Ánh mắt Lăng Hàn nhìn chung quanh, hắn muốn xem có ba người Đổng gia ở đây hay không, nếu như bọn họ chưa tránh thoát ảo cảnh, hắn sẽ “trợ giúp” bọn họ một tay.
Đáng tiếc là, ba người kia có vận khí không kém, đều tránh thoát ảo cảnh vây khốn.
Ai, tính toán ra, kỳ thật hắn đã cứu ba người này, bởi vì hắn luyện hóa tia sáng, làm cho ảo cảnh không thể vận chuyển, từ đó mới có thể dựa vào ý chí thoát thân.
Cũng tốt, chết trong ảo cảnh quá dễ dàng với bọn chúng, hắn muốn tự tay xử lý mới tốt.
Những người khác không có thù oán với hắn, Lăng Hàn sẽ không chém giết loạn, bởi vậy hắn tiếp tục rời đi.
Không bao lâu, hắn đã đuổi kịp đám người kia.
Thì ra nơi này là bên trong một đại điện, lại có bóng người diễn dịch bí pháp Phật tộc.
Thập Bát La Hán Thủ, chính là bảo thuật cấp Tôn Giả.
Lăng Hàn cũng đi học, kỹ nhiều không ép thân, hơn nữa Thánh thuật, Đế thuật quá cao cấp, hắn không thể học được trong thời gian ngắn, cho dù học được cũng chỉ vận chuyển bình thường, vẫn là bảo thuật cấp Tôn Giả mới là tốt nhất.
Bởi vì hắn tới quá muộn, sau khi tìm hiểu sau gần nửa ngày, lập tức có người nắm giữ bảo thuật.
Lại là Phong Kế Hành.
Thiên kiêu vô thượng không phải nói suông, thiên phú và ngộ tính rất mạnh.
Cho dù là thổ dân cũng động tâm, muốn gả nữ tử chưa lập gia đình cho hắn, kết thân gia với thiên tài.
Bọn họ cũng hướng tới thế giới bên ngoài, chờ thời điểm những người bên ngoài rời đi, bọn họ khẳng định cũng sẽ đi theo rời đi, cho nên nhắc lên quan hệ với thiên kiêu hoặc truyền nhân đại phái sẽ có lợi cho sự phát triển tương lai của bọn họ.
Dù sao, bọn họ có thể xưng vương xưng bá ở nơi này, nhưng đến bên ngoài, bọn họ chỉ là tiểu lâu la, miễn cưỡng có thể xưng một tiếng cao thủ.
Không chỉ Phong Kế Hành, một ít thiên tài Thất Đỉnh, Bát Đỉnh đều được ưu ái.
Chỉ tiếc chính là, võ giả bản thổ xem trọng những thiên kiêu này, nhưng những thiên kiêu kia xem trọng bọn họ hay sao?
Nhưng bây giờ bọn họ đang ở một mẫu đất ba sào ruộng của người khác, những thiên kiêu này không ngốc, sẽ không trực tiếp cự tuyệt, bằng không sẽ có chuyện xảy ra.
Chí ít, hiện tại bầu không khí liên minh vô cùng hài hòa.
Lục tục ngo ngoe, có nhiều người nắm giữ Thập Bát La Hán Thủ, bọn họ chạy ra ngoài tham ngộ, hiểu rõ chân lý trong đó.
Lăng Hàn bỏ ra thời gian một ngày mới học được bí thuật, sau đó hắn cũng chạy ra ngoài lĩnh hội.
Lần này hắn không cần cố ý kéo dài thời gian, bởi vì đã có người học trước hắn.
Thời điểm hắn ngồi xếp bằng bên ngoài, lập tức cảm ứng được hai cặp mắt nhìn sang, một là Tống Lam, một khác chính là Cát Tường Thiên.
Chẳng lẽ các nàng nhìn ra cái gì?
Lăng Hàn nói thầm trong lòng, khốn kiếp, trực giác và sức quan sát của hai nữ nhân này quá dọa người.
Mặc kệ.
Lăng Hàn ngồi xếp bằng tìm hiểu Thập Bát La Hán Thủ, đây là một môn quyền thuật, tu đến cảnh giới tối cao có thể diễn biến ra uy năng vô thượng.
Bỏ ra thời gian hai ngày, cuối cùng hắn đã sơ bộ lĩnh ngộ chân lý trong môn quyền pháp này, nếu hiện tại hắn thi triển cũng phát huy ra ba thành uy năng.
Lúc này, hắn không vội đứng lên, hắn tiếp tục ngồi đó thể ngộ ảo diệu của quyền pháp, tranh thủ gia tăng uy năng từ ba thành lên bốn đến năm thành.
Hai ngày sau, người học được cũng học xong, những người không học được không dám lưu lại trong đại điện, bởi vì bị oan hồn quấn lấy quá nhiều sẽ có nguy hiểm tính mạng.
Cái này khiến rất nhiều người đều là không cam tâm cực kỳ, một môn Tôn Giả cấp Bảo thuật a!
Nhưng người khó chịu nhất chính là Cát Tường Thiên.
Có thể nói, bởi vì quan hệ tới nàng, tuyệt học Phật môn nhiều lần truyền ra ngoài, nếu không phải nàng càn quét âm hồn, cho dù có người có thể tiến vào cũng không thể an nhàn lĩnh ngộ bí pháp như vậy?
Đây chính là nhân quả, mình gieo nhân đã nhận phải quả.
Đám người tiến lên lần nữa, sau khi đi qua vài đại điện, bọn họ phát hiện một môn bảo thuật.
Liệt Dương Hàng Ma Côn.
Nhìn thấy môn bảo thuật này, tất cả mọi người kích động không gì sánh kịp.
Bởi vì đây là Thánh thuật!
Thánh thuật đấy, cho dù trong Đế tộc, Thánh thuật cũng bị khống chế nghiêm ngặt, chỉ có đệ tử hạch tâm hoặc tộc nhân ít ỏi mới có thể học.
Nhưng tại nơi này, bảo thuật được bày ra đó, bất kỳ người nào cũng có thể lĩnh ngộ, có người nào không kích động chứ?
Không có gì có thể nói, tất cả mọi người người lao vào trong đại điện lĩnh ngộ.
Mỗi người mở to mắt ra quan sát, đây chính là cơ duyên tuyệt thế.
Nhưng Thánh thuật khó học cỡ nào?
Đó là bí pháp chỉ có Thánh Nhân mới nắm giữ chân chính, uy lực lớn vô tận, độ khó khi lĩnh ngộ quá cao.
Mặc dù mọi người quan sát cũng không học được.
Khốn kiếp, giống như một môn công pháp tuyệt thế bày ra trước mặt, ngươi lại buồn bực vì phát hiện mình không biết chữ.
Việc này sẽ làm người ta phát điên.
Lăng Hàn nhìn không rời mắt, hắn quan sát cực kỳ cẩn thận, đây mới thực là Thánh thuật, thậm chí vượt qua Chiến Thần tam thức.
Một bên khác, Cát Tường Thiên không cảm thấy buồn bực, nàng ngưng tụ tâm thần quan sát.
Dù ở Phật tộc, môn Thánh thuật này cũng đã thất truyền, hơn nữa, cho dù nàng là Thánh Nữ, Thánh thuật cũng không phải mở ra thoải mái với nàng, muốn học là học, cho nên, nàng hiện tại vui sướng nhiều hơn, cũng không lo lắng bí pháp Phật tộc bị tiết lộ ra ngoài.
Nhưng qua một thời gian, ngọn đèn dập tắt, âm hồn lại xuất hiện.
Mọi người vội vàng chạy đi, nhưng cũng có người tham Thánh thuật, cũng không có rời đi, kết quả bọn họ ngơ ngơ ngác ngác, đừng nói tu thành Thánh thuật, bản nguyên cũng bị trọng thương.
Sau khi ngọn đèn sáng lên lần nữa, mọi người lại tiếp tục tiến vào đại điện tham ngộ.
Nhưng Thánh thuật rất khó nắm giữ, hơn nữa liên tục bị quấy rầy, làm sao học được?
Cho dù là Lăng Hàn, mỗi lần như vậy chỉ nắm giữ một ít.
Bảy ngày sau, phần lớn người không chịu nổi, bởi vì tiếp xúc âm hồn quá nhiều nên tổn thương bản nguyên, không thể lại tiếp tục, nếu không sẽ chết bất đắc kỳ tử.
Bởi vậy, phần lớn người dứt khoát từ bỏ, tiếp tục đi tới, chỉ có số ít người tiếp tục kiên trì.
Đương nhiên trong đó có Lăng Hàn, còn có Cát Tường Thiên, Tống Lam, Phong Kế Hành, ngoài ra còn có vài siêu cấp thiên tài Thất Đỉnh, Bát Đỉnh, nhưng Lăng Hàn không biết tên bọn họ, bởi vì hắn không để ý.
Lăng Hàn cảm giác mình đã bị thương bản nguyên, cũng may mắn chính là, hắn đạt được thiên địa ban thưởng, bản nguyên lớn mạnh vượt qua khỏi trạng thái hoàn mỹ, bởi vậy, hắn hiện tại có thể chèo chống được.
Hắn quyết định phải kiên trì một lúc, bởi vì hắn cách nắm giữ Thánh thuật chỉ còn kém một tia.
Lại qua hai ngày sau, cuối cùng Lăng Hàn cũng đại công cáo thành.
Hắn rất vui mừng, lập tức đứng lên đi ra khỏi đại điện, hắn ngồi xếp bằng tiêu hóa tin tức tỏng đầu.
Trước đó hắn chỉ ghi nhớ, cũng lưu tâm tất cả biến hóa của Thánh thuật trong đầu, hiện tại là lúc hắn tiêu hóa, bằng không Thánh thuật quá mạnh sẽ từ từ biến mất khỏi trí nhớ.
Đáng tiếc là, ba người kia có vận khí không kém, đều tránh thoát ảo cảnh vây khốn.
Ai, tính toán ra, kỳ thật hắn đã cứu ba người này, bởi vì hắn luyện hóa tia sáng, làm cho ảo cảnh không thể vận chuyển, từ đó mới có thể dựa vào ý chí thoát thân.
Cũng tốt, chết trong ảo cảnh quá dễ dàng với bọn chúng, hắn muốn tự tay xử lý mới tốt.
Những người khác không có thù oán với hắn, Lăng Hàn sẽ không chém giết loạn, bởi vậy hắn tiếp tục rời đi.
Không bao lâu, hắn đã đuổi kịp đám người kia.
Thì ra nơi này là bên trong một đại điện, lại có bóng người diễn dịch bí pháp Phật tộc.
Thập Bát La Hán Thủ, chính là bảo thuật cấp Tôn Giả.
Lăng Hàn cũng đi học, kỹ nhiều không ép thân, hơn nữa Thánh thuật, Đế thuật quá cao cấp, hắn không thể học được trong thời gian ngắn, cho dù học được cũng chỉ vận chuyển bình thường, vẫn là bảo thuật cấp Tôn Giả mới là tốt nhất.
Bởi vì hắn tới quá muộn, sau khi tìm hiểu sau gần nửa ngày, lập tức có người nắm giữ bảo thuật.
Lại là Phong Kế Hành.
Thiên kiêu vô thượng không phải nói suông, thiên phú và ngộ tính rất mạnh.
Cho dù là thổ dân cũng động tâm, muốn gả nữ tử chưa lập gia đình cho hắn, kết thân gia với thiên tài.
Bọn họ cũng hướng tới thế giới bên ngoài, chờ thời điểm những người bên ngoài rời đi, bọn họ khẳng định cũng sẽ đi theo rời đi, cho nên nhắc lên quan hệ với thiên kiêu hoặc truyền nhân đại phái sẽ có lợi cho sự phát triển tương lai của bọn họ.
Dù sao, bọn họ có thể xưng vương xưng bá ở nơi này, nhưng đến bên ngoài, bọn họ chỉ là tiểu lâu la, miễn cưỡng có thể xưng một tiếng cao thủ.
Không chỉ Phong Kế Hành, một ít thiên tài Thất Đỉnh, Bát Đỉnh đều được ưu ái.
Chỉ tiếc chính là, võ giả bản thổ xem trọng những thiên kiêu này, nhưng những thiên kiêu kia xem trọng bọn họ hay sao?
Nhưng bây giờ bọn họ đang ở một mẫu đất ba sào ruộng của người khác, những thiên kiêu này không ngốc, sẽ không trực tiếp cự tuyệt, bằng không sẽ có chuyện xảy ra.
Chí ít, hiện tại bầu không khí liên minh vô cùng hài hòa.
Lục tục ngo ngoe, có nhiều người nắm giữ Thập Bát La Hán Thủ, bọn họ chạy ra ngoài tham ngộ, hiểu rõ chân lý trong đó.
Lăng Hàn bỏ ra thời gian một ngày mới học được bí thuật, sau đó hắn cũng chạy ra ngoài lĩnh hội.
Lần này hắn không cần cố ý kéo dài thời gian, bởi vì đã có người học trước hắn.
Thời điểm hắn ngồi xếp bằng bên ngoài, lập tức cảm ứng được hai cặp mắt nhìn sang, một là Tống Lam, một khác chính là Cát Tường Thiên.
Chẳng lẽ các nàng nhìn ra cái gì?
Lăng Hàn nói thầm trong lòng, khốn kiếp, trực giác và sức quan sát của hai nữ nhân này quá dọa người.
Mặc kệ.
Lăng Hàn ngồi xếp bằng tìm hiểu Thập Bát La Hán Thủ, đây là một môn quyền thuật, tu đến cảnh giới tối cao có thể diễn biến ra uy năng vô thượng.
Bỏ ra thời gian hai ngày, cuối cùng hắn đã sơ bộ lĩnh ngộ chân lý trong môn quyền pháp này, nếu hiện tại hắn thi triển cũng phát huy ra ba thành uy năng.
Lúc này, hắn không vội đứng lên, hắn tiếp tục ngồi đó thể ngộ ảo diệu của quyền pháp, tranh thủ gia tăng uy năng từ ba thành lên bốn đến năm thành.
Hai ngày sau, người học được cũng học xong, những người không học được không dám lưu lại trong đại điện, bởi vì bị oan hồn quấn lấy quá nhiều sẽ có nguy hiểm tính mạng.
Cái này khiến rất nhiều người đều là không cam tâm cực kỳ, một môn Tôn Giả cấp Bảo thuật a!
Nhưng người khó chịu nhất chính là Cát Tường Thiên.
Có thể nói, bởi vì quan hệ tới nàng, tuyệt học Phật môn nhiều lần truyền ra ngoài, nếu không phải nàng càn quét âm hồn, cho dù có người có thể tiến vào cũng không thể an nhàn lĩnh ngộ bí pháp như vậy?
Đây chính là nhân quả, mình gieo nhân đã nhận phải quả.
Đám người tiến lên lần nữa, sau khi đi qua vài đại điện, bọn họ phát hiện một môn bảo thuật.
Liệt Dương Hàng Ma Côn.
Nhìn thấy môn bảo thuật này, tất cả mọi người kích động không gì sánh kịp.
Bởi vì đây là Thánh thuật!
Thánh thuật đấy, cho dù trong Đế tộc, Thánh thuật cũng bị khống chế nghiêm ngặt, chỉ có đệ tử hạch tâm hoặc tộc nhân ít ỏi mới có thể học.
Nhưng tại nơi này, bảo thuật được bày ra đó, bất kỳ người nào cũng có thể lĩnh ngộ, có người nào không kích động chứ?
Không có gì có thể nói, tất cả mọi người người lao vào trong đại điện lĩnh ngộ.
Mỗi người mở to mắt ra quan sát, đây chính là cơ duyên tuyệt thế.
Nhưng Thánh thuật khó học cỡ nào?
Đó là bí pháp chỉ có Thánh Nhân mới nắm giữ chân chính, uy lực lớn vô tận, độ khó khi lĩnh ngộ quá cao.
Mặc dù mọi người quan sát cũng không học được.
Khốn kiếp, giống như một môn công pháp tuyệt thế bày ra trước mặt, ngươi lại buồn bực vì phát hiện mình không biết chữ.
Việc này sẽ làm người ta phát điên.
Lăng Hàn nhìn không rời mắt, hắn quan sát cực kỳ cẩn thận, đây mới thực là Thánh thuật, thậm chí vượt qua Chiến Thần tam thức.
Một bên khác, Cát Tường Thiên không cảm thấy buồn bực, nàng ngưng tụ tâm thần quan sát.
Dù ở Phật tộc, môn Thánh thuật này cũng đã thất truyền, hơn nữa, cho dù nàng là Thánh Nữ, Thánh thuật cũng không phải mở ra thoải mái với nàng, muốn học là học, cho nên, nàng hiện tại vui sướng nhiều hơn, cũng không lo lắng bí pháp Phật tộc bị tiết lộ ra ngoài.
Nhưng qua một thời gian, ngọn đèn dập tắt, âm hồn lại xuất hiện.
Mọi người vội vàng chạy đi, nhưng cũng có người tham Thánh thuật, cũng không có rời đi, kết quả bọn họ ngơ ngơ ngác ngác, đừng nói tu thành Thánh thuật, bản nguyên cũng bị trọng thương.
Sau khi ngọn đèn sáng lên lần nữa, mọi người lại tiếp tục tiến vào đại điện tham ngộ.
Nhưng Thánh thuật rất khó nắm giữ, hơn nữa liên tục bị quấy rầy, làm sao học được?
Cho dù là Lăng Hàn, mỗi lần như vậy chỉ nắm giữ một ít.
Bảy ngày sau, phần lớn người không chịu nổi, bởi vì tiếp xúc âm hồn quá nhiều nên tổn thương bản nguyên, không thể lại tiếp tục, nếu không sẽ chết bất đắc kỳ tử.
Bởi vậy, phần lớn người dứt khoát từ bỏ, tiếp tục đi tới, chỉ có số ít người tiếp tục kiên trì.
Đương nhiên trong đó có Lăng Hàn, còn có Cát Tường Thiên, Tống Lam, Phong Kế Hành, ngoài ra còn có vài siêu cấp thiên tài Thất Đỉnh, Bát Đỉnh, nhưng Lăng Hàn không biết tên bọn họ, bởi vì hắn không để ý.
Lăng Hàn cảm giác mình đã bị thương bản nguyên, cũng may mắn chính là, hắn đạt được thiên địa ban thưởng, bản nguyên lớn mạnh vượt qua khỏi trạng thái hoàn mỹ, bởi vậy, hắn hiện tại có thể chèo chống được.
Hắn quyết định phải kiên trì một lúc, bởi vì hắn cách nắm giữ Thánh thuật chỉ còn kém một tia.
Lại qua hai ngày sau, cuối cùng Lăng Hàn cũng đại công cáo thành.
Hắn rất vui mừng, lập tức đứng lên đi ra khỏi đại điện, hắn ngồi xếp bằng tiêu hóa tin tức tỏng đầu.
Trước đó hắn chỉ ghi nhớ, cũng lưu tâm tất cả biến hóa của Thánh thuật trong đầu, hiện tại là lúc hắn tiêu hóa, bằng không Thánh thuật quá mạnh sẽ từ từ biến mất khỏi trí nhớ.
/5357
|