Không thể xông vào.
Lăng Hàn đã có phán đoán, hiện tại chỉ có thể đi vào tử cửa chính.
Ngôi miếu rất lớn, cho nên Lăng Hàn bỏ ra gần nửa giờ, rốt cuộc hắn đã đi tới cửa lớn.
Cửa ra vào có hai pho tượng đá tọa trấn, mỗi một tượng đá đều hung thần ác sát, trong tay một pho tượng đè ép một con rồng, một người đè lên con hổ.
Hàng Long Phục Hổ La Hán?
Trừ hai pho tượng đá này ra, cửa ra vào còn có một ít người vây xem.
Tượng đá có cái gì tốt mà vây xem?
Lăng Hàn đang nói thầm, đột nhiên nhìn thấy có người đi vào cửa lớn.
Sau đó hắn đi ra vài bước, hắn nhìn thấy tượng đá phục hổ sống lại, con mãnh hổ lao ra ngoài tấn công người kia.
Bành! Bành! Bành!
Hai bên đại chiến với nhau, con mãnh hổ này là hung thú Chú Đỉnh, hơn nữa chiến lực nhất định vượt qua Tứ Đỉnh, nó lao lên cắn xé rất nhức đầu.
Chiến đấu mười mấy chiêu, mảnh hổ quất cái đuôi như thép về phía đối thủ, người kia bị đánh bay ra ngoài, nôn ra máu liên tục.
Con mãnh hổ không thừa thắng truy kích, nó trở về bên cạnh tượng đá và hóa thành tượng đá.
Khó trách có nhiều người vây xem như vậy, thì ra không có thực lực tiến lên.
Hả?
Lăng Hàn quay đầu nhìn lại, hắn nhìn thấy có ba người tiếp cận, không phải ba Sinh Đan Đổng gia là ai?
Tạm thời né tránh sao?
Lăng Hàn lập tức bác bỏ suy nghĩ đó.
Không được, nếu như ba người Đổng gia lưu một người chặn hắn ở cửa ra vào, hắn dựa vào cái gì tiến vào trong miếu?
Hắn thấy ba người Đổng gia, ba người Đổng gia không phát hiện ra hắn?
Cho nên, Lăng Hàn không chút do dự, hắn lao về phía cửa.
Hắn muốn cướp tiến vào trong miếu trước.
Ngay sau đó mãnh hổ sống lại và tấn công Lăng Hàn.
Bành!
Lăng Hàn đánh ra một quyền, con mãnh hổ kia bị đánh bay, căn bản khó cản một kích của hắn.
Phốc!
Người xung quanh ngạc nhiên, chiến lực quá kinh khủng.
Sau mãnh hổ không còn chướng ngại, Lăng Hàn lập tức tiến vào trong miếu.
Ba người Đổng gia cũng giết tới, bọn họ muốn truy kích vào trong, pho tượng Hàng Long khôi phục, ngay cả đầu rồng cũng lao tới, mà là pho tượng La Hán tấn công.
Khốn kiếp, Chân Ngã cảnh.
Ba người Đổng gia hoảng hốt, bọn họ không dám xông lên.
Còn tốt, pho tượng đá không truy kích, người và rồng người đều về, sau đó biến thành pho tượng lần nữa.
Đây là cái quỷ gì?
- Ba vị tiền bối, nơi này chỉ có thể khiêu chiến một mình, thạch hổ đối ứng với Chú Đỉnh, Thạch Long đối ứng Sinh Đan, nếu nhiều người tiến lên sẽ có thạch nhân Sinh Đan cảnh thậm chí thạch nhân Chân Ngã cảnh xuất thủ.
Một người giải thích, cũng muốn nịnh bợ ba người Đổng gia.
Ba người Đổng gia đạt được đáp án, không người nào dám khinh thường, Chú Đỉnh nho nhỏ cũng nghĩ được bọn họ xem trọng?
- Ta tới trước.
Đổng Khiếu nói.
- Ân!
Hai người Đổng Vĩnh Ninh đều gật đầu.
Đổng Khiếu tiến lên, quả nhiên, chỉ có thạch long khôi phục và lao tới.
Nhưng chiến lực của thạch long quá lớn, Đổng Khiếu không thể địch lại, chỉ sau hai mươi chiêu, hắn đã chật vật không chịu nổi, trên người đã bị thương vài chỗ.
Gương mặt ba người Đổng gia tối tăm.
Lăng Hàn đánh một kích là qua ải, nhưng Đổng Khiếu liều mạng cũng chỉ miễn cưỡng chạy về, chênh lệch to lớn cỡ nào.
Không thể không nói, trong cùng giai, có người nào mạnh hơn ác tử kia?
Làm sao bây giờ?
Bọn họ hùng tâm bừng bừng đến đây, hiện tại còn không vào được cửa lớn, còn chơi cái gì?
- Chỉ có chờ càng nhiều Sinh Đan cảnh đến đây, hợp lực đánh bại thạch nhân kia.
Ba người nhìn nhau, sau đó đưa ra kết luận.
...
Lăng Hàn vừa tiến vào trong miếu, hắn phát hiện sắc trời đã tối lại.
Trên không trung không có mây đen bao phủ, ở bên ngoài cũng rất tối, nhưng nhất định không có tối như vậy, cũng không phải không có tia sáng, mà là một loại ý cảnh hắc ám, có hàn ý tận xương.
Thậm chí, Lăng Hàn có thể nhìn thấy trong không khí có từng hình bóng tối tăm đang bay, giống như quỷ vật.
- Úm!
Hắn hét lớn một tiếng, Lục Tự Minh Vương chú của Phật tộc chuyên khắc tà vật.
Hắn vừa quát lớn, toàn thân sáng lên giống như cao tăng đắc đạo.
Oanh, chữ “Úm” hóa thành phật quang bao phủ chung quanh, cũng xua tan hắc ám chung quanh, ngay cả quỷ vật cũng tan rã như băng tuyết gặp lửa, tất cả hóa thành tro bụi trong nháy mắt.
Nhưng vừa quát lớn, bóng tối vô tận lại ập tới, nó nhanh chóng thôn phệ tia sáng, bóng đen giống như cá mập ngửi thấy mùi máu tanh, chúng tranh nhau lao tới.
Hắn chỉ là một người đi đường Giáp, vốn không có người nào chú ý tới hắn, nhưng đột nhiên hắn tỏa ra hào quang chói mắt không ai sánh bằng.
Phật tộc Lục Tự Minh Vương chú khắc chế tà vật, nhưng trái lại nó cũng kéo thù hận của tà vật.
Nước có thể dập lửa, nhưng gặp được lửa ngập trời, phải dựa vào bao nhiêu nước mới có thể dập tắt.
Lăng Hàn không tiếp tục dùng Lục Tự Minh Vương chú, hắn đấm ra một quyền, hắn muốn xem những bóng đen có bao nhiêu chiến lực.
Nhưng trúng một quyền của hắn, bóng đen kia lông tóc không thương, ngược lại còn tấn công hắn.
Lăng Hàn lại vận chuyển Thiên Đạo Hỏa, hiệu quả lập tức khác biệt.
Bóng đen nhìn như không có thực thể, cho nên sau khi hắn đánh ra một quyền, lực lượng đáng sợ ập tới, nhưng bây giờ lại có một phần thực thể lộ ra và bị hắn đánh trúng.
Ầm, lực lượng cường đại bộc phát, hắn đấm ra một quyền, lại có mấy bóng đen vặn vẹo và bị hắn xé rách.
Nhưng số lượng bóng đen quá nhiều, sau khi bị đánh nát vài cái, có càng nhiều bóng đen đánh tới.
Khốn kiếp, Lăng Hàn vội vàng đổi hướng, kiến nhiều cắn chết voi, hắn cũng không muốn bị những quái vật kia vây quanh.
Còn tốt, mặc dù nơi này bị bóng tối bao phủ nhưng cũng không phải mỗi khu vực đều có bóng đen, hơn nữa tốc độ di chuyển của bóng đen cũng không phải rất nhanh, chỉ sau vài bước, hắn đã bỏ qua rất nhiều bóng đen.
A, vì cái gì nơi này giống thần miếu Phật tộc trên Nguyệt Hoa tinh?
Nó có quan hệ gì với Phật tộc?
Lăng Hàn nhìn thấy một gốc cây, nhưng cũng không phải là Bồ Đề, mà là một gốc cây liễu, nhưng khác biệt với cây liễu bình thường chính là, toàn thân cây liễu đen nhánh, hiển nhiên đã lây nhiễm ma tính.
Hắn nhìn thật cẩn thận, cây liễu này có lá khác với các cây liễu khác.
Thú vị.
Nhưng cây liễu tỏa ra sinh cơ bừng bừng nhưng tuyệt đối không phải tiên thụ có thể dựng dục ra Linh Thần thọ tâm gia tăng thọ nguyên của võ giả.
Cũng phải, nếu là như thế, thần liễu quá nhiều, chỉ có một mình hắn tiến vào nơi đây hay sao?
Lăng Hàn cũng không tin trước kia không có ai tiến vào nơi này.
Hắn tiếp tục đi tới, Hắc Thiên miếu to lớn kinh người, hơn nữa còn khả năng có không gian khác, cũng chứa mấy vạn vài ức người.
A, không phải nói nơi có tử quang sôi trào, chỉ cần đụng chạm một chút, người sống sẽ biến thành người chết?
Lăng Hàn suy đoán đó chính là tiên hà, trước đó tia sáng lôi đình chưa bị thu vào đã đáng sợ không gì sánh kịp, ngay cả Sinh Đan cảnh cũng bị đánh chết. Mà Ma Nguyên vực cũng chính là cấp bậc Sinh Đan, Chân Ngã, còn có tử quang trong truyền thuyết.
Vấn đề là, tia sáng kia đâu?
Lăng Hàn đã có phán đoán, hiện tại chỉ có thể đi vào tử cửa chính.
Ngôi miếu rất lớn, cho nên Lăng Hàn bỏ ra gần nửa giờ, rốt cuộc hắn đã đi tới cửa lớn.
Cửa ra vào có hai pho tượng đá tọa trấn, mỗi một tượng đá đều hung thần ác sát, trong tay một pho tượng đè ép một con rồng, một người đè lên con hổ.
Hàng Long Phục Hổ La Hán?
Trừ hai pho tượng đá này ra, cửa ra vào còn có một ít người vây xem.
Tượng đá có cái gì tốt mà vây xem?
Lăng Hàn đang nói thầm, đột nhiên nhìn thấy có người đi vào cửa lớn.
Sau đó hắn đi ra vài bước, hắn nhìn thấy tượng đá phục hổ sống lại, con mãnh hổ lao ra ngoài tấn công người kia.
Bành! Bành! Bành!
Hai bên đại chiến với nhau, con mãnh hổ này là hung thú Chú Đỉnh, hơn nữa chiến lực nhất định vượt qua Tứ Đỉnh, nó lao lên cắn xé rất nhức đầu.
Chiến đấu mười mấy chiêu, mảnh hổ quất cái đuôi như thép về phía đối thủ, người kia bị đánh bay ra ngoài, nôn ra máu liên tục.
Con mãnh hổ không thừa thắng truy kích, nó trở về bên cạnh tượng đá và hóa thành tượng đá.
Khó trách có nhiều người vây xem như vậy, thì ra không có thực lực tiến lên.
Hả?
Lăng Hàn quay đầu nhìn lại, hắn nhìn thấy có ba người tiếp cận, không phải ba Sinh Đan Đổng gia là ai?
Tạm thời né tránh sao?
Lăng Hàn lập tức bác bỏ suy nghĩ đó.
Không được, nếu như ba người Đổng gia lưu một người chặn hắn ở cửa ra vào, hắn dựa vào cái gì tiến vào trong miếu?
Hắn thấy ba người Đổng gia, ba người Đổng gia không phát hiện ra hắn?
Cho nên, Lăng Hàn không chút do dự, hắn lao về phía cửa.
Hắn muốn cướp tiến vào trong miếu trước.
Ngay sau đó mãnh hổ sống lại và tấn công Lăng Hàn.
Bành!
Lăng Hàn đánh ra một quyền, con mãnh hổ kia bị đánh bay, căn bản khó cản một kích của hắn.
Phốc!
Người xung quanh ngạc nhiên, chiến lực quá kinh khủng.
Sau mãnh hổ không còn chướng ngại, Lăng Hàn lập tức tiến vào trong miếu.
Ba người Đổng gia cũng giết tới, bọn họ muốn truy kích vào trong, pho tượng Hàng Long khôi phục, ngay cả đầu rồng cũng lao tới, mà là pho tượng La Hán tấn công.
Khốn kiếp, Chân Ngã cảnh.
Ba người Đổng gia hoảng hốt, bọn họ không dám xông lên.
Còn tốt, pho tượng đá không truy kích, người và rồng người đều về, sau đó biến thành pho tượng lần nữa.
Đây là cái quỷ gì?
- Ba vị tiền bối, nơi này chỉ có thể khiêu chiến một mình, thạch hổ đối ứng với Chú Đỉnh, Thạch Long đối ứng Sinh Đan, nếu nhiều người tiến lên sẽ có thạch nhân Sinh Đan cảnh thậm chí thạch nhân Chân Ngã cảnh xuất thủ.
Một người giải thích, cũng muốn nịnh bợ ba người Đổng gia.
Ba người Đổng gia đạt được đáp án, không người nào dám khinh thường, Chú Đỉnh nho nhỏ cũng nghĩ được bọn họ xem trọng?
- Ta tới trước.
Đổng Khiếu nói.
- Ân!
Hai người Đổng Vĩnh Ninh đều gật đầu.
Đổng Khiếu tiến lên, quả nhiên, chỉ có thạch long khôi phục và lao tới.
Nhưng chiến lực của thạch long quá lớn, Đổng Khiếu không thể địch lại, chỉ sau hai mươi chiêu, hắn đã chật vật không chịu nổi, trên người đã bị thương vài chỗ.
Gương mặt ba người Đổng gia tối tăm.
Lăng Hàn đánh một kích là qua ải, nhưng Đổng Khiếu liều mạng cũng chỉ miễn cưỡng chạy về, chênh lệch to lớn cỡ nào.
Không thể không nói, trong cùng giai, có người nào mạnh hơn ác tử kia?
Làm sao bây giờ?
Bọn họ hùng tâm bừng bừng đến đây, hiện tại còn không vào được cửa lớn, còn chơi cái gì?
- Chỉ có chờ càng nhiều Sinh Đan cảnh đến đây, hợp lực đánh bại thạch nhân kia.
Ba người nhìn nhau, sau đó đưa ra kết luận.
...
Lăng Hàn vừa tiến vào trong miếu, hắn phát hiện sắc trời đã tối lại.
Trên không trung không có mây đen bao phủ, ở bên ngoài cũng rất tối, nhưng nhất định không có tối như vậy, cũng không phải không có tia sáng, mà là một loại ý cảnh hắc ám, có hàn ý tận xương.
Thậm chí, Lăng Hàn có thể nhìn thấy trong không khí có từng hình bóng tối tăm đang bay, giống như quỷ vật.
- Úm!
Hắn hét lớn một tiếng, Lục Tự Minh Vương chú của Phật tộc chuyên khắc tà vật.
Hắn vừa quát lớn, toàn thân sáng lên giống như cao tăng đắc đạo.
Oanh, chữ “Úm” hóa thành phật quang bao phủ chung quanh, cũng xua tan hắc ám chung quanh, ngay cả quỷ vật cũng tan rã như băng tuyết gặp lửa, tất cả hóa thành tro bụi trong nháy mắt.
Nhưng vừa quát lớn, bóng tối vô tận lại ập tới, nó nhanh chóng thôn phệ tia sáng, bóng đen giống như cá mập ngửi thấy mùi máu tanh, chúng tranh nhau lao tới.
Hắn chỉ là một người đi đường Giáp, vốn không có người nào chú ý tới hắn, nhưng đột nhiên hắn tỏa ra hào quang chói mắt không ai sánh bằng.
Phật tộc Lục Tự Minh Vương chú khắc chế tà vật, nhưng trái lại nó cũng kéo thù hận của tà vật.
Nước có thể dập lửa, nhưng gặp được lửa ngập trời, phải dựa vào bao nhiêu nước mới có thể dập tắt.
Lăng Hàn không tiếp tục dùng Lục Tự Minh Vương chú, hắn đấm ra một quyền, hắn muốn xem những bóng đen có bao nhiêu chiến lực.
Nhưng trúng một quyền của hắn, bóng đen kia lông tóc không thương, ngược lại còn tấn công hắn.
Lăng Hàn lại vận chuyển Thiên Đạo Hỏa, hiệu quả lập tức khác biệt.
Bóng đen nhìn như không có thực thể, cho nên sau khi hắn đánh ra một quyền, lực lượng đáng sợ ập tới, nhưng bây giờ lại có một phần thực thể lộ ra và bị hắn đánh trúng.
Ầm, lực lượng cường đại bộc phát, hắn đấm ra một quyền, lại có mấy bóng đen vặn vẹo và bị hắn xé rách.
Nhưng số lượng bóng đen quá nhiều, sau khi bị đánh nát vài cái, có càng nhiều bóng đen đánh tới.
Khốn kiếp, Lăng Hàn vội vàng đổi hướng, kiến nhiều cắn chết voi, hắn cũng không muốn bị những quái vật kia vây quanh.
Còn tốt, mặc dù nơi này bị bóng tối bao phủ nhưng cũng không phải mỗi khu vực đều có bóng đen, hơn nữa tốc độ di chuyển của bóng đen cũng không phải rất nhanh, chỉ sau vài bước, hắn đã bỏ qua rất nhiều bóng đen.
A, vì cái gì nơi này giống thần miếu Phật tộc trên Nguyệt Hoa tinh?
Nó có quan hệ gì với Phật tộc?
Lăng Hàn nhìn thấy một gốc cây, nhưng cũng không phải là Bồ Đề, mà là một gốc cây liễu, nhưng khác biệt với cây liễu bình thường chính là, toàn thân cây liễu đen nhánh, hiển nhiên đã lây nhiễm ma tính.
Hắn nhìn thật cẩn thận, cây liễu này có lá khác với các cây liễu khác.
Thú vị.
Nhưng cây liễu tỏa ra sinh cơ bừng bừng nhưng tuyệt đối không phải tiên thụ có thể dựng dục ra Linh Thần thọ tâm gia tăng thọ nguyên của võ giả.
Cũng phải, nếu là như thế, thần liễu quá nhiều, chỉ có một mình hắn tiến vào nơi đây hay sao?
Lăng Hàn cũng không tin trước kia không có ai tiến vào nơi này.
Hắn tiếp tục đi tới, Hắc Thiên miếu to lớn kinh người, hơn nữa còn khả năng có không gian khác, cũng chứa mấy vạn vài ức người.
A, không phải nói nơi có tử quang sôi trào, chỉ cần đụng chạm một chút, người sống sẽ biến thành người chết?
Lăng Hàn suy đoán đó chính là tiên hà, trước đó tia sáng lôi đình chưa bị thu vào đã đáng sợ không gì sánh kịp, ngay cả Sinh Đan cảnh cũng bị đánh chết. Mà Ma Nguyên vực cũng chính là cấp bậc Sinh Đan, Chân Ngã, còn có tử quang trong truyền thuyết.
Vấn đề là, tia sáng kia đâu?
/5357
|