- Đã dám giết người, có dám chiến một trận?
Hàng Thiên Kiều lạnh lùng nói ra, xoắn xuýt Hàng gia có dám dây dưa ở vấn đề này hay không là chủ ý ngu xuẩn.
Lăng Hàn mỉm cười:
- Nếu sau khi ta đánh chết ngươi, Hàng gia lại phái ai đến?
- Ngươi không có khả năng giết ta.
Hàng Thiên Kiều lắc đầu, hắn nói chuyện vô cùng tự tin.
- Được rồi, vậy thì giữ lại một chút cảm giác chờ mong.
Lăng Hàn cười cười.
Hàng Thiên Kiều hừ một tiếng:
- Ngươi thật sự xem trọng mình quá rồi, ngươi phải biết rằng, đây chính là Sơn Hải Thiên!
- Ý của ngươi là, người Sơn Hải Thiên mạnh hơn người bên ngoài?
Lăng Hàn hỏi.
- Không sai.
Hàng Thiên Kiều chỉa chỉa bốn phía, nói:
- Tại đây, năng lượng thiên địa vô cùng nồng đậm, ngươi tu hành sẽ làm ít công to, mà trọng lực như núi, có thể liên tục rèn luyện bản thân, đạo tắc cố hóa, ngộ thiên địa ảo diệu dễ dàng gấp mười lần thậm chí gấp trăm lần bên ngoài. Cho nên, chúng ta mạnh hơn cũng là việc đương nhiên, không phải sao?
Ở chỗ này, cho dù là con heo cũng có thể thành tiên!
Lăng Hàn cười cười:
- Ngươi nói gia hỏa bị ta tát chết thì thế nào?
- Hắn chỉ là phế vật mà thôi.
Hàng Thiên Kiều lạnh lùng nói ra,
- Cho dù là phế vật, hắn cũng là người Hàng gia chúng ta, còn chưa tới phiên ngươi tới giết.
- Ai, nói nhảm quá đi.
Lăng Hàn lắc đầu.
- A, nếu ngươi vội vã tìm chết như vậy, ta sẽ thanh toàn ngươi!
Hàng Thiên Kiều tiến tới gần Lăng Hàn, ở chỗ này, trọng lực mạnh đến mức đáng sợ, cho dù là Sinh Đan cảnh cũng không thể bay lên không trung, mặt đất nơi này vô cùng cứng rắn, công kích cấp bậc Sinh Đan không có khả năng phá hư, cho nên, cho dù đại chiến cũng không có khả năng phá hư mặt đất.
Hắn đã là tới gần, sau đó một quyền ở trước mặt tật đánh.
Lăng Hàn vươn tay, ngón trỏ và ngón giữa ngăn cản nắm đấm của Hàng Thiên Kiều, thế công của đối phương dừng lại.
Cái gì?
Hàng Thiên Kiều không nói gì nhưng trên mặt hắn mang theo thần sắc không dám tin tưởng.
Làm sao có thể, một quyền này của hắn không có phát ra uy lực mạnh nhất nhưng Lăng Hàn chỉ dựa vào hai ngón tay đã có thể ngăn cản, như vậy hắn cần lực lượng khủng bố như thế nào?
- Ha ha, thổi cả buổi ngưu, kết quả lại bị vẽ mặt, cảm giác như thế nào?
Lăng Hàn cười hỏi.
Hàng Thiên Kiều không có trả lời, hắn hét lớn một tiếng, oanh, lòng bàn tay bắn ra tia sáng rực rỡ và hóa thành một con Băng Phượng tấn công Lăng Hàn.
Hắn ở gần Lăng Hàn trong gang tấc, bởi vậy một kích này xuất hiện trước mặt Lăng Hàn ngay lập tức, không cho Lăng Hàn cơ hội đón đỡ và né tránh.
Đắc thủ!
Hàng Thiên Kiều tươi cười, Lăng Hàn sẽ chết khi trúng công kích của hắn.
Hô!
Nhưng hắn kinh hãi nhìn thấy Lăng Hàn vẫn đứng đó, Lăng Hàn thổi một hơi đã có thể tiêu diệt băng phương của mình, về sau, Lăng Hàn thổi thêm lần nữa, Hàn Thiên Kiều cảm giác máu huyết trong người đóng băng, sau đó hắn không còn cảm giác. Không phải hàn khí biến mất, mà là vì hàn khí quá lạnh đã phá hư thần kinh của hắn.
Đó là công kích của hắn, đương nhiên hắn biết rõ năng lượng hàn băng đáng sợ cỡ nào, tuy bị Lăng Hàn thổi tan nhưng uy lực của nó vẫn rất mạnh, cũng có thể xưng là bá đạo, nhưng tất cả lại đánh ngược vào người của mình, đây là việc kinh khủng ra sao.
Hắn vội vàng vận chuyển bí lực khu trục năng lượng thuộc tính hàn băng đang xâm lấn.
Lăng Hàn ném mạnh, Hàng Thiên Kiều bị hắn ném bay ra ngoài.
Thân thể Hàng Thiên Kiều cũng chấn động, hắn run rẩy như cầy sấy, trên người có rất nhiều vụn băng rơi xuống, hắn là thể tu, khí lực cường hoành, hắn dùng bí lực bao phủ thân thể, hắn cũng nhanh chóng khôi phục như ban đầu.
- Ta xem thường ngươi!
Hắn nhìn Lăng Hàn, gương mặt hắn đầy nghiêm túc, càng có một tia kiêng kị.
Hắn không có khả năng dễ dàng hóa giải lực lượng của bản thân, cho nên, cấp độ bí lực của Lăng Hàn khẳng định còn hơn hắn, hắn cũng không vì thế mà sợ chiến, bởi vì hắn là thể tu.
Đây mới là chỗ cường đại của tu giả Sơn Hải Thiên, cho dù võ giả bên ngoài có hâm mộ cũng không được.
- Sợ?
Lăng Hàn nói ra.
Hàng Thiên Kiều hừ một tiếng:
- Ta sẽ sợ ngươi? Ha ha, võ giả bên ngoài các ngươi chỉ tu cảnh giới, lại hoàn toàn sơ sẩy tu luyện thể thuật. Ngươi căn bản sẽ không biết sau khi thể thuật cường đại thì lực phòng ngự sẽ mạnh cỡ nào, mà lực công kích sẽ kinh khủng ra sao!
Hắn hét lớn một tiếng, sau đó tiến lên tấn công Lăng Hàn, bành bành bành, hắn không ngừng lao lên phía trước giống như long tượng viễn cổ đang lao nhanh.
XÍU...UU!
Hắn hóa thành hào quang và lao đi với tốc độ cực nhanh, hắn biến mình thành vũ khí va chạm với Lăng Hàn.
Hắn muốn dựa vào khí lực thuần túy ăn Lăng Hàn, khí lực của ta mạnh mẽ như tiên kim cùng giai, bản thân chính là một kiện đại sát khí.
Ha ha, so khí lực với mình?
Lăng Hàn cười cười, tốt, ta sẽ so với ngươi, xem ai mạnh hơn ai.
Hắn cũng chạy vội, hắn lao thẳng về phía Hàng Thiên Kiều.
Ồ, ngươi đang muốn chết sao?
Hàng Thiên Kiều cười lạnh trong lòng, cấp độ bí lực của Lăng Hàn cao hơn hắn, nếu phát huy uy thế này đầy đủ có thể kéo giãn khoảng cách công kích của hắn, phải biết rằng, hắn am hiểu cận chiến nhất.
Tốt, thành toàn ngươi!
Bành!
Hai người không có ý tránh né, cả hai lao lên va chạm với nhau.
Hàng Thiên Kiều cảm giác thân thể của mình như đụng vào tấm sắt, hắn có thể cảm giác được làn da vỡ tan, cơ bắp xé mở, mạch máu như vỡ tung, xương cốt hóa thành mảnh vụn và nội tạng bị nghiền nát.
Khốn kiếp, lừa bố mày, khí lực của tên này còn mạnh hơn mình!
Sau đó, hắn mất đi ý thức.
Lăng Hàn rung động thân thể, Hàng Thiên Kiều bị hắn đánh bay ra ngoài, nhưng hiện tại Hàng Thiên Kiều đã không còn hình người, hắn biến thành một cái bánh thịt nát vụn.
Chết.
Lăng Hàn gãi gãi đầu, lúc này hắn thật sự không nghĩ muốn giết người, nhưng mà ai biết Hàng Thiên Kiều lại kém như thế, vừa va chạm đã chết rồi
Ai, quá yếu.
Chết thì chết, dù sao đã giết một người, hiện tại giết một cũng không có gì.
Tin tức trận chiến này lan đi rất nhanh, tuy trong Sơn Hải Thiên không có tinh võng, nhưng nhiều năm trôi qua, đám dân bản xứ cũng phát minh ra biện pháp thư từ qua lại, dùng câu thông cũng không phải vấn đề.
- Cái gì, Hàng Thiên Kiều bại?
- Bại bởi một người đến từ bên ngoài?
- Làm sao có thể chứ?
- Hàng Thiên Kiều không tính là thiên tài đỉnh cấp nhưng cũng có thể đứng trong tốp năm mươi trong tầng thứ Sinh Đan cảnh.
- So với người đến từ bên ngoài, chúng ta còn tu luyện thể thuật, làm sao có thể không địch lại người đến từ bên ngoài?
Quả nhiên đám dân bản xứ Sơn Hải Thiên nổ tung nồi, bọn họ không tiếp nhận được kết quả như vậy, cho rằng bọn họ mới là thế lực mạnh nhất trong tinh không, ngay cả Đế tộc cũng không thể địch nổi, hiện tại Hàng Thiên Kiều đã bị giết, việc này kích thích thế hệ trẻ trong Sơn Hải Thiên công phẫn, bọn họ liên tục kêu gọi, mời thiên tài bài danh cao hơn ra tay trấn áp Lăng Hàn, cũng lấy lại chính danh cho Sơn Hải Thiên.
Nhưng đây không phải lần đầu người đến từ bên ngoài xung đột với thổ dân, tin tức nhanh chóng tuôn ra ngoài, có thiên tài bản thổ cường thế ra tay đánh bại một tên Đế tử!
Tin tức này chẳng khác gì ném viên đá vào trong hồ nước, tạo nên sóng lớn kinh người.
Đế tử... Lại bại?
Hàng Thiên Kiều lạnh lùng nói ra, xoắn xuýt Hàng gia có dám dây dưa ở vấn đề này hay không là chủ ý ngu xuẩn.
Lăng Hàn mỉm cười:
- Nếu sau khi ta đánh chết ngươi, Hàng gia lại phái ai đến?
- Ngươi không có khả năng giết ta.
Hàng Thiên Kiều lắc đầu, hắn nói chuyện vô cùng tự tin.
- Được rồi, vậy thì giữ lại một chút cảm giác chờ mong.
Lăng Hàn cười cười.
Hàng Thiên Kiều hừ một tiếng:
- Ngươi thật sự xem trọng mình quá rồi, ngươi phải biết rằng, đây chính là Sơn Hải Thiên!
- Ý của ngươi là, người Sơn Hải Thiên mạnh hơn người bên ngoài?
Lăng Hàn hỏi.
- Không sai.
Hàng Thiên Kiều chỉa chỉa bốn phía, nói:
- Tại đây, năng lượng thiên địa vô cùng nồng đậm, ngươi tu hành sẽ làm ít công to, mà trọng lực như núi, có thể liên tục rèn luyện bản thân, đạo tắc cố hóa, ngộ thiên địa ảo diệu dễ dàng gấp mười lần thậm chí gấp trăm lần bên ngoài. Cho nên, chúng ta mạnh hơn cũng là việc đương nhiên, không phải sao?
Ở chỗ này, cho dù là con heo cũng có thể thành tiên!
Lăng Hàn cười cười:
- Ngươi nói gia hỏa bị ta tát chết thì thế nào?
- Hắn chỉ là phế vật mà thôi.
Hàng Thiên Kiều lạnh lùng nói ra,
- Cho dù là phế vật, hắn cũng là người Hàng gia chúng ta, còn chưa tới phiên ngươi tới giết.
- Ai, nói nhảm quá đi.
Lăng Hàn lắc đầu.
- A, nếu ngươi vội vã tìm chết như vậy, ta sẽ thanh toàn ngươi!
Hàng Thiên Kiều tiến tới gần Lăng Hàn, ở chỗ này, trọng lực mạnh đến mức đáng sợ, cho dù là Sinh Đan cảnh cũng không thể bay lên không trung, mặt đất nơi này vô cùng cứng rắn, công kích cấp bậc Sinh Đan không có khả năng phá hư, cho nên, cho dù đại chiến cũng không có khả năng phá hư mặt đất.
Hắn đã là tới gần, sau đó một quyền ở trước mặt tật đánh.
Lăng Hàn vươn tay, ngón trỏ và ngón giữa ngăn cản nắm đấm của Hàng Thiên Kiều, thế công của đối phương dừng lại.
Cái gì?
Hàng Thiên Kiều không nói gì nhưng trên mặt hắn mang theo thần sắc không dám tin tưởng.
Làm sao có thể, một quyền này của hắn không có phát ra uy lực mạnh nhất nhưng Lăng Hàn chỉ dựa vào hai ngón tay đã có thể ngăn cản, như vậy hắn cần lực lượng khủng bố như thế nào?
- Ha ha, thổi cả buổi ngưu, kết quả lại bị vẽ mặt, cảm giác như thế nào?
Lăng Hàn cười hỏi.
Hàng Thiên Kiều không có trả lời, hắn hét lớn một tiếng, oanh, lòng bàn tay bắn ra tia sáng rực rỡ và hóa thành một con Băng Phượng tấn công Lăng Hàn.
Hắn ở gần Lăng Hàn trong gang tấc, bởi vậy một kích này xuất hiện trước mặt Lăng Hàn ngay lập tức, không cho Lăng Hàn cơ hội đón đỡ và né tránh.
Đắc thủ!
Hàng Thiên Kiều tươi cười, Lăng Hàn sẽ chết khi trúng công kích của hắn.
Hô!
Nhưng hắn kinh hãi nhìn thấy Lăng Hàn vẫn đứng đó, Lăng Hàn thổi một hơi đã có thể tiêu diệt băng phương của mình, về sau, Lăng Hàn thổi thêm lần nữa, Hàn Thiên Kiều cảm giác máu huyết trong người đóng băng, sau đó hắn không còn cảm giác. Không phải hàn khí biến mất, mà là vì hàn khí quá lạnh đã phá hư thần kinh của hắn.
Đó là công kích của hắn, đương nhiên hắn biết rõ năng lượng hàn băng đáng sợ cỡ nào, tuy bị Lăng Hàn thổi tan nhưng uy lực của nó vẫn rất mạnh, cũng có thể xưng là bá đạo, nhưng tất cả lại đánh ngược vào người của mình, đây là việc kinh khủng ra sao.
Hắn vội vàng vận chuyển bí lực khu trục năng lượng thuộc tính hàn băng đang xâm lấn.
Lăng Hàn ném mạnh, Hàng Thiên Kiều bị hắn ném bay ra ngoài.
Thân thể Hàng Thiên Kiều cũng chấn động, hắn run rẩy như cầy sấy, trên người có rất nhiều vụn băng rơi xuống, hắn là thể tu, khí lực cường hoành, hắn dùng bí lực bao phủ thân thể, hắn cũng nhanh chóng khôi phục như ban đầu.
- Ta xem thường ngươi!
Hắn nhìn Lăng Hàn, gương mặt hắn đầy nghiêm túc, càng có một tia kiêng kị.
Hắn không có khả năng dễ dàng hóa giải lực lượng của bản thân, cho nên, cấp độ bí lực của Lăng Hàn khẳng định còn hơn hắn, hắn cũng không vì thế mà sợ chiến, bởi vì hắn là thể tu.
Đây mới là chỗ cường đại của tu giả Sơn Hải Thiên, cho dù võ giả bên ngoài có hâm mộ cũng không được.
- Sợ?
Lăng Hàn nói ra.
Hàng Thiên Kiều hừ một tiếng:
- Ta sẽ sợ ngươi? Ha ha, võ giả bên ngoài các ngươi chỉ tu cảnh giới, lại hoàn toàn sơ sẩy tu luyện thể thuật. Ngươi căn bản sẽ không biết sau khi thể thuật cường đại thì lực phòng ngự sẽ mạnh cỡ nào, mà lực công kích sẽ kinh khủng ra sao!
Hắn hét lớn một tiếng, sau đó tiến lên tấn công Lăng Hàn, bành bành bành, hắn không ngừng lao lên phía trước giống như long tượng viễn cổ đang lao nhanh.
XÍU...UU!
Hắn hóa thành hào quang và lao đi với tốc độ cực nhanh, hắn biến mình thành vũ khí va chạm với Lăng Hàn.
Hắn muốn dựa vào khí lực thuần túy ăn Lăng Hàn, khí lực của ta mạnh mẽ như tiên kim cùng giai, bản thân chính là một kiện đại sát khí.
Ha ha, so khí lực với mình?
Lăng Hàn cười cười, tốt, ta sẽ so với ngươi, xem ai mạnh hơn ai.
Hắn cũng chạy vội, hắn lao thẳng về phía Hàng Thiên Kiều.
Ồ, ngươi đang muốn chết sao?
Hàng Thiên Kiều cười lạnh trong lòng, cấp độ bí lực của Lăng Hàn cao hơn hắn, nếu phát huy uy thế này đầy đủ có thể kéo giãn khoảng cách công kích của hắn, phải biết rằng, hắn am hiểu cận chiến nhất.
Tốt, thành toàn ngươi!
Bành!
Hai người không có ý tránh né, cả hai lao lên va chạm với nhau.
Hàng Thiên Kiều cảm giác thân thể của mình như đụng vào tấm sắt, hắn có thể cảm giác được làn da vỡ tan, cơ bắp xé mở, mạch máu như vỡ tung, xương cốt hóa thành mảnh vụn và nội tạng bị nghiền nát.
Khốn kiếp, lừa bố mày, khí lực của tên này còn mạnh hơn mình!
Sau đó, hắn mất đi ý thức.
Lăng Hàn rung động thân thể, Hàng Thiên Kiều bị hắn đánh bay ra ngoài, nhưng hiện tại Hàng Thiên Kiều đã không còn hình người, hắn biến thành một cái bánh thịt nát vụn.
Chết.
Lăng Hàn gãi gãi đầu, lúc này hắn thật sự không nghĩ muốn giết người, nhưng mà ai biết Hàng Thiên Kiều lại kém như thế, vừa va chạm đã chết rồi
Ai, quá yếu.
Chết thì chết, dù sao đã giết một người, hiện tại giết một cũng không có gì.
Tin tức trận chiến này lan đi rất nhanh, tuy trong Sơn Hải Thiên không có tinh võng, nhưng nhiều năm trôi qua, đám dân bản xứ cũng phát minh ra biện pháp thư từ qua lại, dùng câu thông cũng không phải vấn đề.
- Cái gì, Hàng Thiên Kiều bại?
- Bại bởi một người đến từ bên ngoài?
- Làm sao có thể chứ?
- Hàng Thiên Kiều không tính là thiên tài đỉnh cấp nhưng cũng có thể đứng trong tốp năm mươi trong tầng thứ Sinh Đan cảnh.
- So với người đến từ bên ngoài, chúng ta còn tu luyện thể thuật, làm sao có thể không địch lại người đến từ bên ngoài?
Quả nhiên đám dân bản xứ Sơn Hải Thiên nổ tung nồi, bọn họ không tiếp nhận được kết quả như vậy, cho rằng bọn họ mới là thế lực mạnh nhất trong tinh không, ngay cả Đế tộc cũng không thể địch nổi, hiện tại Hàng Thiên Kiều đã bị giết, việc này kích thích thế hệ trẻ trong Sơn Hải Thiên công phẫn, bọn họ liên tục kêu gọi, mời thiên tài bài danh cao hơn ra tay trấn áp Lăng Hàn, cũng lấy lại chính danh cho Sơn Hải Thiên.
Nhưng đây không phải lần đầu người đến từ bên ngoài xung đột với thổ dân, tin tức nhanh chóng tuôn ra ngoài, có thiên tài bản thổ cường thế ra tay đánh bại một tên Đế tử!
Tin tức này chẳng khác gì ném viên đá vào trong hồ nước, tạo nên sóng lớn kinh người.
Đế tử... Lại bại?
/5357
|