Ầm!
Mọi người nhìn thấy một bóng người bay nhanh ra ngoài, người này dùng tốc độ cực nhanh va vào bức tường.
Làm cho người ta cảm thấy da đầu tệ dại chính là, người đứng lại ở đây không phải Phùng Linh Thành, mà là Lăng Hàn!
Tê, tại sao lại như vậy?
Cho dù hai Sinh Đan Đổng gia hay Phùng Bộc, tất cả ngạc nhiên như gặp quỷ.
Chú Đỉnh, một tên Chú Đỉnh mà thôi, hắn lại có thể đánh bay Sinh Đan cảnh Phùng Linh Thành?
Đúng vậy, Phùng Linh Thành vừa đột phá, thậm chí cảnh giới còn chưa vững chắc hoàn toàn, thậm chí chiến lực còn chưa đạt tới nhất trọng thiên, nhưng Sinh Đan chính là Sinh Đan, từ cấp độ đã nghiền ép Chú Đỉnh, đây chính là thiết luật.
Nhưng hiển nhiên, hiện tại thiết luật đã mất đi hiệu lực.
Ầm!
Phùng Linh Thành phá vách tường giết trở về, trên mặt hắn sinh ra lửa giận như muốn đốt cháy tất cả.
Lăng Hàn bật cười:
- Đầu óc của ngươi mất linh hay sao, ngươi vừa phá một cái động, hiện tại còn phá thêm cái mới. Ngươi muốn biểu thị mình có đầu sắt hay muốn phá nhà Đổng gia?
Phùng Linh Thành tức giận nói không ra lời, tại sao có người miệng lưỡi ác độc như thế?
- Ngươi sẽ chết rất khó coi!
Một lát sau, hắn mới gằn giọng nói ra từng chữ.
Lăng Hàn nhún vai:
- Ta thật sự rất sợ!
- Chết!
Phùng Linh Thành lao thẳng về phía trước, lần này hắn vận dụng đại chiêu, trong nắm đấm có ánh sáng màu xanh, ánh sáng màu xanh nhúc nhích hóa thành Thanh Giao.
Có thể nhìn rõ ràng, Thanh Giao sinh ra rất nhiều ký hiệu, Thanh Giao do lực lượng to lớn tạo thành, còn kèm theo năng lượng tầng thứ cao, một khi nổ tung đủ sinh ra uy lực Sinh Đan nhất trọng thiên.
Phùng Bộc gật đầu, nói:
- Linh Thành không hổ là thiên kiêu Phùng gia ta, Thanh Giao quyền đã đạt tới chân tủy, dù là ta, trong cùng giai chỉ mới đạt tới cấp độ này mà thôi.
Mặc dù vừa rồi thất bại nhưng kẻ bên ngoài đều có bối cảnh lớn, được ban cho cho rất nhiều bí bảo, cho nên, tiểu tử kia đột nhiên bộc phát ra chiến lực siêu việt Sinh Đan nhất trọng thiên cũng không kì lạ.
Vấn đề là, không thể dùng bí bảo liên tục, bởi vì đối với Chú Đỉnh mà nói, bí bảo cấp bậc Sinh Đan giống như cái động không đáy, nó có thể hút khô Chú Đỉnh.
Cho nên, Phùng Linh Thành dùng ra đại chiêu, tám thành khả năng bí bảo của Lăng Hàn không thể vận dụng được, nó sẽ biến mất, khi đó kết quả là thế nào?
Oanh, con Thanh Giao kia đã lao tới, nó cuốn lấy Lăng Hàn, chỉ cần bị nó bao phủ, tất cả ký hiệu sẽ nổ tung, từ đó bộc phát ra lực phá hoại vô tận.
Lăng Hàn đứng chắp tay, hắn không thèm để ý tới.
Nếu như Đại Hắc Cẩu ở nơi này, khẳng định sẽ kinh hô Lăng Hàn lại sắp trang bức. Nhưng trong mắt người hai nhà Đổng, Phùng lại không phải là trang bức, mà là thực lực không nổi, không có biện pháp đối kháng.
Thanh Giao quấn lấy và nổ tung.
Oanh, năng lượng kinh khủng đánh vỡ đại sảnh của Đổng gia.
Tất cả lực lượng tập trung lại và bộc phát trên thân Lăng Hàn, bằng không, toàn bộ Đổng gia sẽ biến mất.
Tro bụi bao phủ khắp nơi, mọi người đều kịp thời nhảy ra khỏi đại sảnh, nếu bọn họ bị đánh trúng, chắc chắn sẽ chật vật không chịu nổi.
- Hừ, tự ăn ác quả!
Phùng Linh Thành lạnh lùng nói ra, trên mặt mang theo châm chọc.
Trong con mắt của mọi người, đáng ra phải thế, cho dù Sinh Đan cũng phải trọng thương, càng không cần nói tới Chú Đỉnh.
Nhưng tro bụi dần dần biến mất, bọn họ nhìn thấy một người đang đứng trong phế tích.
Chính là Lăng Hàn!
Tất cả mọi người lộ ra vẻ mặt không dám tin vào mắt mình, bọn họ nhìn Lăng Hàn như nhìn thấy quỷ.
Xảy ra chuyện gì, tại sao gia hỏa này không có việc gì
Lăng Hàn cười nhạt một tiếng:
- Có phải rất bất ngờ hay không?
Tất cả mọi người gật đầu, việc này không phải ngoài ý muốn, từ đó có ý nghĩa quá dọa người.
Ngươi thật sự là Chú Đỉnh sao?
- Hừ, ta cũng không tin bí bảo trên người của ngươi có thể kích phát nhiều lần!
Phùng Linh Thành nổi giận gầm lên một tiếng, hắn lại lao tới giết Lăng Hàn.
Lăng Hàn tùy ý chống đỡ, bước chân hắn di động dẫn theo Phùng Linh Thành đi khắp nơi, từ đó Đổng gia liền biến thành phế tích.
Sắc mặt Đổng Khiếu, Đổng Thư Hoa rất khó coi, âm trầm đến mức có thể chảy ra nước.
Phùng Bộc đành phải lúng túng nói:
- Chờ Linh Thành giết ác tử này, Phùng gia chắc chắn sẽ trùng kiến Đổng gia giúp hai vị.
Đây không phải vấn đề trùng kiến hay không trùng kiến?
Sắc mặt hai người Đổng Khiếu tái nhợt, đây là vấn đề mặt mũi.
Đổng gia là bá chủ nơi này, không người nào có thể dao động địa vị của bọn, nhưng bây giờ nhà bị ngươi hủy, còn có vô số người nhìn thấy, mặt mũi của Đổng gia giấu ở nơi nào?
Phùng Bộc cực kì xấu hổ, hắn hận tại sao Lăng Hàn lại chống đỡ lâu như thế, bây giờ còn không có bị oanh sát, bằng không làm gì có nhiều việc như thế.
Đánh lâu nhưng không thể xử lý Lăng Hàn xử lý, Phùng Linh Thành cũng cảm thấy mất mặt.
Hắn cảm thấy hoài nghi, trên người Lăng Hàn giấu bí bảo gì, tại sao có thể giúp đối phương chống đỡ lâu như vậy.
Một ý niệm xuất hiện trong đầu hắn, nhưng lập tức bị hắn phủ định, việc này quá hoang đường.
Tại sao Chú Đỉnh có thể có được chiến lực cấp Sinh Đan, quả thật là nói đùa.
Hắn rống to, chiến lực bộc phát hoàn toàn, hắn muốn gây áp lực lên Lăng Hàn, từ đó làm đối phương tan vỡ.
- Lười chơi với ngươi.
Lăng Hàn thản nhiên nói một câu, hắn không còn chống đỡ, mà là tấn công Phùng Linh Thành.
Một đạo sát khí xung kích ập tới, Phùng Linh Thành cảm thấy thân thể cứng đờ.
Cao thủ so chiêu, có thể cho phép phạm sai lầm nhỏ hay sao?
Lăng Hàn đã đánh vào lồng ngực của Phùng Linh Thành, sau đó tiện tay ném Phùng Linh Thành ra ngoài, đối phương kéo lê một cái rãnh dài vài chục trượng trên mặt đất.
Móa!
Đám người Phùng Bộc, Đổng gia hóa đá, chẳng lẽ Lăng Hàn trước đó vẫn chơi đùa với Phùng Linh Thành hay sao? Hiện tại một khi nghiêm túc, đã đánh bại Phùng Linh Thành trong nháy mắt.
- Thằng nhãi ranh lớn mật!
Phùng Bộc giết tới, cháu của mình bị một tên Chú Đỉnh đánh bại, hắn cảm thấy mặt mũi mất hết, nhất là ở trước mặt người Đổng gia.
Cho nên, Lăng Hàn phải chết.
Nhưng hắn là Sinh Đan trung kỳ, lực lượng đạt đến tam trọng thiên, một kích của hắn mang theo lực lượng vô tận.
Lăng Hàn vận chuyển Đại La Thiên Bảo thuật đấu với Phùng Bộc.
Về mặt sức mạnh hắn không bằng đối phương, nhưng nói đến tiên thuật, hắn nắm giữ quá nhiều kỹ pháp cao cấp.
Oanh! Oanh! Oanh!
Hai người đấu, được bảo thuật tăng phúc chiến lực, chiến lực của Lăng Hàn không kém gì Phùng Bộc.
Cái này!
Người Đổng gia đã bó tay, Chú Đỉnh này quá biến thái, hắn có được chiến lực Sinh Đan tam trọng thiên, yêu nghiệt vô biên.
Đây là tất cả chiến lực của Lăng Hàn hay sao?
Đương nhiên không phải.
Sau khi đánh vài chiêu, Lăng Hàn lại vận dụng sát khí xung kích, từng lớp từng lớp đả kích liên tục, cho dù sức chống cự của Phùng Bộc cực mạnh, hắn vẫn trúng chiêu và lâm vào thế hạ phong.
Người Đổng gia sắp điên rồi, ngay cả Sinh Đan trung kỳ, chiến lực tam trọng thiên đỉnh phong cũng không đánh lại Lăng Hàn?
Đây còn là Chú Đỉnh hay sao?
Mọi người nhìn thấy một bóng người bay nhanh ra ngoài, người này dùng tốc độ cực nhanh va vào bức tường.
Làm cho người ta cảm thấy da đầu tệ dại chính là, người đứng lại ở đây không phải Phùng Linh Thành, mà là Lăng Hàn!
Tê, tại sao lại như vậy?
Cho dù hai Sinh Đan Đổng gia hay Phùng Bộc, tất cả ngạc nhiên như gặp quỷ.
Chú Đỉnh, một tên Chú Đỉnh mà thôi, hắn lại có thể đánh bay Sinh Đan cảnh Phùng Linh Thành?
Đúng vậy, Phùng Linh Thành vừa đột phá, thậm chí cảnh giới còn chưa vững chắc hoàn toàn, thậm chí chiến lực còn chưa đạt tới nhất trọng thiên, nhưng Sinh Đan chính là Sinh Đan, từ cấp độ đã nghiền ép Chú Đỉnh, đây chính là thiết luật.
Nhưng hiển nhiên, hiện tại thiết luật đã mất đi hiệu lực.
Ầm!
Phùng Linh Thành phá vách tường giết trở về, trên mặt hắn sinh ra lửa giận như muốn đốt cháy tất cả.
Lăng Hàn bật cười:
- Đầu óc của ngươi mất linh hay sao, ngươi vừa phá một cái động, hiện tại còn phá thêm cái mới. Ngươi muốn biểu thị mình có đầu sắt hay muốn phá nhà Đổng gia?
Phùng Linh Thành tức giận nói không ra lời, tại sao có người miệng lưỡi ác độc như thế?
- Ngươi sẽ chết rất khó coi!
Một lát sau, hắn mới gằn giọng nói ra từng chữ.
Lăng Hàn nhún vai:
- Ta thật sự rất sợ!
- Chết!
Phùng Linh Thành lao thẳng về phía trước, lần này hắn vận dụng đại chiêu, trong nắm đấm có ánh sáng màu xanh, ánh sáng màu xanh nhúc nhích hóa thành Thanh Giao.
Có thể nhìn rõ ràng, Thanh Giao sinh ra rất nhiều ký hiệu, Thanh Giao do lực lượng to lớn tạo thành, còn kèm theo năng lượng tầng thứ cao, một khi nổ tung đủ sinh ra uy lực Sinh Đan nhất trọng thiên.
Phùng Bộc gật đầu, nói:
- Linh Thành không hổ là thiên kiêu Phùng gia ta, Thanh Giao quyền đã đạt tới chân tủy, dù là ta, trong cùng giai chỉ mới đạt tới cấp độ này mà thôi.
Mặc dù vừa rồi thất bại nhưng kẻ bên ngoài đều có bối cảnh lớn, được ban cho cho rất nhiều bí bảo, cho nên, tiểu tử kia đột nhiên bộc phát ra chiến lực siêu việt Sinh Đan nhất trọng thiên cũng không kì lạ.
Vấn đề là, không thể dùng bí bảo liên tục, bởi vì đối với Chú Đỉnh mà nói, bí bảo cấp bậc Sinh Đan giống như cái động không đáy, nó có thể hút khô Chú Đỉnh.
Cho nên, Phùng Linh Thành dùng ra đại chiêu, tám thành khả năng bí bảo của Lăng Hàn không thể vận dụng được, nó sẽ biến mất, khi đó kết quả là thế nào?
Oanh, con Thanh Giao kia đã lao tới, nó cuốn lấy Lăng Hàn, chỉ cần bị nó bao phủ, tất cả ký hiệu sẽ nổ tung, từ đó bộc phát ra lực phá hoại vô tận.
Lăng Hàn đứng chắp tay, hắn không thèm để ý tới.
Nếu như Đại Hắc Cẩu ở nơi này, khẳng định sẽ kinh hô Lăng Hàn lại sắp trang bức. Nhưng trong mắt người hai nhà Đổng, Phùng lại không phải là trang bức, mà là thực lực không nổi, không có biện pháp đối kháng.
Thanh Giao quấn lấy và nổ tung.
Oanh, năng lượng kinh khủng đánh vỡ đại sảnh của Đổng gia.
Tất cả lực lượng tập trung lại và bộc phát trên thân Lăng Hàn, bằng không, toàn bộ Đổng gia sẽ biến mất.
Tro bụi bao phủ khắp nơi, mọi người đều kịp thời nhảy ra khỏi đại sảnh, nếu bọn họ bị đánh trúng, chắc chắn sẽ chật vật không chịu nổi.
- Hừ, tự ăn ác quả!
Phùng Linh Thành lạnh lùng nói ra, trên mặt mang theo châm chọc.
Trong con mắt của mọi người, đáng ra phải thế, cho dù Sinh Đan cũng phải trọng thương, càng không cần nói tới Chú Đỉnh.
Nhưng tro bụi dần dần biến mất, bọn họ nhìn thấy một người đang đứng trong phế tích.
Chính là Lăng Hàn!
Tất cả mọi người lộ ra vẻ mặt không dám tin vào mắt mình, bọn họ nhìn Lăng Hàn như nhìn thấy quỷ.
Xảy ra chuyện gì, tại sao gia hỏa này không có việc gì
Lăng Hàn cười nhạt một tiếng:
- Có phải rất bất ngờ hay không?
Tất cả mọi người gật đầu, việc này không phải ngoài ý muốn, từ đó có ý nghĩa quá dọa người.
Ngươi thật sự là Chú Đỉnh sao?
- Hừ, ta cũng không tin bí bảo trên người của ngươi có thể kích phát nhiều lần!
Phùng Linh Thành nổi giận gầm lên một tiếng, hắn lại lao tới giết Lăng Hàn.
Lăng Hàn tùy ý chống đỡ, bước chân hắn di động dẫn theo Phùng Linh Thành đi khắp nơi, từ đó Đổng gia liền biến thành phế tích.
Sắc mặt Đổng Khiếu, Đổng Thư Hoa rất khó coi, âm trầm đến mức có thể chảy ra nước.
Phùng Bộc đành phải lúng túng nói:
- Chờ Linh Thành giết ác tử này, Phùng gia chắc chắn sẽ trùng kiến Đổng gia giúp hai vị.
Đây không phải vấn đề trùng kiến hay không trùng kiến?
Sắc mặt hai người Đổng Khiếu tái nhợt, đây là vấn đề mặt mũi.
Đổng gia là bá chủ nơi này, không người nào có thể dao động địa vị của bọn, nhưng bây giờ nhà bị ngươi hủy, còn có vô số người nhìn thấy, mặt mũi của Đổng gia giấu ở nơi nào?
Phùng Bộc cực kì xấu hổ, hắn hận tại sao Lăng Hàn lại chống đỡ lâu như thế, bây giờ còn không có bị oanh sát, bằng không làm gì có nhiều việc như thế.
Đánh lâu nhưng không thể xử lý Lăng Hàn xử lý, Phùng Linh Thành cũng cảm thấy mất mặt.
Hắn cảm thấy hoài nghi, trên người Lăng Hàn giấu bí bảo gì, tại sao có thể giúp đối phương chống đỡ lâu như vậy.
Một ý niệm xuất hiện trong đầu hắn, nhưng lập tức bị hắn phủ định, việc này quá hoang đường.
Tại sao Chú Đỉnh có thể có được chiến lực cấp Sinh Đan, quả thật là nói đùa.
Hắn rống to, chiến lực bộc phát hoàn toàn, hắn muốn gây áp lực lên Lăng Hàn, từ đó làm đối phương tan vỡ.
- Lười chơi với ngươi.
Lăng Hàn thản nhiên nói một câu, hắn không còn chống đỡ, mà là tấn công Phùng Linh Thành.
Một đạo sát khí xung kích ập tới, Phùng Linh Thành cảm thấy thân thể cứng đờ.
Cao thủ so chiêu, có thể cho phép phạm sai lầm nhỏ hay sao?
Lăng Hàn đã đánh vào lồng ngực của Phùng Linh Thành, sau đó tiện tay ném Phùng Linh Thành ra ngoài, đối phương kéo lê một cái rãnh dài vài chục trượng trên mặt đất.
Móa!
Đám người Phùng Bộc, Đổng gia hóa đá, chẳng lẽ Lăng Hàn trước đó vẫn chơi đùa với Phùng Linh Thành hay sao? Hiện tại một khi nghiêm túc, đã đánh bại Phùng Linh Thành trong nháy mắt.
- Thằng nhãi ranh lớn mật!
Phùng Bộc giết tới, cháu của mình bị một tên Chú Đỉnh đánh bại, hắn cảm thấy mặt mũi mất hết, nhất là ở trước mặt người Đổng gia.
Cho nên, Lăng Hàn phải chết.
Nhưng hắn là Sinh Đan trung kỳ, lực lượng đạt đến tam trọng thiên, một kích của hắn mang theo lực lượng vô tận.
Lăng Hàn vận chuyển Đại La Thiên Bảo thuật đấu với Phùng Bộc.
Về mặt sức mạnh hắn không bằng đối phương, nhưng nói đến tiên thuật, hắn nắm giữ quá nhiều kỹ pháp cao cấp.
Oanh! Oanh! Oanh!
Hai người đấu, được bảo thuật tăng phúc chiến lực, chiến lực của Lăng Hàn không kém gì Phùng Bộc.
Cái này!
Người Đổng gia đã bó tay, Chú Đỉnh này quá biến thái, hắn có được chiến lực Sinh Đan tam trọng thiên, yêu nghiệt vô biên.
Đây là tất cả chiến lực của Lăng Hàn hay sao?
Đương nhiên không phải.
Sau khi đánh vài chiêu, Lăng Hàn lại vận dụng sát khí xung kích, từng lớp từng lớp đả kích liên tục, cho dù sức chống cự của Phùng Bộc cực mạnh, hắn vẫn trúng chiêu và lâm vào thế hạ phong.
Người Đổng gia sắp điên rồi, ngay cả Sinh Đan trung kỳ, chiến lực tam trọng thiên đỉnh phong cũng không đánh lại Lăng Hàn?
Đây còn là Chú Đỉnh hay sao?
/5357
|