Phía trước, cuối cùng đã xuất hiện lục địa.
Kể cả hai vị Tôn Giả, năm người đều hưng phấn, hoặc mơ hồ trở lại điểm xuất phát, hoặc đã vượt qua biển cả, bất kể như thế nào còn tốt hơn bị vây trong biển cả.
- Không đúng!
Đột nhiên Cửu Sơn Tôn Giả nói ra:
- Đây không phải lục địa, mà là một hòn đảo lớn.
Cái gì!
Ninh Dưỡng Hạo và Ninh Biên đều sững sờ, không phải chứ, thị lực của hai người bọn họ cuối cùng còn không nhìn thấy cuối cùng, đây là đảo gì mà lớn như thế?
Lăng Hàn thi triển đồng thuật nhìn đường ven biển xa xa, lúc này mới nhìn thấy điểm cuối đại lục.
Đây là hòn đảo chứ không phải đại lục, nó quá lớn.
- Bất kể như thế nào, chúng ta nên lên xem, tìm xem nơi này có bí mật gì hay không.
Thiên Vũ Tôn Giả nói.
Bốn người còn lại đều gật đầu, không biết là vị Tổ Vương nào kiến tạo nơi này, nhưng có liên quan đến Tổ Vương đều là bí mật to lớn.
Năm người lên bờ, thu hồi bè xương, sau đó bọn họ đi vào hòn đảo.
Hòn đảo này có màu như biển cả, là màu đỏ như máu, không khí còn có sương mù đỏ rực bay bay, cực kỳ ảnh hưởng thị lực.
- Ân?
Hai Tôn Giả đồng thời cảnh giác, bọn họ dừng bước như lâm đại địch.
Sương mù ngập trời, không nhìn thấy cái gì.
Chờ một lát, hai Tôn Giả tiến lên phía trước, nhưng bước chân cực kỳ chậm chạp, chỉ trong nháy mắt, Lăng Hàn cảm ứng có khí tức cường đại bao phủ, lông tơ toàn thân của hắn dựng đứng.
Cường giả!
Khó trách hai Tôn Giả đề phòng, nơi này tràn ngập sương mù ảnh hưởng tầm mắt và thần thức, có ai dám làm càn?
Phải biết rằng, bọn họ đi nhiều ngày như thế, đã nhìn thấy không biết bao nhiêu thánh thi, có Tôn Giả nào dám chủ quan?
Ai muốn khổ tu cả đời trôi theo dòng nước?
Phía trước, dần dần có bóng người xuất hiện.
- Hằng Nguyên!
- Cửu Sơn! Thiên Vũ!
Cửu Sơn Tôn Giả và Thiên Vũ Tôn Giả đồng thời kêu lên, phía trước cũng có giọng nói, hai bên như trút được gánh nặng.
Thì ra không phải địch nhân, mà là Tôn Giả cùng tiến vào nơi này.
Hô!
Lăng Hàn cũng thở ra, song phương biết nhau, hơn nữa đối diện chỉ có một Tôn Giả, hắn lại mang theo ba tiểu bối.
Sau khi nhìn thấy Lăng Hàn, ba tiểu bối Tây Thiên vực này rất xem thường Bắc Thiên vực, không có khả năng bởi vì xuất hiện một Lăng Hàn mà cải biến quan niệm của bọn họ.
Trái lại, Lăng Hàn biểu hiện càng cường đại, ép Tây Thiên vực không ngẩng đầu lên được, càng làm bọn họ chán ghét.
- Cửu Sơn, ngươi đang êm đẹp sao không ở lại Cửu Dương Thánh Địa, chạy tới nơi này làm gì?
Hằng Nguyên Tôn Giả hỏi, trong lời nói mang theo vài phần khiêu khích.
- Ngươi quản được sao?
Cửu Sơn Tôn Giả nói ra.
- Cửu Sơn, chạy đến Tây Thiên vực còn dám ngông cuồng như thế sao?
Hằng Nguyên Tôn Giả cau mày nói ra.
Thiên Vực tranh cường háo thắng cũng không giới hạn trong đám tiểu bối.
- Như thế nào, ngươi muốn đánh nhau phải không?
Cửu Sơn Tôn Giả tuyệt đối không sợ.
- Đã đến nơi này, bản tôn thật sự muốn lãnh giáo bản lĩnh của ngươi một chút.
Hằng Nguyên Tôn Giả thản nhiên nói.
- Vậy ngươi cần phải xếp hàng.
Cửu Sơn Tôn Giả cười ha ha, hắn chỉ vào Thiên Vũ Tôn Giả.
Thiên Vũ Tôn Giả cười cười, hắn tiến lên hòa giải:
- Tốt, tốt, hiện tại mọi người nên đồng tâm hiệp lực, liên thủ thăm dò hòn đảo này.
Hằng Nguyên Tôn Giả gật đầu, hắn cũng nhìn thấy rất nhiều thi thể Thánh Nhân, cho nên hắn tràn ngập kiêng kị nơi này, ngay cả Thánh Nhân cũng nuốt hận, vậy những Tôn Giả bọn họ khác gì đồ ăn?
Ba Tôn Giả liên thủ tìm khắp hòn đảo.
Sương mù nơi này cũng ảnh hưởng tới Tôn Giả, căn bản không thấy rõ nơi phía trước, bởi vậy, tốc độ của bọn họ không nhanh.
Hai ngày sau, bọn họ không phát hiện cái gì, đội ngũ lại mở rộng không ít, bởi vì đi nửa đường lại gặp vài tên Tôn Giả, bọn họ mang theo tiểu bối gia nhập đội ngũ.
Hoàn hảo là, sương mù chỉ trở ngại thị lực và thần thức, cũng không có hiệu quả mê hoặc, cho nên mọi người không có mất phương hướng, tuy hiệu suất không cao nhưng lại ảnh hưởng khi dò xét hòn đảo.
Hoàn cảnh hòn đảo cũng biến hóa, trước khi là vùng núi bằng phẳng, nhưng dần dần phát hiện có cột đá bén nhọn đâm lên trời, giống như muốn đâm rách bầu trời.
Ngay từ đầu tất cả mọi người không cho là đúng, nhưng đi tới đi tới, bọn họ phát hiện cột đá có vết máu, mặc dù máu đã sớm khô cạn.
Ồ?
Có Tôn Giả bay lên không trung, lúc hắn đáp xuống, trên tay có một thi thể.
- Ahhh, đây là Tôn Giả!
Các vị Tôn Giả kiểm tra một lúc, tất cả đều sợ hãi.
Đường đường Tôn Giả bị cột đá đâm chết?
Bọn họ cũng là Tôn Giả ah, nếu hung thủ còn ở nơi này, như vậy bọn họ may mắn thoát khỏi hay sao?
- Đã chết không biết bao nhiêu năm.
Cửu Sơn Tôn Giả nói ra:
- Thần tính tinh hoa đã xói mòn sạch sẽ, nếu không khi đi qua nơi đây, chúng ta sẽ có áp lực.
- Ân!
Mọi người gật đầu.
- Chẳng lẽ là Tổ Vương làm?
Có người nói.
Các Tôn Giả đều im lặng.
Có thể thành Đế, chẳng những phải có thiên phú hơn người, hơn nữa tâm tính phải rộng rãi, đây là thiên địa khảo nghiệm mà ra. Nhìn chung trong lịch sử, thời đại các Đại Đế xuất hiện chính là lúc võ đạo thịnh thế.
Còn ở nơi này có vô số thi thể Thánh Nhân, lại có Tôn Giả bị chém giết như gia súc, còn đặt trên cột đá, thủ đoạn quá tàn nhẫn, nhìn thế nào cũng không phải hành vi của Đại Đế.
Vấn đề là, không phải Đại Đế, có ai giết nhiều Thánh Nhân như thế?
- Chẳng lẽ là một vị Chuẩn Đế?
Có Tôn Giả cau mày nói.
- Rất không có khả năng.
Hắn đoán bị mọi người phủ quyết.
- Các Chuẩn Đế đều đánh cược một bước cuối cùng, chỉ khi nào thất bại sẽ hóa đạo, cho nên, muốn nói một vị Chuẩn Đế có thể sống nhiều năm như vậy, giết nhiều Thánh Nhân như vậy, việc này nói không thông!
Đúng thế, thi thể Thánh Nhân ở nơi này quá nhiều, căn bản không giống cùng một thời đại, dù thế nào cũng vượt qua mấy trăm vạn năm, trừ Tổ Vương ra, có ai sống lâu như thế?
Tất cả mọi người vò đầu bứt tai, bọn họ nghĩ mãi mà không rõ.
- Không thể chủ quan, tiếp tục đi tới!
Cửu Sơn Tôn Giả trầm giọng nói ra.
Nếu nơi này do một vị Tổ Vương bố trí, cho dù Tổ Vương hóa đạo, thủ đoạn lưu lại cũng dễ dàng chém giết Tôn Giả, xem như Thánh Nhân tới cũng không thoát khỏi.
Như Thiên Đạo hỏa, nó hoàn toàn có thể tích súc mấy trăm vạn năm, một khi phun trào, Thánh Nhân cũng hóa thành tro tẫn.
Bọn họ tiếp tục đi tới, bọn họ chưa đi bao xa đã gặp một người.
Lần này, là một vị Thánh Nhân.
Đông Lâm Đế tộc Lưu Ly Thánh Nhân.
Như Trì Mộng Hàm, Trì Đáo cũng ở đây, Trì Mộng Hàm hơi rụt rè, Trì Đáo vô cùng nhiệt tình chào hỏi Lăng Hàn, những người trẻ tuổi khác lại kinh ngạc.
Tình huống như thế nào, Lăng Hàn sắp cá vượt long môn, trở thành con rể Đế tộc sao?
Kể cả hai vị Tôn Giả, năm người đều hưng phấn, hoặc mơ hồ trở lại điểm xuất phát, hoặc đã vượt qua biển cả, bất kể như thế nào còn tốt hơn bị vây trong biển cả.
- Không đúng!
Đột nhiên Cửu Sơn Tôn Giả nói ra:
- Đây không phải lục địa, mà là một hòn đảo lớn.
Cái gì!
Ninh Dưỡng Hạo và Ninh Biên đều sững sờ, không phải chứ, thị lực của hai người bọn họ cuối cùng còn không nhìn thấy cuối cùng, đây là đảo gì mà lớn như thế?
Lăng Hàn thi triển đồng thuật nhìn đường ven biển xa xa, lúc này mới nhìn thấy điểm cuối đại lục.
Đây là hòn đảo chứ không phải đại lục, nó quá lớn.
- Bất kể như thế nào, chúng ta nên lên xem, tìm xem nơi này có bí mật gì hay không.
Thiên Vũ Tôn Giả nói.
Bốn người còn lại đều gật đầu, không biết là vị Tổ Vương nào kiến tạo nơi này, nhưng có liên quan đến Tổ Vương đều là bí mật to lớn.
Năm người lên bờ, thu hồi bè xương, sau đó bọn họ đi vào hòn đảo.
Hòn đảo này có màu như biển cả, là màu đỏ như máu, không khí còn có sương mù đỏ rực bay bay, cực kỳ ảnh hưởng thị lực.
- Ân?
Hai Tôn Giả đồng thời cảnh giác, bọn họ dừng bước như lâm đại địch.
Sương mù ngập trời, không nhìn thấy cái gì.
Chờ một lát, hai Tôn Giả tiến lên phía trước, nhưng bước chân cực kỳ chậm chạp, chỉ trong nháy mắt, Lăng Hàn cảm ứng có khí tức cường đại bao phủ, lông tơ toàn thân của hắn dựng đứng.
Cường giả!
Khó trách hai Tôn Giả đề phòng, nơi này tràn ngập sương mù ảnh hưởng tầm mắt và thần thức, có ai dám làm càn?
Phải biết rằng, bọn họ đi nhiều ngày như thế, đã nhìn thấy không biết bao nhiêu thánh thi, có Tôn Giả nào dám chủ quan?
Ai muốn khổ tu cả đời trôi theo dòng nước?
Phía trước, dần dần có bóng người xuất hiện.
- Hằng Nguyên!
- Cửu Sơn! Thiên Vũ!
Cửu Sơn Tôn Giả và Thiên Vũ Tôn Giả đồng thời kêu lên, phía trước cũng có giọng nói, hai bên như trút được gánh nặng.
Thì ra không phải địch nhân, mà là Tôn Giả cùng tiến vào nơi này.
Hô!
Lăng Hàn cũng thở ra, song phương biết nhau, hơn nữa đối diện chỉ có một Tôn Giả, hắn lại mang theo ba tiểu bối.
Sau khi nhìn thấy Lăng Hàn, ba tiểu bối Tây Thiên vực này rất xem thường Bắc Thiên vực, không có khả năng bởi vì xuất hiện một Lăng Hàn mà cải biến quan niệm của bọn họ.
Trái lại, Lăng Hàn biểu hiện càng cường đại, ép Tây Thiên vực không ngẩng đầu lên được, càng làm bọn họ chán ghét.
- Cửu Sơn, ngươi đang êm đẹp sao không ở lại Cửu Dương Thánh Địa, chạy tới nơi này làm gì?
Hằng Nguyên Tôn Giả hỏi, trong lời nói mang theo vài phần khiêu khích.
- Ngươi quản được sao?
Cửu Sơn Tôn Giả nói ra.
- Cửu Sơn, chạy đến Tây Thiên vực còn dám ngông cuồng như thế sao?
Hằng Nguyên Tôn Giả cau mày nói ra.
Thiên Vực tranh cường háo thắng cũng không giới hạn trong đám tiểu bối.
- Như thế nào, ngươi muốn đánh nhau phải không?
Cửu Sơn Tôn Giả tuyệt đối không sợ.
- Đã đến nơi này, bản tôn thật sự muốn lãnh giáo bản lĩnh của ngươi một chút.
Hằng Nguyên Tôn Giả thản nhiên nói.
- Vậy ngươi cần phải xếp hàng.
Cửu Sơn Tôn Giả cười ha ha, hắn chỉ vào Thiên Vũ Tôn Giả.
Thiên Vũ Tôn Giả cười cười, hắn tiến lên hòa giải:
- Tốt, tốt, hiện tại mọi người nên đồng tâm hiệp lực, liên thủ thăm dò hòn đảo này.
Hằng Nguyên Tôn Giả gật đầu, hắn cũng nhìn thấy rất nhiều thi thể Thánh Nhân, cho nên hắn tràn ngập kiêng kị nơi này, ngay cả Thánh Nhân cũng nuốt hận, vậy những Tôn Giả bọn họ khác gì đồ ăn?
Ba Tôn Giả liên thủ tìm khắp hòn đảo.
Sương mù nơi này cũng ảnh hưởng tới Tôn Giả, căn bản không thấy rõ nơi phía trước, bởi vậy, tốc độ của bọn họ không nhanh.
Hai ngày sau, bọn họ không phát hiện cái gì, đội ngũ lại mở rộng không ít, bởi vì đi nửa đường lại gặp vài tên Tôn Giả, bọn họ mang theo tiểu bối gia nhập đội ngũ.
Hoàn hảo là, sương mù chỉ trở ngại thị lực và thần thức, cũng không có hiệu quả mê hoặc, cho nên mọi người không có mất phương hướng, tuy hiệu suất không cao nhưng lại ảnh hưởng khi dò xét hòn đảo.
Hoàn cảnh hòn đảo cũng biến hóa, trước khi là vùng núi bằng phẳng, nhưng dần dần phát hiện có cột đá bén nhọn đâm lên trời, giống như muốn đâm rách bầu trời.
Ngay từ đầu tất cả mọi người không cho là đúng, nhưng đi tới đi tới, bọn họ phát hiện cột đá có vết máu, mặc dù máu đã sớm khô cạn.
Ồ?
Có Tôn Giả bay lên không trung, lúc hắn đáp xuống, trên tay có một thi thể.
- Ahhh, đây là Tôn Giả!
Các vị Tôn Giả kiểm tra một lúc, tất cả đều sợ hãi.
Đường đường Tôn Giả bị cột đá đâm chết?
Bọn họ cũng là Tôn Giả ah, nếu hung thủ còn ở nơi này, như vậy bọn họ may mắn thoát khỏi hay sao?
- Đã chết không biết bao nhiêu năm.
Cửu Sơn Tôn Giả nói ra:
- Thần tính tinh hoa đã xói mòn sạch sẽ, nếu không khi đi qua nơi đây, chúng ta sẽ có áp lực.
- Ân!
Mọi người gật đầu.
- Chẳng lẽ là Tổ Vương làm?
Có người nói.
Các Tôn Giả đều im lặng.
Có thể thành Đế, chẳng những phải có thiên phú hơn người, hơn nữa tâm tính phải rộng rãi, đây là thiên địa khảo nghiệm mà ra. Nhìn chung trong lịch sử, thời đại các Đại Đế xuất hiện chính là lúc võ đạo thịnh thế.
Còn ở nơi này có vô số thi thể Thánh Nhân, lại có Tôn Giả bị chém giết như gia súc, còn đặt trên cột đá, thủ đoạn quá tàn nhẫn, nhìn thế nào cũng không phải hành vi của Đại Đế.
Vấn đề là, không phải Đại Đế, có ai giết nhiều Thánh Nhân như thế?
- Chẳng lẽ là một vị Chuẩn Đế?
Có Tôn Giả cau mày nói.
- Rất không có khả năng.
Hắn đoán bị mọi người phủ quyết.
- Các Chuẩn Đế đều đánh cược một bước cuối cùng, chỉ khi nào thất bại sẽ hóa đạo, cho nên, muốn nói một vị Chuẩn Đế có thể sống nhiều năm như vậy, giết nhiều Thánh Nhân như vậy, việc này nói không thông!
Đúng thế, thi thể Thánh Nhân ở nơi này quá nhiều, căn bản không giống cùng một thời đại, dù thế nào cũng vượt qua mấy trăm vạn năm, trừ Tổ Vương ra, có ai sống lâu như thế?
Tất cả mọi người vò đầu bứt tai, bọn họ nghĩ mãi mà không rõ.
- Không thể chủ quan, tiếp tục đi tới!
Cửu Sơn Tôn Giả trầm giọng nói ra.
Nếu nơi này do một vị Tổ Vương bố trí, cho dù Tổ Vương hóa đạo, thủ đoạn lưu lại cũng dễ dàng chém giết Tôn Giả, xem như Thánh Nhân tới cũng không thoát khỏi.
Như Thiên Đạo hỏa, nó hoàn toàn có thể tích súc mấy trăm vạn năm, một khi phun trào, Thánh Nhân cũng hóa thành tro tẫn.
Bọn họ tiếp tục đi tới, bọn họ chưa đi bao xa đã gặp một người.
Lần này, là một vị Thánh Nhân.
Đông Lâm Đế tộc Lưu Ly Thánh Nhân.
Như Trì Mộng Hàm, Trì Đáo cũng ở đây, Trì Mộng Hàm hơi rụt rè, Trì Đáo vô cùng nhiệt tình chào hỏi Lăng Hàn, những người trẻ tuổi khác lại kinh ngạc.
Tình huống như thế nào, Lăng Hàn sắp cá vượt long môn, trở thành con rể Đế tộc sao?
/5357
|