- Ngươi là truyền nhân của A Hàm!
Đột nhiên Khang Tinh Hải lên tiếng, sau đó đưa tay phải ra bóp cổ Cát Tường Thiên.
Càng làm cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn, bởi vì hắn bị Lăng Hàn chế trụ nên không thể động đậy.
Nhưng thực lực Cát Tường Thiên không yếu, nàng khẽ xướng một tiếng phật ngữ, trên người tỏa ra quang thuẫn màu vàng.
Bành!
Khang Tinh Hải vươn tay cũng bị quang thuẫn ngăn cản.
Hắn sững sờ, dường như không nghĩ tới thực lực của mình yếu như vậy, mặt mũi đầy kinh ngạc.
- Ta là ai?
Hắn giống như đột hóa thành một triết nhân, hỏi ra một vấn đề vĩnh hằng.
Lăng Hàn xuất thủ, một bàn tay đập vào ót của hắn, lực lượng cường đại tỏa ra, bành, Khang Tinh Hải ngã xuống, hắn lại lâm vào trạng thái hôn mê. Trước khi nhắm mắt hắn còn nhìn sang Lăng Hàn một chút.
Ánh mắt kia… Không cách nào hình dung, giống như có thể xâm nhập linh hồn.
Khốn kiếp, dường như hắn bị tồn tại cường đại để mắt tới.
Lăng Hàn thở dài, tại sao lại nhìn hắn?
- Đúng rồi, A Hàm là ai?
Hắn hỏi Cát Tường Thiên.
Cát Tường Thiên không nói, giống như nàng đang lâm vào khiếp sợ, một lúc sau mới nói:
- Phật Tổ pháp hiệu A Hàm.
A, A Hàm chính là Phật Tổ, chính là người khai sáng Phật tộc, cường giả vô thượng thành tựu Tổ Vương, vô địch một thời đại.
Chờ chút, A Hàm Phật Tổ là người thời đại nào, nhìn vẻ mặt của Khang Tinh Hải vừa rồi, giống như hắn nhận biết A Hàm Phật Tổ, chẳng lẽ là lão quái vật?
- Đây rõ ràng chính là Phật miếu, hơn nữa ý chí bên trong thức hải của Khang Tinh Hải lại nhận biết Phật Tổ, ngươi khẳng định biết cái gì đó!
Lăng Hàn nhìn về phía Cát Tường Thiên.
Cát Tường Thiên hơi biến sắc, thản nhiên nói:
- Bần ni không biết gì cả.
- Uy, ta nói sư thái, người xuất gia không nói dối, nếu bị Phật Tổ ghét bỏ, chỉ có thể hoàn tục lập gia đình sinh con.
Lăng Hàn cố ý ép buộc.
Nhưng bị sức thừa nhận của Thánh Nữ Phật tộc vượt xa hắn tưởng tượng, nàng thờ ơ, thậm chí còn không thèm quan tâm tới hắn, nàng tiếp tục thi triển Lục Tự Minh Vương chú với Khang Tinh Hải.
Nàng siêu độ vong hồn trong người Khang Tinh Hải, một lần lại một lần, chí ít mấy chục lần sau, Khang Tinh Hải mới mở mắt ra, sắc mặt hắn rất yếu ớt, ánh mắt mờ mịt:
- A, tại sao ta ở nơi này? Đầu đau quá!
Hắn bò dậy, sờ lên đầu, hắn phát hiện đầu bị đánh sưng lên.
Ai làm?
Lúc trước hắn ở trong đại điện, ngọn đèn tắt đột ngột, sau đó một cơn âm phong ập tới, ngay sau đó hắn mất đi ý thức.
Chẳng lẽ là Lăng Hàn?
Hắn nhìn Lăng Hàn, trong lòng có chút hoài nghi, luôn cảm thấy việc này là tác phong của Lăng Hàn.
Lăng Hàn mặc kệ hắn, hắn không có chút hứng thú nào với Khang Tinh Hải, làm hắn hiếu kỳ chính là Cát Tường Thiên, nữ nhân này khẳng định biết rõ không ít về Hắc Thiên miếu, bởi vì miệng quá cứng nên nàng không nói ra cái gì.
Cát Tường Thiên lại giải thích, trước đó trong điện phát sinh chuyện quỷ dị, nàng và Lăng Hàn kịp thời chạy ra ngoài, Khang Tinh Hải bất hạnh trúng chiêu, bị tà linh phụ thân, là nàng xua tan giúp hắn.
- Tê!
Khang Tinh Hải nhe răng, lúc này hắn mới phát hiện, sinh mệnh nguyên lực của mình tổn thất nghiêm trọng, hắn khóc không ra nước mắt, mặc dù hắn hấp thu chỗ tốt từ ngọn đèn Thánh Nhân, tăng lên thể chất, nhưng sinh mệnh nguyên lực hao tổn nhiều như thế, hắn ăn thua thiệt quá nhiều.
- Khó trách đồn đại nói, bên trong Hắc Thiên miếu có quang hoa diệu động, sẽ làm cho sinh linh tử vong.
Cát Tường Thiên thản nhiên nói:
- Xem ra, đúng là Tà Linh này.
Lăng Hàn nghe xong đã im lặng.
Đây là tà linh đơn giản hay sao?
Rõ ràng là lão quái vật nhận biết A Hàm Phật Tổ, hắn đụng vào ý chí như thế, hiện tại vừa mới tỉnh dậy, thậm chí chỉ là một đạo tàn phiến đã mạnh tới mức không thể tưởng tượng nổi, nếu như là tà linh cũng không phải Cát Tường Thiên có thể xua đi.
Nhưng nàng tràn ngập lòng tin như thế, Lăng Hàn cảm thấy không hiểu.
Đối phương tuyệt đối không ngu xuẩn như vậy.
Cho nên, nữ nhân này khẳng định nắm giữ bí mật hạch tâm nào đó mới có thể có nắm chắc như thế.
- A, vậy thì cáo từ.
Lăng Hàn phất tay với Cát Tường Thiên, Thánh Nữ Phật tộc là người có tâm cơ thâm trầm, lúc nào cũng có thể bán ngươi đi, cho nên, mỗi người nên đi mỗi ngả.
- Muốn chạy?
Khang Tinh Hải không buông tha, lần trước hắn muốn ra tay với Lăng Hàn, bởi vì về sau phát sinh dị biến nên hắn không động thủ.
Nhưng không có nghĩa hắn quên đi như vậy.
Lăng Hàn nhìn hắn một cái, trong ánh mắt đầy thương hại.
Gia hỏa này căn bản không biết, vừa rồi đã bị hắn thu thập một trận.
Lăng Hàn quay người rời đi, đưa lưng phất tay về phía Cát Tường Thiên cùng Khang Tinh Hải.
Khang Tinh Hải muốn truy kích, lại bị Cát Tường Thiên ngăn cản.
Lăng Hàn tiếp tục tiến lên, nơi này có rất nhiều đại điện, song song vài chục tòa, vào sâu hơn còn có vài trăm tòa đại điện.
Hắn nhìn một chút, trong mỗi đại điện đều có ngọn đèn dầu, hiệu quả giống nhau, đều có thể tăng thể chất nhưng không có cách gì tiếp tục lâu, chẳng mấy chốc sẽ dập tắt, sau đó xuất hiện chuyện quỷ dị.
Lăng Hàn đã làm ra phản ứng trước tiên, hắn vẫn bị “ám toán”, bị người ta lưu dấu tay sau lưng.
Lần một lần hai không có việc gì, nhưng số lần càng nhiều, hắn phát hiện trong cơ thể có âm khí làm máu của hắn lạnh lẽo hơn trước.
Hắn vội vàng phát động Lục Tự Minh Vương chú, hắn muốn xua tan âm khí.
Sau khi xua tan vài chục lần, lúc này Lăng Hàn mới cảm giác thân thể ấm áp hơn một chút.
Trong miếu thờ này chôn vùi tồn tại như thế nào, cầm thi thể Thánh Nhân luyện thành thi dầu, thậm chí nhận biết A Hàm Phật Tổ thời kỳ viễn cổ, địa vị to lớn dọa người.
Nước rất sâu.
Lăng Hàn cảm giác áp bách, hắn cũng mặc kệ Hắc Thiên thần liễu gì đó, hắn tìm ra tiên hà sẽ chạy trốn thật nhanh.
Cứ đi như thế, rốt cục hắn phát hiện những người khác, nhưng thật nhiều người tinh thần uể oải, trên mặt, trên tay đều có dấu bàn tay màu xanh, người nào nhìn thấy cũng cảm giác bàng hoàng.
Oanh!
Nơi xa có đại chiến bộc phát, Lăng Hàn lướt tới..
Hắn vốn cho rằng có tiên hà xuất thế, không nghĩ tới là năm người tranh đoạt bồ đoàn.
Một cái bồ đoàn mà thôi, có gì hay mà tranh giành?
Lăng Hàn sử dụng nhãn thuật quan sát, hắn rất kinh ngạc, bồ đoàn kia không đơn giản, nhìn như cây trúc bện thành nhưng lại có từng đạo thần quang chớp động, còn có ký hiệu phù văn kinh người, giống như phù hợp một loại chân giải đại đạo nào đó.
Nếu ngồi trên bồ đoàn tu luyện, tất nhiên có thể hỗ trợ ngộ đạo, tu hành làm ít công to.
Khó trách năm người kia muốn tranh đoạt.
Lăng Hàn không chút khách khí, hắn lao tới.
- Cút!
Năm người đánh khó hòa giải, đang suy nghĩ làm sao dọn sạch đối thủ, độc chiếm bảo vật, Lăng Hàn lại còn thò tay vào, cho nên bọn họ nhắm vào trước tiên.
Lăng Hàn cười ha ha một tiếng, hắn phát động sát khí xung kích, ba ba ba ba, năm người trợn mắt sau đó mất đi ý thức.
Trừ phi cảnh giới vượt qua Lăng Hàn, bằng không hắn sử dụng sát khí xung kích là có thể giải quyết tất cả.
Lăng Hàn dễ dàng nhặt bồ đoàn lên, hắn vừa cầm bồ đoàn lên, tâm thần hắn bình an, hắn có cảm giác ngộ đạo.
Đây chính là một kiện bảo bối, có trợ giúp ngộ đạo.
Đột nhiên Khang Tinh Hải lên tiếng, sau đó đưa tay phải ra bóp cổ Cát Tường Thiên.
Càng làm cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn, bởi vì hắn bị Lăng Hàn chế trụ nên không thể động đậy.
Nhưng thực lực Cát Tường Thiên không yếu, nàng khẽ xướng một tiếng phật ngữ, trên người tỏa ra quang thuẫn màu vàng.
Bành!
Khang Tinh Hải vươn tay cũng bị quang thuẫn ngăn cản.
Hắn sững sờ, dường như không nghĩ tới thực lực của mình yếu như vậy, mặt mũi đầy kinh ngạc.
- Ta là ai?
Hắn giống như đột hóa thành một triết nhân, hỏi ra một vấn đề vĩnh hằng.
Lăng Hàn xuất thủ, một bàn tay đập vào ót của hắn, lực lượng cường đại tỏa ra, bành, Khang Tinh Hải ngã xuống, hắn lại lâm vào trạng thái hôn mê. Trước khi nhắm mắt hắn còn nhìn sang Lăng Hàn một chút.
Ánh mắt kia… Không cách nào hình dung, giống như có thể xâm nhập linh hồn.
Khốn kiếp, dường như hắn bị tồn tại cường đại để mắt tới.
Lăng Hàn thở dài, tại sao lại nhìn hắn?
- Đúng rồi, A Hàm là ai?
Hắn hỏi Cát Tường Thiên.
Cát Tường Thiên không nói, giống như nàng đang lâm vào khiếp sợ, một lúc sau mới nói:
- Phật Tổ pháp hiệu A Hàm.
A, A Hàm chính là Phật Tổ, chính là người khai sáng Phật tộc, cường giả vô thượng thành tựu Tổ Vương, vô địch một thời đại.
Chờ chút, A Hàm Phật Tổ là người thời đại nào, nhìn vẻ mặt của Khang Tinh Hải vừa rồi, giống như hắn nhận biết A Hàm Phật Tổ, chẳng lẽ là lão quái vật?
- Đây rõ ràng chính là Phật miếu, hơn nữa ý chí bên trong thức hải của Khang Tinh Hải lại nhận biết Phật Tổ, ngươi khẳng định biết cái gì đó!
Lăng Hàn nhìn về phía Cát Tường Thiên.
Cát Tường Thiên hơi biến sắc, thản nhiên nói:
- Bần ni không biết gì cả.
- Uy, ta nói sư thái, người xuất gia không nói dối, nếu bị Phật Tổ ghét bỏ, chỉ có thể hoàn tục lập gia đình sinh con.
Lăng Hàn cố ý ép buộc.
Nhưng bị sức thừa nhận của Thánh Nữ Phật tộc vượt xa hắn tưởng tượng, nàng thờ ơ, thậm chí còn không thèm quan tâm tới hắn, nàng tiếp tục thi triển Lục Tự Minh Vương chú với Khang Tinh Hải.
Nàng siêu độ vong hồn trong người Khang Tinh Hải, một lần lại một lần, chí ít mấy chục lần sau, Khang Tinh Hải mới mở mắt ra, sắc mặt hắn rất yếu ớt, ánh mắt mờ mịt:
- A, tại sao ta ở nơi này? Đầu đau quá!
Hắn bò dậy, sờ lên đầu, hắn phát hiện đầu bị đánh sưng lên.
Ai làm?
Lúc trước hắn ở trong đại điện, ngọn đèn tắt đột ngột, sau đó một cơn âm phong ập tới, ngay sau đó hắn mất đi ý thức.
Chẳng lẽ là Lăng Hàn?
Hắn nhìn Lăng Hàn, trong lòng có chút hoài nghi, luôn cảm thấy việc này là tác phong của Lăng Hàn.
Lăng Hàn mặc kệ hắn, hắn không có chút hứng thú nào với Khang Tinh Hải, làm hắn hiếu kỳ chính là Cát Tường Thiên, nữ nhân này khẳng định biết rõ không ít về Hắc Thiên miếu, bởi vì miệng quá cứng nên nàng không nói ra cái gì.
Cát Tường Thiên lại giải thích, trước đó trong điện phát sinh chuyện quỷ dị, nàng và Lăng Hàn kịp thời chạy ra ngoài, Khang Tinh Hải bất hạnh trúng chiêu, bị tà linh phụ thân, là nàng xua tan giúp hắn.
- Tê!
Khang Tinh Hải nhe răng, lúc này hắn mới phát hiện, sinh mệnh nguyên lực của mình tổn thất nghiêm trọng, hắn khóc không ra nước mắt, mặc dù hắn hấp thu chỗ tốt từ ngọn đèn Thánh Nhân, tăng lên thể chất, nhưng sinh mệnh nguyên lực hao tổn nhiều như thế, hắn ăn thua thiệt quá nhiều.
- Khó trách đồn đại nói, bên trong Hắc Thiên miếu có quang hoa diệu động, sẽ làm cho sinh linh tử vong.
Cát Tường Thiên thản nhiên nói:
- Xem ra, đúng là Tà Linh này.
Lăng Hàn nghe xong đã im lặng.
Đây là tà linh đơn giản hay sao?
Rõ ràng là lão quái vật nhận biết A Hàm Phật Tổ, hắn đụng vào ý chí như thế, hiện tại vừa mới tỉnh dậy, thậm chí chỉ là một đạo tàn phiến đã mạnh tới mức không thể tưởng tượng nổi, nếu như là tà linh cũng không phải Cát Tường Thiên có thể xua đi.
Nhưng nàng tràn ngập lòng tin như thế, Lăng Hàn cảm thấy không hiểu.
Đối phương tuyệt đối không ngu xuẩn như vậy.
Cho nên, nữ nhân này khẳng định nắm giữ bí mật hạch tâm nào đó mới có thể có nắm chắc như thế.
- A, vậy thì cáo từ.
Lăng Hàn phất tay với Cát Tường Thiên, Thánh Nữ Phật tộc là người có tâm cơ thâm trầm, lúc nào cũng có thể bán ngươi đi, cho nên, mỗi người nên đi mỗi ngả.
- Muốn chạy?
Khang Tinh Hải không buông tha, lần trước hắn muốn ra tay với Lăng Hàn, bởi vì về sau phát sinh dị biến nên hắn không động thủ.
Nhưng không có nghĩa hắn quên đi như vậy.
Lăng Hàn nhìn hắn một cái, trong ánh mắt đầy thương hại.
Gia hỏa này căn bản không biết, vừa rồi đã bị hắn thu thập một trận.
Lăng Hàn quay người rời đi, đưa lưng phất tay về phía Cát Tường Thiên cùng Khang Tinh Hải.
Khang Tinh Hải muốn truy kích, lại bị Cát Tường Thiên ngăn cản.
Lăng Hàn tiếp tục tiến lên, nơi này có rất nhiều đại điện, song song vài chục tòa, vào sâu hơn còn có vài trăm tòa đại điện.
Hắn nhìn một chút, trong mỗi đại điện đều có ngọn đèn dầu, hiệu quả giống nhau, đều có thể tăng thể chất nhưng không có cách gì tiếp tục lâu, chẳng mấy chốc sẽ dập tắt, sau đó xuất hiện chuyện quỷ dị.
Lăng Hàn đã làm ra phản ứng trước tiên, hắn vẫn bị “ám toán”, bị người ta lưu dấu tay sau lưng.
Lần một lần hai không có việc gì, nhưng số lần càng nhiều, hắn phát hiện trong cơ thể có âm khí làm máu của hắn lạnh lẽo hơn trước.
Hắn vội vàng phát động Lục Tự Minh Vương chú, hắn muốn xua tan âm khí.
Sau khi xua tan vài chục lần, lúc này Lăng Hàn mới cảm giác thân thể ấm áp hơn một chút.
Trong miếu thờ này chôn vùi tồn tại như thế nào, cầm thi thể Thánh Nhân luyện thành thi dầu, thậm chí nhận biết A Hàm Phật Tổ thời kỳ viễn cổ, địa vị to lớn dọa người.
Nước rất sâu.
Lăng Hàn cảm giác áp bách, hắn cũng mặc kệ Hắc Thiên thần liễu gì đó, hắn tìm ra tiên hà sẽ chạy trốn thật nhanh.
Cứ đi như thế, rốt cục hắn phát hiện những người khác, nhưng thật nhiều người tinh thần uể oải, trên mặt, trên tay đều có dấu bàn tay màu xanh, người nào nhìn thấy cũng cảm giác bàng hoàng.
Oanh!
Nơi xa có đại chiến bộc phát, Lăng Hàn lướt tới..
Hắn vốn cho rằng có tiên hà xuất thế, không nghĩ tới là năm người tranh đoạt bồ đoàn.
Một cái bồ đoàn mà thôi, có gì hay mà tranh giành?
Lăng Hàn sử dụng nhãn thuật quan sát, hắn rất kinh ngạc, bồ đoàn kia không đơn giản, nhìn như cây trúc bện thành nhưng lại có từng đạo thần quang chớp động, còn có ký hiệu phù văn kinh người, giống như phù hợp một loại chân giải đại đạo nào đó.
Nếu ngồi trên bồ đoàn tu luyện, tất nhiên có thể hỗ trợ ngộ đạo, tu hành làm ít công to.
Khó trách năm người kia muốn tranh đoạt.
Lăng Hàn không chút khách khí, hắn lao tới.
- Cút!
Năm người đánh khó hòa giải, đang suy nghĩ làm sao dọn sạch đối thủ, độc chiếm bảo vật, Lăng Hàn lại còn thò tay vào, cho nên bọn họ nhắm vào trước tiên.
Lăng Hàn cười ha ha một tiếng, hắn phát động sát khí xung kích, ba ba ba ba, năm người trợn mắt sau đó mất đi ý thức.
Trừ phi cảnh giới vượt qua Lăng Hàn, bằng không hắn sử dụng sát khí xung kích là có thể giải quyết tất cả.
Lăng Hàn dễ dàng nhặt bồ đoàn lên, hắn vừa cầm bồ đoàn lên, tâm thần hắn bình an, hắn có cảm giác ngộ đạo.
Đây chính là một kiện bảo bối, có trợ giúp ngộ đạo.
/5357
|