Hắn vừa nói lời này, khóe miệng mọi người co giật.
Vừa rồi ai nói hắn sợ?
Sợ cái rắm!
Ha ha, còn bảo hắn thay đổi thái độ, hắn thay đổi không phải vì sợ, mà là vì hắn còn cuồng vọng hơn trước.
Đáng giận, quá đáng giận.
Thích Vĩnh Minh tức giận, nói:
- Lăng Hàn, ngươi đúng là gian ngoan mất linh.
Lăng Hàn cười nói:
- Các ngươi đều nhắm vào ta, một hồi nói muốn trấn áp, một hồi muốn siêu độ ta, ta cần khách khí với các ngươi? Là ta ngốc hay các ngươi quá đê tiện?
Mọi người rất tức giận, đám người phía dưới trừng mắt nhìn Lăng Hàn.
- Đã như thế, ngươi phải gánh chịu hậu quả từ lời nói của mình!
Thích Vĩnh Minh hừ lạnh một tiếng, hắn đánh một chưởng về phía Lăng Hàn.
Phật tử ra tay, hiệu quả hoàn toàn khác biệt!
Oanh!
Một chưởng này phóng đại vô hận, một chưởng ấn màu xanh đánh vào người Lăng Hàn như một ngọn núi lớn.
Lăng Hàn quan sát cẩn thận, bàn tay này cũng không phải là bí lực biến thành, chính là tay của Thích Vĩnh Minh, không biết hắn vận dụng thủ đoạn gì lại có thể phóng đại lớn như thế.
Trực tiếp công kích, uy lực còn vượt qua công kích từ xa.
Lăng Hàn không nhượng bộ, hắn xuất một quyền nghênh đón.
Bành!
Chẳng khác gì châu chấu đá xe, bàn tay màu xanh tiếp tục đánh xuống, hoàn toàn không bị ngăn cản, trực tiếp tát Lăng Hàn như tát con muỗi..
Oanh, đất rung núi chuyển, Hắc Thạch sơn đang run rẩy, giống như không chịu nổi lực lượng to lớn nên sắp nứt vỡ.
- Xong rồi!
- Phật tử lợi hại!
- Một chiêu mà thôi.
- Ha ha, vừa rồi còn tự biên tự diễn, còn nói chúng ta đều là rác rưởi, kết quả thế nào?
- Cho nên, làm người nhất định phải khiêm tốn một chút.
Tất cả mọi người cười toe toét, nói ra lời châm chọc, mới vừa rồi bị Lăng Hàn trào phúng, hiện tại bọn họ phải bỏ đá xuống giếng.
Thích Vĩnh Minh thu chưởng trở về, ngay sau đó có một bóng người bay lên đứng đối diện Thích Vĩnh Minh.
Là Lăng Hàn.
Khóe miệng của hắn có một vết máu, Hỗn Độn Tiên Đan không thể hóa giải tất cả lực lượng của Thích Vĩnh Minh, bởi vì khí lực của hắn đủ mạnh cho nên lưu lại chút máu, cũng không có tạo thành nội thương.
Thích Vĩnh Minh thực sự rất mạnh, lực lượng nguyên thủy cao tới nhị thập bát trọng thiên, một kích tùy ý đã cao tới nhị thập cửu trọng thiên, từ đó tạo thành hiệu quả nghiền ép Lăng Hàn.
Không hổ là Phật tử.
Lăng Hàn biết rõ, chính mình đã khinh thường đối thủ, bởi vì Thích Vĩnh Minh trong kiểm tra tại Đông Lâm Đế tộc chỉ đánh ra chuẩn sáu sao, từ đó hắn xem thường đối phương, nhưng Phật tử dù sao cũng là Phật tử, nếu không có thực lực tuyệt đối, hắn làm sao ngồi lên vị trí này?
Hắn cần phải nghiêm túc một chút.
- Không thể không thừa nhận, khí lực của ngươi rất mạnh.
Thích Vĩnh Minh gật đầu, nói:
- Nhưng mà, chiến lực của ngươi kém tiểu tăng quá nhiều, ngươi không thể sánh bằng tiểu tăng.
- Ha ha, không nên nói quá vẹn toàn, bằng không lát nữa bị đánh mặt sẽ rất đau!
Lăng Hàn cười nói, hắn xông thẳng về phía Thích Vĩnh Minh.
- Không biết tốt xấu!
Thích Vĩnh Minh hừ một tiếng, hắn lại xuất chưởng, chướng ấn lớn như quả đồi.
Sát khí trùng kích, Hỗn Độn Tiên Đan!
Lăng Hàn đồng thời vận dụng hai đại tuyệt chiêu, Hỗn Độn Tiên Đan trực tiếp giảm ba trọng thiên chiến lực của Thích Vĩnh Minh, mà sát khí trùng kích lại tấn công tâm thần Thích Vĩnh Minh, đối phương cảm thấy thống khổ.
Oanh, hắn ra tay nhưng không biết đánh đi nơi nào.
- Lại lần nữa!
- Giống như Chung Thiên vừa rồi, đột nhiên đánh hụt.
- Nhất định là tên kia vận dụng bí bảo gì đó, nếu không làm sao có thể có uy lực như vậy.
Tất cả mọi người xôn xao, trước kia Chung Thiên đánh hụt một kích đầy khó hiểu, việc này làm bọn họ cảm thấy không đúng, chẳng qua khi đó bọn họ không biết Chung Thiên cường đại, cho nên không đặt việc này trong lòng, nhưng Thích Vĩnh Minh cũng như thế, việc này không đúng.
Lăng Hàn lại thừa cơ giết tới, hắn triển khai Đồ Thần thuật tấn công Thích Vĩnh Minh.
- Úm, ma, la!
Thích Vĩnh Minh rống ba câu Lục Tự Minh Vương Chú, cuối cùng cũng hóa giải sát khí trùng kích.
Phật tộc vốn tựu am hiểu công kích tinh thần, Lục Tự Minh Vương Chú có thể siêu độ vong linh, tinh lọc tâm linh, bởi vậy, sát khí trùng kích không thể làm gì được Thích Vĩnh Minh.
- Gia hỏa đáng giận, ngươi dám gài bẫy tiểu tăng!
Thích Vĩnh Minh giận dữ, Phật tộc mới là lão tổ tông trong công kích thần hồn!
Hắn tấn công Lăng Hàn, dù hắn có thể tiêu trừ sát khí trùng kích nhưng vẫn bị ảnh hưởng, chiến lực suy yếu ba trọng thiên.
Oanh!
Khi đối kháng một kích, Lăng Hàn suýt bị đánh bay ra ngoài, chiến lực của hai bên kéo xuống chỉ còn cách sáu trọng thiên, Hỗn Độn Tiên Đan của Lăng Hàn chấn động nhẹ nhàng là có thể hóa giải sạch sẽ.
- Lại đến!
Lăng Hàn mở đồng thuật, hắn nắm lấy sơ hở của Thích Vĩnh Minh và công kích nhắm vào.
Bành bành bành, hai người kịch chiến liên tục.
Đám người phía dưới ngây người.
Lăng Hàn có thể đánh bất phân thắng bại với Thích Vĩnh Minh.
Quá kinh khủng.
Phải biết rằng, Thích Vĩnh Minh chính là Phật tử, lại nắm giữ ưu thế hai tiểu cảnh giới, hắn lại không thể trấn áp Lăng Hàn, thậm chí chỉ có thể chiếm thượng phong.
Mọi người không thể tiếp nhận sự thật này.
- So sánh ra, chúng ta đều là rác rưởi.
Không biết là ai nhỏ giọng nói thầm một câu.
Không có phản bác, tất cả im lặng.
Việc này biến thành không nắm chắc, không biết trước, so với Lăng Hàn yêu nghiệt, bọn họ không phải rác rưởi thì là cái gì?
Thích Vĩnh Minh cảm giác áp lực như núi.
Tuy hắn chiếm thế thượng phong, nhưng hắn cũng biết chính mình chiếm cứ ưu thế cảnh giới, dùng thân phận Phật tử của hắn phải dễ dàng đánh bại Lăng Hàn, hiện tại cục diện giằng co, kéo dài thêm một giây cũng làm hắn mất mặt.
Xấu hổ!
Hắn gào to, oanh, sau đầu xuất hiện phật quang, toàn thân hắn tỏa ra ánh sáng vô tận giống như hóa thân cao tăng đắc đạo.
- Khổ hải khôn cùng, quay đầu là bờ!
Hắn quát, ông, phật âm nhộn nhạo giống như thiên địa ngâm tụng.
Lăng Hàn cảm giác tâm linh bị ảnh hưởng, dường như hắn muốn buông tất cả để giải thoát.
Ý chí của hắn vô cùng kiên định, sau khi hắn chém sát niệm, ý chí còn mạnh hơn xưa.
Hắn lập tức ngưng tụ tâm thần, dùng sát khí trùng kích đáp lễ.
- A...
Dù Thích Vĩnh Minh đã có đề phòng, hắn vẫn kêu gào thảm thiết, chiến lực lại giảm xuống.
Lăng Hàn thừa cơ cường công, hắn có xu thế áp chế Thích Vĩnh Minh.
- Kim Thân La Hán!
Thích Vĩnh Minh hợp hai tay thành chữ thập, phật quang sau đầu hóa thành kim quang, toàn thân của hắn biến thành màu vàng và tỏa ra màu kim loại sáng bóng, giống như hắn là phật đà làm bằng vàng ròng.
Bành!
Lăng Hàn đối chiến với hắn, lực phá hoại đáng sợ truyền vào tay Lăng Hàn.
Đây không chỉ là lực lượng bá đạo, nó còn sắc bén như tiên kiếm.
Vừa rồi ai nói hắn sợ?
Sợ cái rắm!
Ha ha, còn bảo hắn thay đổi thái độ, hắn thay đổi không phải vì sợ, mà là vì hắn còn cuồng vọng hơn trước.
Đáng giận, quá đáng giận.
Thích Vĩnh Minh tức giận, nói:
- Lăng Hàn, ngươi đúng là gian ngoan mất linh.
Lăng Hàn cười nói:
- Các ngươi đều nhắm vào ta, một hồi nói muốn trấn áp, một hồi muốn siêu độ ta, ta cần khách khí với các ngươi? Là ta ngốc hay các ngươi quá đê tiện?
Mọi người rất tức giận, đám người phía dưới trừng mắt nhìn Lăng Hàn.
- Đã như thế, ngươi phải gánh chịu hậu quả từ lời nói của mình!
Thích Vĩnh Minh hừ lạnh một tiếng, hắn đánh một chưởng về phía Lăng Hàn.
Phật tử ra tay, hiệu quả hoàn toàn khác biệt!
Oanh!
Một chưởng này phóng đại vô hận, một chưởng ấn màu xanh đánh vào người Lăng Hàn như một ngọn núi lớn.
Lăng Hàn quan sát cẩn thận, bàn tay này cũng không phải là bí lực biến thành, chính là tay của Thích Vĩnh Minh, không biết hắn vận dụng thủ đoạn gì lại có thể phóng đại lớn như thế.
Trực tiếp công kích, uy lực còn vượt qua công kích từ xa.
Lăng Hàn không nhượng bộ, hắn xuất một quyền nghênh đón.
Bành!
Chẳng khác gì châu chấu đá xe, bàn tay màu xanh tiếp tục đánh xuống, hoàn toàn không bị ngăn cản, trực tiếp tát Lăng Hàn như tát con muỗi..
Oanh, đất rung núi chuyển, Hắc Thạch sơn đang run rẩy, giống như không chịu nổi lực lượng to lớn nên sắp nứt vỡ.
- Xong rồi!
- Phật tử lợi hại!
- Một chiêu mà thôi.
- Ha ha, vừa rồi còn tự biên tự diễn, còn nói chúng ta đều là rác rưởi, kết quả thế nào?
- Cho nên, làm người nhất định phải khiêm tốn một chút.
Tất cả mọi người cười toe toét, nói ra lời châm chọc, mới vừa rồi bị Lăng Hàn trào phúng, hiện tại bọn họ phải bỏ đá xuống giếng.
Thích Vĩnh Minh thu chưởng trở về, ngay sau đó có một bóng người bay lên đứng đối diện Thích Vĩnh Minh.
Là Lăng Hàn.
Khóe miệng của hắn có một vết máu, Hỗn Độn Tiên Đan không thể hóa giải tất cả lực lượng của Thích Vĩnh Minh, bởi vì khí lực của hắn đủ mạnh cho nên lưu lại chút máu, cũng không có tạo thành nội thương.
Thích Vĩnh Minh thực sự rất mạnh, lực lượng nguyên thủy cao tới nhị thập bát trọng thiên, một kích tùy ý đã cao tới nhị thập cửu trọng thiên, từ đó tạo thành hiệu quả nghiền ép Lăng Hàn.
Không hổ là Phật tử.
Lăng Hàn biết rõ, chính mình đã khinh thường đối thủ, bởi vì Thích Vĩnh Minh trong kiểm tra tại Đông Lâm Đế tộc chỉ đánh ra chuẩn sáu sao, từ đó hắn xem thường đối phương, nhưng Phật tử dù sao cũng là Phật tử, nếu không có thực lực tuyệt đối, hắn làm sao ngồi lên vị trí này?
Hắn cần phải nghiêm túc một chút.
- Không thể không thừa nhận, khí lực của ngươi rất mạnh.
Thích Vĩnh Minh gật đầu, nói:
- Nhưng mà, chiến lực của ngươi kém tiểu tăng quá nhiều, ngươi không thể sánh bằng tiểu tăng.
- Ha ha, không nên nói quá vẹn toàn, bằng không lát nữa bị đánh mặt sẽ rất đau!
Lăng Hàn cười nói, hắn xông thẳng về phía Thích Vĩnh Minh.
- Không biết tốt xấu!
Thích Vĩnh Minh hừ một tiếng, hắn lại xuất chưởng, chướng ấn lớn như quả đồi.
Sát khí trùng kích, Hỗn Độn Tiên Đan!
Lăng Hàn đồng thời vận dụng hai đại tuyệt chiêu, Hỗn Độn Tiên Đan trực tiếp giảm ba trọng thiên chiến lực của Thích Vĩnh Minh, mà sát khí trùng kích lại tấn công tâm thần Thích Vĩnh Minh, đối phương cảm thấy thống khổ.
Oanh, hắn ra tay nhưng không biết đánh đi nơi nào.
- Lại lần nữa!
- Giống như Chung Thiên vừa rồi, đột nhiên đánh hụt.
- Nhất định là tên kia vận dụng bí bảo gì đó, nếu không làm sao có thể có uy lực như vậy.
Tất cả mọi người xôn xao, trước kia Chung Thiên đánh hụt một kích đầy khó hiểu, việc này làm bọn họ cảm thấy không đúng, chẳng qua khi đó bọn họ không biết Chung Thiên cường đại, cho nên không đặt việc này trong lòng, nhưng Thích Vĩnh Minh cũng như thế, việc này không đúng.
Lăng Hàn lại thừa cơ giết tới, hắn triển khai Đồ Thần thuật tấn công Thích Vĩnh Minh.
- Úm, ma, la!
Thích Vĩnh Minh rống ba câu Lục Tự Minh Vương Chú, cuối cùng cũng hóa giải sát khí trùng kích.
Phật tộc vốn tựu am hiểu công kích tinh thần, Lục Tự Minh Vương Chú có thể siêu độ vong linh, tinh lọc tâm linh, bởi vậy, sát khí trùng kích không thể làm gì được Thích Vĩnh Minh.
- Gia hỏa đáng giận, ngươi dám gài bẫy tiểu tăng!
Thích Vĩnh Minh giận dữ, Phật tộc mới là lão tổ tông trong công kích thần hồn!
Hắn tấn công Lăng Hàn, dù hắn có thể tiêu trừ sát khí trùng kích nhưng vẫn bị ảnh hưởng, chiến lực suy yếu ba trọng thiên.
Oanh!
Khi đối kháng một kích, Lăng Hàn suýt bị đánh bay ra ngoài, chiến lực của hai bên kéo xuống chỉ còn cách sáu trọng thiên, Hỗn Độn Tiên Đan của Lăng Hàn chấn động nhẹ nhàng là có thể hóa giải sạch sẽ.
- Lại đến!
Lăng Hàn mở đồng thuật, hắn nắm lấy sơ hở của Thích Vĩnh Minh và công kích nhắm vào.
Bành bành bành, hai người kịch chiến liên tục.
Đám người phía dưới ngây người.
Lăng Hàn có thể đánh bất phân thắng bại với Thích Vĩnh Minh.
Quá kinh khủng.
Phải biết rằng, Thích Vĩnh Minh chính là Phật tử, lại nắm giữ ưu thế hai tiểu cảnh giới, hắn lại không thể trấn áp Lăng Hàn, thậm chí chỉ có thể chiếm thượng phong.
Mọi người không thể tiếp nhận sự thật này.
- So sánh ra, chúng ta đều là rác rưởi.
Không biết là ai nhỏ giọng nói thầm một câu.
Không có phản bác, tất cả im lặng.
Việc này biến thành không nắm chắc, không biết trước, so với Lăng Hàn yêu nghiệt, bọn họ không phải rác rưởi thì là cái gì?
Thích Vĩnh Minh cảm giác áp lực như núi.
Tuy hắn chiếm thế thượng phong, nhưng hắn cũng biết chính mình chiếm cứ ưu thế cảnh giới, dùng thân phận Phật tử của hắn phải dễ dàng đánh bại Lăng Hàn, hiện tại cục diện giằng co, kéo dài thêm một giây cũng làm hắn mất mặt.
Xấu hổ!
Hắn gào to, oanh, sau đầu xuất hiện phật quang, toàn thân hắn tỏa ra ánh sáng vô tận giống như hóa thân cao tăng đắc đạo.
- Khổ hải khôn cùng, quay đầu là bờ!
Hắn quát, ông, phật âm nhộn nhạo giống như thiên địa ngâm tụng.
Lăng Hàn cảm giác tâm linh bị ảnh hưởng, dường như hắn muốn buông tất cả để giải thoát.
Ý chí của hắn vô cùng kiên định, sau khi hắn chém sát niệm, ý chí còn mạnh hơn xưa.
Hắn lập tức ngưng tụ tâm thần, dùng sát khí trùng kích đáp lễ.
- A...
Dù Thích Vĩnh Minh đã có đề phòng, hắn vẫn kêu gào thảm thiết, chiến lực lại giảm xuống.
Lăng Hàn thừa cơ cường công, hắn có xu thế áp chế Thích Vĩnh Minh.
- Kim Thân La Hán!
Thích Vĩnh Minh hợp hai tay thành chữ thập, phật quang sau đầu hóa thành kim quang, toàn thân của hắn biến thành màu vàng và tỏa ra màu kim loại sáng bóng, giống như hắn là phật đà làm bằng vàng ròng.
Bành!
Lăng Hàn đối chiến với hắn, lực phá hoại đáng sợ truyền vào tay Lăng Hàn.
Đây không chỉ là lực lượng bá đạo, nó còn sắc bén như tiên kiếm.
/5357
|