Lăng Hàn nhàn nhã tắm rửa một lúc, sau đó thay quần áo sạch sẽ, lúc này mới đi ra khỏi doanh trướng.
Nhưng Lưu Sấm đang chờ ở bên ngoài, sau lưng còn có một ít kẻ đến từ bên ngoài.
A, đến xem náo nhiệt sao?
Lưu Sấm ngạo nghễ, hắn đã quên đi lo lắng sau lần bại trận trước Lăng Hàn, đây là đương nhiên, hắn đã đột phá Bát Đỉnh, lại thêm Tiên Đỉnh vượt qua cấp độ Hoàng Kim, đương nhiên hắn tự tin ngập trời, cho rằng mình là thiên hạ vô địch.
- Lăng Hàn, quỳ xuống!
Hắn lạnh lùng quát lớn.
Lăng Hàn bật cười:
- Chỉ vừa đột phá Bát Đỉnh, như thế nào, ngươi cho rằng mình thiên hạ vô địch?
Tất cả mọi người lắc đầu, cảm thấy Lăng Hàn quá tự tin.
Thất Đỉnh và Bát Đỉnh chênh lệch bao lớn?
Từ bài danh trên tinh võng, bài danh Thất Đỉnh đại khái từ năm mươi đến một trăm, mà Bát Đỉnh từ mười đến năm mươi, chỉ có tuyệt thế thiên kiêu tu ra Cửu Đỉnh mới có thể tiến vào mười vị trí đầu.
Đáng tiếc là, Bắc Thiên vực không có bất kì người nào tu ra Cửu Đỉnh, cho nên không ai chen vào mười vị trí đầu.
Nghe nói, tu ra Cửu Đỉnh, khi chiến đấu có thể bộc phát chín Tiên Đỉnh cùng xuất hiện, khi đó có uy năng lớn lao, căn bản không cần ra tay đã làm cường giả Bát Đỉnh nằm xuống.
Chênh lệch quá lớn.
Bắc Thiên vực không có chí cường giả Cửu Đỉnh, như vậy Bát Đỉnh chính là đỉnh cấp, chí ít trong một mẫu ba phần đất Bắc Thiên vực này, đúng là vô địch cùng cảnh giới.
Lưu Sấm bật cười, hắn lắc đầu:
- Sâu kiến mà thôi, ngươi làm sao biết biết Bát Đỉnh cường đại!
Lăng Hàn ngoắc ngoắc ngón tay:
- Đến, ta dạy cho ngươi biết làm người như thế nào!
- Lăng Hàn, ngươi thật ngông cuồng!
Lưu Sấm nhanh chân tới gần Lăng Hàn, hắn vận chuyển Tiên Đỉnh, Tiên Đỉnh như xích kim, nhưng lại có vầng sáng của ngọc thạch.
Nhưng khi Tiên Đỉnh chấn động, sắc mặt mọi người thay đổi.
Thật là đáng sợ, từng đạo hung uy bộc phát, nội tâm mọi người sinh ra hàn ý.
Đây là Tiên Đỉnh siêu việt Hoàng Kim Đỉnh, hơn nữa còn là Bát Đỉnh, cả hai điệp gia với nhau, Lưu Sấm đã vô địch trong Bắc Thiên vực.
- Lưu Sấm hiện tại có thể xông lên bài danh thứ mấy trên tinh võng?
- Ta cảm thấy, cho dù là Lục Kỳ cũng không có mạnh như vậy.
- Tê, như vậy ít nhất đứng trước bài danh hai mươi rồi?
- Đương nhiên, Bát Đỉnh đã không kém gì Lục Kỳ, huống chi Tiên Đỉnh của Lưu Sấm còn tiến thêm một bước?
- Kim Ngọc Tiên Đỉnh, cao hơn một tầng!
Tất cả mọi người cảm thán, có người tận mắt nhìn thấy Lăng Hàn đánh bại Lục Kỳ, hiện tại cũng cảm thấy hắn không có phần thắng.
Bởi vì Lưu Sấm quá mạnh.
Lưu Sấm đi rất chậm, dường như hắn muốn chơi mèo vờn chuột, hắn muốn Lăng Hàn trải nghiệm sợ hãi, sau đó mới đánh bại hắn trước mặt mọi người, bị tất cả mọi người dùng khinh bỉ ánh mắt nhìn chằm chằm.
- Thần phục!
Hắn cao ngạo nói một câu.
Lăng Hàn cười một tiếng, giơ tay phải lên:
- Bại ngươi, chỉ cần một chiêu.
Cuồng ngạo, đúng là quá cuồng ngạo.
Lưu Sấm hít sâu một hơi, hắn định dùng tuyệt chiêu mạnh nhất đánh bại Lăng Hàn.
Đúng lúc này, Lăng Hàn điểm nhẹ về phía hắn.
Một tia điện bay đi, điện quang nhanh đến mức không hợp thói thường.
Sau đó nhìn thấy Lưu Sấm bay ra ngoài, bành, hắn đụng mạnh vào một ngọn núi ở phía sau, sau đó biến mất trong đó.
Cát đá và tro bụi bay tứ tung.
Tất cả mọi người trợn mắt hốc mồm, chết lặng nhìn chằm chằm tay phải của Lăng Hàn.
Chỉ điểm nhẹ mà thôi, Lưu Sấm đã bay đi.
Khốn kiếp, ngươi quá biến thái rồi.
Đây chính là Bát Đỉnh!
Bát Đỉnh không thể địch lại một ngón tay của Lăng Hàn, chẳng lẽ Lăng Hàn là Cửu Đỉnh?
Cũng không nghĩ một chút, lúc trước Lăng Hàn còn ở Lục Đỉnh đã có thể đánh ngang tay với thiên kiêu Bát Đỉnh như Lục Kỳ, hiện tại hắn chẳng những bước vào Thất Đỉnh, hơn nữa lôi đình thần mang có thể sánh ngang Đế thuật.
Cho nên, đừng nhìn Lăng Hàn chỉ điểm một ngón tay nhẹ nhàng, nhưng thật ra nó không khác gì hắn toàn lực vận dụng Yêu Hầu quyền, một chiêu đánh bại Lưu Sấm thì có gì khó khăn?
Đúng rồi!
Nghĩ đến Yêu Hầu quyền, Lăng Hàn hiểu ra, hắn quay người vào trong lều vải và cảm ngộ.
Cái này.
Tất cả mọi người im lặng, đánh bại một tên Bát Đỉnh, lại làm như không có việc gì và quay vào trong lều vải, người ta không đặt Lưu Sấm trong lòng cỡ nào?
Lúc này, Lưu Sấm thật sự tự rước lấy nhục, chẳng những không thể đánh bại Lăng Hàn, hơn nữa còn bị làm nhục.
Người ta không xem hắn thành đối thủ.
Chỉ một giờ sau, Lăng Hàn cười to.
Rốt cuộc hắn nắm giữ Yêu Hầu quyền thức thứ hai!
Việc này đáng để hắn hưng phấn, bởi vì đây chính là Đế thuật.
Hắn tinh tế suy nghĩ, hai thức Yêu Hầu quyền liên hệ với nhau, nếu như tách ra sử dụng, uy lực thức thứ nhất cùng thức thứ hai không có sự khác biệt, nhưng nếu như sử dụng cùng nhau, uy lực thức thứ hai sẽ mạnh gấp đôi thức thứ nhất.
Lăng Hàn rất chờ mong, nếu hắn liên tục đánh ra bốn thức thậm chí chín thức thì sao, uy lực sẽ gia tăng cỡ nào?
- Lăng Hàn!
Lúc này, bên ngoài có tiếng kêu vọng vào.
Lăng Hàn mở lều vải ra nhìn, hắn nhìn thấy Chu Mễ Dương đang đứng ở bên ngoài.
- Tại sao không gọi thúc thúc?
Lăng Hàn từ tốn nói.
Hắn và Chu Mật ngang hàng luận giao, Chu Mễ Dương gọi thẳng tên của hắn chính là bất kính.
Chu Mễ Dương hừ một tiếng, tự nhiên cực kỳ khó chịu, nhưng nghĩ tới phụ thân dặn dò, hắn cúi đầu nói:
- Gia phụ đã chờ ngươi rất lâu.
- Nha.
Lăng Hàn gật đầu, cũng không có giải thích, càng không nói xin lỗi, như vậy càng làm Chu Mễ Dương tức giận.
Bọn họ đi gặp Chu Mật, kỳ thật cũng không phải đại sự gì, bởi vì Chu gia đã tu chỉnh xong, có thể tiếp tục càn quét ba con vương thú còn lại.
Con vương thú thứ sáu là đại thú Sinh Đan hậu kỳ, đương nhiên cũng không dễ đối phó, mấu chốt là, nó sẽ còn kêu gọi tiểu đệ, từ đó dẫn tới thú triều đầy núi.
Mặc dù con vương thú này bị xử lý rất nhanh, nhưng thú triều đã hình thành, cho nên vẫn tạo thành phá hoại rất lớn.
Lần này cần thời gian khôi phục.
Lăng Hàn hành tẩu trong núi, hắn đang tìm kiếm vật chất thần tính, lúc này hắn sẽ không mở ra, mà là cất giấu lưu cho Nữ Hoàng, Hổ Nữu.
Thứ tốt như thế, đương nhiên không chê nhiều.
Khoan hãy nói, vận khí của Lăng Hàn thật sự không kém, hắn đi dạo trong núi ba ngày, hắn lại tìm ra hai phần vật chất thần tính, nói ra tuyệt đối sẽ làm hâm mộ chết vô số người.
Mỗi người hoặc nhiều hoặc ít đều có chút thu hoạch, có người đạt được tiên dược, có người đạt được vật chất thần tính, nhưng không ai đạt được tiên hà trân quý hơn trừ Lăng Hàn, nhưng đây chính là thu hoạch trong Thiên Vân sơn.
Nghỉ ngơi mấy ngày, tiếp tục càn quét.
Sau một trận chiến, mọi người không tiêu hao cái gì.
- Tiếp tục, nê xử lý con vương thú cuối cùng, Thiên Vân sơn sẽ bị dọn sạch.
Chu Mật nói, đây là tâm nguyện mười mấy đời của Chu gia, bây giờ chỉ kém một tia là có thể hoàn thành, tự nhiên càng làm người Chu gia hưng phấn, mặc dù bọn họ đã trả giá bằng mấy trăm sinh mạng.
Chu Mễ Dương nhìn Lăng Hàn một chút, hắn nở nụ cười đầy sát cơ, bởi vậy, hắn lập tức thu liễm nụ cười.
Lăng Hàn lắc đầu:
- Con vương thú cuối cùng sẽ giao cho các ngươi xử lý.
Nhưng Lưu Sấm đang chờ ở bên ngoài, sau lưng còn có một ít kẻ đến từ bên ngoài.
A, đến xem náo nhiệt sao?
Lưu Sấm ngạo nghễ, hắn đã quên đi lo lắng sau lần bại trận trước Lăng Hàn, đây là đương nhiên, hắn đã đột phá Bát Đỉnh, lại thêm Tiên Đỉnh vượt qua cấp độ Hoàng Kim, đương nhiên hắn tự tin ngập trời, cho rằng mình là thiên hạ vô địch.
- Lăng Hàn, quỳ xuống!
Hắn lạnh lùng quát lớn.
Lăng Hàn bật cười:
- Chỉ vừa đột phá Bát Đỉnh, như thế nào, ngươi cho rằng mình thiên hạ vô địch?
Tất cả mọi người lắc đầu, cảm thấy Lăng Hàn quá tự tin.
Thất Đỉnh và Bát Đỉnh chênh lệch bao lớn?
Từ bài danh trên tinh võng, bài danh Thất Đỉnh đại khái từ năm mươi đến một trăm, mà Bát Đỉnh từ mười đến năm mươi, chỉ có tuyệt thế thiên kiêu tu ra Cửu Đỉnh mới có thể tiến vào mười vị trí đầu.
Đáng tiếc là, Bắc Thiên vực không có bất kì người nào tu ra Cửu Đỉnh, cho nên không ai chen vào mười vị trí đầu.
Nghe nói, tu ra Cửu Đỉnh, khi chiến đấu có thể bộc phát chín Tiên Đỉnh cùng xuất hiện, khi đó có uy năng lớn lao, căn bản không cần ra tay đã làm cường giả Bát Đỉnh nằm xuống.
Chênh lệch quá lớn.
Bắc Thiên vực không có chí cường giả Cửu Đỉnh, như vậy Bát Đỉnh chính là đỉnh cấp, chí ít trong một mẫu ba phần đất Bắc Thiên vực này, đúng là vô địch cùng cảnh giới.
Lưu Sấm bật cười, hắn lắc đầu:
- Sâu kiến mà thôi, ngươi làm sao biết biết Bát Đỉnh cường đại!
Lăng Hàn ngoắc ngoắc ngón tay:
- Đến, ta dạy cho ngươi biết làm người như thế nào!
- Lăng Hàn, ngươi thật ngông cuồng!
Lưu Sấm nhanh chân tới gần Lăng Hàn, hắn vận chuyển Tiên Đỉnh, Tiên Đỉnh như xích kim, nhưng lại có vầng sáng của ngọc thạch.
Nhưng khi Tiên Đỉnh chấn động, sắc mặt mọi người thay đổi.
Thật là đáng sợ, từng đạo hung uy bộc phát, nội tâm mọi người sinh ra hàn ý.
Đây là Tiên Đỉnh siêu việt Hoàng Kim Đỉnh, hơn nữa còn là Bát Đỉnh, cả hai điệp gia với nhau, Lưu Sấm đã vô địch trong Bắc Thiên vực.
- Lưu Sấm hiện tại có thể xông lên bài danh thứ mấy trên tinh võng?
- Ta cảm thấy, cho dù là Lục Kỳ cũng không có mạnh như vậy.
- Tê, như vậy ít nhất đứng trước bài danh hai mươi rồi?
- Đương nhiên, Bát Đỉnh đã không kém gì Lục Kỳ, huống chi Tiên Đỉnh của Lưu Sấm còn tiến thêm một bước?
- Kim Ngọc Tiên Đỉnh, cao hơn một tầng!
Tất cả mọi người cảm thán, có người tận mắt nhìn thấy Lăng Hàn đánh bại Lục Kỳ, hiện tại cũng cảm thấy hắn không có phần thắng.
Bởi vì Lưu Sấm quá mạnh.
Lưu Sấm đi rất chậm, dường như hắn muốn chơi mèo vờn chuột, hắn muốn Lăng Hàn trải nghiệm sợ hãi, sau đó mới đánh bại hắn trước mặt mọi người, bị tất cả mọi người dùng khinh bỉ ánh mắt nhìn chằm chằm.
- Thần phục!
Hắn cao ngạo nói một câu.
Lăng Hàn cười một tiếng, giơ tay phải lên:
- Bại ngươi, chỉ cần một chiêu.
Cuồng ngạo, đúng là quá cuồng ngạo.
Lưu Sấm hít sâu một hơi, hắn định dùng tuyệt chiêu mạnh nhất đánh bại Lăng Hàn.
Đúng lúc này, Lăng Hàn điểm nhẹ về phía hắn.
Một tia điện bay đi, điện quang nhanh đến mức không hợp thói thường.
Sau đó nhìn thấy Lưu Sấm bay ra ngoài, bành, hắn đụng mạnh vào một ngọn núi ở phía sau, sau đó biến mất trong đó.
Cát đá và tro bụi bay tứ tung.
Tất cả mọi người trợn mắt hốc mồm, chết lặng nhìn chằm chằm tay phải của Lăng Hàn.
Chỉ điểm nhẹ mà thôi, Lưu Sấm đã bay đi.
Khốn kiếp, ngươi quá biến thái rồi.
Đây chính là Bát Đỉnh!
Bát Đỉnh không thể địch lại một ngón tay của Lăng Hàn, chẳng lẽ Lăng Hàn là Cửu Đỉnh?
Cũng không nghĩ một chút, lúc trước Lăng Hàn còn ở Lục Đỉnh đã có thể đánh ngang tay với thiên kiêu Bát Đỉnh như Lục Kỳ, hiện tại hắn chẳng những bước vào Thất Đỉnh, hơn nữa lôi đình thần mang có thể sánh ngang Đế thuật.
Cho nên, đừng nhìn Lăng Hàn chỉ điểm một ngón tay nhẹ nhàng, nhưng thật ra nó không khác gì hắn toàn lực vận dụng Yêu Hầu quyền, một chiêu đánh bại Lưu Sấm thì có gì khó khăn?
Đúng rồi!
Nghĩ đến Yêu Hầu quyền, Lăng Hàn hiểu ra, hắn quay người vào trong lều vải và cảm ngộ.
Cái này.
Tất cả mọi người im lặng, đánh bại một tên Bát Đỉnh, lại làm như không có việc gì và quay vào trong lều vải, người ta không đặt Lưu Sấm trong lòng cỡ nào?
Lúc này, Lưu Sấm thật sự tự rước lấy nhục, chẳng những không thể đánh bại Lăng Hàn, hơn nữa còn bị làm nhục.
Người ta không xem hắn thành đối thủ.
Chỉ một giờ sau, Lăng Hàn cười to.
Rốt cuộc hắn nắm giữ Yêu Hầu quyền thức thứ hai!
Việc này đáng để hắn hưng phấn, bởi vì đây chính là Đế thuật.
Hắn tinh tế suy nghĩ, hai thức Yêu Hầu quyền liên hệ với nhau, nếu như tách ra sử dụng, uy lực thức thứ nhất cùng thức thứ hai không có sự khác biệt, nhưng nếu như sử dụng cùng nhau, uy lực thức thứ hai sẽ mạnh gấp đôi thức thứ nhất.
Lăng Hàn rất chờ mong, nếu hắn liên tục đánh ra bốn thức thậm chí chín thức thì sao, uy lực sẽ gia tăng cỡ nào?
- Lăng Hàn!
Lúc này, bên ngoài có tiếng kêu vọng vào.
Lăng Hàn mở lều vải ra nhìn, hắn nhìn thấy Chu Mễ Dương đang đứng ở bên ngoài.
- Tại sao không gọi thúc thúc?
Lăng Hàn từ tốn nói.
Hắn và Chu Mật ngang hàng luận giao, Chu Mễ Dương gọi thẳng tên của hắn chính là bất kính.
Chu Mễ Dương hừ một tiếng, tự nhiên cực kỳ khó chịu, nhưng nghĩ tới phụ thân dặn dò, hắn cúi đầu nói:
- Gia phụ đã chờ ngươi rất lâu.
- Nha.
Lăng Hàn gật đầu, cũng không có giải thích, càng không nói xin lỗi, như vậy càng làm Chu Mễ Dương tức giận.
Bọn họ đi gặp Chu Mật, kỳ thật cũng không phải đại sự gì, bởi vì Chu gia đã tu chỉnh xong, có thể tiếp tục càn quét ba con vương thú còn lại.
Con vương thú thứ sáu là đại thú Sinh Đan hậu kỳ, đương nhiên cũng không dễ đối phó, mấu chốt là, nó sẽ còn kêu gọi tiểu đệ, từ đó dẫn tới thú triều đầy núi.
Mặc dù con vương thú này bị xử lý rất nhanh, nhưng thú triều đã hình thành, cho nên vẫn tạo thành phá hoại rất lớn.
Lần này cần thời gian khôi phục.
Lăng Hàn hành tẩu trong núi, hắn đang tìm kiếm vật chất thần tính, lúc này hắn sẽ không mở ra, mà là cất giấu lưu cho Nữ Hoàng, Hổ Nữu.
Thứ tốt như thế, đương nhiên không chê nhiều.
Khoan hãy nói, vận khí của Lăng Hàn thật sự không kém, hắn đi dạo trong núi ba ngày, hắn lại tìm ra hai phần vật chất thần tính, nói ra tuyệt đối sẽ làm hâm mộ chết vô số người.
Mỗi người hoặc nhiều hoặc ít đều có chút thu hoạch, có người đạt được tiên dược, có người đạt được vật chất thần tính, nhưng không ai đạt được tiên hà trân quý hơn trừ Lăng Hàn, nhưng đây chính là thu hoạch trong Thiên Vân sơn.
Nghỉ ngơi mấy ngày, tiếp tục càn quét.
Sau một trận chiến, mọi người không tiêu hao cái gì.
- Tiếp tục, nê xử lý con vương thú cuối cùng, Thiên Vân sơn sẽ bị dọn sạch.
Chu Mật nói, đây là tâm nguyện mười mấy đời của Chu gia, bây giờ chỉ kém một tia là có thể hoàn thành, tự nhiên càng làm người Chu gia hưng phấn, mặc dù bọn họ đã trả giá bằng mấy trăm sinh mạng.
Chu Mễ Dương nhìn Lăng Hàn một chút, hắn nở nụ cười đầy sát cơ, bởi vậy, hắn lập tức thu liễm nụ cười.
Lăng Hàn lắc đầu:
- Con vương thú cuối cùng sẽ giao cho các ngươi xử lý.
/5357
|