đứng trong mười vị trí đầu?
Xem ra, các nàng đã giấu nghề, thực lực chân thật vượt xa bài danh tinh võng.
Nhưng hai ngày sau lại có đại sự xảy ra.
Lâm Thất bại, hắn bại bởi một người khiêu chiến.
Làm sao có thể, với thực lực của Lâm Thất, hắn có thể xếp trước ba, tại sao lại bại?
Đối thủ của hắn tên là Quách Hưởng, mặc dù cũng đột phá cực hạn đạt đến Tứ Đỉnh, nhưng nghĩ như thế nào cũng không thể đánh bại Lâm Thất.
Nhưng một ngày sau đó, mọi người liền biết tại sao.
Bởi vì Lâm Thất đưa ra khiêu chiến Lăng Hàn.
Ha ha, thì ra là thế, Lâm Thất muốn dùng loại phương thức này nhục nhã Lăng Hàn.
Đuổi ngươi ra khỏi vị trí người hậu tuyển Đạo Tử, mặt mũi mất hết.
Đối với khiêu khích như vậy, Lăng Hàn sẽ lựa chọn ứng chiến.
Người tiện, ta đánh.
/5357
|