Lăng Hàn tràn ngập chờ mong, sẽ ấp ra cái gì?
Ách, chỉ cần không phải đám tiểu hồ lô là được.
Đáp án công bố rất nhanh, chỉ thấy vỏ trứng vỡ vụn, một sinh vật màu xanh mọc ra bốn chân xuất hiện.
- Gia hỏa xấu xí!
Lăng Hàn nói thầm, con nối dõi của Chân Long nhìn thế nào cũng giống thằn lằn.
Lúc này, chỉ thấy thằn lằn đột nhiên hé miệng gặm vỏ trứng.
Răng rắc, răng rắc, âm thanh thanh thúy vang lên.
Với tư cách ăn hàng, Lăng Hàn nuốt nước bọt, xem tiểu gia hỏa này ăn ngon lành như thế, cắn quả trứng giòn xốp, chẳng lẽ ăn rất ngon.
Hình như cảm ứng được Lăng Hàn thèm thuồng, thằn lằn kia dừng lại, nó nhìn Lăng Hàn với ánh mắt xem thường.
Khốn kiếp, bị một con thằn lằn khinh bỉ!
Lăng Hàn thẹn quá hoá giận, đã bị khám phá thì ắn không cần khách khí.
Hắn nhảy lên Chân Long sào, chuẩn bị nếm thử hương vị quả trứng, nhưng hắn chưa đặt chân lên mẫu thụ, hắn đã bị lực lượng khổng lồ phản chấn trở về.
Bành, hắn bay về như đạn pháo, cũng nặng nề đụng vào đống tiên kim.
- Ha ha ha ha!
Chỉ thấy thằn lằn cười lớn, nó còn dùng hai chân trước đặt lên thân thể, giống như đang ôm bụng cười to.
Lăng Hàn cực kỳ phiền muộn, thật sự mất mặt, không nếm được hương vị vỏ trứng, lại còn bị chê cười.
Lại nói, thằn lằn là tiểu Thanh Long sao?
- Người đời sau!
Giọng nói mênh mông cuồn cuộn vang lên, chỉ thấy hư ảnh một đầu Chân Long xuất hiện, nó tỏa ra khí tức chí cao vô thượng, đây là uy nghiêm Đại Đế, cho dù là tồn tại nào cũng không thể mô phỏng. Chân Long ở giữa không trung, hai mắt lớn như chuông đồng nhìn Lăng Hàn:
- Đây là con út của ta, lưu đến hôm nay xuất thế, tranh giành một đường cơ duyên, hi vọng ngươi có thể trông nom một hai.
Tiểu Thanh Long lộ ra vẻ mặt không phúc, nó muốn mở miệng phản đối, cũng không biết nhớ tới cái gì, nó câm miệng và cắn vỏ trứng.
Răng rắc, răng rắc, dường như nó rất ận Lăng Hàn, cố ý gặm càng vang dội.
Lăng Hàn muốn xông lên đánh nó, nhưng bị ngăn cản một lần, lão tử của người ta đang theo dõi hắn, cho dù hóa đạo không biết bao nhiêu tỷ năm, chỉ bằng một ý niệm cũng có thể dễ dàng diệt sát hắn.
Tốt, ta nhẫn.
- Người đời sau, ngươi là người ta lựa chọn duy nhất trong vô số năm tháng, tương lai thành tựu vô hạn!
Chân Long còn nói thêm:
- Đương nhiên, ta sẽ không bảo ngươi hỗ trợ không công.
Hắn động một chút, bảy trái cây bay tới.
Thiên Long quả!
Đôi mắt Lăng Hàn sáng ngời, đây chính là quả tiên Đế cấp, đại dược trâu bò nhất, trước kia hắn muốn ngắt lấy nhưng bị Đại Đế sát trận hạn chế, không nghĩ tới bây giờ Chân Long chủ động đưa tới trước người.
Tốt, xem như giúp hắn chiếu cố tiểu Thanh Long nha, chút lòng thành.
Chờ chút, đây là ý gì?
Lăng Hàn kinh ngạc, bởi vì bảy Thiên Long quả bay tới trước người hắn, rõ ràng có sáu quả chuyển hướng bay về phía tiểu Thanh Long, chỉ có một quả rơi xuống.
Ah, không ngờ chỉ cho ta một quả?
Trên thực tế, đây chính là đại dược Đế cấp, cho dù một quả cũng đủ làm Thánh Nhân đánh đầu rơi máu chảy, tất cả Đế tộc đều ra tay, ai có thể có được bảy quả như Chân Long, hiện tại chỉ phân cho hắn một quả.
Ngươi trêu ta sao?
Sáu Thiên Long quả rơi vào Chân Long sào, xếp thành hàng trước người tiểu Thanh Long.
Lãng phí, nhỏ như vậy, có lẽ còn đang bú sữa, muốn Thiên Long quả làm gì!
Sau đó, Lăng Hàn liền phát hiện đầu tiểu Thanh Long này... Ti tiện.
Nó còn nhếch miệng cười Lăng Hàn, sau đó cầm lấy Thiên Long quả lên châm chọc hắn, ý tứ kéo thù hận rất rõ ràng.
Khốn kiếp, ngươi vừa mới nở sao? Biểu lộ của ngươi quá phong phú.
Chân Long thì sủng ái đứa con của mình,, sau đó lại nói với Lăng Hàn:
- Con út của ta chưa sinh ra đã bị trời đố kỵ, có lưu nội thương, cho nên ta không thể không phong ấn tiên nguyên của nó, phong tỏa tánh mạng tinh khí trôi qua, dùng thời gian chữa trị nội thương, sẽ chờ thời khắc xuất thế trong tương lai.
- Tuy nhiên thời gian có thể khép lại nội thương, nhưng cuối cùng vẫn tổn thương căn cơ, ta đào tạo Thiên Long thụ chính là vì hình thành Thiên Long quả, dùng chữa trị căn cơ con ta.
Ah, thì ra là thế.
Lăng Hàn cảm thấy tâm lý cân đối nhiều, Thiên Long thụ nhờ phúc của tiểu Thanh Long, nó từ Thánh cấp tăng lên thành Đế cấp, phân cho hắn một quả là không tồi rồi.
Hơn nữa, Chân Long là tồn tại bực nào, cần giải thích với hắn sao?
Từ điểm đó mà nhìn, Chân Long phi thường để mắt hắn.
Nhưng Lăng Hàn cũng hiếu kỳ, nếu thần thú là thiên địa sáng tạo, có lẽ phải là con cưng của trời, vì cái gì hậu đại của Chân Long lại bị thiên địa ghen ghét? Hơn nữa, ngay cả Đại Đế cũng không có cách nào trị hết nội thương, cần phải phong ấn tiên nguyên, dựa vào thời gian lâu dài chữa trị nội thương, tiểu Thanh Long bị tội gì?
Chân Long hoàn toàn không giải thích, thân hình hắn di động và nói:
- Ta tự nghĩ ra một bộ công pháp, tên là Thiên Long Đế Quyết, hiện dạy cho ngươi, về sau, ngươi sẽ phụ trách dạy bảo con ta tu hành. Nếu có thể tu thành, ngươi có được một Chân Long lực, không sợ bất cứ người nào đương thời.
Chân Long duỗi móng vuốt to lớn ra, nó điểm nhẹ vào trán Lăng Hàn, ngay sau đó có tin tức rót vào thức hải của Lăng Hàn.
Oanh, tin tức quá khổng lồ, Lăng Hàn trực tiếp hôn mê.
Chân Long không có để ý, dù sao không có hại.
Hắn nhìn con út của mình, trong ánh mắt lộ ra thần sắc yêu thương.
Nếu không vì con út, hắn không cần nhọc lòng lưu lại một đạo ý thức như vậy. Đạo ý thức bị vây khốn ở đây, trải qua hàng tỷ cô tịch, đủ làm bất cứ kẻ nào nổi điên.
Hắn lại chịu được, bởi vì hắn là Đại Đế, hắn có tu vi tâm tính như thế, thứ hai cũng bởi vì yêu thương con mình, hắn tình nguyện tịch mịch như thế chỉ vì con út xuất thế có thể phó thác cho một người cường đại đáng tin cậy.
Tiểu Thanh Long không còn tiện như thế, nó đình chỉ ăn vỏ trứng, ngẩng đầu lên đối mặt với Chân Long, con mắt ướt át.
Tuy nó vừa xuất thế nhưng trong vỏ trứng đã có ý thức mông lung, trí tuệ đã sớm khai hóa.
- Con đường tương lai cần chính ngươi đi.
Chân Long nói ra, giọng nói mênh mông mang theo uy nghiêm vô thượng.
Tiểu Thanh Long gật đầu, nước mắt chảy ra, bởi vì nó biết rõ, sợi thần niệm của Chân Long đã hoàn thành sứ mạng, sẽ biến mất triệt để.
Đây không phải tử vong, mà là một giải thoát.
- Kẻ này có đại khí vận, đại tiền đồ, ngươi đi theo hắn, có lẽ có thể tránh thoát sát kiếp tương lai.
Chân Long lại nói.
Tiểu Thanh Long tiếp tục gật đầu, nước mắt lưng tròng.
- Ta đi.
Thân ảnh Chân Long biến mất nhưng ánh mắt vẫn quyến luyến đứa con của mình thật sâu.
Ách, chỉ cần không phải đám tiểu hồ lô là được.
Đáp án công bố rất nhanh, chỉ thấy vỏ trứng vỡ vụn, một sinh vật màu xanh mọc ra bốn chân xuất hiện.
- Gia hỏa xấu xí!
Lăng Hàn nói thầm, con nối dõi của Chân Long nhìn thế nào cũng giống thằn lằn.
Lúc này, chỉ thấy thằn lằn đột nhiên hé miệng gặm vỏ trứng.
Răng rắc, răng rắc, âm thanh thanh thúy vang lên.
Với tư cách ăn hàng, Lăng Hàn nuốt nước bọt, xem tiểu gia hỏa này ăn ngon lành như thế, cắn quả trứng giòn xốp, chẳng lẽ ăn rất ngon.
Hình như cảm ứng được Lăng Hàn thèm thuồng, thằn lằn kia dừng lại, nó nhìn Lăng Hàn với ánh mắt xem thường.
Khốn kiếp, bị một con thằn lằn khinh bỉ!
Lăng Hàn thẹn quá hoá giận, đã bị khám phá thì ắn không cần khách khí.
Hắn nhảy lên Chân Long sào, chuẩn bị nếm thử hương vị quả trứng, nhưng hắn chưa đặt chân lên mẫu thụ, hắn đã bị lực lượng khổng lồ phản chấn trở về.
Bành, hắn bay về như đạn pháo, cũng nặng nề đụng vào đống tiên kim.
- Ha ha ha ha!
Chỉ thấy thằn lằn cười lớn, nó còn dùng hai chân trước đặt lên thân thể, giống như đang ôm bụng cười to.
Lăng Hàn cực kỳ phiền muộn, thật sự mất mặt, không nếm được hương vị vỏ trứng, lại còn bị chê cười.
Lại nói, thằn lằn là tiểu Thanh Long sao?
- Người đời sau!
Giọng nói mênh mông cuồn cuộn vang lên, chỉ thấy hư ảnh một đầu Chân Long xuất hiện, nó tỏa ra khí tức chí cao vô thượng, đây là uy nghiêm Đại Đế, cho dù là tồn tại nào cũng không thể mô phỏng. Chân Long ở giữa không trung, hai mắt lớn như chuông đồng nhìn Lăng Hàn:
- Đây là con út của ta, lưu đến hôm nay xuất thế, tranh giành một đường cơ duyên, hi vọng ngươi có thể trông nom một hai.
Tiểu Thanh Long lộ ra vẻ mặt không phúc, nó muốn mở miệng phản đối, cũng không biết nhớ tới cái gì, nó câm miệng và cắn vỏ trứng.
Răng rắc, răng rắc, dường như nó rất ận Lăng Hàn, cố ý gặm càng vang dội.
Lăng Hàn muốn xông lên đánh nó, nhưng bị ngăn cản một lần, lão tử của người ta đang theo dõi hắn, cho dù hóa đạo không biết bao nhiêu tỷ năm, chỉ bằng một ý niệm cũng có thể dễ dàng diệt sát hắn.
Tốt, ta nhẫn.
- Người đời sau, ngươi là người ta lựa chọn duy nhất trong vô số năm tháng, tương lai thành tựu vô hạn!
Chân Long còn nói thêm:
- Đương nhiên, ta sẽ không bảo ngươi hỗ trợ không công.
Hắn động một chút, bảy trái cây bay tới.
Thiên Long quả!
Đôi mắt Lăng Hàn sáng ngời, đây chính là quả tiên Đế cấp, đại dược trâu bò nhất, trước kia hắn muốn ngắt lấy nhưng bị Đại Đế sát trận hạn chế, không nghĩ tới bây giờ Chân Long chủ động đưa tới trước người.
Tốt, xem như giúp hắn chiếu cố tiểu Thanh Long nha, chút lòng thành.
Chờ chút, đây là ý gì?
Lăng Hàn kinh ngạc, bởi vì bảy Thiên Long quả bay tới trước người hắn, rõ ràng có sáu quả chuyển hướng bay về phía tiểu Thanh Long, chỉ có một quả rơi xuống.
Ah, không ngờ chỉ cho ta một quả?
Trên thực tế, đây chính là đại dược Đế cấp, cho dù một quả cũng đủ làm Thánh Nhân đánh đầu rơi máu chảy, tất cả Đế tộc đều ra tay, ai có thể có được bảy quả như Chân Long, hiện tại chỉ phân cho hắn một quả.
Ngươi trêu ta sao?
Sáu Thiên Long quả rơi vào Chân Long sào, xếp thành hàng trước người tiểu Thanh Long.
Lãng phí, nhỏ như vậy, có lẽ còn đang bú sữa, muốn Thiên Long quả làm gì!
Sau đó, Lăng Hàn liền phát hiện đầu tiểu Thanh Long này... Ti tiện.
Nó còn nhếch miệng cười Lăng Hàn, sau đó cầm lấy Thiên Long quả lên châm chọc hắn, ý tứ kéo thù hận rất rõ ràng.
Khốn kiếp, ngươi vừa mới nở sao? Biểu lộ của ngươi quá phong phú.
Chân Long thì sủng ái đứa con của mình,, sau đó lại nói với Lăng Hàn:
- Con út của ta chưa sinh ra đã bị trời đố kỵ, có lưu nội thương, cho nên ta không thể không phong ấn tiên nguyên của nó, phong tỏa tánh mạng tinh khí trôi qua, dùng thời gian chữa trị nội thương, sẽ chờ thời khắc xuất thế trong tương lai.
- Tuy nhiên thời gian có thể khép lại nội thương, nhưng cuối cùng vẫn tổn thương căn cơ, ta đào tạo Thiên Long thụ chính là vì hình thành Thiên Long quả, dùng chữa trị căn cơ con ta.
Ah, thì ra là thế.
Lăng Hàn cảm thấy tâm lý cân đối nhiều, Thiên Long thụ nhờ phúc của tiểu Thanh Long, nó từ Thánh cấp tăng lên thành Đế cấp, phân cho hắn một quả là không tồi rồi.
Hơn nữa, Chân Long là tồn tại bực nào, cần giải thích với hắn sao?
Từ điểm đó mà nhìn, Chân Long phi thường để mắt hắn.
Nhưng Lăng Hàn cũng hiếu kỳ, nếu thần thú là thiên địa sáng tạo, có lẽ phải là con cưng của trời, vì cái gì hậu đại của Chân Long lại bị thiên địa ghen ghét? Hơn nữa, ngay cả Đại Đế cũng không có cách nào trị hết nội thương, cần phải phong ấn tiên nguyên, dựa vào thời gian lâu dài chữa trị nội thương, tiểu Thanh Long bị tội gì?
Chân Long hoàn toàn không giải thích, thân hình hắn di động và nói:
- Ta tự nghĩ ra một bộ công pháp, tên là Thiên Long Đế Quyết, hiện dạy cho ngươi, về sau, ngươi sẽ phụ trách dạy bảo con ta tu hành. Nếu có thể tu thành, ngươi có được một Chân Long lực, không sợ bất cứ người nào đương thời.
Chân Long duỗi móng vuốt to lớn ra, nó điểm nhẹ vào trán Lăng Hàn, ngay sau đó có tin tức rót vào thức hải của Lăng Hàn.
Oanh, tin tức quá khổng lồ, Lăng Hàn trực tiếp hôn mê.
Chân Long không có để ý, dù sao không có hại.
Hắn nhìn con út của mình, trong ánh mắt lộ ra thần sắc yêu thương.
Nếu không vì con út, hắn không cần nhọc lòng lưu lại một đạo ý thức như vậy. Đạo ý thức bị vây khốn ở đây, trải qua hàng tỷ cô tịch, đủ làm bất cứ kẻ nào nổi điên.
Hắn lại chịu được, bởi vì hắn là Đại Đế, hắn có tu vi tâm tính như thế, thứ hai cũng bởi vì yêu thương con mình, hắn tình nguyện tịch mịch như thế chỉ vì con út xuất thế có thể phó thác cho một người cường đại đáng tin cậy.
Tiểu Thanh Long không còn tiện như thế, nó đình chỉ ăn vỏ trứng, ngẩng đầu lên đối mặt với Chân Long, con mắt ướt át.
Tuy nó vừa xuất thế nhưng trong vỏ trứng đã có ý thức mông lung, trí tuệ đã sớm khai hóa.
- Con đường tương lai cần chính ngươi đi.
Chân Long nói ra, giọng nói mênh mông mang theo uy nghiêm vô thượng.
Tiểu Thanh Long gật đầu, nước mắt chảy ra, bởi vì nó biết rõ, sợi thần niệm của Chân Long đã hoàn thành sứ mạng, sẽ biến mất triệt để.
Đây không phải tử vong, mà là một giải thoát.
- Kẻ này có đại khí vận, đại tiền đồ, ngươi đi theo hắn, có lẽ có thể tránh thoát sát kiếp tương lai.
Chân Long lại nói.
Tiểu Thanh Long tiếp tục gật đầu, nước mắt lưng tròng.
- Ta đi.
Thân ảnh Chân Long biến mất nhưng ánh mắt vẫn quyến luyến đứa con của mình thật sâu.
/5357
|