Lục Kỳ không dám xuất thủ.
Vận dụng Tiên Thiên thần thông cũng không thể oanh phá phòng ngự của Hỗn Độn Cực Lôi tháp, huống chi trong tình huống bình thường.
Nếu như hắn cưỡng ép xuất thủ, kết quả là hắn tự mình chuốc lấy cực khổ.
Bởi vậy, hắn chỉ dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn Lăng Hàn, trong lòng tự nhủ đối phương vận khí tốt, thế mà đạt được một kiện pháp khí cường đại như vậy.
Nhưng chỉ cần hắn bước vào Sinh Đan, hắn muốn thu thập Lăng Hàn thuận tiện như trở bàn tay, hơn nữa, cho dù Lăng Hàn cũng bước vào Sinh Đan, chẳng lẽ uy lực pháp khí như nước lên thuyền lên hay sao?
Chờ đó, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua như vậy.
Tống Lam hơi do dự, nàng vẫn ném ngọc bội cho Lăng Hàn.
Không phải bởi vì giữ lời hứa hay không, nàng rất xem trọng năng lực trận đạo của Lăng Hàn, muốn mượn dùng.
Hai tên trận sư tham gia vào việc này tự nhiên sẽ ổn thỏa hơn một trận sư.
Lăng Hàn cầm lấy ngọc bội, hắn rót thần thức vào, lập tức phát hiện, đây cũng không phải là pháp khí không gian, nhưng trong đó lại lưu mấy đạo tin tức, hơn nữa cũng không phải là Tôn Toàn lưu lại.
Phía trên ghi lại vị trí truyền thừa của Đan sư Thiên cấp mà Tống Lam muốn tìm, ngọc bội này chính là chìa khóa.
Hắn gật đầu với Tống Lam, cũng thu ngọc bội lại.
Trong mắt Lục Kỳ, làm như thế chẳng khác gì tặng tín vật định tình.
Các ngươi làm như hắn bị mù hay sao?
Đôi mắt Lục Kỳ phun lửa, hai nắm xiết chặc, có thể nhìn thấy gân xanh trên trán của hắn.
Nhưng lý trí của hắn vẫn vững vàng khống chế hắn, hắn không xuất thủ.
Lăng Hàn nhìn hắn, trong mắt lộ ra vẻ thương hại.
Đối với chuyện như thế này vẫn có thể dùng lý trí bỏ qua, nếu đổi thành hắn, hoặc quả quyết từ bỏ, về sau sẽ không tiếp tục theo đuổi Tống Lam, hoặc là đánh một trận, như vậy mới gọi là nam nhân.
Nhưng trong lòng Lục Kỳ biết rõ không địch lại nên không xuất thủ, nhưng lại không muốn từ bỏ, hình tượng đã thấp bé vô số lần.
- Về sau xin chỉ giáo nhiều hơn.
Lăng Hàn chắp tay với Tống Lam.
Lọt vào trong tai Lục Kỳ chẳng khác gì một đôi nam nữ thề non hẹn biển, tương lai ta sẽ phó thác cho ngươi, xin chỉ giáo nhiều hơn, hắn nhìn chằm chằm Lăng Hàn, hắn không hiểu, vì cái gì hắn đi theo làm tùy tùng truy cầu lâu như vậy, Tống Lam vẫn lạnh nhạt với hắn, nhưng Lăng Hàn chỉ nói vài câu là được?
Chính là bởi vì hai người có “ tiếp xúc da thịt”?
Tiện nhân!
Hắn mắng thầm một câu, suy nghĩ xoay nhanh, hắn sinh ra nhiều suy nghĩ không tin nổi.
- Nơi này đã vơ vét sạch sẽ, rút lui đi!
Vũ Văn Thiên bước ra khỏi đan thất và nói với Lăng Hàn.
- Được.
Lăng Hàn gật gật đầu, hắn nói với Tống Lam:
- Ta đi trước một bước.
Tống Lam vuốt mái tóc ra phía sau, nói:
- Đương nhiên là đi cùng nhau.
Lăng Hàn cầm ngọc bội rời đi, thứ này không chỉ là một tọa độ, lại là chìa khóa mở cửa, nàng làm sao có thể cho phép Lăng Hàn hành động đơn độc?
- Tốt.
Lăng Hàn gật đầu, hắn cũng không muốn nuốt riêng truyền thừa của Đan sư Thiên cấp.
Thủ tín, đây là phẩm chất tối thiểu hắn cần phải có.
Vũ Văn Thiên nháy mắt vài cái, tình huống như thế nào, Lăng Hàn cua được Tống đại mỹ nữ lúc nào?”
Quá nhanh!
Nếu như mình đi muộn một lúc, có phải Tống Lam sẽ to bụng hay không?
Hắn bước nhanh tới bên cạnh Lăng Hàn, thấp giọng nói:
- Lăng Hàn, Lăng sư huynh, Lăng lão đại, ngươi quá trâu bò, có thể cua mỹ nữ thứ chín tinh không vào tay! Nhanh dạy ta làm sao cưa gái đi.
Hắn nói rất nhỏ nhưng bên trong đan thất đều là cao thủ, có ai không nghe thấy?
Sắc mặt Lăng Hàn tối tăm, gia hỏa này nhất định đang cố ý, mục đích chính là chọc tức Lục Kỳ.
Quả nhiên, sắc mặt Lục Kỳ biến thành màu xám, âm trầm đến mức có thể chảy ra nước.
Hắn đứng tại chỗ không hành động, nhưng hai tay đang run nhè nhẹ, sát ý sôi trào đáng sợ.
- Chủ nhân!
Tra Hổ, Trình Báo cũng đi ra, trên mặt tươi cười, lần này thu hoạch tương đối khá.
Nhưng nhìn thấy gương mặt Lục Kỳ thì bọn họ im lặng, bởi vì bọn họ biết, Lục Kỳ đã tức giận đến cực hạn.
Lúc này bọn họ còn cao hứng bừng bừng, như vậy tương đương đang tìm cái chết.
Lục Kỳ không nói một lời, cất bước rời đi.
Hắn sẽ không buông tha Tống Lam, cho nên, hắn nhất định phải nhìn kỹ, không cho Lăng Hàn và Tống Lam có cơ hội ở chung với nhau, chỉ cần hắn bước vào Sinh Đan, hắn có thể chém giết Lăng Hàn.
Nhất định.
Một đoàn người vừa mới ra khỏi động phủ, sắc mặt bọn họ tối tăm, bởi vì bọn họ bị bao vây.
Chí ít có hơn trăm người ngăn cửa, bọn họ cũng không có tiến vào, mà là tìm người phá giải trận pháp.
Nhìn thấy đám người Lăng Hàn hiện thân, một lão giả lông mày trắng quát:
- Các ngươi đều tới đây cho lão phu!
- Quả nhiên có người tiến vào.
- Vừa vặn, bảo chúng giao bảo vật ra đây, cũng tiết kiệm chúng ta đi vào mạo hiểm.
- A, nữ tử kia quá đẹp!
- Thật sự là mỹ nữ tuyệt sắc, nếu có thể cho ta ngủ một đêm, sống ít đi trăm năm cũng được.
Những người khác cũng nhìn thấy đám người Lăng Hàn, nhao nhao nói ra, phần lớn người đều nhìn chằm chằm vào Tống Lam, nói năng không cố kỵ.
Tống Lam giận dữ, nàng chẳng những là mỹ nữ, hơn nữa còn xuất thân từ gia tộc cấp Tôn Giả, từ nhỏ đã là minh châu trong gia tộc, nhận hết sủng ái, có ai dám nói năng dơ bẩn trước mặt nàng hay sao?
Nhưng nơi này có mấy tên Sinh Đan cảnh, nếu nàng đi ra ngoài, chỉ sợ là dê vào miệng cọp.
Hơn nữa, dục vọng của người ta bạo phát, sẽ quản ngươi là truyền nhân Thánh Địa, hậu duệ Tôn Giả?
Bằng không, từ bí quá hóa liều là thế nào?
Lục Kỳ hừ một tiếng, nói:
- Quản tốt miệng của các ngươi, không nên tự chuốc cực khổ.
- Ha ha, tiểu bạch kiểm, ngươi là thứ gì chứ?
Thật nhiều người nhìn sang Lục Kỳ.
- Phi, các ngươi còn không biết chủ nhân của chúng ta?
Trình Báo lập tức kêu lên, nói:
- Chủ nhân nhà ta chính là Lục Kỳ Lục đại nhân bài danh mười chín trên tinh võng!
Bài danh mười chín trên tinh võng!
Danh xưng này rất có lực sát thương, những người đối diện đều lâm vào im lặng, có một lão giả nói:
- Đừng nói thứ mười chín, cho dù thứ nhất cũng chỉ là Chú Đỉnh, võ đạo có tôn ti trật tự, trước mặt Sinh Đan chúng ta, hắn có tư cách phách lối?
- Đi ra, giao bảo vật ra đây, ta thả các ngươi rời đi.
- Hì hì, nhưng nữ nhân này phải lưu lại!
Có người chỉ vào Tống Lam, ánh mắt sáng rực, khó nén dục vọng.
Nữ tử kia quá đẹp, làm cho người ta cảm thấy tim đập thình thịch.
Lục Kỳ hừ một tiếng:
- Chúng ta là đệ tử Cửu Dương Thánh Địa, chẳng lẽ các ngươi dám trêu chọc?
Lập tức, bốn phía lại im lặng.
Cửu Dương thánh địa chính là thế lực mạnh nhất trong tinh vực này, người nào cũng phải ngưỡng vọng, đừng nói nơi này đều là thế lực Sinh Đan cảnh, cho dù là Tôn Giả tới, cũng phải suy tính hậu quả khi đắc tội Cửu Dương Thánh Địa.
- Được, các ngươi đi ra, chúng ta không làm khó dễ các ngươi.
Một lão giả cười nói.
Vận dụng Tiên Thiên thần thông cũng không thể oanh phá phòng ngự của Hỗn Độn Cực Lôi tháp, huống chi trong tình huống bình thường.
Nếu như hắn cưỡng ép xuất thủ, kết quả là hắn tự mình chuốc lấy cực khổ.
Bởi vậy, hắn chỉ dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn Lăng Hàn, trong lòng tự nhủ đối phương vận khí tốt, thế mà đạt được một kiện pháp khí cường đại như vậy.
Nhưng chỉ cần hắn bước vào Sinh Đan, hắn muốn thu thập Lăng Hàn thuận tiện như trở bàn tay, hơn nữa, cho dù Lăng Hàn cũng bước vào Sinh Đan, chẳng lẽ uy lực pháp khí như nước lên thuyền lên hay sao?
Chờ đó, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua như vậy.
Tống Lam hơi do dự, nàng vẫn ném ngọc bội cho Lăng Hàn.
Không phải bởi vì giữ lời hứa hay không, nàng rất xem trọng năng lực trận đạo của Lăng Hàn, muốn mượn dùng.
Hai tên trận sư tham gia vào việc này tự nhiên sẽ ổn thỏa hơn một trận sư.
Lăng Hàn cầm lấy ngọc bội, hắn rót thần thức vào, lập tức phát hiện, đây cũng không phải là pháp khí không gian, nhưng trong đó lại lưu mấy đạo tin tức, hơn nữa cũng không phải là Tôn Toàn lưu lại.
Phía trên ghi lại vị trí truyền thừa của Đan sư Thiên cấp mà Tống Lam muốn tìm, ngọc bội này chính là chìa khóa.
Hắn gật đầu với Tống Lam, cũng thu ngọc bội lại.
Trong mắt Lục Kỳ, làm như thế chẳng khác gì tặng tín vật định tình.
Các ngươi làm như hắn bị mù hay sao?
Đôi mắt Lục Kỳ phun lửa, hai nắm xiết chặc, có thể nhìn thấy gân xanh trên trán của hắn.
Nhưng lý trí của hắn vẫn vững vàng khống chế hắn, hắn không xuất thủ.
Lăng Hàn nhìn hắn, trong mắt lộ ra vẻ thương hại.
Đối với chuyện như thế này vẫn có thể dùng lý trí bỏ qua, nếu đổi thành hắn, hoặc quả quyết từ bỏ, về sau sẽ không tiếp tục theo đuổi Tống Lam, hoặc là đánh một trận, như vậy mới gọi là nam nhân.
Nhưng trong lòng Lục Kỳ biết rõ không địch lại nên không xuất thủ, nhưng lại không muốn từ bỏ, hình tượng đã thấp bé vô số lần.
- Về sau xin chỉ giáo nhiều hơn.
Lăng Hàn chắp tay với Tống Lam.
Lọt vào trong tai Lục Kỳ chẳng khác gì một đôi nam nữ thề non hẹn biển, tương lai ta sẽ phó thác cho ngươi, xin chỉ giáo nhiều hơn, hắn nhìn chằm chằm Lăng Hàn, hắn không hiểu, vì cái gì hắn đi theo làm tùy tùng truy cầu lâu như vậy, Tống Lam vẫn lạnh nhạt với hắn, nhưng Lăng Hàn chỉ nói vài câu là được?
Chính là bởi vì hai người có “ tiếp xúc da thịt”?
Tiện nhân!
Hắn mắng thầm một câu, suy nghĩ xoay nhanh, hắn sinh ra nhiều suy nghĩ không tin nổi.
- Nơi này đã vơ vét sạch sẽ, rút lui đi!
Vũ Văn Thiên bước ra khỏi đan thất và nói với Lăng Hàn.
- Được.
Lăng Hàn gật gật đầu, hắn nói với Tống Lam:
- Ta đi trước một bước.
Tống Lam vuốt mái tóc ra phía sau, nói:
- Đương nhiên là đi cùng nhau.
Lăng Hàn cầm ngọc bội rời đi, thứ này không chỉ là một tọa độ, lại là chìa khóa mở cửa, nàng làm sao có thể cho phép Lăng Hàn hành động đơn độc?
- Tốt.
Lăng Hàn gật đầu, hắn cũng không muốn nuốt riêng truyền thừa của Đan sư Thiên cấp.
Thủ tín, đây là phẩm chất tối thiểu hắn cần phải có.
Vũ Văn Thiên nháy mắt vài cái, tình huống như thế nào, Lăng Hàn cua được Tống đại mỹ nữ lúc nào?”
Quá nhanh!
Nếu như mình đi muộn một lúc, có phải Tống Lam sẽ to bụng hay không?
Hắn bước nhanh tới bên cạnh Lăng Hàn, thấp giọng nói:
- Lăng Hàn, Lăng sư huynh, Lăng lão đại, ngươi quá trâu bò, có thể cua mỹ nữ thứ chín tinh không vào tay! Nhanh dạy ta làm sao cưa gái đi.
Hắn nói rất nhỏ nhưng bên trong đan thất đều là cao thủ, có ai không nghe thấy?
Sắc mặt Lăng Hàn tối tăm, gia hỏa này nhất định đang cố ý, mục đích chính là chọc tức Lục Kỳ.
Quả nhiên, sắc mặt Lục Kỳ biến thành màu xám, âm trầm đến mức có thể chảy ra nước.
Hắn đứng tại chỗ không hành động, nhưng hai tay đang run nhè nhẹ, sát ý sôi trào đáng sợ.
- Chủ nhân!
Tra Hổ, Trình Báo cũng đi ra, trên mặt tươi cười, lần này thu hoạch tương đối khá.
Nhưng nhìn thấy gương mặt Lục Kỳ thì bọn họ im lặng, bởi vì bọn họ biết, Lục Kỳ đã tức giận đến cực hạn.
Lúc này bọn họ còn cao hứng bừng bừng, như vậy tương đương đang tìm cái chết.
Lục Kỳ không nói một lời, cất bước rời đi.
Hắn sẽ không buông tha Tống Lam, cho nên, hắn nhất định phải nhìn kỹ, không cho Lăng Hàn và Tống Lam có cơ hội ở chung với nhau, chỉ cần hắn bước vào Sinh Đan, hắn có thể chém giết Lăng Hàn.
Nhất định.
Một đoàn người vừa mới ra khỏi động phủ, sắc mặt bọn họ tối tăm, bởi vì bọn họ bị bao vây.
Chí ít có hơn trăm người ngăn cửa, bọn họ cũng không có tiến vào, mà là tìm người phá giải trận pháp.
Nhìn thấy đám người Lăng Hàn hiện thân, một lão giả lông mày trắng quát:
- Các ngươi đều tới đây cho lão phu!
- Quả nhiên có người tiến vào.
- Vừa vặn, bảo chúng giao bảo vật ra đây, cũng tiết kiệm chúng ta đi vào mạo hiểm.
- A, nữ tử kia quá đẹp!
- Thật sự là mỹ nữ tuyệt sắc, nếu có thể cho ta ngủ một đêm, sống ít đi trăm năm cũng được.
Những người khác cũng nhìn thấy đám người Lăng Hàn, nhao nhao nói ra, phần lớn người đều nhìn chằm chằm vào Tống Lam, nói năng không cố kỵ.
Tống Lam giận dữ, nàng chẳng những là mỹ nữ, hơn nữa còn xuất thân từ gia tộc cấp Tôn Giả, từ nhỏ đã là minh châu trong gia tộc, nhận hết sủng ái, có ai dám nói năng dơ bẩn trước mặt nàng hay sao?
Nhưng nơi này có mấy tên Sinh Đan cảnh, nếu nàng đi ra ngoài, chỉ sợ là dê vào miệng cọp.
Hơn nữa, dục vọng của người ta bạo phát, sẽ quản ngươi là truyền nhân Thánh Địa, hậu duệ Tôn Giả?
Bằng không, từ bí quá hóa liều là thế nào?
Lục Kỳ hừ một tiếng, nói:
- Quản tốt miệng của các ngươi, không nên tự chuốc cực khổ.
- Ha ha, tiểu bạch kiểm, ngươi là thứ gì chứ?
Thật nhiều người nhìn sang Lục Kỳ.
- Phi, các ngươi còn không biết chủ nhân của chúng ta?
Trình Báo lập tức kêu lên, nói:
- Chủ nhân nhà ta chính là Lục Kỳ Lục đại nhân bài danh mười chín trên tinh võng!
Bài danh mười chín trên tinh võng!
Danh xưng này rất có lực sát thương, những người đối diện đều lâm vào im lặng, có một lão giả nói:
- Đừng nói thứ mười chín, cho dù thứ nhất cũng chỉ là Chú Đỉnh, võ đạo có tôn ti trật tự, trước mặt Sinh Đan chúng ta, hắn có tư cách phách lối?
- Đi ra, giao bảo vật ra đây, ta thả các ngươi rời đi.
- Hì hì, nhưng nữ nhân này phải lưu lại!
Có người chỉ vào Tống Lam, ánh mắt sáng rực, khó nén dục vọng.
Nữ tử kia quá đẹp, làm cho người ta cảm thấy tim đập thình thịch.
Lục Kỳ hừ một tiếng:
- Chúng ta là đệ tử Cửu Dương Thánh Địa, chẳng lẽ các ngươi dám trêu chọc?
Lập tức, bốn phía lại im lặng.
Cửu Dương thánh địa chính là thế lực mạnh nhất trong tinh vực này, người nào cũng phải ngưỡng vọng, đừng nói nơi này đều là thế lực Sinh Đan cảnh, cho dù là Tôn Giả tới, cũng phải suy tính hậu quả khi đắc tội Cửu Dương Thánh Địa.
- Được, các ngươi đi ra, chúng ta không làm khó dễ các ngươi.
Một lão giả cười nói.
/5357
|