- Ta là người trực cuối cùng, sau khi giao tiếp ta kiểm lại số người, không có thiếu một người.
Có người nói.
Nhưng vấn đề là, thời điểm hắn thủ vệ không phát hiện thiếu người, vào lúc trời đã sắp sáng, hắn lại đếm đầu người, lại phát hiện đột nhiên ít đi ba người.
Sao lại có thể như thế?
Hắn thấy rõ ràng, bốn phía tuyệt đối không có một người tới gần, huống chi còn mất đi ba người.
Sắc mặt tất cả mọi người khó coi, mặc dù bị bắt đi ba người thực lực không tính là mạnh cỡ nào, nhưng tốt xấu gì cũng là Chú Đỉnh cảnh, thế nhưng lại bị bắt đi không ai biết, người hạ thủ cường đại cỡ nào.
Vạn nhất... Buổi tối hôm nay đến phiên mình thì sao?
Bọn họ bây giờ còn có thể bóp nát lệnh bài rời đi, nhưng nếu như bị một chiêu bắt đi, sinh tử đã không nằm trong tay mình.
- Đừng hốt hoảng, buổi tối hôm nay tất cả mọi người giữ vững tinh thần, nhất định phải tìm ra nguyên nhân.
Lý Tự Toán nói, biểu lộ thong dong làm tất cả mọi người trấn định lại.
Nhưng nội tâm mọi người đều kinh hoàng.
Bọn họ tiếp tục đi tới, ban ngày qua đi, đội ngũ của bọn họ lại lớn mạnh, chẳng những gia nhập năm tên độc hành khách, còn có hai chi đội ngũ, số người đều vượt qua mười người, làm cho đoàn người của bọn họ vượt qua năm mươi người.
Làm thủ lĩnh, Lý Tự Toán đã có chút hư vinh, lại có chút lo sợ, khốn kiếp, vạn nhất bị xuyên thủng lời nói dối, khi đó việc vui lớn rồi, đoán chừng có quá nhiều người sẽ xé nát hắn.
Đêm đó, tất cả mọi người vây quanh đống lửa, bầu không khí căng thẳng.
- Dựa theo tình huống ngày hôm qua, người sẽ mất tích vào lúc bình minh, cho nên, hiện tại mọi người không cần khẩn trương như vậy.
- Đúng, nếu như toàn bộ ban đêm căng thẳng thần kinh, ban ngày chúng ta không có tinh thần lên đường, hơn nữa, trời tối ngày mai sẽ vượt qua thế nào?
- Mọi người thả lỏng một ít.
Nói thì nói như thế, nhưng người nào lại nghĩ biến mất vô thanh vô tức như vậy?
Có người cố ý nói đùa, nhưng người hưởng ứng rất ít, bầu không khí rất xấu hổ.
Thời gian t trôi qua từng giây từng phút, nhưng tất cả mọi người cảm thấy thời gian trôi qua vô cùng chậm, tại sau mới trôi qua nửa đêm.
Một giờ, hai giờ, tất cả mọi người đang đếm thời gian.
Trong bất tri bất giác, phía đông xuất hiện tia sáng bạc.
Lăng Hàn nhìn như nhắm mắt ngồi xuống, nhưng thần ý lại mở ra, trước đó hắn vẫn giữ vững cảnh giác nhưng chỉ nhằm vào tự thân, lần này khác biệt, hắn bao phủ toàn bộ khu vực.
Đến rồi!
Trong lòng của hắn khẽ động, hai mắt mở ra.
Phát động nhãn thuật, hắn thấy hạt cát lưu động hình thành quy luật nào đó.
Một tên nam tử vô thanh vô tức tiến lên phía trước, đột nhiên hắn ngủ gật, nhưng còn không chờ hắn ngã xuống, thân thể của hắn đã tiến vào trong cát giống như trâu đất xuống biển, biến mất cực nhanh.
- Hừ!
Lăng Hàn vọt ra ngoài, hắn đưa tay bắt lấy vai phải người kia.
Nhưng tốc độ chui xuống của người này nhanh hơn dự kiến của Lăng Hàn, không đợi Lăng Hàn bắt được, người kia đã hoàn toàn biến mất trong đất cát.
Quỷ dị chính là, trên mặt đất không có cái hố, lại trơn nhẵn như ban đầu.
Lăng Hàn hành động làm mọi người kinh hãi, nhao nhao nhìn sang, ai cũng thấy cảnh người kia chìm vào trong cát.
Cái quỷ gì thế?
Lăng Hàn giết tới, trực tiếp phá vỡ hạt cát chui xuống dưới đất.
Tốc độ của hắn nhanh chóng, hai tay như đao nhọn phá vỡ cát tạo thành lối đi.
Hắn vẫn tập trung khí tức sinh mệnh của người trước, xem hắn như ngọn đèn chỉ đường.
Nhưng người thần bí bắt người cũng phát hiện, đột nhiên khí tức sinh mệnh biến mất.
Lăng Hàn lại đuổi khoảng mười dặm, bỗng nhiên ngừng lại.
Mất dấu.
Hắn trở về mặt đất, sắc mặt của hắn càng ngày càng khó coi, bởi vì thời điểm hắn truy kích lại có hai người rơi vào trong hạt cát, từ đó biến mất không thấy đâu nữa.
Hiện tại đã tìm ra thủ đoạn hung thủ bắt người, chính là phát động công kích từ trong cát, không biết dùng thủ đoạn gì làm cho người ta hôn mê, sau đó lại kéo vào trong hạt cát, sau đó mang người rời đi.
Biết là biết, mấu chốt là phá giải như thế nào?
Hạch tâm nằm ở chỗ, hung thủ thần bí dùng thủ đoạn gì làm người ta hôn mê?
Người bị bắt bị hấp hay làm thịt kho tàu, đây chính là chuyện khác.
- Lăng Hàn, thế nào?
Lý Tự Toán hỏi Lăng Hàn, hiện tại hắn đã mười phần vùi đầu vào trong vai diễn nhân vật lãnh đạo.
Lăng Hàn lắc đầu.
Tất cả mọi người thất vọng, Lăng Hàn là người đầu tiên phát hiện dị trạng, cũng là người đầu tiên đuổi theo, hắn còn không bắt kịp hung thủ, tự nhiên làm tâm tình của mọi người càng hỏng bét.
- Làm sao bây giờ?
Tất cả mọi người nhìn sang Lý Tự Toán, đây đầu não của mọi người, hiện tại tự nhiên do hắn quyết định.
Lý Tự Toán thầm nghĩ chính mình cũng hoảng hốt, hắn làm sao có ý kiến gì.
Hắn nghĩ nghĩ, nói:
- Chúng ta phải mau chóng rời khỏi sa mạc này.
Đây là một câu nói nhảm, không nghĩ tới lại được mọi người tán thành.
Chỉ cần đi ra sa mạc, hung thủ không thể tùy ý bắt người.
Mọi người xuất phát, bước chân tăng nhanh, muốn rời đi thật nhanh.
Chỉ mong tất cả tốt đẹp, nhưng bây giờ lại tàn khốc, ban ngày qua đi, bọn họ vẫn không thể đi ra khỏi sa mạc, ngược lại quy mô đội ngũ lớn hơn không ít.
- Đi, ban đêm có thể gấp rút lên đường.
Kinh nghiệm mấy ngày nay nói cho bọn họ biết, sa mạc hiện tại rất lớn nhưng không có cơn bão, cho nên ban đêm cũng có thể gấp rút lên đường. Ngược lại tránh được nguy hiểm mới, không gặp chuyện mất người như mấy ngày nay.
Không có người có ý kiến, tất cả gấp rút lên đường.
Trên đường đi, tất cả mọi người không nói gì, giống như sợ sẽ dẫn tới hung thủ thần bí xuất hiện.
Nhưng mà…
Một người đang chạy vội, đột nhiên đống cát trước mặt biến mất, cả người lún xuống dưới.
Người kia lập tức hét lên kinh ngạc, nhưng âm thanh im bặt, hắn đã hôn mê.
Lần này, Lăng Hàn thấy rõ ràng, có bàn tay ló từ trong cát bắt lấy chân của người kia, sau đó kéo người này vào trong cát.
Bàn tay nhỏ và làn da bóng loáng giống như tay nữ nhân.
Thầm nghĩ, Lăng Hàn không chút do dự, hắn phát động sát khí xung kích.
Lần này hắn thành công rồi.
Nữ tử kia không nhìn thấy, nhưng người rơi xuống cát lại xuất hiện.
Lăng Hàn đuổi theo, hắn bắt lấy đầu người kia và phát cát phía trước, hắn không thấy hung thủ đâu.
Vẫn chuồn mất!
Lăng Hàn nhướng mày, hắn cảm thấy khó chịu.
Nhưng bốn phía có tiếng vỗ tay ba ba, hắn nhìn chung quanh, mọi người hưng phấn khó hiểu.
Đây là lần đầu thắng lợi khi giao phong với hung thủ thần bí, không có bị đối phương bắt người đi, mỗi người sinh ra lòng tin mãnh liệt.
Có người nói.
Nhưng vấn đề là, thời điểm hắn thủ vệ không phát hiện thiếu người, vào lúc trời đã sắp sáng, hắn lại đếm đầu người, lại phát hiện đột nhiên ít đi ba người.
Sao lại có thể như thế?
Hắn thấy rõ ràng, bốn phía tuyệt đối không có một người tới gần, huống chi còn mất đi ba người.
Sắc mặt tất cả mọi người khó coi, mặc dù bị bắt đi ba người thực lực không tính là mạnh cỡ nào, nhưng tốt xấu gì cũng là Chú Đỉnh cảnh, thế nhưng lại bị bắt đi không ai biết, người hạ thủ cường đại cỡ nào.
Vạn nhất... Buổi tối hôm nay đến phiên mình thì sao?
Bọn họ bây giờ còn có thể bóp nát lệnh bài rời đi, nhưng nếu như bị một chiêu bắt đi, sinh tử đã không nằm trong tay mình.
- Đừng hốt hoảng, buổi tối hôm nay tất cả mọi người giữ vững tinh thần, nhất định phải tìm ra nguyên nhân.
Lý Tự Toán nói, biểu lộ thong dong làm tất cả mọi người trấn định lại.
Nhưng nội tâm mọi người đều kinh hoàng.
Bọn họ tiếp tục đi tới, ban ngày qua đi, đội ngũ của bọn họ lại lớn mạnh, chẳng những gia nhập năm tên độc hành khách, còn có hai chi đội ngũ, số người đều vượt qua mười người, làm cho đoàn người của bọn họ vượt qua năm mươi người.
Làm thủ lĩnh, Lý Tự Toán đã có chút hư vinh, lại có chút lo sợ, khốn kiếp, vạn nhất bị xuyên thủng lời nói dối, khi đó việc vui lớn rồi, đoán chừng có quá nhiều người sẽ xé nát hắn.
Đêm đó, tất cả mọi người vây quanh đống lửa, bầu không khí căng thẳng.
- Dựa theo tình huống ngày hôm qua, người sẽ mất tích vào lúc bình minh, cho nên, hiện tại mọi người không cần khẩn trương như vậy.
- Đúng, nếu như toàn bộ ban đêm căng thẳng thần kinh, ban ngày chúng ta không có tinh thần lên đường, hơn nữa, trời tối ngày mai sẽ vượt qua thế nào?
- Mọi người thả lỏng một ít.
Nói thì nói như thế, nhưng người nào lại nghĩ biến mất vô thanh vô tức như vậy?
Có người cố ý nói đùa, nhưng người hưởng ứng rất ít, bầu không khí rất xấu hổ.
Thời gian t trôi qua từng giây từng phút, nhưng tất cả mọi người cảm thấy thời gian trôi qua vô cùng chậm, tại sau mới trôi qua nửa đêm.
Một giờ, hai giờ, tất cả mọi người đang đếm thời gian.
Trong bất tri bất giác, phía đông xuất hiện tia sáng bạc.
Lăng Hàn nhìn như nhắm mắt ngồi xuống, nhưng thần ý lại mở ra, trước đó hắn vẫn giữ vững cảnh giác nhưng chỉ nhằm vào tự thân, lần này khác biệt, hắn bao phủ toàn bộ khu vực.
Đến rồi!
Trong lòng của hắn khẽ động, hai mắt mở ra.
Phát động nhãn thuật, hắn thấy hạt cát lưu động hình thành quy luật nào đó.
Một tên nam tử vô thanh vô tức tiến lên phía trước, đột nhiên hắn ngủ gật, nhưng còn không chờ hắn ngã xuống, thân thể của hắn đã tiến vào trong cát giống như trâu đất xuống biển, biến mất cực nhanh.
- Hừ!
Lăng Hàn vọt ra ngoài, hắn đưa tay bắt lấy vai phải người kia.
Nhưng tốc độ chui xuống của người này nhanh hơn dự kiến của Lăng Hàn, không đợi Lăng Hàn bắt được, người kia đã hoàn toàn biến mất trong đất cát.
Quỷ dị chính là, trên mặt đất không có cái hố, lại trơn nhẵn như ban đầu.
Lăng Hàn hành động làm mọi người kinh hãi, nhao nhao nhìn sang, ai cũng thấy cảnh người kia chìm vào trong cát.
Cái quỷ gì thế?
Lăng Hàn giết tới, trực tiếp phá vỡ hạt cát chui xuống dưới đất.
Tốc độ của hắn nhanh chóng, hai tay như đao nhọn phá vỡ cát tạo thành lối đi.
Hắn vẫn tập trung khí tức sinh mệnh của người trước, xem hắn như ngọn đèn chỉ đường.
Nhưng người thần bí bắt người cũng phát hiện, đột nhiên khí tức sinh mệnh biến mất.
Lăng Hàn lại đuổi khoảng mười dặm, bỗng nhiên ngừng lại.
Mất dấu.
Hắn trở về mặt đất, sắc mặt của hắn càng ngày càng khó coi, bởi vì thời điểm hắn truy kích lại có hai người rơi vào trong hạt cát, từ đó biến mất không thấy đâu nữa.
Hiện tại đã tìm ra thủ đoạn hung thủ bắt người, chính là phát động công kích từ trong cát, không biết dùng thủ đoạn gì làm cho người ta hôn mê, sau đó lại kéo vào trong hạt cát, sau đó mang người rời đi.
Biết là biết, mấu chốt là phá giải như thế nào?
Hạch tâm nằm ở chỗ, hung thủ thần bí dùng thủ đoạn gì làm người ta hôn mê?
Người bị bắt bị hấp hay làm thịt kho tàu, đây chính là chuyện khác.
- Lăng Hàn, thế nào?
Lý Tự Toán hỏi Lăng Hàn, hiện tại hắn đã mười phần vùi đầu vào trong vai diễn nhân vật lãnh đạo.
Lăng Hàn lắc đầu.
Tất cả mọi người thất vọng, Lăng Hàn là người đầu tiên phát hiện dị trạng, cũng là người đầu tiên đuổi theo, hắn còn không bắt kịp hung thủ, tự nhiên làm tâm tình của mọi người càng hỏng bét.
- Làm sao bây giờ?
Tất cả mọi người nhìn sang Lý Tự Toán, đây đầu não của mọi người, hiện tại tự nhiên do hắn quyết định.
Lý Tự Toán thầm nghĩ chính mình cũng hoảng hốt, hắn làm sao có ý kiến gì.
Hắn nghĩ nghĩ, nói:
- Chúng ta phải mau chóng rời khỏi sa mạc này.
Đây là một câu nói nhảm, không nghĩ tới lại được mọi người tán thành.
Chỉ cần đi ra sa mạc, hung thủ không thể tùy ý bắt người.
Mọi người xuất phát, bước chân tăng nhanh, muốn rời đi thật nhanh.
Chỉ mong tất cả tốt đẹp, nhưng bây giờ lại tàn khốc, ban ngày qua đi, bọn họ vẫn không thể đi ra khỏi sa mạc, ngược lại quy mô đội ngũ lớn hơn không ít.
- Đi, ban đêm có thể gấp rút lên đường.
Kinh nghiệm mấy ngày nay nói cho bọn họ biết, sa mạc hiện tại rất lớn nhưng không có cơn bão, cho nên ban đêm cũng có thể gấp rút lên đường. Ngược lại tránh được nguy hiểm mới, không gặp chuyện mất người như mấy ngày nay.
Không có người có ý kiến, tất cả gấp rút lên đường.
Trên đường đi, tất cả mọi người không nói gì, giống như sợ sẽ dẫn tới hung thủ thần bí xuất hiện.
Nhưng mà…
Một người đang chạy vội, đột nhiên đống cát trước mặt biến mất, cả người lún xuống dưới.
Người kia lập tức hét lên kinh ngạc, nhưng âm thanh im bặt, hắn đã hôn mê.
Lần này, Lăng Hàn thấy rõ ràng, có bàn tay ló từ trong cát bắt lấy chân của người kia, sau đó kéo người này vào trong cát.
Bàn tay nhỏ và làn da bóng loáng giống như tay nữ nhân.
Thầm nghĩ, Lăng Hàn không chút do dự, hắn phát động sát khí xung kích.
Lần này hắn thành công rồi.
Nữ tử kia không nhìn thấy, nhưng người rơi xuống cát lại xuất hiện.
Lăng Hàn đuổi theo, hắn bắt lấy đầu người kia và phát cát phía trước, hắn không thấy hung thủ đâu.
Vẫn chuồn mất!
Lăng Hàn nhướng mày, hắn cảm thấy khó chịu.
Nhưng bốn phía có tiếng vỗ tay ba ba, hắn nhìn chung quanh, mọi người hưng phấn khó hiểu.
Đây là lần đầu thắng lợi khi giao phong với hung thủ thần bí, không có bị đối phương bắt người đi, mỗi người sinh ra lòng tin mãnh liệt.
/5357
|