- Ha ha ha, ta rút được qua ải!
Sau tổ thứ nhất rút thăm, lúc này có người vui mừng hô to, hắn bị chín người khác căm thù nên vội vàng ngậm miệng lại.
Hắn chỉ là Chú Đỉnh, trong tổ này có không ít cường giả Sinh Đan.
Một tổ lại một tổ, bọn họ bắt đầu rút thăm, việc này không cần giao đấu nên có kết quả cực nhanh.
Bởi vậy, cái này mặc dù có đến mấy ngàn người nhưng có tới chín thành người bị đào thải, chỉ còn lại mấy trăm người.
Lăng Hàn đi lên phía trước rút thăm, hắn duỗi tay lần mò, hắn lại lui về phái sau, sau đó hắn nhìn thấy lá thăm có hai chữ: Qua ải.
Vận khí không tệ.
Lăng Hàn cười một tiếng, hắn nhìn sang Thân Ngọc Đường, chỉ thấy đối phương cũng nhìn sang, trong tay cầm một lá thăm và lắc lắc với hắn.
Hiển nhiên, hắn cũng qua ải.
- Giao lá thăm cho ta!
Một giọng nói trầm thấp vang lên, có một người tới bên cạnh Lăng Hàn.
- Muốn cái gì tùy ngươi nói.
Lăng Hàn quay đầu nhìn, đó là người trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi, tóc hắn hơi vàng và đôi mắt xanh biếc, hơn nữa còn có hình tam giác.
Hiển nhiên, kẻ này không hpair là Nhân tộc, mà là yêu thú biến hóa.
Lăng Hàn cười nhạt một tiếng:
- Không hứng thú.
- Ta là Bạch Văn Hiên của Đằng Xà Thánh Địa.
Người trẻ tuổi kia nói:
- Hiện tại, ngươi có hứng thú hay không.
Lăng Hàn dùng ánh mắt đáng thương nhìn hắn, gia hỏa này bị ngốc sao.
- Ngươi!
Thấy Lăng Hàn không đáp ứng mình, hơn nữa dùng ánh mắt nhìn kẻ đáng thương với hắn, khiến Bạch Văn Hiên giận dữ, hắn hừ một tiếng và động thủ, hắn vừa mới nâng tay lên đã cảm thấy áp lực to lớn đè vào ngực hắn.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, lão Giáo Chủ đang cười tủm tỉm nhìn hắn nhưng ánh mắt lại đáng sợ không gì sánh được.
Bạch Văn Hiên run rẩy, hắn vội vàng lui về phía sau mấy bước.
Hắn trợn mắt nhìn Lăng Hàn, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua việc này.
Chỉ chốc lát, toàn bộ người rút thăm hoàn tất.
- Có thật nhiều người cảm thấy không công bằng đúng hay không?
Lão Giáo Chủ mở miệng, hắn gật gật đầu:
- Tốt, lão phu cho các ngươi một cơ hội thể hiện thực lực. Người bị đào thải có thể tiến hành luận võ, mười hạng đầu có thể vào vòng kế tiếp, hứng thú có thể lưu lại, không hứng thú nha, có thể đi.
Đế tộc làm việc bá đạo độc đoán, căn bản không thương lượng với ngươi, muốn thế nào thì làm thế đó.
Trong những người đào thải có không ít Sinh Đan cảnh, số lượng vượt xa mười người, bởi vậy, nói đến tỷ võ, Trúc Cơ, Chú Đỉnh không có hi vọng.
Bởi vậy, chỉ có Sinh Đan cảnh báo danh tham gia tiếp.
Bạch Văn Hiên cũng tham gia, hắn lạnh lùng nhìn Lăng Hàn, hắn dùng thần thức truyền âm nói:
- Tiểu tử, hối hận không?
- Ngớ ngẩn.
Lăng Hàn trả lời một câu, sau đó hắn nghênh ngang rời đi.
Bạch Văn Hiên muốn đuổi theo, nhưng nghĩ tới hiện tại đang ở trong Đế tộc, dũng khí của hắn biến mất sạch sẽ, hắn càng hận Lăng Hàn thêm vài phần.
Hắn hóa hận ý thành chiến lực, nhất định phải đánh vào trước mười, sau đó giáo huấn Lăng Hàn.
Lăng Hàn là những người “vận khí tốt” vượt ải, cho nên được Đông Lâm Đế tộc an bài ở lại dưới một tòa linh sơn.
Ngọn núi này quá thần diệu, lực lượng thiên địa nồng đậm, thậm chí núi đá như ngọc, mơ hồ còn có thể nhìn thấy tiên khí lưu động trong viên đá, không phải Linh Sơn là cái gì?
- Không hổ là Đế tộc, nơi này quá thần kỳ.
Có người than thở.
- Phốc!
Thân Ngọc Đường lập tức bật cười.
- Ngươi có ý tứ gì?
Người kia lập tức khó chịu, lại dám cười nhạo mình?
Thân Ngọc Đường lắc đầu:
- Thật xấu hổ, nơi này không phải Đông Lâm Đế tộc, mà chỉ là bên ngoài mà thôi.
Cái gì!
Đây cũng không phải là Đông Lâm Đế tộc nhưng có lực lượng thiên địa nồng đậm như thế, hơn nữa, nơi đây thần kỳ như thế, hoàn cảnh không kém gì Thánh Địa, tại sao chỉ là bên ngoài Đông Lâm Đế tộc?
- Không có khả năng!
Lập tức có rất nhiều người lắc đầu biểu thị không tin.
Thân Ngọc Đường không có ý nói rõ, các ngươi thích tin hay không thì tùy.
Lăng Hàn hơi kinh ngạc, chẳng lẽ gia hỏa này cũng là Đế tộc, bằng không hắn làm sao biết rõ như vậy?
Bọn họ ở lại nơi này, sau đó lại thu được thông tri, ba ngày sau đó sẽ có một lần khiêu chiến chờ bọn họ, đây là một trong các khâu của Thiên Kiêu hội, bảo bọn họ chuẩn bị sẵn sàng.
Ba ngày qua, Lăng Hàn nói chuyện phiếm với Thân Ngọc Đường mấy lần, nhưng gia hỏa này nhìn như uể oải không có tâm cơ gì, nhưng miệng lại rất cứng, căn bản không nói ra một chút xíu bí mật nào của mình.
Cứ như vậy, thời gian ba ngày trôi qua.
Một bên khác, chiến đấu bên kia đã kết thúc, mười người bị đào thải cũng trở lại.
Lăng Hàn kinh ngạc phát hiện Bạch Văn Hiên cũng ở trong đó.
Thời điểm nhìn thấy Lăng Hàn, Bạch Văn Hiên dùng thủ thế cắt đầu với Lăng Hàn, ý tứ uy hiếp rất rõ ràng.
- Đinh huynh, dường như ngươi đắc tội tiểu nhân.
Thân Ngọc Đường cười nói.
- Ha ha, một quyền quật ngã là được rồi.
Lăng Hàn nói ra, hắn không thèm để ý.
Thân Ngọc Đường cũng không nói gì nữa.
- Hôm nay, bắt đầu nội dung chính của Thiên Kiêu hội.
Lão Giáo Chủ lại tới, nói:
- Nhưng mà, lão phu phải nhắc nhở các ngươi một chút, lần này vô cùng nguy hiểm, không khéo các ngươi bị thương nặng hoặc tử vong.
Hắn dừng một lúc lại nói:
- Nhưng mà, nếu như các ngươi có thể kiên trì nổi, thu hoạch sẽ vô cùng to lớn.
- Tiền bối, rốt cuộc là khảo nghiệm gì?
Có người hỏi.
Lão Giáo Chủ cười một tiếng, nói:
- Giữa thiên địa có một ít thần vật do thiên địa thai nghén ra, chúng đều có tác dụng không tưởng tượng nổi, được xưng là Tiên Thiên Linh Bảo.
Mọi người nhìn nhau, không phải nói khảo nghiệm nguy hiểm hay sao, tại sao lại lạc đề như thế?
Nhưng một tên đại nhân vật Giáo Chủ cấp lạc đề, có ai dám nói cái gì?
- Đông Lâm Đế tộc ta có một gốc dị đằng, chính là Đại Đế tộc ta tự tay trồng sâu trong tinh không vào hàng tỷ năm trước, trải qua nhiều năm như vậy mới nở hoa và kết quả.
Lão Giáo Chủ lộ ra một ít tưởng nhớ, dường như đang hồi ức Đông Lâm Đế tộc huy hoàng lúc trước.
Mặc dù bây giờ Đông Lâm Đế tộc vẫn là thế lực đỉnh cấp trong tinh không, nhưng có rất nhiều thế lực ngang hàng với bọn họ, rất nhiều, nào giống lúc trước, Đại Đế tại thế, thiên hạ cùng theo, cho dù là Đế tộc cũng phải cung kính.
Lão Giáo Chủ lắc đầu, thu hồi suy nghĩ, lại nói:
- Dị đằng kết quả chính là Hồ Lô.
Lại là Hồ Lô?
Lăng Hàn có xúc động không nhỏ, tại sao có nhiều Hồ Lô như thế?
- Hồ Lô kia không có hiệu quả công phạt, cũng không cách nào ôn dưỡng thần thức, thể phách.
Lão Giáo Chủ nói:
- Nhưng nó có thể liên thông với cánh cửa.
- Liên thông cái gì?
Có người đánh bạo hỏi.
- Âm phủ.
Lão Giáo Chủ nói.
Phốc, rất nhiều người phun nước bọt ra ngoài.
Cái gì, âm phủ?
Rất nhiều thiên kiêu không lạ lẫm gì với âm hồn, phần lớn bọn họ đã gặp qua, chí ít cũng đã nghe qua có thứ này.
Nhưng sinh linh sau khi chết, linh hồn sẽ bị lực lượng thiên địa bài xích tiến vào âm phủ, trên lý luận không có khả năng trở lại, đây là quy tắc thiên địa quyết định.
Nhưng dương gian và âm phủ có rất nhiều nơi giao nhau, giống như Thiên Hải tinh, lúc trước có vô số âm hồn chạy ra, thậm chí còn làm một vị Thánh Nhân vẫn lạc, đủ thấy âm hồn đáng sợ.
Nhưng điểm giao nhau không ngừng thay đổi.
Hiện tại, một cái Hồ Lô lại có thể liên thông âm phủ, đây là thứ kinh người cỡ nào?
Sau tổ thứ nhất rút thăm, lúc này có người vui mừng hô to, hắn bị chín người khác căm thù nên vội vàng ngậm miệng lại.
Hắn chỉ là Chú Đỉnh, trong tổ này có không ít cường giả Sinh Đan.
Một tổ lại một tổ, bọn họ bắt đầu rút thăm, việc này không cần giao đấu nên có kết quả cực nhanh.
Bởi vậy, cái này mặc dù có đến mấy ngàn người nhưng có tới chín thành người bị đào thải, chỉ còn lại mấy trăm người.
Lăng Hàn đi lên phía trước rút thăm, hắn duỗi tay lần mò, hắn lại lui về phái sau, sau đó hắn nhìn thấy lá thăm có hai chữ: Qua ải.
Vận khí không tệ.
Lăng Hàn cười một tiếng, hắn nhìn sang Thân Ngọc Đường, chỉ thấy đối phương cũng nhìn sang, trong tay cầm một lá thăm và lắc lắc với hắn.
Hiển nhiên, hắn cũng qua ải.
- Giao lá thăm cho ta!
Một giọng nói trầm thấp vang lên, có một người tới bên cạnh Lăng Hàn.
- Muốn cái gì tùy ngươi nói.
Lăng Hàn quay đầu nhìn, đó là người trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi, tóc hắn hơi vàng và đôi mắt xanh biếc, hơn nữa còn có hình tam giác.
Hiển nhiên, kẻ này không hpair là Nhân tộc, mà là yêu thú biến hóa.
Lăng Hàn cười nhạt một tiếng:
- Không hứng thú.
- Ta là Bạch Văn Hiên của Đằng Xà Thánh Địa.
Người trẻ tuổi kia nói:
- Hiện tại, ngươi có hứng thú hay không.
Lăng Hàn dùng ánh mắt đáng thương nhìn hắn, gia hỏa này bị ngốc sao.
- Ngươi!
Thấy Lăng Hàn không đáp ứng mình, hơn nữa dùng ánh mắt nhìn kẻ đáng thương với hắn, khiến Bạch Văn Hiên giận dữ, hắn hừ một tiếng và động thủ, hắn vừa mới nâng tay lên đã cảm thấy áp lực to lớn đè vào ngực hắn.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, lão Giáo Chủ đang cười tủm tỉm nhìn hắn nhưng ánh mắt lại đáng sợ không gì sánh được.
Bạch Văn Hiên run rẩy, hắn vội vàng lui về phía sau mấy bước.
Hắn trợn mắt nhìn Lăng Hàn, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua việc này.
Chỉ chốc lát, toàn bộ người rút thăm hoàn tất.
- Có thật nhiều người cảm thấy không công bằng đúng hay không?
Lão Giáo Chủ mở miệng, hắn gật gật đầu:
- Tốt, lão phu cho các ngươi một cơ hội thể hiện thực lực. Người bị đào thải có thể tiến hành luận võ, mười hạng đầu có thể vào vòng kế tiếp, hứng thú có thể lưu lại, không hứng thú nha, có thể đi.
Đế tộc làm việc bá đạo độc đoán, căn bản không thương lượng với ngươi, muốn thế nào thì làm thế đó.
Trong những người đào thải có không ít Sinh Đan cảnh, số lượng vượt xa mười người, bởi vậy, nói đến tỷ võ, Trúc Cơ, Chú Đỉnh không có hi vọng.
Bởi vậy, chỉ có Sinh Đan cảnh báo danh tham gia tiếp.
Bạch Văn Hiên cũng tham gia, hắn lạnh lùng nhìn Lăng Hàn, hắn dùng thần thức truyền âm nói:
- Tiểu tử, hối hận không?
- Ngớ ngẩn.
Lăng Hàn trả lời một câu, sau đó hắn nghênh ngang rời đi.
Bạch Văn Hiên muốn đuổi theo, nhưng nghĩ tới hiện tại đang ở trong Đế tộc, dũng khí của hắn biến mất sạch sẽ, hắn càng hận Lăng Hàn thêm vài phần.
Hắn hóa hận ý thành chiến lực, nhất định phải đánh vào trước mười, sau đó giáo huấn Lăng Hàn.
Lăng Hàn là những người “vận khí tốt” vượt ải, cho nên được Đông Lâm Đế tộc an bài ở lại dưới một tòa linh sơn.
Ngọn núi này quá thần diệu, lực lượng thiên địa nồng đậm, thậm chí núi đá như ngọc, mơ hồ còn có thể nhìn thấy tiên khí lưu động trong viên đá, không phải Linh Sơn là cái gì?
- Không hổ là Đế tộc, nơi này quá thần kỳ.
Có người than thở.
- Phốc!
Thân Ngọc Đường lập tức bật cười.
- Ngươi có ý tứ gì?
Người kia lập tức khó chịu, lại dám cười nhạo mình?
Thân Ngọc Đường lắc đầu:
- Thật xấu hổ, nơi này không phải Đông Lâm Đế tộc, mà chỉ là bên ngoài mà thôi.
Cái gì!
Đây cũng không phải là Đông Lâm Đế tộc nhưng có lực lượng thiên địa nồng đậm như thế, hơn nữa, nơi đây thần kỳ như thế, hoàn cảnh không kém gì Thánh Địa, tại sao chỉ là bên ngoài Đông Lâm Đế tộc?
- Không có khả năng!
Lập tức có rất nhiều người lắc đầu biểu thị không tin.
Thân Ngọc Đường không có ý nói rõ, các ngươi thích tin hay không thì tùy.
Lăng Hàn hơi kinh ngạc, chẳng lẽ gia hỏa này cũng là Đế tộc, bằng không hắn làm sao biết rõ như vậy?
Bọn họ ở lại nơi này, sau đó lại thu được thông tri, ba ngày sau đó sẽ có một lần khiêu chiến chờ bọn họ, đây là một trong các khâu của Thiên Kiêu hội, bảo bọn họ chuẩn bị sẵn sàng.
Ba ngày qua, Lăng Hàn nói chuyện phiếm với Thân Ngọc Đường mấy lần, nhưng gia hỏa này nhìn như uể oải không có tâm cơ gì, nhưng miệng lại rất cứng, căn bản không nói ra một chút xíu bí mật nào của mình.
Cứ như vậy, thời gian ba ngày trôi qua.
Một bên khác, chiến đấu bên kia đã kết thúc, mười người bị đào thải cũng trở lại.
Lăng Hàn kinh ngạc phát hiện Bạch Văn Hiên cũng ở trong đó.
Thời điểm nhìn thấy Lăng Hàn, Bạch Văn Hiên dùng thủ thế cắt đầu với Lăng Hàn, ý tứ uy hiếp rất rõ ràng.
- Đinh huynh, dường như ngươi đắc tội tiểu nhân.
Thân Ngọc Đường cười nói.
- Ha ha, một quyền quật ngã là được rồi.
Lăng Hàn nói ra, hắn không thèm để ý.
Thân Ngọc Đường cũng không nói gì nữa.
- Hôm nay, bắt đầu nội dung chính của Thiên Kiêu hội.
Lão Giáo Chủ lại tới, nói:
- Nhưng mà, lão phu phải nhắc nhở các ngươi một chút, lần này vô cùng nguy hiểm, không khéo các ngươi bị thương nặng hoặc tử vong.
Hắn dừng một lúc lại nói:
- Nhưng mà, nếu như các ngươi có thể kiên trì nổi, thu hoạch sẽ vô cùng to lớn.
- Tiền bối, rốt cuộc là khảo nghiệm gì?
Có người hỏi.
Lão Giáo Chủ cười một tiếng, nói:
- Giữa thiên địa có một ít thần vật do thiên địa thai nghén ra, chúng đều có tác dụng không tưởng tượng nổi, được xưng là Tiên Thiên Linh Bảo.
Mọi người nhìn nhau, không phải nói khảo nghiệm nguy hiểm hay sao, tại sao lại lạc đề như thế?
Nhưng một tên đại nhân vật Giáo Chủ cấp lạc đề, có ai dám nói cái gì?
- Đông Lâm Đế tộc ta có một gốc dị đằng, chính là Đại Đế tộc ta tự tay trồng sâu trong tinh không vào hàng tỷ năm trước, trải qua nhiều năm như vậy mới nở hoa và kết quả.
Lão Giáo Chủ lộ ra một ít tưởng nhớ, dường như đang hồi ức Đông Lâm Đế tộc huy hoàng lúc trước.
Mặc dù bây giờ Đông Lâm Đế tộc vẫn là thế lực đỉnh cấp trong tinh không, nhưng có rất nhiều thế lực ngang hàng với bọn họ, rất nhiều, nào giống lúc trước, Đại Đế tại thế, thiên hạ cùng theo, cho dù là Đế tộc cũng phải cung kính.
Lão Giáo Chủ lắc đầu, thu hồi suy nghĩ, lại nói:
- Dị đằng kết quả chính là Hồ Lô.
Lại là Hồ Lô?
Lăng Hàn có xúc động không nhỏ, tại sao có nhiều Hồ Lô như thế?
- Hồ Lô kia không có hiệu quả công phạt, cũng không cách nào ôn dưỡng thần thức, thể phách.
Lão Giáo Chủ nói:
- Nhưng nó có thể liên thông với cánh cửa.
- Liên thông cái gì?
Có người đánh bạo hỏi.
- Âm phủ.
Lão Giáo Chủ nói.
Phốc, rất nhiều người phun nước bọt ra ngoài.
Cái gì, âm phủ?
Rất nhiều thiên kiêu không lạ lẫm gì với âm hồn, phần lớn bọn họ đã gặp qua, chí ít cũng đã nghe qua có thứ này.
Nhưng sinh linh sau khi chết, linh hồn sẽ bị lực lượng thiên địa bài xích tiến vào âm phủ, trên lý luận không có khả năng trở lại, đây là quy tắc thiên địa quyết định.
Nhưng dương gian và âm phủ có rất nhiều nơi giao nhau, giống như Thiên Hải tinh, lúc trước có vô số âm hồn chạy ra, thậm chí còn làm một vị Thánh Nhân vẫn lạc, đủ thấy âm hồn đáng sợ.
Nhưng điểm giao nhau không ngừng thay đổi.
Hiện tại, một cái Hồ Lô lại có thể liên thông âm phủ, đây là thứ kinh người cỡ nào?
/5357
|