Đế kinh quan trọng như thế, đó là căn bản của Đế tộc, cho dù như thế nào, đế kinh không thể truyền ra ngoài.
Nói thí dụ như, hiện tại có rất nhiều Đế tộc xem trọng Lăng Hàn, thậm chí nguyện ý chiêu mộ Lăng Hàn vào gia tộc, hứa gả tộc nhân không quan trọng cho hắn, nhưng mà, Lăng Hàn nhiều lắm chỉ học được Đế thuật, nhưng cuối cùng cả đời không có khả năng học được đế kinh.
Cho dù là trong Đế tộc, không phải truyền nhân quan trọng cũng không cách nào tu luyện đế kinh, mà tộc nhân tu luyện đế kinh, người nào cũng bị thiết hạ cấm chế trong thức hải, nếu người ngoài muốn đánh cắp sẽ phá hư thức hải.
Tộc nhân cận kề cái chết, cho dù là Đế tử cũng không tiết lộ đế kinh ra ngoài.
Lăng Hàn có công pháp Thánh cấp trong tay được truyền từ Cửu Dương Thánh Nhân, công pháp như vậy đã rất trâu bò, nhất là Cửu Dương Thánh Nhân, từ xưa đến nay, thực lực của hắn tuyệt đối là đứng trong tốp mười các Thánh Nhân, không thể nói bài danh cụ thể là bao nhiêu, bởi vì quá nhiều Thánh Nhân không cùng thời đại nên không thể so sánh.
Tốp mười đã đủ trâu bò.
So sánh với đế kinh, công pháp Thánh cấp kém một chút nhưng cũng xưng tụng là hoàn mỹ.
Lăng Hàn đã làm đến mức tận cùng, cho nên, hắn còn muốn mạnh hơn nữa, hắn phải bắt đầu từ công pháp.
Đế tộc không có khả năng truyền đế kinh cho hắn, dù là Hầu ca cũng không được, Lăng Hàn không thể mở miệng, cho nên, muốn đạt được đế kinh, hắn cần ra tay với đế kinh vô chủ.
Hắn phi thường tích cực, đồng thời tích cực còn có Đại Hắc Cẩu, tiểu Thanh Long.
Tại sao Tiểu Thanh Long phải tích cực?
- Các ngươi ngốc thật, nếu Long gia có đế kinh, ta còn tìm cái rắm!
Tiểu Thanh Long mới mở miệng đã rất muốn ăn đòn.
- Phụ thân chỉ truyền cho ta Thiên Long Đế Quyết, bởi vì hắn căn bản không có đế kinh!
Không chỉ Chân Long, các thần thú sớm nhất đều không có đế kinh, chỉ có Đế thuật, bởi vì bọn họ là thiên địa sáng tạo ra, sinh ra đã ngộ đạo, căn bản không có quá trình thành Đế, cho bọn họ họ làm sao có đế kinh.
Chân Long có thể nghịch hướng nghiên cứu chính mình, sáng chế Thiên Long Đế Quyết đã trâu bò đến rối tinh rối mù, dù là như thế cũng có hạn chế, nhất định phải có huyết mạch Chân Long mới có thể tu luyện, nhìn chung thiên hạ có mấy người phù hợp điều kiện.
Nhưng đế kinh thì khác, chỉ cần ngộ tính đầy đủ cao, không thuận theo huyết mạch, bất luận kẻ nào cũng có thể tu luyện.
So sánh ra, cao thấp đã phân.
Đây cũng là nhận định của Lăng Hàn, Đại Đế đời sau còn mạnh hơn các thần thú, nguyên nhân thứ do chính mình ngộ ra mới thật sự là thuộc về mình.
Bởi vậy, Lăng Hàn, Đại Hắc Cẩu, tiểu Thanh Long đều khát vọng đế kinh, bọn họ đi khắp núi đồi, tìm kiếm manh mối Vô Tu sơn, nhưng trôi qua không biết bao nhiêu năm, nếu như manh mối dễ tìm như thế, không phải đã sớm bị người ta phát hiện hay sao?
Vài ngày sau, bọn họ không tìm được cái gì.
Cũng không thể nói như vậy, đạo tắc cố hóa, bọn họ đã thấy nhiều, cũng có chỗ tốt khi tu luyện.
Mấu chốt là, nơi này không có địa mạch.
Bởi vì này cũng không phải tinh thể thật sự, mà là mặt trời áp súc mà thành, Lăng Hàn mơ hồ cảm ứng được, kỳ thật bên trong mặt trời cũng có “mạch”, nhưng thực lực của hắn bây giờ quá yếu, hắn chỉ có thể cảm ứng mơ hồ mà không thể câu thông.
Thánh cấp sao?
Nếu hắn trở thành trận đạo thánh sư, hắn có thể điều động “mạch” của mặt trời hay không?
Việc này quá khoa trương, trong truyền thuyết trận đạo thánh sư dùng ngôi sao bố trí trận cơ, bố trí tuyệt thế đại trận có thể chém giết Thánh Nhân.
Ai, nghĩ quá xa rồi.
Bởi vì không thể câu thông địa mạch, Lăng Hàn vô cùng cẩn thận, hắn không đi quá xa, dù sao có không ít thế lực nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn, nhất là Chiến Thần cung, muốn giết hắn cho thống khoái, Lăng Hàn cũng không muốn cho bọn chúng cơ hội.
Lăng Hàn trở lại địa bàn Cửu Dương Thánh Địa, ý định bế quan tu luyện vài ngày, tranh thủ mau chóng đạt tới Sinh Đan Đại viên mãn đỉnh phong, sau đó rảo bước tiến lên Chân Ngã cảnh.
Nơi này không thể tu quy tắc, thật đáng tiếc.
Đại Hắc Cẩu và tiểu Thanh Long bởi vì mục tiêu nhỏ, bọn họ có thể tìm kiếm manh mối Vô Tu sơn, cũng có thể nói là chưa từ bỏ ý định, dù sao quan hệ đến đế kinh, đã nói bọn họ rất quan trọng.
- Lăng Hàn!
Hổ Nữu nói ra.
Lăng Hàn lắc đầu, mang theo đám kiều thê bên người, muốn im lặng tu luyện là chuyện không có khả năng.
Hắn đứng lên, đi ra khỏi căn phòng giản dị, nhưng hắn kinh ngạc phát hiện, đi cùng với Hổ Nữu, Nữ Hoàng còn có Lâm Lạc!
- Lâm tiền bối!
Lăng Hàn lập tức nghênh đón.
Lâm Lạc tươi cười, hắn ôm Lăng Hàn nhiệt tình.
- Ồ!
Hổ Nữu nhe răng, mắt lộ hung quang, dám ôm Lăng Hàn của nàng, quá đáng giận.
- Bỏ tay bẩn của ngươi ra!
Nữ Hoàng lạnh lùng nói ra, vẻ mặt cao ngạo.
Lâm Lạc đầu đầy hắc tuyến, một người muốn ăn hắn, một người xem hắn như cặn bã, hai kiều thê của Lăng Hàn quá có cá tính.
- Lăng Hàn, có người khi dễ Nữu!
Hổ Nữu bỉu môi nói.
Lăng Hàn bật cười:
- Còn có người dám khi dễ ngươi? Ha ha, ngươi đánh hắn thành đầu heo sao?
- Không có đấy, tên kia lợi hại hơn Nữu, may mắn Lâm Lạc đến đánh lui tên kia.
Hổ Nữu nói.
Sắc mặt Lăng Hàn lạnh lùng, hắn lộ ra sát ý.
Dám khi dễ thê tử của mình?
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Hắn hỏi Nữ Hoàng hỏi, bảo Hổ Nữu nói chính sự thì không đáng tin cậy.
Nữ Hoàng mở miệng, nói xảy ra ngọn nguồn.
Kỳ thật rất đơn giản, nàng và Hổ Nữu đi dạo bốn phía, gặp được một thổ dân Sơn Hải Thiên, hình như là nhị thế tổ, hắn phi thường hung hăng càn quấy, muốn Nữ Hoàng và Hổ Nữu tháo khăn che mặt xuống, tự nhiên làm Hổ Nữu xem thường, bị Nữ Hoàng khinh bỉ, vì vậy hai bên đánh nhau.
Ai ngờ thổ dân là Sinh Đan cảnh, hai nữ đương nhiên đánh không lại, đúng lúc này, vừa vặn Lâm Lạc xuất hiện đánh lui hắn và cứu hai nàng.
- Thật sự là đáng giận!
Hổ Nữu vừa nghe vừa thì thầm.
Lăng Hàn gật đầu, gặp người háo sắc như thế, hắn sẽ chém giết!
- Đa tạ Lâm tiền bối.
Hắn chắp tay cảm tạ Lâm Lạc.
Lâm Lạc thì là cười cười:
- Giữa chúng ta còn cần cảm ơn sao!
Bọn họ đều là người từ Nguyên thế giới đi ra, chính là người của mình.
Lăng Hàn gật đầu, hỏi:
- Biết rõ thổ dân tên gì không?
- Không biết, lớn lên xấu xí như vậy, hoàn toàn không có để ý hắn nói cái gì.
Hổ Nữu nhún nhún vai.
Trong khoảng thời gian ngắn, Lăng Hàn im lặng.
- Hai tiện nhân và tặc tử kia, lăn ra đây cho lão tử!
Nhưng vào lúc này, bên ngoài có tiếng hét vọng vào.
- Ồ, là người quái dị kia!
Hổ Nữu nói ra.
Lăng Hàn cảm thấy kinh ngạc, khốn kiếp, ngươi đùa giỡn bên đường bị người ta đánh lui, hiện tại còn dám tới tận cửa?
Ha ha, đúng là muốn chết!
Lăng Hàn bước ra ngoài, chỉ thấy ngoài cửa có năm người đang đứng, nhưng chỉ dùng hai người cầm đầu, đều là nam tử trẻ tuổi, ba người còn lại đứng lui về sau vài bước, xem ra bọn họ có thân phận tôi tớ.
Nói thí dụ như, hiện tại có rất nhiều Đế tộc xem trọng Lăng Hàn, thậm chí nguyện ý chiêu mộ Lăng Hàn vào gia tộc, hứa gả tộc nhân không quan trọng cho hắn, nhưng mà, Lăng Hàn nhiều lắm chỉ học được Đế thuật, nhưng cuối cùng cả đời không có khả năng học được đế kinh.
Cho dù là trong Đế tộc, không phải truyền nhân quan trọng cũng không cách nào tu luyện đế kinh, mà tộc nhân tu luyện đế kinh, người nào cũng bị thiết hạ cấm chế trong thức hải, nếu người ngoài muốn đánh cắp sẽ phá hư thức hải.
Tộc nhân cận kề cái chết, cho dù là Đế tử cũng không tiết lộ đế kinh ra ngoài.
Lăng Hàn có công pháp Thánh cấp trong tay được truyền từ Cửu Dương Thánh Nhân, công pháp như vậy đã rất trâu bò, nhất là Cửu Dương Thánh Nhân, từ xưa đến nay, thực lực của hắn tuyệt đối là đứng trong tốp mười các Thánh Nhân, không thể nói bài danh cụ thể là bao nhiêu, bởi vì quá nhiều Thánh Nhân không cùng thời đại nên không thể so sánh.
Tốp mười đã đủ trâu bò.
So sánh với đế kinh, công pháp Thánh cấp kém một chút nhưng cũng xưng tụng là hoàn mỹ.
Lăng Hàn đã làm đến mức tận cùng, cho nên, hắn còn muốn mạnh hơn nữa, hắn phải bắt đầu từ công pháp.
Đế tộc không có khả năng truyền đế kinh cho hắn, dù là Hầu ca cũng không được, Lăng Hàn không thể mở miệng, cho nên, muốn đạt được đế kinh, hắn cần ra tay với đế kinh vô chủ.
Hắn phi thường tích cực, đồng thời tích cực còn có Đại Hắc Cẩu, tiểu Thanh Long.
Tại sao Tiểu Thanh Long phải tích cực?
- Các ngươi ngốc thật, nếu Long gia có đế kinh, ta còn tìm cái rắm!
Tiểu Thanh Long mới mở miệng đã rất muốn ăn đòn.
- Phụ thân chỉ truyền cho ta Thiên Long Đế Quyết, bởi vì hắn căn bản không có đế kinh!
Không chỉ Chân Long, các thần thú sớm nhất đều không có đế kinh, chỉ có Đế thuật, bởi vì bọn họ là thiên địa sáng tạo ra, sinh ra đã ngộ đạo, căn bản không có quá trình thành Đế, cho bọn họ họ làm sao có đế kinh.
Chân Long có thể nghịch hướng nghiên cứu chính mình, sáng chế Thiên Long Đế Quyết đã trâu bò đến rối tinh rối mù, dù là như thế cũng có hạn chế, nhất định phải có huyết mạch Chân Long mới có thể tu luyện, nhìn chung thiên hạ có mấy người phù hợp điều kiện.
Nhưng đế kinh thì khác, chỉ cần ngộ tính đầy đủ cao, không thuận theo huyết mạch, bất luận kẻ nào cũng có thể tu luyện.
So sánh ra, cao thấp đã phân.
Đây cũng là nhận định của Lăng Hàn, Đại Đế đời sau còn mạnh hơn các thần thú, nguyên nhân thứ do chính mình ngộ ra mới thật sự là thuộc về mình.
Bởi vậy, Lăng Hàn, Đại Hắc Cẩu, tiểu Thanh Long đều khát vọng đế kinh, bọn họ đi khắp núi đồi, tìm kiếm manh mối Vô Tu sơn, nhưng trôi qua không biết bao nhiêu năm, nếu như manh mối dễ tìm như thế, không phải đã sớm bị người ta phát hiện hay sao?
Vài ngày sau, bọn họ không tìm được cái gì.
Cũng không thể nói như vậy, đạo tắc cố hóa, bọn họ đã thấy nhiều, cũng có chỗ tốt khi tu luyện.
Mấu chốt là, nơi này không có địa mạch.
Bởi vì này cũng không phải tinh thể thật sự, mà là mặt trời áp súc mà thành, Lăng Hàn mơ hồ cảm ứng được, kỳ thật bên trong mặt trời cũng có “mạch”, nhưng thực lực của hắn bây giờ quá yếu, hắn chỉ có thể cảm ứng mơ hồ mà không thể câu thông.
Thánh cấp sao?
Nếu hắn trở thành trận đạo thánh sư, hắn có thể điều động “mạch” của mặt trời hay không?
Việc này quá khoa trương, trong truyền thuyết trận đạo thánh sư dùng ngôi sao bố trí trận cơ, bố trí tuyệt thế đại trận có thể chém giết Thánh Nhân.
Ai, nghĩ quá xa rồi.
Bởi vì không thể câu thông địa mạch, Lăng Hàn vô cùng cẩn thận, hắn không đi quá xa, dù sao có không ít thế lực nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn, nhất là Chiến Thần cung, muốn giết hắn cho thống khoái, Lăng Hàn cũng không muốn cho bọn chúng cơ hội.
Lăng Hàn trở lại địa bàn Cửu Dương Thánh Địa, ý định bế quan tu luyện vài ngày, tranh thủ mau chóng đạt tới Sinh Đan Đại viên mãn đỉnh phong, sau đó rảo bước tiến lên Chân Ngã cảnh.
Nơi này không thể tu quy tắc, thật đáng tiếc.
Đại Hắc Cẩu và tiểu Thanh Long bởi vì mục tiêu nhỏ, bọn họ có thể tìm kiếm manh mối Vô Tu sơn, cũng có thể nói là chưa từ bỏ ý định, dù sao quan hệ đến đế kinh, đã nói bọn họ rất quan trọng.
- Lăng Hàn!
Hổ Nữu nói ra.
Lăng Hàn lắc đầu, mang theo đám kiều thê bên người, muốn im lặng tu luyện là chuyện không có khả năng.
Hắn đứng lên, đi ra khỏi căn phòng giản dị, nhưng hắn kinh ngạc phát hiện, đi cùng với Hổ Nữu, Nữ Hoàng còn có Lâm Lạc!
- Lâm tiền bối!
Lăng Hàn lập tức nghênh đón.
Lâm Lạc tươi cười, hắn ôm Lăng Hàn nhiệt tình.
- Ồ!
Hổ Nữu nhe răng, mắt lộ hung quang, dám ôm Lăng Hàn của nàng, quá đáng giận.
- Bỏ tay bẩn của ngươi ra!
Nữ Hoàng lạnh lùng nói ra, vẻ mặt cao ngạo.
Lâm Lạc đầu đầy hắc tuyến, một người muốn ăn hắn, một người xem hắn như cặn bã, hai kiều thê của Lăng Hàn quá có cá tính.
- Lăng Hàn, có người khi dễ Nữu!
Hổ Nữu bỉu môi nói.
Lăng Hàn bật cười:
- Còn có người dám khi dễ ngươi? Ha ha, ngươi đánh hắn thành đầu heo sao?
- Không có đấy, tên kia lợi hại hơn Nữu, may mắn Lâm Lạc đến đánh lui tên kia.
Hổ Nữu nói.
Sắc mặt Lăng Hàn lạnh lùng, hắn lộ ra sát ý.
Dám khi dễ thê tử của mình?
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Hắn hỏi Nữ Hoàng hỏi, bảo Hổ Nữu nói chính sự thì không đáng tin cậy.
Nữ Hoàng mở miệng, nói xảy ra ngọn nguồn.
Kỳ thật rất đơn giản, nàng và Hổ Nữu đi dạo bốn phía, gặp được một thổ dân Sơn Hải Thiên, hình như là nhị thế tổ, hắn phi thường hung hăng càn quấy, muốn Nữ Hoàng và Hổ Nữu tháo khăn che mặt xuống, tự nhiên làm Hổ Nữu xem thường, bị Nữ Hoàng khinh bỉ, vì vậy hai bên đánh nhau.
Ai ngờ thổ dân là Sinh Đan cảnh, hai nữ đương nhiên đánh không lại, đúng lúc này, vừa vặn Lâm Lạc xuất hiện đánh lui hắn và cứu hai nàng.
- Thật sự là đáng giận!
Hổ Nữu vừa nghe vừa thì thầm.
Lăng Hàn gật đầu, gặp người háo sắc như thế, hắn sẽ chém giết!
- Đa tạ Lâm tiền bối.
Hắn chắp tay cảm tạ Lâm Lạc.
Lâm Lạc thì là cười cười:
- Giữa chúng ta còn cần cảm ơn sao!
Bọn họ đều là người từ Nguyên thế giới đi ra, chính là người của mình.
Lăng Hàn gật đầu, hỏi:
- Biết rõ thổ dân tên gì không?
- Không biết, lớn lên xấu xí như vậy, hoàn toàn không có để ý hắn nói cái gì.
Hổ Nữu nhún nhún vai.
Trong khoảng thời gian ngắn, Lăng Hàn im lặng.
- Hai tiện nhân và tặc tử kia, lăn ra đây cho lão tử!
Nhưng vào lúc này, bên ngoài có tiếng hét vọng vào.
- Ồ, là người quái dị kia!
Hổ Nữu nói ra.
Lăng Hàn cảm thấy kinh ngạc, khốn kiếp, ngươi đùa giỡn bên đường bị người ta đánh lui, hiện tại còn dám tới tận cửa?
Ha ha, đúng là muốn chết!
Lăng Hàn bước ra ngoài, chỉ thấy ngoài cửa có năm người đang đứng, nhưng chỉ dùng hai người cầm đầu, đều là nam tử trẻ tuổi, ba người còn lại đứng lui về sau vài bước, xem ra bọn họ có thân phận tôi tớ.
/5357
|