Thua trận thảm hại như thế, đương nhiên Thích Vĩnh Vân không có mặt mũi nào lưu lại, hắn vội vàng rời khỏi Vô Cấu tinh.
- Xem ánh mắt tiểu tử kia lúc gần đi nhìn ngươi, hiển nhiên hắn đã ghi hận trong lòng, muốn tùy thời trả thù.
Đại Hắc Cẩu nói ra.
Lăng Hàn cười nhạt một tiếng:
- Chúng ta sắp trở thành Phật tử Tây Thiên vực, đến lúc đó, Thích Vĩnh Vân cũng chỉ có thể đến chính diện, có gì phải sợ
- Cũng thế.
Đại Hắc Cẩu gật gật đầu, nó cũng yên lòng.
- Đúng rồi, chúng ta ai làm Phật tử?
Tiểu Thanh Long nói.
- Hiện tại Phó Toàn Nghĩa đã lui, chỉ còn lại ba người chúng ta, Phật tử nhất định là một trong chúng ta, nhưng ai đảm đương?
- Cẩu gia đến.
Đại Hắc Cẩu chẳng biết xấu hổ.
- Gia là lão đại mà!
- Lão đại con em ngươi!
Lăng Hàn và tiểu Thanh Long đá Đại Hắc Cẩu bay ra ngoài.
- Nhưng nói thật, lão Hắc lên làm Phật tử khả năng không lớn.
Lăng Hàn nghiêm túc nói ra.
- Không phải nói ngươi thiên phú không được, mà là hình tượng của ngươi... Chậc chậc chậc!
- Phi, gia không muốn quá đoan chính!
Đại Hắc Cẩu không phục, vì cái gì người khác đều nói nó hèn mọn bỉ ổi?
Ân, nhất định là ghen ghét nó! Khẳng định là như vậy.
- Thằn lằn, xem ra, chúng ta phải quyết thắng thua!
Lăng Hàn nói.
- Chả lẽ lại sợ ngươi!
Tiểu Thanh Long cao ngạo.
Không chỉ bọn họ đang suy nghĩ vấn đề này, cao tầng Phật tộc Tây Thiên vực cũng nghĩ như thế.
Trải qua tầng tầng sàng chọn, trà sữa tam huynh đệ đã trổ hết tài năng, nhưng Phật tử chỉ có một, vấn đề là chọn ai.
- Lão đại bị bài trừ đầu tiên!
Huyền Vân Bồ Tát nói ra.
- Thiện.
Vân Thù Bồ Tát gật đầu.
- Ân.
Long Tượng Bồ Tát cũng gật đầu.
Nếu Đại Hắc Cẩu nhìn thấy cảnh này, nó nhất định vô cùng phiền muộn, Cẩu gia có cái gì không tốt, cái gì gọi là bài trừ đầu tiên, các ngươi có lý do sao? Ah, cho lý do không được sao?
- Lão nhị và lão tam đều là kỳ tài ngút trời.
Long Tượng Bồ Tát nói.
- Hai người này đều có tư cách làm Phật tử.
- Nên lựa chọn thế nào?
Huyền Vân Bồ Tát hỏi.
- Không bằng cho bọn họ đánh một trận, người thắng sẽ làm Phật tử, người thua là hạt giống tốt, xem thành tựu tương lai, tùy thời có thể chuyển thành chính thức.
Vân Thù Bồ Tát đề nghị.
- Đi!
- Có thể!
Ba Bồ Tát là người chủ sự của Phật tộc Tây Thiên vực, tuy phía trên còn có một Phật Đà tên là Hạo Dương, nhưng vị Phật Đà này đã sống mười một vạn năm, sớm đạt tới hạn mức cao nhất của Thánh Nhân, tùy thời có khả năng hóa đạo quy thiên.
Bởi vậy, vị Phật Đà này đã sớm biến thành biểu tượng, là một loại uy hiếp, bình thường hắn vẫn bế quan, bảo trì trạng thái chết giả, khóa khí tức sinh mệnh trôi qua, như vậy hắn có thể sống thêm vài năm.
Nhưng như vậy chẳng khác gì người chết: người đần độn, nói là sống không bằng chết cũng không đủ.
Ba vị Bồ Tát quyết định, chuyện này xem như đã định đoạt.
Toàn bộ Vô Cấu tinh đều biết, Phật tử mới sắp sinh ra đời, không phải Lăng Hàn thì chính là tiểu Thanh Long.
Trận chiến cuối cùng tổ chức vào ba ngày sau.
Tin tức truyền ra, tất cả mọi người phấn chấn, rốt cục bọn họ sắp nghênh đón Phật tử mới, mà Phật tử chính là một loại biểu tượng, là một loại ký thác tâm hồn, không có Phật tử, mọi người có cảm giác thiếu đi cái gì đó.
Về phần truyền thuyết về trà sữa tam huynh đệ cũng có không ít, nhất là Lăng Hàn đánh một trận với Thích Vĩnh Vân, bị truyền đi sinh động như thật, cũng hoàn toàn thần hóa Lăng Hàn.
Bởi vậy, Lăng Hàn và tiểu Thanh Long quyết đấu gây ra chú ý cực lớn, thậm chí ba vị Bồ Tát đều hiện thân.
Rất nhanh, ba ngày qua đi.
Lăng Hàn và tiểu Thanh Long đứng trên quảng trường, bốn phía có đầy người đứng xem, số lượng dùng trăm vạn mà tính, bọn họ đều là người tu hành, người bình thường không có tư cách đến đây, nếu không người sẽ đông hơn vài trăm lần.
Ba vị Bồ Tát đều ngồi trên hoa sen, bảo tướng trang nghiêm, sau đầu còn có phật quang thánh khiết mà thần thánh.
- Bắt đầu đi.
Thích Trường Thiên xin chỉ thị của ba vị Bồ Tát, sau đó tuyên bố bắt đầu trận đấu.
- Lão nhị, gia đã nhịn ngươi thật lâu, hôm nay tới quyết thắng thua, xem ai càng mạnh hơn nữa!
Tiểu Thanh Long kêu gào ngao ngao.
Lăng Hàn cười ha ha:
- Tốt, vậy thì quyết thắng thua!
Nghe hai người đều nói năng hào khí ngất trời, mọi người tự nhiên rất chờ mong.
Hai đại thiên tài quyết đấu, rốt cuộc sẽ va chạm thế nào?
- Đến!
- Đến!
Lăng Hàn và tiểu Thanh Long đều hét lớn, sau đó cả hai lao nhanh về phía đối phương.
- Thật sự khủng bố, quang tốc này đủ hù chết người.
- Khó trách có thể trở thành Phật tử, ta phục!
- Không phục không được, kỳ tài ngút trời!
- Sắp chiến đấu, khẳng định sẽ kịch liệt và đặc sắc!
Tất cả mọi người cảm thán, những gì nhìn thấy quá trâu bò.
XÍU...UU!, XÍU...UU!
Lăng Hàn và tiểu Thanh Long đã tới rất gần, bọn họ liên tục ra tay.
- Tảng đá, cây kéo, bao!
Khốn kiếp!
Trong khoảng thời gian ngắn, người xem toàn trường sắp thổ huyết.
Đây là thiên tài quyết đấu?
Khốn kiếp, đây là thiên tài quyết đấu hay sao?
Oẳn tù tì?
- Không hổ là lão nhị, lại suy nghĩ giống như gia, đều ra bao!
Tiểu Thanh Long rất tán thưởng.
- Tốt, lại đến, lúc này gia xuất tuyệt chiêu, nhất định phải thắng ngươi.
- Đến đây đi!
Hai người đều ra nắm đấm.
- Lại đến!
...
Hô, gió thổi qua, tất cả mọi người cảm thấy lạnh lẽo.
Các ngươi... Có biết liêm sỉ là gì hay không?
Oẳn tù tì chọn Phật tử, chẳng lẽ việc này tùy tiện như vậy? Nếu truyền ra ngoài sẽ biến thành trò cười cho thiên hạ.
Có người nào chọn Phật tử như vậy không?
Sắc mặt ba vị Bồ Tát cũng biến thành màu đen, ngươi xem, bọn họ đích thân tới hiện trường, dùng tỏ vẻ thận trọng việc chọn lựa Phật tử, kết quả thì nào?
Chính là muốn các ngươi tranh tài nghiêm túc một chút, chăm chú một chút?
- Tảng đá!
- Cây kéo!
- Bao!
Lăng Hàn và tiểu Thanh Long không ngừng khoa tay múa chân, hai người rống lớn giống như huyết chiến rất kịch liệt.
Bọn họ hét càng lớn, đám người càng im lặng.
Được, hai gia hỏa này là lợn chết không sợ nước sôi, nói rõ không chịu đao thật thương đổ máu với nhau.
Suy nghĩ một chút nữa, bọn họ đều động dung.
Vị trí Phật tử bày ra đó, tin tưởng rất nhiều người không quan tâm tới cái gì là phụ thân, nhi tử. Hai người này tốt rồi, đặt tình nghĩa huynh đệ lên vị trí rất cao.
Có tình có nghĩa như thế, không phải càng tốt sao?
Có rất nhiều người cảm động, bắt đầu từ điểm này biện hộ cho Lăng Hàn và tiểu Thanh Long, cho rằng đây mới là phương thức tốt nhất, nếu không cho dù ai thắng được và thành Phật tử, khi đó tình cảm huynh đệ sẽ tan vỡ.
Trên thực tế, Lăng Hàn và tiểu Thanh Long hoàn toàn làm rất ác tâm, nếu bảo bọn họ huyết chiến, nói không chừng không cẩn thận sẽ dùng kỹ pháp bọn họ am hiểu.
Nơi này có tới ba vị Tôn Giả, bị bọn họ nhìn ra thì làm sao bây giờ?
Cho nên, bọn họ mới nghĩ ra biện pháp oẳn tù tì, dù sao Phật tử cũng rơi vào người bọn họ, nước phù sa sẽ không chảy ruộng người ngoài.
Bị mọi người hiểu lầm là huynh đệ tình thâm.
- Xem ánh mắt tiểu tử kia lúc gần đi nhìn ngươi, hiển nhiên hắn đã ghi hận trong lòng, muốn tùy thời trả thù.
Đại Hắc Cẩu nói ra.
Lăng Hàn cười nhạt một tiếng:
- Chúng ta sắp trở thành Phật tử Tây Thiên vực, đến lúc đó, Thích Vĩnh Vân cũng chỉ có thể đến chính diện, có gì phải sợ
- Cũng thế.
Đại Hắc Cẩu gật gật đầu, nó cũng yên lòng.
- Đúng rồi, chúng ta ai làm Phật tử?
Tiểu Thanh Long nói.
- Hiện tại Phó Toàn Nghĩa đã lui, chỉ còn lại ba người chúng ta, Phật tử nhất định là một trong chúng ta, nhưng ai đảm đương?
- Cẩu gia đến.
Đại Hắc Cẩu chẳng biết xấu hổ.
- Gia là lão đại mà!
- Lão đại con em ngươi!
Lăng Hàn và tiểu Thanh Long đá Đại Hắc Cẩu bay ra ngoài.
- Nhưng nói thật, lão Hắc lên làm Phật tử khả năng không lớn.
Lăng Hàn nghiêm túc nói ra.
- Không phải nói ngươi thiên phú không được, mà là hình tượng của ngươi... Chậc chậc chậc!
- Phi, gia không muốn quá đoan chính!
Đại Hắc Cẩu không phục, vì cái gì người khác đều nói nó hèn mọn bỉ ổi?
Ân, nhất định là ghen ghét nó! Khẳng định là như vậy.
- Thằn lằn, xem ra, chúng ta phải quyết thắng thua!
Lăng Hàn nói.
- Chả lẽ lại sợ ngươi!
Tiểu Thanh Long cao ngạo.
Không chỉ bọn họ đang suy nghĩ vấn đề này, cao tầng Phật tộc Tây Thiên vực cũng nghĩ như thế.
Trải qua tầng tầng sàng chọn, trà sữa tam huynh đệ đã trổ hết tài năng, nhưng Phật tử chỉ có một, vấn đề là chọn ai.
- Lão đại bị bài trừ đầu tiên!
Huyền Vân Bồ Tát nói ra.
- Thiện.
Vân Thù Bồ Tát gật đầu.
- Ân.
Long Tượng Bồ Tát cũng gật đầu.
Nếu Đại Hắc Cẩu nhìn thấy cảnh này, nó nhất định vô cùng phiền muộn, Cẩu gia có cái gì không tốt, cái gì gọi là bài trừ đầu tiên, các ngươi có lý do sao? Ah, cho lý do không được sao?
- Lão nhị và lão tam đều là kỳ tài ngút trời.
Long Tượng Bồ Tát nói.
- Hai người này đều có tư cách làm Phật tử.
- Nên lựa chọn thế nào?
Huyền Vân Bồ Tát hỏi.
- Không bằng cho bọn họ đánh một trận, người thắng sẽ làm Phật tử, người thua là hạt giống tốt, xem thành tựu tương lai, tùy thời có thể chuyển thành chính thức.
Vân Thù Bồ Tát đề nghị.
- Đi!
- Có thể!
Ba Bồ Tát là người chủ sự của Phật tộc Tây Thiên vực, tuy phía trên còn có một Phật Đà tên là Hạo Dương, nhưng vị Phật Đà này đã sống mười một vạn năm, sớm đạt tới hạn mức cao nhất của Thánh Nhân, tùy thời có khả năng hóa đạo quy thiên.
Bởi vậy, vị Phật Đà này đã sớm biến thành biểu tượng, là một loại uy hiếp, bình thường hắn vẫn bế quan, bảo trì trạng thái chết giả, khóa khí tức sinh mệnh trôi qua, như vậy hắn có thể sống thêm vài năm.
Nhưng như vậy chẳng khác gì người chết: người đần độn, nói là sống không bằng chết cũng không đủ.
Ba vị Bồ Tát quyết định, chuyện này xem như đã định đoạt.
Toàn bộ Vô Cấu tinh đều biết, Phật tử mới sắp sinh ra đời, không phải Lăng Hàn thì chính là tiểu Thanh Long.
Trận chiến cuối cùng tổ chức vào ba ngày sau.
Tin tức truyền ra, tất cả mọi người phấn chấn, rốt cục bọn họ sắp nghênh đón Phật tử mới, mà Phật tử chính là một loại biểu tượng, là một loại ký thác tâm hồn, không có Phật tử, mọi người có cảm giác thiếu đi cái gì đó.
Về phần truyền thuyết về trà sữa tam huynh đệ cũng có không ít, nhất là Lăng Hàn đánh một trận với Thích Vĩnh Vân, bị truyền đi sinh động như thật, cũng hoàn toàn thần hóa Lăng Hàn.
Bởi vậy, Lăng Hàn và tiểu Thanh Long quyết đấu gây ra chú ý cực lớn, thậm chí ba vị Bồ Tát đều hiện thân.
Rất nhanh, ba ngày qua đi.
Lăng Hàn và tiểu Thanh Long đứng trên quảng trường, bốn phía có đầy người đứng xem, số lượng dùng trăm vạn mà tính, bọn họ đều là người tu hành, người bình thường không có tư cách đến đây, nếu không người sẽ đông hơn vài trăm lần.
Ba vị Bồ Tát đều ngồi trên hoa sen, bảo tướng trang nghiêm, sau đầu còn có phật quang thánh khiết mà thần thánh.
- Bắt đầu đi.
Thích Trường Thiên xin chỉ thị của ba vị Bồ Tát, sau đó tuyên bố bắt đầu trận đấu.
- Lão nhị, gia đã nhịn ngươi thật lâu, hôm nay tới quyết thắng thua, xem ai càng mạnh hơn nữa!
Tiểu Thanh Long kêu gào ngao ngao.
Lăng Hàn cười ha ha:
- Tốt, vậy thì quyết thắng thua!
Nghe hai người đều nói năng hào khí ngất trời, mọi người tự nhiên rất chờ mong.
Hai đại thiên tài quyết đấu, rốt cuộc sẽ va chạm thế nào?
- Đến!
- Đến!
Lăng Hàn và tiểu Thanh Long đều hét lớn, sau đó cả hai lao nhanh về phía đối phương.
- Thật sự khủng bố, quang tốc này đủ hù chết người.
- Khó trách có thể trở thành Phật tử, ta phục!
- Không phục không được, kỳ tài ngút trời!
- Sắp chiến đấu, khẳng định sẽ kịch liệt và đặc sắc!
Tất cả mọi người cảm thán, những gì nhìn thấy quá trâu bò.
XÍU...UU!, XÍU...UU!
Lăng Hàn và tiểu Thanh Long đã tới rất gần, bọn họ liên tục ra tay.
- Tảng đá, cây kéo, bao!
Khốn kiếp!
Trong khoảng thời gian ngắn, người xem toàn trường sắp thổ huyết.
Đây là thiên tài quyết đấu?
Khốn kiếp, đây là thiên tài quyết đấu hay sao?
Oẳn tù tì?
- Không hổ là lão nhị, lại suy nghĩ giống như gia, đều ra bao!
Tiểu Thanh Long rất tán thưởng.
- Tốt, lại đến, lúc này gia xuất tuyệt chiêu, nhất định phải thắng ngươi.
- Đến đây đi!
Hai người đều ra nắm đấm.
- Lại đến!
...
Hô, gió thổi qua, tất cả mọi người cảm thấy lạnh lẽo.
Các ngươi... Có biết liêm sỉ là gì hay không?
Oẳn tù tì chọn Phật tử, chẳng lẽ việc này tùy tiện như vậy? Nếu truyền ra ngoài sẽ biến thành trò cười cho thiên hạ.
Có người nào chọn Phật tử như vậy không?
Sắc mặt ba vị Bồ Tát cũng biến thành màu đen, ngươi xem, bọn họ đích thân tới hiện trường, dùng tỏ vẻ thận trọng việc chọn lựa Phật tử, kết quả thì nào?
Chính là muốn các ngươi tranh tài nghiêm túc một chút, chăm chú một chút?
- Tảng đá!
- Cây kéo!
- Bao!
Lăng Hàn và tiểu Thanh Long không ngừng khoa tay múa chân, hai người rống lớn giống như huyết chiến rất kịch liệt.
Bọn họ hét càng lớn, đám người càng im lặng.
Được, hai gia hỏa này là lợn chết không sợ nước sôi, nói rõ không chịu đao thật thương đổ máu với nhau.
Suy nghĩ một chút nữa, bọn họ đều động dung.
Vị trí Phật tử bày ra đó, tin tưởng rất nhiều người không quan tâm tới cái gì là phụ thân, nhi tử. Hai người này tốt rồi, đặt tình nghĩa huynh đệ lên vị trí rất cao.
Có tình có nghĩa như thế, không phải càng tốt sao?
Có rất nhiều người cảm động, bắt đầu từ điểm này biện hộ cho Lăng Hàn và tiểu Thanh Long, cho rằng đây mới là phương thức tốt nhất, nếu không cho dù ai thắng được và thành Phật tử, khi đó tình cảm huynh đệ sẽ tan vỡ.
Trên thực tế, Lăng Hàn và tiểu Thanh Long hoàn toàn làm rất ác tâm, nếu bảo bọn họ huyết chiến, nói không chừng không cẩn thận sẽ dùng kỹ pháp bọn họ am hiểu.
Nơi này có tới ba vị Tôn Giả, bị bọn họ nhìn ra thì làm sao bây giờ?
Cho nên, bọn họ mới nghĩ ra biện pháp oẳn tù tì, dù sao Phật tử cũng rơi vào người bọn họ, nước phù sa sẽ không chảy ruộng người ngoài.
Bị mọi người hiểu lầm là huynh đệ tình thâm.
/5357
|